Chương 35+36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 35: Làm bạn Mễ Lai Khắc

Sau khi Ngải Tư Đặc rời khỏi,  trong lòng Lục Văn Thụy  thở dài một hơi, hy vọng đối phương có thể mau chóng tìm được bạn lữ của mình, đương nhiên nếu y có thể ở cùng một chỗ với Pháp Lan thì rất tốt. Dù sao so với những giống cái mà hắn không biết, Pháp Lan tất nhiên quen thuộc hơn một ít. Từ lần đầu tiên hai người gặp mặt, hắn liền chú ý tới tâm tư mà Pháp Lan đối với Ngải Tư Đặc. Hy vọng Ngải Tư Đặc có thể nghe đề nghị của hắn, quý trọng người trước mắt nhân. Người được yêu so với người yêu thì sẽ hạnh phúc hơn. Chỉ hy vọng những người hắn quan tâm và những người quan tâm hắn có thể có được hạnh phúc. Hắn thật sự mong ước như vậy! Bất quá hôm nay, tên Đại Thước kia thế nhưng dễ dàng bước đi như vậy, phải chăng vì y yên tâm về hắn?  hay là y rất tin tưởng hắn? tên bạch hổ này thật đúng là làm cho hắn có chút khó hiểu.

Nghĩ như vậy, Lục Văn Thụy  nhìn xem sắc trời bên ngoài, cảm giác hiện tại đã đến thời gian ăn cơm chiều, vì thế hắn đi vào trong viện hái chút dã thông cùng gừng, lại nhìn xem rau dưa trong viện không khỏi lại thở dài một hơi. Mấy loại rau dại, khoai lang, khoai sọ cùng khoai tây đều mới trồng được có vài ngày, không biết khi nào thì mới có thể ăn được đây?. Xem ra ngày mai hắn nên xuất môn, đi vào bên trong rừng rậm nhìn xem, trước mắt tìm chút trái cây quen thuộc trở về, sau đó sẽ tìm những loại khác mà trong viện không có. Bằng không trừ bỏ thịt và một mớ rau dại cùng mấy cái nắm hôm nay tìm được cái nấm rau dại bên ngoài, hắn sớm sẽ ăn hết.

Nghe Đại Thước nói, Thái Cách bộ lạc nằm ở vị trí trung tâm của Lạc Vân đại lục, có lịch sử dài lâu, dân cư trong tộc cũng nhiều nhất, cho nên hơn 1000 năm trước đã chiếm được vị trí tốt này. Nơi này thổ địa phì nhiêu, xung quanh có tài nguyên phong phú, bối sơn mặt thủy [phía sau có múi, phía trước có sông, biển…], trong rừng có rất nhiều thực vật, nghe ra tựa như là một địa phương tốt để an cư lạc nghiệp. Nghĩ đến có thể ở trong đó tìm được chút rau dưa và trái cây linh tinh, nếu vận khí tốt nói không chừng còn có thể tìm được một vài thứ có thể nấu món chính, ân, chỉ nghĩ thôi mà đã thấy rất hưng phấn.

Hiện tại ở trong bộ lạc mặc dù có muối nhưng vẫn thiếu nhiều loại gia vị. Có lẽ hắn cần tìm thêm, có thể tìm về chút tỏi, hạt tiêu, cà rốt hoặc là một số loại rau dưa mà Hắc Chiểu  rừng rậm không có. Với đa số người hiện đại mà nói thì việc luôn ăn bánh bột ngô thay vì cơm thì cảm thấy rất thống khổ. Nếu tìm được bột mì thì có thể làm chút bánh bao cũng tốt rồi.

Lục Văn Thụy còn muốn làm giống như tại Hắc Chiểu rừng rậm là dưỡng một ít động vật trong viện. Như là gà rừng vịt hoang có thể đẻ trứng, sau đó lấy trứng ấp ra gà con vịt con. Còn có thỏ hoang, chúng nó sinh sôi nẩy nở mau, về sau cũng sẽ không sợ thiếu thịt ăn. Còn có ngưu [trâu, bò] cùngdương [dê], lần trước hắn có thấy qua trong rừng rậm. Hơn nữa, thực thần kỳ là trong rừng còn có bò sữa. Hiện tại,  thân thể của hắn còn trong thời kì thanh thiếu niên, mới 17 tuổi, trong giai đoạn phát dục cần phải bổ sung dinh dưỡng, mà sữa cùng dương nãi chính là lựa chọn tốt lắm.

Một bên nghĩ như vậy, động tác trong tay Lục Văn Thụy  cũng không có chậm lại. Chỉ thấy hắn xử lý rất nhanh con hắc khố tháp thú cùng sáu con thỏ mập ú hôm nay săn được. Hắn cắt bọn chúng bọn chúng thành hình khối, lấy ra một phần đặt ở một bên dùng để nấu thức ăn,  phần còn lại đều đặt ở bên trong đại mộc dũng. Mấy cái mộc dũng này đều cao nửa thước, đường kính ước chừng 30 li mễ, là hắn đi đến rừng cây phụ cận bộ lạc chặt mấy cái cây, tiếp theo đem chúng nó chia ra thành vài đoạn, sau đó khoét trống bên trong để làm thủy dũng [ chắc là như thùng nước nhỉ] hoặc là dùng để yêm chế thịt.

Sau khi đem thịt khối đều bỏ vào đầy hai cái mộc dũng lớn, Lục Văn Thụy  rải một tầng muối lên phía trên mặt. Muối này là do lần trước Đại Thước đưa đến để hắn dùng. Tiếp theo hắn lại dùng thêm một chút gia vị mà hắn mang theo từ trong sơn động phủ thêm vào, sau đó mới lấy một cái nắp gỗ đậy lại, cuối cùng đem hai cái dũng bỏ vào bên trong căn hầm mà hắn đào ở nhà sau.

Sau  khi làm xong xuôi hết mọi thứ, hắn đi vào phòng bếp, lấy ra mấy cái nấm cùng rau dại, làm sạch rồi cho vào trong nồi thịt để nấu canh thịt nắm, một số rau dại thì làm thành rau sào thịt. Nhìn thấy tựa hồ vẫn còn lại một chút thịt nên hắn làm món tía tô cuốn thịt . Hơn nữa, còn có một vài củ khoai lang nướng chín, coi như là một bữa tối phong phú.

Lại nói, thịt của hắc khố tháp thú thật không tệ, thực mềm mại nhẵn nhụi. Sau khi làm thành tía tô cuốn thịt, lại phủ thêm tương thịt nướng tự chế thì thật sự có thể so với hương tô gà [Yamiryu: ta đoán là gà ướp hương tô, hương tô tán là hỗn hợp thuốc gồm Hương phụ tử (hay còn gọi là cỏ cú, củ gấu), lá tía tô (Tử tô diệp), trần bì, cam thảo, gừng tươi và khô, lấy 2 vị chính thành tên Hương Tô. hương tô tính ấm, dùng trị cảm, trị yếu bụng, bổ tì, vv]ở hiện đại. Ân, hương vị thực không tệ, về sau nên tranh thủ săn nhiều thịt loại này trở về.

Ăn uống no đủ,  tuy rằng Lục Văn Thụy hôm nay đã đi rất xa để đến bên trong rừng rậm săn thú, sau đó hắn lại chạy tới chạy lui tìm rất nhiều nấm cùng rau dại, quả thật có chút mệt mỏi, nhưng hắn vẫn kiên trì đi bộ ra ngoài để tiêu thực. Ai làm bảo hắn thấy tía tô cuốn thịt ngon quá nên ăn hơi nhiều một chút làm chi.

Đi ra ngoài cửa, Lục Văn Thụy  dọc theo bờ sông chậm rì rì tiêu sái.  Nhìn ánh trăng trên cao, vẻ mặt của hắn cũng trở nên có chút ngưng trọng, hai hàng lông mày nhíu chặt, tựa hồ nghĩ đến cái gì đó. Dưới mặt sông cũng phản chiếu một vòng trăng tròn. Nguyên lai hôm nay đã là mười lăm, tuy rằng ba ba mụ mụ đối với hắn không phải tốt lắm, nhưng thân tha hương tại dị quốc, nhớ tới cha mẹ, nhớ tới bạn bè trước kia, thậm chí là bạn cùng lớp, hắn đều cảm giác giờ khắc này bản thân thật sự rất cô đơn.

Nơi này không phải thế giới hắn quen thuộc, không phải nơi hắn sinh hoạt suốt 22 năm,  nơi này không có mấy thứ sản phẩm điện tử của hắn, không có phương tiện giao thông, cũng không có chỗ ăn chơi, hơn nữa ở nơi này, mọi người một ngày chỉ ăn hai bữa cơm, cho nên cơm chiều đều ăn hơi sớm, hiện tại mọi người đều đã đi ngủ sớm.

Nơi này ban đêm chỉ có im lặng, loại trừ tiếng gió bên ngoài thì tuyệt đối im lặng, không có tiếng người ồn ào, tiếng ô tô ồn ào, cũng không có tiếng nhạc. Nơi này chỉ có một ánh trăng sáng trên cao chiếu xuống, cùng với gió nhẹ làm bạn với hắn. Cảm giác tựa hồ chỉ có bản thân hắn một người cô đơn tồn tại ở thế giới này.[Y-H: cảm giác như thế rất không thoải mái]

Nghĩ như vậy, Lục Văn Thụy  yên lặng nhắm hai mắt lại để bản thân có thể tự mình nhấm nháp tư vị tịch mịch. Ngay tại lúc hắn sắp bị nội tâm cô tịch chèn ép tới không thở nổi, bỗng nhiên cảm giác bản thân được kéo vào một cái ôm ấm áp.

Hơi hơi giật mình, sau đó lại cảm giác được hơi thở quen thuộc của Đại Thước xuất ngay tại bên tai mình, hắn thả lỏng thân thể, tiếp tục duy trì tư thế hai mắt nhắm nghiền dựa vào trong lòng đối phương, cảm thụ tiếng tim đập vững vàng được truyền từ phía sau lưng, trong lòng chậm rãi yên ổn xuống. Hắn không dám mở hai mắt, chỉ sợ nước mắt sẽ chảy ra. Trong một đêm tịch mịch như vậy, vòng tay ôm ấp của Đại Thước thật sự làm cho hắn cảm giác vô cùng ấm áp. Đối phương xuất hiện thực đúng lúc, lập tức xua đi tịch mịch cùng cô tịch của hắn.

Mễ Lai Khắc nhìn Lục Văn Thụy đang rúc vào trong lòng hắn, liền nhớ lại tình cảnh mình vừa đến. Khi đó Thụy một người đứng dưới ánh trăng, yên lặng nhắm mắt lại, bóng dáng của y nhìn thật tịch mịch tiêu điều, giống như y đang đắm chìm ở một không gian nào đó mà ngoại nhân không thể tiến vào. Dưới ánh trăng chiếu rọi, y tựa hồ sẽ thuận theo gió bay đi, biến mất ngay tại trước mặt hắn. Vì thế, hắn nhất thời cấp bách, vội vàng đi ra phía trước, ôm Lục Văn Thụy đang thất thần  vào trong lòng, thẳng đến khi đối phương thả lỏng lực đạo, dựa vào ngực hắn, hai tay ôm lấy thắc lưng hắn, lúc này Mễ lai Khắc mới yên lòng. Cảm giác rõ ràng được y còn tồn tại, hơn nữa là tồn tại ngay trong vòng tay của hắn. Hắn hiện tại đứng im không nói, cũng không hỏi Lục Văn Thụy vì sao y lại tịch mịch như vậy, bi thương như vậy? Hắn nghĩ có lẽ một ngày nào đó Lục Văn Thụy  muốn nói, y tự nhiên sẽ nói. Mà hắn chỉ  có thể yên lặng ở bên cạnh và làm bạn với y. Ngay thới điểm y muốn chia sẽ, hắn sẽ làm tốt phận sự người nghe, như vậy đã là đủ rồi. Bởi vì vô luận như thế nào, hắn đều sẽ luôn bên cạnh y, vẫn như vậy cùng với y.

Hai người tuy rằng đều không có nói chuyện, nhưng bầu không khí giữa hai người trong lúc đó lại rất yên bình dưới ánh trăng cô tịch, Lục Văn Thụy  lẳng lặng đứng ở trong lòng Mễ Lai Khắc, lắng nghe tiếng tim đập của đối phương, cái gì cũng không suy nghĩ, liền như vậy hưởng thụ sự ôn nhu và an ủi cùng duy trì vô hình đặc hữu mà Mễ Lai Khắc dành cho hắn.

Sau đêm này, khoảng cách giữa hai người bọn họ tựa hồ kéo lại gần không ít. Mễ Lai Khắc thường xuyên vào lúc sáng sớm mang theo hoa quả đến sẽ  không giống như trước đây mà bỏ đi ngay, mà là sẽ ngồi lại ở bên giường, nhìn chăm chú vào Lục Văn Thụy, đợi cho đối phương tỉnh lại, liền đối với hắn lộ ra một nụ cười sáng lạn. Buổi tối còn thình thoảng ở lại ăn cơm chiều, sau đó cùng Lục Văn Thụy  tản bộ rồi mới rời đi.

Lục Văn Thụy  đối với việc mỗi ngày khi tỉnh lại đều nhìn thấy  khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Đại Thước ngay trước mắt tựa hồ cũng không phản cảm, thậm chí có đôi khi hắn cũng sẽ đáp lại Đại Thước bằng một cái mỉm cười. Những lúc như thế, Mễ Lai Khắc sẽ nhân cơ hội tiến lên hôm trộm một cái vào má, sau đó thỏa mãn rời đi. Đối với việc đối phương thường thường hôn trộm, Lục Văn Thụy  cũng đã quen. Hơn nữa Mễ Lai Khắc mỗi lần làm như thế đều bảo rằng đó là thay lời chào buổi sáng nên hắn cười cười cho qua.

Sáng sớm hôm nay, Mễ Lai Khắc vẫn như trước canh giữ ở bên giường, chuyên chú nhìn khuôn mặt ngủ say của Lục Văn Thụy, cảm giác nhìn như thế nào cũng không đủ. Mà lúc này, Lục Văn Thụy  dưới ánh mắt lửa nóng của đối phương chậm rãi tỉnh lại. Mở hai mắt, nhìn thấy nụ cưới thật to của Mễ Lai Khắc, tận lực hôn hôn hai má ấm áp. Hắn lại bị hôn trộm. (^_^).

Đã quen với việc đối phương hôn trộm, phản ứng của Lục Văn Thụy  chỉ là bĩu môi, liếc Mễ Lai Khắc một cái. Ngay cả hắn cũng không biết rằng trong ánh mắt mình có chút hờn dỗi. Mễ Lai Khắc ở một bên nhìn thấy liền không khỏi giật mình. Trước khi Lục Văn Thụy  kịp ngồi dậy, y đem hai tay mình đặt tại bên hông của Thụy, cuối xuống, đem đôi môi mình chạm vào miệng của đối phương.

Cảm giác được trên môi ấm áp, Lục Văn Thụy  lúc này mới phản ứng lại, muốn giãy dụa, nhưng hai tay lại bị Mễ Lai Khắc cầm, giơ lên đỉnh đầu rồi nắm chặt. Bị động thừa nhận bốn cánh môi hòa hợp, cảm giác đầu lưỡi của đối phương tinh tế liếm trên miệng, tựa như đang vẽ lại hình dạng đôi môi của mình. Hơi thở của đối phương phun nhẹ trên mặt, cảm giác độ mạnh yếu trên môi chậm rãi gia tăng, ngay khi Lục Văn Thụy  cảm giác bản thân có chút khó thở, lúc muốn mở môi ra, đột nhiên “Loảng xoảng” một tiếng làm hai người bừng tỉnh.

Lục Văn Thụy đẩy Mễ Lai Khắc còn đang ghé vào trên người mình ra, thuận tay sửa lại quần áo không biết từ khi nào hơi bị rớt ra, ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy đang đứng ở ngoài cửa là một thân ảnh hồng sắc, bởi vì bị khuất bóng cho nên không thấy rõ khuôn mặt y, nhưng nhìn màu sắc quần áo, Lục Văn Thụy  rất nhanh liền đoán được thân phận người tới.

Mễ Lai Khắc thuận thế xuống giường, đứng ở bên giường, rất không kiên nhẫn nhìn về phía người tới. Vì chuyện tốt bị phá hư, tâm tình của hắn phi thường không tốt. Nhìn thấy người này là Thụy Lạp, trong lòng càng thêm không kiên nhẫn.

Nguyên lai âm thanh “Loảng xoảng” vừa rồi là do Thụy Lạp một cước đá văng cánh cửa khi vào đến. Sau khi Thụy Lạp bị Mễ Lai Khắc cự tuyệt đã mất mát vài ngày, cuối cùng cảm thấy mọi chuyện này đều do Lục Văn Thụy gây ra, cho nên hôm nay hắn tới tìm tận cửa.

Hắn phía trước đã hỏi thăm qua nên biết được mỗi ngày Mễ Lai Khắc đều ở  trong nhà cùng ăn cơm chiều với Lục Văn Thụy. Mà vào ban ngày, tên Thụy kia còn có thể cùng các thú nhân đi ra ngoài săn thú. Vì tránh mặt Mễ Lai Khắc, Thụy Lạp lựa chọn sáng sớm sẽ đến nhà Lục Văn Thụy, chuẩn bị tìm y tính sổ. Nhưng hiển nhiên hắn không biết, mỗi ngày sáng sớm Mễ Lai Khắc cũng tới, nhưng do y tới quá sớm, không có bị người khác nhìn thấy, cho nên chuyện này chỉ có vài người trong nhà bọn họ biết mà thôi. Bởi vậy Thụy Lạp cũng bị bất ngờ. Khi hắn đi vào nhà Lục Văn Thụy, cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, hắn không có gõ cửa mà chỉ lén lút đi vào, sau đó liền hướng về phòng ngủ đi đến. Hắn muốn nhìn một chút tên Thụy kia có phải đang ngủ hay không. Khi hắn tới gần cửa, chợt nghe thấy bên trong có tiếng vang không bình thường (^_^), vì thế hắn tò mò nên lén mở hé cửa sổ bên cạnh nhìn vào bên trong, liền thấy được hai người Mễ Lai Khắc cùng Lục Văn Thụy  đang ở cùng nhau trên giường.[Y-H: ai biểu lén lút, nhìn thấy cảnh không nên thấy, ráng chịu đi]

Thụy Lạp nhìn một màn này, phẫn nộ không thôi, nhìn hai người đang có xu thế càng diễn càng hăng, nên một một cước đem cửa phòng đá văng.

Nhìn thấy hai người ở trên giường tách ra như hắn mong muốn, Thụy Lạp liếc Mễ Lai Khắc đang đứng ở bên giường một cái, tiếp theo bước nhanh về phía trước, đi vào trước giường, đối với Lục Văn Thụy đang muốn đứng dậy, nâng tay lên, tát một cái.

 

Chương 36: Thụy Lạp bị đánh chạy

Chuyện lần này thật sự là xảy ra ngoài ý muốn của Mễ Lai Khắc. Hắn căn bản không ngờ Thụy Lạp lại làm như vậy, muốn nâng tay ngăn cản thì cũng đã muộn, hắn nhịn không được quát chói tai một tiếng:

“Thụy Lạp!”

Mắt thấy bàn tay mình sắp dán trên hai má đối phương, trong lòng Thụy Lạp nhịn không được tưởng tượng đến cảnh hắn sẽ thấy trên mặt tên Thụy kia xuất hiện dấu tay, sau đó ôm lấy má [gò má] khóc rống thất thanh. Nghĩ như vậy, trên mặt hắn liền hiện lên nụ cười đắc ý.

Đáng tiếc làm cho Thụy Lạp thất vọng rồi, chỉ nghe “Ba” một tiếng, tay hắn còn chưa đụng tới đối phương thì đã bị gạt ra, nhìn thấy dấu hồng hồng trên tay mình, Thụy Lạp phẫn hận nhìn chăm chú vào Lục Văn Thụy đã thu hồi tay.

Nhìn Lục Văn Thụy  vẻ mặt thản nhiên như trước, cảm giác y nhất định là đang cười nhạo hắn, tức giận công tâm, hắn trực tiếp hướng cả người đánh tới Lục Văn Thụy  vốn còn ngồi ở trên giường.

Mễ Lai Khắc vừa nhìn thấy Thụy Lạp vung tay, còn chưa kịp thở một hơi,  không nghĩ tới liền nhìn thấy Thụy Lạp xông đến Lục Văn Thụy . Hắn sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh phản ứng lại, đưa ta định kéo y.  Không nghĩ tới hắn vẫn chậm một bước, chỉ thấy trước mắt hồng ảnh chợt lóe, tận lực bồi tiếp “Oành” một tiếng, Thụy Lạp ngã đập mặt xuống đất.

Chỉ thấy Lục Văn Thụy  chậm rãi đứng dậy, vỗ vỗ quần áo căn bản không có tí tro bụi nào, tiếp theo liền nhìn Thụy Lạp bị ngã xuống đất mà không dậy nổi nói:

“Ngươi kêu là Thụy Lạp phải không? ta không biết ngươi vì sao xem ta không vừa mắt, bất quá ta cũng không thích ngươi. Ta không biết ngươi hôm nay tại sao ngươi đến nhà của ta, cũng không biết ngươi vì cái gì phá cửa phòng của ta? Càng không biết ngươi vì cái gì muốn động thủ đánh ta? Thậm chí đánh tới hai lần!”

Nói tới đây, hắn dừng một chút, nhìn Thụy Lạp đã bò dậy, ngã ngồi trên mặt đất, lại liếc nhìn một ít tộc nhân ngoài cửa vì nghe tiếng mà đến, lạnh giọng nói:

“Ta cảnh cáo ngươi, ta tự nhận không có đắc tội với ngươi, ngươi lại vô duyên vô cớ tìm tới cửa, đầu tiên là phá hỏng cửa phòng của ta, tiếp theo còn muốn động thủ đánh ta, mà vừa rồi, ta chỉ là tự vệ mà thôi. Chuyện này nếu tính ra thì đều là do ngươi sai trước, ta cũng không có gì phải xin lỗi ngươi, mà hiện tại ngươi té ngã trên đất, chỉ có thể nói khả năng của ngươi không bằng người khác. Ta khuyên ngươi về sau làm việc thì phải làm theo khả năng, vì không phải tất cả mọi người đều sẽ nhường nhịn ngươi, ít nhất, không phải là ta.”

Nói xong, Lục Văn Thụy  còn trừng mắt nhìn Mễ Lai Khắc một cái, hắn cũng không quên người này trước kia “là người luôn nhường nhịn Thụy Lạp”. Hắn lấy này rước phiền toái, hiện tại các tộc nhân khác đều thấy hắn giáo huấn Thụy Lạp. Còn không biết có thể hay không đắc tội hai phu phu hiến tế đâu? Hy vọng những người đến xem náo nhiệt có thể làm chứng cho hắn. Tuy rằng hắn không sợ gây chuyện, nhưng là nếu hắn tính tiếp tục sống tại đây, mà chưa gì đã đắc tội với hiến tế thì tựa hồ không quá sáng suốt.

Quên đi, đánh thì cũng đã đánh rồi, hắn cũng không hối hận, hắn đã sớm xem giống cái ẻo lã ngạo kiều này không vừa mắt, hiện tại thấy đối phương dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm hắn, xem ra chuyện này sẽ không kết thúc đơn giản như vậy. Nghĩ xong, hắn lại trừng mắt nhìn Mễ Lai Khắc một cái, tất cả đều là vì tên này, hừ!

Mễ Lai Khắc cảm giác được tầm mắt đối phương, xấu hổ cười cười, hắn cũng không nghĩ tới Thụy Lạp sẽ tìm đến Thụy, còn lại muốn động thủ đánh người, nghĩ như vậy, hắn quay đầu nhìn Thụy Lạp,  ánh mắt hắn lạnh như băng.

Trước kia Thụy Lạp muốn như thế nào hắn đều có thể chìu theo. Nhưng lần trước hắn  đã  giáp mặt cự tuyệt y, không nghĩ tới  bây giờ y còn muốn thương tổn Thụy. Đến nước này hắn sẽ không  thể tiếp tục dung túng y. Dù sao Thụy là người mà hắn đặt trong tim để bảo vệ, vậy nên làm sao hắn cho phép người khác gây thương tổn cho Thuỵ chứ. Vì thế hắn làm mặt lạnh, đối với Thụy Lạp nói:

“Thụy Lạp, ta nghĩ lần trước  ta  đã  nói rõ ràng với ngươi. Người ta thích  là Thụy, ta sẽ không thích ai khác ngoài y, đương nhiên trong đó cũng bao gồm ngươi. Hành động của ngươi hôm nay làm cho ta thực sinh khí, ta không hy vọng về sau ngươi lại đến tìm Thụy, hắn cũng không có  sai gì, cũng không cần  xin lỗi ngươi. Là ta không thích ngươi, ngươi nếu hiểu được thì trở về đi thôi, ta về sau cũng không  muốn nhìn thấy  ngươi!”

Nghe Lục Văn Thụy cảnh cáo cùng lời nói không lưu tình chút nào của Mễ Lai Khắc, lại nhìn ra ngoài cửa thấy mọi người tựa hồ mang theo chút biểu tình cười nhạo, Thụy Lạp cảm giác rất là nan kham, ánh mắt này giống như đánh trực tiếp vào trên người hắn, đánh nát kiêu ngạo của hắn, hắn nhịn không được đành cúi đầu, nhanh chóng lao ra ngoài cửa.

Vì cái gì? Vì cái gì đối xử với ta như vậy? Mễ Lai Khắc ca ca! Ngươi trước kia sẽ không như vậy, nhất định là do tên Thụy kia, đúng, là y câu dẫn ngươi, là y khiến cho  Mễ Lai Khắc ca ca đối xử với ta như vậy. Tên Thụy kia cũng dám động thủ đánh hắn [Y-H: ko lẽ ngồi im cho ngươi đánh hả, mơ], lại ở trước mặt nhiều tộc nhân như vậy làm cho hắn nan kham, hắn nhất định sẽ không bỏ qua, từ nhỏ đến lớn mọi người đều thực sủng ái hắn, ngay cả hai phụ thân cũng chưa từng đánh hắn, tại sao tên kia lại dám?

Sau khi thấy Thụy Lạp vội vàng rời đi, Lục Văn Thụy  cùng Mễ Lai Khắc chào hỏi các tộc nhân đang chú mục, xem ra mọi người đều thực bát quái, nhìn náo nhiệt xong sao không chịu rời đi?  Dù sao bây giờ cũng là sáng sớm, một thú nhân cùng hai giống cái ở trong một phòng, sau đó còn xảy ra sự kiện bác sát, chuyện như thế này không thường xảy ra trong bộ lạc a. (^_^).

Lục Văn Thụy  cùng Mễ Lai Khắc liếc nhau, cuối cùng vẫn là Đại Thước đồng học dưới cái nhìn chằm chằm của đối phương, bèn đi đến cạnh cửa,  nói với các tộc nhân đang xem náo nhiệt ở ngoài cửa:

“Mọi người cũng nhìn thấy Thụy Lạp đã đi rồi, ta cùng Thụy cũng chuẩn bị ăn điểm tâm, các ngươi xem……”

Tuy rằng mọi người còn không muốn rời đi, nhưng bọn họ đều thấy được ánh mắt uy hiếp cùng cảnh cáo của Mễ Lai Khắc, dù câu cuối còn chưa nói hết, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, tuy rằng bọn họ không hiểu hết ý tứ của những lời này, nhưng đối với ám chỉ của Mễ Lai Khắc thì bọn họ vẫn biết, cho nên bọn họ nhanh chóng rời đi.

Nhìn mọi người đều đi rồi, Mễ Lai Khắc đóng cửa lớn lại sau đó trở vào phòng. Nhìn Lục Văn Thụy đang không chút hoang mang sửa sang lại nầy nọ, nhịn không được mở miệng nói:

“Thụy, chuyện Thụy Lạp đến đây, ta cũng không nghĩ đến, ngươi đừng sinh khí được không?”

Lục Văn Thụy  khoác thêm một kiện quần áo vào người, sau đó lách người đi qua Mễ Lai Khắc ra ngoài, đến trù phòng múc một ít nước rữa mặt, hoàn toàn xem như xung quanh không có người.

Mễ Lai Khắc nhìn Lục Văn Thụy không để ý tới hắn, trong lòng có chút sốt ruột, dù sao thì việc Thụy Lạp tìm tới cửa đều là lỗi của hắn. Hiện tại làm cho Thụy sinh khí, làm cho đối phương không để ý đến  hắn.  Thật vất vả mấy ngày nay hai người mới có chút tiến triển, bây giờ thì làm sao đây?

Rửa mặt xong, vẫn như trước không thèm để ý đến Đại Thước đồng học đang rối rắm ở một bên, Lục Văn Thụy  ăn một bữa sáng đơn giản, sau đó đi vào trong viện tập Thái Cực quyền. Không có biện pháp, hôm nay tâm tình của hắn cũng không thích hợp luyện Cửu âm chân kinh, vạn nhất không cẩn thận một chút thì sẽ tẩu hỏa nhập ma, như vậy  sẽ không tốt lắm.

Mễ Lai Khắc nhìn động tác chậm chạp của đối phương, không biết y đang làm cái gì, bất quá hắn không có gan tiến lên phá rối nên chỉ có thể ở một bên yên lặng nhìn. (^_^).

Đợi cho Lục Văn Thụy  đánh xong trọn vẹn Thái Cực quyền, Mễ Lai Khắc vừa định  mở miệng nói chuyện thì đã bị đối phương khoát tay  ngăn trở, chỉ nghe đối phương nói:

“Đại Thước, ta hôm nay tâm tình không tốt lắm, không muốn nói chuyện với ngươi, ngươi có thể đi về trước được không?”

Nhìn ra Mễ Lai Khắc tựa hồ muốn   cự tuyệt, hắn tiếp tục nói:

“Ta không nghĩ với tâm tình hiện tại của ta mà cùng ngươi nói chuyện, ta nghĩ trước hết cần bình tĩnh một chút, chúng ta  bàn chuyện này sau, được không?”

Nghe giọng nói cương quyết của  đối phương, Mễ Lai Khắc đành phải gật gật đầu, hướng về ngoài cửa đi đến.

Đợi cho đối phương đã  đi xa, Lục Văn Thụy  mới thở dài một hơi, thật không nghĩ tới hắn vô tình lại cùng người khác diễn tuồng  tranh giành tình nhân, còn bị kẻ thứ ba tìm tới cửa, còn chuyện tiếp theo cứ giống như là bắt gian tại  giường vậy.  Ai! Nếu không phải hắn luyện Cửu âm chân kinh, nói không chừng hôm nay đã   bị đánh.

Lục Văn Thụy  nhịn không được liên tục lắc đầu, xem ra hoạ đào hoa của Đại Thước không phải vừa, nhìn người như thế mà lại  hung hãn như vậy? nào là bạc tay, nào là nhào vô đánh người. Hơn nữa, hắn thấy bộ dáng của   Thụy Lạp cũng không phải chịu yên phận,  xem ra y còn có thể tìm đến hắn gây  phiền toái, ai, phiền toái thật sự, Đại Thước, ngươi như thế nào liền trêu chọc  một kẻ “cực phẩm” như vậy đâu?

Hiện tại Thụy Lạp đã  về đến nhà, bản thân hắn cũng   không biết mình  bị đối phương nói thành “cực phẩm”,  lúc này hắn đã vào trong phòng của mình, cảm giác  toàn thân cao thấp đều có chút đau nhức, cái mũi cùng cái trán lại bởi vì  bị Lục Văn Thụy  đánh bay ra đập xuất đất,  cho nên hiện tại đang đau đớn từng đợt. Không cần nói cũng biết trong lòng Thụy Lạp đang suy nghĩ như thế nào trả đũa Lục Văn Thụy.

Ca ca Tư Nặc của Thuỵ Lạp là bạn lữ của Lý Na; một thợ may trong bộ lạc. Sau khi hắn cùng Lý Na  cử hành  nghi thức kết bạn  liền dọn ra ngoài ở. Hôm nay trở về là vì hắn muốn cho  Thụy Lạp một kiện quần áo mà bạn lữ của mình mới thiết kế ra.

Hắn nhìn thấy kiện  quần áo này rất đẹp,  hơn nữa là màu đỏ, đoán rằng đệ đệ  bảo bối  nhà mình nhất định sẽ thích, cho nên hôm nay sau khi rời  giường liền đưa tới cho Thụy Lạp . Sự tình chính là ngẩu nhiên như vậy, Thụy Lạp chân trước vừa trở về, Tư Nặc  sau lưng cũng đến.

Gõ cửa phòng, Thụy Lạp nghi hoặc tiến lên mở cửa, nhìn thấy ngoài cửa là ca ca bình thường thương yêu mình  nhất, trong lòng nhịn không được ủy khuất, bổ nhào vào trong lòng Tư Nặc khóc lớn lên.

Tư Nặc đang cầm kiện quần áo, chân tay luống cuống nhìn đệ đệ đang gào khóc  trong lòng mình, trong lòng rất  nghi hoặc, không biết là ai lớn gan như vậy , dám chọc  Thụy Lạp khóc?

Nhẹ nhàng đẩy ra Thụy Lạp, Tư Nặc cúi đầu  muốn hỏi y vì cái gì khóc, ai ngờ lại nhìn thấy một khối u  trên trán  đệ đệ  nhà mình,  cái mũi lại sưng đỏ lên. Tư Nặc nhìn thấy lập tức nóng nảy lên, chẳng lẽ còn có người động thủ với Thụy Lạp? Là ai?

“Thụy Lạp, tiểu bảo bối của ta, mau nói cho ca ca, rốt cuộc là ai? Là tên   hỗn đản nào đem ngươi đánh thành như vậy? Là giống cái ở trong bộ lạc  sao? Hay  là thú nhân? Nói cho ca ca, ca ca giúp ngươi đi giáo huấn hắn!” Tư Nặc  thanh âm rất là hổn hển.

Thụy Lạp nghe vậy ngẩng đầu lên, biển miệng, đối với  ca ca nhà mình lộ ra vẻ ủy ủy khuất khuất oán giận nói:

“Là tên Thuỵ kia, hu hu…… Hắn là giống cái mới tới  trong bộ lạc, là hắn đem ta đánh thành như vậy, hơn nữa…… Hắn còn câu dẫn Mễ Lai Khắc ca ca, hiện tại Mễ Lai Khắc ca ca cũng không để ý ta, đều là do tên Thuỵ  kia  không tốt,hu hu……”

Nghe lời nói của  đệ đệ nhà mình, Tư Nặc liền  tức giận trong lòng, Tên Thuỵ kia, giống cái mới tới trong bộ lạc , đúng không? Hừ! Tuy rằng chính mình không muốn so đo cùng giống cái, nhưng vì  hắn đánh đệ đệ của mình trước, nên giờ nếu mình đi giáo huấn hắn, hẳn là không xem như mình có lỗi đi!?

Sau khi tự an ủi bản thân,  Tư Nặc  hướng Thụy Lạp hỏi rõ địa chỉ nhà Lục Văn Thụy , tiếp theo  liền nổi giận đùng đùng tiêu sái đi ra ngoài, một bộ dáng  ta muốn đánh người a. [Y-H: ko nên nghe chỉ một bên chứ đại ca!!!]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro