12.7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần nữa tỉnh dậy, tôi đã nằm trên giường.

Cố Trường Chiêu vẫn tái nhợt như tờ giấy nằm bên cạnh, chỉ cần tôi cử động, hắn có thể bị vỡ thành từng mảnh bất cứ lúc nào.

Ở đầu giường chất đầy các loại pháp khí, thảo dược, bát đá...

Và một vài chậu hoa.

Bà cụ người Lê ngồi khoanh chân dưới đất trộn thuốc, thấy tôi đã tỉnh, bà vẫy tay ra hiệu bảo tôi tới gần.

Tôi thử cử động trước để chắc chắn mình còn chân tay, không còn bị quấn trong lớp da rắn khô và bong tróc, sau đó mới nhẹ nhàng xuống giường.

Bà cụ sờ trán tôi, gật đầu: "Không sao rồi, đi ăn gì đi."

Không sao rồi?

Tôi bối rối nhìn bà cụ đút thuốc cho Cố Trường Chiêu, không dám quấy rầy, chỉ đành rời khỏi phòng.

Ra ngoài, tôi liền thấy trên tường và dưới sàn phòng khách đầy pháp cụ và dược liệu.

Người đàn ông lạ mặt đang gấp một tấm da rắn, vừa thấy tôi, sắc mặt liền thay đổi.

Ngược lại thì đạo công đang phối thuốc ngoài ban công, thấy tôi đã tỉnh liền cười.

Ông ta nhìn mắt cá chân trái của tôi: "A Chiêu đã quyết định dùng tinh huyết của mình đã nuôi dưỡng hồn rắn, chú dược trên mắt cá chân của cô là để ngăn không cho hồn rắn hút máu của cô."

Mặc dù tôi sớm đã đoán được vết loét ở mắt cá chân mình là do Cố Trường Chiêu cố tình gây ra để dụ tôi đến trại Đồng xăm hình con rắn, cứ tưởng hắn muốn hại mình, nhưng nghe những gì đạo công nói, có vẻ hắn đang muốn bảo vệ tôi.

Lúc này, hình xăm rắn và vết sẹo đã không còn nữa, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

"Ngồi xuống đi, tôi sẽ kể cô nghe chuyện của A Chiêu và A Nhược." Đạo công vỗ vỗ tấm nệm rơm bên cạnh.

Trải qua ba giấc mơ kia, tôi cũng biết được đại khái.

A Nhược là một con rắn đen ngàn năm, thật ra bảo là ngàn năm cũng do người phát hiện tự nói, thực chất có thể chưa đến ngàn năm, hoặc cũng có thể đã hai ngàn năm. 

Sau khi biến thành người, A Nhược rất tinh ranh nhưng chẳng biết gì cả, càng không biết nói tiếng người, chính cô ấy cũng không biết bản thân đã sống bao lâu. 

Cấm thuật của tộc Lê giống như cổ thuật của người Miêu, mục đích ban đầu là để trị bệnh cứu người. 

Tất cả các thuật pháp trên thế giới này khởi đầu đều rất tốt đẹp, nhưng tộc Lê di dân nhiều lần, thường xuyên bị ngoại tộc bài xích, con gái người Lê lại xinh đẹp nên thường hay bị bắt đi.

Do vậy, bọn họ bắt đầu dùng cấm thuật để tự bảo vệ mình, tương tự với việc các cô gái người Lê xăm mặt.

Sau này, chính người Lê còn truyền bá cấm thuật để ngoại tộc phải sợ hãi.

"Tổ tiên không mong bọn họ được ngoại tộc chấp nhận, chỉ cầu một trại nhỏ không bị quấy nhiễu, phụ nữ trong tộc sẽ không trở thành con mồi của họ, trẻ con có thể bình yên lớn lên, không phải gánh chịu tiếng xấu." Đạo công nhìn tôi, cười khổ, "Nhưng tiếc xấu này vừa có thể bảo vệ dân tộc, cũng có thể hại người. Nếu không phải có tiếng xấu này, A Nhược đã không chết."

Trong mơ A Nhược bị dân làng bao vây muốn tiêu diệt là vì Cố Trường Chiêu hiểu lầm cô ấy dùng cấm thuật gây ra ôn dịch hại chết người.

"Ôn dịch lần đó thật ra không liên quan gì đến A Nhược, là những người phá núi mở đường đã hại chết nhiều động vật, thi thể hôi thối làm ôn dịch bùng nổ. Lúc được a ma làm phép khai trí, cô ấy có thêm khả năng cảm ứng với ôn dịch tật bệnh. Cô ấy xuất hiện trong nguồn nước là vì muốn lấy máu của mình hòa vào nước để ức chế ôn dịch. Nhưng chân thân của cô ấy cô cũng thấy rồi, cô ấy là một con rắn đen, trong mắt người ngoài cô ấy hung ác đáng sợ, thế nên mọi người mới nghi ngờ cô ấy bị cấm mẫu của dân tộc Lê tạo ra để gây dịch bệnh. A Chiêu là đạo công, phải hết lòng phục vụ cho dân tộc. Còn A Nhược chỉ là một con rắn, hơn nữa người ngoài đã nhiều lần săn lùng cô ấy, thế nên A Chiêu cho rằng cô ấy gây họa để báo thù, ngoài ra còn nâng cao tu vi, có thể..."

Nói tới đây, đạo công dừng lại.

"Có thể cái gì?" Tôi hỏi.

Đạo công nhìn tôi: "A Chiêu có xuất hiện trong ba giấc mơ của cô đúng không? Thế thì chắc cô cũng biết A Nhược muốn trở thành con người để có thể ở bên A Chiêu. Nếu tu vi tăng lên, cô ấy có thể trở thành con người. Dù không thành công, cô ấy vẫn có thể có con với A Chiêu. A Chiêu biết suy nghĩ của cô ấy nên mới nghi ngờ cô ấy lợi dụng người khác để nâng cao tu vi của mình."

Đạo công cười khổ: "Khi đó ngoại tộc bao vây trại Đồng, dọa đốt cả trại Đồng nếu không xử lý cấm mẫu gây ra dịch bệnh. A Chiêu vừa lo lắng vừa tức giận, ngay lúc đó còn không tìm được A Chiêu, vì thế đã sử dụng cấm thuật để tìm cô ấy rồi nhốt cô ấy trong hang động. Nhưng cậu ta quên rằng A Nhược là con rắn ngàn năm, nếu không phải dùng máu của mình hòa vào nước để cứu người, sao cô ấy có thể dễ dàng để bị bắt."

Đạo công thở dài, trầm giọng: "Sau đó A Nhược nổi điên lao ra khỏi hang, tu vi bị tổn hại, những người bao vây bên ngoài còn đặc biệt mời rất nhiều cao nhân đến. A Chiêu muốn cứu cô ấy nhưng trước sự phẫn nộ của mọi người, cậu ấy không làm được gì."

Đạo công cúi đầu, tiếp tục giã thuốc.

Ông ta cười khẩy: "A Nhược chết rồi, A Chiêu quyết giữ lại thân rắn. Nhưng trong quá trình chữa khỏi dịch bệnh, cậu ấy phát hiện trong nguồn nước có thuốc giải... Ha ha... Lúc này A Chiêu mới nhận ra A Nhược không những không hại họ mà còn cứu họ. Nhưng những người được cô ấy cứu đã giết cô ấy chỉ vì cô ấy sống ở trại Đồng và là một con rắn. Sau khi biết sự thật, A Chiêu như trở nên điên cuồng. Nhiều lần cậu ấy muốn giết những kẻ đã bao vây A Nhược hôm đó rồi tự sát để đi cùng A Nhược. A ma hết cách, chỉ có thể nói với cậu ấy cách hồi sinh A Nhược."

Tôi không biết cách hồi sinh đó là gì, nhưng có lẽ tôi là hồn rắn Cố Trường Chiêu đã cố gắng gọi về đầu thai.

Hắn tìm tôi, cùng tôi vui vẻ hằng đêm, dùng tinh khí nuôi dưỡng tôi.

Sau khi cả hai đã có sự liên kết, hắn dùng đến hình xăm rắn để hút huyết tinh.

Với huyết tinh cả đời của Cố Trường Chiêu cùng việc kiếp này tôi là con người, chỉ cần rắn đen sống lại là đủ.

Người đàn ông lạ mặt kia là một cấm công, mấy lần anh ta xuất hiện chỉ để nhắc nhở tôi, muốn tôi ngăn cản Cố Trường Chiêu, lại sợ tôi biết quá nhiều thì sẽ ảnh hưởng xấu đến trại Đồng.

Do vậy anh ta chỉ để lại một luồng khí lạnh để Cố Trường Chiêu cảnh giác mà quay đầu.

Nhưng cuối cùng, anh ta chỉ có thể để tôi nhìn thấy con rắn đen kia, anh ta vốn dĩ muốn dùng tôi để dụ Cố Trường Chiêu về trại Đồng để giữ hắn, nhưng hóa ra mọi chuyện đã muộn.

"Vậy tại sao ngay từ đầu ông không ngăn cản việc này? Đó chẳng phải là thời điểm tốt nhất sao?"

"Gọi hồn hoán xác làm gì dễ như vậy? Phải cần rất nhiều dược liệu, một môi trường cụ thể, chỉ riêng việc dùng thân thể nuôi rắn cũng phải mất mấy năm, ai ngờ A Chiêu lại trồng nhiều thảo dược trên sân thượng như vậy?" Đạo công thở dài.

"Thế anh ấy bây giờ..."

Hắn như vậy, liệu có khi nào không qua khỏi không?

"Tinh huyết hết rồi." Đạo công đưa lọ thuốc đã pha chế sắn cho người đàn ông, bảo anh ta đi cho Cố Trường Chiêu uống.

Sau đó ông ta nghiêm túc nói với tôi: "A Chiêu bắt buộc phải trở về trại Đồng. Tôi nói chuyện này với cô để cô tự đưa ra quyết định."

Quyết định?

Về trại Đồng với họ sao?

Thừa nhận mình là A Nhược?

Lòng tôi không khỏi chua xót, vốn tưởng tôi và Cố Trường Chiêu là cặp tình nhân hoàn mỹ, ai ngờ từ đầu đến cuối đều là kế hoạch của hắn.

Dù hắn đã nói khi tỉnh dậy tôi vẫn là tôi, tôi chỉ mơ thấy A Nhược, tôi vẫn là An Tố Liễu.

Nhưng việc hắn đã làm trong ba tháng qua, tôi vẫn không tha thứ được.

Hơn nữa ngay cả khi tôi là A Nhược, tôi cũng không thể quên sự ngờ vực của Cố Trường Chiêu kiếp trước.

Hối hận đến muộn chỉ như cỏ rác.

Tôi suy nghĩ một lúc, lắc đầu: "Tôi không giúp được gì nên tôi không đi."

Đạo công gật gù như sớm đã đoán được, vì vậy không nói nữa.

Ba người họ còn ở đây là để chờ tôi tỉnh dậy.

Vì thế không lâu sau, Cố Trường Chiêu được đưa đi.

Lúc tiễn họ đi, tôi nhìn Cố Trường Chiêu nằm trong xe, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn nói với người đàn ông xa lạ: "Nói với anh ấy nếu anh ấy tỉnh lại, anh ấy có thể đến tìm tôi."

Tôi sẽ không tha thứ những gì Cố Trường Chiêu từng làm, cũng không có quyền tha thứ việc anh không tin tưởng A Nhược.

Nhưng suy cho cùng anh làm nhiều việc như vậy cũng chỉ để hồi sinh cô ấy.

Lỗi lầm không dẫn đến cái chết, câu nói này hẳn sẽ cho anh chút hi vọng.

Sau khi Cố Trường Chiêu đi, tôi tìm thấy tờ giấy đăng ký kết hôn trong ngăn kéo. Ngày nhận giấy đăng ký kết hôn bản thân lại gần như trở thành góa bụa, chắc tôi là người đầu tiên.

Với tờ giấy đăng ký kết hôn cùng bản thỏa thuận anh đã ký với luật sư, toàn bộ tài sản của anh đều thuộc về tôi.

Công ty không có nhiều chuyện, đồng nghiệp trong công ty đều quen tôi nên cũng không có vấn đề gì to tát.

Để thuận tiện giải quyết công việc ở công ty, tôi vẫn sống trong căn hộ lớn của anh.

Ngay cả khi không có anh, tôi vẫn lên sân thượng ngắm cây cảnh lúc rảnh.

Không có Cố Trường Chiêu chăm sóc, rất nhiều cây cỏ đã chết, dù ban quản lý đã thuê người làm vườn cũng không thể cứu được.

Cuối cùng ban quản lý đành chịu thua, dù sao để chăm vườn hoa như vậy thật sự quá tốn kém.

Thỉnh thoảng tôi bắt chước cách làm vườn của Cố Trường Chiêu để thử nhưng vẫn không có tác dụng.

Đến lúc cành hoa cuối cùng héo úa, tôi nhìn lên mái nhà vốn rực rỡ nay đã trở nên hoang tàn, lòng bỗng trống rỗng.

Đang định gọi điện nhờ quản lý chung cư đến phá bỏ, sau lưng bỗng truyền đến một giọng nói trầm ấm: "Nó vẫn có thể sống lại được, chỉ cần còn một tia hi vọng, nó có thể sống lại."

Xoay người, tôi thấy Cố Trường Chiêu mở cửa, đứng ở cửa mỉm cười với tôi: "Như đã hứa, anh đã tìm được em."

"Tìm em hay A Nhược?" Tôi bẻ nhánh hoa héo tàn kia, nhìn Cố Trường Chiêu, "Suy nghĩ cho kỹ rồi trả lời!"

[Hết bộ 12]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro