5.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi hoàn toàn không nghĩ bà đồng lại có hành động như vậy.

Nhìn tia máu bắn ra, tôi cuối cùng cũng hoàn hồn, kêu to: "Bố! Mau cứu người đi!"

Ngay sau đó tôi đưa tay giúp bà đồng bịt miệng vết thương trên cổ, bà ta lúc này như mới biết đau, duỗi chân đá loạn xạ, máu tươi theo đó chảy vào đèn âm ở cuối đường.

Tôi mặc kệ mọi thứ, vội giữ chặt bà ta, kéo vạt áo minh hôn giúp bà ta băng bó vết thương.

Nhưng bà ta lại cười, tay chỉ vào ngọn đèn dưới chân, định nói gì đó nhưng vừa mở miệng máu liền trào ra.

"Bà đừng nói gì cả, đừng nhúc nhích!" Tôi vừa đau đầu tìm cách sơ cấp cứu vừa kêu to, "Bố! Mẹ! Mau tới cứu người đi!"

Nhưng dù tôi có kêu thế nào, máu vẫn không ngừng chảy, cứ thế thấm đẫm tay và quần áo của tôi.

Bố mẹ vội vàng chạy tới, thấy thế cũng hoảng sợ, lập tức gọi điện thoại kêu người, đồng thời bảo tôi mau buông bà đồng ra, sợ máu tươi bắn lên thi thể của Giang Sơ thì không tốt lắm.

Bà đồng tuy điên điên khùng khùng nhưng lại rất có bản lĩnh, bình thường trong thôn xảy ra việc gì lạ mọi người đều tới tìm bà.

Nghe nói bà ta gặp chuyện không may, rất nhiều người kéo tới xem, thậm chí bác sĩ trong thôn cũng vội xách hộp thuốc chạy tới.

Sau khi mọi người ba chân bốn cẳng dìu bà đồng lên xe xong, tôi thở hổn hển, dùng vạt áo minh hôn lau máu trên tay, theo bản năng thoáng nhìn qua thi thể.

Toàn thân lập tức ớn lạnh!

Hai ngọn đèn âm vốn tắt không biết đã sáng lên lại từ khi nào, ngọn lửa lay động, sợi bấc hút dầu bên dưới trộn lẫn với máu, thỉnh thoảng bắn ra tia lửa.

Nhưng khi nãy mọi người đều chú ý tới vết thương của bà đồng, không ai rảnh đi đốt đèn không phải sao?

Bố mẹ thấy tôi nhìn chằm chằm đèn âm cũng nhìn qua, chỉ biết mắng xui xẻo, chẳng ai bôi máu lên đèn âm cả, cũng không biết bà đồng điên kia định làm gì.

Một khi âm đăng đã được thắp thì sẽ không luthể dập tắt, càng không thể đổi, chỉ có thể tiếp thêm nhiên liệu, không thể tùy tiện di chuyển.

Bộ hỉ phục trên người tôi cũng bê bết máu, đương nhiên không thể tiếp tục mặc, tôi chỉ đành vào phòng tắm tắm rửa thay quần áo.

Trong lúc tôi đang tắm, sương mù tràn ngập căn phòng, sống lưng bỗng rét run, theo đó là hình ảnh bộ đồ minh hôn màu đỏ sẫm lóe lên trên nền tường gạch trắng.

Tôi sợ tới mức lập tức lấy khăn tắm quấn quanh người lại, quay đầu nhìn sang.

Thì thấy trên tấm gương có máu tươi và hơi nước, viết mấy chữ: Trong thôn không còn người sống, tới dưới gốc cây hòe, mau chạy đi!

Mấy chữ viết đó vặn vẹo méo mó, hơn nữa chỉ có viết bằng tay mới tạo ra nét chữ như vậy.

Tôi đưa tay định so sánh độ rộng của các ký tự thì nghe một tiếng "đùng".

Cửa phòng tắm trực tiếp bị đẩy ra, bố mẹ cùng lúc xuất hiện trước cửa phòng tắm, mắng tôi: "Thi thể của Giang Sơ biến mất rồi, chắc chắn là đã chạy tới dưới gốc hòe ở cửa thôn, con mau đi cõng nó về đi!"

May mà tôi đang cầm khăn tắm che cơ thể, nếu không bố cứ xông vào như vậy thì sao đây!

Nghe họ nhắc đến gốc cây hòe, tôi lập tức quay đầu nhìn gương, nhưng nơi đó chỉ còn lại hơi nước, hoàn toàn không có ký tự bằng máu.

Chẳng lẽ cũng là mơ như cô gái mặc bộ đồ minh hôn cầm tơ hồng sao?

Nhưng ý nghĩa của dòng chữ kia rõ ràng là bảo tôi sau khi đến dưới gốc cây hòe hãy tìm cách bỏ trốn.

Bây giờ thi thể của Giang Sơ lại biến mất?

Mà bố mẹ lại đoán được thi thể nó chạy tới dưới gốc hòe, bắt tôi cõng về?

Sao bọn họ có thể khẳng định như vậy?

Hơn nữa bọn họ dùng từ "chạy", chẳng lẽ thi thể của Giang Sơ tự mình chạy được?

Nó muốn tạo cơ hội cho tôi trốn khỏi thôn sao?

Tôi nhìn mặt gương bị hơi nước bao trùm, nhớ tới dòng chữ "Trong thôn không còn người sống".

Nhưng khi nãy tôi còn thấy nhiều người như vậy...

Không đúng!

Vào ban ngày lúc tôi cõng xác chết đi quanh thôn, mọi người đều đóng cửa, một người cũng không có!

Thời điểm đến cứu bà đồng là rạng sáng!

Nhưng ban ngày bố mẹ tôi và bà Sáu đều xuất hiện?

Tôi không khỏi quay đầu nhìn bố mẹ.

Đèn trong nhà lúc này khi chiếu vào người lại không có bóng, tôi cũng không biết bọn họ là người hay ma, nhưng nghĩ tới những việc lạ gần đây, trong lòng cũng bắt đầu sợ hãi.

Có lẽ phát hiện ánh mắt tôi trở nên khác thường, mẹ tôi hoàn hồn, đẩy bố tôi ra ngoài, đóng cửa lại, thúc giục: "Con mau lên! Trời sắp sáng rồi! Đến lúc đó cõng xác sẽ dọa mọi người đấy!"

Nhưng hôm qua họ rõ ràng bảo tôi cõng xác vào ban ngày mà!

Nỗi nghi ngờ càng lúc càng lớn, nhưng dù sự thật là gì, trước mắt tôi cũng phải tới dưới gốc hòe một chuyến.

Chờ tôi thay đồ xong bước ra, bố tôi cầm chiêng, mẹ tôi một tay ôm một con gà trống, một tay cầm vải trắng quấn quanh xác chết.

Bà Sáu cũng chạy tới, muốn cùng tôi tới gốc hòe ở cửa thôn.

Ngọn đèn âm ở linh đường vẫn đang cháy, thỉnh thoảng bắn ra mấy tia lửa phát ra tiếng răng rắc, trong không khí có mùi máu sau khi cháy khét.

Thi thể thật sự đã biến mất, chỉ còn vải trắng bị ném sang một bên.

Tôi hỏi sao không thấy thi thể Giang Sơ đâu, chẳng lẽ tự xác chết có thể bỏ trốn?

Họ chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn tôi: "Sao mà bố mẹ biết! Mấy việc này để sau rồi nói, bây giờ mau đi cõng thi thể về mới là chuyện quan trọng! Trong thôn nhiều chó, chẳng lẽ con nỡ để thi thể của em trai mình bị chó ăn à?"

Không cho tôi cơ hội hỏi nhiều, hai người họ vẫn như trước, một người che ô, một người cầm la mở đường.

Bà Sáu cũng cầm ô đỏ đi bên cạnh tôi, khẽ nói: "Đi cõng thi thể trước đã."

Ban ngày che dù là để che nắng, nhưng rạng sáng cõng thi thể sao lại cần đến ô màu đỏ?

Những con đường trong thôn bị sương mù bao phủ, không có đèn đường, dù đưa tay ra trước mặt cũng không thể thấy rõ năm ngón, tầm nhìn cũng thấp.

Mẹ tôi cầm ô đỏ, tay còn lại ôm con gà cùng vải trắng.

Bố tôi cầm la, vừa gõ vừa nói: "Người âm đi qua, người dương tránh đường."

Còn tôi và bà Sáu đi sau cứ như tôi mới là người âm đi qua đó.

Tôi thử dùng di động chụp ảnh khi ánh sáng yếu ớt chiếu vào họ, dưới đất mơ hồ có bóng người, tôi lúc này mới thấy nhẹ lòng một chút.

Tôi chạy lên trước mấy bước, thử hỏi mẹ: "Chị cả với chị hai sao không về?"

"Đã qua bảy ngày đâu! Chúng có con nhỏ đi học, trước ngày đưa tang mới về. Tình cảm giữa chúng với Giang Sơ vốn không tốt còn không phải vì con sao!" Mẹ tôi ôm gà trống, trừng mắt nhìn tôi.

Tôi và Giang Sơ tuy không được nuôi nấng cùng nhau nhưng nó chỉ thân với tôi, có gì tốt cũng để lại cho tôi, chị cả và chị hai không chiếm được nên ghen tị.

Cộng thêm việc Giang Sơ là kẻ ngốc, thời điểm làm mai lập gia đình, chị cả và chị hai chịu không ít ảnh hưởng!

Anh chị em trong nhà không đùm bọc lẫn nhau thì sẽ là thù hận!

Tuy nói là vậy nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Nhưng mẹ tôi không muốn tôi hỏi thêm nữa, trực tiếp ôm con gà trống đi trước.

Bà Sáu kéo tôi lại: "Hộ đang mở đường, chúng ta đi chậm mấy bước để khỏi va chạm."

Tay bà ta lạnh băng như móng sắt!

Tôi quay đầu nhìn bà ta một cái mới phát hiện có gì đó phản chiếu trên con đường phía sau bà ta.

Lấy di động ra soi, thế mà là gạo!

"Gạo trắng dẫn đường, hồn âm quay về. Hôm nay trời còn chưa sáng, để lúc cõng thi thể không gặp quỷ đả tường nên mới phải rắc gạo để đánh dấu đường đi." Bà Sáu không chút kiêng kị, ra hiệu bảo tôi đi mau.

Dù tôi hỏi cái gì, bọn họ đều bảo để sau rồi nói!

Kỳ lạ hơn là rắn ếch rồi hoàng bì tử gặp lúc cõng xác ban ngày đều chui ra.

Mới rạng sáng, lẽ ra là thời điểm có tiếng côn trùng, tiếng ếch kêu râm ran, nhưng hiện tại cả thôn im lìm không một tiếng động.

Cây hòe ở đầu thôn đã được mấy trăm năm, thân to ba bốn người ôm không xuể, bên trên có rất nhiều hốc.

Cây hòe còn được gọi là cây chiêu âm, tương truyền mấy cái hốc trên thân cây chính là nơi trú ngụ của những cô hồn dã quỷ đi ngang.

Một người lớn có thể trốn trong cái hốc lớn đó.

Mười mấy năm trước, trong thôn có một đứa bé chơi trốn tìm trốn trong hốc, tìm mấy ngày cũng không tìm được, về sau thấy ruồi bộ bu quanh thì mới phát hiện, nghe nói cái thi thể đã hợp nhất với cây hòe.

Mấy đứa bé chơi cùng đều khẳng định đã thấy có một cô bé xinh đẹp trốn trong hốc cây, thế nên đứa trẻ kia mới chui vào.

Từ đó trong thôn bắt đầu có lời đồn cây hòe ăn thịt người, có những con ma dụ trẻ con chui vào hốc cây rồi giết chúng để làm phân bón, thế nên mọi người dần tránh xa cây hòe.

Sau này sửa đường, người ta vốn định đào cây hòe kia lên, nhưng khi đào rễ thì lại phát hiện dưới đất toàn là máu, mấy người đi đào gốc cây tối đó sốt cao không lùi, suýt chút mất mạng.

May mà có bà đồng vừa chết đến dưới gốc hòe đốt giấy cả đêm, mọi người mới giữ được mạng.

Nhưng không còn ai dám động đến cây hòe đó nữa, công trình sửa đường cũng đổi hướng, mà cửa thôn chỗ có cây hòe chỉ có một lối nhỏ ra vào nên lúc về thôn tôi không đi ngang đây.

Lúc chúng tôi đến đã hơn ba giờ sáng, mẹ tôi cứ nhìn chằm chằm con gà trống trong tay.

Dưới tàng cây không có thi thể của Giang Sơ.

Nhưng cái cây lại y hệt Giang Sơ, bị đóng đinh gỗ đào dày đặc, trên mỗi cái đinh còn bị quấn tơ hồng.

Tôi thấy lạ, đang định hỏi thi thể của Giang Sơ ở đâu.

Thì lúc này, bà Sáu bảo tôi xoay người đưa lưng về phía cây hòe, ngồi xuống, nó họ sẽ đưa thi thể của Giang Sơ đặt lên lưng tôi, còn bảo tôi đừng hỏi gì cả, nếu không sẽ kinh động tới cây hòe đã thành tinh.

Tôi hoang mang tột độ. Cây hòe âm u, tơ hồng quấn quanh, dưới ánh trăng bóng cây đổ xuống tạo cái bóng dưới mặt đất như một người méo méo đang duỗi móng vuốt ra.

Trong đầu hiện lên dòng chữ kia: Mau chạy đi!

Nhưng mẹ tôi bỗng tới giữ chặt tôi, thấp giọng mắng: "Con sợ cái gì? Mẹ sinh bốn đứa, chỉ có con có triển vọng nhất. Giang Sơ không còn nữa, chị cả với chị hai con trách bố mẹ trọng nam khinh nữ thiên vị Giang Sơ, bỏ mặc bố mẹ, chẳng lẽ bố mẹ lại đi hại con sao! Bố mẹ còn chờ con phụng dưỡng bố mẹ, mong cho con luôn tốt còn không kịp!"

Lời này nói như thật!

Mẹ tôi căn bản không cho tôi cơ hội từ chối, cùng bà Sáu đè tôi xuống.

Mẹ tôi còn đưa con gà trống bắt tôi ôm.

Bà Sáu căn dặn, bảo tôi tuyệt đối không được quay đầu, đây là công việc cõng xác chết, một khi quay đầu đối mặt sẽ dễ gặp chuyện không may, thi thể sẽ nặng như núi, không cõng nổi.

Tôi chỉ đành ôm con gà trống khom người, thầm nghĩ bọn họ kéo thi thể Giang Sơ từ đâu ra, tại sao cây hòe lại bị đóng đầy đinh gỗ đào và quấn tơ hồng như Giang Sơ.

Trong thôn mỗi lần xảy ra việc lạ, dân làng hoặc là đi tìm người hỗ trợ, hoặc là đi dâng hương cầu khẩn.

Nhưng ngoại trừ bà đồng gặp nạn, cả thôn ngoại trừ bố mẹ tôi và bà Sáu, những người còn lại hình như đều không bước chân ra ngoài.

Ngay cả nhà họ Mã tổ chức âm hôn được cho là nguồn căn câu chuyện không có một ai tới!

Tôi đang thắc mắc, trên cổ đột nhiên lạnh băng cứ như có sương sớm nhỏ xuống, toàn thân rét run.

Tôi theo bản năng giơ tay sờ thử, đến lúc rút tay về mới phát hiện đó là máu tươi.

Cơ thể vốn căng thẳng lập tức cứng đờ.

Ngay khi tôi nhìn lên thì lại có một giọt máu nhỏ xuống con gà trống tôi đang ôm.

Từng giọt từng giọt.

Lông gà vàng óc cùng máu tươi đỏ sẫm vô cùng rõ ràng.

Tôi theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên trên, thì thấy trên một cành cây, bà đồng vừa được bác sĩ đưa đi đang trần trụi, cả người bị quấn đầy tơ hồng, hai tay móc vào cành cây, cái cổ bị dao đâm rũ xuống, nửa ẩn nửa hiện trong tàng lá rậm rạp, đôi mắt trợn tròn như đang nhe răng cười với tôi.

Máu là chảy từ vết thương của bà ta.

Mà bên cạnh cành cây treo bà ta, giữa tàng lá mơ hồ, hình như còn những thi thể khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro