Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15

Vương Nhất Bác men theo tiếng súng hướng vào trong rừng, những người vây đuổi bọn họ có lẽ cho rằng toàn quân đã bị diệt, đêm tối bao phủ cánh rừng yên tĩnh, hay vì trời âm u nên tầm nhìn và độ nhận diện trở nên rất hạn chế.

Vương Nhất Bác đã lấy mạng mình đánh cược rồi, hắn không biết địch có thiết bị nhìn vào ban đêm không nhưng hắn không có, nếu địch đã sớm phát hiện hắn thì sao đây? Nếu phía trước chờ bản thân không phải Tiêu Chiến mà là cạm bẫy thì sao đây?

Vương Nhất Bác nắm chặt súng của mình, mỗi bước đi đều vô cùng cẩn thận.

Gió đêm thổi lá cây sào sạt, những âm thanh xột xoạt cực nhỏ truyền vào lỗ tai Vương Nhất Bác, hắn chăm chú phân biệt đâu là âm thanh của tự nhiên, cái nào nghe giống cành cây cọ qua quần áo hoặc giày chiến giẫm lên bùn đất.

Tiếng súng trong rừng không biết từ bao giờ đã ngừng, Vương Nhất Bác thả lỏng động tác, đi tới đi lui liền nhăn mũi, ngửi thấy được thứ mùi kì quái, hắn cẩn thận ngửi, mùi không đậm cách hắn có lẽ tầm một đoạn nhưng lại ngược hướng với con đường hắn muốn đi.

Hắn đột nhiên nhớ tới lời Tiêu Chiến nói.

"Tôi mới nhận được tin, ổ buôn lậu thuốc phiện vừa bị triệt phá, kẻ cầm đầu cầm theo súng chống đỡ, trốn vào vùng núi này, theo phán đoán sơ bộ của cảnh sát, trên núi còn có căn cứ vũ trang của bọn chúng..."

"Các binh sĩ, hãy nhớ tới lời thề nhập ngũ của mọi người, hiện giờ chính là lúc đảng và nhân dân cần đến mọi người."

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen.

Tiêu Chiến.

Anh hi vọng tôi sẽ lựa chọn chính xác, đúng không.

Cuối cùng Vương Nhất Bác chọn thay đổi hướng đi.

Trong nháy mắt đó hắn đột nhiên vô cùng tỉnh táo.

Vương Nhất Bác men theo mùi lần mò tìm tầm một km, rốt cuộc nghe được chút tiếng gió ngoại trừ tiếng động, ầm ầm như tiếng lửa thiêu đốt.

Ánh lửa sáng ngời rất nổi bật trong rừng cây đen kịt, mặc dù cách hơi xa nhưng vẫn đủ để Vương Nhất Bác xác nhận vị trí.

Mùi khét trong không khí rất hắc, Vương Nhất Bác cố nén cảm giác khó chịu, nằm sấp xuống cẩn thận đến gần chỗ kia. Bò được khoảng năm trăm mét, nhờ có ánh lửa nên tầm nhìn bốn phía trở nên rõ nét hơn, mắt sắc của Vương Nhất Bác phát hiện một lính gác. Hắn chậm rãi rút dao ra ngậm vào miệng, động tác bò vừa nhanh vừa không gây ra tiếng động, giống như một con rắn nguy hiểm.

Nhưng lúc gần người kia trong gang tấc, hắn lại do dự, ngẩn người mấy giây cuối cùng vẫn ném dao đi, nhảy lên nhanh như chớp ghì chặt cổ đối phương, đánh cho tên đó bất tỉnh.

Người nọ không chút phòng bị ngã xuống đất, Vương Nhất Bác nhìn mặt nạ phòng độc mà người nọ đeo đến phát ngốc, tay cũng vươn ra nhưng nghĩ nghĩ vẫn không tháo xuống. Hắn để người nọ nằm ngang trên mặt đất, thấp giọng nói: "Thấy anh ở đây canh gác, cũng không phải nhân vật quan trọng, ngồi tù mấy năm rồi sống cho tốt đi."

Lính gác cầm súng tiểu liên, hắn tháo băng đạn ra, lại tìm toàn bộ đạn trên người người nọ đem cất kỹ, rồi mới cẩn thận đi đến gần đống lửa.

Đống lửa giữa khoảng đất trống trong rừng, mười bảo vệ mang theo mặt nạ phòng độc trước mặt phân tán khắp nơi, có người chắc tay súng cảnh giác có người ném vào trong lửa thứ gì đó, cũng có người hét lớn gọi chỉ huy.

Vương Nhất Bác nằm đằng sau bụi cây, kiên nhẫn quan sát, những người này giống tôm tép, kể cả chỉ huy thoạt nhìn cũng không giống 'trùm băng đảng ma túy', giống kiểu người dưới một người trên vạn người. Vương Nhất Bác không có lựa chọn, hắn chỉ có một cơ hội, chỉ có thể đợi kẻ chưa xuất hiện, những người này không phải mục tiêu của hắn.

Khoảng tầm mười phút, có người từ trong rừng chạy ra: "Lão đại, ông chủ muốn gặp anh."

Chỉ huy kia gật đầu, không nói gì, đưa súng cho người nọ, bản thân quay người đi vào rừng, Vương Nhất Bác lập tức đứng lên đi theo, giống như ma quỷ lặng lẽ đi sau chỉ huy.

Con đường kia rất dài, xung quanh có gì che chắn. Tính cảnh giác của chỉ huy rất cao, cho dù Vương Nhất Bác vững tin bản thân không bị lộ chút sơ hở nào nhưng tên kia vẫn liên tục quay đầu, dồn ép Vương Nhất Bác phải dùng hết kĩ năng ẩn nấp của mình. Mắt thấy phía trước ngày càng trống trải, cây cối xung quanh có dấu vết bị người chặt, nhìn ra được trước đây là một mảnh rừng rậm, hôm nay lại bị khai phá thành một khu đất trống, rõ ràng chính là nơi bọn chúng muốn tìm.

Đúng lúc này, bộ đàm bên hông chỉ huy vang lên.

"Ông chủ, đốt sạch rồi."

Vương Nhất Bác lập tức trợn tròn mắt.

Tên kia là thủ lĩnh!

Bị lừa rồi!

Chỉ huy phát ra tiếng cười quỷ dị xuyên qua mặt nạ phòng độc nghe có chút rầu rĩ, nói: "Đủ rồi, không ——"

Lời còn chưa dứt, Vương Nhất Bác đã quyết định thật nhanh xông ra từ trong rừng cây, người kia không thể giết, việc duy nhất hắn có thể làm là đánh ngất người kia trước khi viện binh tới.

Chỉ huy không biết vị trí của hắn, đáng lẽ nên bị hắn đánh cho trở tay không kịp, không ngờ người kia phản ứng cực nhanh khó khăn tránh thoát được một cú toàn lực của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác lảo đảo về phía trước vài bước, phát hiện sau lưng có người tới đã không còn kịp nữa rồi, trong lòng hắn thầm nói một câu không xong, vừa định đáp lại một cùi trỏ, lại nghe thấy một câu cực nhẹ bên tai ——

"Khảo hạch kết thúc."

Vương Nhất Bác ngơ ngác tại chỗ, còn duy trì tư thế đánh nhau.

Chỉ huy kia vỗ vỗ khuôn mặt cứng đờ của hắn, lấy giọng điệu quen thuộc trêu chọc Vương Nhất Bác: "Tiểu binh vương, rất lợi hại nha."

Vương Nhất Bác hít sâu, túm lấy cổ áo người kia, động tác thô bạo giật mặt nạ phòng độc xuống.

Khuôn mặt dưới mặt nạ phòng độc quả nhiên là Hồ Ly.

Hồ Ly bị Vương Nhất Bác túm chặt cũng không tức giận, hai tay giãy giụa lấy từ trong ngực một túi máu giả đã thủng lay lay trước mặt Vương Nhất Bác, rốt cuộc nhịn không được xì một tiếng bật cười.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm túi máu đỏ tươi kia, toàn thân vẫn đang run rẩy, nhịn rồi lại nhịn nhưng vẫn không khống chế được bản thân. Hắn buông cổ áo Hồ Ly ra, hung hăng cho Hồ Ly một đấm.

Khóe miệng Hồ Ly bỗng chốc bị đánh ra máu, vui không nổi nữa, hít khí lạnh vuốt vuốt mặt mình, cũng không so đo với Vương Nhất Bác, ngược lại còn trấn an mà vỗ vỗ vai hắn.

"Đây là cửa ải cuối cùng của khảo hạch, Nhất Bác."

Vương Nhất Bác lui về phía sau mấy bước, thấp giọng thì thầm một câu: "Đều là giả?"

"Đều là giả." Hồ Ly thấy dáng vẻ bị đả kích quá lớn của hắn có chút không đành lòng, "Mấy cậu sớm muộn gì cũng phải trải qua những điều này..."

"Tiêu Chiến đâu." Vương Nhất Bác đột nhiên ngẩng đầu hỏi Hồ Ly.

Hồ Ly tạm thời không phản ứng kịp: "...Gì cơ?"

"Tôi hỏi anh Tiêu Chiến đâu!" Vương Nhất Bác tức giận đến toàn thân phát run, lần đầu tiên lớn tiếng thét vào mặt người khác.

"Đội, đội trưởng..." Hồ Ly không nắm bắt được trạng thái của Vương Nhất Bác, những năm qua người không thông qua khảo hạch hoặc bị kích thích phải điều trị tâm lý có rất nhiều, dù sao không phải ai cũng có tố chất tâm lý mạnh.

"Đội trưởng cậu ấy chắc đã xuống núi rồi." Hồ Ly thăm dò thử nắm lấy vai Vương Nhất Bác muốn làm cho hắn tỉnh táo đôi chút, "Cậu muốn gặp cậu ấy thì tôi đưa cậu xuống gặp."

TBC

________________________

【Trứng màu lâu ngày chưa thấy】

"Lát nữa bắt đầu nhiệm vụ, hai người đi theo tôi." Tiêu Chiến đứng trước gương bôi màu ngụy trang lên mặt mình.

"Hả?" Hồ Ly ngẩn người, "Đội trưởng, tôi bị đánh lén còn che mắt được, còn cậu..."

Tiêu Chiến nhìn bản thân trong gương cười cười, "Ai nói tôi bị đánh lén chết?" Y cất thuốc màu ngụy trang vào ngăn kéo, xoay người hỏi Hồ Ly, "Cậu có tin Vương Nhất Bác sẽ là binh sĩ có biểu hiện tốt nhất trong cửa ải này không?"

Hồ Ly trầm mặc một chút, cuối cùng vẫn nói: "Không tin. Xét về kinh nghiệm, Quý Quân hơn, luận đầu óc, Hồ Huyền Ẩn cũng lợi hại hơn một chút, Vương Nhất Bác là hạt giống tốt củ bộ đội đặc chủng, nhưng còn trẻ quá."

Tiêu Chiến mỉm cười: "Nhưng tôi sẽ biến cậu ta trở nên tốt nhất."

Hồ Ly gãi gãi đầu không rõ cho lắm, đi theo sau lưng Tiêu Chiến ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro