Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19

Mười một người tham gia cửa ải cuối cùng toàn bộ đều thông qua, tuy phương thức vượt qua cửa ải không giống nhau, ví dụ như Vương Nhất Bác ẩn nhẫn đến cùng để bắt Boss lớn, hay như Hồ Huyền Ẩn chỉ cần nửa tiếng đã nhìn thấu tất cả âm mưu, hay như Quý Quân ỷ vào kỹ thuật bắn súng lão luyện của bản thân mà quần nhau với địch trong rừng cây đánh đến nửa đêm, thậm chí là như Tương Luật liên tục chặt mấy nhánh cây lớn đến tận hừng đông, rồi thừa dịp người ta buông lỏng cảnh giác xông lên đánh bậy đánh bạ dập tắt lửa trại.

Suy nghĩ của bọn họ khác nhau nhưng lại cùng chung mục tiêu, mười một người dưới tình huống tứ cố vô thân vẫn không lùi một bước, cố gắng hết sức mình hoàn thành nhiệm vụ.

Sau khi kết thúc khảo hạch bọn họ được cho nghỉ vài ngày, vành mắt vốn đen thui cũng dần phai nhạt, đợi đến ngày làm nghi thức nhập đội, mười một người trẻ tuổi khoác lên mình bộ đồng phục huấn luyện ngụy trang mới tinh, chen tới chen lui trước cái gương duy nhất của kí túc xá.

"Nhất Bác, vẫn là cậu đẹp trai nhất." Tương Luật vừa bị quý Quân đuổi ra khỏi gương, vẻ mặt hưng phấn chạy đến bên người Vương Nhất Bác, "Thật đấy!"

Quý Quân khinh thường mà lườm một cái: "Nịnh hót." Hắn ta chậm rãi đội mũ trước gương, giả vờ giả vịt lầm bầm, "Đàn ông con trai, phải là da màu đồng! Trắng bóc, không có mùi vị!"

Tương Luật giơ cái mũ vừa cũ vừa bụi bẩn lên nện hắn ta: "Anh nói gì đấy!"

Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua Hồ Huyền Ẩn vì thời gian dài đèn sách thậm chí còn trắng hơn hắn một chút, nhíu lông mày.

Giày quân đội mới tinh của Hồ Huyền Ẩn lập tức đá lên mông Quý Quân. Quý Quân không phòng bị bổ nhào về phía trước, đụng vào khung sắt trên giường, phát ra âm thanh vang động đất trời. Hắn ta thẹn quá hóa giận đứng lên, ôm cái trán bị đập đỏ đi tìm Hồ Huyền Ẩn tính sổ. Hồ Huyền Ẩn nắm vai Vương Nhất Bác linh hoạt né qua. Quý Quân tức muốn chết, làm ầm lên với Vương Nhất Bác: "Vương Nhất Bác cậu tránh ra! Có lương tâm không, người nào tốt với cậu trong lòng cậu không rõ sao? Mau giúp tôi đánh cậu ta!"

Tương Luật thiếu kiên nhẫn lập tức xông lên tiếp lời: "Đương nhiên là tôi đối xử tốt nhất với Vương Nhất Bác rồi! Mỗi ngày anh đều nhằm vào cậu ấy mà còn không biết xấu hổ nói mấy lời này? Thật sự là không biết xấu hổ!"

Mấy người làm loạn trong kí túc xá, dẫn đến mấy tân binh khác cũng cười hả hê xem náo nhiệt, thậm chí còn giễu cợt và huýt sáo, kí túc xá đơn sơ được tạm thời sửa chữa lại từ nhà kho lần đầu tiên sôi động đến vậy.

"Khụ khụ."

Mấy người đang cãi nhau, đột nhiên Tiêu Chiến đứng ở cửa ra vào hắng giọng một cái, kí túc xá lập tức yên tĩnh trở lại, dù sao sau này Tiêu Chiến cũng coi như cấp trên của bọn họ, chút mặt mũi này đương nhiên phải cho.

"Rảnh rỗi lắm đúng không? Mặc quần áo tử tế rồi tranh thủ ra bãi tập tập hợp đi, mồm năm miệng mười, không có chút dáng vẻ quân nhân nào."

Các tân binh bị y nói cho mặt xám xịt, không ai còn tâm trạng soi gương nữa, từng người một cầm mũ rồi cẩn thận lách qua Tiêu Chiến để ra khỏi kí túc xá, không quay đầu lại mà chạy thẳng về phía bãi tập.

"Vương Nhất Bác ở lại."

Tiêu Chiến thản nhiên hạ xuống một mệnh lệnh, nghênh ngang đi vào kí túc xá ngồi lên giường Vương Nhất Bác, chờ mấy người khác đi sạch rồi mới vẫy vẫy tay với hắn: "Tới đây."

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn đi tới, chỉ là lúc đứng trước mặt Tiêu Chiến lại cúi đầu, trốn tránh ánh mắt Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến thấy trạng thái của hắn không đúng lắm, hỏi một câu: "Sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, kỳ thật hắn không hiểu tại sao, sau khi biết rõ Tiêu Chiến vẫn luôn nhớ mọi thứ liên quan đến hắn, thậm chí bị hiểu lẩm nhiều như vậy vẫn phí tâm tư bồi dưỡng hắn, Vương Nhất Bác đột nhiên không biết phải đối mặt thế nào với Tiêu Chiến. Giống như hiện tại, hắn ngước lên nhìn Tiêu Chiến vì nghi thức vào đội mà đặc biệt thay một bộ trang phục ngụy trang mới tinh, thấy khuôn mặt tinh xảo anh tuấn và biểu cảm chân thành niềm nở của y, lại càng cảm thấy lỗ tai và gương mặt mình hình như nóng lên, cơ mặt như không phải hắn khống chế, không biết phải bày ra biểu cảm gì mới tốt. Nghĩ đến bản thân còn từng nói rất nhiều lời khó nghe trước mặt y, Vương Nhất Bác đã thấy không thể ở cạnh Tiêu Chiến một giây nào nữa.

Tiêu Chiến thấy dáng vẻ hắn, thật ra trong lòng cũng hiểu bảy tám phần, y đứng dậy vỗ vỗ vai Vương Nhất Bác, nói từng lời thấm thía: "Qua rồi, Nhất Bác. Cậu không cần phải cảm thấy mâu thuẫn, cũng không cần áy náy với tôi, hiện giờ tôi là đội trưởng của cậu, những thứ khác đều không quan trọng."

"Đội trưởng...của tôi?"

"Danh sách phân chia đơn vị đã có rồi, cậu, Tương Luật, Quý Quân và Hồ Huyền Ẩn đều được phân vào trung đội một của tôi, từ hôm nay trở đi, mấy cậu thật sự trở thành lính của tôi rồi." Tiêu Chiến ấn bả vai Vương Nhất Bác xuống để hắn ngồi lên giường, y cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt Vương Nhất Bác, nghiêm túc nói, "Vương Nhất Bác, tôi hi vọng cậu hiểu, tôi làm mọi chuyện vì tôi cảm thấy cậu hẳn sẽ trở thành quân nhân ưu tú nhất, cho dù không phải tôi, đổi lại là bất cứ sĩ quan nào, cũng sẽ làm như vậy. Vậy nên, đừng làm tôi thất vọng, được không?"

Vương Nhất Bác nhìn khuôn mặt Tiêu Chiến gần trong gang tấc, bờ môi run rẩy, cuối cùng mới khẽ nói: "Được."

"Vậy mới được chứ." Tiêu Chiến hài lòng vỗ vỗ mặt hắn, đứng dậy. Thật ra hành động kia thấy thế nào cũng có chút ngả ngớn, nhưng hai người đều làm bộ như không có gì, giống như cảm thấy không có gì là không ổn.

"Nói chính sự đi, tôi tìm cậu là vì biểu hiện của cậu ở vòng cuối trong khảo hạch." Tiêu Chiến đi đi lại lại vài bước trong kí túc xá, dựa lên giường tầng đối diện Vương Nhất Bác hỏi hắn, "Tuy biểu hiện của cậu lần khảo sát này là sáng giá nhất, nhưng sau khi bọn tôi tổng hợp lại thì phát hiện, cậu không giết quân địch, một người cũng không. Thậm chí lính gác cũng chỉ bị đánh ngất mà thôi, mặt nạ phòng độc trên mặt hắn cậu cũng không gỡ xuống, tại sao?"

Vương Nhất Bác nghẹn họng, không nói lời nào.

"Cậu quá lương thiện, Nhất Bác." Con ngươi Tiêu Chiến vừa đen vừa sáng, khiến Vương Nhất Bác có cảm giác bị nhìn thấu, "Nhưng cậu cũng phải biết, đôi khi, lương thiện và mềm yếu chỉ là sai lầm."

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, ánh mắt thuần khiết có chút bi thương trong phút chốc khiến Tiêu Chiến mềm lòng, y chậm lại, khẽ nói: "Tôi không nói cậu mềm yếu, nhưng nếu cậu đã chọn bộ đội đặc chủng, cậu nên giác ngộ, một ngày nào đó, cậu nhất định phải cầm súng bảo vệ lời thề tận hiến của mình, cho dù cái giá phải trả là mạng sống của những người khác, thậm chí là máu của cậu."

Vương Nhất Bác khàn giọng nói: "Tôi hiểu."

Tiêu Chiến có chút không đành lòng, đi đến xoa xoa mái tóc mềm mại của hắn: "Cậu còn trẻ, nhưng trên chiến trường không ai thương tiếc người trẻ, vì vậy cậu phải kiên cường, bởi vì nếu cậu không thể tàn nhẫn quyết tâm bóp cò, người mất mạng sẽ là cậu."

Vương Nhất Bác chậm rãi gật đầu: "Vâng."

"Được rồi, không nói những chuyện này nữa, cậu còn quá sớm để ra chiến trường, còn nhiều thời gian cho cậu thích ứng." Tiêu Chiến kéo hắn qua, cầm cái mũ bên cạnh đội lên cho hắn, thỏa mãn gật đầu, "Rất đĩnh đạc, đi thôi, nghi thức sắp bắt đầu rồi."

TBC

_________________________________

【 trứng màu】

Tiêu Chiến thật ra đã tới từ sớm, thấy bọn họ náo nhiệt trong kí túc xá cũng không muốn quấy rầy, tránh ở một bên thích thú xem cãi nhau.

"Đá mông anh ta! ...Cái xoay người của Nhất Bác rất đẹp... Ahhh, Quý Quân vừa nãy có làm anh bị thương không..."

Tiêu Chiến vốn muốn xem thêm một chút, thẳng đến khi Tương Luật hét lớn: "Đương nhiên là tôi đối xử tốt nhất với Nhất Bác rồi!"

Nụ cười trên mặt Tiêu Chiến lập tức vụt tắt.

Tiêu Chiến: Cậu tốt nhất cái der*.

*Der: trong phương ngữ Đông Bắc thường để mô tả người cực kỳ ngu ngốc và ngây thơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro