Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6

Đêm xuống, cánh rừng u ám hiện lên vô cùng đáng sợ.

Vương Nhất Bác và Tương Luật dựa lên cây đại thụ, không hẹn mà cùng rơi vào tĩnh lặng. Cả ngày nay hai người họ đã chạy gần 50km đường núi, dù Vương Nhất Bác đi đầu tránh được phần lớn nguy hiểm nhưng trên đường cũng gặp phải tập kích ở bốn phía, lúc này ai cũng vừa mệt vừa đói.

Tương Luật vuốt bụng lấy lương khô trong balo ra.

"Đủ một bữa là được rồi." Vương Nhất Bác nhắm mắt lại nói, "Còn lại để lúc quan trọng nhất thì ăn."

Tương Luật nhìn chằm chằm chút đồ ăn ít đến đáng thương cuối cùng vẫn thở dài cất đi.

"Nhất Bác, tôi đói quá." Tương Luật dựa lên thân cây buông lỏng tứ chi, ỉu xìu lầm bầm hai tiếng, "Tôi muốn ăn thịt ba chỉ."

"Cứ mơ đi." Vương Nhất Bác cẩn thận nghe động tĩnh trong rừng, vô thức lại thất thần, nhớ đến một đêm của hai năm trước hắn và Tiêu Chiến bị lạc trong rừng. Hắn vẫn luôn nhớ bóng lưng đi về phía trước đón ánh trăng của Tiêu Chiến, vác theo balo cực lớn và hai cây súng, tay trái hướng về phía sau cầm lấy tay hắn, thực ra càng giống với dắt tay hơn.

Hắn lại nghĩ tới hai câu nói châm chọc lúc sáng của Tương Luật, đột nhiên thấy hơi xấu hổ.

Hôm nay tiết trời trong xanh, ánh trăng sáng ngời xuyên qua cành cây rậm rạp chiếu xuống mặt đất, tạo nên những vệt lốm đốm chuyển động. Vương Nhất Bác ngẩn người nhìn lên mảnh trăng sáng, hình ảnh Tiêu Chiến trong đầu tuyệt nhiên không thể xóa đi được.

Tập huấn một tháng, cảm giác của Vương Nhất Bác với Tiêu Chiến càng trở nên phức tạp. Tiêu Chiến đối với hắn, ban đầu là một giấc mộng đẹp, y xuất chúng, ôn nhu lại có năng lực mạnh, khi đi y chỉ để lại tên và một nụ cười, ở trong mắt một tân binh gần mười tám tuổi là Vương Nhất Bác, không khác gì một giấc mơ về tương lai vô định. Vương Nhất Bác không biết Tiêu Chiến ở đơn vị nào vì vậy đành phải liều mạng nỗ lực, bởi vì năng lực của Tiêu Chiến quá xuất sắc, chắc chắn không phải một nhân vật tầm thường lạ lẫm vậy nên có lẽ phải trở thành binh sĩ xuất sắc mới có thể gặp lại y. Hai năm sau cuối cùng hắn đã được như ý nguyện nhưng Tiêu Chiến lại không nhớ gì cả, điều này khiến cho Vương Nhất Bác vừa kinh ngạc vừa khó chịu, hắn không biết hóa ra trong lòng Tiêu Chiến mình lại không đáng để nhớ tới.

Vương Nhất Bác không dễ từ bỏ như vậy, hắn rất nhanh đã lấy lại tinh thần, hắn nghĩ nếu Tiêu Chiến không thể nhớ kĩ một tân binh không phải đối thủ của y vào hai năm trước, vậy hắn sẽ khiến y phải nhớ kĩ một Vương Nhất Bác tài năng xuất chúng trong kì tập huấn của hai năm sau. Hắn bỏ lại sau lưng những người khác, hắn không tin Tiêu Chiến không nhìn thấy hắn.

Thế nhưng Tiêu Chiến lại tìm đủ lí do đủ mọi cách để gây khó dễ cho hắn.

Lần này rốt cuộc cũng đánh đổ phòng tuyến tâm lý của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến có thể coi thường hắn, dạy dỗ hắn, không nhớ đến hắn nhưng tại sao phải nhắm vào hắn ?! Chẳng lẽ chỉ vì một tiếng 'Tiêu Chiến' trong ngày đầu tập huấn nên hắn bị gán cho cái danh hiệu 'lôi kéo làm quen' rồi mãi mãi không được Tiêu Chiến để mắt tới hay sao?! Chẳng lẽ bởi vì hắn không chịu quên lần gặp của hai năm trước nên phải chịu sự huấn luyện khắc nghiệt hơn người khác hay sao?!

Trong đôi mắt sáng rực nhấp lên từng đợt sóng dữ, dưới vỏ bọc cứng rắn cũng chỉ là một trái tim non nớt tủi thân đến mức méo mó.

Hắn chỉ muốn có người để dựa vào thôi mà.

Trong lều chỉ huy tạm thời ở đích đến, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đang ngẩn người trong camera giám sát, hắn đã rất lâu chưa chuyển tầm mắt.

"Tổ H đi đến vách đá 237 hướng Tây, Tiểu Bạch dẫn người đến tập kích; trạm quan sát 68 ở phía nam có thể rút lui, trong thời gian ngắn không ai được đi qua đó, ai không có việc thì đến tổ 323 và tổ L; lão K sẵn sàng chiến đấu, chỗ của cậu sắp có bốn tổ đi đến, còn vị trí 87 phía bắc..." Thập Tam nhìn chăm chú vào bản đồ, bên trên có định vị chính xác từng người một, trong balo bọn họ có giấu thiết bị định vị vừa có thể gia tăng độ khó của bài sát hạch vừa có thể đảm bảo an toàn cho họ.

Sau khi bố trí tốt, Thập Tam nhìn sang Tiêu Chiến sắc mặt nghiêm trọng lại nhìn Vương Nhất Bác trong camera, vô ý nói: "Lương tâm áy náy rồi đấy..."

Tiêu Chiến nghe vậy thì liếc hắn ta một cái nhưng không phản bác, ánh mắt lại trở về thân ảnh trẻ tuổi trên màn hình, tuy không thừa nhận nhưng quả thật có hơi đau lòng: "Tôi có hơi quá đáng rồi phải không?"

Thập Tam thấy y mềm lòng cũng không khách khí liếc mắt một cái: "Không phải chỉ một chút đâu, bọn tôi biết cậu muốn rèn luyện cậu ta nhưng ai không biết còn tưởng cậu đang sỉ nhục cậu ta thì có. Có người đối xử như vậy mà cậu ta còn chưa đập phá đồ phủi mông bỏ đi, quả thật là đủ rồi."

Tiêu Chiến há hốc miệng không thể phản bác, rồi lại phát hiện bản thân hình như đã không còn giữ vững lập trường nữa rồi, đành phải hậm hực dựa lên ghế, mạnh miệng nói: "Tôi cũng vì muốn tốt cho cậu ta."

"Dạ dạ dạ, đội trưởng là người chăm chỉ ngậm đắng nuốt cay, công chính liêm minh, vì việc nước quên tình nhà." Thập Tam ném cho y một chai nước khoáng, nói mấy câu thành ngữ lộn xộn rồi cầm bộ đàm, "Vậy mời đội trưởng."

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đang nhắm mắt ngồi dưới gốc cây trong camera, da hắn vốn đã trắng lại được ánh trắng chiếu rọi, trong đêm tối u ám hiện ra vừa yên tĩnh vừa thuần khiết kết hợp với khuôn mặt trẻ trung ưa nhìn không hiểu sao lại khiến Tiêu Chiến cảm thấy như đang nhìn một tiểu thiên sứ. Y im lặng vài giây cuối cùng quyết tâm tàn nhẫn cầm lấy bộ đàm trong tay Thập Tam kề bên miệng, trầm giọng nói: "A Minh, Hồ Ly, lên."

Vương Nhất Bác đang nhắm mắt mơ mơ ngủ thì bị âm thanh xột xoạt cực nhỏ hấp dẫn, hắn tập trung tinh thần lắng nghe một lúc, xác định được là âm thanh quần áo quét qua nhánh cây hơn nữa còn có xu thế tiến về phía họ. Hắn đẩy đẩy Tương Luật ý bảo cậu ta nghiêm túc lắng nghe.

Thính giác của Tương Luật tuy không bằng Vương Nhất Bác nhưng cẩn thận thì cũng nghe được. Cậu ta lập tức nắm chắc súng trong tay, Vương Nhất Bác lại nhìn cậu ta lắc lắc đầu.

Chưa biết là địch hay bạn, họ không thể tùy tiện nổ súng.

Vương Nhất Bác khẽ nằm lên mặt đất, lỗ tay dán sát xuống nghe xong vài giây thì sắc mặt biến đổi, sau đó chợt nhảy dựng lên.

"Chạy!"

Tương Luật dù đã chuẩn bị tinh thần cũng bị Vương Nhất Bác làm cho hoảng sợ, còn chưa nói đến lính đặc chủng trong rừng đang lặng yên tiến về phía họ. Lão binh cầm đầu A Minh cắn răng nói: "Lên!"

Hồ Ly bên cạnh kinh ngạc nhìn hắn ta nói: "Sao bọn họ biết mà chạy? Quá kì quái!"

Trong tai nghe truyền đến tiếng cười của Tiêu Chiến: "Giày tác chiến của mấy cậu cứng hơn giày của binh sĩ, âm thanh đạp lên mặt đất đương nhiên cũng không giống."

Hồ Ly trợn mắt: "Vậy mà cũng nghe được?! Tắt máy đi!"

Tiêu Chiến cười hai tiếng, không nói gì nữa.

"Tách ra chạy!" Vương Nhất Bác chạy trong rừng nhanh hơn là trên đất phẳng, tốc độ trốn chạy nhanh như một con thú linh hoạt, "Bọn họ ít nhất cũng sáu người, chắc chắn sẽ chia ra để đuổi theo!"

Tương Luật gật đầu, cậu ta không giống Vương Nhất Bác, chạy với tốc độ như vậy trong rừng còn có thể hét lớn được, chỉ có thể vừa thở gấp vừa nói: "Biết rồi!"

"Sáng mai gặp trên đỉnh con dốc chúng ta đã định trước!" Vương Nhất Bác nói xong thì xoay người chui sâu vào trong rừng, Tương Luật cũng rẽ rất nhanh, hai người chạy về hai hướng ngược nhau.

Binh sĩ sau lưng đúng như Vương Nhất Bác đoán, chia làm hai hướng đuổi theo. Vương Nhất Bác quay đầu nhìn thoáng qua, cố lắm mới xác định được có bốn cái bóng theo sau mình.

Hắn thậm chí còn nở một nụ cười.

Xem ra trong mắt những lính đặc chủng kia, hắn khó đối phó hơn Tương Luật nhỉ.

Trong đêm tối Vương Nhất Bác nhảy qua một cái rễ cây lớn, dần trở nên hưng phấn.

TBC

____________________________

【trứng màu】

Thập Tam: Đội trưởng, bọn họ nói cậu quá đáng.

Tiểu Trám: Tôi đây là có ý tốt.

Thập Tam: Đội trưởng, bọn họ nói cậu tàn nhẫn.

Tiểu Trám; Tôi cũng là có ý tốt thôi.

Thập Tam: Đội trưởng, bọn họ nói cậu là tra nam.

Tiểu Trám: Fuck*, tôi không phải mà huhuhuhu.

*Nguyên văn là C, có thể hiểu là 肏( cào) nghĩa là đ*t.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro