Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buông bút xuống, Yên Lan hơi thở ra. Công vụ của U Nguyệt Cung và Lan Kỳ bảo dồn lại thật nhiều. Y đã phải dùng mấy ngày mới xem như dàn xếp ổn thỏa. Nhìn qua chiếc ghế khắc hoa bên cạnh, Phương Yên Lan lại khẽ thở dài, lấy trong ngăn tủ ra một phong thư, nhẹ nhàng mở ra.

Bạch Phi Tuyết đã quay về Phi Tuyết Cung gần ba tháng, y rõ ràng biết hắn cũng sự vụ bộn bề như mình, không quay về một chuyến không được.

Dự định cả hai cùng đi, nhưng Yên Lan cũng còn rất nhiều việc ở đây chưa xử lý, tỷ như Hạ Tử Thanh.

Qua ba tháng điều dưỡng tốt, sáng nay y đến xem Lâu Điềm Mặc bôi thuốc lên những chổ trước đây được may bằng chỉ. Tuy vẫn chưa mất hết dấu vết, nhưng được thoa thuốc mà y điều chế nên hiện tại vết nối đã mờ đi rất nhiều, nếu không nhìn rõ tuyệt không nhận ra.

Cổ Nặc Sứ xưa nay tuy không lãnh tính nhưng cũng là một nam nhân kiên cường cứng rắn ít đề lộ cảm xúc ra ngoài, vậy mà đối diện với sự hồi phục của Hạ Tử Thanh hắn không kiềm được xúc động đến rơi nước mắt. Mặc dù trãi qua lần trị liệu này, độc trong người được hóa giải khiến Hạ Tử Thanh mất hết võ công nhưng y cũng không mấy quan tâm. Chỉ nắm lấy tay Cổ Nặc Sứ rồi ngã vào lòng hắn giấu đi một dòng lệ chảy ra từ đôi mắt đỏ rực.

Mở ra lá thư được gửi từ Phi Tuyết Cung, bàn tay Yên Lan có chút run run, những nét chữ chưa phải là quen thuộc nhưng gần như khắc ghi vào tâm trí, chữ viết của Bạch Phi Tuyết gần như giống như con người hắn, nhìn qua một lượt thì thấy tao nhã thanh thoát đẹp đến hoàn hảo, nhưng ngắm thật kĩ mới nhận ra từng nét đều như mang một sức mạnh tiềm ẩn có thể làm khuynh đảo chúng nhân.

Trong thư Bạch Phi Tuyết cũng không giấu diếm mà nói lên tâm trạng nhớ nhung của hắn dành cho y, hỏi thăm y có khỏe không, rồi đến những dòng quan tâm dặn dò, cuối cùng, hắn nói hắn sẽ xử lý nhanh chóng mọi việc rồi đến U Nguyệt Cung tìm y.

Đưa tờ giấy thơm mùi hoa lan hòa chung hương trúc thanh mát lên môi hôn một chút, y mới cẩn thận gắp lại rồi cất vào hộp gỗ được khắc hoa văn tinh xảo.

Đúng lúc đó cửa phòng có tiếng gõ nhẹ.

"Tiến vào."

Cổ Nặc Sứ dìu Hạ Tử Thanh có chút suy yếu tiến vào, gương mặt được phục hồi gần như hoàn hảo. Tuy cơ thể vẫn còn gầy gò nhưng nhìn qua lại thấy nét mỏng manh yếu đuối cần người che chở. Phương Yên Lan hiện tại mới biết vì sao y lúc nhìn thấy mình liền chán ghét, bởi vì so với Yên Lan, dung mạo Hạ Tử Thanh không kém bao nhiêu.

Ngồi xuống xong xuôi, Cổ Nặc Sứ nhìn lướt qua Hạ Tử Thanh, nhận thấy cái gật đầu nhẹ mới quay sang đối Phương Yên Lan mở miệng.

"Phương đệ, ta đưa Tiểu Thanh đến gặp riêng ngươi bởi vì có vật này muốn giao phó lại cho ngươi."

Hắn lấy trong áo ra một mảnh ngọc bội màu vàng nhạt, chất ngọc trong suốt tinh xảo xinh đẹp, nhìn qua cũng biết là đồ thượng hạng, nhưng với y mà nói, mấy thứ quí giá này không thiếu, Yên Lan cũng biết hai người kia không phải không rõ nên mảnh ngọc này chắc chắn có lai lịch không tầm thường.

Cầm trên tay xem qua, chỉ thấy trên mặt ngọc có hình đồ long nho nhỏ nhưng không uy vũ mà uốn lượn mềm mại.

"Đó chính là Hoàng kim thánh thạch." Hạ Tử Thanh khe khẽ cất lời, tuy cơ thể được chữa trị nhưng cổ họng đã bị phá hủy quá nhiều khiến giọng nói không thể phục hồi.

Cổ Nặc Sứ cầm tay Hạ Tử Thanh ôn nhu vuốt ve nhìn Yên Lan nói thay: "Hoàng kim thánh thạch có liên quan gì đến bản địa đồ và bảo tàng thì chúng ta không biết, nhưng nó chính là vật chứng minh thân phận của Tiểu Thanh.

Hai mươi năm trước triều đình trãi qua một cơn sóng to gió lớn, hai thân vương cùng nhau kết minh muốn đoạt vị gây nên một trận tinh phong huyết vũ. Cuối cùng hoàng đế vẫn bảo trụ được ngai vàng là nhờ các thân vương còn lại mà Bàng Long Vương là người có công nhất.

Trước đó hoàng hậu vừa sinh xong thái tử nhưng ngay thời khác này cũng vì kiệt sức mà qua đời, hoàng thượng sợ hãi ấu nhi ở trong cung không an toàn nên giao trách nhiệm cho Cổ gia, một gia tộc đứng sau lưng xử lý những việc trong tối cho hoàng thất mang thái tử ra khỏi cung.

Nhưng trên đường đi bị phục kích kiến thái tử chỉ mới là một anh nhi bị thất lạc. Hoàng đế tuy tức giận nhưng không giết người Cổ gia, chỉ bắt buộc Cổ gia phải tìm được thái tử trở về.

Từ lúc đó, trên giang hồ, Nhất Kiếm Môn xuất hiện."

Phương Yên Lan yên lặng lắng nghe, đến lúc này mới nhìn qua Hạ Tử Thanh, hơi híp mắt đánh giá rồi buông giọng: "Ngươi chính là thái tử đương triều?"

"Ân." Hạ Tử Thanh ngước lên nhìn y, ánh mắt toát lên một cỗ khí thế quyền uy mà cao quí pha lẫn ưu thương.

Kéo y ngã vào trong lòng, Cổ Nặc Sứ thở dài: "Tuy Cổ gia làm việc hiệu quả nhưng suốt nhiều năm vẫn không tìm thấy tung tích thái tử. Đến khi ta mười sáu tuổi liền ly khai Nhất Kiếm Môn phiêu du tứ hải thì gặp được Tiểu Thanh, ta liền đem lòng yêu thương nhưng tuyệt nhiên không hề biết y chính là thái tử.

Ta dựng một tiểu viện sâu trong rừng kế bên Đường Môn và ngụ lại đó hơn ba năm. Đến lúc ta nhận được thư của Nhất Kiếm Môn phải quay trở về, Tiểu Thanh mới đưa ra mảnh ngọc bội cho ta làm tín vật. Ta liền nhận ra đây là mãnh ngọc chứng minh thân phận y là thái tử."

Nhớ đến lúc đó, Cổ Nặc Sứ đứng nhìn sững y một lúc lâu, nghĩ thời gian qua mình đã thân cận với y, ôm ấp cơ thể y cùng y đi đến tận cùng hoan lạc, hằng đêm rên rỉ dưới thân mình chính là thái tử đương triều, hắn liền quì xuống làm Hạ Tử Thanh một phen kinh hoảng.

"Sau khi biết được thân thế, Tiểu Thanh không liền theo ta quay trở về, bởi vì hiện tại lúc đó Hoàng thượng trãi qua sự kiện năm xưa gần như kiệt lực, nhớ thương đến hoàng hậu đã mất cùng ấu nhi mà sớm qua đời. Nhiếp chính vương đương triều cũng vì bất đắc dĩ phải lên ngôi thay cho thái tử.

Phương đệ, ngươi cũng đã nhìn thấy, hắn có bao nhiêu tài giỏi, mấy năm qua dân sinh an lạc, thái bình vững chắc nên Tiểu Thanh cũng không muốn phá vỡ. Y nói với ta nhân lúc quay về thì báo tin thái tử năm xưa đã chết sau đó lại cùng nhau phiêu bạc giang hồ."

Đến đây, Cổ Nặc Sứ đã muốn nghẹn lời, muốn nói tiếp thay cho y nhưng không sao mở miệng được. Bởi vì lần ra đi đó đã làm cả hai khi trùng phùng đã không còn như xưa. Nhấp ngụm trà Yên Lan vừa rót thêm, Hạ Tử Thanh cố thanh thanh cổ họng thay hắn nói cho xong.

" Lần Sứ quay về cũng là lúc có kẻ gian muốn diệt Nhất Kiếm Môn, nhưng không như giang hồ đồn dãi là qua một đêm Nhất Kiếm Môn toàn gia bị diệt chỉ còn có hắn, mà thật ra họ chỉ rút lui khỏi giang hồ, lui về trong bóng tối tiếp tục phụng sự triều đình. Chỉ có Sứ là còn phiêu lãng vì ta...

Sau khi huynh ấy quay trở lại, ta đã bị Đường Môn hủy hoại, chỉ muốn rửa hận mà bất chấp tất cả, ta gần như đã đi đến cận kề cái chết...Sứ đã mang ta đi ra khỏi nơi u tối đó. Nhưng lòng ta đã chết, ta chỉ còn nhìn thấy oán thù trong mắt, tất cả những gì ta làm đều là muốn trả thù, muốn đòi lại những ô nhục mà bọn người kia trút lên người ta.

Ta không hề có tâm tư gì với ả họ Đỗ kia, chỉ là ả cấu kết Vạn Thất Độc muốn mượn đao giết người hại cả ta lẫn môn chủ. Cuối cùng ả thả ta ra, không phải vì thương hại mà chính là muốn ta còn sống khi đã qua nhiều lần nhục nhã, muốn nhìn thấy kẻ có nhan sắc hơn ả phải chịu đau đớn vì bị phá hủy dần dần. .."

"Đừng nói nữa." Cổ Nặc Sứ che miệng y lại ánh mắt đã nhuốm hồng.

"Hai người các ngươi muốn qui ẩn?" Phương Yên Lan từ đầu chỉ một mực chăm chú lắng nghe, quả thật trên đời này không phải tất cả đều là vô tình, vì quyền lực mà vứt bỏ hết thảy. Cũng giống Hạ Tử Thanh, không màng địa vị tại thượng, chỉ mong cùng người mình yêu bên nhau, tiếc thay...

"Ân, ta định khi Tiểu Thanh khỏe lại sẽ dẫn y đi khắp nơi du ngoạn, mệt mỏi thì dừng lại. Cảm thấy buồn chán, hai người một ngựa tiếp tục lên đường."
Đẩy mãnh ngọc về phía Yên Lan, Hạ Tử Thanh tiếp lời: "Ta từ đầu đã không là một thái tử, hiện tại lại càng không, mãnh ngọc này ta giao lại cho ngươi. Ta chắc ngươi cũng muốn điều tra những thứ có liên quan đến địa đồ, sử dụng thế nào là tùy ở ngươi. Nếu sau này ngươi có gặp được Hoàng thượng, hãy nói với hắn, thái tử thật sự đã chết không cần phái người tìm kiếm."

"Được, ta hứa với ngươi."

Yên Lan nhìn thẳng hai người, lời nói nghiêm túc mang theo hàm ý sâu sắc. Y lại đứng dậy quay lưng đi: "Hai người các ngươi cứ ở lại nơi này dưỡng cho đến khi thật hảo rồi hãy lên đường. Cơ thể ngươi bây giờ không còn có gì lo lắng, ta sẽ để Điềm Mặc ở lại giúp đỡ ngươi. Ta ngày kia phải quay về U Nguyệt Cung."

"Vậy chúng ta cáo biệt ngươi tại đây, sau này bất cứ khi nào ngươi cần, cứ cho người thông tri, ta nhất định đốc sức hỗ trợ. Đa tạ ngươi đã giúp đỡ thời gian qua.

Phương đệ, lên đường bình an."

Phương Yên Lan quay lại cung tay với hai người: "Lên đường bình an."

Khi bóng hai người đã đi khuất, y mới mang Hoàng kim thánh thạch cất vào nơi không một ai biết, đoạn quay lại ngồi bên thư trác nhẩm một câu "Người hữu tình tất thành thân thuộc." , rồi khẽ nở nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro