Thế giới sách 3-Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Thiên Trạch×Quý Hướng Không/Thu thập hào môn gia chủ 2

Quả nhiên, tình tiết Phương Thiên Trạch vừa bắt đầu, liền "lái xe" đến nửa đêm. Vương Nhất Bác thường xuyên suy nghĩ, người yêu mình sao lại thích "lái xe" như vậy, hơn nữa sức chịu đựng lại lâu dài, nhưng "khổ" chiếc xe này của mình. Tuy rằng cũng hạnh phúc, nhưng cậu cũng mệt a!

        "Phương Thiên Trạch, anh yên tĩnh một lát đi, ngày mai anh còn phải đi kết hôn đấy." Vương Nhất Bác nằm trong lòng anh cũng không muốn nhúc nhích nữa.

        Phương Thiên Trạch thấp giọng nở nụ cười: "Em tới rồi, anh còn kết hôn làm gì nữa chứ? Ngày mai anh sẽ không đi đâu. ”

        “Sao thế, không muốn cưới cô ta để giúp anh ngồi lên vị trí gia chủ sao?” Vương Nhất Bác đương nhiên biết linh hồn Phương Thiên Trạch hiện giờ đã thay đổi người, cho nên không có khả năng sẽ đi cưới người khác.

        "Anh cưới em cũng có thể giúp anh ngồi lên vị trí gia chủ, huống hồ anh cũng không cần người khác hỗ trợ." Phương Thiên Trạch vuốt nhẹ làn da bóng loáng nhẵn nhụi của Quý Hướng Không: "An tâm ngủ đi."

        “Không được!” Vương Nhất Bác không nghe theo, tự mình xuyên vào thành Quý Hướng Không, tất nhiên phải thay Quý Hướng Không báo thù, cậu muốn hung hăng đánh vào mặt bọn họ: "Ngày mai anh nhất định phải đi!"

“Bé ngoan, em thật sự muốn anh cưới người khác sao?” Phương Thiên Trạch cùng Vương Nhất Bác đã  xuyên qua hai văn bản, qua hai đời, đương nhiên có thể đoán được trong lòng cậu đang suy nghĩ cái gì.

        "Nói chính sự đấy, anh có thể đừng gọi buồn nôn như vậy không?" Tuy nói xưng hô thân mật là tiểu tình thú, nhưng cậu cũng không còn nhỏ, cũng không thể luôn luôn làm tiểu hài tử a.

        "Vậy anh gọi em là gì?" Không Không? " Phương Thiên Trạch trong giọng nói mang theo trêu chọc, anh luôn thích đem người yêu trong ngực sủng thành tiểu hài tử.

        "Gọi em là Quý Hướng Không là được rồi." Không Không cũng có chút buồn nôn đúng không?

        "Cứng nhắc như vậy sao?" Phương Thiên Trạch vuốt ve khuôn mặt chưa phai má sữa của Quý Hướng Không.

"Ai nha, nói chính sự." Vương Nhất Bác sợ anh vừa nói vừa chạy lệch, lại muốn dùng kế "áp tinh hà": "Ngày mai anh phải đi, như vậy mới vui vẻ nha!"

        Phương Thiên Trạch lại cười cười, liền biết cậu có chủ ý "xấu": "Tiểu ác ma, em vẫn là xấu như vậy."

        Vương Nhất Bác xoay người đưa lưng về phía anh: "Chê em xấu, vậy anh về phòng mình đi!"

        "Anh chỉ thích tiểu ác ma ngang ngược." Phương Thiên Trạch ôm chặt cậu: "Được rồi, đều nghe lời em. Bây giờ đi ngủ đi, dưỡng đủ tinh thần ngày mai còn đi kết hôn, nhất định sẽ rất đặc sắc đây. ”

        Vương Nhất Bác nghĩ thầm: Nhất định phải đặc sắc rồi, cậu cũng không phải là Quý Hướng Không đáng thương trước kia.

        Ngày hôm sau Vương Nhất Bác bị tiếng gõ cửa có chút lộn xộn lo lắng đánh thức, còn xen lẫn một tiếng: Đại thiếu gia.

        Vương Nhất Bác khẽ động, Phương Thiên Trạch lại vỗ vỗ lưng cậu: "Đánh thức em sao? Em ngủ thêm một chút nữa đi, để anh đi xem. ”

        Vương Nhất Bác còn chưa mở mắt: "Đại khái là bảo anh đi đón cô dâu..."

        Phương Thiên Trạch cầm bộ đồ ngủ nằm rải rác khoác lên người: "Không có khả năng anh đi đón cô ấy, chỉ hẹn nhau ở khách sạn."

        Vương Nhất Bác mở mắt ra: "Phương Thiên Trạch anh thật cặn bã, cô dâu cũng không đi đón."

        Phương Thiên Trạch đã mặc xong bộ đồ ngủ, anh xoa xoa mái tóc rối bời của Quý Hướng Không: "Anh đối với em không cặn bã là được rồi." Sau đó, anh mang lại dép của mình: "Anh sẽ để tài xế lại cho em, ông ấy sẽ đưa em đến khách sạn." Đi đến cửa còn không quên quay đầu lại: "Không Không, cũng đừng ngủ quên, anh còn chờ em đến cứu anh đấy."

        "Biết rồi! Anh có thấy buồn nôn không chứ? " Đã là lão phu phu, vẫn là dính người như vậy.

        Người ở ngoài đang gọi cửa là quản gia, Phương Thiên Trạch từ phòng Quý Hướng Không mở cửa, quản gia đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lại là bộ dáng hiểu rõ: "Đại thiếu gia, đã trễ nửa tiếng rồi, nên tranh thủ thời gian đến khách sạn."

Chuyện của đại thiếu cùng nhị thiếu, quản gia biết, chỉ là ông không nghĩ tới đêm đầu đại hôn đại thiếu gia còn có thể ngủ trong phòng nhị thiếu, hơn nữa anh luôn luôn đúng giờ vậy mà hôm nay còn có thể dậy muộn.

        Phương Thiên Trạch thờ ơ đi về phía phòng mình: "Em trai tôi không thoải mái, tôi đi chăm sóc nó. Kết hôn không vội vàng, em trai tôi quan trọng hơn. ”

        Lời này khiến quản gia nghe xong chìm trong sương mù, anh thật sự đau lòng nhị thiếu như vậy sao, nếu thật sự coi cậu ta như em trai sẽ không đối xử với cậu như vậy. Cậu ấy không thoải mái, anh còn làm cậu? Quản gia là người của Phương Thiên Trạch, cũng không tiện nói thêm gì. Nhưng luôn cảm thấy hôm nay đại thiếu gia cả người không giống thường ngày.

        Phương Thiên Trạch không chút hoảng hốt tắm rửa thay quần áo, lúc ra ngoài còn không quên dặn dò tài xế đắc lực nhất của mình: "Lát nữa em trai tôi rời giường, ông đưa nó đến khách sạn tôi kết hôn." Nghĩ lại, lại sợ tài xế chậm trễ, anh nghiêm khắc nhìn chằm chằm tài xế: "Em trai tôi nói cái gì liền nghe cái đó, nếu em ấy chịu ủy khuất, ông cũng biết tôi không phải là người dễ bỏ qua."

"Vâng." Tài xế cũng cảm thấy hôm nay đại thiếu có chút quái, nhưng đây không phải là vấn đề mà một tài xế như hắn nên cân nhắc, hắn chỉ cần nghe lời làm theo là được.

        Trong lúc đó điện thoại Phương Thiên Trạch vẫn vang lên, sau khi ấn thành im lặng liền không để ý tới nữa. Khi anh đến khách sạn, trời đã gần trưa.

        Cô dâu vừa thấy Phương Thiên Trạch, khuôn mặt lo lắng nhăn nhó trong nháy mắt tản ra, cô bước lên nghênh đón: " Thiên Trạch! Thiên Trạch sao giờ này anh mới đến? ”

Cha mẹ Phương Thiên Trạch ở ghế trưởng bối cũng nóng nảy, gọi điện thoại cho con trai lại không nghe máy, vừa rồi mới để quản gia gõ cửa phòng gọi anh. Thấy con trai chạy tới, họ cũng thở phào nhẹ nhõm.

        Phương Thiên Trạch cẩn thận tránh cô dâu: "Đêm qua em trai tôi không thoải mái, tôi đi chăm sóc nó nên đến trễ." Nhìn xung quanh, đám đông bạn bè đông đúc, khách khứa đầy đủ, nhưng chắc họ sẽ ở đây trong thời gian ngắn thôi. Nghĩ đến đây, khóe miệng anh khẽ nhếch lên. Tiểu ác ma, vừa gian trá vừa quái gở như vậy, chắc chắn sẽ gây ầm ĩ cho xem, nhưng anh thích nó.

        "Em trai anh? Qúy... Hướng Không? "Cô dâu hơi bối rối: Từ khi nào anh quan tâm đến em trai của anh như vậy? Nhưng không cho phép cô cũng không dám hỏi nhiều, lễ cưới sắp bắt đầu.

        Đám cưới này, cho dù là sang trọng cao cấp hoặc ấm áp bình thường, dường như luôn có một quá trình cố định, đó là hỏi: Bạn có đồng ý không?

        Khi MC mở miệng hỏi Phương Thiên Trạch, đầu tiên anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa. Nếu Không Không nhà anh thay thế người phụ nữ này đứng ở đây, không cần hỏi, anh cũng không kịp chờ đợi để nói một trăm lần: Tôi đồng ý!

        Phương Thiên Trạch còn đang sững sờ, cửa sảnh đại môn nghi lễ đột nhiên bị đẩy ra. Phương Thiên Trạch vẻ mặt kinh hỉ mang theo chờ mong nhìn qua, quả nhiên thấy tiểu ác ma nhà mình đứng đó.

        Có một số tân khách tinh mắt, theo ánh mắt Phương Thiên Trạch quay đầu nhìn về phía cửa, còn một số khác có chút không rõ ràng, vẫn nhìn chằm chằm khán đài.

        “Phương Thiên Trạch!”

        Một tiếng gọi của thiếu niên trong trẻo giọng sữa, làm cho tất cả mọi người quay đầu lại. Đây không phải là Nhị thiếu gia Phương gia sao? Vừa rồi không có ở đây, sao lúc này lại tới? Lại còn mang bộ dạng người khác nợ tiền của mình? Bất quá giá trị nhan sắc nhị thiếu này, mỗi lần đều làm cho người ta cảm thán một câu: Tuyệt sắc! Từ này dùng trên người cậu, không liên quan đến nữ hóa, cũng không liên quan đến không tôn trọng, chỉ là muốn đơn thuần hình dung một chút như vậy.

        Phương Thiên Trạch thấy Quý Hướng Không liền mang theo ý cười không che giấu được, nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt.

        Quý Hướng Không từng bước đi về phía Phương Thiên Trạch, chung quanh bắt đầu ghé tai nhau nghị luận sôi nổi.

        Mẹ Phương Thiên Trạch không vui quay đầu nói với chồng: "Quý Hướng Không đến làm gì? Cậu ta không đến đây để gây rối đấy chứ? Nhìn không giống người tốt..."

Phương lão gia chủ nhìn nhi tử lại nhìn Quý Hướng Không: "Đừng nói bậy, xem tình huống đi." Nhìn vẻ mặt của hai đứa con trai này, rõ ràng là có chuyện, nhưng con trai lớn bị quấy rầy hôn lễ, chẳng những không tức giận ngược lại vẻ mặt còn chờ mong, cái này rất đáng cân nhắc.

        "Cậu ta đến đây để làm gì?" Cô dâu cũng có cùng một nghi vấn: " Thiên Trạch, cậu ấy đến quấy rối phải không?" Nói xong muốn kéo cánh tay Phương Thiên Trạch.

        Phương Thiên Trạch nhanh chóng né tránh, cũng không để ý tới cô, chỉ lo chờ mong Quý Hướng Không đến gần. Cô dâu thấy anh như vậy, trong lòng cũng không rõ ngọn ngành.Mặc dù hai người ở chung cũng không biết Phương Thiên Trạch đối với cô có bao nhiêu tình cảm, nhưng ít nhất Phương Thiên Trạch người này coi như miễn cưỡng sống qua ngày, dù sao kết hôn là việc mỗi người đều cần. Nhưng hôm nay loại biểu hiện này của anh, rốt cuộc là có ý gì?

Dưới sự chú ý của vạn người, Quý Hướng Không đi tới trước mặt Phương Thiên Trạch. Khác với vẻ mặt mừng thầm chờ mong của Phương Thiên Trạch, trên gương mặt cậu đầy tức giận cùng oán hận: "Phương Thiên Trạch, đây là chuyện quan trọng anh nói sao?"

        "Không Không", Phương Thiên Trạch từ trên đài đi xuống: "Làm sao vậy?"

       Mọi người nghe một tiếng "Không Không", trong lòng run rẩy: Cậu bé cũng gần 20, trong nhà có cưng chiều cậu như thế nào, cậu cũng đã là thiếu niên, còn gọi Không Không? Huống hồ, trước kia cũng chưa từng nghe Phương đại thiếu gia gọi nhị thiếu như vậy.

        "Phương Thiên Trạch! Hôm nay anh không đến xem tôi thi đấu, anh lại chạy đến đây kết hôn? Kết hôn quan trọng hơn cuộc thi của tôi sao? Cô ấy quan trọng hơn tôi sao? ”
-------------------------------
Tiểu kịch trường:
Quý Hướng Không: Tôi chính là người thay thế Tạ Doãn.
Vương Nhất Bác: Tôi là người thay thế cô dâu.
Phương Thiên Trạch: Không được bắt nạt em trai tôi!
Mọi người: Nhìn không phải là chuyện tốt ah!
-------------------------------
Nay chỉ up chương 8 Trúc mã với chương này thôi!!! 😅

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro