80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Vân vừa cầm mấy viên kẹo và bánh bích quy đưa cho Thạch Đầu, một bên liền vang lên âm thanh ủy khuất của Chu Việt Hàn: “Mẹ, con cũng muốn.”

Tư Vân sửng sốt một chút, lập tức cười cầm lấy cho cậu nhóc: “Ăn đi, hôm nay tiểu Hàn bị thương, có thể ăn thêm hai viên.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn mưa dầm của Chu Việt Hàn lập tức thay đổi, ánh mắt sáng lên, rất vui mừng.
Nhưng cậu nhó còn không quên chia cho em gái.
“Em gái, đây là kẹo mẹ cho anh, cho em ăn một viên, để lại một viên cho anh trai, còn lại để dành” Cậu nhóc đẩy giấy kẹo ra, mùi sữa nồng nặc tràn vào xoang mũi, nhịn không được nuốt nước miếng.

Nhưng Chu Việt Hàn nhớ rõ, mẹ nói mỗi ngày ăn đường không tốt cho răng, mọc sâu.

Cậu nhóc đem kẹo đều cho em gái và anh trai ăn, đến lúc đó bọn họ đều mọc sâu, chỉ có mình có một hàm răng trắng noãn, mẹ khẳng định càng yêu cậu nhóc hơn.

Nghĩ tới đây, Chu Việt Hàn vui mừng xoay vòng, xoay xong đạp đạp đạp chạy lên lầu, cầm lấy gương cẩn thận nhìn hàm răng nhỏ nhắn của mình, yêu quý nhìn hơn nửa ngày.

*
Tư Vân mua không ít đậu xanh.

Vốn định dùng để nấu canh đậu xanh, nhưng mỗi ngày uống đá cũng không tốt.

Để nhiều như vậy sẽ lãng phí.

Vì thế cô cân nhắc muốn làm bánh đậu xanh.

Bánh đậu xanh hương vị vô cùng ngon, làm ngon vị vô cùng mịn màng chặt chẽ, mùi thơm ngát mềm mại không dính răng, làm đồ ăn vặt cùng trà bánh của trẻ con đều là cực kỳ thích hợp.

Bánh quy vẫn quá khô, ăn nhét răng lại nóng trong người.

Tư Vân ngâm toàn bộ mấy cân đậu xanh còn lại, bởi vì vỏ đậu xanh tương đối cứng, vị không ngon, cho nên phải ngâm cả đêm, chà xát nhiều lần, chà xát tróc da, đến lúc đó mùi vị hấp ra càng mềm.

Nhưng mà mấy cân đậu xanh thật đúng là không nhiều lắm, Tư Vân hỏi Thạch Đầu, Thạch Đầu vội vàng chạy về nhà, không bao lâu liền xách tới hơn phân nửa túi đậu xanh.

Tư Vân không tiện lấy đồ của người ta miễn phí, vì thế cho Thạch Đầu năm hào, xem như mua cho cậu bé.

Đến lúc đó làm xong, đưa một chút đến nhà thím Trương cho bọn họ nếm thử.

Nhà thím Trương cũng bận rộn, người lớn bận rộn xuống đất, thím Trương một ngày vừa đốn củi vừa cho gà ăn vừa nấu cơm cho cả nhà, còn phải giặt quần áo quét dọn vệ sinh.

Cũng là bận đến chân không chạm đất.

Nhưng mặc dù tình huống như vậy, người ta cũng nguyện ý giúp cô chăm sóc Oánh Oánh.

Tư Vân cũng rất ngượng ngùng.

Còn có Lâm gia cũng có hai hạt đậu nhỏ, tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng Tư Vân biết bọn họ đều là nhớ thương mấy món cô làm.

Làm nhiều một chút, đến lúc đó đưa qua đi một ít.
Tư Vân vừa ngâm đậu xanh xong, Chu Việt Hàn đã đi tới, tò mò nhìn: “Mẹ, đây là muốn làm gì?”

“Mẹ ơi, nha nha nha nha~~~” Oánh oánh cắn kẹo ngồi xổm bên cạnh chậu, học giọng điệu tò mò của anh trai.

Tư Vân phụt một tiếng bật cười: “Đây là đậu xanh, ngâm mềm có thể hấp bánh đậu xanh, mẹ làm bánh đậu xanh cho các con ăn.”

Chu Việt Hàn vừa nghe là làm đồ ăn, nhất thời ánh mắt lấp lánh, sùng bái nhìn Tư Vân, nước miếng cũng sắp chảy xuống: “Mẹ, mẹ thật lợi hại, còn có thể làm bánh đậu xanh.”

Cậu nhóc trước kia ở trên trấn nhìn thấy người ta bán bánh gạo, hương thơm mềm mại, tuy rằng không biết là mùi vị gì, nhưng khẳng định ăn rất ngon.

Mẹ thật lợi hại, biết làm nhiều đồ ăn ngon như vậy, còn có thể làm bánh đậu xanh!

Cô ấy là người mẹ xinh đẹp nhất, lợi hại nhất trên thế giới!

Tư Vân nhìn vẻ mặt kích động của cậu nhóc, tự hào nói: “Mẹ biết làm rất nhiều, tiểu Hàn muốn ăn gì, cứ nói với mẹ.”

Chu Việt Hàn lập tức lắc đầu, vẻ mặt ngọt ngào: “Chỉ cần mẹ làm tiểu Hàn đều thích ăn.”

Tê~đạn pháo kẹo của hạt đậu nhỏ, thật đúng là chịu không nổi a.

Tư Vân chỉ cảm thấy tiểu lão nhị càng nhìn càng đáng yêu, càng nhìn càng thích.

Quả nhiên đứa nhỏ mình nuôi, chính là chỗ nào cũng thuận mắt.

Cô xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Việt Hàn: “Chờ ngày mai mẹ làm xong, mang đến trường cho con ăn.”

“Da~mang đến trường học ăn~~~” Chu Việt Hàn vui vẻ nhảy dựng lên, nhảy thật cao!

Tư Vân buồn cười, nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Nhưng mà mẹ làm bánh đậu xanh cho tiểu Hàn, tiểu Hàn có phải cũng ngoan ngoãn nghe lời đi học hồi báo mẹ không?”

Chu Việt Hàn gật đầu thật mạnh: “Mẹ, tiểu Hàn đi làm bài tập ngay!”

Nói xong, lập tức đứng dậy đi lục cặp sách, như vậy, giống như là làm bài tập là cái gì hết sức làm cho hắn hưng phấn vui vẻ sự tình.

Tư Vân đối với việc này rất hài lòng, trẻ con chính là không thể ép buộc, khen thưởng thích hợp, sẽ càng khích lệ cậu nhóc.

Đặc biệt là loại gia đình nguyên thân như Chu Việt Đông, Chu Việt Hàn, cực kỳ thiếu tình yêu thương.
Chỉ cần ngươi đối tốt với bọn họ một chút, cậu nhóc liền hận không thể móc tim móc phổi trả lại cho ngươi!

Tự nhiên là biết cố gắng.

Đổ lỗi một cách mù quáng sẽ khiến trẻ càng thêm chán nản và nghi ngờ bản thân.

Chu Việt Hàn làm xong bài tập, còn rất chủ động lấy tới kiểm tra cho cô.

“Mẹ, mẹ xem con viết xong rồi!"

Tư Vân nhận lấy nhìn, chữ như chân gà khiến cô dở khóc dở cười.

Không nhìn không biết, vừa nhìn đã giật nảy mình, khá lắm, tám mươi phần trăm đều là sai.

Cô vừa đau lòng vừa buồn cười, nghiêm túc chỉ ra chỗ sai.

Chu Việt Hàn vốn rất đỏ mặt thấp thỏm, nhưng nhìn Tư Vân không trách cậu nhóc mà nghiêm túc dạy cậu nhóc, cậu nhóc đã vui vẻ trở lại.

Đôi mắt lấp lánh ánh sao, cảm giác mình chưa bao giờ hạnh phúc như vậy.

Mẹ thật sự là người mẹ tốt nhất trên thế giới!
Ngày hôm sau.

Tư Vân dậy sớm làm bánh đậu xanh.

Đậu xanh hấp chín tán nhuyễn rồi xào với đường, không có dụng cụ mài, cho nên cô chỉ có thể lấy tay nặn thành hình dạng mình muốn.

Cũng may Tư Vân rất khéo tay, vô cùng đơn giản liền bóp mấy con thỏ nhỏ, còn dùng hạt vừng đen làm điểm xuyết cho đôi mắt, xinh đẹp vô cùng.
Vì nguyên liệu có hạn nên cô chỉ làm được cái đơn giản nhất.

Bận rộn mấy tiếng, mới làm xong toàn bộ.
Trước tiên cho hai đứa nhỏ hộp cơm đựng mấy cái, nhìn hai đứa nhỏ xuống lầu, để cho bọn họ cõng đến trường học ăn.

Tối hôm qua Chu Thuật không trở về, hai đứa nhỏ phải tự mình đi bộ đến trường.

Mới vừa đi ra ngoài, Tư Vân đi theo sau, trong tay nắm Đại Hoàng.

Hai người có chút sững sờ, khi nghe Tư Vân nói đưa Đại Hoàng đến trường, đều choáng váng.

Vốn còn không rõ nàng tại sao phải như vậy, chẳng lẽ Đại Hoàng cũng cần đọc sách sao.

Nhưng rất nhanh, hai tiểu tử kia, liền biết dụng tâm lương khổ của Tư.

Bởi vì bọn họ còn chưa tới trường học, đã bị Chu Hữu Tài dẫn theo mấy người lớp trên ngăn chặn.

Hai hạt đậu nhỏ bình thường nếu chống lại mấy người như vậy, khẳng định chỉ có thể bị đánh.

Nhưng mà bây giờ, bọn họ dẫn Đại Hoàng theo...
104

Chu Hữu Tài nhe răng khi nhìn thấy con chó ngao Tây Tạng đứng phía sau Chu Việt Hàn cao bằng mình, thoáng cái cứng đờ trên mặt.

Chu Việt Đông hôm qua trở về nhìn thấy vết thương trên mặt em trai, mới biết được cậu nhóc đánh nhau với người khác, nhưng nghe em trai nói đối phương đã xin lỗi cậu nhóc, cậu ta cũng không nghĩ nhiều.

Không nghĩ tới những người này cư nhiên sẽ xuất hiện ở bọn họ đi học trên đường, hơn nữa còn khí thế hung hăng, rõ ràng là muốn chặn bọn họ.
Chu Việt Đông không phải kẻ ngốc, gần như trong nháy mắt, liền hiểu được mục đích Tư Vân bảo bọn họ mang theo Đại Hoàng đến lớp.

Cô là muốn...... Lấy bạo chế bạo a!

Giờ khắc này, trong lòng cậu ta giật mình.

Cho nên nói Tư Vân đã sớm đoán được đối phương không có khả năng sẽ dễ dàng từ bỏ như vậy, mới có thể làm như vậy sao!

Chu Việt Hàn còn chưa kịp phản ứng còn tưởng rằng chỉ là trùng hợp, lúc này cảnh giác ôm chặt cái hộp trong lòng mình, lỗ mũi trút giận: “Chu Hữu Tài, cậu cản phía trước chúng ta làm gì!!”

Cậu nhóc ghét nhất chính là Chu Hữu Tài, trước kia thích nói những lời khó nghe kia.

Nhưng anh trai không cho phép mình đánh nhau, hơn nữa Chu Hữu Tài rất đáng ghét, nghe nói trong nhà rất có tiền, cậu nhóc cũng không dám gây phiền toái.

Nhưng hôm qua cậu ta lại dám mắng mẹ!

Mắng mình coi như xong, còn mắng mẹ, cậu nhóc đương nhiên là nhịn không được!

Sau khi động thủ đánh người, Chu Việt Hàn trong nháy mắt hoảng sợ.

Nhưng mẹ nói cho cậu nhóc biết, lúc cậu nhóc không làm sai, trong lòng Chu Việt Hàn không hiểu sao lại có một chút tự tin.

Đặc biệt là khi Chu Hữu Tài xin lỗi mình, cậu nhóc đã biết, mình không còn là Chu Việt Hàn không có chỗ dựa nữa, cậu nhóc bây giờ, là Nữu Cô Lộc Hàn.
Nếu Chu Hữu Tài dám bắt nạt cậu nhóc, cậu nhóc không chỉ báo cáo với thầy, còn báo cáo với phụ huynh.

Cha mẹ nhất định sẽ báo thù cho mình.
Cho nên bây giờ Chu Việt Hàn lá gan rất lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro