42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại sao phần thân dưới của anh không thể cứng như cơ thể của anh?

Tư Vân đỏ mặt, lúc này không ôm, ngược lại có chút làm bộ.

Hai tay duỗi ra, cánh tay trắng nõn thon dài xuyên qua eo gầy gò của anh, gắt gao ôm eo anh, ngón tay trắng mịn đan vào nhau.

Đường này không tốt, vẫn phải cẩn thận là trên hết.

Đội mũ bảo hiểm, tiếng gió vẫn rất lớn, Tư Vân nhẹ nhàng thở hổn hển, hô hấp không biết như thế nào trở nên có chút nóng bỏng, đôi mắt đầy sao dưới mũ bảo hiểm run lên.

Chiếc xe máy bình thường này, sao lại khiến anh có cảm giác lái xe máy chứ.

Khi những người đi bộ trên đường nghe thấy âm thanh, tất cả bọn họ đều đưa mắt nhìn về phía hai người bọn họ.

Nhìn thấy chiếc Honda King thế hệ thứ hai màu đen mới toanh này, ánh mắt lộ rõ ​​vẻ ghen tị.

Đàn ông hâm mộ xe máy, phụ nữ hâm mộ phụ nữ trên xe.

Thời đại này có một chiếc Honda King, vậy trêu chọc em gái thật sự rất dễ dàng.

Mang ra ngoài hóng gió, cũng không kém so với xe hơi nhỏ.

Đời trước Tư Vân chưa từng có bạn trai, vẫn không thể cảm nhận được, cảm giác bạn trai đưa đón về nhà, xe máy thời niên thiếu.

Cô cũng không hiểu.

Nhưng vào lúc này, cô dường như cảm nhận được điều đó.

Loại cảm giác này... Cũng không tệ.

Cô ngước mắt, nhìn về phía người đàn ông trước mặt.

Anh rất cao, sống lưng rất rộng, cô chỉ cần cúi đầu xuống một chút là có thể chặn được phần lớn gió, chỉ ngửi thấy mùi núi rừng thoang thoảng trên người người đàn ông.

Cánh tay theo bản năng siết chặt hai phần.
Anh mặc áo ba lỗ màu xanh lá cây đơn giản, cơ bắp cánh tay nổi bật, nhưng không phải đặc biệt khoa trương, độ cong vừa vặn là hoàn mỹ nhất.
Cách vải vóc, có thể cảm giác được cơ bắp cứng rắn chặt chẽ, thậm chí mơ hồ có thể cảm nhận được xúc cảm của khối cơ bụng.

Tư Vân khẽ thở dài, trong lòng càng cảm thấy đáng tiếc: Đàn ông tại sao nửa người dưới của anh không thể cứng như cơ thể của anh chứ.

Tuy rằng như thế, nhưng cơ bắp tốt như vậy, cũng không phải bình thường có thể đụng tới.

Tư Vân chưa bao giờ sờ cơ bụng của người đàn ông, ngón tay không nhịn được giật giật.

Trong thoáng chốc, cơ thể người đàn ông căng chặt.

Hô hấp đều nặng hai phần, giọng nói khàn khàn, ẩn chứa vài phần cảnh cáo: “Tư Vân, đừng lộn xộn.”

Tư Vân 囧.

Chỉ là một cái động chạm, phản ứng lớn như vậy, người không biết còn tưởng rằng anh là hoàng hoa tiểu khuê nữ đâu.

Xe chạy ra khỏi nội thành, dòng người dần dần ít đi, tốc độ xe thoáng cái tăng lên, xe máy thời buổi này, tốc độ cũng rất nhanh.

Tư Vân kêu lên một tiếng, không dám lộn xộn, ôm chặt eo người đàn ông, dán mặt lên lưng anh.

“Chu Thuật Hoài, anh chậm một chút...” Lúc cô gọi tên anh, giọng nói mềm mại, đặc biệt dễ nghe.

Đôi mắt đen căng thẳng của Chu Thuật Hoài nhìn chằm chằm phía trước, cuối cùng vẫn chậm lại một chút.

Âm thanh chậm lại: “Đừng sợ.”

Tư Vân ngồi trong chốc lát, cũng rõ ràng cảm nhận được người đàn ông này lái xe là thật sự ổn, đường núi rách nát như vậy, lại còn có thể không làm cô bay lên.

Rất nhanh cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tốc độ của Chu Thuật Hoài nhanh, cũng ổn định.

Thậm chí có thể vượt qua tốc độ của xe tải.

Bình thường vào trong thành phố ngồi xe mất nửa giờ, anh lái không đến một giờ đã nhìn thấy cửa thôn.

Thôn trang yên tĩnh, âm thanh xe máy đặc biệt rõ ràng.

Người lao động trong ruộng, nhao nhao ném ánh mắt về phía bọn họ.

Thấy là hai người, trên mặt đều lộ ra biểu tình thổn thức không thôi.

Chu gia thật sự kiếm được nhiều tiền, nhà lớn này mới xây xong chưa được hai năm, lại mua xe...

Tuy rằng ngoài miệng mọi người nói Tư Vân gả vào nhà là làm mẹ kế, tương lai sẽ rất thê thảm.

Nhưng với hoàn cảnh hiện tại, làng trên xóm dưới, có người phụ nữ nào sống thoải mái như cô?
Hạnh phúc ngắn ngủi còn hơn đau khổ cả đời. Bản dịch thuộc nhà Lychee Mận Đỏ.

Đặc biệt là những người phụ nữ cùng tuổi trong ruộng, lúc trước còn không coi trọng cấp trên, cảm thấy cô chỉ coi trọng trước mắt.

Nhưng trong khoảng thời gian này, Chu gia xảy ra chuyện, cả nhà xách túi lớn túi nhỏ về nhà, cuộc sống ngày càng thoải mái, Tư Vân thậm chí không cần xuống đất, lúc này từ thành phố trở về, đều là Chu Thuật Hoài ái xe máy mới đưa cô trở về, ai mà không đỏ mắt?

Lại nhìn mình, còn phải thu dọn xong việc trong ruộng trước khi trời mưa mới có thể đi, một khắc cũng không thể thở phào nhẹ nhõm.

Thật sự là quá tốt số!

Mọi người không khỏi nghĩ tới chuyện của Chu gia và Lưu gia.

Hôm nay thím Lưu đã trở lại, còn mang theo Chu Đình Đình.

Chu Đình Đình cãi nhau với Tư Vân một trận, nghe nói Tư Vân không cho cô ta vào cửa.

Thím Lưu thì thôi, dù sao đúng là làm sai chuyện, về tình có thể hiểu được.

Nhưng cô dựa vào cái gì không cho Chu Đình Đình vào nhà!

Đây chính là nhà mẹ đẻ của Chu Đình Đình!

Trước đây mọi người đều không nghĩ nhiều, bây giờ nhìn thấy Tư Vân thoải mái như vậy, trong lòng tự nhiên chua xót, những thứ này tự nhiên khuếch đại trong lòng, thậm chí thay vào chính mình gả ra cửa, khó được về nhà một chuyến, còn bị một người từ bên ngoài đến chắn ở cửa nhà.

“Muốn tôi nói, Tư Vân này không chừng thật sự có chút vấn đề, thím Lưu có thể hiểu được, nhưng Chu Đình Đình người ta cũng không đắc tội với cô ấy, nghe nói đóng cửa không cho vào!”

“Mới vừa vào cửa đã cường thế như vậy, ngày sau cô ấy sẽ thoải mái.”

“Chính là ỷ vào Chu gia không có cha mẹ chồng quản cô ấy thôi!”

“Tôi cũng cảm thấy người phụ nữ này có vấn đề gì đó, các ngươi còn nhớ người phụ nữ trước đây gả cho Chu lão đại sao, hai người kết hôn một năm, nghe nói hai người ngủ phòng riêng, chưa từng chạm vào nhau, huống hồ một mình đưa cô ấy đi thành phố mua đồ, đi ăn ngoài, còn đích thân lái xe đưa cô ấy đi! Cô không nhận ra dạo gần đây Chu lão đại ngày càng chạy về nhà nhiều hơn sao!”

“Ai làm cho người ta lớn lên xinh đẹp sao, trắng nõn mềm mại, người đàn ông kia sao có thể từ chối...”

“Nhưng làm sao tôi nghe nói cô ấy không an phận, trưa hôm qua khi tôi đi ngang qua cửa của Chu gia, tôi thấy Lý Minh Quân đang nói chuyện với cô ấy, cô ấy ăn mặc rất lẳng lơ...”

“Thiệt hay giả?”

“Tôi tận mắt nhìn thấy còn có thể giả?”

“Vậy cô ta cũng quá không biết xấu hổ, một mình Chu lão đại còn không thỏa mãn được cô ta? Vậy mà còn thông đồng với người khác...”
**
Bên này, Tư Vân còn không biết, cũng bởi vì mình cùng Chu Thuật Hoài lái xe máy trở về, đã bị người ác ý bịa đặt.

Thời đại này chính là như vậy, sống không tốt, người ta ghét bỏ cô nghèo, sống quá tốt, người khác lại ghen tị cô dựa vào cái gì sống tốt như vậy, khẳng định là dùng phương pháp không chính đáng có được.

Trước cửa Chu gia.

Dưới mái hiên, Chu Việt Hàn mang băng ghế ra ngoài làm bài tập. Tuổi còn nhỏ như vậy, cậu nhóc đã hiểu ưu sầu, đôi lông mày nhỏ nhíu lại, làm như có chút không yên lòng.

Chu Việt Đông đang quét dọn sân vườn, lúc vẻ mặt bình tĩnh, có hơi giống Chu Thuật Hoài.

Mỗi ngày cậu ta đều rất tự kỷ luật, luôn trong thời gian nhanh nhất, vượt mặt em trai, làm xong bài tập, sau đó bắt đầu tìm việc khác làm.

Đôi khi chơi cùng em gái, đôi khi dọn dẹp, hoặc giặt quần áo cho em trai em gái...

Cậu ta mới mười tuổi, tuổi còn nhỏ có thể làm được như vậy đã là rất tốt rồi.

Ngoài việc học và đến lớp hàng ngày, cậu ta dành hết thời gian cho những người thân của mình, không bao giờ ra ngoài chơi với đám trẻ con.

Tính cách của cậu ta nội liễm, luông trầm mặc ít nói.

Cho nên ở trong thôn, dường như không có người bạn bè nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro