10.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã không thể tránh chuyện của Vương Minh Hiên, tôi dặn dò bà mấy câu, bà nhìn sắc mặt tôi, trong lòng cũng đã có đáp án, chỉ nói: "Đừng làm tay ô uế."

Lần nữa đến nhà của Vương Minh Hiên, trời đã tối, cửa linh đường vẫn khóa chặt.

Rõ ràng đã dùng bùa vẽ bằng máu gà nhưng bố mẹ hắn vẫn đến tận cửa đốt giấy, không biết là đốt cho ai!

Tôi thật sự bội phục họ, bày một linh đường như vậy mà không hề có lời đồn nào, thậm chí cũng không có quá nhiều thông tin về người chết.

Đã xảy ra chuyện như vậy, bọn họ còn giúp đỡ Vương Minh Hiên.

Lúc tôi đến, Vương Minh Hiên đã để di ảnh của Trần Sở Sở ở trên xe chờ tôi.

Dù chỉ là ảnh trắng đen nhưng vẫn có thể nhìn ra mặt Trần Sở Sở như trăng tròn, các đường nét thanh tú nổi bật, lông mày lá liễu, có nốt ruồi ở cuối lông mày bên trái.

Nốt ruồi ở lông mày bên trái là điềm lành, có số vượng phu.

Kết hợp với vẻ ngoài ưa nhìn, theo lý nên là vượng phu phú quý.

Nhưng ở đuôi mắt phải của cô ấy gần huyệt thái dương lại có một nốt ruồi màu đen.

Vị trí này là "gian môn" trong xem tướng, biểu thị cho "cung phu thê", còn gọi là nốt ruồi lệ.

Tôi vội lướt nhìn ngày tháng năm sinh viết dưới di ảnh, lập tức bừng tỉnh, càng rét lạnh với chuyện Vương Minh Hiên đã làm ra.

Hắn không quá quan tâm, nói thẳng: "Thời cấp hai em có kể anh nghe về liệm thi phong khiếu, anh cũng tò mò nên có đi học một chút."

"Anh còn học xem tử vi!" Tôi ngồi ở hàng ghế phía sau, lạnh giọng, "Việc anh làm bây giờ trách nhiệm cũng là do tôi."

Tướng mạo của Trần Sở Sở có số vượng phu, nhưng lại có gian môn, nhất định sẽ chết do đào hoa.

Cộng thêm mệnh mang ba kim, cung con cháu vượng, năm nay lại là hướng sát bạch hổ, nhất định phải chết!

Cô ta và Vương Minh Hiên không phải yêu nhau, mà là bị Vương Minh Hiên săn lấy!

"Em đừng nghĩ nhiều, anh sẽ không hại em, nếu không nhờ em anh đã không tiếp xúc với những thứ này, tính ra em là cô giáo vỡ lòng của anh đấy." Vương Minh Hiên quay lại dáng vẻ dịu dàng lúc đầu, an ủi tôi, "Mấy năm nay anh luôn âm thầm chú ý đến em nhưng không dám làm phiền. Nghe nói em vẫn chưa... Chưa..."

Hình như hắn có điều muốn nói, ánh mắt thận trọng nhìn vào gương chiếu hậu.

Hắn không nói hết, quay sang hỏi tôi có nhớ lần đầu gặp hắn hay không, khi đó tôi lén viết thư tình cho hắn, hắn liền lén để một cái kẹp tong trong cuốn tiểu thuyết đưa cho tôi.

Lúc ấy vì tự ti, tôi để tóc ngắn, tóc mái che đi đôi mắt của mình.

Ngoài kẹp tóc, hắn còn viết cho tôi m ột tờ giấy, nói rằng tóc che mắt, không tốt cho thị lực, bảo tôi kẹp tóc lên.

Đó là một cái kẹp tóc màu hồng đính rất nhiều viên đá lấp lánh.

Món đồ như vậy quá chói mắt, tôi không mang mà chỉ đi cắt tóc, giữ cái kẹp lại.

Mới nãy tôi mở ngăn kéo ra xem, những viên đá trong suốt trên cái kẹp đã chuyển sang màu vàng đục.

Quả nhiên những thứ tinh khiết không chịu nổi khảo nghiệm của thời gian.

Thời điểm hắn xuất hiện, tôi là một người hèn nhát thua kém, chỉ cần hắn đối xử tốt một chút, trái tim của thiếu nữ liền rung động.

Lẳng lặng ngồi nghe cả đoạn đường, xe cứ chạy cho đến giữa trưa mới dừng lại ở một khu.

Muốn dẫn hồn về xác phải chờ đến buổi tối, Vương Minh Hiên tìm một quán cơm để dừng chân: "Có cần thuê khách sạn ngủ một giấc không."

Tôi không muốn trì hoãn, càng không muốn đi cùng hắn đến nơi như khách sạn.

Tôi vừa đọc thực đơn vừa nói: "Ăn xong rồi đến nơi đó xem trước, thuận tiện chuẩn bị luôn."

Dọc đường, hắn toàn nhắc lại những chuyện thú vị thời cấp hai, hoàn toàn không nói Trần Sở Sở chết thế nào, chứng minh việc này vô cùng rắc rối.

Mắt thì hướng vào thực đơn nhưng trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh thi thể Trần Sở Sở trần trụi cùng cuống rốn và quái thai giữa hai chân cô ta.

"Món cá trê là món bán chạy nhất của quán chúng tôi." Đúng lúc bà chủ đi tới, chỉ cái bể ở trong góc cho tôi xem, "Cá trê còn sống, bảo đảm ra món còn tươi. Cô có thể chọn một con rồi đi xem chúng tôi giết nó."

Thời nay việc kinh doanh ăn uống có nhiều cạnh tranh, bà chủ còn nhiệt tình đi bắt con cá trê cho tôi xem.

Chưa kịp thả lưới, áo nước vốn không có động tĩnh đột nhiên nổi sóng nước, một cái đuôi cá màu xanh đen đưa lên khỏi mặt nước.

Ngay sau đó, hai con cá trê mập mạp phóng lên lao ra khỏi bể.

"Cô nhìn đi! Vừa chắc thịt vừa còn sống, đem đi chế biến nhất định rất ngon." Bà chủ cười nói.

Tôi nhìn con cá trê vùng vẫy nằm dưới đất, lại nhìn Vương Minh Hiên, hắn cười bảo: "Hay là ăn thử đi?"

Con cá trê này tương tự quái thai giữa hai chân Trần Sở Sở, tôi không tin hắn không nhìn ra.

Tôi lắc đầu, nhìn ánh mắt nhiệt tình của bà chủ dần lạnh đi, cuối cùng chỉ đành gật đầu gọi mấy món chay.

Bà chủ ghi nhớ tên món, la hét gọi người mang cá trê thả vào trong bể.

Đúng lúc có khách tới, bà chủ lại chạy đi đẩy mạnh tiêu thụ cá trê.

Tôi không muốn nghe Vương Minh Hiên nói nữa, đến bên bể xem cá trê.

Vị khách kia cũng đứng bên bể chọn cá.

Người giết cá rất điêu luyện, đầu tiên là ấn đầu xuống, kéo đầu ra một chút, sau đó mổ bụng, lấy nội tạng ra rồi ném lại về bể cá.

Mấy con cá trong bể lập tức lao tới tranh giành đồ ăn.

Người giết cá mang xác cá đến vòi nước bên cạnh rửa, dòng nước màu đỏ như máu ùa vào ao đọng lại từng cục nhỏ, những phần dư tụ lại làm tắc nghẽn.

"Muốn ăn không?" Vương Minh Hiên thả mẩu bánh vụn vào bể cho cá ăn.

Mẩu bánh quy vừa rơi xuống, mấy con cá vừa mới bình tĩnh lại bắt đầu kích động.

Nhìn cảnh này, tôi lại nhớ tới quái thai giữa hai chân Trần Sở Sở, không muốn ăn, ngay cả rau cũng chỉ ăn vài miếng, ăn xong liền bảo Vương Minh Hiên đưa mình đi.

Ven đường cũng có rất nhiều bể nuôi cá trê, xe cứ thế chạy băng băng qua cho đến khi dừng trước một nơi giống lò mổ.

Vương Minh Hiên cầm di ảnh, bỏ nhang đèn, vàng mã vào ba lô rồi nói: "Đi thôi."

Bây giờ công tác phòng dịch rất nghiêm khắc, các loại thịt được thống nhất đưa đến lò sát sinh, sau khi kiểm tra mới được giết rồi đưa vận chuyển vào nội thành.

Nơi này ngay sát thành phố, bên cạnh lò mổ còn có chiếc xe chở heo, rất hôi thôi, ngửi thôi tôi cũng thấy buồn nôn.

Nhưng Vương Minh Hiên vẫn cười được, rõ ràng là thường xuyên đến đây.

Đi theo ống nước của lò mổ thêm khoảng nửa dặm, chúng tôi đến một cái thôn hoang sơ, người nơi đó đều đã đi hết rồi, chỉ có cây cỏ cao bằng nửa người.

Vương Minh Hiên dẫn tôi vào thôn, từ xa có tiếng nước, hắn nhìn tôi, cười như không cười: "Ăn cá trê không?"

Nước thải thô từ lò mổ chảy thẳng vào dòng sông phía sau, lò mổ này giết heo, trong nước toàn là phân, da lông cùng máu.

Tôi thấy trong nước có rất nhiều loại cá bụng màu xanh trắng đến kiếm ăn.

Toàn bộ cửa xả nước thải biến thành một cái hố tròn khổng lồ, xung quanh không có cỏ, chỉ có bùn đen, da lông vỏ móng.

Mùi tanh của cá và mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, trộn lẫn với mùi bùn xộc thẳng vào mặt tôi, thậm chí còn tệ hơn mùi của lò mổ.

Tôi vội lùi lại, chất vấn Vương Minh Hiên: "Cô ta chết thế nào?"

Vương Minh Hiên bật cười: "Xem ra chúng ta phải biết nguyên nhân tử vong mới có thể dẫn hồn về xác được." Hắn giơ tay chỉ, "Đã đến đây rồi thì buổi chiều nghỉ ngơi ở đây đi. Buổi tối dẫn hồn xong sẽ về."

Hắn dám khẳng định tôi sẽ không phản kháng?

Vương Minh Hiên dẫn tôi đến một căn nhà, bên trong thế mà có đồ dùng sinh hoạt đơn giản.

Tôi quan sát mọi thứ, đây chắc chắn là nơi Trần Sở Sở và hắn từng ở.

Tôi vỗ về di ảnh của cô ta: "Cô ta hoài thai cá trê đúng không?"

Loài vật như cá trê cái gì cũng ăn, thế nên rất mau lớn, hơn nữa còn có thể nấp dưới nước săn chim.

Hơn nữa trăm con cá trê đủ cắn xé một người bơi dưới nước, còn có trường hợp nó nhảy lên để kéo trẻ con xuống.

Thứ gì vậy sao có thể giao hợp với con người, tạo ra thai nhi?

Vả lại chúng trong mắt con người chỉ là đồ ăn.

Vương Minh Hiên không nói gì, tôi chỉ đành nói: "Anh để cô ta an táng trong mộ tổ tiên nhà anh là vì nhìn trúng số vượng phu của cô ta. Nhưng việc hoài thai cá trê thì tôi không hiểu. Còn nữa, anh chọn nơi sát khí nặng như lò mổ và nơi đầy âm khí như cái thôn hoang văng này, bẻ gãy tất cả ngón tay ngón chân của cô ta, sau đó buộc cô ta mang thai cá trê chỉ để tra tấn cô ta đến chết thôi? Hay là còn cách sửa vận vượng thế gì mà tôi không biết? Cái chết của cô ta vừa thảm vừa kỳ lạ, gia đình cô ta tại sao lại không báo cảnh sát? Bố mẹ cô ta đồng ý cho anh làm những việc này? Anh rốt cuộc đã làm gì?"

Có lẽ không ngờ tôi hỏi thẳng như vậy, ánh mắt Vương Minh Hiên trở nên ngoan độc, lạnh giọng: "Em cũng đã xem thi thể của cô ta, biết cái chết của cô ta kỳ lạ, nghi ngờ là tôi giết, không phải cũng không báo cảnh sát sao?"

"Tôi chỉ tò mò cách anh thay đổi cục diện thôi."

Hơn nữa nếu báo cảnh sát, cho dù bị phán quyết cũng chưa chắc đã tử hình.

Với tính cách của Vương Minh Hiên, chỉ cần không chết, hắn sẽ không bỏ qua cho tôi, hơn nữa còn có thể làm ra việc gì đó.

Tuy rằng bà không cho tôi làm bẩn tay nhưng tôi không muốn chờ đợi lâu, cũng không muốn gặp biến số.

Tôi thích oan có đầu, nợ có chủ.

Thù của ai, người đó báo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro