1.8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm ngày qua đi nhưng tin tức về Lạc Hàn lại không hề có. Lạc gia cùng Kỳ Ngôn đều đang tìm kiếm hắn, nhưng kết quả đều làm người khác thất vọng.

Tối hôm đó, sau khi Kỳ Ngôn tắm rửa xong liền ngồi ở mép giường, lau lau mái tóc ướt, thần sắc mịt mờ, ngồi nghĩ hết những khả năng có thể xảy ra.

Đầu tiên, nếu Lạc Hàn là mục tiêu bị công lược, cũng không có tử vong, bởi vì mục tiêu công lược một khi tử vong, người thực hiện nhiệm vụ sẽ bị phán định là nhiệm vụ thất bại mà trục xuất đến không gian hệ thống.

*Ý ở đây là trường hợp có người dùng hệ thống xuyên đến để làm nhiệm vụ trên người Lạc Hàn á*

Trường hợp khác, đó chính là có kẻ thù bắt cóc, nhưng Lạc gia là người làm việc mượt mà, cũng sẽ không cùng người khác trở mặt. Giới thương nghiệp càng nổi danh là người hiền lành, người bình thường sẽ không bởi vì nguyên nhân này mà bắt cóc con trai độc nhất của Lạc gia......

Như vậy phạm vi liền thu nhỏ lại rất nhiều, chuyện này đơn thuần là nhắm vào Lạc Hàn

......

Hoặc là Kỳ Ngôn.

Thời gian mấy ngày đã làm Kỳ Ngôn mất hết kiên nhẫn, cậu bực bội mà ném khăn lông ra, kêu hệ thống.

"Hệ thống, mau phân tích cùng tra xét vị trí của Lạc ......"

[ ký chủ chú ý, nam chính đối Kỳ Ngôn độ hảo cảm -20, trước mắt độ hảo cảm là 75]

Lời còn chưa nói xong, hệ thống bỗng nhiên truyền đến tin tức nhắc nhở về độ hảo cảm vốn đã mai danh ẩn tích thật lâu.

Giảm xuống nhiều như vậy độ hảo cảm, Kỳ Ngôn có chút không thể tin tưởng, nghi ngờ hệ thống kêu gian, càng thêm muốn biết vị trí của Lạc Hàn.

"Nhanh mau phân tích......"

[ ký chủ chú ý, nam chính đối Kỳ Ngôn độ hảo cảm -20, trước mắt độ hảo cảm là 55]

[ ký chủ chú ý, nam chính đối Kỳ Ngôn độ hảo cảm -35, trước mắt độ hảo cảm là 20]

[ ký chủ chú ý......]

......

[ ký chủ chú ý, nam chính trước mắt đối Kỳ Ngôn độ hảo cảm là 0, thỉnh ký chủ tiếp tục nỗ lực. ]

Kỳ Ngôn: "......"

Ngắn ngủn trong hai phút, vô số âm thanh nhắc nhở vang lên, cuối cùng kết thúc bằng câu độ hảo cảm bằng 0?

—— đã xảy ra cái gì?!

Kỳ Ngôn đột nhiên từ mép giường ngồi dậy, trừng mắt nhìn không khí, không biết giờ khắc này nên làm cái gì.

Cậu nỗ lực lâu như vậy, toàn bộ sau mấy ngày mà hóa thành bọt nước.

"Hệ thống, nói cho ta biết vị trí của Lạc Hàn."

[ Đinh, hệ thống đang trong quá trình định vị......]

[ thỉnh ký chủ chú ý, đối tượng công lược trước mắt đang ở tại bệnh viện XXX phòng bệnh 1208. ]

Bệnh viện?

Kỳ Ngôn không nói hai lời tròng lên quần áo, ngồi trên xe hướng thẳng đến bệnh viện, trên đường thuận tiện liên hệ với người Lạc gia, nói là thám tử tư cậu thuê phát hiện ra tung tích của Lạc Hàn.

Cha mẹ Lạc Hàn nhận được tin tức liền vội vàng tới nơi, bắt gặp Kỳ Ngôn ở cửa bệnh viện. Kỳ Ngôn nhìn Lạc mẫu hốc mắt đỏ bừng, cùng khuôn mắt tiều tụy của Lạc phụ, không khỏi cảm thán.

"Tiểu Ngôn a, ngươi nói Tiểu Hàn như thế nào sẽ ở bệnh viện a? Có phải hay không trinh thám nhìn lầm rồi a!"

Lạc mẫu không ngừng hỏi, rốt cuộc cũng không muốn tin rằng đứa con mất tích lâu nay lại ở trong bệnh viện.

Kỳ Ngôn ôm lấy Lạc mẫu an ủi nói: "Cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm, mới vừa nhận được tin tức ta liền thông tri ngài cùng bá phụ."

Dừng một chút, Kỳ Ngôn thanh âm hạ xuống nói: "Ta cũng không hy vọng Hàn ở trong bệnh viện."

Lạc mẫu vỗ vỗ tay cậu, làm như an ủi , lại tựa an ủi chính mình.

Đi vào phòng bệnh 1208, Lạc mẫu gấp không chờ nổi liền mở cửa, ánh mắt đầu tiên liền thấy cái đầu quấn đầy băng của Lạc Hàn.

"Tiểu Hàn a!"

Lạc mẫu không nhịn được, khóc lóc đi đến ôm nhi tử của mình.

Lạc phụ cũng đi qua, nhiều năm qua mài giũa tính tình cương nghị nhưng tại đây hốc mắt liền có chút đỏ.

Kỳ Ngôn trầm mặc đứng phía sau bọn họ, đơn độc mà nhìn Lạc Hàn, trong mắt lộ ra lo lắng cùng băn khoăn.

Sau mấy ngày mới gặp lại Lạc Hàn, hắn có hơi ốm đi một chút. Trên đầu bọc băng gạc thật dày, mặc áo bệnh nhân nên cũng không sáng rọi như trước, cứ như vậy mà dựa vào bên giường bệnh, nghi hoặc nhìn bọn họ.

...... Từ từ! Nghi hoặc?

Ý nghĩ trong lòng Kỳ Ngôn đột nhiên xuất hiện, nhưng nó quá đáng sợ, thậm chí có thể nói là vừa khéo?

Quả nhiên, ngay sau đó, câu nói của Lạc Hàn làm tâm cậu giống như rơi vào nước lạnh, hết thảy vui sướng theo gió phiêu tán.

"Các ngươi là ai?"

..............

** Vừa khéo... mất trí nhớ a ;)**

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro