12.6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi tỉnh dậy sau cơn đau nhức như vừa bị nuốt chửng vào bụng rắn, xương khớp tê mỏi như nghiền nát, da thì nóng rát.

Vừa mở mắt, tôi liền thấy xung quanh có vô số ngọn nến và khói mù mịt.

Thảo mộc đốt có hương cày nồng.

Tôi nghẹn ngào muốn ho nhưng lại phát hiện lần này cơ thể không những không cử được, thậm chí còn không thể ho.

Khói càng ngày càng gần, cảm giác nghẹt thở càng nặng, tôi chỉ muốn ngồi dậy ho.

Trong làn khói, gương mặt của Cố Trường Chiêu đến gần, hắn nhỏ giọng: "A Nhược, em tỉnh rồi sao?"

Tôi muốn trả lời nhưng không thể, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Trường Chiêu.

"A Nhược đừng sợ, sẽ ổn ngay thôi." Cố Trường Chiêu đưa tay sờ mặt tôi, "Lần này nhất định sẽ thành công, tinh huyết của chúng ta đã hòa quyền vào nhau, linh hồn của chúng ta cũng vậy. A Nhược à, anh sẽ giúp em sống dậy, đừng sợ nữa."

Làn khói phả vào mặt khiến tôi ngứa họng cay mắt, càng muốn ngồi dậy nhưng cơ thể vẫn cứng đờ, không thể cử động.

Vì khói quá nồng, tôi theo bản năng cử động mí mắt.

Lúc này, toàn bộ tâm trí tôi thật sự tan vỡ!

Tôi không phải đang ở nhà mà là dưới chậu hoa nơi con rắn đen ẩn nấp!

Tôi cố mở to mắt nhìn Cố Trường Chiêu, không biết hắn muốn làm gì.

Hắn cầm dao, cắt vào lòng bàn tay rồi đút vào miệng tôi.

Máu ấm chảy vào miệng ngọt tanh nhưng lại khiến tôi thấy rất thoải mái.

"A Nhược cố lên!" Cố Trường Chiêu siết chặt cổ tay, nặn nhiều máu ra hơn, "Sẽ tốt ngay thôi, sẽ không khó chịu nữa."

Khi máu vào cổ họng, cơ thể tôi dần nhúc nhích được.

Tôi theo bản năng muốn đẩy tay Cố Trường Chiêu ra, nhưng vừa cử động, tôi lại thấy một đuôi rắn vung lên quấn lấy cổ tay Cố Trường Chiêu, gạt sang một bên.

Tôi sững người, sợ đến mức lập tức "buông tay".

Tôi vừa buông tay, cái đuôi quấn quanh cổ tay Cố Trường Chiêu cũng nơi lỏng.

"A Nhược có thể cử động rồi." Cố Trường Chiêu hạnh phúc nói, càng dùng sức bóp chặt vết thương.

Một lượng máu lớn trào vào miệng khiến tôi nghẹn lại, không thể không nuốt xuống, ngửi mùi khói thuốc cực nồng, tôi theo bản năng chống cự, vặn vẹo cơ thể.

Nhưng vừa di chuyển, khắp người liền có cảm giác va chạm.

Tôi giật mình ngồi bật dậy.

Cái đuôi rắn vô thức đung đưa khiến chậu hoa rung lên.

Đây có phải cũng là một giấc mơ không?

Tôi thử véo mình, nhưng suy nghĩ vừa lóe lên, chỉ có đuôi rắn vung vẩy, hoàn toàn không có tay.

"A Nhược, em sẽ ổn nhanh thôi." Cố Trường Chiêu đứng sang một bên, lau người tôi.

Tôi rất muốn hỏi hắn đang xảy ra chuyện gì.

Nhưng vừa mở miệng, tôi lập tức bị khói làm sặc, một cái lưỡi đỏ run rẩy thò ra ngoài.

Tôi thật sự đã biến thành một con rắn sao!

Mà đó còn là con rắn không biết đã chết bao lâu được bảo quản bằng phương pháp làm lạnh và ướp xác!

Suy nghĩ đáng sợ này khiến tôi choáng váng, cơ thể tôi vốn đang giãy giụa lại ngã xuống.

Cố Trường Chiêu không vội, tiếp tục bôi máu khắp người tôi.

"A Nhược, anh xin lỗi, nếu em đã không muốn tìm anh thì anh sẽ đến tìm em. Em nói không muốn gặp anh nữa, khi tỉnh dậy em sẽ không nhìn thấy anh đâu."

Cảm xúc của hắn lúc này giống như vui buồn lẫn lộn.

Sau khi máu đã vấy đầy thân rắn, hắn bước tới phần đầu, mỉm cười với tôi.

Có điều lần này thay vì cứa vào lòng bàn tay cho máu chảy ra, hắn lại xắn ống quần để lộ mắt cá chân có hình xăm rắn đen, bắt đầu lẩm bẩm niệm chú.

Con rắn như tỉnh dậy, bò quanh mắt cá chân hắn, khi hắn niệm chú, các mạch máu liền tràn vào miệng rắn.

Con rắn đen hình như đang hút máu của Cố Trường Chiêu thì phải?

Thời điểm tinh huyết rót vào miệng, con rắn không còn phẳng lì như hình xăm mà ngày càng đầy đặn, thân rắn tròn trịa, cong ra khỏi da.

Khi con rắn càng hút nhiều tinh huyết, sắc mặt Cố Trường Chiêu càng tệ như thể có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

Nhưng hắn không quan tâm, thay vào đó hắn ngồi xuống bên cạnh, cúi đầu nhìn tôi: "A Nhược, lúc con rắn trong mơ gọi hồn em về, em đã nhìn thấy gì? A ma nói em sẽ có ba giấc mơ đại biểu cho ba hồn trở về, cũng là cảnh tượng mà em khắc ghi nhất, ha ha..." Cố Trường Chiêu cười khổ, "Anh có xuất hiện trong ba giấc mơ đó không?"

Tôi chợt nhớ tới A Nhược, người tôi đã gặp trong lần mơ.

Lần đầu tiên là khi cô ấy ngây thơ tán tỉnh Cố Trường Chiêu.

Lần thứ hai là lúc vui vẻ với hắn.

Lần thứ ba là khi bị hắn và dân làng bao vây.

"A Nhược, anh không nên nghi ngờ em. Em thật sự rất lương thiện, dù cuối cùng có ghét anh em cũng chỉ nói không muốn gặp lại anh nữa. Sao anh có thể nghi ngờ em dùng cấm thuật tạo ra ôn dịch hại người được! A Nhược, anh sai rồi, để bù đắp lỗi lầm này, giúp em tỉnh lại nhé!"

"Nhưng thời gian trôi qua lâu quá rồi, ký ức của em đã không còn, em chỉ có thể nhớ lại ba hồn mộng này thôi."

"Anh dùng tinh huyết của mình để nuôi rắn, sau khi nó đi vào cơ thể em, ngoại trừ ký ức, cấm thuật của em vẫn sẽ khôi phục như trước."

"Em sẽ không còn là rắn nữa, em sẽ là một con người thật sự, bên cạnh sẽ không còn những người như anh chỉ vì em là một con rắn mà nghi ngờ em."

Nói tới đây, Cố Trường Chiêu tự cười nhạo.

"Đây là lần đầu tiên anh sử dụng cấm thuật này, không biết cuối cùng em sẽ là A Nhược hay... A Nhược..."

Không hiểu sao lòng tôi lại buồn vô cớ.

Cái tên A Nhược đầu tiên hẳn là con rắn đen A Nhược trong mơ.

Còn cái tên sau, tôi đoán là tôi.

Hắn thế mà vẫn nhớ đến tôi!

"Có điều hai người là một mà, nếu dung hợp thành một thì có thể lấy lại cấm thuật, trở về trạng thái ban đầu."

"Khi tỉnh dậy, nếu là A Nhược của kiếp trước, với ký ức của kiếp này, em cũng có thể trở thành một người tốt. Em sẽ không còn hối tiếc vì không biết cách làm người, cũng như không hiểu tại sao người ngoài lại sợ em."

"Nếu là A Nhược của hiện tại... Em cứ coi như đây là một giấc mơ, biết thêm cấm thuật cũng tốt mà."

Hắn khẽ cười: "Sáng nay anh đã dùng cấm thuật biến hình nhân cải trang thành em để đi làm giấy tờ, như vậy anh có thể chuyển mọi thứ cho em."

"Từ giờ em có thể làm tất cả những gì mình muốn, em muốn đi du lịch thì đi du lịch, cũng có thể tu luyện cấm thuật ngàn năm, sẽ chẳng có gì có thể làm hại em cả, em có thể đi bất cứ đâu."

"Nhưng nhớ đừng ăn quá ngọt, răng nào bị sâu nhớ phải đi trám, khi nấu cháo gà nhớ hầm gà trước, trước khi ngủ nhớ uống nước, chỉ uống một ngụm thôi buổi tôi sẽ không khó ngủ nữa."

"Còn đồ phải giặt..." Cố Trường Chiêu thấp giọng lẩm bẩm, càng nói càng nghe.

Nhưng càng nghe tôi càng buồn cứ như hắn đang trăn trối vậy.

Tôi mơ hồ biết hắn muốn làm gì!

Không phải hắn muốn giết tôi mà hắn muốn dùng chính mạng sống của mình và tôi để đánh thức con rắn A Nhược đã chết.

Hai đổi một, đáng không?

Tôi cố gắng vùng vẫy nhưng bây giờ tôi chỉ là một con rắn chết, toàn thân cứng đờ.

"A Nhược, xin lỗi em." Có lẽ Cố Trường Chiêu cũng cảm nhận thời khắc cuối cùng của mình đã đến.

Nước da của hắn đã nhạt như khói.

Con rắn ở mắt cá chân đã to bằng bắp chân, lúc bò còn phát ra tiếng rít.

"Anh tới đây để tìm em, nhưng em lại nói không muốn gặp anh, sau khi em tỉnh dậy, trên thế giới này sẽ không còn Cố Trường Chiêu nữa."

"A Nhược, anh vẫn ích kỷ như vậy, dù không còn nữa, anh vẫn có thân phận chồng quá cố của em. Ha ha ha..." Hắn bật cười.

Ngay khi đôi mắt có thể co giật được, tôi nhìn thấy có thứ gì đó đang tụ lại ở mắt cá chân mình.

Cùng lúc ấy, con rắn đen quấn quanh mắt cá chân hắn đột nhiên ngẩng đầu lao về phía tôi.

Khác với giấc mơ bị rắn nuốt chửng, lần này con rắn đen đâm thẳng vào tim tôi.

Toàn thân tôi co giật vì đau đớn, trực tiếp ngồi dậy.

Tôi vội quay đầu nhìn Cố Trường Chiêu sắc mặt trắng bệch, cơ thể tái nhợt như khói ở bên, cười nói: "A Nhược, đừng nhìn."

Con rắn đen lại đâm sâu vào tim, đau quá!

Nhìn Cố Trường Chiêu ngã xuống, tôi theo bản năng đưa tay ra đỡ, nhưng...

Tôi vẫn chưa có tay!

Lúc này có một bát thuốc đổ thẳng vào mặt Cố Trường Chiêu.

Sau đó người đàn ông lạ mặt kia xuất hiện điểm vào trán hắn, quay đầu nhìn tôi, ánh mắt lộ vẻ oán giận.

Đi cùng ông ta là đạo công đã giúp tôi giải chú dược và bà cụ xăm hình cho tôi và Cố Trường Chiêu.

Người đàn ông kia vẫn cố đút thứ gì đó vào miệng Cố Trường Chiêu, trừng mắt nhìn tôi, lạnh giọng: "Ban đầu tôi định để cô thuyết phục A Chiêu, không ngờ lại để A Chiêu phát hiện, cậu ta liền trực tiếp để con rắn hút máu mình."

Đạo công vội lấy ra rất nhiều thuốc đút cho Cố Trường Chiêu.

Bà cụ thì nhìn tôi, thở dài, duỗi tay che mắt tôi lại: "Chúng tôi còn phải cứu A Chiêu, nếu cô đã tỉnh rồi thì ngủ một giấc đi, tỉnh lại sẽ ổn thôi."

Lòng bàn tay bà ta thoang thoảng mùi thảo mộc, thậm chí còn át đi mùi dược liệu từ làn khói dày đặc xung quanh.

Bà ta bắt đầu lẩm bẩm, ngay khi tôi vừa nghe câu chú đó, trước mắt như xuất hiện một vòng xoáy cuốn bản thân vào, chẳng mấy chốc tôi đã ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro