72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngược lại Lý Minh Quân thấy sắc mắt sáng còn kém không nhiều lắm đâu.

Ánh mắt mọi người nghi hoặc rơi vào người của mẹ Vương trong mắt lộ ra khinh thường.

Khuôn mặt mẹ Vương đỏ bừng, hung ác trừng mắt nhìn Tư Vân kẻ đã biến đứa con trai quý giá của bà ta thành đồ vô giá trị: “Cô, cô câm miệng cho tôi!”

“A, không có lỗi ta không phải cố ý nói con trai ngươi lớn lên xấu, bác gái ngươi không cần để ý, dù sao lớn lên xấu cũng không phải lỗi của anh ta, có đôi khi gien của cha mẹ cứ như vậy, cũng không phải anh ta có thể thay đổi được."

“...”

Mẹ Vương một hơi chặn ở ngực, thiếu chút nữa tức ngất đi.

Tiện nhân này, từng câu từng chữ không rời con trai mình xấu xí, còn ngay cả mình cũng mắng, quả nhiên giống như Chu Đình Đình nói, thật sự là quá ác độc!

Cô chính là cố ý nói như vậy, đánh lừa dư luận, làm cho mọi người cho rằng cô chướng mắt con trai mình, đem sai đều đổ lên người con trai mình.
Chu Đình Đình trợn mắt há hốc mồm.

Cô ta ở chung với mẹ chồng nhiều năm như vậy, mẹ chồng miệng lưỡi sắc bén cô ta là người hiểu rõ nhất.

Chưa từng thấy ai làm bà ta tức giận như vậy.
Tuy rằng khiếp sợ, nhưng lúc này cô ta cũng không thể tùy ý Tư Vân kiêu ngạo như vậy.

Đứng dậy quát lớn nói: “Tư Vân, sao miệng cô lại bẩn thỉu như vậy! Mẹ chồng tôi chỉ muốn đòi lại công bằng cho chú tôi mà thôi, chú tôi đã thảm như vậy rồi, cô lại còn nói xấu chú ấy, cô quả thực quá ác độc.”

Vẻ mặt Tư Vân thương tâm nói: “Chu Đình Đình, cô còn không biết xấu hổ nói người khác đâu, luận ác độc, cũng hẳn là cô mới đúng đi, nào con gái đã có chồng có thể mang nhà chồng đi gây chuyện cho nhà mẹ đẻ, còn mang nhiều người như vậy, làm sao, cô là muốn có tội với bề trên, động thủ đánh vợ đại ca của cô hay sao?”

Lời này quá mẫn cảm, Chu Đình Đình nhất thời mí mắt giật giật, nhưng mà còn không đợi nàng mở miệng, chợt nghe Tư Vân nói: “Coi như là nuôi chó mười mấy năm cũng có cảm tình, cô ngược lại là tốt, ăn trong móc ngoài, mang theo người ngoài đến trong thôn tìm người trong nhà gây chuyện, mọi người nói cách làm này hợp lý sao?”

Người xung quanh nghe được lời này, cũng cảm thấy rất có đạo lý.

Đúng vậy, mặc kệ như thế nào Chu Đình Đình cũng là người Chu gia, lúc này mang theo người nhà chồng đến nhà mẹ đẻ tìm phiền phức là có chuyện gì xảy ra.

Cũng thật quá đáng đi!

Cái này khi dễ người đều khi dễ đến nhà mẹ đẻ.
Bình thường người trong thôn tuy rằng nhiều bao nhiêu ít đều sẽ có chút mâu thuẫn, nhưng thời khắc mấu chốt, tất cả mọi người rất bên vực người mình.

Chu Đình Đình mang theo nhiều người thô kệch như vậy đến kiếm chuyện với Tư Vân, Chu lão đại lại không ở nhà.

Tất cả mọi người đều nhận ơn của Chu Thuật Hoài ân, không thể bỏ mặc.

Nhất thời đối với đoàn người Chu Đình Đình tràn ngập địch ý.

Mặt Chu Đình Đình tái mét, mặt người Lý gia cũng tái mét.
Bọn họ dẫn theo vài người, nhưng làm sao cũng đánh không lại người trong thôn này a!

Chu Đình Đình hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Cô ăn nói bậy bạ, cô chính là muốn ly gián quan hệ giữa tôi và anh trai tôi, muốn thay người trong nhà mới thay chú tôi, cô đừng tưởng rằng tôi không biết cô có ý đồ gì.”

Mẹ Vương không kiên nhẫn nói: “Được rồi, đừng nói nhảm với cô ta, hôm nay cô không quỳ xuống xin lỗi con trai tôi, không bồi thường tiền thì đừng trách tôi không khách khí."

Nói xong, bà ta nói với mấy người đàn ông phía sau: “Dẫn cô ta đi, tôi còn không tin hôm nay cái tôi trị không được nàng!”

Chu Thuật Hoài không có ở nhà, được, nếu muốn vợ anh, liền tự mình lăn tới cửa đi xin lỗi.
Đem con trai mình đánh thành như vậy, bà ta mới mặc kệ đối phương có phải là đại ca của con dâu mình hay không!

Nói xong, bà ta mang theo mấy người đàn ông liền đi lên trước.

Trong khoảng thời gian ngắn, hai bên giương cung bạt kiếm.

Tiếng Đại Hoàng sủa điên cuồng, tiếng xích sắt lôi kéo, một bóng người nhỏ gầy lặng lẽ đi qua, ai cũng không phát hiện.

Người xung quanh thấy sắp đánh nhau, mọi người còn khuyên nhủ: “Đình Đình à, có lời gì không thể từ từ nói, dù thế nào đi nữa, cũng là vợ của đại ca con, các con như vậy không tốt a, mau khuyên mẹ chồng con đi, nếu thật sự xảy ra chuyện sẽ không tốt.”

Chu Đình Đình nghiến răng nghiến lợi, oán hận trừng mắt Tư Vân: “Đó cũng là cô ta đáng đời, anh trai tôi biết chân tướng, khẳng định cũng có thể hiểu được.”

Ánh mắt Tư Vân lạnh lùng: “Được, các người bắt, chuyện này đưa ra pháp luật chính là bắt cóc, dù sao tôi đã báo cảnh sát, đến lúc đó ai cũng đừng nghĩ tốt.”

Nghe được hai chữ báo cảnh sát, mấy người đàn ông dừng lại trong chớp mắt, liếc mắt nhìn nhau.
Sắc mặt của mẹ Vương và Chu Đình Đình trở nên khó coi.

Đôi mắt đẹp của Tư Vân đảo qua đoàn người Lý gia: “Con trai bà nếu thật sự vô tội, vì sao anh ta không đi báo cảnh sát, nói trắng ra chính là mình chột dạ, mình làm sai chuyện, không dám thừa nhận, mới dám lén tìm người gây phiền toái, tôi khuyên các anh, tốt nhất đừng làm họng súng cho người khác.”

Mọi người trầm mặc.
Đúng vậy, nếu Lý Minh Quân thật sự vô tội, vậy tại sao không báo cảnh sát?

“Hù dọa ai chứ, cảnh sát cách nơi này xa như vậy, mới không quản. Đừng nghe cô ta, cha tôi ở cục cảnh sát có quan hệ, xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm!”

Nghe nói như thế, Lý gia mới nhớ tới thân phận của mẹ Vương.

Lập tức gan lớn lên, lao về phía T ư Vân.
“Ai dám động đến chị dâu chúng ta!”

Còn chưa kịp hành động, một đám đàn ông ăn mặc áo ba lỗ, vẻ mặt âm trầm vọt tới.
Đó là người của trại heo.

Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ sân loạn thành một đoàn.

Chu Đình Đình thấy Tư Vân bị bảo vệ ở phía sau, nghiến răng nghiến lợi, cô ta đi tới liền muốn mượn cơ hội giáo huấn Tư Vân một chút, ai biết vừa tới gần, chợt nghe răng rắc một tiếng, một đạo gió mang theo tiếng xích sắt vù vù lướt qua đỉnh đầu của mình, lập tức bị đánh bay ra ngoài.

“A ——” Chu Đình Đình bị Đại Hoàng đánh ngã, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Đại Hoàng dường như điên rồi, gặp người liền nhào cắn, mọi người chưa từng thấy con chó lớn nào hung dữ như vậy, lúc này đều luống cuống, bị đuổi theo khắp nơi cắn xé.

Tư Vân thừa cơ hung hăng đạp Chu Đình Đình hai cước, TMD đừng tưởng rằng cô không biết, vừa rồi Chu Đình Đình muốn nhân cơ hội đánh mình.

Chu Đình Đình bị đạp trợn trắng mắt, kêu như giết heo ——

Mẹ Vương đã bị dọa đến choáng váng, con chó lớn như vậy, đứng lên còn cao hơn bà ta.

Vốn ỷ vào người một nhà nhiều, bà ta không sợ, nhưng bây giờ nhìn con chó kia nhe răng nanh nhào về phía mình, chân bà ta run lên, đặt mông ngã xuống đất, đúng là bị dọa hôn mê bất tỉnh.
Nội tâm: Nhìn không thấy tôi nhìn không thấy tôi!
Mọi người: “...”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro