1.9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Các ngươi là ai?"

Giọng nói lạnh băng không có một chút tình cảm đột nhiên vang lên, như là nện xuống một viên cự thạch trong lòng mọi người.

"...... Tiểu Hàn?"

Lạc mẫu hai mắt phiến lệ bỗng dưng trừng lớn, không thể tin mà nhẹ giọng gọi nhi tử của mình.

Lạc Hàn đạm mạc nhìn người phụ nữ đang ôm lấy mình, nghi hoặc mà phủ nhận nói: "Tiểu Hàn là ai?"

Giọng nói rơi xuống, Lạc mẫu che miệng, lảo đảo mà lui về phía sau vài bước, đến khi va vào người của Lạc phụ mới ngừng lại.

"Hàn!" Kỳ Ngôn tiến lên một bước, trong thanh âm lộ ra nồng đậm khiếp sợ: "Ngươi không nhớ rõ?"

Lạc Hàn nhíu mày xem cậu, nỗ lực nhớ lại tướng mạo của ba người trước mặt, nhưng vẫn như cũ trống rỗng.

"Tê ——!" Huyệt Thái Dương đột nhiên đau xót, Lạc Hàn cảm thấy đầu phi thường khó chịu, hung hăng mà đâm vào vách tường!

"Hàn!" Kỳ Ngôn la lên một tiếng, nhanh chóng chạy qua ôm lấy hắn, kinh hoảng rồi lại thấp giọng lẩm bẩm nói: "Không nghĩ không nghĩ, không quen biết liền không quen biết, đừng cố nhớ làm gì......"

Lời nói ôn thuận cùng nhỏ nhẹ giống như một dòng suối mát lạnh chảy vào trong lòng Lạc Hàn, đau đớn liền chậm rãi mà bình phục. Hắn nhắm mắt lại, liền như vậy dựa vào trong lòng ngực Kỳ Ngôn, cũng không phản kháng.

Kỳ Ngôn nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy phức tạp. Lạc Hàn quá gầy, ngắn ngủi có mấy ngày nhưng hắn lại chật vật như vậy.

Ngẩng đầu, hướng về phía Lạc phụ Lạc mẫu nhẹ giọng nói: "Bá phụ bá mẫu, các ngươi......Trước tìm bác sĩ hỏi về tình huống hắn một chút, nơi này có ta ở đây."

"Chính là......" Lạc mẫu còn muốn nói cái gì, lại bị Lạc phụ ngăn lại, hắn hướng Kỳ Ngôn gật gật đầu, gương mặt tràn đầy thành khẩn: "Tiểu Ngôn a, tạm thời phiền toái ngươi."

"Không việc gì bá phụ......" Dừng một chút, cậu gục đầu xuống nhìn Lạc Hàn đang nhắm chặt hai mắt, đáy mắt hiện lên một tia thương tiếc: "Hắn là bằng hữu tốt nhất của ta, đây là việc ta nên làm."

Lạc phụ không nói nữa, ôm lấy Lạc mẫu đang khóc không thành tiếng đi ra phòng bệnh.

Thời điểm bọn họ rời đi, trong nháy mắt Lạc Hàn liền mở to mắt mà nhìn Kỳ Ngôn, bên trong có nghi hoặc cùng khó hiểu.

"Ngươi là ai?"

Đây là câu nói đầu tiên mà Lạc Hàn nói với cậu sau khi mất tích. Đối với Kỳ Ngôn mà nói, không khỏi quá mức tuyệt tình.

Có thật nhiều lời muốn nói. Nhưng môi run rẩy, những lời này không theo một trình tự nào mà hiện lên trong đầu, cũng chẳng kiếm được một câu hoàn chỉnh để nói.

"Ngươi là ai?"

Lạc Hàn đối Kỳ Ngôn hỏi lại lần nữa.

Kỳ Ngôn nhấp môi, sắc mặt tái nhợt: "Ngươi thật sự không nhớ rõ ta?"

Lạc Hàn không để ý tới lời cậu nói, lại chỉ thay đổi câu hỏi, "Ngươi tên là gì?"

Kỳ Ngôn hít sâu một hơi, tận lực trả lời một cách bình thường nhất có thể: "Kỳ Ngôn, ta tên Kỳ Ngôn."

"Ta tên là gì?"

"Lạc Hàn. 'Lạc' trong thần Lạc, 'Hàn' trong băng hàn."

"Vừa rồi hai người kia là ai?"

"Cha mẹ ngươi. Bọn họ phi thường thương ngươi."

"Ta mấy tuổi?"

"Mười tám."

"Còn ngươi?."

"Cũng mười tám, nhỏ hơn ngươi năm tháng."

.............

Hai người cứ như vậy, giống như là hai đứa con nít, một hỏi một đáp.

Kỳ Ngôn ôn nhu mà nhìn Lạc Hàn, bất quá trong mắt hắn, Kỳ Ngôn chỉ là một người xa lạ.

Sau khi hỏi đáp xong. Lạc Hàn nằm xuống gối trên đùi Kỳ Ngôn, thẳng tắp mà nhìn cậu.

"Quan hệ của chúng ta là gì?"

Tựa hồ không dự đoán được Lạc Hàn sẽ đột nhiên hỏi vấn đề này, sửng sốt một chút.

Hai cái nam sinh nếu không có một chút khác thường thì dưới tình huống sẽ không bị hoài nghi có quan hệ kì quái gì, huống chi là Lạc Hàn bị mất trí nhớ......

Nhưng hắn cố tình liền hỏi như vậy.

Chớp mắt một cái, cậu liền cho rằng hắn nhớ tới cái gì, đột nhiên gợi lên khóe miệng, cười.

Giây tiếp theo, Kỳ Ngôn cúi người, đem môi đang run nhè nhẹ của mình, nhẹ nhàng mà chuẩn xác hôn lên cánh môi Lạc Hàn.
..............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro