Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái quái gì vậy Marimo, là cậu à?" Sanji thì thầm khi cả hai liếc nhìn xung quanh từ nơi góc khuất của con tàu và nhận ra một mái tóc xanh quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt. Người đàn ông mặc chiếc áo khoác hải quân đặc trưng với dòng chữ "Chính nghĩa"  to đùng được khâu ở phía sau. Mặc dù chiếc áo khoác được khoác trên vai tựa như áo choàng, nhưng chuôi của ba thanh kiếm vẫn có thể được nhìn thấy rõ ràng.

Zoro nghiến răng. Tay anh vẫn chưa rời khỏi chuôi kiếm Wado và bất động tại vị trí của mình, quét mắt qua khu vực xung quanh như thể sẽ tìm được chút manh mối giải thích cho viễn cảnh trước mặt. "Mắc gì mình lại ở trên một con tàu hải quân?"

"À, tôi nghĩ tôi biết lý do rồi." Sanji thở dài khi nhìn thấy một bóng người quen thuộc đội chiếc mũ rơm đang bước ra boong tàu. Luffy cũng mặc đồng phục hải quân, với một chiếc áo gile trắng không cài khuy dưới áo khoác, một phần nào đó trong tâm trí Sanji nghĩ rằng đó không thể nào là đúng quy định đồng phục được. Trước khi người đầu bếp kịp nghĩ xem phải làm gì tiếp theo, Luffy đã quay về phía họ và vẫy tay.

Còn tên ngốc Marimo thì vẫy tay đáp lại.

"Cậu làm cái quái gì vậy?" Sanji rít lên. "Đó là trung tá hải quân đấy!"

"Cái gì? Chỉ là Luffy thôi." Marimo thờ ơ nói, phớt lờ sự lo lắng của Sanji như thể chẳng có gì đáng bận tâm.

"Đó là Luffy với tư cách một hải quân." Sanji thật sự muốn đập vào đầu Marimo vài phát nhưng phải kiềm chế vì giờ đây thuyền trưởng đang ở trong tầm nghe.

"Zoro! Sanji!" Và được rồi, có lẽ Marimo có lý, bởi vì nụ cười rộng của Luffy vẫn luôn là nụ cười vô tư mà Sanji quen thuộc ngay cả khi cậu ấy trong bộ đồng phục cứng nhắc đó. "Hai cậu trông khác quá."

"Chúng tôi không đến từ thế giới này. Chỉ ở lại mấy ngày rồi sẽ rời đi ngay." Marimo càu nhàu.

Luffy quan sát hai người họ thêm một giây nữa, lông mày nhíu lại. Cậu thuyền trưởng ngoáy mũi và Sanji nghĩ cậu chàng có lẽ là tên hải quân luộm thuộm nhất mà anh từng gặp.

"Được rồi, vậy tối nay chúng ta mở tiệc chào đón đi, trước khi hai cậu rời đi!" Luffy gật đầu và nụ cười của cậu ấy rộng đến khó tin. "Tôi sẽ đi nói với Sanji của tôi!"

Cậu ta lao đi trước khi Sanji có thể mở miệng nói thêm một lời nào. Anh quay sang nhìn Marimo, người có biểu hiện rõ ràng là "Đấy, thấy chưa" khiến chàng đầu bếp đảo mắt, nhưng không đá vào đầu cái tên đó vì kiếm sĩ đã không thực sự nói ra.

"Tôi cần thêm thuốc lá." Sanji lẩm bẩm và quay đi về phía nơi mình nghĩ là phòng bếp, dựa theo hướng mà Luffy đã chạy. Cậu thuyền trưởng lần này đã nhận ra anh, đó là một tín hiệu tốt. Điều đó có nghĩa là phiên bản của anh ở đây, ở cùng mọi người, ngay cả khi cả băng là những hải quân.

"Còn tôi sẽ làm một trận." Marimo nói, nhưng lại đi cùng Sanji gần hết quãng đường đến phòng bếp trước khi quay đi.

"Cậu ta đi hướng này nè, đồ ngốc." Sanji quay Marimo về hướng mà 'hải quân Zoro' đã biến mất. "Cố đừng để mình bị lạc trên tàu được không đấy?"

"Không phải lỗi của tôi, con tàu chết tiệt này không phải tàu Sunny, đồ bếp xoắn khốn kiếp." Marimo lẩm bẩm.

......

Một bữa tiệc trên một con tàu hải quân hóa ra không khác mấy so với một bữa tiệc trên tàu Sunny. Mặc dù Sanji ngờ rằng nguyên nhân đến từ việc Luffy là thuyền trưởng hơn là bất kỳ điểm tương đồng nào giữa hải quân và hải tặc. Anh thậm chí còn bị sốc khi nhận ra thủy thủ đoàn của con tàu hải quân phần lớn từ băng Mũ Rơm mà ra.

Nami với tư cách là một nhà thầu đặc biệt lên tàu để hỗ trợ hải quân thiết lập hải đồ Tân Thế giới. Cô ấy không tiết lộ khoản phí đã thỏa thuận với Tổng bộ, nhưng dựa trên dấu hiệu hiếu chiến trong mắt cô, Sanji cho rằng hẳn là một số tiền rất lớn. Usopp cũng lên tàu, nói điều gì đó về việc Luffy đã hứa hẹn với cậu ta một xưởng vũ trang do hải quân tài trợ.

Về phần Robin và Franky thì hóa ra cả hai đã được hải quân giữ lại làm cố vấn đặc biệt, chỉ tạm thời lên tàu với mọi người, nhưng cũng thật may là hiện tại họ đều ở đây. Chopper là một thuyền y đặc biệt trên tàu được Luffy giữ lại sau khi cậu phá vỡ các quy tắc hải quân về việc thủy thủ cần được đào tạo tại học viện Y khoa của Hải quân trước khi ra khơi.

Brook cũng ở trên tàu, mặc dù chỉ với tư cách khách mời và được hải quân hộ tống đến buổi hòa nhạc tiếp theo của mình. Khiến Sanji phải ngạc nhiên nhất phải là Jinbei, với vị thế Thất Vương của mình, ông lên thuyền với tư cách hải tặc đồng minh. Nhưng đồng thời, người đầu bếp cũng không lấy làm bất ngờ bởi thừa biết không ai trong số họ thực sự có thể cưỡng lại được sức hút của Luffy.

Anh khá ngạc nhiên là cả anh và Zoro ở thế giới này đều đã đạt được hàm trung tá.

"Thành thật mà nói, tôi nghĩ họ bổ nhiệm cả hai lên bậc trung tá với hy vọng sẽ có thể kiềm chế được Luffy." Nami vừa nói vừa cắn một miếng bánh trước mặt. "Ý tôi là, sau toàn bộ mớ hỗn độn với Kaido, tôi khá chắc Sakazuki đã sẵn sàng làm bất cứ việc gì cần thiết để ngăn Luffy gây rắc rối."

"Tôi không gây rắc rối!" Luffy hét lên với miệng đầy thức ăn. "Chúng ta phải bảo vệ chính nghĩa, vì vậy đó là những gì tôi đã làm."

Ánh nhìn Nami trao cho thuyền trưởng của mình cho thấy rằng cô không mấy quan tâm đến lý lẽ của cậu, cũng chẳng buồn tranh cãi. "Dù sao đi nữa, việc đó đi kèm với mức thưởng hậu hĩnh, vì vậy ít nhất tôi cũng có Zoro ở đây trả nợ cho mình."

"Nhưng các người là hải tặc?" Usopp hỏi, mắt mở to và nhìn cả hai với vẻ lo lắng. "Như là có một con tàu hải tặc, rồi đốt phá, cướp bóc và trấn lột mọi thứ?"

Marimo càu nhàu đáp lại, để lộ ra một chút sát khí. Nhưng Usopp này hẳn đã quen thuộc với những trò hề của Zoro, bởi vì mặc dù cậu chàng trông có vẻ sợ hãi, nhưng trông không đến mức phải run lẫy bẫy.

"Chúng tôi có làm thế, nhưng không thường xuyên." Sanji nói, quyết định tham gia, cũng thay mặt cho cái tên đồng đội thô lỗ của mình trả lời các câu hỏi bằng ngôn từ. "Ý tôi là, trừ khi tình huống bắt buộc."

"Và anh nói tất cả chúng ta đều là cướp biển?" Chopper hào hứng hỏi. "Tôi cũng vậy sao?"

"À, cậu cũng bị truy nã." Sanji gật đầu. Trái tim anh tan chảy trước vẻ kinh ngạc tuyệt đối trên khuôn mặt của Chopper, và anh cảm thấy Marimo bên cạnh mình cũng mềm lòng theo. Anh ước mình có đem theo vài tờ truy nã để cho Chopper xem.

"Bao nhiêu? Bao nhiêu?" Chopper hỏi với đôi mắt sáng ngời.

"Ờm-" Sanji ấp úng, không chắc sự thật có làm cậu tuần lộc phấn chấn hơn hay không, nên anh đành nói. "Tôi không nhớ con số chính xác, nhưng... nó đã tăng gấp hai mươi lần kể từ khi chúng tôi bắt đầu ra khơi."

"Ồ!" Chopper và Usopp đều kêu lên.

"Của cậu là bao nhiêu, quý ngài Đầu Bếp?" Robin hỏi từ bàn đối diện. "Và của cậu nữa, quý ngài Kiếm Sĩ?"

"Ôi quý cô Robin ngọt ngào." Sanji cười. "Đừng gọi tôi là 'ngài' như th-"

"Một tỷ một trăm mười một triệu." Marimo nói to, cắt ngang sự ngất ngây của Sanji. "Của Đầu Bếp thì ít hơn."

"Im đi, Marimo chết tiệt! Đó chỉ là vì rõ ràng lũ hải quân không có não và-" Sanji dừng lại giữa chừng khi cả bàn bỗng chốc im bặt. Những ngón tay anh muốn giữ lấy một điếu thuốc, nhưng họ vẫn đang dùng bữa và anh không muốn châm thuốc trước khi bữa ăn kết thúc.

"Nhưng, tiền thưởng như thế là quá cao rồi..." Nami thì thầm, và Sanji kìm lại ý muốn nhắc cô rằng bắt giữ hai người họ trong thế giới này sẽ không mang lại cho cô bất kỳ khoản tiền nào.

Sanji nhún vai, cả băng Mũ Rơm ai cũng đều có mức tiền truy nã rất cao, tất nhiên là ngoại trừ Chopper, nhưng anh chưa bao giờ thực sự nghĩ quá nhiều về điều đó ngoài cái cớ cho những cuộc cạnh tranh nhỏ giữa mình và Zoro.

"Của tôi phải cao hơn vì tôi là thuyền trưởng, phải không?" Luffy hỏi, miệng vẫn còn đầy thức ăn. "Của tôi bao nhiêu?"

"Ba tỷ." Sanji đáp ngay, nét tự hào thoáng qua trong đôi mắt.

"Thánh thần ơi, tôi phát tài rồi đấy!" Luffy hét lên, vẫy tay qua đầu như đang ăn mừng. "Cậu có nghe thấy không, Nami?"

"Đồ ngốc, tiền truy nã có về túi người bị truy nã đâu!" Nami hét lên, và Sanji nhìn thấy cả phiên bản khác của anh và Zoro đồng loạt đảo mắt.

"Mấy người đã gây họa gì để bị truy nã với mức tiền cao như vậy?" Jinbei hỏi. "Của tôi chỉ ở mức hai trăm năm mươi triệu."

"Tiền truy nã dừng ở đó vì ông là một Thất Vương." Robin chen vào. "Mặc dù vậy, tôi khá là tò mò làm cách nào mà ông đạt được mức tiền truy nã cao như vậy. Đó quả thật là một kỳ tích."

"Chúng tôi đã làm vài chuyện tồi tệ giống như mấy người đã làm ở Wano Quốc." Zoro nói, tận dụng cơ hội lấy thêm cho mình một chai rượu khác khi cả bàn im lặng để nghe anh nói. 'Sanji kia' đã phải tạ lỗi vì không còn rượu cho anh nữa, rõ ràng là có ai đó đã đột nhập vào kho và uống hết chai cuối cùng hai ngày trước, người đầu bếp tàu hải quân đã giải thích với một ánh lườm sắc lẹm về phía 'Zoro kia'. Marimo càu nhàu, nhưng có vẻ đã đủ mãn nguyện với những chai rượu trong bữa tối.

Sanji đảo mắt nhìn Zoro, nhưng đẩy chai rượu của mình lại gần kiếm sĩ. Anh đã uống quá đủ và không có lý do gì để lãng phí rượu ngon.

"Chúng tôi chỉ làm việc đó như mấy tên hải tặc thôi." Marimo nói tiếp, chồm tới để chộp lấy chai rượu của Sanji và để cơ thể họ áp vào nhau, đối phương chỉ đảo mắt lần nữa nhưng không cố tránh ra.

"Cướp biển chắc không có quy tắc nào phản đối chuyện tình giữa các đồng đội đúng không?" Nami đột nhiên hỏi, nhìn hai người họ đầy ẩn ý. ​​"Lạy trời đừng thêm căng thẳng tính dục vào con tàu này nữa, không ai chịu nổi đâu."

"T-tiểu thư Nami à!" 'Sanji kia' hét lên phản đối, mặt đỏ bừng. "Tôi không nghĩ là-"

"Ê bà chằn, im đi." 'Zoro khác' cũng hét lên cùng lúc, đứng dậy và làm đổ ghế của mình.

"Không có quy tắc vớ vẩn nào như thế cả." Marimo nói, cố tình quàng tay qua vai Sanji của mình. "Mà đó cũng chẳng phải việc của cậu."

"Này đầu tảo, cậu ngại à?" Sanji phản đối, nhưng hơi nghiêng người về phía Marimo và anh thừa biết nụ cười nhếch mép của đối phương chỉ để làm cảnh.

Không ai trong số những người khác có vẻ ngạc nhiên khi thấy điều này, nhưng 'Zoro khác' thì gầm gừ trong cổ họng, trước khi quay người và lao ra khỏi bếp. Sanji nhìn phiên bản của mình đứng dậy như muốn đuổi theo kiếm sĩ của anh ta, nhưng đứng sững lại và cuối cùng lại ngồi xuống.

"Sanji, thêm thịt!" Luffy hét lên, người duy nhất hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra. "Khoan đã, Zoro đi đâu rồi?"

.....

Sanji tình nguyện ở lại sau đó và giúp rửa bát đĩa. Marimo cũng ở lại, mặc dù không hề đứng dậy vì bận nốc chỗ rượu còn sót lại. Trước khi những chiếc đĩa được dọn rửa sạch sẽ, trong phòng chỉ còn lại tiếng ngáy của Zoro, đi kèm với tiếng nước chảy và tiếng dao đĩa va đập lanh canh.

Thật kỳ lạ khi rửa bát với chính mình, nhưng cả hai lại dễ dàng dành thời gian ra để trao đổi các công thức nấu ăn, nói về những công dụng khác nhau của các loại dầu ăn. Sanji liệt kê tất cả những thứ anh thích về dầu bơ trong khi 'Sanji kia' rửa xong chiếc đĩa cuối cùng. Anh dừng nói, bởi vì anh biết ánh nhìn trên khuôn mặt của 'Sanji kia' có ý gì, đó là vẻ mặt khi anh rất muốn nói điều gì đó nhưng phải kìm lại.

"Từ khi nào mà hai người..." 'Sanji còn lại' chỉ về phía cái người đang ngủ gục trên bàn sau một khoảng thời gian lặng thinh. "Được bao lâu rồi?"

"Mới đây thôi." Sanji nói, không hoàn toàn chắc chắn về cách đếm thời gian qua những bước nhảy. 'Sanji khác' trao cho anh một điếu thuốc, và anh nhận lấy với lòng biết ơn. Nó khác với loại anh thích, nhưng vẫn tốt hơn là không có gì. "Cảm giác đến với chúng tôi cũng một thời gian rồi, tôi đoán thế, nhưng chỉ gần đây chúng tôi... mới tiến tới nhau."

Sanji đã từng giữ trong lòng mình rất nhiều điều, và trong quá trình kìm nén ấy, anh thường xuyên nhìn nhận lại bản thân mình. Vì vậy, anh nhận ra ngay sự tò mò được ngụy trang dưới vẻ thờ ơ trên khuôn mặt của chính mình ở phiên bản khác. "Mọi sự vẫn ổn chứ?" Sanji hải quân lại hỏi.

"Tôi-" Sanji hé môi rồi dừng lại, không biết phải tìm từ như thế nào là thích hợp. "Ừm. Ý tôi là, bọn tôi chỉ cần hôn nhau một cái là xong, chẳng có thời gian để làm bất cứ việc gì khác. Nhưng, ừm... thật sự rất tuyệt khi không cần phải che giấu gì nữa."

"Cậu ta cũng nói y như thế, cái tên đầu rêu đó, rằng sẽ tốt hơn nếu nói ra chuyện này thay vì để nó trong lòng." 'Sanji kia' khẽ nói, nghe có vẻ tiếc nuối. "Nhưng có những quy tắc." Anh nói thêm. Những lời này tựa như một lời nhắc nhở cho chính mình hơn là nói với Sanji.

"Không ngờ cậu lại là người quan tâm đến mấy thứ như thế đấy." Sanji trả lời dễ dàng. Anh đã không bỏ lỡ ánh mắt mà 'Sanji kia' đã dành cho Zoro hải quân trong suốt bữa tối, đó là ánh mắt mà anh đã luôn dành cho Marimo, và những phiên bản khác của anh cũng có ánh mắt tương tự.

"Tôi không có." 'Sanji kia' rít một hơi thuốc, nhưng không giải thích gì thêm.

"Cho tôi xem cuốn sách công thức của cậu." Sanji nói sau một khoảnh khắc đầy khói thuốc lá. 'Sanji kia' ngập ngừng, liếc nhìn Marimo vẫn đang say ngủ, sau đó đưa cho Sanji cuốn sổ dày mà không nói một lời nào và anh lật qua các trang. Người đầu bếp hải quân quay đi để bắt đầu sắp xếp lại một chiếc tủ như tìm một cái cớ để không phải đối mặt với Sanji.

Sanji đã nghĩ rằng mình sẽ được thấy những ghi chú cho những công thức nấu ăn dựa trên khẩu vị của Zoro, nhưng sau khi xem qua những công thức trong sổ, anh gần như ngay lập tức nhận ra rằng mình đã nhầm to. Toàn bộ cuốn sổ chứa đầy những dòng chữ rõ ràng như một bức thư tình gửi cho 'Zoro khác' bên cạnh những công thức. Những ghi chú viết nguệch ngoạc bên lề mô tả chi tiết những điều chỉnh và gạch bỏ những câu dường như không liên quan gì đến món ăn.

Hôm nay cậu ấy đã mỉm cười với chiếc bánh mochi. 

Cậu ta nhìn chằm chằm vào chiếc bánh của Nami suốt. Có lẽ chỉ đơn thuần là không thích cam chăng?

Rượu được hâm nóng và cậu ta đã giữ lấy tay tôi lâu hơn một chút khi tôi trao nó cho cậu.

Khóe miệng cậu ta có dính một ít kem không đường từ cốc matcha latte. Lẽ ra tôi không nên giúp cậu ta lau nó đi.

Sanji cảm thấy tim mình thắt lại khi lật từng trang và đọc các ghi chú. Nỗi buồn chuyển thành sự tức giận khi anh tiếp tục đọc, đó là sự ghê tởm mà anh đã cảm thấy trong chính bản thân mình khi mới năm tuổi vì không thể chống lại anh chị em của mình. Sự tức giận với bản thân vì hoàn toàn không thể làm được điều gì đó.

"Tại sao hai người không đến với nhau?" Sanji buột miệng hỏi sau hàng ngàn lời nguyền rủa bản thân nên giữ im lặng. Và tất nhiên anh nhận ra mình không có quyền phán xét đối phương, nhìn lại anh và Marimo xem, cả hai đã mất bao lâu để có thể chính thức đối mặt với vấn đề và đường hoàng đứng cạnh nhau. Nhưng ít ra thì anh vẫn hơn phiên bản hải quân này về việc đó.

"Những quy định." 'Sanji kia' lại nói, lần này kiên định hơn như thể khiến Sanji hiểu được những quy tắc chết tiệt đó có liên quan đến chuyện họ vừa nói.

"Nếu cậu không bận tâm thì chắc kèo cái tên đó cũng không quan tâm nổi đâu." Sanji nhấn mạnh.

"Cậu nói đúng, nhưng cậu ấy nên quan tâm mới phải." 'Sanji kia' nói, đưa tay vuốt tóc và kéo mạnh, một cử chỉ thể hiện sự đau khổ mà bản thân Sanji đã quá quen thuộc. "Zoro đã có rất nhiều kẻ thù từ bên trong hàng ngũ hải quân, tôi không thể hình dung nổi cái tên đầu rêu đó sẽ ra sao nếu có ai đó báo cáo với các đô đốc rằng cậu ấy... rằng hai chúng tôi..." Mọi phiên bản của Sanji đều luôn là kiểu người chật vật với ngôn từ, và người đầu bếp biết cảm giác không muốn lột tả chính xác viễn cảnh là như thế nào. "Họ sẽ đuổi cậu ấy ra khỏi lực lượng hải quân. Và rồi chuyện gì sẽ xảy ra? Luffy sẽ thế nào nếu không có Zoro và tôi ở bên? Làm sao cái tên thuyền trưởng ngốc xít đó có thể đơn độc mang lại công lý cho thế giới? Hay chỉ đơn giản là không bị chết đói giữa đại dương bao la này?"

Sanji không trả lời, anh thực sự không biết mình nên hồi đáp như thế nào. Những ý nghĩ này chưa từng xuất hiện trong đầu anh trước đây, giờ anh thực sự cảm thấy biết ơn vì Zoro và anh có quyền được đến bên nhau mà không cần bận tâm đến bất kì sự phán xét khỉ gió nào. Nhưng vấn đề với hải quân thì, lũ đó thực sự là những tên khốn, và 'Sanji kia' nói đúng, ngay cả khi hai người họ không bận tâm, thì hậu quả của việc bị tách khỏi đồng đội là một cái giá quá đắt.

"Zoro nói cậu ta muốn là làm. Còn Luffy thì... cậu ấy bảo dù bọn tôi có bị đuổi khỏi hàng ngũ hải quân thì vẫn có thể ra khơi cùng mọi người như trường hợp của Robin và Franky." 'Sanji kia' hiện đang hút điếu thuốc thứ hai, và người đầu bếp biết bản thân chưa bao giờ hút liên tục hai điếu liền như vậy, nhưng trong hoàn cảnh này, anh có thể hiểu được sự thôi thúc đó.

"Vậy, vấn đề đã được giải quyết rồi, phải không?" Sanji nhắc nhở.

"Tôi cá là cậu có thể tưởng tượng được có bao nhiêu quy tắc đã bị Luffy bất chấp vi phạm mỗi ngày. Lý do duy nhất để cậu ta giữ được vị trí trung tá của mình là vì mọi hành động của cậu ta đều là chuyện động trời nhưng lại rất được lòng nhiều người. Các đô đốc thừa biết nếu họ tống cậu ấy ra khỏi hàng ngũ thì có lẽ sẽ có nhiều vương quốc rơi vào bạo loạn." 'Sanji khác' nói, nghe có vẻ mệt mỏi vô cùng. "Nhưng lũ đó luôn muốn tìm mọi cách để kiểm soát cậu ấy, và nếu có chuyện đó xảy ra, tôi không muốn trở thành gánh nặng cho chỉ huy của mình, và Zoro tất nhiên lại càng không."

Sanji gật đầu, giờ thì anh đã thông suốt tất cả. Thật không dễ gì chấp nhận được, nhưng anh cũng không thể nói khác đi được. Vì nếu đổi lại là anh, thì đó chính xác là điều anh sẽ làm.

"Vớ vẩn." Giọng của Marimo chen vào khiến cả hai giật mình. Sanji quay sang đối mặt với cái tên vừa tham gia vào cuộc trò chuyện, người hiện đã ngồi dậy và lườm anh.

"Ngươi thì biết gì chứ, hải tặc." 'Sanji kia' phản đối ý kiến của kiếm sĩ rất quyết liệt. "Ta chắc ngươi chỉ xem luật pháp trên đời này nên tuân theo ý mình thay vì ngược lại."

"Ta nghĩ gì không quan trọng." Marimo nói tiếp, và Sanji chỉ có thể thấy trong mắt kiếm sĩ ánh lên vẻ cương trực thương hiệu của mình, cũng là dấu hiệu cho một sự ương ngạnh sắp đến. "Quan trọng là ngươi nghĩ gì. Và ngươi đã sai về mấy cái quy tắc nhảm nhí và hậu quả nhảm nhí đó."

"Đâu, tôi nghĩ cậu ấy có lý mà." Sanji cảm thấy buộc phải nhảy can thiệp để bảo vệ phiên bản khác của chính mình. 'Sanji kia' nói đúng, Marimo có thiên hướng nghĩ rằng cuộc đời này sẽ vận hành theo ý mình muốn chỉ cần nỗ lực tiến lên với toàn bộ khả năng của mình, đó là một tôn chỉ tốt nhưng không đủ, đôi khi phải có sự hy sinh vì những đồng đội quý báu. "Chuyện gánh nặng của băng nê-"

"Cậu không có tư cách nói về gánh nặng của băng, cái tên khốn kiếp nhà cậu!" Marimo gầm gừ, ánh nhìn sát ý trừng trừng nhắm vào Sanji trước khi anh có thể nói hết câu.

Và rồi Sanji nghĩ lại, là về chuyện Whole Cake, phải không?

Cả hai chưa bao giờ thực sự nói về nó. Lần đầu cũng là lần duy nhất là vào một đêm trong bóng tối, khi đã uống quá chén, Sanji đã tâm sự với Zoro về gia tộc Vinsmoke và thời thơ ấu của mình. Hai chàng trai chưa bao giờ thực sự đề cập đến quyết định rời băng của Sanji, hay bất cứ chuyện gì đã xảy ra giữa anh và Luffy. Zoro đã không đối xử với anh khác đi chút nào, còn Sanji thì đủ thấy biết ơn động thái đó để giả vờ cả hai đã bỏ qua mọi chuyện và tiếp tục chuỗi ngày cùng nhau chu du trên biển của họ.

Xem ra mình đã hiểu sai ý cậu ta rồi. Sanji nghĩ, và quyết định không nói gì nữa.

Marimo quay lại đối mặt với 'Sanji khác', mặt kếm sĩ giờ đã đỏ bừng, có thể do xúc tác của chỗ rượu trên bàn, hoặc cũng có thể là do cơn giận gần như không thể kiềm chế. "Nghĩ hay thật, hy sinh hạnh phúc của mình vì Luffy? Vì mọi người? Ngươi nghĩ mấy cái tên đó muốn thế à? Hạnh phúc của ngươi là gánh nặng của băng sao?"

Được rồi, đây chắc chắn là về chuyện ở đảo Whole Cake.

"T-tất nhiên là không rồi." 'Sanji khác' nói. Mặc dù trông có vẻ ngạc nhiên trước bộ dạng hung hăng của Marimo.

"Chính xác. Và thậm chí nếu nó thực sự là gánh nặng, bọn này cũng sẵn sàng gánh vác." Marimo đập tay xuống bàn và quát lớn. "Và mấy người là những tên ngốc chết bằm vì dám không tin tưởng vào đồng đội của mình. Không đáng để chiến đấu ư? Các người nghĩ thế à? Bỏ cuộc mà chẳng buồn nỗ lực lấy một lần nào?"

"Zoro-" Sanji yếu ớt gọi, lẽ ra anh nên xin lỗi về tất cả những gì đã xảy ra sớm hơn, và anh thực sự thấy mình có lỗi với 'Sanji kia' khi để y phải hứng chịu những cơn sóng dữ từ kiếm sĩ chỉ vì những vấn đề riêng giữa họ. Nhưng nơi này dường như không phải là nơi thích hợp, và ngôn từ dường như đang bị mắc kẹt trong cổ họng Sanji.

"Tự quyết định xem những gì mình có liệu có đáng để chiến đấu không." Marimo phun ra những lời cuối cùng trước khi quay người và bước ra khỏi bếp. "Nếu có, thì cứ tin vào đồng đội của mình mà tiến lên giành chiến thắng đi."

Sự im lặng bao trùm trong bếp sau khi cánh cửa đóng sầm lại. Sanji mở to mắt nhìn chính mình.

"Chắc phải sống thảnh thơi lắm mới có một niềm tin như vậy." 'Sanji khác' lên tiếng sau vài giây tĩnh lặng. "Mà xem ra cái tên đó không chỉ nhắm vào một mình tôi đâu nhỉ."

"Không đâu." Sanji lắc đầu. "Tôi cần..." Anh ra hiệu về phía cửa, và 'Sanji còn lại' gật đầu hiểu ý.

"Đây." 'Sanji hải quân' nói, ném cho anh một gói thuốc lá. "Có lẽ cậu sẽ cần nó."

.....

Rất may, Zoro đã không đi xa, kiếm sĩ đang đứng bên lan can gần cửa phòng bếp nhìn ra biển. Sanji kín đáo bước đến chỗ đối phương như thể đang tiếp cận một dã thú.

"Này." Anh nhẹ nhàng mở lời. "Không nghĩ là có ngày tôi lại được thấy Roronoa Zoro bỏ rượu lại mà đi đấy."

Marimo không có phản ứng, và Sanji đột nhiên cảm thấy lời lẽ bỗng trôi sạch theo gió biển. Anh phải làm gì khi người đàn ông này giờ đã không thèm cãi nhau với anh nữa?

"Tôi xin lỗi cậu." Người đầu bếp buột miệng, cảm thấy những lời nói tuôn trào từ trái tim qua cổ họng và tràng ra khỏi môi mà anh không đủ khả năng giữ lại nữa. "Xin lỗi vì tôi đã bỏ đi. Lẽ ra tôi không nên làm thế. Cũng xin lỗi vì tôi đã không vì mọi người mà nỗ lực chiến đấu nhiều hơn. T-tôi nghĩ thời điểm đó mình đã làm đúng, và chuyện của Zeff..."

Anh ngừng lại để nuốt mạnh, sự tĩnh lặng sau đó khiến tay Sanji theo thói quen vô thức đưa lên nắm lấy tóc mình, tim anh đập thình thịch đến mức tưởng như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. "Zoro, tôi-"

"Cậu mở lời bằng câu xin lỗi thế kia thì sao tôi giận cậu lâu được đây." Bàn tay của kiếm sĩ nắm lấy cổ tay anh và nhẹ nhàng kéo ra. Một cú giật mạnh đột ngột khiến người đầu bếp được bao bọc trong một vòng tay ấm áp. "Con người cậu, luôn cho rằng mình làm đúng. Tôi chỉ muốn cậu để mọi người giúp đỡ và cùng cậu chiến đấu, nhưng cậu đã bỏ đi."

"Tôi biết." Sanji thì thầm vào vai đối phương. "Xin lỗi cậu."

"Đồ ăn không phải do cậu nấu chẳng ngon lành gì cả." Zoro nói. "Và cái tủ rượu thì trống rỗng."

"Tôi sẽ nấu cho cậu một bữa ăn đặc biệt khi hai ta trở lại tàu Sunny." Sanji hứa hẹn, trái tim anh bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm hơn. "Có thể là một bữa tiệc toàn màu của tảo đần nhà cậu."

"Mẹ kiếp." Marimo dễ dàng đẩy Sanji ra với không chút sức lực, và nhìn chằm chằm vào đối phương. "Tôi muốn rượu."

"Rồi rồi." Sanji dễ dàng đồng ý.

"Muốn luôn mấy món tráng miệng cậu đã làm cho bà chằn lửa đó. Nhưng không ngọt." Marimo lại nói, nhìn Sanji chăm chú. Kiếm sĩ xem ra đang muốn chạm đến một số ranh giới, và thành thật mà nói, đó không hơn gì một nỗ lực trắng trợn để xem bản thân có thể đi xa được đến đâu, nhưng Sanji vẫn chưa thấy động lực để ngăn cái tên này lại.

"Cho qua luôn." Sanji lại đồng ý. Anh ấy không chắc chính xác đâu là giới hạn của mình giành Marimo vào lúc này, nhưng cảm giác thật dễ dàng để chiều theo cái cục tảo này.

"Sao tự nhiên dễ tính thế?" Marimo nói sau một lúc nhìn chằm chằm vào Sanji. "Não vô nước rồi sao?"

"À, tôi sẽ chỉ khó tính với cậu nếu không phải gánh cái cục 'tạ lỗi' cậu ném lên lưng tôi." Sanji bật cười. "Đó là việc tối thiểu tôi có thể làm sau những gì tôi đã bắt cậu phải trải qua." Anh nhẹ nhàng nói thêm, giọng hơi run.

"Vậy thì tôi muốn rượu ngon, loại đặc biệt cậu đã giấu." Marimo nhếch mép. "Không phải mấy hàng cò mồi trong tủ mà là đống hàng tốt cậu giấu tôi. Khỏi giải thích, tôi thừa biết cậu có."

"Ê, tới đây thôi." Sanji cau có. "Tôi đang để giành chỗ đó đấy. Cậu có biết tôi cực khổ thế nào để có được mấy thứ đó không? Không phải hòn đảo nào cũng có bán đâu và nó rất đắt đấy. Tôi đã để dành mấy chai đó cho-" Sanji đột ngột cắn môi để dừng lại, cố gắng ngăn những từ tiếp theo phát ra khỏi miệng mình, nhưng những vệt đỏ trên mặt anh xuất hiện như đang cố tố giác anh.

"Cậu để dành nó làm gì, tên bếp xoắn chết tiệt? Tôi tưởng cậu đang muốn 'tạ lỗi', giờ là lúc thích hợp đấy." Zoro nói, mắt anh lóe lên như mãnh thú nhắm con mồi. Sanji thở dài, không thể tiếp tục với chủ đề này nữa.

"Không có gì." Sanji chống chế. "Chỗ đó dành cho phụ nữ." Đó là một nỗ lực làm chệch hướng yếu ớt và anh thừa biết nó sẽ không thành công trước khi lời nói tuột ra khỏi môi.

"Dối trá." Marimo nhấn mạnh. "Khai ra mau." Anh lại lấn vào không gian của Sanji, ấn người đầu bếp vào lan can của con tàu.

"Ch-chỗ đó... là dành cho khi cậu đánh bại Mihawk." Sanji nói, vẫn cau có nhưng không thể ngăn mình ngả người vào hơi ấm của Marimo. "Cậu làm hỏng bất ngờ hết rồi đấy, đồ tảo thúi!"

"Cậu đã để dành chỗ đó từ trước khi chuyện Ennis Lobby xảy ra." Marimo ngả người ra sau, nhìn Sanji với vẻ mặt hoài nghi. "Tôi đã thấy tận mắt."

"Ừ đấy." Sanji chỉ nhún vai. "Còn cậu đã muốn đánh bại Mihawk từ trước đó." Đó không phải là một lời giải thích, nhưng Sanji nhớ rằng ngày hôm đó, anh đã nhìn thấy một chai rượu đắt tiền đến phi lý trên kệ một cửa hàng khi đang mua đồ dự trữ và nghĩ về việc Zoro sẽ được chiêu đãi như thế nào khi cuối cùng kiếm sĩ cũng đạt được ước mơ của mình. Người đầu bếp đã lo lắng về chỗ rượu sẽ biến mất trong suốt hai năm không ai lên tàu, nhưng may mắn là chúng vẫn còn nguyên vì đã được giấu kín và cất giữ cẩn thận.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng Zoro sẽ thất bại trong nỗ lực đánh bại Mihawk. Viễn cảnh đó dường như là một lẽ tất yếu, giống như việc Luffy trở thành Vua Hải Tặc, hay hai người họ đến với nhau.

"Tên đầu bếp mày xoắn chết tiệt." Marimo gầm gừ và đẩy Sanji ra xa. Trong một giây, chàng trai tóc vàng đã nghĩ có lẽ mình đã làm sai, có lẽ anh đã động vào một điềm gở nào đó của Zoro bằng cách nói to những từ đó ra, để rồi sau đó môi của kiếm sĩ bỗng đột ngột đặt lên môi anh, nóng bỏng và đòi hỏi.

Sanji thở hổn hển khi họ tách ra, và anh mừng khi thấy Zoro cũng đang thở gấp. Họ giữ nguyên tư thế đó trong một giây và Sanji lại một lần nữa bị người kia ôm vào lòng. Bình thường thì anh sẽ phản đối việc bị đối xử thô bạo như thế này, nhưng tối nay người đầu bếp nghĩ mình có thể ra một ngoại lệ.

"Muốn giận cậu lâu đúng là khó chết đi được." Marimo lầm bầm vào cổ Sanji. Hơi thở phả vào da anh nhồn nhột và Sanji khẽ dịch người, tìm một vị trí thoải mái khác.

"Cho đằng này xin lỗi nha." Sanji nói, không cảm thấy có lỗi chút nào.

"Nami đã nói cậu sẽ kết hôn." Marimo nói trước khi cắn vào tai anh, và não của Sanji như bị đoản mạch. "Nghe khó chịu chết đi được."

"Chuyện xảy ra đại loại thế." Sanji nhún vai hết mức có thể trong cái ôm của Zoro. "Nhưng chẳng đi tới đâu cả."

Kiếm sĩ mở đầu rất nhẹ nhàng bằng cách mút tai đối phương, và bàn tay của Sanji cũng vô thức bắt đầu di chuyển trên vùng ngực rộng lớn của Zoro. Có điều gì đó lóe lên trong tâm trí anh, nhưng người đầu bếp không thể tập trung được vì có một bàn tay đang luồn qua tóc anh và một bàn tay khác trượt xuống lưng...

"Tập trung vào." Marimo nóng nảy nói. "Hay muốn tôi ép cậu."

"Không, chờ đã-" Tất cả những gì Sanji có được là một khoảnh khắc tỉnh táo ngắn ngủi, trước khi Marimo lại lao vào chèn ép, cái miệng nóng bỏng áp vào cổ Sanji và đôi tay với quá nhiều quyền tự do. Tuy nhiên, bằng nỗ lực vùng vẫy thần thánh của chàng trai tóc vàng, Marimo đã chịu ngừng lại.

"Đây có phải là kiểu 'chờ đã' do cậu không muốn tiếp tục ở nơi công cộng, hay là kiểu 'chờ đã' vì tôi đã làm quá giới hạn?" Zoro đang nghiên cứu khuôn mặt của Sanji một cách cẩn thận. "Nói cho rõ vào."

"Là kiểu 'chờ đã' của tôi có một suy nghĩ và tôi cần phải tập trung, đồ đần." Sanji càu nhàu, nhưng anh vẫn đặt một nụ hôn lên khóe môi của kiếm sĩ. "Cậu làm mất tập trung quá đấy."

"Vậy thì để suy nghĩ đó chờ đi." Marimo mỉm cười và lại sấn tới Sanji. "Còn tôi chờ đủ lâu rồi."

Và Sanji sẽ rất vui được để anh tiếp tục, ngoại trừ...

...Anh đã nhìn thấy nét mặt của phiên bản khác của chính mình, nét mặt của một kẻ đang tan nát cõi lòng. Hơn nữa, anh cũng đã nhìn thấy biểu hiện của một 'Zoro khác', đôi mắt sắc bén ấy chan chứa sự khao khát, tuyệt vọng và xen lẫn một chút hy vọng cùng một lúc, và người đầu bếp thực sự không thể ép mình phải đợi được nữa.

"Trời đất ơi, cậu cho tôi xin vài phút được không?" Sanji đẩy Marimo, cố gắng gỡ cái cục tảo cầu đang vùi trong cổ mình ra, nhưng tay kiếm sĩ thậm chí còn không nhúc nhích.

"Thằng mày xoắn lu bu này." Giọng của Marimo kề sát ngay bên tai Sanji, tông giọng khàn đặc và quá quyến rũ khiến anh rùng mình. "Tôi đã cho cậu quá nhiều thời gian rồi. Không đợi nữa."

"Ừm... cho xin một phút." Sanji cuối cùng cũng xoay sở để thoát khỏi vòng tay của Zoro. "Tôi chỉ cần... tôi sẽ quay lại ngay, được chứ? Tôi vừa có một ý tưởng có thể khiến cậu hạnh phúc."

"Điều làm tôi hạnh phúc bây giờ là rượu và cậu bớt tào lao đi." Marimo gầm gừ.

"Tôi không nói cục tảo này, là cục tảo hải quân ấy." Sanji lùi lại và dang hai tay ra để ngăn chặn bất kỳ ý nghĩ nào mà Marimo có thể có về việc tiếp tục chuyện mà tay anh chàng đang làm dang dở. "Tôi nghĩ tôi có một giải pháp cho vấn đề của họ."

"Phải, tôi cũng có một kế đây, là cậu thôi lo chuyện bao đồng giùm tôi." Marimo chế giễu.

"Chỉ cần đi với tôi, được chứ? Sẽ không mất nhiều thời gian đâu." Sanji thở dài. Anh với tay ra và nắm lấy cánh tay của Zoro, và mặc dù tay kiếm sĩ đầu tảo chắc chắn có thể tránh được, nhưng vẫn để mặc cho bản thân bị tóm lấy và kéo đi bất chấp những tiếng càu nhàu trong cổ họng.

.....

'Sanji còn lại' vẫn ở trong bếp, ngồi vào bàn với một tay cầm điếu thuốc, còn tay kia cầm bút, loáy hoáy viết vào cuốn sổ công thức của mình. Và có phải Sanji đã luôn trông như mình sẽ khóc bất cứ lúc nào như thế này vào những đêm anh ngồi một mình viết ra những công thức nấu ăn của riêng mình khi nghĩ về Zoro không? Sanji nhăn mặt và liếc nhìn Marimo, hy vọng người đàn ông bên cạnh không bị bối rối bởi bộ dạng thảm hại của bản thân.

Nhưng không, tất nhiên là không rồi, bởi vì đôi mắt của Zoro đã trở nên dịu dàng hơn khi nhìn thấy 'hải quân Sanji'. Tay kiếm sĩ thở dài bực dọc, nhưng quay sang Sanji của mình và bắn một ánh nhìn mang thông điệp "muốn làm gì thì làm đi" trước khi quay người rời khỏi bếp, bằng lòng để hai Sanji nói chuyện với nhau.

"Cậu đã quay lại?" 'Sanji kia' nói, hít một hơi dài điếu thuốc trong tay. "Làm hòa rồi à?"

"Ừ thì..." Sanji nhún vai. "Tôi chỉ muốn nói rằng, tôi nghĩ mình đã có giải pháp để cậu hòa hợp với mấy quy tắc hải quân cứng nhắc của cậu rồi."

'Sanji còn lại' nhướng một bên lông mày lộ rõ ​​vẻ tò mò. "Nếu cậu định đề nghị kiểu yêu đương không công khai, thì câu trả lời là không. Tôi không muốn che giấu nó như thể đó là một bí mật bẩn thỉu nào đó, luôn lo lắng và..."

"Hai người nên kết hôn." Sanji buột miệng. Ý tưởng nảy ra trong đầu anh khi Zoro đề cập đến hôn nhân, và khi anh quyết định mình sẽ không xét nét vấn đề quá nhiều như thường lệ, thì đây có vẻ là một giải pháp đầy hứa hẹn. "Tôi biết giới hải quân cho phép các cặp vợ chồng cùng nhau đầu quân cho hàng ngũ. Tôi đã thấy trường hợp đó rồi."

"Tôi... cái gì?" Đôi mắt của 'Sanji kia' mở to, nhưng rõ ràng khuôn mặt mặt ửng hồng như thể hiện rằng anh đang suy xét rất kỹ. "Tôi không nghĩ, ý tôi là... sẽ không có tác dụng gì đâu."

"Tại sao không?" Sanji hỏi. Anh không thể nghĩ ra lý do, và anh chắc chắn rằng các đồng đội của mình cũng không thể.

"Tôi không thể chỉ đơn giản là cưới cậu ấy được." 'Sanji khác' vẫn tiếp tục lúng túng, vung vẩy điếu thuốc như một kiểu đánh lạc hướng. "Ý tôi là, ngộ nhỡ Zoro không muốn-"

"Tôi muốn."

Sanji quay lại và nhìn thấy 'hải quân Zoro' đang đứng ở cửa nhà bếp, không buồn che giấu sự thật rằng rõ ràng mình đã nghe lén.

"Tôi muốn cưới cậu." Hải quân Zoro nói lại, lần này kiên quyết và rõ ràng hơn. "Tôi thực sự không quan tâm đến mấy chuyện như hôn nhân, nhưng nếu việc đó giúp cậu vượt qua được sự ám ảnh ngu ngốc của mình về các quy tắc thì ừ, tôi muốn cưới cậu."

Sanji nhìn thấy dáng hình của Marimo đang ở đâu đó ngay bên ngoài cửa bếp. Người đầu bếp nhìn lại giữa hai người lính hải quân, nhận ra nét kiên định trên khuôn mặt của Zoro và vẻ cam chịu trên khuôn mặt của chính mình. Anh nghĩ rằng mình đã biết cuộc trò chuyện sẽ đi đến đâu.

"Tôi đi nghỉ đây." Sanji thông báo, mặc dù thừa biết hai người lính hải quân nào để ý đến anh nữa. Nami đã đúng, sự căng thẳng tính dục là quá nhiều đến mức gần như có thể sờ thấy được và anh cảm thấy như mình có thể nghẹt thở vì nó.

"Tôi mong chuyện của chúng ta không tệ như hai người đó." Sanji lầm bầm với Marimo khi ra khỏi phòng bếp. "Tôi không nhớ hai ta đã từng căng thẳng đến thế."

"Cậu đi mà hỏi Usopp." Marimo nói, dễ dàng bắt nhịp được từng bước đi của Sanji mà nối gót theo sau. "Nhưng tôi cũng không nghĩ chúng ta tệ đến thế."

Sanji dẫn cả hai đến căn phòng mà họ đã được cấp. Lần này không phải là phòng kho mà thay vào đó là một chiếc giường tầng thích hợp. Chuyện về những con tàu chiến ngân sách lớn của hải quân có thể chứa nhiều người, thậm chí vẫn có thể sinh hoạt thoải mái mà không cần tiết kiệm không gian ngủ bằng mấy cái võng, thật sự là cả một câu chuyện dài.

Trong suốt quãng đường di chuyển, Sanji cảm thấy ánh mắt thiêu đốt của Zoro trên lưng mình. Người kiếm sĩ đang đi đủ gần để anh có thể cảm nhận được sức nóng tỏa ra từ cơ thể, và anh không thể ngăn được hơi nóng âm ỉ đang tích tụ trong dạ dày giờ bắt đầu có cảm giác như nó có thể sôi lên. Sự thôi thúc muốn nhanh chóng được trở về phòng dường như sắp thiêu đốt tâm trí hai chàng trai.

Ngay khi cánh cửa đóng lại, Marimo đã áp sát vào đối phương và rúc vào cổ anh, thở ra một hơi dài ấm nóng.

Nhưng trước khi họ có thể bắt đầu bất cứ việc gì, có một tiếng đập cửa lớn, và tiếng hét hân hoan của Luffy vang lên, rõ như tiếng chuông.

"Sanji! Zoro! Ra đây nhanh lên! Chúng ta sắp có một đám cưới rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro