Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 29

Năm thứ ba Tiêu Chiến học ở học viện chỉ huy trinh sát lục quân, vào ngày nghỉ ngồi trên phương tiện giao thông công cộng về nhà thì tình cờ gặp cảnh sát, đang truy bắt một băng nhóm tội phạm chạy trốn. Thật ra chuyện này căn bản không liên quan gì đến Tiêu Chiến, chỉ là khi ấy trên chương trình truyền hình trên xe buýt đúng lúc nói đến trên đường XX đang thực hiện nhiệm vụ đặc biệt, vui lòng đi đường vòng. Con đường kia vừa đúng là tuyến đương xe buýt đi qua, mấy vị khách phải xuống xe ở đó lập tức không vừa ý, lái xe khó xử với hai bên, trong chốc lát không biết nên làm sao.

Lúc ấy Tiêu Chiến gần hai mươi mốt tuổi lập tức đứng lên, tuy giọng nói còn đôi chút ngây ngô, nhưng lời nói vẫn khiến người khác yên tâm: "Mọi người đừng sợ, bác tài, bác cứ đi theo tuyến đường ngày thường."

Lái xe do dự một chốc, cuối cùng không chịu nổi mấy hành khách phía sau hùa theo, đành phải đồng ý, đánh tay lái một cái, xe lập tức rẽ vào con đường đáng lẽ bọn họ phải bỏ qua.

"Khi ấy trên đường gần như không có xe, xe buýt kia rất nhanh bị cảnh sát hai bên đường chú ý tới, tình huống lúc đó rất gấp, bọn côn đồ muốn bắt cóc người trên xe làm con tin, cảnh sát khẩn trương để họ rời đi, trong chốc lát mấy người họ biến thành trung tâm của cuộc truy bắt." Du Hiên nói, "Tiêu Chiến có lẽ đã đoán được điều này, nói cách khác cục diện này là ý cậu ta mong muốn, tóm lại, cậu ta đã làm một chuyện rất quyết đoán nhưng cũng rất nguy hiểm."

"Cậu ta đã đoạt tay lái của tài xế."

Vương Nhất Bác nghe mà sững sờ. Những gì Du Hiên kể vượt quá phạm vi nhận thức của hắn, hắn không muốn tỏ ra quá kinh ngạc, nhưng thật sự là cách làm của Tiêu Chiến vượt quá dự liệu của hắn, cho dù chỉ nghe Du Hiên kể cũng cảm thấy bất ngờ.

"Tình huống khi đó tôi không quá rõ, tóm lại, Tiêu Chiến mang trên lưng tính mạng của toàn bộ người trên xe lượn vài vòng trên đường, từ một góc độ thông minh húc đổ chiếc xe của bọn côn đồ đang đuổi theo họ, giúp đỡ rất nhiều cho cảnh sát." Du Hiên vốn muốn hút điếu thuốc nhưng nhớ ra bản thân phải duy trì hình tượng đại đội trưởng tốt đẹp trước mặt Vương Nhất Bác, vì vậy phải nhịn, "Tuy người trên xe không có chuyện gì, nhưng cũng bị dọa sợ, nhất là tài xế, lúc Tiêu Chiến yêu cầu anh ta đạp ga để tông chiếc xe kia, suýt chút nữa lên cơn đau tim."

"Khi đó chuyện này gây ra tranh luận rất lớn, Tiêu Chiến đúng là nắm trong tay sinh mạng của nhiều người mà mạo hiểm, nhưng chúng ta không thể biết rõ, kết cục vẹn toàn đôi bên này là may mắn hay là đã trong dự liệu của Tiêu Chiến?" Du Hiên nhớ lại bản thân khi ấy đã thảo luận vấn đề này với đại đội trưởng chỉ đạo viên, "Cá nhân tôi thiên về đáp án sau, Tiêu Chiến rất thông minh, từ lúc đứng lên cậu ta đã nghĩ xong kết cục này rồi, nhưng chính suy nghĩ này, lại khiến cho tôi không dám dùng cậu ta." Du Hiên nói xong, thở dài ra vẻ buồn bã, chờ Vương Nhất Bác hỏi y gì đó.

Vương Nhất Bác im lặng một hồi như có điều suy nghĩ, không cần Du Hiên giải thích cũng hiểu.

Bởi vì Tiêu Chiến quá thông minh, từ đầu đến cuối quá tỉnh táo, vậy nên tỷ lệ tác chiến lỗi của y là rất thấp, đặt sai một con cờ, cả bàn thua, mà tình huống trong chiến trường cũng sẽ thay đổi trong chớp mắt, nếu bị người nào đó đoán ra được, thì bất ngờ đã không còn là bất ngờ.

"Tôi hẳn là điều bất ngờ." Vương Nhất Bác khẽ nói, "Tiêu Chiến không ngờ tới cuối cùng tôi lại bắn phát súng đó..."

Du Hiên vốn đang chờ Vương Nhất Bác giải thích, không ngờ hắn tuy âm thầm nhưng vẫn hiểu rành mạch những thứ râu ria. Hăng hái của Du Hiên trong nháy mắt bị giội tắt hơn nửa, mấy lời tràng giang đại hải đã nghĩ sẵn hàng tỷ lần trong đầu đều đổ sông đổ bể, y cố nén khát vọng muốn ấn đầu Vương Nhất Bác để hắn nghe lại lần nữa, làm ra vẻ bình tĩnh và vui vẻ gật nhẹ đầu: "Cậu hiểu là tốt rồi."

"Nhưng cuối cùng anh ta vẫn đến." Vương Nhất Bác nói, "Ngài nói không dám dùng anh ta, nhưng bây giờ anh ta đã là trung đội trưởng trẻ nhất của đại đội đặc chủng."

"Đúng thế." Du Hiên cong khóe miệng cười, "Tôi vốn là không dám dùng cậu ta, nhưng đến cùng, tôi vẫn lựa chọn tin tưởng cậu ta. Tin tưởng Tiêu Chiến sẽ bố trí tác chiến cẩn thận và hoàn hảo, tin tưởng cho dù phát sinh chuyện ngoài ý muốn, cậu ta vẫn có thể giải quyết xuất sắc, tin tưởng tôi giao lính của mình cho cậu ta, cậu ta sẽ mang bọn họ về từ chiến trường không sót một tên. Tôi cũng tin tưởng, cậu ta sẽ không khiến tôi thất vọng."

Vương Nhất Bác vô thức gật đầu theo y, nói: "Anh ta sẽ không khiến ngài thất vọng đâu."

Du Hiên ý vị sâu xa nói: "Vậy còn phải xem cậu rồi." Nói xong, y vỗ vai Vương Nhất Bác, rời đi.

Đúng rồi.

Vương Nhất Bác nhìn bóng lưng y, bừng tỉnh đại ngộ.

Hắn chính là điều bất ngờ kia.

"Đội trưởng." Buổi tối Tiêu Chiến trở về kí túc xá, Vương Nhất Bác đang ngồi bên bàn đợi y.

"Sao thế?" Tiêu Chiến mím môi nhìn hắn, bản thân có hơi khẩn trương, cho rằng Vương Nhất Bác suy nghĩ thông suốt quyết định rời đi. Cho nên khi Vương Nhất Bác nói mấy từ "Tôi muốn về đơn vị huấn luyện", Tiêu Chiến có chút ngơ người, "Sao đột nhiên lại..."

"Tôi suy nghĩ thông suốt rồi." Vương Nhất Bác kiên định nói, "Ngay khoảnh khắc quyết định cầm súng, tôi đáng lẽ phải chuẩn bị tốt tâm lý giết địch và hi sinh, lương thiện chỉ là cái cớ để tôi trốn tránh sự sợ hãi, bây giờ đã không còn sợ gì nữa rồi. Bởi vì..." Hắn dừng lại, dè dặt nhìn sắc mặt Tiêu Chiến, hỏi từng câu từng chữ, "Anh sẽ luôn tin tưởng tôi, đúng không, đội trưởng?"

Tiêu Chiến không ngờ Vương Nhất Bác lại nghĩ thông suốt nhiều chuyện như vậy, y rốt cuộc cũng lộ ra một nụ cười như trút được gánh nặng.

"Đúng, cho dù xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ tin tưởng cậu." Tiêu Chiến đột nhiên cầm tay phải của Vương Nhất Bác, sờ lên hổ khẩu* và lòng bàn tay đầy vết chai do dùng súng của hắn, "Tôi vẫn luôn tin tưởng, cậu là binh sĩ ưu tú nhất mà tôi dẫn dắt."

*Hổ khẩu: là kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.

Vương Nhất Bác cảm thấy lòng bàn tay hơi ngứa, đáng lẽ vì vết chai quá cứng nên không cảm giác được Tiêu Chiến chạm vào mới đúng.

"Đội trưởng..." Vương Nhất Bác khẽ nói, "Tôi không muốn nói mấy lời khách sáo, cũng không quan tâm là kiêu ngạo hay thế nào, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, tôi nhất định sẽ trở thành binh sĩ ưu tú nhất." Hắn ngẩng đâu nhìn vào mắt Tiêu Chiến, "Không chỉ giới hạn ở binh sĩ mà anh dẫn dắt, cả đại đội, hay toàn quân đội...Chỉ cần anh tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ không khiến anh thất vọng."

Tiêu Chiến nhìn đôi mắt trong veo của Vương Nhất Bác, nhịn không được kéo hắn lại gần hơn một chút, cúi người khẽ ôm lấy hắn.

"Nhất Bác." Y gọi tên hắn, nhưng không nghĩ được gì khác để nói đành phải ôm hắn sát hơn, lừa mình dối người tự nói với bản thân không nên suy nghĩ nhiều.

Đâu chỉ y nghĩ xa xôi, Vương Nhất Bác đột nhiên bị ôm vào ngực cũng ngây người không biết nên phản ứng ra sao, ban đầu còn định nói thêm mấy câu, giờ phút này lại như quả bom xịt, một chữ cũng không nói ra được.

"Ngày mai huấn luyện bình thường." Cuối cùng vẫn là Tiêu Chiến lý trí hơn, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, hai tay vịn vai hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, nửa đùa nửa thật hỏi, "Hơn một tuần không tập luyện, sẽ không đi xuống đấy chứ?"

Vương Nhất Bác bĩu môi, hừ nhẹ một tiếng: "Để coi."

Tiểu binh vương lạnh lùng nhưng kiêu ngạo của ngày xưa, rốt cuộc trở lại rồi.

___________________

【Trứng màu đã lâu chưa thấy】

"Nghe nói hôm nay ông đi đến bảo tàng quân đội." Đại đội trưởng chỉ đạo viên ngồi đối diện Du Hiên, không khách khí nhặt điếu thuốc trên bàn lên, "Thấy nhóc con kia rồi hả?"

"Ừ." Du Hiên gạt tàn thuốc, "Hiểu chuyện hơn tôi tưởng, chỉ là hơi trẻ."

"Trẻ là tốt." Chỉ đạo viên hút một hơi thật sâu, sau đó nhả khói trắng, "Trẻ tuổi, dễ thích nghi lại mạnh mẽ, Tiêu Chiến sẽ dẫn dắt tốt cậu ta."

"Lần này Tiêu Chiến nợ tôi một ân huệ." Du Hiên đắc ý nói, "Bảo bối của cậu ta, cuối cùng vẫn phải để tôi trị*."

*Trị trong điều trị, chữa trị.

"Được rồi." Chỉ đạo viên không chịu nổi nữa phải cắt ngang y, "Cho dù không có ông, Tiêu Chiến vẫn sẽ có cách."

"Nhưng, lần này đúng thật là may mắn vì có ông."

"Giải quyết sớm càng tốt, nhóc con kia ở lại đây, Tiêu Chiến cũng sẽ có tiếng tăm hơn."

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro