Chương 33+34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 33: Xuất ngoại săn thú (tam)

Mọi người sắp xếp đội ngũ chỉnh tề, hai người đi cùng nhau, Ngải Tư Đặc đi đầu, Mễ Lai Khắc đi sau, mọi người đồng loạt xuất phát!

Lục Văn Thụy  đi bên cạnh Mễ Lai Khắc, cùng đối phương song song đi tới. Nhìn đội ngũ thú nhân chỉnh tề phía trước, hắn thật sự có chút kinh ngạc về việc huấn luyện của bọn họ. Chẳng lẽ bọn họ cũng biết phương pháp luyện tập của quân đội sao, đội ngũ chỉnh tề, bước đi thống nhất. Tại một nơi không giống như địa cầu mà có thể nhìn thấy cảnh này thật sự thực làm cho người ta rung động.

Có lẽ là bọn họ cảm thấy từ bộ lạc đến rừng rậm cũng không phải rất xa nên các thú nhân đều không có biến thành thú hình. Nhưng tốc độ của bọn họ đều rất nhanh. Khi gặp được trở ngại thì đều nhảy dựng lên, trực tiếp phóng qua chướng ngại vật. Động tác nhảy cùng sức bật đều phi thường kinh người, không hổ là thú nhân có huyết thống dã thú!

Vì tránh cho mọi người chú ý, Lục Văn Thụy  không có sử dụng Xoắn ốc cửu ảnh, chỉ là một đường đề khí, vận khởi khinh công, phối hợp với tốc độ của các thú nhân, không nhanh không chậm đi theo cước bộ của Mễ Lai Khắc.

Vài thú nhân đi ở phía trước tò mò quay đầu nhìn nhìn về phía giống cái đặc biệt này. Phát hiện hắn thế nhưng không có bị tuột lại đằng sau mà vẫn gắt gao đuổi kịp bọn họ, hơn nữa tốc độ vẫn duy trì đều như thế, rất là kinh ngạc. Lúc này mới thật sự hoàn toàn tin tưởng Lục Văn Thụy  hẳn là có thói quen hành tẩu rất nhanh trong rừng rậm. Mọi người cũng không bởi vì hắn gia nhập mà bị chậm trể.

Cứ như vậy một đường tiến đến, đại khái qua 20 phút, rốt cục đến khu vực bên ngoài rừng rậm. Mọi người tụ tập lại rồi bắt đầu chia nhóm, thống nhất thời gian tập hợp lại ở chỗ này, sau đó tản ra bốn phía, đều tự đi săn thú.

Đi ở cuối cùng vẫn như cũ là Lục Văn Thụy  cùng huynh đệ Mễ Lai Khắc. Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc giống như trước một phải  một trái tiêu sái hai bên Lục Văn Thụy , hình thành một cái tư thế bán vây quanh, đưa hắn bảo hộ ở bên trong. Ba người cứ duy trì tư thế này tiến lên.

Xâm nhập vào bên trong rừng rậm, có thể nghe được trong tiếng gió còn kèm theo một ít âm thanh tất tất tác tác. Bởi vì bản thân có công lực phi phàm cho nên Lục Văn Thụy  còn cảm thấy bên tai mình có tiếng thú nhân gầm nhẹ cùng tiếng gầm gừ phẫn nộ của con mồi lúc sắp chết, còn có tiếng hô không dứt. Tất cả âm thanh hòa cùng một chỗ, thật sự là có thể so với tứ hợp tấu!

Trên đường đi, nhìn thấy đều là một ít tiểu động vật hành động nhanh nhẹn. Vốn dĩ chúng nó đang gặm cỏ và chơi đùa, nhất thời cảm giác được hơi thở nguy hiểm tiếp cận, lập tức chuẩn bị xoay người, cướp đường mà chạy. Đáng tiếc chúng nó tuy rằng phản ứng nhanh chóng, động tác cũng rất nhanh, nhưng vẫn bị Lục Văn Thụy  một  roi cuồn cuộn nổi lên, giết chết một chuỗi dài. Lúc này, chỉ thấy hắn bình tĩnh cởi Phong Tàn bên hông xuống. Cánh tay phải dùng chút sức đem Phong Tàn  huy ra ngoài, đem mấy tiểu động vật cuốn trở về bên người, sau đó thu roi. Tất cả đều diễn ra trong chớp mắt.

Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc chỉ nhìn thấy động tác vung roi đầu tiên của hắn và hình ảnh  nhóm tiểu động vật bị Phong Tàn  chặt chẽ cuốn về, những cái khác bọn họ đều không nhìn thấy được. Chỉ nghe thấy tiếng xé gió bên tai, tiếp theo lại là một tiếng, sau đó Lục Văn Thụy  liền nhanh chóng thu hồi Phong Tàn.Động tác của hắn thật sự là quá nhanh. Trong số hai người, may mắn chỉ có Mễ Lai Khắc lúc ở Hắc Chiểu  rừng rậm có chứng kiến qua thân thủ của hắn. Nhưng lần trước, Mễ Lai Khắc chỉ ở  xa xa mà nhìn, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy thân lưu loát của Thụy trong khoảng cách gần như vậy. Cho nên y vẫn nhịn không được mà cùng Ngải Tư Đặc lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Lục Văn Thụy  dường như không có chú ý tới tầm mắt của hai người. Hắn ngồi xuống,  đem Phong Tàn  cất đi, sau đó dùng dây thừng cột hết mấy cái lỗ tai dài màu trắng lông xù của nhóm tiểu động rất giống thỏ vật này lại cùng nhau. Nhìn thấy một chuỗi 6 con thỏ hoang to mọng, Lục Văn Thụy  nghĩ nghĩ, sau đó rút mấy sợi dây trên mấy thân cây tùng bên đường, nhanh chóng đan thành một cái sọt giản dị. Kế tiếp, cột vào bên hông cái sọt hai sợi dây thừng. Đem đám thỏ hoang bị trói chặt để vào trong đó. Cõng ở sau lưng.

Hai huynh đệ Mễ Lai Khắc nhìn động tác liên tiếp của Lục Văn Thụy, cảm khái tốc độ của hắn. Nhìn lại bọn họ, đến bây giờ một con mồi đều chưa có bắt được, thật là mất mặt. Vì thế, hai huynh đệ liếc nhau, yên lặng xoay người đi kiếm con mồi ở phụ cận. Bất quá, hai người vẫn chú ý không cách quá xa Lục Văn Thụy.  Dù sao bọn họ vẫn lo lắng khi hắn rời đi tầm mắt của bọn họ.

Ngay khi hai người đều bận việc săn bắt con mồi của mình, thì khoảng cách giữa bọn họ và Lục Văn Thụy  dần dần rời xa một ít. Một bóng đen cao lớn lén lút đến gần khu vực này. Chỉ thấy bóng đen kia chậm rãi đến gần Lục Văn Thụy đang ở một mình tìm kiếm con mồi khác. (Bóng đen: mùi này, thơm thơm, hảo mê người a, cảm giác đây là một giống cái, hôm nay chính mình vận khí thật tốt). Lại nhìn thấy hai thú nhân hiện tại đã cách khá xa, bóng đen tiếp tục cẩn thận hướng tới gần giống cái mà y cho rằng hắn không hề phòng bị.  Chậm rãi, trong lúc khoảng cách giữa Lục Văn Thụy và bóng đen càng ngày càng gần,10 mễ,7 mễ,5 mễ,3 mễ,1 mễ, cảm giác không sai biệt lắm, bóng đen dùng sức một cái nhảy về phía trước.

Mà lúc này, Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc nghe được tiếng xé gió, còn có các thú nhân ở phụ cận vừa lúc cũng nghe được lập tức trừng lớn hai mắt, nhìn thân ảnh khổng lồ đang đánh về phía Lục Văn Thụy . Mà lúc này, bóng đen đã hoàn toàn bại lộ trước mắt mọi người. Chỉ thấy ngoại hình của nó có chút giống như gấu chó. Hình thể cũng lớn hơn gấu chó bình thường hai ba lần. Đầu của nó có hai cái sừng. Lỗ tai là hình tam giác. Phía sau nó là một cái đuôi màu đen dài hơn 1 mễ. Đây là một con hắc khố tháp thú. Đặc điểm của nó chính là thân hình cực lớn, động tác nhanh nhẹn, yêu thích đánh lén con mồi.

Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc đều lo lắng nhìn chăm chú con hắc khố tháp thú kia đang nhảy vồ đến. Nó cơ hồ đem Lục Văn Thụy  ở phía dưới toàn bộ đều che kín. Khoảng cách một người một thú càng ngày càng gần, mắt thấy hai thân ảnh sẽ trùng vào cùng một chỗ. Hai người ở bên cạnh nhìn thấy, trong lòng vội vàng xao động vô cùng. Phản ứng đầu tiên là muốn nhảy dựng lên, cũng hướng về hướng Lục Văn Thụy  đánh tới. Đáng tiếc khoảng cách thật sự không gần, chờ hai người biến thành thú hình phóng đến thì đã không còn kịp rồi. Mọi người tận mắt thấy Lục Văn Thụy tựa hồ đã muốn gục, lập tức sẽ bị chết dưới miệng thú.

Thân hình còn đứng ở giữa không trung,  Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc nhìn một màn trước mắt này trong lòng run sợ. Hai người đều nhịn không được phát ra tiếng rống tuyệt vọng. Một âm thanh  hổ gầm kia quanh quẩn trong không khí, có vẻ thập phần thê lương, giống như bình thường khi dã thú đánh mất bạn lữ!

Ngay tại thời điểm mọi người thương tâm tuyệt vọng, ai ngờ chờ hoài không thấy hình ảnh trong tưởng tượng của mình. Chỉ thấy Lục Văn Thụy  vẫn bình tĩnh như cũ đứng ở tại chỗ, hai mắt nhìn thẳng hắc khố tháp thú đang đánh tới. Tiếp theo hắn chậm rãi nâng lên bàn tay tay phải, đối với dã thú đã gần ngay trước mắt cười hắc hắc, sau đó vung tay lên, Tồi tâm chưởng uy lực thật lớn lập tức đánh trúng vào ngực và bụng của nó. Đem ngũ tạng lục phủ bên trong đều nhất nhất chấn vỡ.

Chỉ thấy hai mắt dã thú sung huyết. Một đôi thú đồng [mắt thú] mở to kinh ngạc cùng thống khổ. Tiếp theo toàn thân nó kịch liệt run run, đột nhiên lảo đảo về phía trước một cái sau đó ngã quỵ xuống. Nằm trên mặt đất run rẩy hai cái sau đó không còn động tĩnh.

Sau khi Lục Văn Thụy  xác định dã thú đã chết, liền đứng thẳng thân thể, hai tay phủi sạch bụi trên quần áo. Tiếp theo, hắn ngẩng  đầu, nhìn hai lão hổ đang mở to miệng ở đối diện, còn có tiếng vang của các thú nhân phía sau đang đến, chỉ thấy mọi người đều vẫn duy trì mở lớn miệng, vẻ mặt ngạc nhiên. Ánh mắt bọn họ nhìn Lục Văn Thụy  lúc này đều có chút kỳ quái không nói nên lời.

Sau một thời gian trầm mặc, vẫn là Mễ Lai Khắc phản ứng lại đầu tiên. Rất nhanh biến trở về hình người. Tiến lên một tay kéo Lục Văn Thụy ôm vào trong lòng. Hay tay dùng sức, ôm hắn thật chặt.

Lục Văn Thụy  cảm giác thân thể của đối phương đang ôm mình có chút rung rẫy. Biết Đại Thước là vì lo lắng cho mình, nhịn không được nâng tay, vỗ vỗ phía sau lưng  y để trấn an.

Mà lúc này, Ngải Tư Đặc so với Mễ Lai Khắc chậm hơn một bước thì chỉ có thể bình tĩnh đứng nhìn hai người đang ôm nhau.

Lại sau một lúc lâu, Mễ Lai Khắc mới ổn định lại cảm xúc của hắn. Hơi đẩy  Lục Văn Thụy  ra một chút, nhìn toàn thân đối phương từ trên xuống dưới. Hai tay hắn một hồi sờ sờ thắt lưng của y, một hồi vuốt vuốt cánh tay của y. Sau một phen triệt để giở trò, rốt cục xác nhận đối phương thật sự hoàn hảo, không tổn hao gì, mới lộ ra tươi cười vừa lòng.

Từ lúc ban đầu kinh ngạc, tuyệt vọng, cho đến hiện tại đã phục hồi lại tinh thần, Mễ Lai Khắc mới đột nhiên nhớ lần đầu tiên hắn nhìn thấy Thụy, lúc đó chẳng phải y cũng chỉ dùng một chiêu liền chế phục một con  kì lạp lạp thú. Hình thể của con thú kia còn muốn lớn hơn con hắc khố tháp thú này. Xem ra vừa rồi hắn quá quan tâm nên bị loạn.

Ngải Tư Đặc ở bên cạnh thấy được trên mặt đệ đệ nhà mình nở nụ cười, biết Lục Văn Thụy  không có vấn đề gì. Liền cảm thấy yên lòng, thở ra một hơi. Lo lắng trong lòng lúc này mới rốt cục hồi phục lại.

Các thú nhân đến săn thú cùng nhau ở bên cạnh cũng đều yên lòng. Lúc này mới nhìn thẳng vào giống cái lần đầu tiên yêu cầu đi săn thú cùng bọn họ. Không giống với giống cái nhu nhược thậm chí có chút bốc đồng ở trong bộ lạc. Bình thường giống cái xuất môn đều là thực đương nhiên để cho các thú nhân ôm thay vì tự mình đi bộ.  Còn y thì không kiêu không túng, một đường đi cũng không có kêu khổ kêu mệt, chỉ là yên lặng đi theo phía sau bọn họ. Mà thẳng đến lúc tận mắt thấy y nhẹ nhàng vung tay lên, một con hắc khố tháp thú liền ngã xuống chết như vậy. Lúc này các thú nhân mới hiểu được giống cái này phi phàm. Xem ra, y  là một giống cái thực đặc biệt. Cảm giác toàn thân y đều mang chút mị lực không giống người thường!

Đến thời gian ước định, mọi người đều tập hợp ở chỗ ban đầu. Lần này thu hoạch không tệ, mọi người đều cười tươi vừa lòng. Lúc các thú nhân còn lại biết một mình Lục Văn Thụy  đả bại một conhắc khố tháp thú, bọn họ đều nhịn không được kinh ngạc. Cho tới bây giờ bọn họ không có gặp qua giống cái như vậy. Nhưng mặc kệ như thế nào, sau khi săn thú kết thúc, mọi người vẫn là rất trật tự sắp hàng chỉnh tề, sau đó liền xuất phát, tiến về bộ lạc.

Kỳ thật hôm nay thu hoạch lớn nhất vẫn là Lục Văn Thụy. Đầu tiên,  hắn bắt sống 6 con thỏ hoang, sau lại liệp sát một con  hắc khố tháp thú. Hắn cảm thấy mấy thứ này cũng đủ cho hắn đổi vải bố cùng quần áo. Hơn nữa,  hẳn là còn có thể dư ra một ít dùng để làm nguyên liệu nấu ăn. Bởi vậy, trên đường đi về, hắn cố gắng tìm một ít thực vật mà hắn biết như là  rau dại, nấm, hoa quả …Đem chúng nó đều bỏ vào cái sọt trên lưng. Nhìn trước nhìn sau hắn đã có món ăn mặn, thức ăn chay cùng hoa quả tráng miệng mang về nhà. Trong khí đo, hai huynh đệ Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc thì giúp hắn khiêng hắc khố tháp thú.

Khi mọi người trở lại bộ lạc, ngay tại khỏa đại thụ ở cổng bộ lạc, đã có thiệt nhiều người nhà và bạn lữ của thú nhân đang chờ bọn họ. Sau khi được các thú nhân cùng đi tuyên truyền về thành tích nổi trội trong buổi săn thú hôm nay, Lục Văn Thụy  không thể tránh khỏi ánh mắt chú mục của những người đang chờ. Mọi người đều rất là tò mò đối với giống cái có thể săn hắc khố tháp thú. Nhóm giống cái rất là bội phục hắn, còn các thú nhân thì sinh ra hứng thú đối với hắn. Cuối cùng vẫn là Ngải Tư Đặc cùng Mễ Lai Khắc một phen nói bóng gió, rốt cục mọi người mới dời đi ánh mắt đặt ở trên người Lục Văn Thụy. Mọi người ở dưới tàng cây phân chia con mồi, sau đó tự đi về nhà. Hai huynh đệ Mễ Lai Khắc giúp đỡ Lục Văn Thụy  đem con mồi đến nhà của hắn. Dưới chỉ thị của hắn, hai người đem con mồi đặt ở trù phòng.

Mọi người nhìn nhau cười. Nhìn Lục Văn Thụy  giống như trước chuyên chú nhìn vào đệ đệ nhà mình, Ngải Tư Đặc cảm thấy hắn hẳn là nên mau chóng thông báo, sớm một chút có được câu trả lời thuyết phục, cũng có thể thỏa mãn tâm nguyện của bản thân. Như vậy sẽ tốt hơn tình trạng nửa vời như hiện tại. Hơn nữa, mỗi lần nhìn bầu không khí ấm áp khi hai người bọn họ ở cùng một chỗ, động tác ăn ý với nhau …, trong lòng hắn đều cảm thấy chua. Cho tới chuyện xảy ra ở trong rừng rậm ngày hôm nay, sau khi Lục Văn Thụy  thành công đánh bại hắc khố tháp thú, nhìn Mễ Lai Khắc tiến lên trước mình một bước, gắt gao ôm lấy Lục Văn Thụy, còn đối phương thì cười rất thoải mái trong lòng y. Một khắc kia, nhìn hai người ôm nhau, chính hắn rõ ràng cảm giác được không có bất luận kẻ nào có thể sáp nhập vào giửa hai người bọn họ.



Chương 34: Ngải Tư Đặc thổ lộ

Cái gọi là đau dài không bằng đau ngắn, Ngải Tư Đặc lặng lẽ nắm chặt tay, hạ quyết tâm, sau đó truyền cho  đệ đệ nhà mình một ánh mắt.

Hai huynh đệ vẫn luôn ăn ý với nhau. Chỉ cần nhìn một biểu tình một động tác của đối phương thì có thể biết đối phương có ý gì. Cho nên sau khi Mễ Lai Khắc tiếp thu ánh mắt của ca ca, phát hiện ánh mắt ca ca nhà mình rất là kiên định. Biết hắn đã hạ quyết tâm muốn thổ lộ. Nếu lúc trước đã đáp ứng cạnh tranh công bình, như vậy hắn đương nhiên cũng muốn cấp ca ca cơ hội này. Hơn nữa,  hắn đối với bản thân và đối Thụy đều rất tin tưởng. Vì thế, đầu tiên Mễ Lai Khắc là cấp Ngải Tư Đặc một ánh mắt ẩn ý, tiếp theo tiến lên nói với Lục Văn Thụy :

“Thụy, ta đột nhiên nhớ đến, hôm nay phụ thân bảo ta sớm đi về nhà, bồi hắn cùng đi chợ, hỗ trợ mang này nọ, cho nên ta phải đi trước, chúng ta ngày mai gặp đi!”

“Tốt, vậy ngày mai gặp!”

Không phải không thấy ánh mắt trao đổi của hai huynh đệ, nhưng Lục Văn Thụy  vẫn lựa chọn coi như không nhìn thấy. Hắn cũng cảm giác được rằng cả ngày hôm nay Ngải Tư Đặc tựa hồ là có điều muốn nói với mình. Xem ra là có chuyện trọng yếu nên muốn một mình nói cho hắn nghe.

Sau khi nghe được Lục Văn Thụy trả lời, Mễ Lai Khắc liền phất tay đối với hai người trong phòng. Tiếp theo lấy con mồi mà hắn và ca ca săn được hôm nay vung lên lưng, hướng cửa ngoài đi đến.

Nhìn bóng dáng Mễ Lai Khắc đã biến mất ở ngoài cửa, ngay cả tiếng bước chân cũng không thể nghe thấy, Ngải Tư Đặc mới hít sâu một hơi, xoay người lại, đối diện Lục Văn Thụy, đôi mắt màu vàng bình tĩnh nhìn đối phương, nụ cười đặc trưng trên mặt của hắn cũng đổi thành một biểu tình nghiêm túc.

Nhìn vẻ mặt chuyển biến của Ngải Tư Đặc, chú ý tới ánh mắt của đối phương, Lục Văn Thụy  cũng nhịn không được mà thẳng lưng, ngồi nghiêm chỉnh. Xem ra đúng là một chuyện nghiêm túc.

Ngải Tư Đặc cũng phát hiện thần sắc nghiêm túc của Lục Văn Thụy. Hắn hít sâu một hơi, sau đó mới mở miệng nói:

“Thụy, ngươi biết không? Đã tám năm từ khi ta trưởng thành cho tới bây giờ, ngươi là giống cái đầu tiên làm cho ta động tâm, tựa hồ là ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi thì ánh mắt đã bắt đầu vô thức đặt trên người của ngươi. Giống như chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy ngươi, thậm chí chỉ là liếc mắt một cái, ta có thể bảo trì tâm tình tốt suốt cả ngày. Ta cảm thấy bầu trời càng thêm xanh, cây cối trở nên tươi tốt hơn, thậm chí khi nhìn các tộc nhân quen thuộc xung quanh, ta đều có cảm giác đặc biệt thuận mắt.(^_^). Ta cũng biết ngươi rất có hảo cảm với Mễ Lai Khắc. Dù sao hắn cũng là người thứ nhất gặp ngươi, cùng ngươi sớm chiều ở chung trong một tháng. Hơn nữa,  cũng là hắn đem ngươi mang đến bộ lạc chúng ta, đem ngươi đưa đến trước mặt ta, nhưng ta lại không thể thuyết phục chính mình buông tha cho ngươi. Ta vẫn có một loại cảm giác nói không rõ, tựa hồ chỉ cần ta thật sự buông tha cho ngươi, sinh mệnh của ta liền không đầy đủ, nhân sinh về sau của ta cũng không trọn vẹn. Nhưng nhìn bộ dáng của ngươi cùng Mễ Lai Khắc khi ở chung, ta biết rất khó có người có thể xen vào giữa các ngươi. Cho nên vì làm cho ta cảm thấy thua tâm phục khẩu phục, có thể hoàn toàn hết hy vọng, ta quyết định hôm nay chính thức hướng ngươi thông báo, cùng ngươi nói rõ ràng. Thụy, ngươi nguyện ý về sau ở cùng một chỗ với ta không?” [Y-H: Nói gì mà dài dữ]

Chống lại ánh mắt chân thành tha thiết của Ngải Tư Đặc,  tựa hồ nhìn thấy trên người hắn ẩn ẩn mang theo sự quyết tâm. Trong lòng Lục Văn Thụy  thực cảm động việc  Ngải Tư Đặc đối với hắn quan tâm và che chở. Đối phương yên lặng quan tâm hắn sao lại không biết được? Con người đâu phải cỏ cây, làm sao có thể vô tình? Tuy rằng trong lòng hắn thật là cảm động, cảm giác thực ấm áp, hơn nữa không thể phủ nhận, Ngải Tư Đặc đem lại cho hắn cảm giác thực thân thiết, làm cho hắn rất muốn đi thân cận y, cùng y đứng ở chung với nhau cho dù không nói lời nào, hắn cũng cảm giác thực thoải mái. Nhưng thực đáng tiếc, hắn đối với y từ đầu tới cuối đều chỉ có hữu tình, hay chính xác hơn là thân tình.  Hắn ngay từ lần đầu tiên gặp mặt y liền mặc nhiên cho y là ca ca thân thiết ở nhà bên. Cho nên, sau đó hắn thản nhiên chấp nhận y tới gần, làm bạn, che chở cùng đau tích hắn. Bởi vì là hữu tình cùng thân tình, không có tình yêu tồn tại, cho nên hắn không có gì gánh nặng khi cùng y thân cận. Nhưng nếu là vì loại thân cận này sẽ làm y sinh ra hiểu lầm, như vậy hắn cần phải mau chóng giải thích rõ ràng. Bởi vì lúc trước hắn cũng không biết y có suy nghĩ muốn cùng mình kết thành bạn lữ, cho nên mới có thể không kiêng nể gì mà cùng y ở chung. Tuy rằng hắn còn chưa hoàn toàn chấp nhận Mễ Lai Khắc làm bạn lữ của mình, nhưng hắn khuyết thiếu chính là thời gian. Hắn cần thời gian đi thích ứng việc bản thân là giống cái, chậm rãi chuẩn bị tâm lý thật tốt việc hai người kết thành bạn lữ, có thể nói nếu trong tương lai, hắn thật sự quyết định cùng với một thú nhân kết thành bạn lữ, như vậy người được chọn trừ bỏ Mễ Lai Khắc thì không thể là ai khác. (^_^). Mà đối với Ngải Tư Đặc, hắn chỉ có thể nói tiếng thật có lỗi với y. Hắn đối với y thiếu một loại cảm giác gọi là tâm động. Nếu hắn đã không có tình yêu thì nên quyết tâm cự tuyệt y, làm cho y sớm ngày chặt đứt niệm tưởng trong lòng, mau chóng điều chỉnh tốt trạng thái, đi tìm bạn lữ chân chính của y.

Thông suốt mọi thứ, Lục Văn Thụy  dùng vẻ mặt nghiêm túc trả lời:

“Ngải Tư Đặc, đối với tâm ý của ngươi, ta thực cảm động, ngươi đối với ta đủ loại hảo, ta đều ghi tạc trong lòng, nhưng ta lại xem ngươi như ca ca, cho nên ta thực có lỗi, chỉ có thể cự tuyệt ngươi, ta không nghĩ lừa gạt ngươi, ta không thể đối với ngươi sinh ra một loại cảm tình nào khác ngoài hữu tình cùng thân tình. Hơn nữa so với ta, ngươi hẳn là nên quý trọng người luôn luôn ở bên cạnh ngươi thì tốt hơn”.

Nghe được câu trả lời của Lục Văn Thụy,  Ngải Tư Đặc đã đoán trước được sẽ bị cự tuyệt nên so với tưởng tượng của hắn thì không khó chấp nhận lắm, nhưng cảm giác vẫn có chút không thoải mái. Dù sao thì đây cũng xem như một cách giải thoát. Tin tưởng về sau hắn  có thể chân chính buông bỏ đoạn cảm tình này, cởi bỏ được khúc mắc trong lòng.

Nghĩ như vậy, biểu tình trên mặt hắn cũng rất nhanh thay đổi, từ thất vọng chuyển sang mỉm cười thoải mái, có chút giống như trút được gánh nặng, biểu tình có chút thả lỏng. Tiếp theo, theo thói quen, hắn gợi lên khóe miệng, nói:

“Tốt, nếu chúng ta không thể trở thành bạn lữ của nhau, như vậy ta liền làm ca ca của ngươi đi, dù sao trong tương lai, ngươi cũng dự định cùng Mễ Lai Khắc ở chung, quả thật ngươi cũng có thể xem như là đệ đệ của ta, về sau ta cũng sẽ tiếp tục chiếu cố ngươi, Thụy!” [Y-H: úi, mình thích anh chàng này]

Lục Văn Thụy  nghe như thế liền thấy cũng yên tâm. Hắn tin tưởng chỉ cần cho Ngải Tư Đặc một chút thời gian thì y sẽ quên đi đoạn tình cảm này. Mà hiện tại, hắn lại kiếm được một ca ca tao nhã, tựa hồ cũng thực không tệ đâu.

Sau khi hai người nói rõ ràng với nhau, Ngải Tư Đặc nhìn sắc trời bên ngoài cũng không còn sớm, hơn nữa cả ngày hôm nay ở bên ngoài săn bắn, Thụy hẳn là mệt mỏi, hắn cần phải đi. Vì thế Ngải Tư Đặc đứng dậy nói lời từ biệt với Lục Văn Thụy  sau đó iền ly khai.  Bóng dáng của hắn mang theo sự yên tâm sự tiêu sái, lưng thẳng thắn, một đường chậm rì rì bước đi. Khi đi ngang qua đại thụ ở bờ sông, hắn ngừng một chút, hướng về cái bóng phía sau đại thụ liếc mắt một cái, chỉ thấy có một góc vải màu lục, có lẽ cảm giác được tầm mắt của hắn, lá cây chỗ cái bóng hơi hơi động một chút. Nghe cách đó không xa có ai đó cố ý phóng thấp tiếng hít thở, Ngải Tư Đặc quyết định hôm nay vẫn là buông tha cho người lần thứ hai đi theo phía sau hắn. Dù sao đối phương vẫn luôn lặng lẽ đi theo hắn, xem ra là không nguyện ý để cho hắn phát hiện. Nếu hắn tiến lên đem y lôi ra ngược lại sẽ làm cả hai xấu hổ. Nghĩ xong, Ngải Tư Đặc cười cười liền dời đi tầm mắt, tiếp theo liền xoay người ly khai.

Đợi khi không còn nghe được tiếng bước chân, cái bóng kia mới đi ra biến thành một người mặc quần áo màu xanh nhạt. Hắn vẫn như trước nhìn chăm chú vào bóng dáng đã muốn thấy không rõ của đối phương, cùng mái tóc dài màu xám theo gió đêm nhẹ nhàng tung bay, một đôi con ngươi màu xám như ẩn như hiện. Người này đúng là theo đuôi Ngải Tư Đặc hai lần: Pháp Lan.

Pháp Lan vốn vẫn luôn thầm mến Ngải Tư Đặc, nhưng bởi vì tính cách có vẻ dễ dàng thẹn thùng, cho nên không dám thổ lộ với đối phương. Ngay từ đầu khi hắn quyết định học tập y thuật tại chỗ của Khoa Lan, một phần là vì có thể gia tăng cơ hội gặp mặt với Ngải Tư Đặc. Bởi vì đối phương tỏ vẻ không quá hảo cảm đối giống cái cho nên 5 năm trôi qua, hắn luôn yên lặng ở một bên nhìn chăm chú vào đối phương như vậy.

Mà gần đây, sau khi nhận thức Lục Văn Thụy , sau hai lần tiếp xúc với mọi người, Pháp Lan phát hiện Ngải Tư Đặc có suy nghĩ khác đối với Lục Văn Thụy.  Sau đó lại quan sát cẩn thận mới phát hiện nguyên lai đối tượng thầm mến của hắn tựa hồ đối với giống cái này có chút động tâm. Theo ánh mắt y nhìn chăm chú vào Lục Văn Thụy  có thể thấy được ôn nhu cùng sủng nịch. Mà theo ngôn hành bình thường của y cũng không khó nhận ra y đối với Thụy là quý trọng cùng sủng ái.

Vốn Pháp Lan đối với Lục Văn Thụy  cũng rất có hảo cảm, nếu Ngải Tư Đặc thật sự cùng người kia  ở cùng nhau, hắn chỉ biết chúc phúc cho bọn họ. Chỉ cần Ngải Tư Đặc  có thể hạnh phúc, hắn cũng thực thỏa mãn. Nhưng sau khi biết được Lục Văn Thụy  là do Mễ Lai Khắc mang về bộ lạc, lại cẩn thận quan sát một trận những lúc Mễ Lai Khắc cùng Lục Văn Thụy  ở cùng nhau, hắn đột nhiên phát hiện có lẽ hai người bọn họ mới là một đôi.

Nghĩ đến Ngải Tư Đặc có thể vì chuyện này mà thương tâm khổ sở, Pháp Lan không thể an tâm. Mỗi lần nhìn thấy ba người bọn họ ở cùng một chỗ, hắn sẽ không tự kìm hãm được vì y sốt ruột. Vì thế nhịn không được nên vụng trộm đi theo y. Lần đầu tiên,  khi đó có lẽ là bởi vì cảm xúc của y có vẻ không tốt, tâm thần không yên nên y không phát hiện ra bộ dáng của hắn. Nhưng hôm nay, hắn thấy ba người bọn họ cùng nhau trở về,  sau đó không bao lâu liền nhìn thấy chỉ có Mễ Lai Khắc ly khai trước, chỉ để lại Ngải Tư Đặc cùng Lục Văn Thụy. Pháp Lan đánh giá tên kia đại khái là muốn chỉ điểm ca ca thổ lộ đi. Cho nên hắn vẫn lo lắng như cũ. Hôm nay lại trốn ở chỗ lần trước, yên lặng chờ, qua nửa ngày, nhìn thấy Ngải Tư Đặc có chút mất mát tiêu sái đi ra, đoán rằng y không có thành công đi. Nhưng không nghĩ tới là sau một lúc lâu, cảm xúc của y liền điều chỉnh lại, thậm chí giống như là yên tâm khi trút được gánh nặng, có chút thoải mái nở nụ cười.

Hắn nhìn thấy y  không hề mất mát, trong lòng cũng vì y mà cao hứng. Kết quả vui quá hóa buồn. Lúc đi ngang qua đại thụ, Ngải Tư Đặc đột nhiên dừng cước bộ, lại nhìn thoáng qua chỗ của hắn. Chẳng lẽ y phát hiện ra hắn sao?[Y-H: Bingo] Pháp Lan nghĩ đến đây, trong lòng liền nhịn không được khẩn trương lên, ai ngờ y lại đi rồi.

Pháp Lan nghĩ nếu Ngải Tư Đặc đã không có khả năng ở cùng một chỗ với Lục Văn Thụy, như vậy hắn có thể thử thổ lộ một chút, nếu vẫn không đi tranh thủ thì vĩnh viễn không có cơ hội. Hơn nữa nếu cuối cùng vẫn là không được, nhiều nhất thì giống như bây giờ, yên lặng nhìn chăm chú vào y thì tốt rồi, Hắn cũng không có cái gì tổn thất.

Pháp Lan cũng không biết, hôm nay,  một mảnh góc áo lục sắc bại lộ ra bên ngoài đã bán đứng thân phận của hắn. Sau khi biết người theo dõi là Pháp Lan, Ngải Tư Đặc lại nghĩ tới lời nói của Lục Văn Thụy rằng hắn nên  quý trọng người bên cạnh. Chẳng lẽ Thụy ám chì người bên cạnh hắn là Pháp Lan?. Xem ra Thụy có vẻ sâu sắc hơn hắn. Trước ngày hôm nay, hắn vốn không có phát hiện nguyên lai Pháp Lan thích hắn. [Y-H: ôi trời]

Nghĩ đến Pháp Lan ôn nhu khiêm tốn. Năm năm trôi qua y luôn im lặng đến nhà mình để học tập y thuật với cha. Ngải Tư Đặc cảm thấy y tựa hồ cũng là một  lựa chọn không tệ (^_^). Hay là chờ đến mấy ngày diễn ra hội trao đổi giữa các tộc, hắn có thể chú ý đến giống cái này. Nếu hiện tại hắn đã quyết định buông bỏ việc theo đuổi Thụy, như vậy đối với bạn lữ tương lai, nên hảo hảo lựa chọn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro