~ Chương 24 ~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~ Chương 24 ~

Hỏi câu này là bởi vì Ân Hách có linh cảm năng lực của Đông Hải không chỉ dừng lại ở dị năng thứ ba. Hắn đã từng nghĩ bản thân rất hiểu cậu, nhất là sau sự kiện thổ lộ bí mật trong hẻm nhỏ. Vậy mà thực tế chứng minh hắn đã sai, khi Đông Hải hết lần này đến lần khác bộc lộ thêm nhiều khả năng như giao tiếp với thú biến dị, uy áp và siêu năng lực hệ hỏa.

Vì để phòng ngừa sau này bản thân sẽ lại bị cậu làm cho hết hồn, Ân Hách quyết định hỏi bao quát như thế này luôn, hắn không tin Đông Hải còn có thể nói với hắn cậu sử dụng được cả năm loại dị năng!

Thế nhưng ông trời đúng là thích đả kích Ân Hách, để Đông Hải sau một lúc đối mắt với hắn thì nghiêm túc trả lời

-Nếu không có gì bất trắc, em quả thật có thể sử dụng được cả năm loại dị năng.

Ân Hách nghe thấy tiếng trái tim hắn vừa rơi xuống, xúc động muốn học theo những người ở căn cứ H gào ghét: "Cái năng lực nghịch thiên gì đây"? Tuy rằng đã lường trước câu trả lời sẽ khiến hắn bất ngờ, nhưng cùng lắm chỉ nên là số bốn hiểu không?

Nhìn vẻ mặt "sốc nặng" của Ân Hách, Đông Hải yêu thương kéo đầu hắn ấn vào trong ngực mình. Ban đầu không nói thật là bởi vì cậu không có ý định kích hoạt lại toàn bộ dị năng, như đã nói cậu chỉ muốn cùng hắn trải qua một trăm năm tầm thường này, nếu chẳng phải Ân Hách đột nhiên bị cắn, cậu cũng sẽ không bị bại lộ nhiều như vậy.

Nhưng ngẫm kĩ với tốc độ phát triển của zombie hiện nay, mưu đồ từ Chính phủ cộng thêm sự xuất hiện của người Valid, Đông Hải bắt buộc phải khai mở tất cả siêu năng lực mới có thể nắm chắc phần thắng.

Thật ra Ân Hách cũng không sốc đến vậy, có lẽ là do nhiều lần quá thành quen, hắn đối với sự xuất chúng của Đông Hải bắt đầu cảm thấy hiển nhiên, dù sao cậu cũng là người thừa kế cả hành tinh, không ưu tú mới là bất hợp lý.

Cứ nghĩ tới một ngày cậu trở nên bá đạo như vậy thì tâm tư người làm phụ huynh có con em thành đạt nhanh chóng trỗi dậy trong lòng Ân Hách. Sẵn đã áp mặt vào bờ ngực quyến rũ của cậu, hắn liền nhân cơ hội vươn đầu lưỡi liếm láp, chọc cho Đông Hải bị nhột cười ha ha phản đối đẩy hắn ra thì xấu xa đưa tay nắm mông cậu, không nặng không nhẹ vỗ một cái.

Tiếng "chát" thanh thúy vang lên trong phòng, xúc cảm mềm mại đàn hồi truyền đến tay Ân Hách khiến chỗ nào đó của hắn vừa ngủ yên ngay tức khắc bừng tỉnh. Cảm nhận được nguy hiểm gần kề, Đông Hải nhanh lẹ áp tay lên hai bên má hắn, nhìn sâu vào trong mắt người kia, tận lực khuyên nhủ

-Anh bình tĩnh, đừng xúc động, xúc động là ma quỷ.

Ân Hách hơi buồn cười, không ngờ Đông Hải còn nghĩ ra chiêu này, vì vậy cố ý đùa dai nhích đến gần, đem vật đã cứng rắn của mình kịch liệt ma sát đùi trong của cậu, hơi trầm giọng xuống nói

-Lửa là do em châm, em phải chịu trách nhiệm.

Hắn nói xong liền kéo tay Đông Hải xuống dưới chăn, dẫn dắt cậu thực hiện một số hành vi không trong sáng. Ban đầu Đông Hải có hơi kháng cự, nhưng nhìn gương mặt đẹp trai của hắn ở khoảng cách gần thì rất nhanh thỏa hiệp. Ai bảo cậu ngày càng mê đắm Ân Hách làm chi, có trời mới biết lúc cậu tận mắt chứng kiến hắn sử dụng dị năng hệ không gian thì kích động cỡ nào, ngay cả mấy suy nghĩ sẵn sàng dâng hiến hay chục lần một đêm gì đó đều có đủ.

Vận động quá nhiều dẫn đến Đông Hải bị đói bụng, Ân Hách yêu thương hôn nhẹ chóp mũi cậu, giúp cậu mặc quần áo sau đó chạy đi lấy thức ăn. Đều tại hắn không tốt, buổi trưa chỉ cho Đông Hải ăn một chén cháo rồi hành cậu đến tận giờ này, vì vậy quyết định chiều nay sẽ đổi món, cơm canh ngon ngọt bồi dưỡng lại cho cậu.

Hiện tại đang là giờ ăn chiều, Ân Hách tự giác đứng vào cuối hàng dài, kiên nhẫn chờ đợi đến lượt mình, nào ngờ dị nhân ở phía trên lại phát hiện ra hắn, chủ động đề nghị

-Đội trưởng Lý, anh đứng chỗ của tôi đi.

Ân Hách lịch sự cười, xua tay nói không cần, chỗ của hắn và y cũng chẳng khác biệt bao nhiêu, hắn đứng đây được rồi. Lời vừa dứt, người phía trên dị nhân ban nãy chợt quay đầu, ánh mắt sùng bái không che giấu

-Vậy Đội trưởng Lý đứng ở chỗ tôi đi, dù không nhiều nhưng cũng có khác biệt!

Ân Hách lại cười gượng hai tiếng, đoạn đối thoại của bọn họ thu hút nhiều người hơn, tốc độ lan truyền cũng nhanh, cho nên liền xuất hiện dị nhân thứ ba tư năm đứng ra nhường chỗ, thẳng đến khi thông tin truyền tới tai người đang đứng đầu hàng, người nọ liền rống lớn

-Đội trưởng Lý, đến lượt anh lấy cơm rồi nè!

Bây giờ mà còn từ chối không chịu nhận lòng tốt thì hắn sẽ gây cản trở quá trình phát cơm có đúng không? Cho nên Ân Hách liền tách hàng, vừa đi vừa không ngừng cám ơn, sẵn tiện nhắc nhở mọi người đều bình đẳng, nên tự giác xếp hàng, hi vọng bọn họ đừng quá ưu ái hắn, để Thượng tá biết được sẽ không hay.

Dị nhân căn cứ H ngoài mặt đồng ý, trong lòng không khỏi khen ngợi Ân Hách nhiều hơn. Nhìn hắn giỏi không kiêu ngạo còn thân thiện như thế, thảo nào sở hữu tận hai loại dị năng, đoàn người nhất thời hừng hực ý chí học hỏi, chuyên tâm luyện tập giết zombie, tin tưởng trong tương lai sẽ có ngày trở nên mạnh mẽ giống hắn.

Không chỉ dị năng giả mà người phát cơm cũng thiên vị Ân Hách, nếu không nhờ có hắn và X-Aether thì thành phố H đã thất thủ rồi, vậy nên cái gì cũng cho hắn gấp đôi, còn tri kỉ căn dặn

-Điểm tâm này số lượng có hạn chỉ còn một phần, tôi dành riêng cho phu nhân Đội trưởng Lý.

Lấy lòng chính chủ đã xưa rồi, cao tay bây giờ phải nhận rõ ai mới thật sự là "trùm cuối". Tuy nhìn sơ qua mối quan hệ này do Lý Ân Hách chủ động, nhưng người phát cơm kinh nghiệm dày đặc biết ẩn tình còn ở phía sau, nếu không sao cậu thanh niên tên X-Aether kia có thể đem một đống thú biến dị quăng cho Đội trưởng Lý rồi ung dung đi ngủ được.

Quả nhiên Ân Hách sau khi nghe thấy danh xưng trên thì rất hài lòng, còn tự mình lặp lại trong miệng vài lần vô cùng tâm đắc, trước khi đi không quên vỗ nhẹ vai người phát cơm như đang ngầm tán thưởng.

Dị năng giả ở phía sau thấy hắn đột nhiên vui vẻ liền tò mò hỏi người phát cơm đã nói gì với hắn. Có phúc thì phải cùng chia, không việc gì giấu riêng một mình, người phát cơm liền đem thành tựu ban nãy kể lại, tức thì trong căn cứ một đồn mười, mười đồn trăm, đến ngay cả dị nhân đang đứng trực ở tháp canh gác cũng biết lần sau khi gặp X-Aether phải xưng hô như thế nào.

"Phu nhân Đội trưởng Lý" trong miệng của mọi người còn chưa biết bản thân đột nhiên mọc ra một cái tên, rất hưởng thụ ngồi ở trên giường ăn cơm với Ân Hách. Chuyện của H thị đã giải quyết xong, cấp bách bây giờ là quay lại căn cứ Z, ngăn cản kế hoạch của Chính phủ cũng như điều tra thêm về phù thủy Valid.

Nhắc đến mấy lão già ở Tổng bộ, Đông Hải mới phát hiện cậu đã quên một chuyện, hay nói đúng hơn là quên mất một người, liền nghiêng đầu hỏi Ân Hách

-Kiều Uy vẫn còn ở trong vòng tròn lửa của anh à?

Trái ngược với Đông Hải, Ân Hách nhớ rất rõ anh Kiều, chưa giải thoát cho gã là do hắn cố ý, sợ Kiều Uy sẽ nhân lúc hắn không chú ý chạy mất, chỉ đành để người nọ vừa đau vừa đói, thê thảm bị nhốt như thế thôi, xem như cho gã một bài học.

Thật ra Đông Hải giữ lại mạng cho Kiều Uy ngoài lý do gã giúp cậu tập trung lượng lớn thú biến dị còn có mục đích khác. Bên phía Chính phủ bọn họ vẫn chưa có nhiều thông tin, đã bước vào trận chiến nhất định phải biết mình biết người, vừa vặn anh Kiều lại là thành viên của đội quân cấp cao, cậu muốn thuyết phục gã làm tay trong cho cậu.

Vốn biết Đông Hải luôn có những ý tưởng táo bạo nên Ân Hách không quá bất ngờ, huống chi hắn cũng cảm thấy địch trong tối ta ngoài sáng thì phần thắng sẽ không cao, quan trọng là làm cách nào thật sự thu phục được Kiều Uy, bởi vì gã có thể phản bội lại bọn họ bất cứ lúc nào.

Vấn đề này người thừa kế Aether sớm nghĩ giải pháp, không khó để nhận ra dị năng của Kiều Uy đã được thăng cấp, vậy nên nghi ngờ của cậu về việc Chính phủ dùng năng lượng hạch tạo dựng và kiểm soát đội quân riêng là hoàn toàn chính xác. Còn vì sao Kiều Uy lại đồng ý tiếp tay cho đám người kia thì có lẽ gã bị hấp dẫn bởi các đãi ngộ và hứa hẹn, sâu xa hơn chính là bị những lý tưởng cao đẹp nhưng thực chất thối nát che mắt. Do đó chỉ cần để gã biết bản thân đã bị lừa, nhìn rõ bộ mặt thật và động cơ của Chính phủ sẽ tự khắc thông suốt thôi.

Hai chân của Kiều Uy đã không còn cảm giác vì đứng yên cả ngày, cánh tay lúc trưa bị Đông Hải bẻ trật khớp hiện tại sưng vù, chỉ thoáng cử động cũng gây ra đau đớn. Bất lực nhìn ánh nắng cuối cùng biến mất, vào giây phút anh Kiều quyết định mặc kệ tất cả thì hai bóng người bỗng nhiên xuất hiện, vòng tròn lửa xung quanh gã hạ xuống, tắt lịm không còn một mảnh.

-Vào bên trong để bác sĩ xem tay cho anh đi.

Giọng của Lý Ân Hách vang lên, không có vẻ gì là thù hằn hay khó chịu. Anh Kiều kinh ngạc dõi theo tấm lưng bọn họ, đắn đo hồi lâu rốt cuộc cất bước theo. X-Aether có thừa khả năng giải quyết gã, nhưng cậu chọn lưu lại cho gã một mạng, Kiều Uy thật sự muốn biết lý do, gã không tin cậu làm vậy chỉ đơn giản vì hôm nay tâm trạng cậu vui.

Vị bác sĩ sau khi bôi thuốc thì bó tay anh Kiều thành một khối, hai ngày nay lúc gã tấn công thành phố H ông đều bận rộn chữa trị cho bệnh nhân nên không biết Kiều Uy chính là kẻ thù của mình, nghe gã nói tác phẩm này là bị người khác bẻ tay còn thay gã than vãn

-Cũng may chưa gãy xương, nhưng tổn thương không nhẹ đâu. Ai mà lại ra tay nặng quá, nếu chẳng phải họ vô lý thì cậu khẳng định đã làm chuyện rất sai mới bị dạy dỗ thành thế này.

Lời bác sĩ vừa dứt, trong không gian liền vang lên tiếng cười lớn của Ân Hách, Đội trưởng Lý đứng ở phía sau vỗ nhẹ vai Kiều Uy, ý vị thâm trường nhắc nhở gã

-Đúng là làm sai, rất sai. Anh Kiều thông minh chắc hẳn đã rút được kinh nghiệm rồi.

Vừa nói Ân Hách vừa dồn lực vào cánh tay đang đặt trên vai của Kiều Uy, khiến gã lạnh toát cả sống lưng, tức thì gật đầu lia lịa đáp

-Đội trưởng Lý nói phải, đó là tất nhiên.

Đứng trước mặt gã là hai song dị năng giả có thể điều khiển thú biến dị, gã bị ngu mới không tuân theo. Đây cũng là lý do Ân Hách hết canh chừng nhưng gã vẫn không dám mở cửa không gian rời đi, bởi vì gã biết nếu làm trái ý bọn họ thì lần sau gặp lại gã đừng hòng sống yên.

Đông Hải rất hài lòng nhìn Kiều Uy chật vật dùng tay trái ăn cơm, bộ dáng khổ sở không kể xiết, đáng đời gã dám bắt nạt Đội trưởng của cậu.

Mặc dù đang ngồi ở nhà ăn gió thổi khá mát mẻ nhưng mồ hôi của Kiều Uy vẫn vô thức chảy dài, gã cắm mặt vào khay cơm, không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng hai người đang ngồi phía đối diện.

Đông Hải và Ân Hách rất kiên nhẫn chờ đợi, chờ tới khi người nọ xử lý xong phần thức ăn cuối cùng mới hướng gã đề nghị

-Tôi muốn anh về phe của chúng tôi.

Phản ứng đầu tiên của Kiều Uy chính là phun ngay ngụm canh bên trong miệng xuống đất, còn khoa trương tới mức ho sặc sụa khiến những người ở phòng ăn ngay tức khắc dùng ánh mắt chứa đầy dao găm phóng qua. Ai cũng muốn tiến lên băm vằm gã thành trăm mảnh, nếu chẳng phải Đội trưởng Lý trước đó căn dặn mọi người đừng kích động thì Kiều Uy đã đến gặp ông bà rồi, chẳng hiểu tại sao X-Aether lại giữ mạng của gã nữa, còn tốt bụng cấp cơm, lương thực quý giá vốn không nên dành cho những kẻ phản bội.

Bình thường phách lối bao nhiêu thì bây giờ Kiều Uy lại khép nép lo sợ bấy nhiêu. Gã cúi đầu xin lỗi mọi người trong nhà ăn, sau đó quay về phía Đông Hải và Ân Hách, bối rối nói

-Đội trưởng Lý, tôi biết mình sai rồi, cậu muốn trút giận cứ trút giận, chỉ cần thương tình giữ lại mạng cho tôi.

Có quỷ mới tin hai người họ thật sự thu nhận gã, tám chín phần là muốn giữ gã lại để hành hạ đây mà. Quả nhiên tự tạo nghiệt không thể sống, mặc dù đi chung với hai dị nhân mạnh như vậy thì sẽ rất an toàn, nhưng không khó để nhìn ra Lý Ân Hách và X-Aether là thành phần chống đối Chính phủ, điểm này Kiều Uy hoàn toàn không hiểu tại sao.

Theo lý mà nói là Đội trưởng của Đội giải cứu số 1, Ân Hách nên tuân theo mọi mệnh lệnh của cấp trên? Mặc dù những chỉ thị này có phần "kém tình người", nhưng nếu lấy đại cục làm trọng vẫn có thể chấp nhận. Chưa kể đi theo Chính phủ còn sẽ được cấp thuốc, gia tăng sức mạnh dị năng là chìa khóa quan trọng để đánh thắng zombie, đẩy lùi đại dịch. Gã cảm thấy nếu đổi lại được sự yên bình cho Trái Đất thì hi sinh những người bình thường là vô cùng xứng đáng.

Gã biết mấy khẩu hiệu "Vì nước vì dân" gì đó đã sớm ăn sâu vào máu của Ân Hách. Cả đời hắn che chở cho dân, nên muốn hắn từ bỏ những người kia hắn nhất thời không làm được. Cũng vì vậy Chính phủ mới thành lập đội quân cấp cao để giải quyết vấn đề này, khi đã hết bị người bình thường cản trở thì những dị năng giả tài giỏi như Ân Hách sẽ tự động quay trở về con đường đúng đắn mà thôi.

Đông Hải yên lặng xem Kiều Uy từ chối Ân Hách, mặc kệ Đội trưởng phân tích nếu để Tổng bộ biết kế hoạch lần này thất bại sẽ không tin tưởng gã nữa nhưng anh Kiều vẫn một mực không nghe. Đối với dị nhân hệ không gian như gã, muốn sống sót nhất định phải trụ lại trong đội quân cấp cao, thăng cấp siêu năng lực, bằng không dù gã có đánh đấm dữ dội tới đâu cũng không thể làm lại cả đống zombie đang ngày càng tiến hóa.

Bắt được tâm lý này, Đông Hải dứt khoát móc từ trong túi ra một viên hạch không gian dằn mạnh xuống bàn, dưới ánh nhìn kinh ngạc của Kiều Uy ra lệnh

-Nuốt xuống.

Vẻ mặt của Kiều Uy khi nghe thấy lời này còn kinh khủng hơn bốn người trong Đội giải cứu số 1 vào lần đầu tiên bị Đông Hải ép ăn tinh hạch. Nhớ tới ký ức trên, dạ dày của Ân Hách lại bắt đầu nhộn nhạo, vốn đã gần quên chuyện cậu chơi xấu hắn, Jeno và Tiêu Phong, cũng may bây giờ được gợi nhắc, Đội trưởng thù dai từng hạ quyết tâm sẽ có ngày trừng phạt cậu liền hăng hái tính toán.

Muốn gã ăn cái thứ moi ra từ trong não thây ma? Đây không phải hành hạ gã thì là gì? Kiều Uy đau khổ nghĩ, nhưng gã có quyền lựa chọn sao? Ánh mắt kia tuy đẹp xuất sắc nhưng cực kì hung hãn, dù người nọ chỉ ngồi một chỗ nhìn gã vẫn khiến gã toát đầy mồ hôi, bắt đầu đấu tranh có nên liều lĩnh mở cửa không gian chạy trốn không.

Suy nghĩ của Kiều Uy thật ra cũng không sai, Đông Hải quả thật muốn hành hạ gã. Cậu biết Chính phủ đã từng cho anh Kiều dùng tinh hạch nâng cấp dị năng, nhưng cậu vốn rất tò mò bọn họ làm cách nào đưa thứ kia vào trong người dị nhân mà không hề để lộ bí mật. Cho nên hành động của cậu vừa là việc công cũng là việc tư, cậu muốn thông qua biểu tình của Kiều Uy xác nhận thứ mà gã từng sử dụng có hình thức như thế nào.

Nhìn thái độ sửng sốt của đối phương thì Đông Hải đã nắm rõ mười mươi rồi. Rất ít người biết năng lượng hạch còn có một trạng thái vật chất khác chính là thể lỏng, nhưng quá trình tạo ra không hề dễ dàng, phải dùng năm loại dị năng cùng lúc tác động vào tinh hạch mới khiến cho khối đá kia nóng chảy. Chuyện này người Trái Đất không thể nào biết được, cậu càng không tin sẽ có nhà khoa học nào đó điên khùng đi thử nghiệm để tìm ra nguyên lý trên. Cho nên khả năng cao chính là cũng đến từ "nhà tiên tri" kia đi?

Thấy Kiều Uy vẫn cứ chần chờ mãi không hành động, Đông Hải nhẹ nhàng đánh mắt sang Ân Hách, Đội trưởng liền hiểu ý lôi từ trong túi thần kì ra một con zombie chó thả xuống dưới chân gã, cùng lúc đó X-Aether chốt hạ

-Ăn hoặc bị ăn.

Nếu như trước đây chưa hình dung ra thế nào là "Lời nói ngàn vàng", thì hôm nay anh Kiều xem như đã được trải nghiệm triệt để. Nói ít nhưng tính sát thương cao là thế này sao? Một câu hai chữ, một câu bốn chữ mà như vừa giáng xuống đầu gã sáu luồng sấm sét.

Kiều Uy run rẩy nhìn con chó dưới chân, gã đã từng oai phong mang chúng đi khắp các thành phố, hại chết không biết bao nhiêu người, nào có ngờ cũng đến ngày con mồi sẽ là mình.

Không còn cách nào nữa, anh Kiều chỉ đành nhặt khỏa hạch lên, động tác chậm hết mức có thể đặt vào bên trong miệng. Gã nhắm chặt hai mắt, hàng chân mày nhăn lại, gồng mình chờ đợi cảm giác buồn nôn theo dự đoán ập đến.

Thế nhưng chẳng hề có gì cả, ngược lại xúc cảm mang tới khiến Kiều Uy kinh ngạc đến nỗi mở to hai mắt, không ngừng dùng ngón trỏ chỉ vào miệng mình

-Cái này...?

Người thừa kế Aether biết gã đã nhận ra, liền tì một khuỷu tay lên bàn, nghiêng đầu chống má, cười nhẹ hỏi gã

-Quen thuộc không?

Trái ngược với sự hoang mang của Kiều Uy thì Ân Hách lại bị dáng vẻ quyến rũ của Đông Hải mê hoặc. Ngồi ở vị trí của hắn vừa vặn trông thấy rõ từng đường nét góc cạnh trên gương mặt tinh xảo, kết hợp với vùng cổ thon dài, làn da trắng quanh quẩn dưới lớp áo khiến Ân Hách chỉ muốn lao tới xé rách nó ngay tức khắc, chưa gì hắn đã thấy nhớ cảm giác được chạm vào Đông Hải rồi.

Cảm nhận siêu năng lực của bản thân thay đổi sau khi ăn tinh hạch khiến Kiều Uy vô cùng khiếp sợ, bất giác nhớ đến "thuốc tiên" do Chính phủ phân phát cũng có mùi vị và công dụng tương tự. Sao bây giờ gã mới để ý thứ chất lỏng được gã và các dị nhân khác tôn sùng cũng có màu sắc y hệt như thế này?

Nhận thấy sự hoài nghi đang bắt đầu trỗi dậy trong lòng Kiều Uy, Đông Hải đem toàn bộ âm mưu của Tổng bộ kể lại, tốt bụng tiết lộ cho gã biết tác dụng thật sự của năng lượng hạch là dùng để nâng cấp dị năng chứ không phải điều chế thuốc như Chính phủ đã nói.

Bọn họ dùng tinh hạch khống chế đội quân cấp cao, khiến những người như Kiều Uy bán mạng, sau đó tập hợp tất cả dị năng giả về cùng một chỗ để thực hiện nhiều phi vụ lớn hơn. Càng nắm trong tay nhiều năng lượng hạch thì quyền làm chủ sẽ càng được củng cố, đến lúc đó bất cứ ai nếu muốn gia tăng năng lực đều không thể làm trái ý Chính phủ.

-Cho dù như vậy thì mục tiêu Tổng bộ nhắm đến cũng là đẩy lùi đại dịch mà?

Kiều Uy vẫn chưa thông hỏi lại, ngoại trừ việc bị lừa về nguồn gốc thuốc thì gã vẫn cảm thấy những điều Chính phủ làm không hề quá đáng. Bởi nếu chẳng có người đứng ra kiểm soát trật tự thì các dị nhân sẽ tranh giành tinh hạch lẫn nhau rồi xảy ra xung đột, đến lúc đó giặc trong giặc ngoài mới thật sự hỗn loạn.

Lần này không đợi Đông Hải lên tiếng nữa, Ân Hách rất bức xúc thay cậu giáo dục tư tưởng cho anh Kiều

-Lừa dị năng giả giao nộp năng lượng hạch dùng cho mục đích riêng mà gọi là kiểm soát trật tự? Việc đúng đắn nên làm phải là công bố rộng rãi tác dụng thật của tinh hạch, dạy cho mọi người nguyên lý hấp thụ đàng hoàng. Anh có biết tại sao Chính phủ chỉ cho các anh uống năng lượng hạch không gian mà không cấp thuốc theo đúng siêu năng lực của từng người hay không? Bởi vì bọn họ không thật sự muốn các anh mạnh. Đối với dị nhân hệ thủy, hỏa, phong, lôi, hạch không gian chẳng mang đến bao nhiêu tác dụng cả, do đó bọn họ chỉ cần cho các anh thấy một chút biến đổi nhỏ đã đủ khiến các anh trung thành rồi, cần gì phải lãng phí tài nguyên? Nhờ ham muốn gia tăng dị năng, sẽ không có ai nghi ngờ Chính phủ, thậm chí bị tẩy não, bắt đầu cho rằng những người bình thường không xứng đáng được tiếp tục bảo vệ. Nhưng câu hỏi đặt ra là anh xuất sắc hơn người khác đến mức nào? Có dám chắc liệu một ngày nào đó ở tương lai anh sẽ không trở thành "người bình thường" trong mắt bọn họ? Dị nhân hệ không gian vốn chẳng thể tạo ra sát thương hay đe dọa, cho nên Tổng bộ mới không kiêng dè để anh hấp thụ tinh hạch, giúp anh phát triển, lợi dụng anh rồi sau đó vứt bỏ.

Là một người có lập trường khá vững, Kiều Uy không nghĩ gã sẽ bị lung lay chỉ vì vài câu nói của Ân Hách, nhưng từng lời của người nọ chẳng hiểu sao có sức mạnh thần kì, khiến cho gã nghe vào cảm thấy rất hợp lý, nhất là khi những giả thuyết hắn đặt ra bắt đầu xung đột đến lợi ích của gã.

Kiều Uy trước giờ chỉ nghĩ tới hi sinh người khác, chứ chưa từng đặt mình vào vị trí bị vứt bỏ. Gã tìm cách bám lấy Chính phủ, lưu lại trong đội quân cấp cao nhưng không thật sự tìm hiểu kĩ vì sao những người ở Tổng bộ cần gã.

Mục đích của Chính phủ quả thật là giải cứu Trái Đất, tạo ra tương lai tươi sáng hơn cho nhân loại, nhưng tương lai ấy liệu sẽ có bao nhiêu sự hiện diện của những người đã vì nó mà ra sức cố gắng? Tuy Kiều Uy chưa trỗi dậy được lòng lương thiện cứu giúp dân chúng như Ân Hách, nhưng gã chắc chắn muốn làm chủ cuộc đời mình, cho dù không sống sót được đến phút cuối vẫn tốt hơn trở thành hòn đá vô tri lót đường cho kẻ khác.

Đội trưởng tuôn một tràng xong thì yên lặng nhìn gã, hắn đã hết kiên nhẫn với anh Kiều rồi, nếu Kiều Uy vẫn cứ chấp mê bất ngộ, hắn không ngại nói Đông Hải để chó biến dị xơi gã luôn đâu.

Đọc thấu sự bực dọc của Ân Hách, người thừa kế Aether chủ động nắm tay hắn dưới gầm bàn, ngón cái lướt nhẹ qua những đốt xương lồi trên mu bàn tay một cách đầy ẩn ý. Ân Hách nhanh chóng nắm ngược lại tay cậu, ngón trỏ gãi nhẹ lòng bàn tay của Đông Hải như một sự đáp trả.

Không biết Đông Hải và Ân Hách lại ve vãn nhau, Kiều Uy sau một lúc suy xét cuối cùng ra quyết định

-Kể từ bây giờ tôi sẽ làm theo mọi điều mà hai người nói.

Đã biết được thuốc tiên thực chất là năng lượng hạch, cộng thêm nhìn rõ bộ mặt thối tha của Chính phủ, Kiều Uy liền đổi phe. Lý Ân Hách nói đúng, nếu thật sự tốt những người kia sẽ không che đậy bí mật về tác dụng của tinh hạch, chỉ xuất ra hạch không gian, còn các loại hạch khác thì giấu làm của riêng. Bây giờ Tổng bộ tàn nhẫn bỏ mặc người bình thường, sau này cũng sẽ mặc kệ các dị nhân chống đối hoặc sở hữu siêu năng lực yếu kém. Đối với họ bình yên của Trái Đất không phải ưu tiên, mà thực chất là quyền lực. Cho dù thời đại người hay thây ma, Chính phủ vẫn phải đứng đầu, là những cá thể cao quý nhất.

Anh Kiều đã đồng ý, Đông Hải liền tuyên bố sáng mai cậu và Ân Hách sẽ quay lại thành phố Z. Kiều Uy biết X-Aether đang ám chỉ điều gì, nhanh chóng nói ngày mai gã cũng sẽ tập hợp một số đàn em thân thuộc trở về Tổng bộ, chính thức biến thành tay trong cho cậu thăm dò Chính phủ.

Đông Hải rất hài lòng với sự nhanh nhạy của gã, còn hướng dẫn gã cách giải thích với Tổng bộ về việc kế hoạch bị thất bại lần này. Hoàn thành xong cậu và Ân Hách trở về phòng, Đội trưởng đã không thể chịu nổi nữa tức khắc ép cậu lên vách tường, gấp gáp chiếm lấy đôi môi cậu.

Hai người dây dưa hồi lâu đi từ bàn trà đến giường ngủ, Đông Hải sâu sắc cảm thấy dạo gần đây cậu đã quá phóng túng, liên tục bị Ân Hách dụ dỗ làm những chuyện không lành mạnh, vì thế khi người nọ đem cậu ép dưới thân liền kịch liệt phản đối, dùng một tay chặn đứng trước ngực hắn

-Buổi chiều anh vừa mới làm rồi, còn chưa qua được bốn tiếng đâu!

Vậy ư? Sao Ân Hách không biết, hắn tưởng đã bốn ngày không chạm vào cậu rồi ấy chứ. Nhìn đoạn xương vai tinh tế này nè, vẫn còn trắng mịn thế kia mà, làm gì có dấu hôn nào của hắn, hẳn là Đông Hải đã nhớ nhầm rồi.

Vì thế Ân Hách liền bắt lấy tay cậu, rải từng nụ hôn nhẹ từ đầu ngón tay lên đến cổ tay, bắp tay, cuối cùng yên vị trên bờ vai Đông Hải, khẽ nghiêng đầu thì thầm vào tai cậu

-Hiếm lắm chúng ta mới có sự riêng tư, nhất định phải nắm bắt. Đợi sau này quay về Z thị em có muốn cầu anh làm cũng chẳng được đâu.

Bị lời này của Ân Hách ảnh hưởng, người thừa kế Aether nhớ lại khoảng thời gian sinh hoạt chung với Đội giải cứu số 1, quả thật rất khó tìm ra không gian riêng với hắn, chỉ có thể nhân lúc cả đội không chút ý ôm ôm và hôn hôn một chút thôi, cho nên liền bắt đầu dao động.

Đội trưởng biết hắn đã đánh trúng tâm lý của Đông Hải, quyết định xuất ra chiêu cuối cùng hỏi tội cậu. Bảo rằng ban nãy lúc cậu ép Kiều Uy nuốt tinh hạch khiến hắn nhớ lại chuyện lần trước cậu cố ý chơi xấu hắn, Tiêu Phong và Jeno. Hai người kia không tính, dù sao cũng chỉ là đồng đội thông thường, nhưng quan hệ của bọn họ rất khắng khít, vậy mà cậu vẫn nỡ lừa gạt hắn. Hắn cảm thấy tổn thương, hắn muốn cáo trạng, muốn bồi thường.

Mỗi lần kêu gào là một lần sấn tới, Ân Hách vừa hôn môi vừa thoát hạ quần áo trên người cậu, đến khi cơ thể Đông Hải không một mảnh vải bại lộ hoàn toàn dưới ánh đèn hắn mới chịu dừng tay, ánh mắt say mê dán chặt trên thân thể tuyệt mỹ của cậu.

Như cá nằm trên thớt bị người ta xơi, Đông Hải chợt cảm thấy sai sai. Hình như hồi đó cậu từng đánh giá Ân Hách là người tốt bởi vì hắn không giống như Tiêu Phong và Jeno để bụng chuyện bị cậu lừa. Nghĩ như vậy Đông Hải liền dùng tay dụi mắt, sau đó chớp vài cái nhìn hắn, thấy Đội trưởng vẫn đang "ra sức vận động". Cậu khó tin dụi mắt lần thứ hai, nhưng khung cảnh hiện ra y như cũ khiến cậu nổi máu muốn chửi thề. Cái gì mà "mắt nhìn người của cậu quả nhiên không tệ", đôi mắt này khẳng định là hỏng rồi!

Không biết Đông Hải đang tự oán trách mình, Ân Hách tưởng cậu bị đau mắt nên dịu dàng kéo tay cậu ra, giúp cậu thổi thổi phần kết mạc đã bị cậu làm cho đỏ hoe, kế tiếp yêu thương hôn nhẹ hai mắt cậu, khiến trái tim của Đông Hải tan chảy, hờn dỗi gì đó tựa lớp băng mới hình thành chỉ bằng những quan tâm nhỏ nhặt của Ân Hách phút chốc hóa thành nước.

Người tốt, chỉ có người tốt mới đối xử với cậu ân cần thế này thôi. Không sao, hắn muốn ăn cứ để hắn ăn, cậu không tin hắn đủ sức chơi đùa cậu cả đêm.

Thế mà Đông Hải đã lầm, người tích tụ suốt ba mươi bốn năm như Ân Hách một khi đã được bật đèn xanh liền lao dốc không phanh. Kết quả chính là sáng hôm sau Đông Hải nằm vùi trên giường đến tận trưa, lúc ba mẹ Hách đến phát hiện vị trí của con dâu và con trai đã hoán đổi thì rất vui mừng, nhưng ngoài mặt lại giả bộ trách mắng hắn, nói hắn sống không điều độ, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc.

Ân Hách bị mắng cũng không buồn, ngược lại vui vẻ đi đến phòng ăn. Dị nhân ở căn cứ H thấy hắn thì niềm nở chào hỏi, bởi vì đến trễ nên số người xếp hàng cũng không nhiều. Ân Hách xua tay từ chối khi dị năng giả ở phía trước muốn nhường chỗ cho hắn, hôm nay tâm trạng hắn rất vui, dù phải đứng đợi một tiếng cũng không sao cả.

Lúc Ân Hách mang đồ ăn về phòng thì Đông Hải đã thay áo sơ mi kín đáo hơn để che đi mấy dấu hôn trên cổ, cậu không muốn đánh mất hình tượng nghiêm chỉnh trước mặt ba mẹ hắn. Nhưng Ân Hách lại cảm thấy không xong rồi, hắn cầm khay đựng thức ăn đứng đó, mê mẩn dõi theo từng động tác xoắn cổ tay áo của cậu. Hắn nhận ra kể từ khi Đông Hải chuyển sang mặc loại áo mỏng manh kia thì mỗi lần trông thấy cậu, hắn đều chỉ muốn đè cậu xuống giường ngay tức khắc.

Nhận ra ánh mắt đói khát của con trai, ba Hách hắng giọng kéo hắn trở về thực tại, còn tốt bụng nhắc nhở

-Đội trưởng Lý, người mạnh mẽ là phải làm chủ được cảm xúc.

Nghe ba Hách nói vậy mẹ Hách cũng theo quán tính nhìn qua, nhưng rất may là Ân Hách đã bừng tỉnh, liền hướng Đông Hải cười nhẹ vô cùng thuần khiết, không mang một chút tạp niệm nào. Nếu có thể bịt luôn miệng của Alva chuyên gia đốt nhà để ngăn chặn siêu não bán đứng hắn thông báo thì tốt quá.

"X thân yêu, chồng tương lai của cậu đang rất hưng phấn."

Đông Hải làm như không nghe thấy cười với hắn, cậu rất thích cảm giác Ân Hách ham muốn mình. Đính chính lại là ham muốn nhưng không thể làm gì được cậu, nhìn hắn tự dằn vặt khổ sở như vậy mới khiến Đông Hải cân bằng được cảm giác bị hắn ép dưới thân luật động liên tục cả một đêm.

Ba mẹ Hách đợi hai con ăn trưa xong mới thảo luận chuyện chính sự. Ân Hách nói một lát nữa hắn và Đông Hải lên đường trở về thành phố Z, Kiều Uy đã đồng ý giúp đỡ, hắn tự tin lần này sẽ đại náo được sào huyệt của Chính phủ.

Về phần ba mẹ, hắn hi vọng ông bà có thể ở lại đây để bảo vệ người dân, hắn sợ một khi Tổng bộ biết kế hoạch thất bại sẽ tìm cách khác gây hại thành phố H. Zombie thú đã bị Đông Hải thu phục nên không cần lo lắng, chuyên tâm xử lý thây ma người là được.

Mặc dù rất muốn cùng con trai và con dâu xông pha nhưng ba mẹ Hách hiểu rõ trọng trách của bản thân, liền căn dặn hai người phải cẩn thận, chăm sóc lẫn nhau, làm việc gì cũng nên chừa đường lui, càng không được quá tin tưởng những kẻ như anh Kiều.

Buổi chiều, Đông Hải và Ân Hách rời đi dưới sự luyến tiếc của mọi người ở căn cứ H. Hệ không gian của Đội trưởng chỉ mới khai mở, người thừa kế Aether chưa hồi phục dị năng nên bọn họ đành phải lái Hummer, vô cùng ganh tỵ nhìn Kiều Uy dùng "lối tắt" đến thẳng Tổng bộ.

Thật ra đi chậm như vậy lại hay, hắn sẽ kéo dài thời gian riêng ở cạnh Đông Hải, kết hợp đánh zombie dọc đường thu thập năng lượng hạch, chưa kể làm tình trong xe hơi khẳng định rất thú vị, hắn sắp có cơ hội được trải nghiệm rồi.

Nghĩ là làm, Ân Hách thành thục cho xe rẽ trái ngã tư, quay sang Đông Hải dụ dỗ

-Buổi tối anh với em cùng chơi "xe chấn" được không?

Đông Hải hơi cau mày nhìn hắn. Xe chấn? Không ngờ Ân Hách đã từng tuổi này rồi vẫn còn sở thích chơi trò chơi, Đông Hải cảm thấy rất tò mò, không biết "xe chấn" là cái gì lại có thể thu hút được sự hứng thú của hắn.

Thấy chủ nhân thắc mắc, siêu não tận tình lục tìm trong bách khoa toàn thư, đang định báo cáo với Đông Hải thì Ân Hách đã lường trước đánh phủ đầu

-Alva không được tiết lộ trước luật chơi, nếu không em thắng sẽ tính là gian lận.

Đông Hải nghe vậy liền sảng khoái đồng ý, tức khắc ra lệnh cho siêu não dừng nói chuyện với mình. Là một người tôn trọng nguyên tắc, cậu rất xem thường việc chiến thắng không minh bạch, hiếm khi mới cùng Ân Hách chơi trò chơi, cậu nhất định sẽ dốc hết sức.

Vậy nên Alva thay vì cảnh báo thì chỉ có thể lặng lẽ thắp một ngọn nến, chân thành cầu nguyện cho cúc hoa của chủ nhân, hi vọng sau đêm nay cậu sẽ không giận cá chém thớt tìm nó tính sổ.

Xuất phát là buổi chiều, chạy xe khoảng tầm ba tiếng thì cả hai dừng lại ăn tối. Ân Hách tiện tay xử lý vài con zombie gần đó, theo thông lệ trả lời tin nhắn của Tiêu Phong.

Nhiều ngày qua Đội phó vẫn giữ liên lạc với hắn bằng phương thức này, mặc dù chưa thể khiến người nọ tin là hắn còn sống, nhưng ít ra để Tiêu Phong biết Đông Hải vẫn an toàn cũng giúp anh giảm bớt phần nào đau khổ và gánh nặng.

Ăn xong Ân Hách lấy lý do không thể thu chiếc Hummer vào không gian, sợ sẽ bị kẻ xấu cướp mất, lôi kéo Đông Hải ở lại trên xe với hắn. Người thừa kế Aether không cảm thấy có gì bất thường, còn rất tự giác chui vào trong lòng hắn, tìm một tư thế thoải mái nhắm mắt lại.

Ân Hách vòng tay siết chặt cậu, thấy cậu ngoan ngoãn như vậy lại đột nhiên không nỡ xuống tay. Từ đây đến Z thị còn phải đi ít nhất hai ngày, hắn không nên quá đáng nếu không sẽ chọc giận Đông Hải, vì thế "trò chơi xe chấn" tạm thời bị gác qua, Đội trưởng rất thành thực ôm người đi ngủ.

Cho đến nửa đêm khi đồng hồ trên tay Ân Hách đột ngột sáng đèn, Alva cảm ứng rất mạnh với năng lượng sóng điện từ khiến Đông Hải cũng theo đó tỉnh lại, cậu nheo mắt nhìn màn hình trong bóng tối, kinh hãi đọc dòng tin nhắn vừa hiện lên

Người gửi: Kiều Uy

Nội dung: "Chính phủ lập kế hoạch hai ngày nữa sẽ dẫn sóng thây ma đánh thẳng vào căn cứ Z."

~ Hết Chương 24 ~

~ TBC ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro