154

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

154
Chờ anh ta lấy lại tinh thần, sắc mặt nhất thời trầm xuống: “Tư Vân, cô có ý gì, cô nói rõ rang cho tôi, cô rốt cuộc có ý gì? Chuyện này nháo lớn như vậy đối với cô có chỗ tốt gì, tại sao cô làm làm người ta cảm thấy đáng ghét như vậy??”

Tư nghe xong, nở nụ cười, tự giễu nói: “Trong mắt anh, tôi vốn là người khiến người ta chán ghét như vậy, có gì kỳ quái, chẳng lẽ tính cách mười mấy năm cũng không thay đổi, bây giờ sẽ vì Lâm Tư Tư mà thay đổi sao?”

Phó Dương bị nghẹn một chút, khóe miệng run rẩy.
Trước kia anh ta muốn nói Tư Vân khiến người ta chán ghét, cô đã sớm ôm mặt về nhà khóc.

Lúc này như thế nào ngược lại còn lấy làm kiêu ngạo?

Từ khi nào cô trở nên mặt dày như vậy.

Tư Vân bế lên Oánh Oánh, bên cạnh, không muốn phản ứng với anh ta: “Nếu đã không quen thì tôi không chiêu đãi anh nhiều, xin cứ tự nhiên.”

Cô dứt lời muốn đi.

Phó Dương từ nhỏ đến lớn đều là người phụ nữ đuổi theo lấy lòng.

Lúc này bị Tư Vân qua loa như vậy, khuôn mặt giống như dưa chuột già.

Một tay liền kéo cánh tay cô, hơi tức giận: “Tư Vân, cô không nên không biết tốt xấu!”

Tư Vân mang giày da nhỏ có gót, trên tay còn ôm đứa bé.

Phó Dương kéo như vậy, một tay của cô liền buông lỏng.

Sức của cô không lớn, trong tay còn xách túi, lần này Oánh Oánh thiếu chút nữa liền từ trong ngực ngã xuống.

Túi cũng rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh lạch cạch.

Oánh Oánh bị dọa, cô bé tuy rằng còn nhỏ, nhưng có thể xem hiểu sắc mặt người khác.

Mặt Phó Dương thối như cứt chó, điều này sẽ làm cô bé thiếu chút nữa ngã sấp xuống, lúc này sợ tới mức "Oa - -" một tiếng khóc lên.

Người bên ngoài bị hấp dẫn.

Phó Dương cũng ngây ngẩn cả người, còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên mũi cay cay, cả người bị đánh bay ra ngoài.

Bệnh viện trong nháy mắt loạn thành một đoàn.
Tư gia không đợi được tin tức tốt Phó Dương mang về.

Ngược lại nhận được tin xấu Phó gia sốt ruột chạy tới cục cảnh sát.

Nguyên nhân là bởi vì Phó Dương ở bệnh viện khi dễ mẹ con Tư Vân, sau đó còn bị Chu Thuật Hoài phát hiện, hai người đàn ông đánh nhau, cuối cùng bị bắt đi.

Thật ra mà nói, cục cảnh sát cũng không xử lý được vụ án này.

Một là con trai của thủ trưởng đại viện quân khu, thiếu tá bộ đội.

Một người là cựu chiến thần kiêm luôn đoàn trưởng quân khu, mấy thủ trưởng chen vỡ đầu muốn tranh đoạt.

Một người cũng không phải bọn họ có thể quản được.

Chỉ có thể thông báo cho gia đình.

Đương nhiên, chuyện này nhất định là lỗi của Phó Dương.

Ai bảo anh ta không có việc gì đi khi dễ vợ con nhu nhược của người ta chứ.

Chu Thuật Hoài bảo vệ vợ con là chuyện thiên kinh địa nghĩa (chuyện hiển nhiên).

Cho nên là Phó Dương sai.

Biết được tin tức này, đừng nói là Phó gia, ngay cả Tư gia cũng choáng váng, rối rít ngây dại.
……
Đừng nói bọn họ há hốc mồm, ngay cả Tư Vân cũng là mơ hồ.

Cô cũng không nhìn thấy, hai người đàn ông đã đánh nhau.

Từng quyền kia đến tràng diện thịt thật sự dọa người, bây giờ cô còn có chút lấy định hồn.

Lúc ấy cô còn chưa kịp nói chuyện gì, Chu Thuật Hoài đã một quyền đánh vào người Phó Dương, đánh bay người ra ngoài.

Phải biết rằng Phó Dương tuy rằng không có 190, nhưng cũng là cao to từ 185 trở lên.

Hơn nữa từ nhỏ đi theo thủ trưởng Phó trong bộ đội lớn lên, kia thân thủ cũng không phải người bình thường đánh thắng được.

Lúc này lại bị Chu Thuật Hoài đánh cho mặt mũi bầm dập, không còn sức đánh trả.

Quả nhiên nam chính gì đó, là không có khả năng có thể đánh thắng được nhân vật phản diện lão cha.

Nhưng mà tuy rằng Phó Dương bị đánh rất thảm, nhưng nghe Chu Thuật Hoài nói như vậy, cục cảnh sát vẫn coi Phó Dương là con cháu nhà giàu có khi dễ vợ con nhu nhược.

Không có biện pháp ai làm cho Tư Vân lớn lên xinh đẹp như vậy đây?

Ở tuổi Phó Dương, lại chính là tuổi xúc động.

Nhìn thấy Tư Vân người phụ nữ xinh đẹp như vậy như vậy, thiếu gia đột nhiên nảy ra ý nghĩ dùng vũ lực đoạt lấy, cho nên mới giơ móng vuốt sói hướng về Tư Vân vươn móng vuốt sói, nhưng mà ai ngờ đến chồng của Tư Vân cũng không phải dễ chọc nhìn thấy vợ chịu ủy khuất, đương nhiên muốn giáo huấn đối phương...

Mọi người nhìn Tư Vân bằng ánh mắt hâm mộ thương tiếc.

Thậm chí còn phái nữ cảnh sát an ủi cô, khuyên bảo cô, sợ cô sẽ vì vậy mà lưu lại bóng ma.
Tư Vân: “…” Dù sao cũng rất mơ hồ.

Người Phó gia đến cục cảnh sát, cũng không phải không nói đạo lý, nghe nói là con trai mình khi dễ người trước, còn dọa đứa nhỏ khóc.

Lại nhìn thấy trong lòng ôm Tư Vân cô nhóc nhỏ mắt sưng đỏ đáng thương, bỗng nhiên cảm thấy bọn họ thật sự là tội ác tày trời.

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, người Phó gia bọn họ không còn mặt mũi sống ở thế giới này.

Lúc trước có Lâm Tư Tư trộm ba ngàn đồng sính lễ hãm hại Tư Vân gả về nông thôn.

Sau đó có Phó Dương khi dễ cô nhi quả phụ bọn họ!

Người không biết còn tưởng rằng Phó gia bọn họ ỷ thế hiếp người.

Vốn là đi xin hòa giải, kết quả chuyện này là càng tô càng đen..

Làm thủ trưởng bộ đội, toàn bộ quá trình cha Phó và mẹ Phó đều đỏ mặt xử lý chuyện này.

Hơn nữa tỏ vẻ nguyện ý bồi thường, hy vọng không cần làm lớn yêu cầu không tùy tiện nói ra ngoài, cảnh sát mới nể mặt ông là thủ trưởng.

Mẹ Phó Dương gói một bao lì xì lớn, tiến lên đưa cho Tư Vân, vẻ mặt xấu hổ: “Vân Vân, không xứng đáng, chúng tôi không nghĩ tới Phó Dương lại xúc động như vậy, làm tổn thương con và đứa nhỏ, thật sự rất xin lỗi. Đây là một chút tâm ý của dì, đứa nhỏ bị dọa, cầm đi mua chút đồ ăn ngon cho đứa nhỏ, xem như một chút bồi thường của dì, hy vọng con có thể nể tình trước kia dì đối xử với con không tệ, lúc này cũng đừng so đo với nó.”

Tư Vân vuốt xấp tiền thật dày bị nhét vào trong ngực: “....” Kỳ thật cô cũng muốn từ chối, nhưng cho thật sự là quá nhiều.

Lúc ấy Phó Dương thật sự rất quá đáng, cô cũng rất tức giận.

Nhưng mà Chu Thuật Hoài cũng đã dạy dỗ anh ta rồi.

Nếu như có thể, cô thật sự là không muốn tiếp xúc với gia đình này.

Dù sao dù thế nào, người ta cũng có quyền có thế.

Đắc tội bọn họ đối với cô và Chu Thuật Hoài đều không có lợi.

Nhưng cũng may, người Phó gia không ngu xuẩn như người Tư gia.

Càng không đổ lỗi cho người khác.

Vậy được rồi, cô đại nhân không nhớ tiểu nhân, không so đo với Phó Dương..

Vì thế gật đầu đồng ý.

Mẹ Phó vô cùng cảm kích, chuyện này nháo lớn, ảnh hưởng đến tiền đồ của con trai.

Không nghĩ tới đã xảy ra chuyện như vậy, Tư Vân chẳng những không trách tội, còn nguyện ý buông tha anh ta.

Đứa nhỏ này rất hào phóng.

Mẹ Phó nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm động lòng người của Tư Vân, cùng với cục cưng xinh đẹp ngoan ngoãn hiểu chuyện trong lòng cô.

Đáy mắt hiện lên sự hâm mộ.

Đứa nhỏ này là một người tốt, giúp người khác nuôi đứa nhỏ, nuôi tốt như vậy.

Cô gái đối xử tốt với trẻ con như vậy thì có ý xấu gì.
Ngay cả con gái nhà mình bây giờ cũng càng ngày càng thích Tư Vân.

Tư Vân lớn lên tốt, dáng người tốt, thành tích học tập cũng tốt, các phương diện đều rất ưu tú.

Nhưng mà lại đáng tiếc, cô không có duyên với Phó gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro