Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn Tuấn Huy xách theo bữa sáng chạy như điên về kí túc xã, gõ liên hồi cửa phòng Điền Nguyên Vũ .
"Chào buổi sáng! Giáo sư Điền." Văn Tuấn Huy mang tinh thần phơi phới.
Điền Nguyên Vũ bị âm thanh vang dội của cậu làm cho giật mình một lúc, đối mặt với khuôn mặt tươi cười của cậu rất thần kì gật đầu: "Chào buổi sáng."
Tâm trạng hôm nay của Điền Nguyên Vũ có vẻ tốt, tinh thần cũng tốt hơn mấy ngày trước rất nhiều, Văn Tuấn Huy đưa bữa sáng mua cho anh rồi nói: "Ăn no rồi mới đến lớp nhé."
Điền Nguyên Vũ cầm lấy bữa sáng, đang định nói cảm ơn thì bị Văn Tuấn Huy ngắt lời, "Không được nói cảm ơn, giữa bạn bè không cần khách khí, nếu khách khí tôi sẽ nổi giận."
"Ừ." Điền Nguyên Vũ rút lại lời cảm ơn.
"Thấy hôm nay tâm trạng của anh rất tốt tôi yên tâm rồi. Học kỳ mới diện mạo mới, anh cũng không thể làm cho sinh viên của anh lo lắng được.Vậy anh ăn đi, tôi đến văn phòng trước." Văn Tuấn Huy nói.
"Được." Điền Nguyên Vũ gật đầu, nhìn Văn Tuấn Huy rời đi.

Anh nhìn vào túi, cháo loãng và sữa, đó là bữa sáng rất nhẹ. Kỳ thật Điền Nguyên Vũ không cảm thấy có gì không đúng, trạng thái hôm nay của anh khá tốt. Tuy rằng không thể nói là tuyệt vời, nhưng ít nhất so với lần trước tốt hơn rất nhiều.Anh luôn có thể nhẫn nhịn, cảm xúc tiêu cực anh cũng có thể giấu trong lòng. Dù có đau đớn đến đâu cũng không muốn đem cuộc sống của mình đặt vào công việc.

Lớp học của Điền Nguyên Vũ hiện tại không nhiều, chỉ đang dạy cho sinh viên năm ba. Sau khi hoàn thành khóa huấn luyện quân sự cho tân sinh viên thì sẽ bổ sung thêm các lớp năm nhất.Khi bước vào lớp, anh thường xuyên phải đối mặt với một giảng đường chật kín chỗ ngồi, thoạt nhìn anh thấy đâu đâu cũng là người .

Trí nhớ Điền Nguyên Vũ không tốt, trừ phi thường xuyên trực tiếp ở trước mặt anh hỏi vấn đề nào đó, anh mới miễn cưỡng nhớ, bằng không chỉ sợ một sinh viên cũng không thể nhớ được.
"Giáo sư Điền sụt cân rồi." Một nam sinh trong lớp nói.
Điền Nguyên Vũ đi lên bục giảng nhìn, không biết người nói là ai.
"Là gầy." có người trả lời, "nhưng là đẹp trai hơn."
Anh luôn phớt lờ những nhận xét không liên quan gì đến buổi học, nhẹ nhàng mở miệng: "Lớp học bắt đầu."

Lên lớp đối với Điền Nguyên Vũ mà nói là một chuyện rất dễ dàng cũng rất khiến người khác nhập tâm. Anh không nghĩ đến điều gì khác mà chỉ tập trung vào bài giảng. Thông thường không có hứng dạy liền cho nghỉ.

Điền Nguyên Vũ ôm sách và máy tính bước ra khỏi lớp. Trên đường trở lại văn phòng, anh đi ngang qua sân thể dục, nơi các sinh viên mặc quân trang đang đứng trong tư thế quân đội.Có lẽ vì mọi người đều mặc quân trang nên anh ngay lập tức phát hiện ra người đàn ông mặc áo trắng ngắn tay quần thể thao xám ở giữa những bộ quân trang kia.

Đúng bộ đồ Văn Tuấn Huy mặc lúc sáng.

Văn Tuấn Huy đang đứng trước một đội ngũ lớp nào đó nói chuyện với huấn luyện viên. Hai nam sinh bên cạnh huấn luyện viên bị tách ra đứng tư thế quân đội. Vẻ mặt huấn luyện viên trông rất nghiêm túc nhưng Văn Tuấn Huy lại rất hiền lành, trên mặt vẫn mang theo nụ cười.
Anh phát hiện Văn Tuấn Huy hình như rất thích cười. Văn Tuấn Huy anh nhìn thấy cho tới bây giờ đều mỉm cười.
Hai người ở bên kia giống như đang tranh luận, Điền Nguyên Vũ dừng lại nhìn, đáng tiếc anh đứng quá xa, không nghe rõ họ đang nói gì.
"Giáo sư Điền." Người tới cắt ngang Điền Nguyên Vũ đang xem.
Anh quay lại thì thấy đó là giáo sư Quách của khoa quản lý kiến trúc.
"Giáo sư Quách." Điền Nguyên Vũ chào hỏi.
"Bây giờ cậu có rảnh không?" giáo sư Quách đi giày cao gót bước tới, "Chúng ta nói chuyện về học viện mới nhé?"
"Được," Điền Nguyên Vũ nói, "Ngồi đâu cho tiện?"
"Chúng ta tới phòng làm việc của cậu đi." Giáo sư Quách đi về phía phòng làm việc của anh, "Cậu có phòng làm việc riêng rất tiện, bên chỗ tôi nhiều người lắm."
Điền Nguyên Vũ liếc nhìn Văn Tuấn Huy, nơi cuộc tranh luận vẫn đang diễn ra.

"Huấn luyện viên Lý, chúng ta không thể làm chậm trễ việc của mọi người được." Văn Tuấn Huy thật sự không thể giải thích với một người cứng nhắc như vậy, đành đầu hàng, "Như vậy đi, anh tiếp tục huấn luyện mọi người, tôi sẽ đưa hai người này đi. Tôi sẽ nói chuyện với họ, nhất định sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng."

Mặt huấn luyện viên Lý đỏ bừng không dễ nhìn, tranh cãi như vậy cũng vô ích, hắn xua tay đồng ý.
"Được, được, cảm ơn huấn luyện viên Lý! Mọi người ngoan ngoãn nghe lời nhé." Văn Tuấn Huy tinh nghịch cười với mọi người, quay người thu lại nụ cười, cố ý hung hăng nói với hai nam sinh bên cạnh huấn luyện viên Lý: "Hai cậu lại đây!"

Cậu quay người cùng hai nam sinh rời khỏi sân thể dục. Văn Tuấn Huy nhìn thấy Điền Nguyên Vũ cùng một người phụ nữ mặc váy trắng, đi giày cao gót cùng nhau đi về phía văn phòng ở phía xa.
Người phụ nữ đó là ai?
Văn Tuấn Huy tò mò nhưng có chuyện cần phải giải quyết ngay bây giờ.
Cậu dẫn hai người vào một quán nhỏ, mua cho mỗi người một chai nước giải khát, ngồi trên bồn hoa trước cửa quán nhỏ: "Uống chút đồ uống cho mát."
Chúc Tín và Dương Tử Lộ nhìn nhau đều không nhận.
"Tôi không phải huấn luyện viên Lý của hai cậu, cầm đi." Văn Tuấn Huy nhét đồ uống vào tay bọn họ,
"Bây giờ các cậu đã ngầm hiểu ra chưa?"
Văn Tuấn Huy vặn chai ra uống hai ngụm rồi nói: "Hai cậu đã biết sai rồi sao?"
Cả hai đều không nói gì, vẻ mặt của họ cũng không có vẻ gì là họ cảm thấy mình đã sai.
"Sai lầm là không nên hôn nhau trong dịp nghiêm túc như huấn luyện quân sự", Văn Tuấn Huy nói. "Hôn nhau phải tuỳ trường hợp, kể cả đang nghỉ giữa giờ..."
"Hôm qua, cặp đôi lớp bên cạnh cũng hôn nhau trong giờ giải lao," Chu Tín thấp giọng phản đối, "Bọn họ cũng bị các anh lớn trêu chọc, cũng không ai nói bọn họ sai. Chẳng lẽ là bởi vì bọn em đều là đàn ông sao?" ...Đàn ông không thể yêu đương sao..."
"Tôi vừa mới nói trước mặt huấn luyện viên Lý các cậu là yêu đương không sai, nhưng cậu lại quay đầu quên lời tôi nói rồi phải không?" Văn Tuấn Huy chống tay lên đùi, "Yêu đương nhiên không sai, hôn nhân đồng giới của chúng ta cũng đã hợp pháp tám năm rồi, tôi duy trì ý kiến công khai, cởi mở quan hệ, nhưng..."

Cậu vỗ nhẹ bồn hoa bên cạnh, nói: "Ngồi xuống nghe tôi nói."
Hai người ngoan ngoãn ngồi xuống, Văn Tuấn Huy nói: "Chỉ vì hợp pháp hơn tám năm mà nhiều người vẫn không thể chấp nhận đồng tính luyến ái. Huấn luyện viên Lý thuộc loại người này, vì suy nghĩ của anh ấy không thể thay đổi nên chúng ta phải chú ý đến lời nói và hành động của mình, đừng để người khác bàn tán."
Hai người cúi đầu suy nghĩ, sau đó cùng nhau gật đầu: "Em hiểu rồi."
"Ừ, hai cậu đều là những đứa trẻ ngoan," Văn Tuấn Huy mỉm cười, "Tôi muốn hỏi một chút, mới khai giảng có mấy ngày mà sao hai cậu lại ở cùng một chỗ nhanh thế?"
"Bọn em là... bạn học cấp ba," Dương Tử Lộ nói, "Năm lớp mười hai bọn em cùng ở một chỗ ."
"Ồ~" Văn Tuấn Huy gật đầu, ý là hai người hẹn nhau vào cùng một trường đại học, khá là lãng mạn, "Tốt lắm. Nhìn xem, chẳng phải các cậu rất ổn sao? Cùng nhau thi vào một trường đại học . Điều này rất phi thường, không có nhiều người làm được như thế. Vậy có thể đi nói lời xin lỗi với huấn luyện viên Lý hay không?"

Hai người cùng nhau ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ.

"Còn phải trải qua huấn luyện quân sự khoảng mười ngày, mỗi ngày phải tiếp xúc với huấn luyện viên Lý. Để anh ấy hài lòng, không làm khó dễ hai cậu. Cũng chỉ có mười ngày thôi,trong tương lai không phải gặp anh ấy nữa, có làm được không?"
"Được ạ." Hai người gật đầu.

Văn Tuấn Huy đưa họ trở lại sân thể dục, hai người xin lỗi huấn luyện viên. Huấn luyện viên Lý không nói gì thêm để cho họ trở về đội. Cậu liếc nhìn thời gian, đã mười một giờ hai mươi, mười phút nữa buổi huấn luyện quân sự buổi sáng sẽ kết thúc.
Văn Tuấn Huy quay người chạy đến phòng làm việc của Điền Nguyên Vũ , cậu phải nhìn xem người phụ nữ đó là ai. Văn phòng của Điền Nguyên Vũ ở cùng tòa nhà với cậu, nhưng quá khác biệt, cậu là cố vấn ở tầng dưới . Anh là giáo sư và có văn phòng riêng ở trên hai tầng.

Đây không phải lần đầu tiên cậu đến phòng làm việc của Điền Nguyên Vũ nhưng là lần đầu tiên cậu đến một cách công khai.

Văn Tuấn Huy gõ cửa văn phòng.
"Mời vào." Cậu nghe Điền Nguyên Vũ nói.
Văn Tuấn Huy mở cửa: "Giáo sư Điền, đã đến giờ ăn cơm."
Văn phòng không lớn, bàn làm việc đặt cạnh cửa sổ, Điền Nguyên Vũ ngồi sau bàn, ngồi đối diện anh là...

"Giáo sư Quách?Xin chào giáo sư Quách." Văn Tuấn Huy nhìn rõ người, liền chào hỏi.
Quách Nam Trúc nhìn cậu một cái, đối với cậu có chút ấn tượng: "Văn..."
"Văn Tuấn Huy." Văn Tuấn Huy nói
"À, thầy Văn." Quách Nam Trúc thản nhiên nói.
"Cậu đi ăn à?" Quách Nam Trúc nhìn Điền Nguyên Vũ, "Tôi làm phiền hai người sao?"
Điền Nguyên Vũ lắc đầu, "Không phải, đi ăn đi."
"Được, được." Văn Tuấn Huy đẩy cửa ra lui đến cạnh cửa.
Quách Nam Trúc đứng dậy sờ người: "Tôi quên mang theo thẻ."
"Dùng của tôi." Điền Nguyên Vũ nói.
"Được." Quách Nam Trúc cười nhẹ.

Văn Tuấn Huy theo bọn họ xuống lầu, trong lòng chấn động. Theo quan sát trước đây của cậu đối với Điền Nguyên Vũ , anh bất luận cùng đồng nghiệp hay nam nữ đều không thân thiết. Huống chi, Quách Nam Trúc là giáo sư khoa khác, không có liên quan công việc với Điền Nguyên Vũ . Rốt cuộc là tình huống gì, mấy ngày nay còn luôn đụng phải cô và Điền Nguyên Vũ nói chuyện phiếm, không phải chạy đến ký túc xá chính là chạy tới văn phòng, cũng quá... thân mật.

"Đi tới căng tin Văn Tâm đi" Quách Nam Trúc nói, "ở đó nhỏ và cũng không ồn ào lắm."
Điền Nguyên Vũ quay đầu hỏi Văn Tuấn Huy: "Ý cậu như thế nào?"
"Hả?" Văn Tuấn Huy sửng sờ, "A! được, tôi thế nào cũng được."

Căng tin Văn Tâm là một căng tin nhỏ, đồ ăn có mùi vị bình thường nên ít người đến. Bọn họ đi vào bên trong vào thời điểm vẫn còn rất nhiều người, thoạt nhìn phần lớn đều là sinh viên năm nhất mặc quân trang.
Nói cách khác, nghé mới sinh không sợ hổ*, phàm là sinh viên lâu năm lại hiếm khi đến đây ăn cơm.
* Ám chỉ sự thiếu trải nghiệm nên không lường trước hoặc chủ quan trước những hậu họa. có nghĩa là "không biết thì không sợ".

"Tôi cùng Giáo sư Điền đi lấy cơm." Văn Tuấn Huy nói: "giáo sư Quách đi tìm chỗ, cô muốn ăn cái gì?Quách Nam Trúc cũng không khách khí: "Chỉ cần hai món chay, một canh và ba lạng cơm thôi".
Quách Nam Trúc liếc nhìn nhà ăn, thấy bên trong có chỗ trống liền bước tới. Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của các sinh viên đang nhìn mình khi đi ngang qua, cô đã quen với ánh mắt này từ lâu, đôi giày cao gót cũng phát ra tiếng.Cô ngồi xuống, tuy sinh viên bàn bên cạnh không biết cô nhưng cũng có thể đoán được danh tính của cô, nhao nhao chào hỏi: "Em chào cô."
"Chào các em." Quách Nam Trúc mỉm cười, ánh mắt kiếm tìm Điền Nguyên Vũ .

Điền Nguyên Vũ rất dễ tìm, dáng người cao ráo, thẳng tắp, là một nhân vật rất đặc biệt và dễ thấy trong đám đông. Hơn nữa khí chất lại nổi bật nên Quách Nam Trúc chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra. Anh đứng xếp hàng ở cửa sổ, các sinh viên xếp hàng bên cạnh thỉnh thoảng cũng liếc nhìn Điền Nguyên Vũ. Anh làm ngơ trước những ánh nhìn này, ngoại trừ... Văn Tuấn Huy.

Văn Tuấn Huy đi tới đi lui giữa hai cửa sổ, thỉnh thoảng quay lại hỏi Điền Nguyên Vũ một chút, người này gật đầu hoặc lắc đầu với cậu. Điền Nguyên Vũ là người rất ít nói, giao tiếp chỉ giới hạn trong công việc. Đôi khi cậu thực sự tò mò muốn hỏi chuyện khác, nhưng Điền Nguyên Vũ sẽ không bao giờ nói thêm một lời nào. Nhưng hết lần này đến lần khác chính điều này khiến Điền Nguyên Vũ mới toát lên vẻ quy*n rũ đầy cuốn hút.

Điền Nguyên Vũ và Văn Tuấn Huy bưng đĩa cơm đi tới.
"Giáo sư Quách, cô xem có được không?" Văn Tuấn Huy đặt đĩa cơm trước mặt cô.
Hai món chay một món canh theo yêu cầu của cô, Quách Nam Trúc gật đầu: "Được."
Cô nhìn món Điền Nguyên Vũ thì thấy đó là món mì hay là mì rau.
"Ăn thanh đạm vậy?"
"Nóng." Điền Nguyên Vũ nói.
"Quả thực, giữa trưa vẫn nóng như mùa hè", Quách Nam Trúc nói: "May mắn là ban đêm mát mẻ hơn".
Điền Nguyên Vũ cúi đầu ăn mì, không trả lời.
Văn Tuấn Huy ở một bên cười nói: "Đúng vậy, sáng nay có một tân sinh viên bị say nắng."

Quách Nam Trúc cũng cúi đầu ăn, không để ý tới Văn Tuấn Huy. Cậu bĩu môi nhét một miếng thịt vào miệng, không biết là do suy nghĩ quá nhiều hay sao, nhưng radar của cậu cho biết Quách Nam Trúc rất có thể là tình địch của cậu. Khi nhai miếng thịt, cậu chợt nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng.

Cậu không biết xu hướng tính dục của Điền Nguyên Vũ .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro