141

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

141
Cha Tư mẹ Tư rất là ngượng ngùng, dù sao vừa rồi bọn họ mới ồn ào bảo Tư Vân đi thả người ra, lúc này trong lòng còn có chút sợ hãi, cũng ngượng ngùng ở lâu, vội vàng bỏ lại một câu: “Vân Vân, ngày mốt là hôn lễ của Tư Tư và Phó Dương, nếu cô thuận tiện thì cùng chồng cô tới đây ăn một bữa cơm đi.”

Tư Vân khó chịu nói: “Hôn lễ long trọng như vậy? Nhưng tiền của tôi đã khám bệnh cho mẹ tôi rồi, không có tiền mua quần áo đẹp nữa, đến lúc đó đi qua, tôi sợ mất mặt hai người, tôi vẫn không đi.”

Cha Tư mẹ Tư quan tâm mặt mũi nhất, nghe được lời này, lập tức liền nói: “Vậy làm sao có thể được, không phải chỉ là một cái váy thôi sao, tôi ở đây cho cô, cô mua một cái tốt, cho Chu... chồng cô cũng bán một cái để cân xứng, biết không?”

Cha Tư ừa mới móc ra một bộ quần áo đoàn kết lớn đưa tới, Tư Vân lại thở dài nói: “Nghe nói hiện tại một bộ âu phục nhỏ cũng phải mười đồng, tôi vẫn không mua, quá đắt, hơn nữa, mua âu phục nhỏ còn phải giày da nhỏ, làm tóc, bằng không mặt xám mày tro sẽ làm cho người ta cười..."

Bàn tay bỏ tiền của cha Tư dừng một chút, cắn răng, lại móc ra hai đại đoàn kết.

Tư Vân tiếp tục cúi đầu lẩm bẩm: “Âu phục nam cũng rất đắt, ôi, nếu không chúng ta vẫn không...”

“Được rồi, năm mươi cũng đủ rồi.”

Cha Tư một tay đem năm đại đoàn kết nhét qua, thịt đau vô cùng.

Ông ta làm sao phát hiện, mỗi lần tới tìm cái này con gái nuôi, chính mình đều muốn xuất huyết nhiều một lần đâu.

Hơn nửa tháng tiền lương lại không có.

Cha Tư càng nghĩ càng đau lòng.

Ai ngờ Tư Vân lại nói: “Nhưng đến lúc đó còn phải mua chút quà qua đi, nhưng chúng ta đều không mua nổi thứ gì tốt, nếu không tặng Phó gia có cảm thấy...”

Cuối cùng cha Tư móc ra một trăm đồng sắc mặt xanh mét rời khỏi bệnh viện...

“Vân Vân, con, con thật sự muốn đi sao?” Bây giờ mẹ Lâm không có ấn tượng tốt với Tư gia, cũng không có hảo cảm với Lâm Tư Tư, lòng tràn đầy thất vọng.

Lúc này Lâm Tư Tư muốn kết hôn với vị hôn phu trước kia của con gái, lại còn để cho cô đi qua, cũng không biết là có tâm tư gì.

Bà thật sự không muốn để cho con gái nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đối với cô quá tàn nhẫn.

Tư Vân đếm, lập tức đem một tờ đại đoàn kết thu vào trong túi, nghe vậy, cười cười: “Đi a, vì sao không đi đâu?”

Người ta đều chủ động hẹn cô đi qua.

Cô còn phải chờ xem kịch vui đây.

Cho dù không kêu, Tư Vân cũng sẽ đi.

Không chỉ có cô đi, Lâm gia nói không chừng cũng sẽ đi.

Nhìn dáng vẻ của con gái, mẹ Lâm khó hiểu, sao vị hôn phu của cô lại kết hôn với người khác, cô còn vui vẻ như vậy chứ?

Chu Thuật Hoài là buổi chiều tới.

Trong tay cầm hoa quả và một ít thức ăn.

Tư Vân vừa lúc ra ngoài lấy nước nóng, đối mặt với anh.

Chu Thuật Hoài nhìn cô, giọng nói trầm thấp: “Mẹ sao rồi?"

Tư Vân: “Rất tốt, nhưng bác sĩ nói phải nằm viện quan sát một thời gian.”

Chu Thuật Hoài gật đầu, tiến lên đưa túi trái cây cho cô: “Đưa cái ly cho tôi, để tôi đi lấy cho.”

Tư Vân không từ chối, nhận lấy túi, lại đưa ly cho anh: “Này.”

Đầu ngón tay hai người chạm vào, anh nhìn cô nhiều hơn một cái.

Vẻ mặt Tư Vân bình tĩnh, đã không còn là người vừa chạm tay đã đỏ mặt.

Cô đi vào phòng bệnh.

Chu Thuật Hoài đứng tại chỗ hai giây, nhìn bóng lưng cô trong chốc lát, đột nhiên nhếch môi cười khẽ, lập tức quay đầu đi múc nước.

Hôm nay anh ăn mặc không giống thường ngày, cuối cùng cũng không phải áo ba lỗ trắng.

Đồng hồ đeo trên tay, đặc biệt nổi bật.

Thân hình cao lớn đứng ở thủy phòng lấy nước nóng, lúc hơi cụp mắt xuống, mặt mày lạnh lùng lạnh lùng, sườn mặt rõ ràng.

Khiến cho người chung quanh cùng y tá đều nhìn anh nhiều hơn vài lần.

“Ai, anh bạn trẻ, tôi nhớ anh rồi. Người hôm qua cãi nhau với người khác là em gái của anh à? Cô ấy trông rất điển hình và cũng rất dũng cảm. Nếu là người khác, sẽ không có dũng khí này.”

Chu Thuật Hoài quay người lại, đó là một bà già mặc đồ bệnh viện đang ngồi nhều chuyện, mỉm cười nhìn anh.

Trong tay như cây khô cầm một cái chén, run run rẩy rẩy.

Chu Thuật Hoài nhường ra vị trí: “Cô ấy rất dũng cảm.”

Dù sao chuyện như vậy, ở trong thôn kỳ thật thấy cũng nhiều.

Nhưng dám làm như vậy, chỉ có một mình cô.
Đừng nói người khác, Chu Thuật Hoài cũng khá giật mình.

Đương nhiên, anh cũng đồng ý với quyết định của Tư Vân.

Trước sự chú ý của mọi người tò mò nhìn qua, Chu Thuật Hoài lại nói: “Nhưng mà, cô ấy không phải em gái tôi, mà là vợ tôi.”

Nói xong, anh rời khỏi phòng nước bất chấp vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người.

Cũng đúng, Chu Thuật Hoài dù thế nào cũng đã ba mươi, dáng dấp cao lớn, thành thục ổn trọng.

Mà Tư Vân lại bất quá mười tám tuổi, chính là tuổi trẻ xinh đẹp, nhìn cũng không lớn, cả người đều xinh đẹp.

Ai cũng sẽ không tin cô và Chu Thuật Hoài là quan hệ vợ chồng.


Chu Thuật Hoài vào phòng bệnh.

Tư Vân đang bóc quýt, nói chuyện với mẹ Lâm.
Tiếng nói uyển chuyển.

Cô ngồi thẳng, dáng người duyên dáng, sườn mặt tinh xảo.

Lông mi thon dài thỉnh thoảng rung động.
Như là con bướm.

Cha Lâm tựa vào ghế ở bên cạnh nghỉ ngơi, Chu Tuệ Tuệ đã bị đuổi về.

Bệnh viện này không lớn, mỗi ngày bệnh nhân tới đều nhiều, vốn không có chỗ, cho nên người nhà đi cùng cũng rất mệt mỏi.

Hơn nữa ngày mai phải đi chợ, bây giờ mẹ Lâm không có biện pháp hỗ trợ, chỉ có thể để cho Chu Tuệ Tuệ một mình ra quán.

Bà cũng không có khả năng bởi vì cái bệnh này của chính mình, ngay cả làm ăn cũng không làm.

Vừa lúc cha Lâm đi đứng không tiện, không làm được chuyện gì, ở chỗ này hỗ trợ trông coi.

Nhìn con gái con rể đều đến thăm mình, trong lòng mẹ Lâm rất vui mừng, lại có chút ngượng ngùng.

Hai người ở lại một lúc, nói chuyện với bà.

Lo lắng cho đứa nhỏ trong nhà, thấy sắc trời không còn sớm, mẹ Lâm cũng vội vàng bảo hai người mau trở về.

Còn nói: “Sau này các con không cần đưa đồ ăn nữa, mẹ và cha con tìm người hỗ trợ, sau này ăn ở căn tin bệnh viện, rất rẻ.”

“Đưa đồ ăn từ xa tới đây, vất vả biết bao.”

Cuối cùng trong những suy nghĩ vụn vặt của mẹ Lâm, Tư Vân và Chu Thuật Hoài rời khỏi bệnh viện.

Tư Vân đi theo người đàn ông ra cửa, không nhìn thấy xe, có chút kinh ngạc: “Xe của anh đâu, sao anh lại tới đây?”

Chu Thuật Hoài liếc nhìn cô một cái: “Buổi sáng tôi giao hàng vào thành phố, để xe ở bên kia, anh trai em mỗi ngày đều phải đi luyện xe, chờ anh ấy trở về sẽ lái về.”

Tư Vân đã hiểu, tâm tình lại có chút phức tạp: “Chu Thuật Hoài, anh làm gì đối với người nhà em đều tốt như vậy?”

Phải biết rằng thi bằng lái xe, hay là bằng lái xe tải, đây cũng không phải là chuyện đơn giản gì.

Mà Chu Thuật Hoài không chỉ để cho anh trai cô đi học, còn để xe ở đó cho anh ta, biết anh trai cô là loại người vì tiết kiệm mấy đồng tiền tình nguyện đi mấy giờ đường, ngược lại tự mình đón xe trở về.
Người đàn ông thoạt nhìn mặt lạnh tim cứng rắn, nhưng thực ra so với ai đều tốt hơn.

Tư Vân thậm chí cũng có chút hoài nghi miêu tả trong sách, tại sao luôn viết anh khó có thể tiếp xúc, viết tính cách lạnh lùng của anh chứ.

Chu Thuật Hoài ngẩn ra một chút.

Tựa hồ không nghĩ tới Tư Vân sẽ hỏi cái vấn đề này.

Anh cụp mắt, nhìn chằm chằm vào mắt cô, một lúc lâu, trong ánh mắt nghi hoặc của Tư Vân, mới mở miệng: “Bởi vì bọn họ là người nhà của em.”

Nói xong, anh dường như lại dừng lại, như sắp xếp lại lời nói, rồi nói một cách tự nhiên: “Mà em... là vợ của tôi.”

Tư Vân chớp chớp mắt.

“Bởi vì em?”

Chu Thuật Hoài hơi hơi gật đầu: “Đúng vậy, bởi vì em.”


Trên đường trở về, đạp xe đạp của Tư Vân.
Tư Vân ngồi ở phía sau, ôm eo cường tráng của người đàn ông.

Chu Thuật Hoài cao lớn, đạp xe đạp rất nhẹ nhàng.
Mặc dù Tư Vân ngồi ở phía sau, cũng không hề có một chút áp lực.

Tư Vân không còn ngượng ngùng như lần đầu tiên ngồi trên xe máy của anh, cô hào phóng ôm lấy người đàn ông trước mặt, dùng đôi mắt đẹp nhìn trái nhìn phải.

Trên thị trấn ngược lại người tương đối nhiều, bán đồ ăn cũng nhiều..

Tư Vân nhìn trái nhìn phải, muốn nhìn xem có món gì ngon, mang về cho mấy đứa nhỏ.

Vừa vặn nhìn thấy một đống trẻ con vây quanh, vội kéo kéo quần áo Chu Thuật Hoài: “Chu Thuật Hoài, em muốn mua cái kia.”.
Xe đạp dừng lại, Tư Vân xuống xe.

Chu Thuật Hoài cũng xuống xe, đẩy xe đạp cùng cô đi qua.

Nhìn thấy một ông già đang bán kẹo.

Tư Vân nhìn kỹ thuật của ông lão, trông rất sống động, nói: “Sau khi tiểu Hàn thay răng thì không cho nó ăn kẹo nữa, em muốn mua cho nó một ít.”

Tiểu tử kia sợ đau răng, cho nên coi như Tư Vân có đôi khi nhìn cậu nhóc đáng thương, cho cậu nhóc một hai viên, đứa nhỏ tham ăn cũng có thể chịu đựng không cần.

Chỉ có thể tham ăn nhìn chằm chằm em gái, vẫn là rất đáng thương.

Tư Vân nghĩ, mua cái này về cho tiểu Hàn, cậu nhóc chỉ định vui vẻ.

Vì thế hỏi người đàn ông bên cạnh: “Chu Thuật Hoài, tiểu Hàn thuộc loại gì đó?”

Chu Thuật Hoài suy nghĩ một chút, giọng nói trầm thấp: “Hổ, sinh vào cuối tháng mười hai.”

“Tiểu Đông và Oánh Oánh đâu?”

“Tiểu Đông là rồng, Oánh Oánh thuộc thỏ.”

Tư Vân gật đầu, nhìn ông lão mua kẹo nói: “Ông ơi, vẽ cho cháu ba cái này.”

“Được rồi!”

Hai người đứng trong đám trẻ con, phá lệ đột ngột.
Đột nhiên bên cạnh có người mở miệng: “Anh, anh là Chu, đồng chí Chu?”

Hai người nghiêng đầu nhìn lại, đã thấy là một người phụ nữ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi.
Trong tay cô ta dắt một đứa bé chừng mười tuổi, rõ ràng cũng là tới mua kẹo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro