Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7

Đôi mắt Vương Nhất Bác trong bóng đêm sáng đến dọa người, hắn chỉ chọn những con đường không bằng phẳng, linh hoạt như một tia chớp trong rừng rậm, thoắt ẩn thoắt hiện khiến cho mấy binh sĩ đang đuổi theo cũng phải choáng váng, khoảng cách ngày càng được kéo giãn. Hắn quay đầu lại nhìn, biết rằng nếu chạy nữa có thể hắn sẽ cắt đuôi được bọn họ.

Bước chân Vương Nhất Bác hơi chậm lại, ánh mắt quét một vòng xung quanh, chọn một cái cây cành lá xum xuê rồi bò lên, dựa vào cành cây và cảnh đêm để ngụy trang chỉ lộ ra một đôi mắt sắc bén.

Trong lều chỉ huy tạm thời ở đích cuối, Tiêu Chiến hưng phấn nhìn chằm chằm vào camera giám sát: "Cậu ta muốn đánh một trận rồi."

Thập Tam cũng bị hấp dẫn, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến: "Bốn người bọn Hồ Ly chắc chắn không để yên đâu, tôi cảm thấy cậu ta sắp gặp nguy hiểm rồi."

"Không." Tiêu Chiến cười cười, "Cậu ta khôn ngoan hơn nhiều so với tưởng tượng của mấy cậu."

Bốn người rất nhanh đuổi đến nơi Vương Nhất Bác đang ẩn náu, Hồ Ly dùng đèn pin lướt qua mặt đất không phát hiện dấu chân mới.

"Mai phục ở gần đây." Hắn ta rà kí hiệu để mọi người ngồi xổm xuống, "Tách ra tìm."

Bốn người vẫn duy trì đội hình chiến thuật cẩn thận thăm dò xung quanh, Vương Nhất Bác chậm rãi rút một con dao từ trong balo ra, vẫn ở trên cây không động đậy. Vừa đúng có một người tiến về phía cái cây hắn đang ẩn náu, hắn ngay lập tức trèo xuống cây chuẩn xác kẹp chặt cổ người nọ, ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn, người nọ chưa kịp phát ra tiếng động gì đã bị đánh cho bất tỉnh.

Ba người còn lại nghe thấy động tĩnh lập tức thay đổi hướng họng súng về phía hắn. Vương Nhất Bác mượn lực của cây lăn một vòng trên đất, nháy mắt đã nắm chặt súng, một viên đạn được bắn chính xác về hướng hắn đã nhắm trước đó, một làn khói trắng bay lên theo tiếng súng.

Hai người còn lại men theo tiếng mà mở chốt súng, Vương Nhất Bác lách mình trốn phía sau cái cây trước mặt, nắm chặt súng trong tay im lặng chờ đợi. Hắn đã chọn đúng vị trí góc chết của hai cây súng, chỉ có thể đánh gần hoặc đánh tạt sườn*. Mà đánh tạt sườn lại vừa tốn thời gian vừa dễ thất bại trước họng súng của Vương Nhất Bác, hai người liếc nhìn nhau rồi cẩn thận tiến đến gần Vương Nhất Bác.

*Đánh tạt sườn là đòn đá vòng từ ngoài vào và có thể đánh ở cả hai bên. Nguyên tắc thành công của chiến thuật này là nhanh, gây bất ngờ cho đối phương dẫn đến kết cục của cuộc đấu.

Vương Nhất Bác vừa vểnh tai lắng nghe tiếng bước chân cực kỳ rõ ràng trong đêm, vừa xoay người nhặt mấy hòn đá dưới đất.

Hồ Ly và một lính đặc chủng có biệt danh là Rái Cá cách Vương Nhất Bác tầm mười mét thì dừng lại, hai người liếc nhìn nhau, Hồ Ly làm kí hiệu, hai người sẽ không chọn đánh tạt hai bên sườn bởi vì Hồ Ly biết rõ Vương Nhất Bác muốn đánh bại từng người bọn họ. Rái Cá dựa sát vào Hồ Ly, hai người chậm rãi di chuyển về phía bên phải, cho đến khi nhìn được một bên mặt Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nghe tiếng bước chân cảm thấy không khác biệt lắm, hắn đã nhớ kỹ vị trí hai người, Hồ Ly bên trái, Rái Cá bên phải. Hồ Ly khó đối phó hơn một chút, vì vậy hắn lựa thời cơ ném hòn đá về bên phải, dựa vào độ cao và cường độ mạnh yếu, nắm chắc bảy phần sẽ đánh trúng đầu gối. Sau khi ném xong hắn sẽ lập tức lách người ra, súng trong tay vững vàng nhắm thẳng vào người trước mặt.

Dựa theo kế hoạch của hắn, hòn đá kia sẽ đập trúng đầu gối Rái Cá, dựa vào phản xạ có điều kiện của Hồ Ly, hắn sẽ giơ súng trước, chỉ cần hắn đủ nhanh có thể bắn chết Hồ Ly trước khi hắn ta kịp phản ứng, lúc đó sẽ chỉ còn Rái Cá, khoảng cách quá gần không thể dùng đạn giấy nếu phải cận chiến hắn cũng không ngán bất cứ ai.

Chỉ tiếc Hồ Ly suy cho cùng vẫn là Hồ Ly, hắn ta dường như đã sớm đoán được hành động của Vương Nhất Bác, nên để Rái Cá ở bên cạnh mình —— cũng chính là bên trái Vương Nhất Bác. Hòn đá Vương Nhất Bác ném rơi vào khoảng không, mà lúc hắn đi ra lại đụng trúng hai họng súng đen ngòm.

Hồ Ly nở nụ cười: "Tiểu binh vương, cũng có chút bản lĩnh đấy."

Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, lập tức bỏ súng xuống, giơ hai tay lên, bình tĩnh nhìn chằm chằm bọn họ.

Khoảng cách qua gần nên bọn Hồ Ly không dám nổ súng nhưng Vương Nhất Bác không thể chạy thoát được nữa vì vậy bọn họ cũng không khẩn trương lắm ngược lại còn có tâm trạng nói đùa vài câu.

"Không tồi đâu, đánh đòn phủ đầu tiêu diệt hai binh sĩ của tôi." Hồ Ly bỏ súng xuống, để Rái Cá đứng phía xa cầm súng canh gác, còn mình thì tiến về phía súng của Vương Nhất Bác còn không ngừng châm chọc hắn, "Đáng tiếc là chưa đủ kinh nghiệm, cậu đáng lẽ nên chạy cho tốt còn cố tình ở lại cứng đối cứng với chúng tôi, giờ thì tốt rồi bị tôi bắt lại." Hắn ta vỗ vỗ bả vai Vương Nhất Bác, cười nói, "Làm sao bây giờ, đồng chí tiểu binh vương của chúng ta sắp bị loại rồi, đáng tiếc quá đi, đội trưởng chắc hẳn đang đau lòng muốn chết."

Nghe thấy có liên quan đến Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác mới có tâm trạng liếc hắn ta một cái nhưng vì quá tối nên Hồ Ly không nhận ra được sự phức tạp ẩn chức trong đôi mắt ấy.

Vương Nhất Bác vẫn không nói gì.

Rái Cá đứng bên cạnh nhìn sắc trời, thấp giọng thúc giục: "Nhanh lên trước khi trời sáng còn phải đi chặn lại 40 người ở phía Tây nữa."

Hồ Ly quay đầu đáp lại: "Ái chà, biết rồi ——"

Mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt.

Trong khoảng khắc Hồ Ly quay đầu Vương Nhất Bác giơ hai tay ra sau ót, tay phải thò vào trong áo lấy ra một thanh sắt dài hai mươi ba mươi centimet. Ánh mắt hắn trong chớp mắt trở nên sắc bén bức người, tay trái rất nhanh ấn chặt gáy Hồ Ly sau đó xoay người trốn phía sau cây, Rái Cá vô thức bắn một viên đạn vào khoảng không, Hồ Ly cũng nhanh chóng nghiêng người giữ chặt tay trái của hắn, Vương Nhất Bác mượn lực nắm cổ áo hắn ta kéo ra đằng sau, hai người lao vào đánh nhau, trong chốc lát quyền qua cước lại, Rái Cá không dám tùy tiện nổ súng nữa.

Sức chiến đấu của Vương Nhất Bác trong tiểu đội chắc chắn được xếp vào thượng hạng nhưng trước mặt một lính đặc chủng thì vẫn chưa đủ dùng, tốc độ ra đòn của Hồ Ly nhanh hơn hắn, góc độ cũng xảo quyệt hơn, đã vậy sức lực còn vượt qua hắn nhiều lắm, qua một lúc Vương Nhất Bác dần rơi xuống thế hạ phong sau đó còn bị Hồ Ly bắt được sơ hở. Da thịt cả người hắn đều đau nhức, không phân biệt được đã bị đánh trúng chỗ nào chỉ có thể cắn răng không chịu thua Hồ Ly nửa phần.

Hồ Ly có hơi phát cáu còn bị khơi dậy ý chí chiến đấu, gào lên kêu Rái Cá đứng sang một bên không được nhúng tay vào.

Vương Nhất Bác nhìn Rái Cá đang đứng phân vân, gắng gượng đánh một đòn về phía Hồ Ly sau đó siết chặt cổ hắn ta, tay phải cầm lấy thanh sắt ấn mạnh xuống.

Hắn thở hổn hển, thấp giọng nói; "Nếu chiến tranh thì đây là lưỡi dao."

Hồ Ly ngẩn người, khuỷu tay phải đập mạnh ra phía sau đầu, kêu gào: " ĐMM! Nếu thật sự là chiến tranh thì vừa nãy ông đây đã đập chết cậu rồi!"

Vương Nhất Bác bị hắn ta húc một cái cho lảo đảo, hai chân mềm nhũn ngã xuống đất, Rái Cá thấy thế lập tức cầm súng lên, Vương Nhất Bác lăn trên đất vài vòng, cầm lấy súng Hồ Ly vừa ném sang một bên, trong bóng đêm và rừng cây, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai và sự phán đoán, bắn ra khỏi trắng về phía Rái Cá.

Hồ Ly tức giận chửi một câu, vừa muốn nhào tới thì trong tai nghe truyền đến giọng nói nghiêm nghị của Tiêu Chiến: "Dừng tay!"

Hồ Ly không tin nổi: "Đội trưởng ?!"

"Tuân thủ quy tắc diễn tập." Tiêu Chiến lạnh lùng nói, "Cậu đã chết rồi."

Hồ Ly không phục: "Nhưng mà ——"

"Không có nhưng nhị gì hết! Vừa rồi cậu không loại cậu ta, đó là sơ suất của cậu, rút lui đi."

"Đội trưởng!"

"Tôi bảo cậu rút lui!" Tiêu Chiến nhịn không được thét lên một câu.

Hồ Ly thở hổn hển chửi tục mấy câu, cuối cùng vẫn phải hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Đúng, tôi phải tuân theo mệnh lệnh." Hắn ta phủi bụi đất trên người, nhìn Vương Nhất Bác đang thở dốc trên mặt đất, không có ý tốt nói: "Coi như cậu có bản lĩnh."

Vương Nhất Bác đến sức để nói cũng không có chỉ có thể nghiêng đầu nhìn hắn ta.

Hồ Ly lấy lương khô và nước trên người ném sang cạnh hắn, thở dài: "Lần này là do tôi chủ quan, tên tiểu tử nhà cậu nhớ cho kỹ, sau này tôi sẽ tính sổ với cậu sau."

Vương Nhất Bác nhìn Hồ Ly, khóe miệng cong lên vẽ ra một nụ cười đẹp mắt.

TBC

______________________________

【 trứng màu】

Thời điểm Vương Nhất Bác bị bắt, ngay cả Thập Tam cũng không tránh khỏi thất vọng, phàn nàn: "Cậu ta tại sao phải ở lại đối đầu... Nhìn Tương Luật người ta, đại trượng phu co được giãn được, việc gì phải cứng đối cứng chứ..."

Tiêu Chiến như một lão thần tại tại* thản nhiên uống một ngụm nước: "Cậu nhìn đi, Hồ Ly không trực tiếp loại cậu ta, sẽ rất nhanh bị giết thôi."

*老神在在: đây là tục ngữ của TQ, ý chỉ sự vững chắc, ổn định, bình tĩnh, không lo sợ.

Thập Tam nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến, cảm thấy đội trưởng nhà mình đau lòng đến ngu rồi, vừa muốn cãi lại thì Vương Nhất Bác bên kia đã đảo ngược tình thế trong nháy mắt.

Thập Tam trợn to mắt nhìn chằm chằm vào camera giám sát mà không để ý Tiêu Chiến bên cạnh đang cười vui vẻ.
__________________________

Spoil: Cho đến chương 36 thì hai người vẫn đang vờn nhau các chị em ạ nhưng là vờn kiểu thanh niên nghiêm túc ¯\_( ͡° ͜ʖ ͡°)_/¯

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro