10.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liệm xác có rất nhiều điều cấm kỵ, hơn nữa cái chết của Trần Sở Sở chưa chắc là do té cầu thang.

Rõ ràng là trước khi chết cô ta đã chịu tra tấn, ngay cả quái thai kia có lẽ cũng chịu không nổi mà trượt ra ngoài.

Làm nghề này như chúng tôi sợ nhất là "phá thi" thi thể bị hủy hoại; "sát thi" lúc sống bị ngược đãi, chết rồi sát khí quá nặng; "oán thi" một thi hai mạng" cùng "quỷ thi" với tình trạng tử vong quái dị.

Bây giờ Trần Sở Sở thỏa mãn cả bốn chữ "phá sát quỷ oán", dù thế nào cũng không thể nên đụng vào.

Cái thai giữa hai chân cô ta vừa nhìn là đã biết không phải thai người, dù nhà họ Trần có bỏ mặc cô ta thì cũng không nhất thiết bắt Vương Minh Hiên an táng cô ta trong mộ tổ tiên nhà họ Vương.

Vương Minh Hiên thản nhiên nói chuyện ma quỷ, còn đã chuẩn bị gỗ đào bịt khiếu, thậm chí lấy bức thư tình ngày xưa ra áp chế tôi, một mực nhét quái thai về cơ thể mẹ rồi mới đưa đi mai táng.

Trong cái chết của Trần Sở Sở dù hắn tham dự bao nhiêu, làm cách nào để thoát khỏi chế tài, nhưng từ cách thuyết phục nhà họ Vương và nhà họ Trần đều cho thấy thủ đoạn của hắn vô cùng âm ngoan, người này tuyệt đối không được đắc tội, kẻo rước họa vào thân!

Tôi không tiện trình bày rõ cả quá trình liệm thi, chỉ nhìn thi thể mấy lần: "Cô ta chết lâu rồi, trước khi bịt khiếu còn phải dẫn hồn về xác. Nếu không sau khi niêm phong các khiếu, hồn người chết về, không thể nhập vào xác sẽ biến thành lệ quỷ, gia đình không yên."

Tục ngữ có câu linh hồn xuất khiếu, người có ba hồn bảy vía, cửa ra vào chính là bảy khiếu này.

Công việc bịt khiếu là để phong ấn linh hồn trong cơ thể, tránh cho nó ra ngoài làm bậy.

Trước khi bịt khiếu, nhất định phải gọi tên người chết vào đọc: Đừng than vãn đừng trách móc.

Trần Sở Sở chết ở bên ngoài, tổ chức liệm không phải ở nhà của mình mà là nhà họ Vương xa lạ.

Hiện tại phải quay về chỗ cô ta gặp tai nạn, đốt vàng mã thắp nhang, đọc tên gọi hồn, dẫn hồn về xác.

Muốn hồn về xác đương nhiên cần chút thời gian, để để tôi tránh Vương Minh Hiên, đưa bà bỏ trốn.

Chuyện dẫn hồn về xác này ngày xưa tôi có từng nói với Vương Minh Hiên, chính hắn cũng biết, do vậy đây là cái cớ  tốt nhất.

Quả nhiên Vương Minh Hiên gật đầu, còn hỏi tôi dẫn hồn về xác như thế nào, sau khi về thì phải làm sao, thậm chí còn nghiêm túc ghi chép trong di động.

Sự nghiêm túc của hắn khiến tôi hoảng sợ, chỉ đành lấy cớ muộn rồi phải về trước.

Nhưng tôi còn chưa bước ra cửa, Vương Minh Hiên bỗng hỏi: "Cô ta không mang giày, hồn ma không thể theo đường âm trở về, có cách nào mang giày thọ cho cô ấy trước không?"

Sống có đường dương, chết có đường âm, không giày không thể đi đường.

Con người bình thường khi gặp tai nạn giao thông hay sự cố nào đó, nếu chân rớt giày, cơ hội sống sót sẽ rất xa vời.

Giày dương đi dương, giày thọ đi đường âm, rớt giày dương nghĩa là đổi giày đi đường âm.

Mười ngón chân của Trần Sở Sở đã vặn vẹo, sao có thể thể mang giày?

Nhưng đối mặt với nụ cười "chân thành" của Vương Minh Hiên, tôi cố nén cảm giác rét run trong lòng: "Tình hình như cô ta tôi chưa từng chứng kiến, có điều nếu không chịu mang giày nghĩa là chưa chịu rời đi. Anh cứ thử mang giày cho cô ta hai lần, nếu không được thì cầm giày thọ móc vào hai quả cân, đem đến nơi tối một chút treo lên, sau đó đem về mang thử lại xem."

Năm ấy, bà dì hơn năm mươi tuổi bị viêm thận, hai chân sưng tấy, không thể mang giày thọ, tôi đã cắt gót và mũi giày nhưng cũng không thể mang vào, chỉ đành nhờ bà giúp đỡ.

Bà nói cho tôi biết bà ấy không yên lòng đứa con gái chưa kết hôn, không nỡ đi, mang đi cân để biểu đạt sẽ giúp bà ấy vừa lòng đẹp ý, để bà ấy yên tâm ra đi.

Nhưng muốn Trần Sở Sở "vừa lòng đẹp ý" e là rất khó.

Sau khi ghi nhớ, Vương Minh Hiên gật đầu: "Thế đợi anh gọi hồn về xác xong sẽ tìm em đến liệm thi phong khiếu, em còn gì dặn dò nữa không?"

Tôi vội lắc đầu, miễn cưỡng cười, ra khỏi cửa như bỏ chạy.

Nhưng tôi vừa bước ra khỏi cửa, mơ hồ nghe Vương Minh Hiên trầm giọng hỏi: "Hoắc Văn, em sẽ không lừa gạt anh đúng không?"

Từ khe cửa, tôi thấy hắn ta ở bên trong một tay cầm di động, một tay thò vào quan tài như muốn vuốt ve thi thể Trần Sở Sở, trên mặt nở nụ cười "ôn hòa", không biết là cười với tôi hay với trần Sở Sở.

Có điều chỉ một cái liếc mắt đủ để khiến tóc gáy dựng thẳng, tôi không dám nhìn tôi, vội chạy đi.

Lái xe máy về nhà, tôi thấy bà đang cầm sàng tre sàng gạo.

Thấy tôi, bà đưa cho tôi cái sàng khác: "Văn Văn à, gạo mới thu hoạch đã mốc xám với đầy sâu bọ. Đúng rồi, bạn học kia của cháu là chuyện gì thế?"

Ngày xưa mời người tẩm liệm không trực tiếp trả thù lao như bây giờ, đều là gửi đồ ăn, không phải tiền.

Thường thì sẽ là một lít gạo, sáu quả trứng gà, một bộ quần áo mới, một cái khăn mặt mới, nhiều nữa là thêm túi đường.

Người liệm xác sẽ sàng gạo trước, xem màu gạo có bình thường hay không rồi mới quyết định đi.

Gạo tính âm, người chết trở về đất, nếu có oán hận, gạo trong nhà sẽ là vật có sự thay đổi đầu tiên.

Bây giờ gạo trở thành thù lao trả trực tiếp, ngay cả quần áo mới cũng không có.

Thế nên khi tôi học liệm xác với bà Hoắc, bà không dạy tôi cách xem màu gạo, chỉ nói liệm là chuyện tích đức, không cần kiêng kỵ.

Nhưng lần này bà lại lấy gạo trong nhà ra xem.

Chính bà cũng có cảm giác chuyện của Vương Minh Hiên hết sức cổ quái.

Tôi nhìn gạo trên sàng không ngừng côn trùng chui ra, kỳ lạ hệt như thi thể của Trần Sở Sở.

Nếu gạo bị mốc sẽ không có côn trùng, nhưng hiện tại...

Tôi ngồi xổm xuống, kể bà nghe sự quỷ dị trong cái chết của Trần Sở Sở, sau đó đỡ bà đứng dậy: "Không phải bà bảo muốn đi Bắc Kinh sao? Bây giờ chúng ta đi ngay."

Thế hệ của bà không có chấp nhất với thủ đô như chúng tôi.

Bà bật cười, biết tôi muốn né tránh, vì thế nói: "Được được, đi dọn dẹp thôi, đêm nay lên đường."

Vì là bỏ trốn nên không cần thu xếp gì nhiều, nhưng thuốc hạ huyết áp, thuốc tim và các loại thảo dược của bà thì không thể bỏ lại.

Tôi đi dọn thuốc, nghe di động có hai tiếng "ting ting" cũng không để ý.

Sau đó là có cuộc gọi đến, tôi đoán dãy số lạ này là của Vương Minh Hiên, vì thế trực tiếp không nghe máy.

Nhưng di động của bà cũng đổ chuông, tôi sợ bà nghe, vội bắt máy, nói bà mau đi thu dọn đi.

Bà xếp quần áo, nhìn tôi: "Gạo trắng thành bụi, cơm mốc đầy sâu, chỉ sợ không thoát được."

Tôi lo lắng đến mức nhét hết thuốc trong ngăn kéo vào balo, bảo bà không cần xếp quần áo nữa, có gì thì mua sau.

Tôi vừa cất thuốc xong, chợt nghe tiếng hét của trưởng thôn ở bên ngoài: "Bà Hoắc, Văn Văn nhà bà đâu? Sao người ta gọi điện mà cô ấy không nghe máy!" Sau đó ông ta nói với điện thoại, "Tôi đến nhà cô ấy rồi, để tôi bảo cô ấy nghe máy."

Rồi ông ta đưa di động cho cô: "Bạn của cô, nói là mời cô đi liệm, gọi điện cho cô không được nên gọi cho tôi."

Ở đầu bên kia, Vương Minh Hiên trầm giọng: "Hoắc Văn, anh đây. Anh mới gửi một tin nhắn cho em, em xem đi rồi gọi cho anh."

Thái độ của hắn tràn ngập sự đe dọa, chắc chắn trong "tin nhắn" kia có gì đó.

Bà Hoắc đang trò chuyện với trưởng thôn, tôi cầm di động vào phòng.

Quả nhiên tôi được thêm vào một nhóm wechat, trong đó có một đoạn clip.

Ảnh chờ của đoạn clip là một màu đen, tôi tò mò bấm mở, bắt đầu là tiếng của mình, sau đó là hình ảnh "tôi" cùng hai người đàn ông nằm trong một căn phòng đơn sơ.

Đoạn clip chỉ có mười giây.

Có thể nhìn ra đó là mặt của "tôi", tiếng của "tôi".

Tuy tôi biết đây là công nghệ AI đổi mặt nhưng những người khác thì chưa chắc.

Hắn cố tình mang nó về làng để đe dọa tôi.

Thảo nào lúc ở linh đường, hắn lấy di động ra ghi chép, còn vỗ vỗ, rõ ràng là muốn thu thập tư liệu sống.

Tôi chưa từng phẫn nộ đến thế!

Tôi gọi điện lại: "Rõ ràng ghép mặt, không có tác dụng đâu."

"Nếu em thấy đoạn clip này quá ngắn, anh có thể làm dài hơn? Em thích phong cách Nhật Bản hay Âu Mỹ?" Vương Minh Hiên cười lạnh, "Đúng rồi, ban ngày lúc anh đến nhà em còn có ghi âm tiếng của bà Hoắc, em có biết thời nay những người khẩu vị nặng rất thích phụ nữ ở độ tuổi của bà ấy không? Em ngay cả thi thể cũng không sợ, chắc là cũng không sợ việc này. Nhưng bà Hoắc lớn tuổi rồi, nếu anh gửi đoạn clip cho cả làng của em, em nói xem người lớn tuổi như bà Hoắc có chịu được không? Bà cụ hôm nay em tẩm liệm cũng mới tám mươi tuổi rồi nhỉ? Hình như vẫn chưa lớn bằng bà Hoắc thì phải?"

Vương Minh Hiên đã hoàn toàn xé rách cái mặt nạ dịu dàng.

Tôi nghe bà Hoắc ở bên ngoài nói cười với trưởng thôn, lại nghe tiếng cười lạnh của Vương Minh Hiên, giận không thể át.

Đã biết hắn không còn là thiếu niên ấm áp như ánh mặt trời, nhưng tôi hoàn toàn không ngờ hắn lại đê tiện đến như vậy.

Tôi hít sâu một hơi: "Anh muốn thế nào?"

"Việc dẫn hồn về xác anh chưa từng làm, em đi với anh đi. Liệm xác bịt khiếu vốn là chuyện của em, anh tin vào năng lực của em. Còn AI đổi mặt là nghề của anh, em cũng nên tin tưởng đúng không?" Đến giờ Vương Minh Hiên vẫn còn cười được.

Tôi cũng cười lạnh: "Được thôi."

Muốn dẫn hồn về xác bắt buộc phải đến nơi Trần Sở Sở chết, hắn bắt tôi đi chẳng khác nào để tôi biết chân tướng cái chết của Trần Sở Sở.

Hắn đã hại chết một người, nói không chừng sau khi việc này thành công, hắn cũng sẽ giết tôi diệt khẩu.

Hiện tại người biết bịt khiếu tuy không nhiều nhưng không phải không có.

Hắn tìm tới tôi chẳng qua là thấy tôi và bà sống nương tựa lẫn nhau, không có người ngoài tương trợ, tôi chết thì chết thôi.

Nhưng hắn không biết người liệm xác bịt khiếu không phải người ăn chay.

Tôi né tránh chỉ vì không muốn dính vào rắc rồi.

Nhưng hắn đã chọc giận tôi như vậy thì đừng trách tôi không niệm tình bạn bè ngày xưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro