Thế giới sách 4-Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiến Sơn Vi Vương/Thu phục ảnh đế cặn bã 4

"Sao anh lại tự mình lái xe?" Vương Nhất Bác chú ý tới vấn đề này, văn bản trước có mấy tài xế, trong văn bản này là ông chủ lớn, chẳng lẽ còn chưa có tài xế sao?

      Tiêu Chiến vừa lái xe vừa nói: "Đây không phải là tới đón đại minh tinh sao, không dám mang theo người khác a, sợ ảnh hưởng đến đại minh tinh chúng ta." Trong lúc nói chuyện len lén liếc Vương Nhất Bác thay quần áo qua gương chiếu hậu.

"Ảnh hưởng gì? Có ảnh hưởng anh cũng có thể giữ, không có sự đồng ý của anh ai dám tiếp xúc với người của anh chứ? " Vương Nhất Bác nhanh chóng thay quần áo, cậu tất nhiên biết trong lòng có người ngứa ngáy sẽ nhìn trộm: "Con đường đẹp quá!"

      "Người khác lại không biết em bây giờ là người của anh, vạn nhất đụng phải người nào không có mắt lộ ra tiếng gió thì sao?" Khóe mắt Tiêu Chiến đuôi lông mày mang theo nụ cười, lại nhìn trộm một cái.

      "Trong xe rất ấm áp." Vương Nhất Bác thay quần áo xong, di chuyển đến chỗ ngồi khô ráo. Lúc lên xe toàn thân ướt đẫm lạnh lẽo, thay quần áo khô lúc này mới phát giác trong xe mở sưởi ấm. Tiêu Chiến quả nhiên vẫn cẩn thận như mấy văn trước.

      "Anh sớm đã mở sưởi ấm, sợ em bị cảm." Tiêu Chiến có chút đau lòng, nếu không phải bảo bối nhà anh cố ý muốn cặn bã kia sau này đau thấu tâm can hối hận, mới luyến tiếc để cho cậu đi dầm mưa nửa ngày.

      "Biểu hiện không tệ, đáng để khen ngợi." Vương Nhất Bác bước chân dài muốn qua ngồi ghế lái phụ, cũng may chiếc xe này rộng rãi, có thể dung túng cho vóc dáng cao lớn như vậy của cậu chen chúc qua.

      “Cẩn thận một chút!” Đêm mưa to mà lái xe, Tiêu Chiến sợ có sơ suất, làm chậm tốc độ xe rất nhiều.

      Vương Nhất Bác ngồi xuống rồi kéo hộp găng tay phía trước lục lọi: "Trong xe có ghim không?"

"Khúc ghim? Có một số tài liệu cũ bên trong có ghim trên đó. " Tiêu Chiến không rõ cậu muốn làm gì: "Em thắt dây an toàn trước đi."

       Vương Nhất Bác sờ được một xấp tài liệu, thuận tay tháo khúc ghim phía trên xuống, lúc này mới ngồi xuống kéo dây an toàn: "Anh lái xe em rất yên tâm."

      "Làm gì vậy?" Tiêu Chiến đoán tiểu ác ma nhà mình chính là muốn làm "chuyện lớn".

      Vương Nhất Bác lấy điện thoại di động ra thử một chút, tuy rằng bị ướt mưa một chút, nhưng vẫn có thể dùng bình thường: "Anh nói em cầm điện thoại này nửa đêm mưa đi về, nó có thể hỏng không?" Dứt lời lấy ra thẻ sim điện thoại của mình: "Nếu hỏng rồi, An Như Sơn có phải không liên lạc được với em không?"

     Tiêu Chiến hiểu được ý đồ của cậu: "Làm sao em biết An Như Sơn sẽ tìm em? Người ta thấy bạch nguyệt quang có lẽ cao hứng không để ý đến em đâu. ”

      "Trước khi hắn đi em yếu ớt, vẻ mặt cô đơn bất lực, đàn ông đều thương hại kẻ yếu. Bạch nguyệt quang kia không phải là tiểu bạch hoa ôn nhu lại kiên cường sao?” Vương Nhất Bác cười cười, đem thẻ điện thoại cùng với điện thoại di động đều bỏ vào trong hộp găng tay: "Cảnh Hành gặp chuyện đều chính mình tự chống đỡ, cho nên nhìn bề ngoài kiên cường, làm cho An Như Sơn cảm thấy cậu ta bị bỏ lại không sao cả. Vậy nếu như em cũng yếu đuối, An Như Sơn sẽ đặt một phần tâm tư ở trên người em. Cũng đừng quên, trong văn này tình yêu đích thực của hắn chính là Cảnh Hành, cũng chính là em bây giờ nha. Tất nhiên, tình yêu của hắn khá là kinh tởm. ”

"Em đánh chính là chiến tranh tâm lý nha! May mắn anh không phải người cặn bã, bằng không sẽ bị em chỉnh thảm rồi. " Tiêu Chiến nửa thật nửa giả cảm thán.

       "Tốt nhất anh đừng là người cặn bã, em cũng không do dự như Quý Hướng Không, Cảnh Hành bọn họ, nếu là em em đã bỏ đi sớm rồi." Hai người cùng nhau xuyên qua ba lần, vượt qua hai đời bạc đầu giai lão, Vương Nhất Bác tự nhiên biết Tiêu Chiến không phải là người hai lòng kia. Cậu ngẩng đầu nhìn con đường phía trước: "Đi đâu vậy?"
Truyện chỉ được đăng tại wattpad Hanhien55

       "Đến nhà anh đi, em khẳng định không muốn người đại diện và An Như Sơn lập tức tìm được em." Tiêu Chiến quá hiểu cậu: "Ngày mai anh sẽ đưa em đến bệnh viện một lần nữa."

       "Tiêu Chiến a, sau khi anh và em ở cùng một chỗ anh càng ngày càng thông minh." Vương Nhất Bác khen ngợi anh một chút cũng không để ý: "Tốt nhất là anh sắp xếp một người chụp ảnh em đi bệnh viện."

       Sau khi về đến nhà, Tiêu Chiến tranh thủ thời gian mở nước cho Vương Nhất Bác tắm rửa, chính mình lại dựa vào trong phòng tắm không chịu đi ra ngoài, lấy danh cùng nhau tắm tiết kiệm thời gian: "Anh thông minh như vậy, lại có thể tùy thời nghe em sai khiến, có phải nên có chút phần thưởng hay không?" Không bao giờ có thể quên đòi hỏi lợi ích xứng đáng của cậu.

       "Tiêu Chiến, anh có còn lương tâm không? Em vừa bị ướt mưa, anh không quan tâm đến em, chỉ muốn giày vò em? " Vương Nhất Bác nghẹn lời oán giận, thân thể lại không có bất kỳ động tác phòng ngự nào, đối với chuyện vừa mở đầu liền "lái xe", cậu đã quen rồi.

       "Tại sao anh không quan tâm đến em chứ? Anh có ý định sử dụng bản thân mình để giúp em làm ấm chăn mà. ”

       “Anh nói ngược lại rất dễ nghe nhỉ!”

       ......

        Bên này hai người đường mật ngọt ngào, bên kia An Như Sơn lại bắt đầu trăm móng vuốt gãi tim. Bạch nguyệt quang nói vừa bay đến bên này liền bắt đầu mưa, bảo hắn đi đón, hắn vội vội vàng vàng đi, sợ bỏ lỡ cơ hội biểu hiện tuyệt vời này.

Bạch Nguyệt Quang nói thích biệt thự ngoại ô của hắn, vì thế hắn bảo Vương Nhất Bác suốt đêm đội mưa lớn đi về, còn hắn thì chạy đến chỗ bạch nguyệt quang. Dọc theo đường đi ngoại trừ vui sướng, cũng xen lẫn một chút bất an, đôi mắt bất lực của Vương Nhất Bác thỉnh thoảng nhoáng lên trong lòng. Chờ sau khi dàn xếp Bạch nguyệt quang đi tắm rửa, An Như Sơn vội vàng gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác, muốn hỏi cậu về đến nhà chưa. Thế nhưng, điện thoại lại không liên lạc được, không ở chỗ có sóng? Có lẽ, là tín hiệu mưa lớn không tốt lắm, An Như Sơn an ủi mình.

       Bạch nguyệt quang kia bộ dáng thanh cao, tự nhiên là không chịu cùng An Như Sơn ở chung một chỗ, chỉ định cùng An Như Sơn nói mấy câu. Đàn ông mà, phải treo cổ hắn.

       Nhưng lần này An Như Sơn nói chuyện phiếm với hắn rõ ràng có chút không yên lòng, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn điện thoại di động của mình.

       "Đã xảy ra chuyện gì sao?" Bạch nguyệt quang luôn dịu dàng như vậy.

       "Không có gì..." An Như Sơn theo bản năng nhìn thoáng qua điện thoại di động: "Trong công việc có chút việc..."

       "Em có thể giúp gì cho anh không?" Thấu hiểu người khác là tiêu chuẩn của một trà xanh!

       "Không cần phiền em, cũng không có chuyện gì. Cũng không còn sớm nữa, em đi ngủ trước đi. ”

"Được rồi, anh cũng đừng quá mệt mỏi." Bạch nguyệt quang nói xong liền đứng lên. An Như Sơn hôm nay có chút khác thường, nếu là bình thường, hắn tuyệt đối sẽ không chủ động mở miệng để cho mình rời đi, hận không thể cùng mình tán gẫu một đêm. Chẳng lẽ là vì Vương Nhất Bác? Bạch nguyệt quang trong lòng khinh thường nghĩ: một thế thân, chỉ là đồ giả, chính chủ tới nơi này còn có chỗ dung thân của cậu ta sao?

      An Như Sơn một đêm trằn trận, càng ngày càng nôn nóng. Điện thoại của Vương Nhất Bác không liên lạc được, người đại diện cũng không liên lạc được, trợ lý cũng không biết cậu đến chỗ mình, cho nên không cần phải gọi. Sau khi trời sáng, người đại diện rốt cục cũng bật máy, An Như Sơn vừa vặn lại thử một lần nữa, thật đúng là thông suốt.

      "Anh làm gì vậy, vì sao lại tắt máy?" Điện thoại vừa kết nối, An Như Sơn nôn nóng mang theo tức giận.

      Lúc người đại diện đối diện với An Như Sơn, hoàn toàn không có chút để ý đến Vương Nhất Bác, vội vàng cẩn thận nói: "Tối qua điện thoại của tôi hết pin nên tắt máy."

      "Nhất Bác đâu?" An Như Sơn cố gắng dập lửa.

      "Không phải cậu ta ở cùng một chỗ với ngài sao?” Tối qua tôi tự mình đưa cậu ấy đến đó, bây giờ gọi tôi đòi người?

      "Tối qua trời mưa to, vì sao anh không đến đón cậu ấy?" An Như Sơn vừa nghe người đại diện nói, càng thêm nôn nóng.

      "Tối qua? Điện thoại của tôi hết pin. Còn nữa... Mỗi lần cậu ấy đến chỗ ngài không phải đều là trời sáng tôi vội vàng đến đón cậu ấy sao? " Hỏi tôi đang làm gì, hắn đang làm gì vậy? Không phải bạch nguyệt quang của hắn suốt đêm qua đem Vương Nhất Bác ép đi sao, hiện tại hỏi tôi sao?

"Đêm qua tôi đột nhiên có việc gấp, em ấy đi trước, hiện tại người không liên lạc được." An Như Sơn nghĩ đến Vương Nhất Bác cẩn thận hỏi mình, có thể đưa cậu vào nội thành hay không, trong lòng một trận hối hận: "Anh không đến đón em ấy, em ấy tự mình đội mưa về."

      Người đại diện nghĩ: Vậy mà hắn cũng đẩy tất cả tội lỗi của hắn vào người khác, tại sao hắn không tự hỏi mình, đêm qua mưa lớn, tại sao hắn lại để cho cậu một mình? Ở giữa Bạch nguyệt quang và cậu ấy, hắn đã lựa chọn Bạch Nguyệt Quang, hiện tại vì sao lại đem lỗi đẩy lên người khác? Lại nói Vương Nhất Bác thật sự có một lần cốt khí, còn chơi trò mất tích.

      Không tìm được Vương Nhất Bác, An Như Sơn càng ngày càng phiền muộn, ngay cả khi đối mặt với Bạch nguyệt quang cũng ít ôn nhu hơn ngày thường vài phần.

      Vương Nhất Bác ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, ăn xong bữa sáng mà Tiêu Chiến chuẩn bị, lúc này mới tính toán đi bước tiếp theo: "Anh dùng acc của anh xem trên mạng có tin tức gì không."

      "Anh vừa rồi đã xem qua, hôm nay thông báo chương trình em chuẩn bị quay khẩn cấp hủy bỏ." Tiêu Chiến đưa điện thoại di động cho Vương Nhất Bác xem: "Nhưng trên mạng rất nhiều người mắng em, nói em không phải tên tuổi lớn mà lại muốn chơi lớn."

      "Không sao, vừa lúc buổi chiều em đi viện. Anh sắp xếp cho em đến bệnh viện tư nhân của gia đình anh. " Muốn nói dựa lưng vào đại thụ thật sự là dễ chịu nha, có Tiêu gia chỗ dựa vững chắc này, chính mình tiết kiệm được rất nhiều phiền lòng. Nghĩ đến kế hoạch gì chỉ cần phân phó anh một chút là có thể thỏa đáng.

      "Anh cũng đã căn dặn bệnh viện, chuẩn bị phòng bệnh cho em. Đến lúc đó nói gần đây công việc bận rộn, miễn dịch thấp, lại bị ướt mưa, sốt cao viêm phổi cấp tính nhập viện. " Tiêu Chiến làm mọi việc cho tới bây giờ đều có đủ mọi mặt.

      Tiêu Chiến giải quyết cho Vương Nhất Bác vào bệnh viện, tìm một bác sĩ và y tá chuyên môn đáng tin cậy chăm sóc cậu. Vương Nhất Bác trang điểm cho mình một chút bệnh tật, lại mượn điện thoại của y tá gọi cho trợ lý của mình, bảo anh tới đây một chút.

      Tiểu trợ lý vội vàng chạy tới, vừa vào cửa liền khóc lóc tang thương: "Bác ca, làm sao vậy?"

      "Không có việc gì, chỉ là cảm mạo." Vương Nhất Bác cười "suy yếu". Cậu biết tiểu trợ lý có chút cận thị, lại là người lớn tuổi yêu cái đẹp không chịu đeo kính. Hơn nữa lại hiểu chừng mực, sẽ không dựa vào cậu quá gần, cho nên mới dám trang điểm cho hắn đến xem.

       "Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, sáng nay anh cũng không liên lạc với tôi đi làm, gọi cho anh anh ở chỗ không có sóng. Gọi cho người đại diện thì nói rằng công việc đã bị hủy bỏ. Anh không biết đâu, vô duyên vô cớ hủy bỏ công việc, trên mạng rất nhiều người đang mắng anh đấy..." Tiểu trợ lý tức giận lấy điện thoại di động ra: "Tôi vẫn là chụp một hình ảnh anh bị bệnh nằm viện đăng lên đi, tránh cho bọn họ vô cớ bôi đen anh chơi lớn."

      "Đừng, không qua kiểm duyệt làm sao có thể đăng bừa bãi?" Vương Nhất Bác ngăn lại tiểu trợ lý xúc động làm bậy: "Cậu gọi điện thoại cho người đại diện, hỏi xem anh ấy có thể gửi không."

      Đang nói chuyện, Tiêu Chiến đẩy cửa tiến vào, tiểu trợ lý vừa nhìn thấy anh, kinh ngạc nói không nên lời. Hắn nhìn Tiêu Chiến lại nhìn Vương Nhất Bác, sau đó lại quay đầu nhìn Tiêu Chiến: "Hai người..." Bởi vì quan hệ công tác, Bác ca quen biết Tiêu tổng, nhưng hình như cũng không nghe nói quen đến nỗi đi thăm cậu chứ?

      Tiêu Chiến một đường đi qua, cúi người sờ sờ trán Vương Nhất Bác: "Cũng may hạ sốt rồi." Dứt lời liền ngồi bên giường bên cạnh Vương Nhất Bác, hơn nữa giương mắt nhìn tiểu trợ lý.

      Tiểu trợ lý vừa nhìn thấy Tiêu Chiến tựa hồ có chút ý tứ sắc mặt không tốt, hơn nữa hắn cách bảo bối nhà anh gần như vậy, có chút không bình thường a. Quá không coi anh là người ngoài đi, anh cũng không dám ngồi gần như vậy.

      Vương Nhất Bác vừa nhìn thái độ này của Tiêu Chiến, liền biết anh muốn tuyên bố chủ quyền, vì thế thay anh nói: "Đây là bạn trai của anh, em đi ra ngoài đừng nói lung tung."

      "Hả? Bạn trai? " Tiểu trợ lý có chút bối rối: "Thân, thân thích* sao?"

*亲生: thường dùng giới thiệu con ruột, cha mẹ ruột

       Tiêu Chiến lúc ấy đã bị hắn chọc cười: "Đúng, thân không thể thân hơn nữa. Là người yêu, không phải người thân." Nói xong quay đầu nhìn Vương Nhất Bác: "Trợ lý nhà em chỉ số thông minh rất cao."

      "Tôi cũng tốt nghiệp đại học trọng điểm, là bởi vì sùng bái Bác ca mới đến ứng tuyển trợ lý." Trợ lý nhỏ là một cậu bé mới ra khỏi trường đại học, thiếu kinh nghiệm xã hội, vừa bướng bỉnh vừa đáng yêu.
-------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro