Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn nhà của Tôn Thừa Hoan ở Dịch Cảnh Uyển có hai phòng ngủ và một phòng khách, rộng hơn 80 mét vuông, không lớn nhưng thừa sức cho hai người ở.

Bữa tiệc lớn bị nhỡ, hơn nữa trù nghệ của hai người còn kém, Tôn Thừa Hoan ngượng ngùng sờ sờ mũi, lấy điện thoại ra gọi thức ăn bên ngoài.

Lúc trước nàng đều ngủ tại nhà riêng, ít nhất là tốt hơn khách sạn, nhưng hóa ra lại than vãn, không có gì khác biệt, vẫn là ăn thức ăn bên ngoài.

Chỉ tiết kiệm một phần tiền khách sạn.

Sau khi đặt hàng, Tôn Thừa Hoan nhấp vào giao diện WeChat, tìm thấy trợ lý sinh hoạt nhiều năm của nàng, Lâm Phàm.

Vì học đại học xa nhà, mấy người Tôn gia lo lắng Tôn Thừa Hoan không thể tự chăm sóc bản thân nên đã mua một căn nhà gần trường, còn thuê một trợ lý sinh hoạt cho nàng với mức lương cao.

Đó là Lâm Phàm.

Mức lương hơn vạn, đãi ngộ cực kỳ tốt, đây cũng là công việc thể diện cá nhân, hơn nữa còn có cố chủ nhiều tiền như Tôn Thừa Hoan, Lâm Phàm một làm chính là mười năm.

Hai người quen thuộc đến mức không còn quen thuộc hơn.

Tôn Thừa Hoan: Phàm tỷ, gần đây em sống trong nhà ở Dịch Cảnh Uyển, chị biết chưa. Ba bữa một ngày liền phiền phức chị, cho hai người.

Lâm Phàm: Đã nhận.

Lời ít ý nhiều.

Tôn Thừa Hoan hài lòng đặt điện thoại sang một bên, đây là điểm nàng thích nhất ở Lâm Phàm, làm việc gọn gàng nhanh chóng, cũng sẽ không hỏi những chuyện không nên hỏi.

Nàng ngồi trên sô pha nhìn Bùi Châu Hiền thu thập đồ đạc vào phòng ngủ thứ hai. Trong lòng đột nhiên có chút bất đắc dĩ, môi mấp máy, muốn nói lại thôi.

Kỳ thực, cảm giác tối qua... rất tốt, có một người ở bên cạnh, còn có thể tâm sự.

Đây là lần đầu tiên Tôn Thừa Hoan ngủ cùng giường với người khác ngoài Phương Huyên Dao.

Nhưng... vốn dĩ đề nghị này là do Bùi Châu Hiền đưa ra, tại sao hôm nay lại dứt khoát chuyển sang phòng ngủ thứ hai như vậy?

Có phải là, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, chuyện xấu hổ sao? Ví dụ như, ngáy, nghiến răng, nói mớ?

Nàng xác thực có thói quen nói mớ...

Tôn Thừa Hoan chớp chớp mắt, trong mắt mang theo chút do dự, kỳ kèo cái mông ngồi trên sô pha, có chút sốt ruột.

Nhưng một mực khó có thể nói ra suy nghĩ của chính mình.

Không thoải mái.

Khi Bùi Châu Hiền ra khỏi phòng liền nhìn thấy tiểu sư tử của mình vô cùng đáng thương nhìn xung quanh, mông như bị đóng đinh vào sô pha vậy.

Chậm rãi nghiêng đầu.

"Thừa Hoan?"

Hai mắt Tôn Thừa Hoan sáng ngời, ấp úng nói: "Châu... Châu Hiền."

Vừa nhìn chính là trong lòng nàng có chứa tâm sự gì đó.

Bùi Châu Hiền kiên nhẫn hỏi nàng: "Sao vậy?"

"Em..." Tôn Thừa Hoan vừa chuẩn bị nói, điện thoại bên cạnh không đúng lúc vang lên, dũng khí thật vất vả nhấc lên lại tan thành mây khói.

Không nói ra được.

Tiểu sư tử thất vọng thở dài, gục đầu xuống: "Em tiếp điện thoại trước."

Nhấc điện thoại lên, là Sài Húc, Tôn Thừa Hoan trợn tròn mắt, sớm không gọi muộn không gọi, một mực lại gọi vào lúc này.

Tiểu sư tử lập tức biến thành đại sư tử, thẳng lưng, trông kiêu ngạo cùng bá đạo giống như đang liếm móng vuốt sắc nhọn, vuốt vuốt tóc.

Sinh khí nói: "Có chuyện gì."

"Được đó Thừa Hoan." Thanh âm của Sài Húc vang lên: "Mới xuất hiện lần đầu tiên liền lên hot search."

Tôn Thừa Hoan cau mày, "Hot search?"

"Ừm." Sài Húc gặm một miếng táo, lặp lại từng chữ: "Ngẫu nhiên gặp top 2 top 3 <Ngẫu Thời> trong trung tâm thương mại."

"Thừa Hoan, gan cậu thật lớn a." Sài Húc cảm khái: "Cậu có biết tớ đã không nghênh ngang dạo chơi trung tâm mua sắm bao lâu rồi không? Thật sự làm mấy thần tượng chúng ta phải khâm phục a".

"Đúng rồi..." Sài Húc sốt sắng nói: "Tớ nhìn bức ảnh này, hẳn là từ Dịch Cảnh Uyển, có thể cậu phải từ bỏ địa điểm này rồi, không được thì về Ngự Đỉnh sơn trang đi."

Tôn Thừa Hoan càng không thể tin được: "Bức ảnh?"

"Ừm." Sài Húc trả lời, "Này xem ra là đoàn xe đi theo phía sau xe cậu, đừng nói cậu không phát hiện ra nhé?"

"<Ngẫu Thời> vừa mới kết thúc, vừa vặn là thời điểm nhân khí của các cậu tăng cao nhất, rất nhiều người biết đến các cậu. Tớ cảm thấy phía sau cậu rất nhiều người qua đường đều tham gia trò vui."

Sài Húc mang bộ dáng tiền bối thở dài: "Đã treo trên hot search được một lúc rồi, hai người các cậu ra ngoài nhớ đội mũ lên, vẫn là còn non a."

Tôn Thừa Hoan lườm một cái, nhưng trong lòng lại nổi lên một dòng điện ấm áp, nàng biết đây là Sài Húc đang nhắc nhở nàng.

Nhưng cảm động chưa quá hai giây.

"À đúng rồi, mấy ngày này cậu với Bùi Châu Hiền ở trong phòng làm cái gì nhớ kéo rèm cửa a."

Phi!

Miệng chó không thể mọc được ngà voi.

"Cút!" Tôn Thừa Hoan tức giận đến mức hung hăng cúp điện thoại.

"Có chuyện gì vậy?" Bùi Châu Hiền mang vẻ mặt lo lắng hỏi.
Tôn Thừa Hoan trở lại bộ dáng vô hại, thanh âm cũng vô thức ôn hòa đi mấy phần: "Không có gì, chỉ là chúng ta giống như đang bị theo dõi, động tĩnh huyên náo rất lớn."

Bùi Châu Hiền cụp mắt, không khỏi có chút xấu hổ: "Vậy làm sao bây giờ?"

Rốt cuộc nếu không có cô, Tôn Thừa Hoan sẽ không phải đi xăm, như vậy tự nhiên sẽ không bị theo dõi.

Hơn nữa, nếu căn nhà này bị bại lộ, cô sợ sẽ không thể ở được...

Tôn Thừa Hoan đầu tiên là cho cô một chiếc đồng hồ mấy trăm vạn tệ, lại cho một chai nước hoa mấy trăm tệ, hiện tại lại ném cô vào căn nhà khá đắt đỏ này.

Nhưng cô không cho Tôn Thừa Hoan bất cứ thứ gì.

Thế là, Bùi Châu Hiền đã đưa ra nguyện vọng đầu tiên khi xuất đạo.

Mua nhà cho Tôn Thừa Hoan, sẽ mua nhà ở Ngự Đỉnh sơn trang.

"Không sao đâu." Tôn Thừa Hoan ung dung nói: "Em đã liên lạc với trợ lý sinh hoạt rồi, mấy ngày này chị ấy sẽ giao thức ăn cho chúng ta."

"Đúng rồi, Châu Hiền." Tôn Thừa Hoan đột nhiên nghĩ tới cái gì, ánh mắt đầy mong đợi "Ngày mai chị có muốn gặp mấy người bạn của em không?"

Bùi Châu Hiền không thể cưỡng lại bộ dáng này của nàng, nghiêng đầu không nhìn nàng, vành tai nhuộm phải màu phấn hồng, nhẹ giọng nói, "Được."

Thấy Bùi Châu Hiền dễ nói chuyện như vậy, dáng dấp vừa mềm mại vừa ngoan ngoãn, mặt mày của Tôn Thừa Hoan lập tức vui vẻ, nhất thời tự đắc, nhịn rất lâu mới nói: "Vậy sao chị lại không muốn ngủ với em!"

Tôn Thừa Hoan: "..."

Bùi Châu Hiền: "..."

Không khí đột nhiên yên tĩnh lại, Tôn Thừa Hoan giống như nghe thấy một đàn quạ bay qua đầu mình.

Thật lúng túng.

Làm sao không kiểm tra lại liền nhất thời nói ra?

Tôn Thừa Hoan nhoẻn miệng cười, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ: "Cái kia..."

Bùi Châu Hiền ngẩn người, khóe môi câu lên, đuôi mắt khẽ cong, bên cạnh nhuốm chút màu sắc.

Giống như cả người có chút diễm lệ.

Đuôi lông mày ẩn tình, giống như chỉ: "Không phải tôi không muốn ngủ với em."

Tôn Thừa Hoan dừng một chút, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, nàng nghiêng đầu liếc nhìn Bùi Châu Hiền vẫn mang sắc mặt như thường. Cảm thấy có thể câu hỏi của chính mình có nghĩa khác, bạn tốt cũng là vô tâm chi mất.

Trên mặt nàng có mấy phần nản ý, mím chặt môi, sau đó nghe người kia hỏi: "Vậy... đêm nay, chúng ta ngủ chung được không?"

Ánh mắt Tôn Thừa Hoan sáng lên: "Được!"

Trên mặt Bùi Châu Hiền không khỏi hiện lên ý cười, cô liếc nhìn Tôn Thừa Hoan, nhưng một lúc cũng không rõ. Đến tột cùng cô có ý đồ không an phận với Tôn Thừa Hoan, hay là Tôn Thừa Hoan mang tâm tư không thuần khiết với cô.

...

Ngày hôm sau, Sài Húc lái xe đến đón Tôn Thừa Hoan, ba người đều đội mũ và đeo khẩu trang lên xe, chỉ sợ không kiểm tra lại đi con đường hôm qua.

Câu lạc bộ cưỡi ngựa nằm ở vùng ngoại ô phía Nam. Đây là hệ thống thành viên nên tạm thời không phải lo lắng có fan trà trộn vào. Từ lúc Tôn Thừa Hoan gặp Cố Minh Duệ ở trường sơ trung liền thích đến đây. Những cô gái xinh đẹp luôn trở thành trung tâm của đám đông, vì lẽ đó có rất nhiều người quen biết nàng, cũng không cần lo lắng sẽ phát sinh như chuyện hôm qua.

Quy mô nơi này không tệ, được trang bị đầy đủ, có nhiều giống ngựa và huấn luyện viên cưỡi ngựa tốt nhất tỉnh, có thể nói Cố gia đã bỏ rất nhiều tâm huyết cùng tiền bạc vào nơi này.

Khi Tôn Thừa Hoan xuống xe, nàng nhìn thấy vài người mặc đồng phục đang cưỡi ngựa ở đằng xa.

Nàng đột nhiên cao hứng vẫy vẫy tay: "Này!"

Hơn một năm không gặp, nàng thật sự có chút nhớ nhung, đời trước nửa năm còn chưa gặp qua. Nhưng nhìn những gì bọn họ đã làm cho mình, nàng cảm thấy có chút hổ thẹn.

Tôn Thừa Hoan cong mắt, trong mắt ẩn chứa một mảnh áy náy.

Ba người ở đằng kia xuống ngựa giao dây cương cho người khác, một cô gái lập tức lao nhanh về phía nàng.

"Thừa Hoan!"

Người duy nhất vẫn thận trọng là chàng trai kia, mặc dù không chạy lung tung nhưng rõ ràng tốc độ của hắn vẫn nhanh hơn một chút.

"Giới thiệu một chút, đây là bạn tốt của tớ, Bùi Châu Hiền."

Tôn Thừa Hoan chỉ vào cô gái duy nhất: "Đây là Giang Chiếu Niên, gia đình mở võ quán, đừng nhìn ngoan ngoãn nghe lời, nhưng thật ra cùng chúng ta đánh nhau từ nhỏ, tính ra em vẫn là tỷ tỷ của cậu ấy."

"Nào có! "Giang Chiếu Niên chu môi: "Rõ ràng tớ mới là tỷ tỷ, tớ còn lớn hơn cậu a."

"Ai bảo thua." Tôn Thừa Hoan khẽ liếc mắt nhìn cô: "Lúc trước là ai nói người nào thắng là tỷ tỷ?"

Giang Chiếu Niên nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Vậy tớ cũng lớn hơn cậu."

Tôn Thừa Hoan không để ý tới cô nữa, chỉ về phía chàng trai trầm ổn hơn: "Đây là Cố Minh Duệ, trại ngựa này thuộc về gia đình cậu ấy, Cố Thời thúc thúc là cha cậu ấy, sau này có yêu cầu gì chị có thể tìm cậu ấy."

Tôn Thừa Hoan kéo cậu trai cuối cùng: "Đây là Trì Uyên, người đánh giỏi nhất trong chúng ta, hiện tại đang học ở London."

"Cuối cùng là Sài Húc, không cần giới thiệu."

Yết hầu Bùi Châu Hiền run lên, sắc mặt có chút cứng nhắc: "Xin chào."

Tối hôm qua cô lo lắng liền không ngủ được, cảm giác như gặp cha mẹ chồng vậy. Cô biết những người này có tầm quan trọng đối với Tôn Thừa Hoan như thế nào, cho nên cô rất coi trọng lần gặp mặt này.

Tối hôm qua, trong lúc Tôn Thừa Hoan ngủ say, cô đã lẻn vào WC, ngồi trên bồn cầu lướt qua Weibo của ba người này, tìm manh mối trên đó, làm đủ bài tập, hi vọng hôm nay sẽ gây ấn tượng với bọn họ.

"Được rồi, hôm nay cố ý gọi các cậu trở về một mặt là giới thiệu Châu Hiền với các cậu, sau này có thể giúp đỡ liền ra tay. Mặc khác là đã lâu chúng ta không gặp nhau, tất cả chi phí hôm nay cứ để tớ."

Nói tới chỗ này, Tôn Thừa Hoan cười nhìn Cố Minh Duệ: "Tớ cũng trả phí trong câu lạc bộ này."

Cố Minh Duệ lắc đầu cười: "Tớ xem như cậu có nhiều tiền."

Sau đó hắn nói thêm: "Tiểu Tôn tổng."

Tôn Thừa Hoan nhướng mày, cảm xúc không rõ tan biến: "Cậu đã xem?"

"Chúng ta đều xem rồi." Giang Chiếu Niên nhìn Bùi Châu Hiền, chọn chen giữa Tôn Thừa Hoan và Cố Minh Duệ, nắm một tay: "Ngay cả Húc Húc chúng ta cũng xem, huống chi là Thừa Hoan cậu."

Sài Húc nghe vậy liền bất mãn: "Ngay cả xem tớ là có ý gì? Chẳng lẽ không nên xem của tớ sao?"

Giang Chiếu Niên lườm một cái: "Xem Thừa Hoan là ngược người khác, được gọi là sảng văn. Xem người khác ngược cậu, được gọi là ngược văn. Tớ bị ngược tâm can đều đau, hận không thể tự mình ra trận thay cậu hát với nhảy."

Sài Húc nghe vậy liền mếu máo, thực oan ức.

"Lại nói." Giang Chiếu Niên do dự một lúc: "Thừa Hoan, có phải cậu cao lên không?"

"Có sao?" Tôn Thừa Hoan cũng không chắc chắn, nàng chỉ nhớ rằng chiều cao cuối cùng của nàng ở đời trước là 1m65, sau khi trưởng thành xác thực có tăng thêm một chút, nhưng cụ thể là thời gian nào nàng cũng không nhớ rõ.

Bùi Châu Hiền đã im lặng hồi lâu, lúc này mới lên tiếng, không chút biến sắc nắm lấy cánh tay của Tôn Thừa Hoan, khiến Giang Chiếu Niên loạng choạng: "Tôi cũng thấy cao, cảm giác khi nhìn em cần phải ngẩng đầu lên."

Giống như bảo hộ thức ăn.

Cố Minh Duệ đem một loạt hành động thu vào đáy mắt, ý tức sâu xa nhìn Bùi Châu Hiền một chút.

Bùi Châu Hiền mặt không biến sắc nhìn lại.

Nhìn thấy ánh mắt của Cố Minh Duệ, Giang Chiếu Niên cũng tò mò nhìn Bùi Châu Hiền, muốn xem Cố Minh Duệ đang nhìn cái gì.

Đột nhiên, Giang Chiếu Niên thoáng mở to mắt, sau đó dừng lại, trong mắt lộ ra một chút kinh ngạc.

"Làm sao vậy?" Trì Uyên hỏi.
Giang Chiếu Niên không trả lời hắn, trái lại hỏi Tôn Thừa Hoan: "Thừa Hoan, cậu đem... cậu đem đồng hồ của mẹ cậu..." Tầm mắt cô liếc nhìn vị trí cổ tay của Bùi Châu Hiền.

Lúc này, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía Giang Chiếu Niên đang nhìn, một mảnh kinh ngạc.

Ánh mắt của Sài Húc càng mơ hồ lộ ra kích động, bật thốt lên: "Ngọa tào, Thừa Hoan, cuối cùng thì cậu cũng hiểu ra rồi!"

"Phương Huyên Dao có cái gì tốt a, ngoại trừ gương mặt thì cái gì cũng không có, nhìn thái độ của chị ta đối với cậu cả ngày, cuối cùng bây giờ cuối cùng cũng coi như được mở to con mắt!"

Lại nhảy nhót đi về phía ba người kia: "Xem những gì ngày đó tớ đã nói đi, tớ nói Thừa Hoan với Bùi Châu Hiền có gì đó không đúng a! Đồng hồ đều đeo đến! Các cậu có nhớ lúc trước Thừa Hoan nói thế nào không?"

Lúc này không cần Sài Húc nói tiếp, Giang Chiếu Niên thay hắn nói: "Chờ sau này có người muốn cùng tớ trải qua một đời, tớ liền đưa chiếc đồng hồ này cho cô ấy, đeo trên cổ tay cô ấy tiếp tục kích thích Tôn Đông Triệt!"

Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan.

Giang Chiếu Niên nhìn Tôn Thừa Hoan.

Tất cả mọi người đều nhìn Tôn Thừa Hoan.

Tôn Thừa Hoan nuốt một ngụm nước bọt, bị năm người kia nhìn đến sợ hãi liền lùi lại một bước.

Mình... mình có nói sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro