81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắm Đại Hoàng hất cằm nhỏ, không sợ Chu Hữu Tài chút nào.

Cậu nhóc ngây thơ cho rằng, Chu Hữu Tài đã xin lỗi mình, khẳng định không dám tìm mình gây phiền toái.

Chu Hữu Tài nhìn thấy con chó chân đều mềm nhũn, ai có thể nói cho cậu ta biết tiểu tạp chủng Chu Việt Hàn này làm sao có thể nuôi con chó lớn dọa người như vậy!

Vốn rất sợ hãi, nhưng nghe được âm thanh Chu Việt Hàn cậu ta chợt cảm thấy mình bị khiêu khích.

Lập tức chống cổ, âm trầm nói: “Chu Việt Hàn, mày đừng quá kiêu ngạo, hôm qua ngươi làm hại tao mất mặt, mày thức thời quỳ chui qua hang tao, bằng không đừng trách tao không khách khí, mày cũng thấy được đi, người của tao nhiều hơn các người!”

Cậu ta dứt lời, tự tin quay đầu lại.

Lại thấy mấy nam sinh lớp trên vừa rồi còn đứng ở phía sau mình không biết đi xa từ lúc nào, cách mình rất xa, vẻ mặt hoảng sợ.

Chu Hữu Tài: “...”

Chu Việt Hàn nhìn cậu ta một cách khó hiểu, hỉ cảm thấy Chu Hữu Tài này giống như heo, đầu óc khẳng định có vấn đề.

Cậu ta một tay ôm hộp cơm, một tay dắt Đại Hoàng đi tới.

Chu Hữu Tài còn tưởng rằng cậu nhóc muốn thả chó cắn mình, sợ tới mức chân như nhũn ra.

Liên tục rút lui, đặt mông ngồi dưới đất, thét chói tai: “Mày, mày không nên tới đây, mày không nên tới đây a!”

Chu Việt Hàn: “...”
**
Tư Vân làm xong bánh đậu xanh, trở về ngủ nướng.
Vẫn bị Oánh Óánh đánh thức.

Cô nhóc nhỏ trước kia đều là chính mình một người ở nhà, chính mình một người rời giường là có thể ngồi tự tiêu khiển chơi nửa ngày.

Lúc này phỏng chừng là đói bụng, đáng thương vô cùng ngồi ở mép giường nhìn nàng, bắt lấy tay nàng chỉ, một khác chỉ tay nhỏ giơ trống trơn tiểu bình sữa, mồm miệng không rõ kêu to: “Ma ma ~ ma ma ~~”

Tư Vân vội vàng đứng dậy pha sữa bột cho đứa nhỏ, tiểu nha đầu lập tức ôm ực ực uống từng ngụm từng ngụm, quai hàm phồng lên, đáng yêu nổi bong bóng.

Tư Vân nhìn cô nhóc nhỏ bị mình nuôi càng ngày càng phấn nộn, tâm tình cũng tốt. Chờ nàng uống sữa xong, lại đút cô bé ăn cơm, chán đến chết dạy cô nhóc nhỏ nói chuyện, thấy giờ không còn nhiều, lúc này mới tìm cái váy màu hồng thay cho cô bé.

Lập tức đem bánh đậu xanh buổi sáng làm xong chia làm ba phần, một phần cho nhà thím Trương, một phần cho Lâm gia.

Sau khi làm xong cơm trưa đóng gói xong, tính toán còn lại đưa qua trại chăn nuôi.

Bởi vì hơi nhiều, Tư Vân còn xách giỏ trúc, dùng vải đậy lại ra cửa.

Thím Trương nhìn cô đưa bánh đậu xanh tới, rất ngạc nhiên: “Vân Vân, cô thật đúng là khéo tay a, còn biết làm bánh đậu xanh, khó trách hôm qua Thạch Đầu nhà tôi trở về vẫn nhắc tới mãi."

Tư Vân cười nói: “Tôi làm cái này rất đơn giản, không có hàm lượng kỹ thuật gì, nhưng mùi vị coi như cũng được, tôi chuẩn bị một hộp cho mọi người nếm thử.”

Cô đưa một hộp bánh đậu xanh qua.

Thím Trương lập tức đẩy nói: “Vậy làm sao được, nhiều như vậy, các cô giữ lại ăn là được rồi, chúng ta không cần.”

Thạch Đầu nóng nảy: “Bà nội, cháu muốn.”

Lập tức bị trừng mắt một cái.

Tư Vân buồn cười: “Tôi làm mấy hộp rồi, đồ chơi này ăn không hết để hai ngày liền hỏng, cũng lãng phí, thím cứ nhận đi, lúc trước vẫn phiền thím giúp tôi chăm sóc đứa nhỏ, em còn chưa kịp cảm ơn thím đâu.”

“Còn có Thạch Đầu, sau này muốn ăn gì cứ việc đi tìm dì.”

Thạch Đầu lập tức gật đầu.

Tư Vân lúc này mới dắt Oánh Oánh đi trại chăn nuôi, vừa lúc anh trai đã qua học tập, đến lúc đó bảo anh ta mang về cho người nhà ăn.

Lúc này tất cả mọi người đang ăn cơm, thấy Tư Vân đến, lập tức nhiệt tình hô: “Chị dâu, chị dâu khỏe, đưa cơm cho lão đại sao?”

Tư cười gật đầu, đi qua chia bánh đậu xanh cho mọi người.

Cũng may cô làm rất nhiều, nhưng ở đây đông người cho nên mỗi người chia nhau một miếng nếm thử mùi vị.
Mọi người ngạc nhiên nắm lấy bánh đậu xanh, thổn thức không thôi: “Chị dâu lợi hại a, nấu cơm ăn ngon coi như xong, còn có thể làm bánh ngọt, người thành phố đều như vậy toàn năng sao?”

Nói xong có người nếm thử một miếng, vị ngọt mềm mịn, vào miệng liền tan, răng môi lưu hương!
Cái này cũng quá ngon đi!

Nhưng mà mọi người cũng không tiện lấy nhiều, bánh ngọt thời buổi này vốn là xa xỉ phẩm, người có tiền dùng để tặng quà.

Chị dâu cam lòng cho bọn họ nếm thử, đã là phi thường tốt rồi...

Cũng không thể quá tham lam.

Vu Đông nhìn thấy Tư đến, vội vàng đi qua, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào giỏ trúc Tư Vân mang theo.

Chiếu theo kinh nghiệm trong khoảng thời gian này của cậu ta mà nói, chị dâu trong rổ này nhất định là ăn ngon!

Tư Vân đưa bánh đậu xanh qua: “Muốn nếm thử không, bánh đậu xanh vừa ra lò hôm nay."

Vu Đông cũng không khách khí, một ngụm liền nhét vào miệng, dư vị nhắm mắt lại hơn nửa ngày, mới nuốt vào, đập đi miệng ý còn chưa đả thèm nói: “Chị dâu, chị làm cái này cũng quá ngon! Lão đại quá hạnh phúc!”

Tư Vân cười cười: “"Ăn ngon đi, lần sau làm nhiều một chút đưa cho hai người.”

“Được nha~” Vu Đông Vu Đông vui mừng gật đầu, lập tức ôm lấy cô nhóc nhỏ, hôn lên mặt Oánh Oánh: “A, tiểu Bảo nhà ta hôm nay mặc váy, xinh đẹp như vậy không muốn sống nữa~đi, chú dẫn con đi xem heo con.”

Nghe nói muốn xem heo con, Oánh oánh mừng rỡ quơ tay nhỏ bé.

Tư Vân cũng không ngăn cản, tự mình đi đến phòng làm việc của người đàn ông.

Cửa phòng làm việc mở ra, Tư Vân đi qua, thoáng cái liền thấy trong phòng làm việc ngoại trừ Chu Thuật Hoài ra, còn có một người đang đứng, anh ta đứng ở trước mặt Chu Thuật Hoài đang nói gì đó.

Chu Thuật Hoài mặc áo ba lỗ màu xanh quân đội, hơi cụp mắt nhìn phong thư trong tay, thần sắc lãnh đạm nghe. Phía sau anh là cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, kéo bóng của anh càng thêm  cao lớn.

105

Cô im lặng đứng, không đi qua quấy rầy.

Chu Thuật Hoài tiếp nhận điếu thuốc đối phương đưa tới từ trong bao thuốc lá, bỏ vào trong miệng, lúc vẩy mắt, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đứng cách đó không xa.

Anh nhìn vài giây, khói bốc lên.

Giọng nói trầm thấp: “Lại đây.”

Một tiếng này, làm cho Tư Vân vốn định ở một bên chờ ngây ngẩn cả người.

Có chút không biết xấu hổ, cô không nghĩ tới đã giữa trưa, Chu Thuật Hoài còn bận rộn như vậy.

Vốn định chờ anh xong việc mới qua.

Người đứng đối diện Chu Thuật Hoài quay đầu lại, dường như sửng sốt một chút, lập tức cười nói với Chu Thuật Hoài hai câu, rồi đi ra khỏi văn phòng.
Lúc đi ngang qua Tư Vân, gật đầu xem như chào hỏi, liền rời đi.

Lúc này Tư Vân mới phát hiện, người đàn ông này không phải là người của trại chăn nuôi, cũng không phải đến nói chuyện hợp tác với Chu Thuật Hoài.

Mà là cảnh sát mặc thường phục lúc trước đến Lâm gia điều tra vụ án mất tích “3000 đồng”.

Cô kinh ngạc đi vào, vừa định hỏi, cửa văn phòng phía sau đã bị người đàn ông đóng lại.

Nhất thời hô hấp căng thẳng.

Không quay đầu lại, liền có thể cảm giác phía sau có hơi thở cực nóng truyền đến.

Người đàn ông đứng sau lưng cô, dán rất gần.
Chỉ cần cô lùi lại một bước, sẽ đụng vào trong lòng anh.

Một đêm không gặp, mặc dù ai cũng không nói gì, nhưng nam nữ bị vây trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt này, làm sao khắc chế được.

Đương nhiên là nhớ.

Tư Vân là, Chu Thuật Hoài cũng vậy...

Tư Vân cảm thấy da đầu tê dại, ra vẻ bình tĩnh mở giỏ ra, cầm lấy bánh đậu xanh quay đầu lại, vừa ngước mắt lên, liền đối diện với người đàn ông đang cắn điếu thuốc, đôi mắt thâm trầm, cô nuốt nước miếng: “Em, em làm bánh đậu xanh, muốn nếm thử không?”

Chu Thuật Hoài liếc cô một cái.

Tư Vân ngừng thở.

Người đàn ông nhìn cô vài giây, không nói gì, dụi tắt điếu thuốc trong gạt tàn thuốc trên bàn, cúi đầu ăn vào tay cô.
Môi mỏng chạm vào đầu ngón tay cô.

Tư Vân cảm thấy nóng bỏng, vội vàng xoay người mở hộp cơm ra, muốn anh ăn cơm trước.

Vừa mới mở hộp cơm ra, cánh tay đột nhiên bị anh kéo lại, tiếp theo người bị anh kéo xoay người.

Tư Vân ngẩn người, ngước mắt, Chu Thuật Hoài đẩy cô đến trước bàn làm việc, chống đỡ, bàn tay to rộng nắm eo cô, cúi đầu, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng.

“Ngày hôm qua dẫn anh trai em chạy cả đêm, quen thuộc lộ tuyến, không phải cố ý không trở về.”

Tư Vân ngạc nhiên, đây là anh giải thích sao?

Lập tức bật cười, người đàn ông này, cô nhỏ mọn như vậy sao?

Anh không về nhà, đương nhiên là bận rộn.

Chẳng lẽ còn lo lắng mình sẽ hiểu lầm hay sao.

Trong lòng vừa buồn cười, vừa đau lòng.

Ngón tay cô lướt qua mặt mày đang nhíu chặt của người đàn ông, lập tức trượt xuống, theo khuôn mặt lăng giác rõ ràng của anh, ôm lấy cổ anh, đệm chân lưu lại một nụ hôn trên môi mỏng của người đàn ông.

Đôi mắt đen kịt của Chu Thuật Hoài sâu thêm một chúc, eo bụng gắt gao đặt cô đặt trước bàn.

Đôi mắt Tư Vân run rẩy, người đàn ông này sao lại dán gần như vậy...

Thấy anh muốn cúi đầu hôn cô, Tư Vân vội ngăn cản: “Ăn cơm trước.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro