#25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mà này, sao anh biết lúc nãy kẻ đó đã móc túi của Lee Na Yeon vậy?"

Nam Ra vừa mỉm cười vừa hỏi Su Hyeok đang ngồi bên cạnh với vẻ tò mò.

"Trực giác thôi! Từng gặp nhiều kiểu người như thế rồi."

Su Hyeok cười nửa miệng, trông vừa khó ưa vừa thu hút một cách kì lạ. Trong tâm trí Su Hyeok, đoạn ký ức ghi lại lần đầu quen biết Gong Ki Joon hiện về, lúc đó Ki Joon và cái hội của cậu ta đánh kẻ móc túi nọ sắp chết đến nơi.

Nhận ra nét mặt mơ màng của Lee Su Hyeok. Giữ nguyên tay khoanh trước ngực, cô lấy chân đá vào chân của Su Hyeok một cái đủ mạnh. Nam Ra nhíu mày, khuôn mặt lộ rõ vẻ bất mãn.

"Này, anh đang nghĩ gì thế? Đừng có lơ đãng khi nói chuyện với em như thế chứ?"

"Xin lỗi xin lỗi! Anh nhớ lại chuyện xưa chút thôi. Lần đầu gặp thằng nhóc Gong Ki Joon cũng là chuyện giúp đỡ người khác sau vụ móc túi."

Su Hyeok quay lại cười duyên tỏ vẻ hối lỗi.

"Gong Ki Joon? À... có nghĩa là anh giúp cậu ta sau khi bị móc túi nên quen biết nhau phải không?"

"Không. Anh giúp kẻ móc túi cơ. Nếu không can kịp thì chắc hắn phải đi trung tâm chấn thương chỉnh hình."

"Gì? Cái cậu Ki Joon ngây ngô hay cười đó á?"

"Uhm. Sao, có muốn nghe chuyện xưa về cậu bạn thích em từ cái nhìn đầu tiên đó không?"

Su Hyeok dịu dàng gật đầu, đưa tay vuốt tóc Nam Ra. Giọng cậu có chút trêu chọc pha lẫn nụ cười bao dung khiến đối phương khó lòng đoán biết cậu đang nghĩ gì.

"Để lúc khác đi. Em buồn ngủ!"

Nam Ra tránh được màn thăm dò thái độ khéo léo của Su Hyeok một cách đơn giản tài tình. Cô nhắm mắt rồi thản nhiên nghiêng đầu tựa vào vai Su Hyeok thiếp đi rất nhanh. Cũng phải, hôm nay Nam Ra phải dậy sớm như vậy, tất cả chỉ vì lịch tàu chạy quá sớm.

Su Hyeok liếc xuống bờ vai mình rồi mỉm cười. Cậu nhích lại gần hơn để Nam Ra dựa cho thoải mái, tay đan vào bàn tay cô rồi nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh... lờ luôn cả ánh mắt thiêu đốt từ phía cậu bạn thân nãy giờ vẫn đang nhìn chằm chằm về phía hai người.

Hwang Min Hyun tức điên lên khi nhìn thấy cảnh tượng thân mật thái quá giữa Choi Nam Ra và Lee Su Hyeok. Kể từ hôm Nam Ra nhắn cái tin trả lời nhát gừng đấy cậu đã cố tình không trả lời trả vốn gì nữa, cốt để chờ đợi cô sốt ruột liên lạc lại, thế mà cuối cùng chỉ nhận được sự im lặng đầy thờ ơ... Càng nghĩ, Hwang Min Hyun càng giận. Giận ai, giận cái gì chính cậu cũng không biết. Nhưng nguyên do cơn giận hẳn là xuất phát từ việc nhận ra Choi Nam Ra chẳng bao giờ liên lạc trước, cũng như chẳng bao giờ đuổi theo cậu giải thích bất cứ điều gì cả.

Còn cậu thì sao?

Đến tận bây giờ cậu vẫn luôn tự hào khoe với mọi người rằng bạn của cậu là Choi Nam Ra, vẫn thầm vui trong lòng mỗi khi nhớ đến cô và thậm chí là dù cho đang đi ăn với ai đi nữa thì cậu vẫn vô thức giữ thói quen gắp cà rốt ra khỏi món gimbap.

Những ngày qua cậu vẫn chờ đợi cô trong nỗi hy vọng... tim đập thình thịch mỗi khi tưởng rằng tin nhắn đến là từ Choi Nam Ra và rồi hụt hẫng khi nhận ra người nhắn tin đó không phải là cô...

Hwang Min Hyun thật sự đau khổ khi thấy bản thân mình như đang quay cuồng trong cảm xúc của mối tình đầu tiên ngỡ đã qua đi nhưng bỗng dưng sống lại mạnh mẽ.

Cậu bỗng bối rối khi ngụp lặn trong tâm trí hỗn loạn của mình, tình cảm cậu dành cho những người con gái khác không giống như nỗi tương tư mà cậu bé Hwang Min Hyun năm xưa trao gửi cho cô bé Choi Nam Ra. Cậu đã ngỡ bản thân có thể quên đi đoạn tình cảm đơn phương 7 năm ấy, cậu chối bỏ hết tất cả hiện thực khi Choi Nam Ra vẫn cư xử với cậu chẳng có chút gì hơn là tình bạn, cậu tưởng rằng mình đã có thể ngừng thích Choi Nam Ra. Để rồi giờ đây mọi cảm xúc khi xưa như ùa về, cậu mới chợt nhận ra tình cảm của bản thân dành cho cô bạn năm xưa chưa bao giờ thay đổi, chỉ là nó tạm trốn kĩ ở một góc sâu kín trong trái tim cậu khi không thể có được sự chấp thuận của Nam Ra.

Nhưng giờ đây điều khiến cho Hwang Min Hyun thật sự mất ăn mất ngủ là Choi Nam Ra bây giờ đã ở bên một người khác, và đau đớn hơn nữa "người khác" đó lại là oan gia Lee Su Hyeok.

Đầu giờ chiều hôm đó thì cả hội đến được điểm cắm trại. Địa điểm là khu bãi biển đắt tiền ở Yeosu, nơi đây thuộc khu nghỉ mát nổi tiếng mà tập đoàn nhà họ Lee đầu tư phát triển. Điểm hay ho của nơi này chính là khách đến nghỉ dưỡng có thể tuỳ ý lựa chọn dịch vụ phục vụ hỗ trợ hoặc tự chủ toàn bộ sinh hoạt và nấu nướng như đang ở nhà của mình.

Công bằng mà nói thì chỗ này quá đắt tiền đối với học sinh cấp 3, thế nhưng hai người rủ rê và chọn địa điểm lại xuất thân từ con nhà rất giàu... Trong lúc đi bộ từ bãi xe vào căn biệt thự đã đặt thuê trước, hội bạn vừa đi vừa nói chuyện rôm rả, Su Hyeok và Nam Ra thì hơi chậm lại và đi cùng nhau.

"Anh có nghe nói là học sinh trường Hyosan xuất thân toàn là đại gia và trọc phú... giờ mới biết là thật đấy. Nhưng mà tại sao mùa đông lại đi biển cơ chứ? Lạnh chết đi được..."

Su Hyeok ghé sát vào tai Nam Ra thì thầm, giọng nói pha lẫn chút âm thanh đùa cợt cùng với nụ cười rạng rỡ trên môi.

Nam Ra cũng khẽ cười rồi ngoắt ngón tay ra hiệu cho Su Hyeok ghé xuống để cô tiện nói nhỏ. Su Hyeok lập tức hiểu ý hạ thấp gương mặt xuống sát bên Nam Ra.

"Em đã bảo là đừng chọn nơi này rồi... nhưng Nam On Jo cứ khăng khăng đòi đến đây, nói là mẹ của Na Yeon có thẻ hội viên kim cương ở đây nên dù sao cũng được giảm giá tận 30%, tính ra thì cũng chẳng tốn kém hơn những nơi khác. Còn tại sao lại là biển em cũng không biết... nhưng em cũng thích biển nên không có ý kiến."

"Thì ra là thế. À mà nhân tiện em có biết chủ nhân toàn bộ khu biệt thự này là ai không?"

Su Hyeok gật gù, khuôn mặt cậu xuất hiện một nụ cười với vẻ đầy bí ẩn.

"Hình như là tập đoàn tài phiệt nhà họ Lee phải không?"

Nam Ra lục lọi trong trí nhớ, đáp án này có vẻ chính xác rồi... không phải chỉ ở Yeosu mà hầu như các khu biệt thự, resort đắt tiền nhất Đại Hàn Dân Quốc đều thuộc công ty đầu tư xây dựng của tập đoàn này.

"Chính xác. Vậy nên toàn bộ chỗ này một ngày nào đó đều sẽ thuộc về cô nàng ngổ ngáo mà hay gọi điện để tám chuyện và kể xấu với em về anh đấy..."

Su Hyeok vừa nói vừa nhìn quanh không gian rộng lớn. Điều này khiến cho Nam Ra không khỏi có chút bất ngờ.

"Lee Yin á?"

"Uhm, nghe có vẻ hơi hoang đường đúng không?"

Su Hyeok nhìn Nam Ra cười ngọt ngào, tận hưởng sự ngạc nhiên ẩn sâu trong đôi mắt cô.

"Uhm, em chẳng bao giờ nghĩ con gái của tập đoàn nhà họ Lee lại giản dị và có phong cách... nói sao nhỉ... ít hoàng gia như vậy đâu."

"Vậy nên nếu muốn được tự do tận hưởng và trả tiền cho kì nghỉ này thì em đừng có vô tình gọi điện cho Yin rồi nói rằng mình đang ở đâu nhé!"

"Ra thế."

Đáp lại câu nói đùa cợt của Su Hyeok, Nam Ra mỉm cười rồi gật đầu đáp gỏn lọn.

"Này, các cậu nhanh chân lên. Có tâm sự gì thì cũng nên tế nhị chút chứ. Cô đơn như bọn này phải tính sao đây?"

On Jo và Na Yeon hướng về phía hai người đang tụt lại phía sau nói lớn trong tiếng cười trêu chọc.

"Biết rồi, tới đây!"

Nam Ra đáp nhẹ nhàng, khoanh tay bước nhanh về phía trước. Su Hyeok từ phía sau lặng nhìn mái tóc cô khẽ bồng bềnh rồi mỉm cười bước theo.

Đến nơi rồi thì lại có chút vấn đề xảy ra, mặc dù căn biệt thự rất rộng nhưng chỉ có 4 căn phòng ngủ lớn cho 6 người, nghĩa là không phải tất cả đều được ngủ phòng riêng. Vậy nên Lee Su Hyeok đã ngăn vụ tranh giành nho nhỏ bằng hình thức rút thăm dân chủ, tất nhiên là được chia riêng nam nữ, được mọi người nhiệt liệt hưởng ứng.

Phái nữ có tiêu chuẩn 2 phòng và có 3 người, vậy nên chỉ có 1 phòng phải ở đôi, kết quả là Nam Ra và On Jo lại rút phải cây thăm ngắn nên hai người họ phải chia sẻ không gian phòng ngủ. Phái nam chỉ còn lại 2 phòng nên đương nhiên chỉ một người duy nhất được tận hưởng thoải mái phòng đơn, người may mắn trong màn rút thăm này lại là Lee Su Hyeok.

"Chà, vậy quyết định cả rồi nhé!"

Su Hyeok dán tờ ghi chú tên và số phòng lên cửa tủ lạnh. Sau đó Na Yeon lại lên tiếng đề nghị.

"Khoan đã, chúng ta đăng ký tự chủ sinh hoạt nên còn phải chia việc nữa. Bốc thăm luôn có được không?"

"Bốc thăm gì chứ? Không phải đương nhiên là nữ nấu nướng, nam dọn dẹp sao? Bọn tớ làm sao mà nấu được chứ?"

Lee Cheong San suốt từ đầu buổi đến giờ mới mở miệng ý kiến sau khi nghe vụ bốc thăm vô lý kia. Nhỡ như cậu hay cậu nam nào đó bốc phải việc nấu nướng thì phải nhịn đói chắc?

"Ầy, nữ nấu gì chứ? Giờ là thời nào rồi? Vả lại bọn tớ ngoài On Jo ra chắc cũng không ai nấu ăn được đâu. Bốc thăm đi!"

Na Yeon phẩy tay ra chiều phản đối, miệng vẫn giữ nụ cười vẻ hoà hoãn.

"Thế sao mới nói từ đầu không đặt trọn gói dịch vụ có người giúp việc và nấu ăn ấy? Thật là phiền phức mà. Ai là người bày ra cái trò tự chủ sinh hoạt thế?"

"À... bởi vì Nam Ra nói là cậu ấy không thích có người ngoài đi lại trong nhà mà."

"Thế nên sao Choi Nam Ra lại không chịu trách nhiệm cho việc này và đảm nhận việc nấu ăn đi chứ?"

Cheong San quay sang phía Nam Ra cằn nhằn. Mới đầu câu thì nói rất to nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Nam Ra đang lạnh lùng đứng khoanh tay thì líu ríu nói nhỏ dần, cứ như đứa nhỏ bị khí chất chị đại ngời ngợi đẩy lùi lại vậy.

Bỗng dưng không khí trở nên căng thẳng đáng sợ. Dĩ nhiên không phải là sợ Lee Cheong San, mà là sợ Choi Nam Ra sẽ nổi giận. Tất cả cứ như nín thở chờ đợi từng thay đổi nhỏ trên gương mặt không chút cảm xúc của Nam Ra lúc này.

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm cái đó nhé. Thay cho Nam Ra, mọi người đồng ý chứ?"

Chất giọng nam tính đến ngây ngất mà trừ Nam Ra ra cả hội vẫn chưa thể nào quen được vang lên. Nụ cười xả giao mẫu mực của Lee Su Hyeok sáng lên sau câu nói khiến hội chị em phụ nữ đi hết từ bàng hoàng này đến bàng hoàng khác.

Nam On Jo gật đầu lia lịa trong vô thức, kéo áo Lee Na Yeon đang đứng gần đó thì thầm

"Mình nghĩ là mình biết tại sao Nam Ra lại đổ cậu ấy rồi... Nói thế này thật không phải, nhưng mà thích cậu ấy quá đi!!!"

Na Yeon đẩy nhẹ On Jo ý bảo "Thôi đi" rồi mỉm cười, trong lòng cũng thầm ngưỡng mộ Lee Su Hyeok vì khí phách và sự nam tính của cậu ta.

On Jo vỗ tay ủng hộ, ánh mắt không giấu đi sự thần tượng dành cho Su Hyeok khi chứng kiến màn cứu cánh rất nam tính và lãnh mạn.

Và tất nhiên hình ảnh đó đã lọt vào tầm mắt của Lee Cheong San, cậu ta bỗng thấy trong lòng trào lên một cảm giác khó chịu.

"Gì thế này? Chơi bóng cừ, học giỏi, giờ đến cả nấu ăn cũng biết nữa sao? Có gì cậu không làm được không thế?"

Cheong San cong môi nói với vẻ hậm hực, quên luôn cả chuyện từ đầu đến giờ Su Hyeok với cậu vẫn lơ nhau đi để tạm giấu mọi người chuyện cậu chuẩn bị đi du học. Bởi vậy người ta mới bảo là giận quá mất khôn...

"Ôi gì thế? Cậu nói thật không thế Lee Cheong San? Làm sao cậu biết?"

Fan girl On Jo hào hứng nhào tới hỏi. Nhận ra mình bị hố, Cheong San nhìn On Jo và Na Yeon lắp bắp trả lời, y như kiểu đang ăn vụng thì bị bắt gặp.

"Thì... các cậu không xem thi đấu à? Từng tham gia thi vào đội tuyển quốc gia với Hwang Min Hyun ấm áp của các cậu cơ mà. Đúng là bọn con gái, chả biết gì về thể thao cả."

"Thế làm sao cậu biết cậu ấy học giỏi?"

Na Yeon kê ngay vào vì thấy ngứa mắt cái thái độ của Lee Cheong San.

"Thì... thì.. chỉ biết thế thôi. Không tin thì hỏi Choi Nam Ra đi!"

"Chà... cậu kì lạ thật đấy. Nhưng mà nếu đúng thật thì... Lee Su Hyeok, cậu tuyệt thật đấy!"

On Jo gãi đầu với vẻ nửa khó hiểu nửa nghi ngờ, rồi cô quay sang nhìn Su Hyeok với vẻ thán phục.

Trước tình hình đó, người duy nhất ngoài Su Hyeok và Cheong San biết chuyện là Nam Ra đã cứu thua một cách nhanh chóng bằng cách lảng sang chuyện khác.

"Nếu không có ai phản đối thì quyết định vậy nhé. Chúng ta chia nhau dọn dẹp, việc nấu ăn thì để Su Hyeok lo liệu. Tối nay mọi người muốn ăn gì thì đăng ký đi."

Nói rồi Nam Ra quay sang nhìn Su Hyeok nở nụ cười, hay nói đúng hơn là cô chẳng giấu được nụ cười trước hành động rõ là đáng yêu vừa nãy của cậu.

"Uhm. Mọi người ghi các món muốn ăn ra giấy đi. À, các món mà ngày mai muốn ăn luôn nhé. Tí nữa bọn mình sẽ đi siêu thị mua nguyên liệu."

Su Hyeok quay sang liếc nhìn Nam Ra đầy tình tứ. Dĩ nhiên "bọn mình" là cậu với Nam Ra rồi.

"Bếp trưởng ơi, vậy bọn này không khách khí đâu nhé!"

On Jo và Na Yeon đồng thanh với vẻ mặt đầy hào hứng khi nhắc đến món ăn.

"Cũng ít có oái oăm thật. Beefsteak, bibimbap, sushi, pasta nấm truffle, phở... cái gì đây chứ? Rõ ràng là làm khó người khác. Phở phải nấu như thế nào chứ?"

Nam Ra nhìn cái danh sách mỗi người một món Tây-Tàu-Ta có đủ cả mà ngao ngán, càng nói giọng nói cô càng có vẻ giận.

Thấy vậy Su Hyeok bên cạnh bèn cười rất dịu dàng. Rời một tay khỏi vô lăng của chiếc xe hơi mượn từ tầng hầm biệt thự và nắm lấy tay Nam Ra.

"Không sao đâu. Mấy món đó anh đều làm được."

"Gì chứ? Thôi đừng đùa nữa, chúng ta cứ chọn đại một món rồi làm nhiều một chút là được."

Nam Ra có vẻ không thoải mái, tất nhiên là cô bực mình vì hội bạn đùa dai muốn bắt nạt Su Hyeok rồi. Cũng do sơ suất lúc nãy trước khi đi không đọc trước cái danh sách quỷ quái này.

"Được rồi mà, đừng giận nữa. À, tối nay ăn xong anh cần nói với em chuyện này."

"Chuyện gì?"

"Tối nay nhé!"

Sự bí ẩn ánh lên trong đôi mắt của Su Hyeok khiến cho Nam Ra không khỏi tò mò.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro