Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chưa đến một tháng, nhưng do áp lực của Phương Yên Lan khiến cung chúng dù phải nhảy vào dầu sôi lửa đỏ cũng không dám lơ là. Ngồi trong thư phòng, Yên Lan lật ra bản ghi chép mà Lâu Điềm Nguyệt vừa mới đưa lên.

Đọc qua một lượt, đôi mày liễu liền chau lại. Đúng như y dự tính, chuyện này liền có liên quan đến kẻ kia. Xem ra, y đã quá dễ dãi với gia tôc nọ một thời gian khá dài rồi a.

Lâu Điềm Nguyệt đứng bên cạnh, nhìn thấy y buông xuống bản ghi chép thì mới có chút ngập ngừng: "Thiếu chủ, để có được bản ghi chép này, Lục đường chủ đã rất tận tâm đi. Sau khi bị trọng hình, cơ thể gần như hư thoát rất nhiều nhưng hắn đã cố gắng điều tra ra tất cả mọi chuyện nên thiếu chủ, người cho hắn một cơ hội..."

Liếc mắt nhìn người thuộc hạ thân cận bình thường ít khi mở miệng nói chuyện, tất cả điều là để Điềm Văn an bài nay lại cầu tình cho người khác, y mĩn cười có chút thâm ý: "Ngươi vì hắn cầu tình?"

Gương mặt mang anh khí có chút băng hàn bỗng nhiên đỏ rực, Lâu Điềm Nguyệt bối rối: "Thiếu chủ, người hiểu lầm. Ta cùng Lục đường chủ là hảo bằng hữu nhiều năm, không phải như ngươi nghĩ, huống chi hắn đã có thê nhi. Ngươi cũng rõ trong lòng ta thực chất chỉ có người kia a."

"Ngươi không nhắc thì ta cũng có dự tính." Đứng dậy bước vòng ra ngoài thư trác, Phương Yên Lan hướng ánh nhìn ra ngoài cửa sổ: "Để hắn quay lại vị trí đường chủ đi, qua sự việc kia hắn chắc chắn sẽ làm tốt phận sự hơn."

"Đa tạ thiếu chủ. Còn cái kia, quần hùng tụ hội, ngươi còn gì phân phó chuẩn bị hay không?"

Quay lại nhìn tấm thiếp mời màu đỏ chói, Yên Lan hơi nhíu mày: "Mọi chuyện ngươi cứ tự động an bài."

"Vâng." Điềm Nguyệt cung tay rồi thong thả bước ra khỏi thư phòng.

Phương Yên Lan, lại nhìn lên bầu trời đầy sương mù âm u. Ở U Nguyệt cung, quanh năm đều là khung cảnh u ám tản đạm như vầy, sống qua mười lăm năm đến ngày hôm nay y mới thấy cảnh tượng kia sao mà quạnh quẽ cô liêu. Lại nhớ đến hoa viên đầy các loài hoa nhỏ cùng màu trúc xanh, bóng áo trắng càng sáng hơn dưới ánh dương. Y lại thở dài, đến khi nào y mới được gặp lại hắn, đã qua hơn ba tháng.

Nhớ đến tấm thiếp mời kia, y nhớ rõ người mời chính là Hân Ứng Hùng của hoàng kim bảo, nơi đó khá gần Phi Tuyết cung, nếu đến đó sớm có lẽ còn chút thời gian đi nhìn hắn một lúc.

Sờ lên thanh bạch ngọc y dùng làm trâm cài tóc trên đầu, nhẹ nhàng kéo xuống cầm trong tay. Đây chính là khóa đàn mà Bạch Phi Tuyết phái người giao cho y, không biết hắn có dụng ý gì khi cho y một cái khóa đàn tỳ bà nhưng y vẫn giữ và lấy nó làm trâm cài tóc. Sắc ngọc sáng bóng trong suốt làm y có thể nhìn thấy bên trong ẩn hiện hình ảnh một bạch xà với đôi mắt xếch đầy tà mị.

Yên Lan biết chắc đây không chỉ đơn thuần là một cái khóa đàn, huyền bí trong đó chỉ có thể đến khi gặp Bạch Phi Tuyết mới rõ.

...

Trong một căn phòng bày trí xa hoa, mành trướng mỏng manh theo gió hơi lay động, huân hương lan tỏa hòa cùng một mùi vị dâm mỹ nồng đậm. Âm thanh rên rỉ ngân nga kéo dài kèm theo tiếng thở dốc kịch liệt của nam nhân.

Một tiếng gầm khẽ thoát ra cho thấy nam nhân kia vừa đạt cao trào.

"Đáng ghét, muốn người ta mệt chết hay sao?" Nam tử nằm dưới buông đôi chân dài trắng ngần nhưng không kém phần rắn chắc khỏi vòng eo của nam nhân phía trên nhíu mày khán cự.

"Không phải ngươi cũng rất nhiệt tình sao." Ha hả cười vài tiếng, nam nhân với toàn thân xích lõa lộ ra một màu tiểu mạch tách ra khỏi người phía dưới.

"A...ân." Cảm giác cự vật trượt khỏi người làm hắn có chút chịu không được.

Vuốt ve ánh mắt hẹp dài bình thường sắt bén hiện tại hơi khép hờ lại tỏa ra một mạt phiến tình.

"Sau này không được gần nữ nhân kia, nếu để ta biết ngươi cùng nàng, ta liền hủy ngươi."

Qua một trận cuồng phong bạo vũ, hắn đã gần như kiệt sức không thể chống lại nam nhân đè ép phía trên, chỉ vươn tay đầy bờ vai kia ra xa một chút, giọng nói có phần hờn giận: "Không phải ta làm tất cả đều là vì ngươi hay sao. Ta cùng nàng cũng chỉ vì muốn mượn lực lượng của nàng. Vậy mà ngươi còn...như thế với ta." Nghĩ đến lúc nãy, người kia không một chút ôn nhu mà điên cuồng chiếm đoạt hắn, đáy lòng dâng lên một cảm xúc tủi hờn.

Nam nhân kia ánh mắt chớp động kéo người ôm vào trong ngực.

"Nhàn, ta biết ngươi vì ta, nhưng ta không muốn ngươi dùng thân mình đánh đổi, biết không. Nếu ta có được thiên hạ mà thiếu đi ngươi thì tất cả không còn ý nghĩa gì nữa."

Thượng Quan Nhàn đưa một ngón tay lên môi nam nhân: "Không, ta sẽ giúp ngươi có được giang sơn, mà ta thật ích kỉ nên ta cũng sẽ không để ngươi cho bất kì ai khác"

Hạ môi cuốn lấy đôi môi mỏng của Thượng Quan Nhàn, nam nhân lại dẫn đắt làm hắn nổi lên dục vọng một lần nữa: "Ư...ta đã rất mệt, Nghê."

"Lần này ta sẽ dịu dàng với ngươi. Ân?"

"Ưhm..." Lời nói không kịp thoát ra đã bị ngăn lại, nam nhân mạnh mẽ áp lên người Thượng Quan Nhàn. Ánh sáng bên ngoài vẫn còn rất chói chang, nhưng bên trong này, mùi vị nam tính nồng nặc làm không khí có chút u trầm.

.........

"Thiếu chủ, người nói chuyện trong cung lần này là do Yêu Tà Điện gây ra sao?" Lâu Điềm Mặc ngồi đối diện với Yên Lan thần tình phức tạp.

Ngày đó hắn cũng nhận được tinh tức từ trong cung nhưng không thể quay về cùng bởi vì hắn phải ở lại điều chỉnh các phân đường bên ngoài. Hiện tại Phương Yên Lan vì tham dự đại hội quần hùng mà đến Hoàng Kim bảo, Lâu Điềm Mặc ở phân đường gần đó cũng cùng đi theo.

"Đúng vậy, người chúng ta đã điều tra được sát lâu của Yêu Tà Điện nổi danh giang hồ, sát thủ của Yêu Tà điện so với các sát lâu khác ngoan độc hơn, thân thủ cao cấp hơn, mà số lượng thì đến hiện tại không ai biết chính xác. Nghi vấn lớn nhất chính là nơi đó."

Nhấp ngụm trà có pha chút bột hương trúc, Yên Lan mĩn cười yêu mị: "Điềm Nguyệt vì Lục Thế Phong mà ra sức điều tra, tra ra được Yêu nương điện chủ Yêu Tà điện chính là tình nhân của Thượng Quan Nhàn a."

Lâu Điềm Mặc chén trà vừa nâng liền buông xuống, thần tình bình thản nhưng đáy mắt có chút gì đó động đậy.

"Thiếu chủ, ngươi nghĩ Thượng Quan Nhàn sai nàng ta làm như vậy? Hắn muốn diệt cung chúng ta sao?"

Biết người này đang tránh né thâm ý của y, Yên Lan cũng không làm khó: "Dựa vào hắn, có thề diệt chúng ta sao. Chỉ là muốn làm chúng ta đại thương nguyên khí. Lại nói, bây giờ trên giang hồ đều biết Hoàng kim thánh thạch rơi vào tay ta, không phải một mình hắn muốn đối phó ta đâu. Yêu nương không phải chỉ là vì tình ý với Thượng Quan Nhàn mà đối phó ta."

Nhớ đến ngày đó bị một hài tử bí ẩn tập kích, khiến y chút nữa hủy thân. Vậy mà nhờ thế y cùng Bạch Phi Tuyết bước qua một chặn đường mới. Không biết là nên oán, hay cảm ơn Yết tà hoa. Đứa nhỏ đó cũng là người Yêu Tà điện a.

Biết Phương Yên Lan đang suy nghĩ chuyện của mình, Lâu Điềm Mặc yên lặng không nói thêm lời nào, chỉ điểm thêm trà vào chén. Qua một lúc lâu, Yên Lan cũng thoát ra khỏi trầm tư.

"Cung chủ và chủ tử chúng ta đã liên lạc được, hiện tại hai người đang ở trong cung chỉnh đốn. Đúng như ngươi nghĩ, hai người họ là bị Yêu Tà điện ngán chân ở kinh thành. Không quá vài ngày, hai người sẽ hội ngộ chúng ta ở đây."

"Ân.", sự việc này y đã nhận được qua tín ưng, chỉ là không nói ra trước mà thôi.

Lần này Hoàng Kim bảo là do giang hồ võ lâm chọn làm nơi tụ họp, mà mục đích chính là gì tất cả mọi người đều rất rõ, đó chính là Hoàng kim thách thạch đang trong tay y và bản mật đồ.

"Thiếu chủ..." Lâu Điềm Nguyệt đẩy cửa bước vào, nhìn thấy đại ca hắn cũng cùng ngồi bên trong thì liền im bặt. Tiến lên đưa ra một mảnh giấy rồi lùi về sau, ánh mắt vẫn nhìn đến người nam tử thân mình gầy gò đang đưa lưng về phía mình.

"Như thế nào?"

Vất mảnh giấy thơm tho với nét bút thanh lệ vào chậu than hồng, Yên Lan khẽ nhếch môi. " Chủ nhân Đào Vọng cốc Vọng Đàn mời ta đến nhã gian của nàng đàm chút chuyện."

Điềm Mặc đã đứng dậy định mở lời thì y đã khoát tay ngăn lại: "Không liên quan chính sự, chỉ là chuyện riêng của ta, ngươi đừng bận tâm."

"Vậy thuộc hạ cáo lui trước."

Tránh đi ánh nhìn của đệ đệ, Điềm Mặc một mực bước ra ngoài. Lâu Điềm Nguyệt cũng vội vàng đuổi theo. "Đại ca..."

Ngồi lại một mình trong khách phòng của Hoàng kim bảo, Yên Lan lấy một tờ giấy viết lên ít tự rồi hút sáo, ngay lập tức một con chim cú từ ngoài cửa sổ lao vào. Đem thư cho vào cái ống nhỏ trên chân Tiểu Tuệ, Yên Lan nói nhỏ với nó: "Đem đến cho nam nhân bạch y nơi rừng trúc."
Tiểu Tuệ nhận mệnh lại lao ra ngoài, hòa nhập vào bầu trời đêm đen kịch.

"Vọng Đàn nga, ngươi là muốn cái gì ở ta...?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro