Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù hôm trước đã ngủ cả một ngày, nhưng buổi tối lại làm bừa, cho nên Tiêu Chiến ngủ tới giữa trưa mới tỉnh, toàn thân bủn rủn, một chút sức lực cũng không có. Anh dựa vào đầu giường thả lỏng gân cốt, vừa quay đầu đã thấy Vương Nhất Bác vẫn còn đang ngủ, thậm chí còn ngủ sâu hơn cả anh.

Buổi sáng bên ngoài ít nhiều cũng có chút động tĩnh, nhưng tiếng thở của cậu vẫn rõ ràng, nửa mặt vùi trong chăn, lông mày nhíu lại, cũng không biết có phải gặp ác mộng hay không.

Tiêu Chiến lẳng lặng nhìn một lát, đang muốn đưa tay chạm vào lông mày nhíu chặt của cậu, lại đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

Anh rút tay lại, xoay người xuống giường, đứng trước gương nhìn thử, đảm bảo trên cổ không lưu lại dấu vết gì mới chạy hai ba bước tới mở cửa.

Cứ tưởng rằng Đường Triển Thành có chuyện gì, không ngờ người tới lại là Trương Kiều Linh. Cô bé đội mũ ngư dân, mặc áo phông thể thao bình thường, tay áo cài chặt, nhìn bộ dạng như muốn đi câu cá.

Tiêu Chiến liếc mắt nhìn thoáng qua cái ba lô phía sau và vali hành lý, hiểu rõ, "Em.... Chuẩn bị đi rồi à?"

"Vâng, chuẩn bị về nhà, mẹ em đang giục em." Trương Kiều Linh nhìn anh cười, vẫn là bộ dạng phóng khoáng như khi mới gặp, "Ngày hôm qua không nhìn thấy anh, cho nên hôm nay mới tới đây chào tạm biệt - Này, Vương ca đâu?"

Tiêu Chiến vô thức nhìn vào trong phòng, người trên giường vẫn không hề cựa quậy.

"Cậu ấy vẫn còn đang ngủ." Anh mỉm cười.

"Mấy giờ rồi? Cũng nên xuống dưới ăn cơm rồi đấy." Trương Kiều Linh bật cười, lại lấy từ trong túi ra một chiếc phong bì, "Này, đây là quà của các anh."

Tiêu Chiến nhận lấy, chậm rãi mở ra, bên trong có một bức ảnh được bọc trong giấy nilon, chắc là do không phải chụp bằng máy ảnh, cho nên hình ảnh cũng không được rõ nét. Trong bức ảnh, anh và Vương Nhất Bác sóng vai ngồi bên nhau, trước mặt có ánh ban mai nhàn nhạt chiếu vào, anh si ngốc nhìn về phía trước, mà Vương Nhất Bác thì đang nhìn anh.

Ánh sáng quá mơ hồ, cũng không nhìn thấy rõ biểu tình của Vương Nhất Bác, nhưng Tiêu Chiến không hiểu sao vẫn chấn động.

Tiêu Chiến căng thẳng cầm bức ảnh trong tay, nhanh chóng nhét nó trở lại phong bì, cứng ngắc cười nói: "Tiểu Trương, anh và cậu ấy.... Bọn anh không phải...."

"Ai nha, Tiêu ca, không sao cả, toàn bộ nhà trọ không ai mà không biết a." Trương Kiều Linh xua xua tay với anh, "Mọi người ở đây cũng không cổ hủ như vậy. Hơn nữa.... Em thấy các anh cũng không định giấu mà, ngày hôm đó xem mặt trời mọc, các anh làm cái gì.... Em đã nhìn thấy hết rồi."

Tiêu Chiến xấu hổ sờ sờ mũi, nhưng không có cách nào cãi lại, ".... Được rồi, cảm ơn."

Giải thích quá khó, nhưng cũng không cần giải thích, rời khỏi núi Vọng Nguyệt rồi, bọn họ và Trương Kiều Linh có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại, cần gì phải nhiều lời chứ.

"Thật hâm mộ anh đó, Tiêu ca." Trương Kiều Linh mím môi bật cười, lẩm bẩm nói, "Có một người thích anh như vậy, cả trái tim và ánh mắt đều chỉ hướng về anh."

Tiêu Chiến giật mình, trong đầu lại nảy ra hình ảnh gương mặt gần trong gang tấc của Vương Nhất Bác vào ngày mặt trời mọc đó.

Bầu không khí trở nên kỳ quái, Trương Kiều Linh thấy vậy vội vàng vẫy vẫy tay với anh, đánh tan sự xấu hổ đột ngột, "A, không nói nữa Tiêu ca, em phải đi đây! Có duyên gặp lại!"

Tiêu Chiến phục hồi tinh thần, cũng vẫy vẫy tay với cô, "Hẹn gặp lại Tiểu Trương, thuận buồm xuôi gió nhé!"

Cô gái kéo vali hành lý biến mất ở đầu cầu thang, bọn họ cũng không trao đổi phương thức liên hệ, dù sao thì thời gian quen biết cũng rất ngắn ngủi, bằng chứng duy nhất cho sự quen biết đó chính là bức ảnh trong tay anh. Tiêu Chiến cúi đầu, không nhịn được lại rút ra nhìn qua lần nữa, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên sườn mặt của Vương Nhất Bác trong bức ảnh.

Quá mờ, đến mặt của bọn họ cũng không nhìn rõ, nhưng tình ý trong đó lại có thể thấy được rõ ràng.

Ngay cả người ngoài cuộc như Trương Kiều Linh đều nhìn thấy rõ ràng, Tiêu Chiến sao lại không cảm giác được tâm tư của Vương Nhất Bác đối với mình, anh cũng hoàn toàn không phủ nhận được mình đã động tâm.

Anh nhớ rõ con đường đầy tuyết, chiếc bánh khoai sọ nóng hổi ủ trong lòng bàn tay, vị rượu mơ chua chua ngọt ngọt nơi đầu lưỡi, hai điếu thuốc đốt lên trong đêm mất ngủ.... cùng với gió lạnh và mây mù nơi đỉnh núi, và một mặt trời đỏ rực đang lên.

Anh nhớ rõ từng khoảnh khắc tâm động của chính mình, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt.

Anh và Vương Nhất Bác mới quen nhau hơn 10 ngày, ngủ qua vài lần mà thôi, cho dù có thích, vậy thì cái thích này có thể sâu đến mức nào? Có khác gì với thích một con mèo một con chó hay không?

Suy nghĩ một lúc, Tiêu Chiến mới miễn cưỡng kéo mình vào phòng tuyến an toàn, cất bức ảnh đi, xoay người trở về phòng.

Cứ tưởng rằng tiếng bọn họ nói chuyện ở cửa dù ít dù nhiều cũng sẽ làm phiền Vương Nhất Bác, không ngờ người nọ vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, chỉ là lông mày nhíu vào càng chặt, sắc mặt có vẻ không tốt lắm.

Tiêu Chiến không khỏi lo lắng, gọi cậu: "Vương Nhất Bác?"

Không có phản ứng.

Tiêu Chiến vội vàng đi đến mép giường, đưa tay lay lay cậu vài cái, "Nhất Bác, tỉnh lại đi."

Vương Nhất Bác rên một tiếng, giống như tỉnh dậy, nhưng lại không mở mắt ra, lúc này anh mới phát hiện ra hô hấp của cậu rất nặng, thậm chí còn có chút dồn dập.

Tiêu Chiến hoảng hốt, đặt tay lên trán cậu đo độ ấm, lòng bàn tay dán lên, cả khuôn mặt đều nóng như thiêu như đốt.

Vương Nhất Bác bị sốt.

Tiêu Chiến lại xoa nhẹ lên mặt cậu, xoa đến mức Vương Nhất Bác tỉnh lại, hé đôi mắt muốn mở to mà không được nhìn anh.

Người ta đang khó chịu, nhưng Tiêu Chiến lại không có lương tâm mà cười khúc khích, "Người bị thao là anh, sao em lại phát sốt cơ chứ? Kỳ lạ thật đấy."

-

Phát sốt như thế này có lẽ chỉ là bệnh nhỏ, ngoài miệng Tiêu Chiến trêu chọc, nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng. Anh cầm khăn lông ướt đắp lên trán Vương Nhất Bác, rót cho cậu một ly nước ấm, sau đó mới chạy xuống lầu tìm thuốc.

Đường Triển Thành không có ở nhà, đã đưa Trương Kiều Linh ra sân bay, dưới lầu chỉ có mấy lữ khách đang ăn cơm, Thịnh Phương cũng ở đó. Tiêu Chiến liền nhờ bà tìm hòm thuốc, thuận tiện hỏi xem trong thị trấn có chỗ nào chữa bệnh không, đề phòng Vương Nhất Bác sốt cao không hạ, dù sao thuốc này cũng không chữa được bách bệnh.

Cũng may, người nọ thoạt nhìn sốt đến mơ hồ, nhưng thực ra cũng không nóng lắm, có lẽ là bị nhiễm lạnh, cũng không nghiêm trọng, uống thuốc cho đổ mồ hôi là được rồi.

Bị ốm tốt nhất là nên ăn thanh đạm một chút, Tiêu Chiến nhờ Thịnh Phương nấu một chút cháo trắng, vừa mới bưng lên, còn rất nóng, cho nên để lên đầu giường để toả nhiệt.

"Ăn trưa xong lại uống thuốc nhé." Anh múc múc cháo kê nóng hầm hập trong bát, "Có muốn dậy ăn không?"

Vương Nhất Bác gật gật đầu, nghĩ tới cái gì đó, lại nhìn thoáng qua Tiêu Chiến, sau đó đột nhiên thoát lực, ngã ngồi xuống.

"Em không còn sức." Cậu nhỏ giọng nói, "Anh có thể đút cho em không?"

Tiêu Chiến ngẩn người, liếc mắt một cái đã nhìn ra thủ đoạn của cậu, "Sinh bệnh liền biến thành trẻ con ba tuổi à?"

Vương Nhất Bác lại sợ Tiêu Chiến cho rằng mình phiền phức, xấu hổ cười cười, lại vươn tay định cầm bát, "Quên đi, để em tự làm."

"Được rồi, để anh đút cho em." Tiêu Chiến bưng bát của mình đưa lên miệng thổi thổi, "Nhìn em thế này đáng thương thật đấy."

Một muỗng cháo trắng ấm áp đưa đến, Vương Nhất Bác vụng về há miệng ăn, dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn, khiến người ta cảm thấy có chút mong manh.

Tiêu Chiến đút từng thìa từng thìa một, nhìn lông mi rơi rũ xuống của cậu, không hiểu sao lại nghĩ, hình như mình lại rất thích cảm giác được Vương Nhất Bác cần đến.

Anh không hề cảm thấy phiền phức.

Cháo trắng quá nhạt, Vương Nhất Bác ăn được một nửa lại không muốn ăn nữa. Tiêu Chiến không khuyên nhủ được, đành lấy thuốc cho cậu uống, sau đó đắp chăn để cậu ngủ thêm một lát.

"Em không muốn ngủ, chỉ thấy choáng váng thôi." Vương Nhất Bác nhéo nhéo mi tâm, dường như lại sợ gây phiền phức cho Tiêu Chiến, cho nên lại nói thêm, "Hay là... Anh cứ đi ra ngoài trước đi, cẩn thận lại lây bệnh."

Tiêu Chiến vỗ nhẹ lên chăn của cậu, cũng không thèm để ý, nói: "Được rồi, nếu lây bệnh thì đã lây từ sớm rồi, mấy giờ trước anh còn hôn em đấy."

Vương Nhất Bác nghe xong lại ho khụ khụ vài tiếng, vành tai cũng đỏ lên.

"Anh đi xem có thể lấy gì cho em ăn không." Tiêu Chiến thích trêu chọc cậu, nén cười, nói, "Em nghỉ ngơi đi."

Đang muốn rời đi, lại bất ngờ bị người ta nắm lấy cổ tay. Tiêu Chiến quay đầu lại, chỉ thấy Vương Nhất Bác rũ mắt xuống, yếu ớt kéo anh lại, vẻ mặt rất đáng thương.

"Em hơi khó chịu." Cậu khàn giọng nói, "Anh có thể đừng đi không?"

Tiêu Chiến sững người, bị nhìn như vậy, còn chưa kịp suy nghĩ đã mềm lòng, không có cách nào từ chối được, vì thế đành phải ngồi lại bên giường.

"Anh ở đây thì em sẽ thoải mái hơn à?" Tiêu Chiến nhéo nhéo tay cậu, "Ngồi một chỗ chán lắm, em có muốn làm gì không?"

Vương Nhất Bác không nói lời nào, ánh mắt cũng trở nên lơ đãng, ".... Em bị sốt."

Tiêu Chiến nghi hoặc nhìn cậu, "Anh biết mà."

"Chờ em hết bệnh rồi lại...."

Vương Nhất Bác nói rất nhỏ, còn có chút xấu hổ mà quay đầu đi.

Tiêu Chiến lập tức phản ứng lại, tức khắc bật cười, vươn tay gõ một cái vào trán Vương Nhất Bác, "Em nghĩ cái gì vậy! Hai chúng ta chẳng lẽ chỉ có thể làm chuyện này hay sao?"

Vương Nhất Bác ăn đau, kêu lên một tiếng, nhưng cũng vì vậy mà cười càng tươi, tay vẫn nắm chặt lấy tay Tiêu Chiến không buông, "Vậy chúng ta... làm cái gì bây giờ?"

Tiêu Chiến cũng không nghĩ ra lý do, ánh mắt đảo quanh phòng một vòng, cuối cùng dừng lại trên laptop của Vương Nhất Bác.

"Hay là.... Xem phim điện ảnh nhé?" Tiêu Chiến hỏi.

"Được a." Vương Nhất Bác ngồi thẳng dậy, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh mình, "Anh cũng lên giường xem đi."

Lời mời rất kỳ lạ, nhưng từ miệng cậu nói ra lại trở nên rất chính trực, Tiêu Chiến không nhịn được khẽ cười một tiếng. Nếu là bình thường, anh chắc chắn phải trêu chọc vài câu, thuận thế hôn hôn rồi sờ sờ vài cái, nhất định phải khiến người này mặt đỏ tai hồng, nhưng bây giờ Vương Nhất Bác đang ốm, vẫn là nên đàng hoàng một chút.

Anh bưng notebook ngồi xuống giường, lại ngại phiền phức, cho nên ôm cái chăn thừa ở trên giường đi, rúc vào cùng ổ chăn với Vương Nhất Bác, thân nhiệt của hai người quấn lấy nhau, khiến nhiệt độ lập tức tăng lên.

"Xem cái gì đây nhỉ...." Tiêu Chiến vừa mở phần mềm xem video vừa hỏi, "Bình thường em thích xem loại phim nào?"

Vương Nhất Bác đáp: "Em rất ít khi xem phim."

"Tại sao?" Tiêu Chiến hỏi, "Em không thích à?"

"Cũng không phải." Vương Nhất Bác nhẹ giọng nói, "Em không có thời gian."

Cũng đúng, có lẽ những sinh viên hàng đầu đều vô cùng bận rộn, bận đến mức không có thời gian để xem phim. Tiêu Chiến nhún vai, không hỏi thêm câu nào nữa, tiếp tục lướt giao diện.

Nói đến xem phim, đó là một trong những sở thích của anh, chỉ cần nói tên, hầu hết anh đều đã xem qua, có nhiều phim còn không phải chỉ xem một lần. Tiêu Chiến ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng đóng phần mềm video lại, mở ra khung tìm kiếm, gõ lên đó tên của một bộ phim.

Trong khung tìm kiếm hiện ra mấy chữ --《 Nhật thực toàn phần 》.

"Đây là một bộ phim điện ảnh về đề tài đồng tính, kể về nhà thơ Arthur Rimbaud và người yêu của ông ấy là Paul Verlaine." Tiêu Chiến nhẹ giọng nói, "Lúc Leonardo diễn bộ phim này vẫn còn rất trẻ, đây cũng không phải là bộ phim nổi tiếng nhất của anh ấy, nhưng anh lại rất thích."

Cứ tưởng rằng sẽ không nhận được phản hồi, không ngờ Vương Nhất Bác lại ừ một tiếng, "Em đã xem rồi."

Tiêu Chiến hơi ngạc nhiên, một người hiếm khi xem phim điện ảnh như Vương Nhất Bác lại xem qua bộ phim này?

Thấy Tiêu Chiến kinh ngạc nhìn về phía mình, Vương Nhất Bác cười cười nói, "Sao vậy?"

"Bộ phim này cũng không quá nổi tiếng." Tiêu Chiến vừa cười vừa click mở, "Em nói em đã nghe qua rồi thì anh còn có thể tin, nhưng đây lại là xem qua?"

"Vâng, một người.... một người bạn đề cử nó, cho nên em đã tìm xem."

"Thật sao?" Tiêu Chiến ấp úng, "Bạn của em sáng suốt đấy."

Phim bắt đầu chiếu, hai người đều không nói chuyện nữa. Cùng với tiếng đàn violon dồn dập, chàng trai trẻ Leonardo đứng bên đường ray nhìn xung quanh, mái tóc vàng bị gió thổi tung. Cách đó không xa, một đoàn tàu hơi nước đang từ từ tiến đến, trên đỉnh đầu còn mang theo một làn khói đặc.

Tiêu Chiến không còn nhớ rõ anh đã xem bộ phim này tới lần thứ bao nhiêu, dường như mỗi lần không biết nên xem gì, đều sẽ không nhịn được mà bấm vào bộ phim này, thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp của Leonardo, nhân cơ hội này để gặp gỡ một nhà thơ huyền thoại.

"Anh rất thích Rimbaud." Anh khẽ nói, "Ông ấy là một nhà thơ bẩm sinh, thuần khiết, hoang dã, lại tự do như gió."

Nhân vật đại diện cho chủ nghĩa thơ ca tượng trưng, người sáng lập ra chủ nghĩa thơ ca siêu hiện thực lại sinh ra trong thế giới trần tục, nhưng không vì trần tục mà mệt mỏi, linh hồn ông mãi ca hát ở cõi vĩnh hằng, giống như cánh chim bay vút lên trời xanh, hát mãi mà không chết.

Tiêu Chiến tự nhận mình không thể làm được, không có cách nào thuần khiết giống như ông, cho nên mới thích và hướng tới.

"Nhưng sau này ông ấy lại từ bỏ việc viết lách." Vương Nhất Bác nói, "Ông ấy vẫn sống một cuộc sống của người bình thường, vì kế sinh nhai mà bôn ba, trở thành một thương nhân."

Rèm cửa được kéo chặt, ánh sáng trong phòng rất tối, ánh sáng nhàn nhạt trên màn hình chiếu vào mặt họ, phản chiếu ra hai bóng đen găt gao dán chặt vào nhau ở trên tường.

Tiêu Chiến lại cười, "Không sao cả, ông ấy đã đủ vĩ đại rồi."

Verlaine bị tài năng của Rimbaud mê hoặc, cũng bị vẻ đẹp của ông thuyết phục, cho dù đã có gia đình, vẫn lén lút nảy sinh tình cảm với Rimbaud. Bọn họ cùng nhau uống rượu Absinthe màu xanh lá mạ trong quán rượu ồn ào, ở đầu đường nói chuyện về vợ con và tình yêu, ở trong cơn mưa to, Verlaine tìm thấy Rimbaud đang ngồi một mình trên chiếc ghế dài, ông ta thở hổn hển, nói "Thank god, I thought I would never find you." (Tạ ơn Chúa, anh tưởng rằng mình sẽ không bao giờ tìm lại được em.), nhìn có vẻ không thể đánh mất ông như vậy.

Trong lúc đọc diễn cảm bài thơ chua chát của một nhà thơ, Rimbaud đã vô tình chế nhạo nhà thơ đứng đầu Aika, bị mọi người chỉ trích chửi rủa, vô cớ gây rối, lại không cho ông giải thích, nhưng Verlaine đã cười theo ông. Đêm khuya, khi bọn họ về đến nhà, Rimbaud đã rủ Verlaine trốn đi, chỉ một cái hôn đã dễ dàng mang Verlaine đi.

Cảnh phim yêu thích của Tiêu Chiến trong phim chính là trong quán rượu tồi tàn đó, Rimbaud và Verlaine lại một lần nữa nói về "yêu". Rimbaud hỏi Verlaine: "Do you love me?" (Anh có yêu em không?)

"Yes." (Có.) Verlaine trả lời, đương nhiên ông sẽ trả lời như vậy.

"Then put your hand on the table." (Vậy thì đặt tay của anh lên bàn.)

"What?" (Cái gì cơ?)

Rimbaud lặp lại một lần nữa, sau đó Verlaine đã làm theo, dưới ánh nến tối tăm, Rimabaud cầm lấy một con dao nhỏ, nhẹ nhàng chạm vào chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của Verlaine, sau đó đâm thật mạnh vào lòng bàn tay ông ta.

Cảnh tượng này dường như khiến rất nhiều người sợ hãi, bởi vì nó quá tàn nhẫn, quá đau đớn, nhưng không hiểu sao Tiêu Chiến lại rất thích. Anh có thể hiểu tại sao Rimbaud lại làm như vậy.

Phim đã chiếu được hơn một nửa, Tiêu Chiến xem đến mê mẩn, đột nhiên lại cảm thấy bả vai trầm xuống, là Vương Nhất Bác dựa lại gần. Anh nghiêng đầu nhìn lại, còn tưởng rằng Vương Nhất Bác đã ngủ, nhưng người kia lại mở to hai mắt, vẻ mặt rất nghiêm túc, không có vẻ gì là đang buồn chán.

"Em khó chịu à?" Tiêu Chiến hỏi.

"Vẫn ổn, chỉ hơi choáng váng thôi." Vương Nhất Bác lại dụi đầu vào hõm vai anh một chút, "Cho em dựa một chút, được không?"

Tiêu Chiến không nói gì, còn chủ động xoa đầu cậu.

Anh đột nhiên lại nhớ tới Sầm Cảnh. Anh thường xuyên cùng Sầm Cảnh xem phim, nhưng sở thích của bọn họ khác nhau. Sầm Cảnh không thích xem loại phim mang âm hưởng văn học như vậy, cảm thấy quá khoa trương. Tiêu Chiến nói là do anh ta không hiểu, phim văn học mà không khoa trương thì còn gọi là phim văn học không? Nhưng mà Tiêu Chiến cũng không cảm thấy khó chịu với Sầm Cảnh vì chuyện này, chỉ là một bộ phim mà thôi, cũng không có gì to tát cả.

Cũng giống như Sầm Cảnh không thích những bộ phim mà anh thích, rất nhiều đồ vật Tiêu Chiến thích, Sầm Cảnh đều không có hứng thú, bao gồm cả sáng tác của anh.

Tiêu Chiến vẫn luôn cảm thấy không sao cả, chỉ cần Sầm Cảnh thích anh là đủ rồi, không nhất thiết là phải yêu ai yêu cả đường đi.

Nhưng rõ ràng, còn xa mới đủ, tình yêu mà anh mong muốn phải hơn thế này nhiều.

"Lúc em xem phim này, có cảm thấy Rimbaud quá điên cuồng không?" Tiêu Chiến đột nhiên hỏi cậu, "Tình yêu như vậy có phải quá đáng sợ hay không?"

Vương Nhất Bác im lặng vài giây rồi đáp: "Không đâu."

"Sao lại không? Cực đoan như vậy cơ mà."

"Nhưng yêu chính là như vậy, không còn cách nào khác." Thân thể Vương Nhất Bác rất nóng, xuyên qua lớp quần áo mỏng dán vào da thịt anh, "Ông ấy chỉ là quá cô đơn."

Nghe thấy câu trả lời của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến ngẩn ra, hốc mắt bỗng nhiên ươn ướt. Anh sợ Vương Nhất Bác phát hiện ra, cho nên chớp mắt thật mạnh, cười nói: "Đúng vậy, quá cô đơn."

Điều tồi tệ nhất trong tình yêu, không phải là không có được, mà là có được rồi, nhưng lại quá ít. Tất nhiên Verlaine yêu ông, nhưng lại nói rằng chỉ yêu thể xác, tình yêu mà Verlaine có thể cho Rimbaud còn xa mới được như những gì ông cần, không đủ thuần khiết, cũng không đủ mạnh mẽ.

Tiêu Chiến đương nhiên không dám so sánh với Rimbaud, cũng không có ý định suy đoán tình cảm của ông ấy với Verlaine, nhưng nhìn chuyện của người khác luôn khiến anh liên tưởng đến chính mình, trước kia anh cũng không nghĩ tới, nhưng bây giờ nhìn thấy Verlaine, anh dường như nhìn thấy vô số lần anh nói "yêu" với Sầm Cảnh.

Anh vẫn luôn không biết chính mình đến tột cùng là muốn cái gì hay sợ hãi điều gì, nhưng bây giờ đã hiểu rõ hơn đôi chút.

Anh muốn yêu, rất nhiều, loại yêu điên cuồng, cố chấp lại độc nhất vô nhị; nhưng cũng sợ tình yêu đến vội vàng rồi lại lặng lẽ rời đi.

Đến cuối phim, Rimbaud bị bệnh qua đời ở tuổi 37. Verlaine đã già nua lại một lần nữa đến quán rượu, gọi hai ly rượu Absinthe, trong cơn mê mang, ông ta nhìn thấy Rimbaud vẫn còn trẻ trung xinh đẹp, liếc mắt đưa tình hỏi mình: "Do you love me?"

Verlaine không chút do dự trả lời: "Yes."

"Then put your hand on the table."

"What?"

"Then put your hand on the table. Palm upwards." (Đặt tay của anh lên bàn, ngửa lòng bàn tay lên.)

Lần này Verlaine vẫn làm theo lời dặn dò, ngón tay áp út của ông ta không mang nhẫn cưới. Con dao của Rimbaud cào không ngừng cào vào lòng bàn tay ông ta, nhưng cơn đau đớn không xuất hiện trở lại, thiếu niên nâng bàn tay của ông ta lên, nhẹ nhàng đặt vào đó một nụ hôn.

Tiêu Chiến rũ mắt, một giọt nước mắt rơi xuống, chìm trong bóng tối.

Cuối phim, Rimbaud mặc áo sơ mi trắng đi về phía biển.

"I found it." (Tôi tìm được rồi.)

"What?" (Cái gì?)

"Eternity...It's the sun mingled with the sea." (Sự vĩnh hằng.... Đó là ánh sáng của mặt trời giao hoà với biển cả.)

Bộ phim kết thúc, âm nhạc du dương vang lên, màn hình đột nhiên tối đen lại, danh sách diễn viên bắt đầu cuộn lên. Vương Nhất Bác cũng chậm rãi đứng dậy, vặn vẹo bả vai đau nhức, nhìn về phía Tiêu Chiến.

Trong phòng không sáng, khó có thể nhìn rõ, nhưng người nọ đột nhiên lại đưa tay ra, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má anh, lấy đi một chút ẩm ướt.

Tiêu Chiến không trống tránh, chỉ lẳng lặng nhìn cậu.

"Còn khó chịu không?"

"Ổn rồi, anh không phải lo đâu."

Tiêu Chiến cười, "Anh không lo lắng cho em."

Vương Nhất Bác cũng cười, "Ừm."

"Chờ đến khi nào em hết sốt thì đi." Tiêu Chiến nói, "Em đã quyết định đi đâu chưa?"

Vương Nhất Bác lắc đầu.

Tiêu Chiến nhìn cậu, bàn tay hướng sang một bên, tình cờ lại giơ tay hướng về phía tầm tay của Vương Nhất Bác, hai ngón tay như có như không chạm vào nhau.

Anh nói, "Anh đã quyết định đi đâu rồi."

Vương Nhất Bác hơi hếch cằm, chờ đợi câu nói tiếp theo của anh.

"Du thành, quê hương anh." Tiêu Chiến hỏi cậu, "Em có muốn đi cùng anh không?"

Ngón tay Vương Nhất Bác đột nhiên siết chặt lại, quấn lấy tay anh.

"Được."

----

Arthur Rimbaud sinh năm 1854 tại Charleville, là con trai của một sĩ quan quân đội Pháp. Bố ông thường xuyên vắng nhà nên Rimbaud chủ yếu lớn lên trong sự nuôi nấng và dạy dỗ của người mẹ nghiêm khắc và sùng đạo. Cuộc sống nặng nề lễ nghi của gia đình đã gieo vào lòng cậu bé Rimbaud mầm mống của sự nổi loạn và khát vọng về một cuộc sống tự do, giang hồ phiêu lãng. Đến tuổi 15, Rimbaud đã bỏ gia đình, lang thang, như một chú chim chưa đủ lông cánh lạc vào trong gió lạnh, nhờ gió cuốn đi từ nơi này đến nơi khác. Chính vì vậy, người đương thời gọi ông là kẻ mang "đôi chân có đế giày gió" hay "đứa con của mặt trời".

Paul Verlaine sinh năm 1844 tại Metz - thành phố phía Bắc nước Pháp, con trai của một sĩ quan công binh. Năm 14 tuổi, cậu bé đã đọc Những bông hoa Ác của Baudelaire và bắt đầu viết những bài thơ nhỏ. Năm 1851, gia đình ông chuyển đến Paris, tại đây, ông theo học trường Luật nhưng suốt ngày rượu chè bê tha và thường xuyên phải nhập viện trong tình trạng say xỉn. Dù có những biểu hiện đồng tính luyến ái nhưng năm 1870, ông vẫn kết hôn với Mathilde Mauté de Fleurville. Hôn nhân thực sự là một địa ngục với cả hai người. Vốn nghiện ngập, lại nóng nảy, thô lỗ, không ít lần nhà thơ đánh đập, hành hạ vợ, thậm chí, một lần, không hiểu do cố ý hay sơ suất, ông còn ném cả đứa con trai còn ẵm ngửa của mình vào chân tường.

Năm 1871, Rimbaud gửi những bài thơ đầu tiên của mình cho Verlaine (trong đó có cả bản thảo tập thơ nổi tiếng Con tàu say). Ấn tượng trước giọng thơ tài hoa và sáng tạo của tác giả trẻ (Verlaine hơn Rimbaud 10 tuổi), Verlaine đã viết thư mời Rimbaud đến nhà mình. Cuộc gặp gỡ thiên định này đã khởi đầu cho mối quan hệ đầy sóng gió, môt mối tình đẩy hai người đến chỗ bị xã hội xa lánh và khinh ghét.

Trong những ngày ở Paris, Rimbaud đã làm đảo lộn cuộc sống gia đình Verlaine. Người thân Verlaine không ai chịu nổi vị khách mời kiêu căng, ngạo mạn, cục cằn và thô lỗ hiện diện nghênh ngang trong nhà mình. Trước tình hình đó, Verlaine đành phải đưa ông bạn thơ của mình đến trú ngụ tại nhà của người khác. Nhưng giải pháp này xem ra càng trở nên tệ hại hơn khi tác giả của Tình yêu bỏ rơi vợ, suốt ngày say sưa với Rimbaud. Hai người chìm trong rượu, say sưa từ cơn này đến cơn khác. Những lúc say, Verlaine thường xuyên hành hạ, sỉ nhục vợ; nhưng tỉnh ra, ông ân hận và thề rằng, ông chỉ yêu có mỗi bà thôi.

Mối tình trai giữa hai thi nhân nổi tiếng rốt cuộc không thoát khỏi ánh mắt hiếu kỳ của dư luận. Không dễ dàng được chấp nhận, họ đã quyết định rời Paris, đến London tận hưởng cuộc sống như những người bạn đi du lịch cùng nhau. Sau gần 2 năm chịu đựng thói giận dỗi và những cơn nóng nảy vô cớ của Rimbaud, năm 1873, Verlaine bỏ rơi "bạn tình" ở London, một mình đến Brussels (Bỉ). Không một xu dính túi, Rimbaud đã viết hàng chục bức thư cầu xin Verlaine trở lại. Trong đó, có những câu ông viết: "Anh nghĩ là đi với người khác đời anh sẽ hạnh phúc hơn ư?", "Chỉ có sống cùng tôi, anh mới có được tự do thôi?".

Mùa hè năm 1873, hai người gặp nhau tại Brussels. Sau một trận tranh cãi gay gắt, Verlaine đã rút súng ra và chĩa vào Rimbaud. Vết đạn xuyên qua cổ tay Rimbaud. 2 năm tù giam là cái giá mà Verlaine phải trả cho hành động chấm dứt tranh cãi quá mạnh tay ấy. Trong những ngày tháng ngồi tù, Verlaine đã viết Những bài ca không lời với những câu dành tặng Rimbaud như: "Này là trái, là hoa, là cành lá/ Là trái tim tôi thổn thức chỉ vì em". Năm 1875, khi Verlaine ra tù, hai người bạn còn gặp lại nhau ở Đức nhưng tình cảm của họ đã nguội lạnh, không bao giờ còn hâm nóng lại được như xưa.

Mất bạn, cuộc hôn nhân mà Verlaine đã ruồng bỏ cũng không còn cứu vãn được. Chưa bao giờ ông cô đơn và mất mát lớn đến vậy. Verlaine lại chìm trong rượu. Những lúc tỉnh táo, ông tham gia dạy tiếng Anh, tiếng Pháp và tranh thủ đi đây đó để sáng tác. Thời gian này, ông "cặp" với Lucien Leátinois - một cậu sinh viên, người đồng hành với ông trong những chuyến đi xa. Những năm cuối đời, Verlaine đau ốm nhiều, ông nằm viện nhiều hơn ở nhà. Verlaine qua đời tại Paris 1/1896.

Sau khi xa rời Verlaine, Rimbaud trở lại nông trang của gia đình và tập trung hoàn thành tập thơ Một mùa ở địa ngục như một lời đề tặng dành cho Verlaine. Đến năm 20 tuổi, Rimbaud dường như đã gác bút. Máu giang hồ lãng tử trong ông trỗi dậy. Năm 1876, Rimbaud sung vào đội quân viễn chinh tình nguyện chiến đấu ở tận Indonesia. 10 năm sau, ông trở về Pháp và tiếp tục lang bạt đến Abyssinia (nay là Ethiopia) và Aden (nay thuộc địa phận Yemen), làm nghề bốc vác và buôn súng. Trong những ngày này, nhà thơ bị ung thư xương chân, ông trở về Pháp và bị cắt cụt chân phải. "Đứa con của mặt trời" đã vĩnh viễn mất đi đôi cánh giang hồ của mình. Tháng 11/1891, nhà thơ qua đời tại một nhà thương làm phúc ở Marseille, khi mới chỉ 37 tuổi.

Là những người sáng tạo của dòng thơ tượng trưng - một trường phái thơ coi trọng hình ảnh và âm thanh hơn là ý nghĩa ngôn từ của câu chữ, Verlaine và Rimbaud để lại những ảnh hưởng lớn lao đến nền thi ca hiện đại thế giới. Tuy cuộc sống riêng tư bị dị nghị nhưng đương thời tài năng thi ca của hai người đã được đông đảo bạn đọc mến mộ và tôn kính. Đám tang của Verlaine đã lấy đi nước mắt của hàng nghìn người hâm mộ, còn Rimbaud được André Breton gọi là "Chúa trời của lứa tuổi hoa niên". Hai ông đã trở thành bậc tiền bối cho những nhà thơ nổi loạn "thế hệ Beat" như Henry Miller, Jack Kerouac và những nhạc sĩ của dòng nhạc punk rock như Bob Dylan, Jim Morrison và Patti Smith.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro