Chương 31+32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31: Xuất ngoại săn thú (nhất)

Ngày hôm sau, Lục Văn Thụy  giống như bình thường, rời giường sớm, luyện công, tắm, nấu điểm tâm.

Ở trong sân,  đem chiêu thức võ công Cửu âm chân kinh đều đánh một lần. Từ chỗ chứa nước trong sân, múc ra một thùng xối  từ đầu tới dưới chân, tiếp theo lắc lắc mái tóc dài, vào phòng đổi hảo quần áo sau đó đến phòng bếp, chuẩn bị ăn bữa sáng.

Không nghĩ tới khi đến trù phòng, hắn liền phát hiện một  bi kịch. Nguyên lai hắn không có tồn lương, hiện tại trên lò chỉ còn lại một khối thịt nhỏ đêm qua, còn có một ít khoai tây bánh bột ngô, ngoài ra không có cái gì khác nữa. Xem ra hôm nay nên đi ra ngoài săn thú, tuy rằng nói  trong Thái Cách bộ lạc, đối với giống cái sống một mình đều được  an bài một thú nhân chiếu cố ẩm thực của bọn họ. Nhưng trước kia hắn sống tại Hắc Chiểu  rừng rậm đã quen, cho nên lúc ấy liền cự tuyệt đề nghị này của Tạp Lạc Tư.

Đơn giản sửa sang lại quần áo trên người, Lục Văn Thụy  nhìn quần áo da thú của  mình, đột nhiên nhớ tới hắn còn chưa đổi chút vải bố trở về, hoặc là nói trực tiếp đi đổi vài bộ quần áo vải bố trở về. Mấy ngày hôm trước có hỏi thăm qua, trong bộ lạc có người chuyên môn may. Xem ra hôm nay phải đánh nhiều con mồi một chút.

Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, cuối cùng Lục Văn Thụy  đem Phong Tàn thắt quanh hông, trên lưng mang theo lưới đánh cá tự chế, sau đó lấy mấy cuộn dây thừng đặc chế từ da thú, hắn chuẩn bị xuất môn.

Vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy hai thân ảnh cao lớn hướng nhà hắn đi tới. Nâng mắt nhìn lại nguyên lai là Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc. Trong tay hai người đều cầm một ít hoa quả được gói bằng lá cây. Chờ hai người đến gần mới phát hiện, mặt trên hoa quả này còn mang theo chút sương sớm. Huynh đệ hai người nhìn thấy bộ dáng muốn xuất môn của Lục Văn Thụy, nhìn nhìn lưới đánh cá cùng dây thừng trên lưng, đoán được hắn là muốn xuất ngoại săn thú. Vì thế Ngải Tư Đặc tiến lên hỏi:

“Thụy, ngươi hôm nay như thế nào thức sớm như vậy? Ta nghĩ cùng Mễ Lai Khắc mang cho  ngươi nước quả đi! Không nghĩ tới nhìn thấy ngươi muốn xuất môn? Ngươi là đi ra ngoài săn thú sao?”

“Ân,  ta xem thịt trong nhà đã muốn hết, cho nên muốn thừa dịp sáng sớm đi ra ngoài đánh chút con mồi trở về, sau ta còn muốn đi đổi chút vải bố cùng quần áo.” Lục Văn Thụy  đối với hai người gật gật đầu.

“Nguyên lai là như vậy, Thụy, từ bộ lạc đến rừng rậm phụ cận không phải rất gần, hơn nữa đường đi cũng không phải tốt lắm, đợi chúng ta cùng với các thú nhân trong bộ lạc đi săn thú thì ngươi có thể đi cùng. Như vậy ta cũng có thể yên tâm.”

Mễ Lai Khắc ở một bên đề nghị. Tuy rằng biết thực lực của Thụy phi phàm, nhưng hắn vẫn nhịn không được mà lo lắng. Tốt nhất nên đi cùng nhau, như vậy nếu thật sự ra chuyện gì có thể chiếu ứng lẫn nhau,  có hắn cùng ca ca đi chung, hẳn là không có vấn đề gì lớn.

Ngải Tư Đặc ở một bên phụ họa, có thể ở cùng một chỗ với Thụy thật tốt lắm, hơn nữa để  một mình y  đi đến rừng rậm săn thú, hắn cũng không yên tâm.

Nhìn hai huynh đệ trước mặt mình, trên mặt bọn họ đều mang theo chân thành cùng chờ đợi, còn có ẩn ẩn thần sắc lo lắng, Lục Văn Thụy  cảm giác đáy lòng mình lại ấm lên, mặc kệ là Mễ Lai Khắc hay là Ngải Tư Đặc, thậm chí là phụ thân bọn hắn tựa hồ đều có thể gây cho hắn một ít cảm động, cảm giác có người quan tâm thật sự tốt lắm!

Vì không cô phụ hảo ý của bọn họ, Lục Văn Thụy  đành phải đáp ứng, tiếp theo liền mở cửa phòng ra, thỉnh hai người đi vào, dù sau phải chờ mọi người một lúc  nên không thể để cho hai huynh đệ này đều đứng ở ngoài cửa ngốc được.

Ba người lục tục vào phòng, ngồi quanh bàn trúc, Lục Văn Thụy  để xuống  lưới đánh cá cùng dài thừng, xoay người đi vào bếp mang ra  nước trái cây sáng nay làm. Đưa cho Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc mỗi người một ly, chính hắn cũng ngồi xuống.

Yên lặng uống nước trái cây vị nhẹ nhàng khoan khoái, Mễ Lai Khắc đầu tiên đánh vỡ trầm mặc:

“Thụy, vừa rồi nghe ngươi nói muốn đi đổi chút vải bố cùng quần áo, cụ thể là vải bố gì?”

“Đúng vậy, Thụy, ngươi muốn đổi chút quần áo, có cần ta giới thiệu cho ngươi một vài thợ may nổi danh ở trong bộ lạc không? Nghe xong lời nóicủa Mễ Lai Khắc, Ngải Tư Đặc cũng không cam yếu thế mở miệng hỏi.

Lục Văn Thụy  nghĩ nghĩ, cảm thấy bọn họ đều quen thuộc bộ lạc hơn mình, hỏi bọn họ một chút cũng tốt, vì thế mở miệng hỏi:

”Kỳ thật là như vậy, ta muốn đổi loại vải bố giống như chất liệu mà phụ thân các ngươi dùng may quần áo tặng ta lúc trước, bất quá ta không biết đó là loai vải bố gì? Cho nên chuẩn bị đi xem, thuận tiện đổi một chút, dùng để làm chút quần áo cùng đồ dùng hằng ngày.”

Nếu đã biết nơi này có vải bố, như vậy hắn có thể thoát khỏi quần áo da thú, khăn mặt da thú, gối đầu da thú. Nhưng không biết nơi này bọn họ kêu vải bố là cái gì? Về phần may, cũng cần, có lẽ hắn còn có thể thiết kế một ít phục sức đơn giản, về sau để mặc thay đổi. Ân, nghĩ như vậy, hắn tiếp tục nói:

“Ngải Tư Đặc, cám ơn ngươi, ta muốn tìm chỗ may tốt, may một ít quần áo cho bản thân, trời sẽ nóng rất nhanh,  mặc quần áo da thú thực sự là nóng lắm”.

“Nga, thì ra là thế. Lý Na trong bộ lạc của chúng ta là một thợ may không tệ, tuy rằng tuổi không lớn nhưng hắn có thể thiết kế ra một ít quần áo thực đặc biệt, giống như kiện quần áo phụ thân lần trước làm cho ngươi, chính là theo  thiết kế không lâu trước đó của Lý Na  mà may. Bình thường quần áo hắn thiết kế ra đều được giống cái trong bộ lạc hoan nghênh, đối với thiết kế mới mẻ độc đáo của hắn đều rất hứng thú.  Nếu hắn biết ngươi sẽ tự vẽ kiểu cho hắn may, nhất định sẽ thật cao hứng.”

Nghe lời nói ôn hòa của Ngải Tư Đặc, còn có trên mặt Mễ Lai Khắc tựa hồ cũng mang theo chút  ý cười, xem ra Lý Na  này là người không tệ, hai huynh đệ đều rất có hảo cảm với y. Lục Văn Thụy  tựa tiếu phi tiếu đánh giá huynh đệ Mễ Lai Khắc vẫn như trước lộ ra vẻ tươi cười, ánh mắt rất tùy ý nhìn chăm chú vào đối phương. Hậu tri hậu giác hai người không có nghe thấy Thụy trả lời, nghi hoặc ngẩng đầu lên liền phát hiện trong mắt đối phương có vẻ trêu tức. Mễ Lai Khắc nghĩ rằng không tốt, không muốn lại làm cho Thụy hiểu lầm a, đây chính là oan uổng cho hắn. Nghĩ thế nên Mễ Lai Khắc không ngừng giải thích nói:

“Thụy, kỳ thật Lý Na  là một giống cái không tệ. Bạn lữ của hắn cũng là dũng sĩ trong bộ lạc, rất lợi hại, so với ta cùng ca ca chỉ kém có một chút.” Nói xong còn không quên khoe khoang về mình một chút.

“Đúng vậy, Thụy, bạn lữ của Lý Na  là Tư Nặc, là hắc hổ thứ hai ở trong bộ lạc, sức chiến đấu chỉ dưới Mễ Lai Khắc. Trong bộ lạc, thú nhân có  thú hình cũng là hắc hổ kỳ thật ngươi đã gặp qua, hắn chính là Lôi Mông Đặc thúc thúc, là bạn lữ của Phỉ Nhĩ thúc thúc, là phụ thân của Thụy Lạp, cho nên Tư Nặc  cũng là ca ca của Thụy Lạp.” Khi nói đến Thụy Lạp, Ngải Tư Đặc còn không quên đối với đệ đệ nhà mình trừng mắt một cái.

Nghe lời hai huynh đệ nói, thật sự làm cho Lục Văn Thụy  có chút dở khóc dở cười,

“Nga, ta hiện tại đã biết, thợ may Lý Na  là bạn lữ của hắc hổ Tư Nặc, mà Tư Nặc  này là con lớn nhất của hiến tế cùng Lôi Mông Đặc, là ca ca của Thụy Lạp, đúng không?”

“Ân!” Hai huynh đệ đều gật đầu.

“Như vậy ta còn có một vấn đề, tuy rằng ta không quá hiểu biết tình huống cụ thể trong bộ lạc các ngươi, nhưng hắc hổ hẳn là thực hiếm phải không? Toàn bộ trong bộ lạc chỉ có hai người? Hơn nữa nếu Tư Nặc  là  bạn lữ của Lý Na, như vậy hắn chắc là đã trưởng thành đi?”

Nhìn hai huynh đệ vẫn như cũ gật đầu, Lục Văn Thụy  tiếp tục nói:

“Nếu hắn đã trưởng thành, hơn nữa cũng là hắc hổ quý hiếm, vì cái gì nói thực lực của hắn thua Mễ Lai Khắc? Mễ Lai Khắc còn hai tháng nữa mới mãn 20 tuổi, là tuổi trưởng thành phải không? Theo ta được biết thú nhân trước khi trưởng thành, năng lực của bản  thân còn chưa có ổn định mà.”

“Nga, ngươi là muốn hỏi điều này a!” Ngải Tư Đặc nghe xong liền trả lời “Ta trước hết giới thiệu đơn giản một chút về tình huống phân bố thực lực của thú nhân trong bộ lạc chúng ta cho ngươi biết. Đầu tiên, như ngươi đã biết, thú nhân trong bộ lạc chúng ta đều có thú hình là hai cánh lão hổ. Trong đó thực lực cao nhất chính là hoàng kim lão hổ vương, toàn bộ thú hình là  màu vàng, ở giửa trán còn có một dấu hiệu chữ “Vương” màu vàng, loại lão hổ thực này rất hiếm, nhiều năm qua, trong bộ lạc chúng ta chỉ có một, hắn chính là tộc trưởng của bộ lạc chúng ta, cũng chính là phụ thân nhà chúng ta, thú hình của hắn chính là hoàng kim lão hổ vương.”

Nói tới đây, Ngải Tư Đặc cùng Mễ Lai Khắc đều lộ ra tươi cười đầy tự hào, đó là phụ thân nhà mình nha!

Lục Văn Thụy  nhìn vẻ mặt tự hào của hai người kia, cảm thấy cho dù là người bình thường luôn thành thục như Ngải Tư Đặc thì khi nói đến phụ thân của mình cũng không thể giấu đi loại biểu tình mang  tính trẻ con này. Nghĩ như vậy, nhìn vẻ mặt ngây ngô cười của hai huynh đệ kia, liền nhịn không được bật cười lên.

Hai huynh đệ Mễ Lai Khắc vốn đang còn cười ngây ngô, nghe được tiếng cười của người kia liền hồi thần. Nhìn vẻ mặt đậm ý cười của Lục Văn Thụy ở trước mặt, là nụ cười thật sự thoải mái xuất phát từ trong lòng, hai người liền có phản ứng lại, nguyên lai đối phương là đang cười bọn họ nga, ai!

Hai người bất đắc dĩ thở dài một hơi, ai biểu bọn họ thích y làm chi,  cho dù là hy sinh bản thân để làm  đề tài câu chuyện, có thể chọc y  cười thoải mái, cũng đã làm cho bọn hắn cảm thấy cao hứng cùng đáng giá.

Mễ Lai Khắc nhìn Lục Văn Thụy  đang chăm chú nhìn mình, cùng với vẻ mặt cười ngây ngô của ca ca nhà mình, hắn liền ngừng cười để chờ Ngải Tư Đặc tiếp tục nói cho Lục Văn Thụy nghe. Một lúc sau nhịn không được nên trạc trạc cánh tay ca ca mình,  ý bảo đối phương  nên thu hồi nụ cười ngốc đó mà tiếp tục nói.

Bị đệ đệ mình trạc, quả nhiên Ngải Tư Đặc rất nhanh hồi phục tinh thần, điều chỉnh tốt biểu tình của mình, tiếp tục mở miệng nói:

“Ân, sau hoàng kim lão hổ vương chính là hoàng kim lão hổ, tuy rằng đỉnh đầu không có dấu hiệu chữ Vương, nhưng vẫn thực hiếm, bộ lạc chúng ta cũng chỉ có ta, khụ khụ! Ta đây tuyệt đối không phải khoe ra nga!”

Tạm dừng một chút, sau đó hắn tiếp tục mở miệng nói:

“Kế tiếp chính là bạch hổ duy nhất trong bộ lạc chúng ta. Đã 3000 năm qua, trong bộ lạc đều không có xuất hiện bạch hổ. Hơn nữa, mao sắc của Mễ Lai Khắc là tuyết trắng, không có một tia tạp mao, cho nên rất là đáng quý. Lúc hắn 16 tuổi, vóc người cơ bản đã phát triển nhanh. Hắn cũng chiếm danh hào đệ nhị dũng sĩ trong bộ lạc chúng ta. Sauk hi phụ thân làm tộc trưởng thì không thường để lộ thực lực của mình, cho nên hiện tại đệ nhất dũng sĩ trong bộ lạc mới có thể là của ta. Tiếp theo là Lôi Mông Đặc thúc thúc cùng Tư Nặc. Bọn họ là hai hắc hổ duy nhất trong bộ lạc. Bọn họ được xưng là đệ 3 cùng đệ 4 dũng sĩ của bộ lạc. Xếp sau đó sẽ là những lão hổ có mao sắc bình thường như là nâu, màu vàng … thực lực của bọn họ hàng năm đều thay đổi nên vị trí trên danh sách xếp hạng cũng thay đổi”.


Chương 32: Xuất ngoại săn thú (nhị)

Lục Văn Thụy  nhìn hai huynh đệ trước mắt, cảm thấy rất ngạc nhiên với thực lực của hai người, bất quá cũng chỉ là có chút kinh ngạc thôi, không cảm giác khó có thể tin. Dù sao, lúc trước khi hắn vừa tới bộ lạc liền thấy được thú hình kim mao lão hổ, đến giờ vẫn nhớ tới lúc ấy bị Ngải Tư Đặc dùng cặp mắt màu vàng nhìn chằm, lúc đó xuất hiện một cỗ uy áp gần giồng với Tạp Lạc Tư, làm cho hắn có  cảm giác tóc gáy sau lưng dựng thẳng lên. Mà đối với thực lực của Mễ Lai Khắc, hắn thật ra có chút kinh ngạc. Nhớ ngày đó, lần đầu tiên hắn nhìn thấy đối phương, hình ảnh bạch mao lão hổ bị thương ngã xuống đất thật sự còn rất rõ ràng trong  ký ức của hắn, nào có một chút uy phong lẫm lẫm mà lão hổ nên có. Hơn nữa, khi đối phương ở chung với hắn, cũng luôn thích làm bộ đáng thương, giả dạng yếu đuối trước mặt hắn. Cho nên khi thấy đối phương đánh  thắng Thụy Khắc thì có chút nghi hoặc. Thụy Khắc kia hình như đã trưởng thành thật lâu rồi, nhìn tuổi có thể cùng Ngải Tư Đặc không sai biệt lắm, hơn nữa y còn nói bản thân là tộc trưởng kế nhiệm của Ốc Nhĩ Phu bộ lạc, thú hình của y cũng rất là cao lớn uy vũ, lúc ấy hắn đã nghĩ dù thực lực của y thật sự cường hãn đi. Bởi vậy khi nhìn thấy y  hướng Đại Thước đưa ra lời khiêu chiến, hắn còn ngầm đổ mồ hôi lạnh dùm cho Đại Thước, dù sao đây không phải là thế giới động vật, một lang một hổ có thú hình xấp xỉ nhau, ai thắng ai thua còn chưa biết, lúc hai người đánh nhau, tay phải của hắn đã đặt vào Phong Tàn ở bên hông, chuẩn bị chỉ cần Mễ Lai Khắc hơi có chút yếu thế, hắn liền tiến lên hỗ trợ. Kết quả không nghĩ tới mới đánh nhau vài hiệp, cự lang màu bạc có vẻ thực uy phong đã bị Đại Thước đặt ở dưới thân, thậm chí cắn ngay cổ, một bộ vị trọng yếu như vậy đều đặt trong miệng của đối phương hổ. Cho nên lúc ấy hắn liền cảm thấy Thụy Khắc kỳ thật là một thứ bị thịt, mà y còn nói là tộc trưởng kế nhiệm, nên hắn đã nghĩ có lẽ phụ thân của y là tộc trưởng nên y mới có thể được truyền chức mà thôi. Hiện tại đã biết thực lực của Đại Thước, hắn liền cảm thấy ngoài ý muốn cho việc Thụy Khắc nhanh như vậy bị đánh bại. Nguyên lai là bởi vì thú hình của Đại Thước là rất hiếm, cho nên năng lực mới cường như vậy sao? Bất quá có lẽ vẫn là bởi vì di truyền, có hoàng kim lão hổ vương lợi hại như vậy làm phụ thân, lại có đệ nhất dũng sĩ của bộ lạc làm ca ca, nên thực lực của đối phương rất cường hãn cũng không có gì đáng trách đi. Tuy nhiên,  nếu ở trên địa cầu, hắc hổ thật ra so với bạch hổ thì càng hiếm hơn một ít đi. Hiện tại ngẫm lại Mễ Lai Khắc còn chưa có trưởng thành mà đã có thực lực như thế, như vậy đợi cho đối phương trưởng thành, năng lực ổn định lại, nhất định sẽ nâng cao một bước, đây là  bạch mao lão hổ mà hắn nhặt được lúc trước, thật sự là làm cho người ta không thể khinh thường được. Bất quá cái này còn có một vấn đề:

“Ngươi đã lợi hại như vậy, tại sao ngươi nói lúc trước luôn bị Lôi Mông Đặc giáo huấn? Thực lực của hắn không phải dưới ngươi sao?”

Sau khi nghe câu hỏi của Lục Văn Thụy,  hai huynh đệ có chút do dự nhìn liếc nhau một cái, cuối cùng Mễ Lai Khắc có chút phẫn nộ nói:

“Kỳ thật là như thế này. Từ nhỏ phụ thân đối với hai huynh đệ chúng ta yêu cầu đặc biệt cao, lại bởi vì thú hình của chúng ta đều thực hi hữu, năng lực cũng rất mạnh, bình thường sẽ không cho phép chúng ta biến thành thú hình, cho nên lúc ta còn nhỏ thường bị Lôi Mông Đặc thúc thúc giáo huấn, lúc ấy của ta mới cao đến thắt lưng hắn thôi, lại không thể biến thành thú hình nên không thể nào tránh thoát hắn”.

Nói xong, trên mặt Mễ Lai Khắc còn có chút ai oán, rõ ràng là vì những lời này mà gợi lên những kí ức không tốt của hắn. Phỏng chừng lúc này trong đầu hắn hiện lên hình ảnh một tiểu hài tử đáng yêu bị tàn bạo đại thúc chà đạp hành hung bi thảm đi.

Tiếp theo, Lục Văn Thụy  lại nghĩ tới một cái điểm đáng ngờ, lúc này hắn hoàn toàn hóa thân thành một bảo bảo muốn được giải đáp hiếu kỳ, hỏi hết vấn đề này đến vấn đề kia:

“Như vậy, vì cái gì lúc ngươi bị đánh, Ngải Tư Đặc không giúp ngươi?”

Xem cảm tình của hai huynh bọn hắn đệ tốt lắm a, không lý do gì Đại Thước bị đánh, Ngải Tư Đặc ở bên cạnh thấy mà không đi hỗ trợ. Hơn nữa,  hắn lớn hơn Đại Thước tới 8 tuổi lận.

“Đấy  cũng là phụ thân quy định, nói là làm một thú nhân, chúng ta phải học tập tính độc lập từ nhỏ, nếu mỗi lần bị suy sụp hay gặp nguy hiểm liền muốn tìm người hỗ trợ, như vậy khi chúng ta lớn lên sẽ rất khó trở thành dũng sĩ trong bộ lạc.”

“Thì ra là thế, xem ra Tạp Lạc Tư thúc thúc đối với các ngươi yêu cầu thật sự rất cao, thực nghiêm khắc! Bất quá hiện tại các ngươi có thể có thực lực cường hãn như vậy, không thể không nói đến công dạy dỗ của phụ thân các ngươi”.

Vừa nói trong mắt Lục Văn Thụy  hiện lên một chút hâm mộ, Mễ Lai Khắc bọn họ thật hạnh phúc, có một phụ thân đối với chính mình nghiêm khắc nhưng lại luôn quan tâm, một người cha đối với chính mình ôn nhu săn sóc, quan tâm đầy đủ, hơn nữa cảm tình huynh đệ bọn họ lại tốt lắm, một nhà tứ khẩu như vậy thật sự thực hoàn mỹ, gia đình như vậy cũng thật là hạnh phúc. Lại nghĩ về chính hắn khi ở địa cầu, ba ba mụ mụ cả ngày đều vội vàng lo sinh ý, hơn nữa trên hắn còn có một ca ca vĩ đại, cho nên thân làm tiểu nhi tử,  hắn ở nhà cũng không được coi trọng. Bình thường, tiền tiêu hằng ngày của hắn, bọn họ bảo thư ký định kỳ gởi chi phiếu cho hắn, chỉ có vào ngày lễ ngày tết, khi mọi người đều cho bọn nhỏ tiền mừng tuổi, phụ mẫu của hắn mới nhớ tới rằng bọn họ còn có một tiểu nhi tử. Không nghĩ tới hắn ngoài ý muốn xuyên qua thời không đi vào thế giới khác, sau khi tiến nhập thân thể bé An mới phát hiện, nguyên lai bé An cũng là bị hai phụ thân vứt bỏ, xem ra mặc kệ là ở đâu, hắn đều không có duyên với cha mẹ! Trong lòng nghĩ như vậy, hắn nhịn không được tại khóe miệng xả ra một nụ cười châm biếm.

Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc nhìn biểu tình trên mặt Lục Văn Thụy từ hâm mộ biến thành thương tâm, cuối cùng dừng lại ở biểu tình châm biếm. Bọn họ cảm giác thực đau lòng. Bọn họ đều biết Lục Văn Thụy  một mình sống  tại Hắc Chiểu  rừng rậm đã nhiều năm, nhưng về việc hai phụ thân của y, mọi người đều rất ăn ý không có hỏi qua. Dù sao nếu hai phụ thân thật sự có quan tâm đến y thì  như thế nào sẽ để y, thân là một giống cái chưa trưởng thành, một mình sống tại rừng rậm đâu?

Ba người cùng nhau bảo trì trầm mặc, lúc cảm giác không khí trở nên càng ngày càng áp lực, Mễ Lai Khắc ngẩng đầu nhìn xem sắc trời bên ngoài, cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, vì thế liền mở miệng nói:

“Thụy, ca ca, ta xem cũng gần tới giờ hẹn với các thú nhân khác, chúng ta nên xuất phát.”

“Ân, tốt, lần đầu tiên cùng mọi người hành động, muộn sẽ không tốt lắm!”

Nghe vậy, Lục Văn Thụy  nhanh chóng thu hồi biểu tình dư thừa trên mặt, vẫn như trước duy trì vẻ lạnh lùng bình tĩnh thường ngày, cầm lấy lưới đánh cá cùng dây thừng trên bàn đeo lại ở trên lưng, đợi cho hai huynh đệ bọn họ đều đứng dậy, mới đi theo hai người ra cửa phòng, đem cửa gỗ đều đóng lại, ba người liền đi đến địa điểm đã ước định.

Đi khoản 5 phút thì nhìn thấy phía trước có mấy trăm thú nhân thực chỉnh tề chờ ở đại thụ ngay cửa vào bộ lạc. Bọn họ thỉnh thoảng nhìn lại hướng này, rõ ràng là đang chờ bọn hắn.

Khi ba người đến gần, các thú nhân đang chờ đều nhịn không được tò mò, không rõ vì cái gì bọn họ đi ra ngoài săn thú, huynh đệ Mễ Lai Khắc còn dẫn theo giống cái mới tới làm chi? Nhìn Lục Văn Thụy đến gần, một đám thú nhân cứ chăm chú nhìn hắn, nhìn giống cái xinh đẹp này so với mình thắp hơn nữa cái đầu, một đám thú nhân này có chút ngạc nhiên, nhìn nhìn lại trang bị trên người hắn, chẳng lẽ là sẽ cùng với bọn họ đi rừng rậm săn thú sao? Một giống cái? Săn thú? Như thế nào có khả năng? (^_^). Trong đó có một thú nhân nâu tóc nhịn không được hỏi:

“Mễ Lai Khắc, Ngải Tư Đặc, hai ngươi mang theo giống cái này đến đây làm gì?”

Những thú nhân khác nghe được có người mở miệng, cũng nhịn không được đều hỏi lên, thấy thế Ngải Tư Đặc chỉ nâng lên một bàn tay, giơ lên cao khỏi đầu, mọi người lập tức đều an tĩnh lại, bình tĩnh nhìn Ngải Tư Đặc trước mặt.

Lục Văn Thụy  nhìn Ngải Tư Đặc lập tức liền có thể khiến mọi người im lặng, ở trong lòng nhếch lên cái ngón tay cái, lợi hại, nhìn xem khí thế kia, chính là đứng ở phía trước mặt mọi người, tay vừa nhấc lên, mọi người lập tức im lặng, xem ra Ngải Tư Đặc thật sự kế thừa rất tốt khí chất cao giả uy áp của phụ thân mình. Nhìn nhìn lại Mễ Lai Khắc vẫn im lặng đang đứng bên cạnh, trong lòng nghĩ có lẽ qua vài năm nữa, Đại Thước cũng có thể có khí thế như vậy không chừng, dù sao người ta là có di truyền, một nhà đã có hai người lợi hại như vậy, hơn nữa Đại Thước bây giờ tuổi còn trẻ, hậu sinh khả uý!

Ở tiền phương, Ngải Tư Đặc nhìn mọi người tuy rằng đều im lặng nhưng trong mắt đều để lộ ra nghi hoặc thật sâu, vì thế ho nhẹ một tiếng, cao giọng nói:

“Ta biết mọi người đều thực nghi hoặc, vì cái gì hai huynh đệ chúng ta mang theo một giống cái đến cùng các ngươi đi săn thú?”

Nhìn rất nhiều thú nhân đối diện đều gật đầu, hắn nói tiếp:

“giống cái này tên là Lục Văn Thụy, mọi người có thể gọi hắn là Thụy, tin tưởng mọi người đều biết hắn chính là giống cái mới tới ở trong bộ lạc, nhưng các ngươi nhất định không biết, kỳ thật hắn là do đệ đệ của ta Mễ Lai Khắc từ Hắc Chiểu  rừng rậm mang về.”

Vừa dứt lời, quả nhiên tất cả mọi người phát ra âm thanh sợ hãi khó có thể tin, dù sao Hắc Chiểu  rừng rậm thật sự rất nổi danh đối với tất cả các bộ lạc trên Vân Trên đại lục. Nơi đó hoàn cảnh rất ác liệt, bên trong có rất nhiều chủng loại dã thú, hơn nữa tính công kích đều rất mạnh, đối với thú nhân cường tráng mà nói đều là vô cùng nguy hiểm, lại càng không muốn nói đến một giống cái nhu nhược.

Phát hiện chính mình đã thành công gợi lên sự quan tâm của mọi người, Ngải Tư Đặc mỉm cười, tiếp tục nói:

“Kỳ thật lúc đệ đệ của ta gặp được Thụy thì hắn đã một mình sinh sống  bên trong Hắc Chiểu  rừng rậm được nhiều năm.Hơn nữa, tình huống lúc đó là Mễ Lai Khắc vì vô ý lúc săn thú mà bị hai con đạt đạt thú đánh lén nên bị thương, lúc đó Thụy vừa đi săn thú trở về nên đã ra tay cấp cứu.” Lại tạm dừng một chút, Ngải Tư Đặc nói: “Cho nên, mọi người hẳn là tin tưởng, hắn nếu có thể sống một mình bên trong Hắc Chiểu  rừng rậm nhiều năm như vậy mà  vẫn bình yên vô sự, không có bị đói hay bị thương, như vậy các ngươi nói hôm nay hắn cùng chúng ta đi rừng rậm săn thú thì có vấn đề gì không?”

Sau khi hắn nói xong câu đó, mọi người đều trầm mặc, sau một lát mới có người hồi đáp:

“Vậy cứ để cho hắn cùng đi đi!”

Có người mở đầu, các thú nhân còn lại cũng đều phụ họa, cuối cùng, việc Lục Văn Thụy cùng rất nhiều thú nhân đi săn thú liền như vậy được thông qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro