Thế giới sách 3-Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Thiên Trạch×Quý Hướng Không/Thu thập hào môn gia chủ 3

Mọi người nghe Quý Hướng Không chất vấn Phương Thiên Trạch, không hẹn mà cùng ở trong lòng chửi bới: Cậu chỉ là một đứa con riêng mang về từ bên ngoài, không khỏi cũng quá coi trọng bản thân đi? Chuyện kết hôn không quan trọng bằng trò chơi của cậu sao? Cô dâu nhà người ta không quan trọng bằng em trai tiện nghi như cậu sao? Người ta cho cậu ba phần màu sắc, cậu liền muốn mở phường nhuộm? Vẫn không nên quá coi trọng bản thân, lát nữa cho cậu ta đẹp mặt.

      Mẹ của Phương Thiên Trạch trực tiếp đứng lên: "Quý Hướng Không! Cậu vẫn ỷ vào lão gia tử sủng ái cậu liền muốn làm gì thì làm, cái này ta đều nhịn! Nhưng hôm nay là dịp quan trọng, cậu không nên làm mất mặt! ”

       Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn Phương phu nhân một cái, mặt mày oán giận trong nháy mắt tiêu tán, lập tức bộ dạng ủy khuất đến muốn khóc lại muốn liều mạng che dấu, quay đầu lại đối diện Phương Thiên Trạch nói: "Ca ca, anh kết hôn là việc quan trọng, là tôi cố tình gây sự. Tôi có thể tự đi thi đấu một mình. " Nói xong làm bộ xoay người muốn rời đi.

      “Không Không!” Phương Thiên Trạch kéo cánh tay cậu lại, ngăn cản cậu cất bước: "Em đừng tức giận, đương nhiên là em thi đấu quan trọng hơn."

      Lần này không chỉ có Phương phu nhân, tân khách toàn trường đều có chút giật mình. Phương đại thiếu gia này dỗ nhị thiếu làm sao giống như dỗ dành hài tử vậy, trong lúc này đứa nhỏ ầm ĩ cũng không màng nguyên tắc mà dỗ dành sao? Nó được gọi là gì nhỉ? Nuông chiều!

      " Thiên Trạch, anh..." Cô dâu nóng nảy.

      “Im lặng!” Phương Thiên Trạch túm lấy Quý Hướng Không không buông, ngay cả ánh mắt cũng không phân cho cô dâu bên cạnh: "Em trai tôi đêm qua không thoải mái, không thấy em trai tôi bây giờ không vui sao?"

      “Phương Thiên Trạch, anh có ý gì?!" Cha của cô dâu tức giận đứng dậy. Buổi sáng không đi đón dâu thì thôi, đến dự đám cưới của mình còn đến trễ. Nghi thức tiến hành được một nửa, đột nhiên xông vào một em trai, trước mặt nhiều người như vậy nói đệ đệ của anh chơi trò chơi thi đấu so với chính anh kết hôn còn quan trọng hơn. Đặt con gái mình ở đâu chứ?

       Vương Nhất Bác bĩu môi lại muốn khóc, nghĩ thầm: Vì sao tôi lại phải diễn trà xanh Tiểu Bạch Hoa, vừa mất hứng liền ủy khuất, khóc đến sướt mướt? Quý Hướng Không trong nguyên văn vốn mẫn cảm lại bị trầm cảm, nhất định là tính tình mềm nhũn. Nếu để cho cậu xuyên vào, cậu nhất định phải diễn anh ta mạnh mẽ lợi hại một chút, tại sao cứ khóc nức nở, chẳng lẽ diễn xuất của cậu chỉ có thể diễn trà xanh sao? Không được, cậu muốn thay đổi phong cách diễn xuất của mình với bọn họ. Cậu thu hồi vẻ mặt ủy khuất, thay đổi bằng vẻ mặt sắc bén hất tay Phương Thiên Trạch ra: "Phương Thiên Trạch! Anh kết hôn rất quan trọng, vì vậy đừng đến xem tôi thi đấu. Anh ở lại kết hôn đi! " Nói xong nhấc chân rời đi.

"Không Không," Phương Thiên Trạch lại một lần nữa giữ chặt cậu: "Em đừng tức giận, trước tiên anh không kết hôn, hiện tại cùng em đi thi đấu." Vừa nói chuyện, vừa tiện tay kéo hoa của chú rể đeo trước ngực xuống.

      “Thiên Trạch!” Phương phu nhân nóng nảy. Cô dâu này tuy rằng không quá hài lòng, nhưng cha cô dâu tốt xấu gì cũng là một trợ lực lớn của Phương Thiên Trạch. Bước cuối cùng để con trai trở thành gia chủ còn phải dựa vào cha cô ta đẩy một cái.

      Phương lão gia chủ vẫn vững vàng ngồi trên ghế, nhìn thấy tân khách đều xôn xao, lúc này mới ưu nhã đứng lên: "Đều an tĩnh!"

      Phương lão gia chủ lên tiếng, mọi người nhanh chóng lặng ngắt như tờ, ngàn vạn đôi mắt đồng loạt nhìn chằm chằm lão gia chủ, xem ông phán quyết như thế nào. Qúy Hướng Không hôm nay sợ là không có trái ngọt ăn rồi, dịp trọng yếu như vậy cũng dám đến nháo. Sao không suy nghĩ về thân phận của mình? Chỉ là một đứa con ngoài giá thú, dám đến khuấy động hôn lễ của người thừa kế chính thống? Bất quá phản ứng của Phương đại thiếu gia này cũng thật ngoài dự liệu!

       "Thiên Trạch, hôm nay con muốn làm sao?" Phương lão gia chủ xem như đã nhìn ra, tiểu nhi tử không cho con trai lớn kết hôn, mà con trai lớn của mình đây cũng không muốn kết hôn. Đối tượng kết hôn này không phải do chính nó tự chọn sao? Sao trước khi kết hôn lại đổi ý? Đây là chính nó muốn hối hận, cho nên cố ý an bài đệ đệ tới đây hát Song Hoàng* sao?
*Song Hoàng: hát bè (hát đôi,một người biểu diễn động tác, người kia ở bên trong sân khấu hát hoặc nói)
Truyện chỉ được đăng tại wattpad Hanhien55
      Phương Thiên Trạch một tay ôm Quý Hướng Không không cho cậu đi, sau đó quay đầu nói với cha mình: "Cha, con cưới ai cũng được, nhưng em trai con chỉ có một. Con kết hôn một ngày nào đó cũng được, nhưng cuộc thi xếp hạng của em ấy chỉ có một trận. " Lời vừa nói ra, một trận xôn xao nổi lên.

      Phương lão gia chủ còn chưa tiếp tục chất vấn, Vương Nhất Bác dẫn đầu mở miệng: "Anh cưới ai cũng được, chính là không thể cưới cô ta! Tôi gặp cô ta một lần chơi game liền thua một lần, thật xui xẻo! ”

      Cha mẹ cô dâu tức giận mặt đều xanh ngắt, ngại Phương lão gia chủ đang chủ trì công đạo, bọn họ cũng không tiện nói chuyện. Cô dâu cũng tức giận, hét lên: "Quý Hướng Không! Đứa con riêng như cậu còn chê người khác xui xẻo sao? ”

      Lời này của cô vừa nói ra, trên mặt Phương phu nhân một trận khoái ý. Nhưng ngược lại là Phương lão gia chủ cùng Phương Thiên Trạch, hai người đều vẻ mặt lạnh lẽo. "Con ngoài giá thú" là từ kiêng kỵ nhất của Phương gia chủ, vì sợ làm tổn thương đến Quý Hướng Không. Nếu là Phương Thiên Trạch nguyên bản tất nhiên sẽ không có phản ứng gì với từ này, nhưng hiện tại Phương Thiên Trạch vừa nghe từ này liền tức giận, bảo bối nhà anh há có thể để cô ta nói như vậy?

      Vương Nhất Bác dưới ánh mắt chăm chú của mọi người thần thái thay đổi, tiến hai bước tới trước mặt cô dâu, cánh tay lưu loát vươn ra một độ cong, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, "Ba" một tiếng vang giòn tan lên mặt cô dâu.

      Cô dâu bị đánh một cái lảo đảo, trên mặt trong nháy mắt hiện ra bốn dấu ngón tay đỏ tươi. Phù dâu của cô dâu đứng gần đấy, trước tiên vây quanh cô dâu, một trong số đó hét lên: "Quý Hướng Không, anh dám đánh phụ nữ?"

      Lúc này cha mẹ cô dâu cùng người thân vừa nhìn thấy tình thế không đúng, tất cả đều vây xung quanh. Phù rể Phương Thiên Trạch vừa thấy thế trận muốn đánh nhau cũng nhanh chóng ngăn cản từ bốn phía.

       Vương Nhất Bác được Phương Thiên Trạch bảo vệ vào trong ngực, kiêu ngạo nói: "Quý Hướng Không tôi không đánh phụ nữ! Nhưng cô ấy không phải là người, tôi đánh là đánh, làm sao? ”

      Trong nguyên văn cô dâu này, cũng chính là chị dâu sau này của Quý Hướng Không, đối với Quý Hướng Không chính là trăm loại "chiếu cố"! Sau khi cô phát hiện Phương Thiên Trạch có tình cảm với Quý Hướng Không, thậm chí còn muốn an bài người cưỡng hiếp Qúy Hướng Không. May mắn bị Quý Hướng Không kịp thời phát hiện, nên né tránh. Sau đó người của cô hết người này đến người khác, buộc Quý Hướng Không trầm cảm càng ngày càng nghiêm trọng, phải uống rất nhiều thuốc. Những chuyện Quý Hướng Không gặp phải này, Phương Thiên Trạch tuy rằng không biết, nhưng hắn cũng có thể nhận ra vợ của mình không muốn gặp Quý Hướng Không. Nhưng hắn lại không làm gì cả, càng không đi bảo vệ Quý Hướng Không. Kỳ thật nói đến cùng cặn bã nhất trong toàn văn vẫn là Phương Thiên Trạch này đây! Nói cái gì yêu hận đan xen, bị phá hoại lại không có sức phán đoán, kỳ thật vẫn là bởi vì hắn cặn bã! Tình yêu đích thực của một người, làm sao có thể để cậu chịu ủy khuất! Cho dù cậu thật sự là con riêng, xuất thân của cậu cũng không phải do chính cậu có thể quyết định, hơn nữa sau khi cậu tới cũng thành thành thật thật không tranh không cướp, cho nên vì sao phải bị đối đãi như vậy? Vì vậy, thực tương ứng với câu nói - khi bạn yêu một ai đó, nó cho họ quyền làm tổn thương bạn.

"Quý Hướng Không, cậu thật coi đây là phòng khách nhà cậu sao, muốn thế nào thì thế đó sao?" Cha của cô dâu nhìn thấy con gái bị đánh, vừa đau lòng vừa cảm thấy mất mặt, xông tới muốn đánh trả, lại bị nhóm phù rể kéo lại. Người thân và bạn bè bên cô dâu vừa thấy muốn đánh nhau, cũng xông lên muốn tiếp tay.

      “Dừng tay!” Phương lão gia chủ vừa nhìn thấy tình cảnh dần mất khống chế, vội vàng nghiêm khắc lên tiếng ngăn cản.

      Phương lão gia chủ có quyền uy cùng địa vị không thể lay động, ông vừa mở miệng, tất cả mọi người đều dừng tay, đồng loạt quay đầu nhìn ông.

      " Thiên Trạch, con muốn làm gì?" Phương lão gia chủ luyến tiếc trách cứ tiểu nhi tử, ở trong lòng ông tiểu nhi tử bên ngoài biểu hiện tươi sáng vui vẻ, kỳ thật yếu đuối lại mẫn cảm, chuyện này khẳng định không phải chủ ý của cậu, nhất định là chủ ý của con trai lớn.

"Cha, bọn họ trước mặt mọi người làm em trai con xấu hổ, hôn nhân này con không kết." Phương Thiên Trạch vỗ vỗ lưng Quý Hướng Không, sợ dọa cậu. Kỳ thật anh cũng biết Không Không nhà anh không có khả năng bị dọa sợ, chẳng qua trong hai văn bản trước đó, Vương Nhất Bác diễn trà xanh thành thói quen, Phương Thiên Trạch không tự chủ được liền đưa vào thiết lập kịch bản bảo vệ "Tiểu Bạch Hoa nhu nhược".

      "Phương Thiên Trạch, là ai làm ai xấu hổ hả?" Cô dâu khóc lóc chất vấn: "Em trai của anh chơi game quan trọng hơn việc kết hôn của anh, anh không kết hôn do phải đi chơi game với cậu ấy, rốt cuộc là ai làm ai xấu hổ đây?"

       “Có vài người nhất định phải xác định đúng vị trí của mình!” Vương Nhất Bác kiêu ngạo mang theo ương ngạnh: "Kết hôn với cô đương nhiên không quan trọng bằng tôi thi đấu. Anh trai tôi không muốn cưới cô, anh ấy muốn đi thi đấu với tôi, được chưa? ”

      Trong lòng mọi người một lần nữa phỉ nhổ: chúng tôi luôn muốn cậu xác định vị trí của cậu, có vẻ như chúng tôi sai rồi, vị trí của cậu chỉ đơn giản là vững chắc như tảng đá không thể lay chuyển! Đại thiếu gia này rốt cuộc là gân nào trong đầu lắp sai rồi?

      "Cha, hôm nay hôn nhân này con không kết." Phương Thiên Trạch nói chém đinh chặt sắt: "Em trai con không thích cô ta, con không thể để cô ta vào cửa."

      Mọi người: Em trai anh không thích cô ấy chỉ mới bắt đầu ngày hôm nay sao? Không thích vì sao không sớm nói, nhất định phải đợi đến khi kết hôn mới nói sao? Đây là tâm tư ác liệt biết bao! Loại hài tử này chẳng lẽ không nên đánh một trận sao?

      “Thiên Trạch!” Phương phu nhân rốt cục chen tới phía trước: "Con có phải hồ đồ hay không, sao có thể không kết hôn... Giấy chứng nhận đã lãnh rồi! " Làm sao có thể không kết hôn chứ? Đây là một trợ giúp lớn cho con!

   "Vậy tranh thủ thời gian đi ly hôn!" Phương Thiên Trạch không chút suy nghĩ liền trả lời.

      “Thiên Trạch!” Lão gia chủ cũng thay giọng nghiêm khắc: "Đây là trò đùa sao?"

      "Cha, hôn nhân đại sự không thể đùa giỡn. Con chính là bởi vì suy nghĩ rõ ràng, mới phải kịp thời dừng lại. ”

      Mọi người còn muốn nói gì đó, Vương Nhất Bác lại mở miệng đem tiêu điểm dẫn lên người mình: "Ca ca, anh ly hôn chính là người con trai đã qua sử dụng, không đáng giá!"

      Mọi người bị mạch não của cậu làm cho sợ ngây người, đại thần chơi trò chơi đều là tư duy bước nhảy xa sao?

"Quý Hướng Không, cậu..." Phương phu nhân tức giận đến sặc.

      “Đủ rồi!” Vương Nhất Bác chặn lời Phương phu nhân lại: "Tôi biết Phương phu nhân vẫn không thích tôi, tôi cũng không muốn ở đây làm người ta chê bai." Nói xong, cậu nhìn quanh mọi người xung quanh như hổ rình mồi: "Hai người kết hôn hay ly hôn không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ đến nói cho anh trai tôi biết tôi muốn đi thi đấu. Bây giờ tôi đã nói xong, còn vội vàng đi thi đấu, các người thích kết thúc như thế nào là vấn đề của các người.” Vừa nói vừa đẩy Phương Thiên Trạch ra.

      Phương Thiên Trạch bị Quý Hướng Không đẩy ra, lại không cam lòng nắm lấy tay cậu: "Đi, tranh thủ thời gian, đừng đến trễ." Nói xong liền theo Quý Hướng Không đi ra ngoài, để lại mọi người hai mặt nhìn nhau.

     "Đến trễ còn không phải trách anh, ai bảo anh vào ngày trọng yếu như vậy nhất định phải kết hôn?"

     "Anh sai rồi, lần sau không kết hôn."

     "Còn lần sau?"

     "Không có, đệ đệ của anh là quan trọng nhất, đệ đệ anh thi đấu mới quan trọng..."
-------------------------------
Tiểu kịch trường:
Quý Hướng Không: Nếu tôi có thể có tính cách mạnh mẽ như vậy, có lẽ sẽ không gây ra bi kịch cuộc đời rồi?
Vương Nhất Bác: Đó là vì anh có lòng tốt. Anh không thể làm được, tôi sẽ làm điều đó cho anh.
Phương Thiên Trạch: Em trai tôi không thích tôi cũng không thích, em trai tôi là quan trọng nhất.
Mọi người: Quý Hướng Không thực sự là một vị thần!
-------------------------------
Đã up Chương 3 Độc tôn!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro