Chương 103

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời bắt đầu mưa.

Tiếng mưa tí tách làm mông lung toàn bộ thành phố, cũng làm mông lung đôi mắt của Tôn Thừa Hoan.

Màn đêm tĩnh lặng dần dần trở nên rõ ràng, một góc vỏ não được vén lên, hai khối thịt trắng nhỏ đồng dạng dần dần chồng lên nhau.

Bùi Châu Hiền nhẹ nghểnh cổ thiên nga, hơi đẩy eo lên trên, mí mắt nhướng lên càng tôn thêm quyến rũ cho khuôn mặt thanh cao. Đôi mắt của Tôn Thừa Hoan mạc danh đỏ lên, tiến công càng mãnh liệt.

Bùi Châu Hiền đột nhiên căng thẳng cả người, nửa bước khó đi, cổ tay Tôn Thừa Hoan mỏi mệt càng ngày càng đau, nhưng nàng vẫn không muốn giảm tốc độ. Tôn Thừa Hoan nhíu mày nhìn người kia liều mạng lắc đầu, nước mắt sinh lý chảy xuống khóe mắt: "Nhanh quá, Hoan nhi..." Xương nhỏ trong cổ họng đứng thẳng, rên rỉ như mèo con "Chậm lại."

Cảm giác gần đủ rồi, Tôn Thừa Hoan rút ngón tay ra, nhấc chân dán vào người cô, ôm chặt lấy cô, không khỏi đau lòng vuốt ve lưng cô, nhưng động tác lại không thương tiếc.

Trước mắt giống như có một tràng pháo hoa nổ tí tách, mưa cũng đã tạnh, hai bóng người trùng điệp cũng tách ra, sóng lớn cũng ngừng vỗ, thế giới cũng yên tĩnh.

Tôn Thừa Hoan nằm nghiêng trên giường, nhẹ thở hổn hển, gác hai chân dài trên giường thả lỏng không còn chút sức lực. Nàng nhìn tấm lưng trần như ngọc bên cạnh, bất giác dùng ngón tay gãi nhẹ lên bả vai kia, người kia nhún nhún vai, mơ hồ lẩm bẩm: "Đừng nháo, ngứa..."

Hiển nhiên đã kiệt sức rồi.

Trong khi cảm thấy đau lòng, Tôn Thừa Hoan liền dùng nụ hôn thay thế ngón tay, nhưng trong lòng lại dáy lên một cơn ngứa ngáy không tên.

Nuốt một ngụm nước bọt, sắc mặt lúc sáng lúc tối, rốt cuộc không ngăn lại được cám dỗ. Nàng không mặc quần áo bước ra khỏi giường.

Bùi Châu Hiền cảm nhận được động tĩnh phía sau, mở to đôi mắt mơ màng như nai tơ, quay đầu lại: "Em đi đâu vậy?" Ngữ khí có chút kinh sợ.

"Đi lấy SLR!"

Tình triều đi qua, đầu óc Bùi Châu Hiền mông lung như hồ dán, ngốc nghếch đến mức choáng váng không nói, máu ghen còn tăng lên hàng vạn lần, cau mày nói: "Em mặc quần áo vào đi!"

"Ai nha, không sao đâu." Người kia mang ngữ khí dinh dính nói với cô: "Trong nhà chỉ có hai chúng ta."

Nhưng sau đó, ánh mắt của Bùi Châu Hiền dừng lại, Hoan nhi nói muốn lấy cái gì? SLR?

Bùi Châu Hiền: "! ! !" Đôi mắt cô dần trở nên thanh minh, bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng ban ngày hôm nay, hai má liền ửng đỏ, xấu hổ cắn chặt môi.

Có phải Hoan nhi định...

Có chút do dự nắm ngón tay, nhưng thỉnh thoảng liếc nhìn Tôn Thừa Hoan với ánh mắt viết rõ ràng mong đợi.

Mình có nên đồng ý không?

Là người của công chúng, phản ứng đầu tiên của cô là từ chối. Nhưng mà... Tôn Thừa Hoan sẽ không làm hại cô, chỉ cần sau đó cô yêu cầu cất đi, để không bị người khác nhìn thấy, cho dù là chụp mấy bức ảnh cũng chỉ là tình thú của tình nhân mà thôi. Hơn nữa, như nữ sinh kia đã nói, việc ghi lại tuổi thanh xuân của một người chẳng có gì là không tốt.

Cũng không phải là ảnh giường chiếu.

Bùi Châu Hiền bắt đầu tự đấu tranh, tâm tình cũng dần lắng xuống, nhưng không khỏi nghĩ, nếu là ảnh giường chiếu, cô có nguyện ý không?

Nếu nhân vật chính kia là Tôn Thừa Hoan, vậy thì cô... sẽ nguyện ý.

Bùi Châu Hiền đột nhiên choáng váng, mặt đỏ bừng. Cô đang nghĩ cái gì vậy? Tại sao lại nguyện ý? Có chút không tin nội tâm của mình phóng đãng như vậy.

Tôn Thừa Hoan mặt mày cong cong lấy SLR bảo bối của nàng ra, lông mày tràn đầy nóng lòng muốn thử, nhiều năm như vậy nàng chưa bao giờ chụp ảnh cho ai, hơn nữa... khi nghĩ tới đối phương mang vóc người hoàn mỹ kia là Bùi Châu Hiền, càng mơ hồ có chút kích động.

Nàng bước nhanh qua cửa sổ sát đất, trở về phòng ngủ, Tôn Thừa Hoan lộ ra một chút ý tứ: "Cái kia, Hiền nhi..." Cái lưỡi hồng nhuận đưa ra một đoạn.

Thích nàng lâu như vậy, Bùi Châu Hiền đã sớm quen với động tác nhỏ của nàng, nhìn lên chính là dáng vẻ xấu hổ hữu tâm cầu người.

Cho nên, thực sự... muốn chụp sao?

Bùi Châu Hiền không dám nhìn nàng, cả người ửng hồng.

Quay mặt sang một bên, ánh đèn màu cam cùng bóng tối chồng lên nhau, có một loại vẻ đẹp mơ hồ. Hai chân thon dài đang khuỵu xuống ngồi trên giường, tựa như cô có ý thức để chăn bông từ bả vai trượt xuống, hai tiểu bảo bối đáng yêu như ẩn như hiện.

Tôn Thừa Hoan nhìn đến trợn cả mắt, xuất phát từ yêu thích đối với thứ đẹp đẽ, nàng gần như vô thức cầm SLR lên, chụp một bức ảnh.

Nàng nuốt một ngụm nước bọt, chụp cũng đã chụp mà vẫn giả bộ làm chính nhân quân tử hỏi ý kiến của người trong cuộc: "Hiền nhi, em có thể không?"

Bùi Châu Hiền dừng lại, cuối cùng ngượng ngùng khẽ gật đầu.

Tôn Thừa Hoan còn kém nhảy dựng lên, trên mặt ẩn ẩn vui mừng, chân dài cất bước, quỳ xuống trước mặt Bùi Châu Hiền, hai màu đen trắng đan xen hiện ra, Bùi Châu Hiền vội vàng dời tầm mắt, mặt hơi đỏ.

Tôn Thừa Hoan: "Hiền nhi, chị thật tốt, em thực sự rất thích chị!"

Bùi Châu Hiền không dám ngẩng đầu lên, ngoắc ngoắc ngón tay: "Em, em mặc quần áo vào đi."

Tôn Thừa Hoan nhìn xuống, khóe môi nhiễm lấy ý cười ám muội, tựa như thời khắc này nói cái gì cũng đều không thể dừng lại, nàng dán vào tai Bùi Châu Hiền, thở ra một hơi, chậm rãi đốt lửa: "Sao vậy, không dễ nhìn sao?"

Ẩm ướt lại nóng, tai Bùi Châu Hiền vốn mẫn cảm, lông tơ như chấn kinh dựng đứng lên, còn chưa kịp nói chuyện đã nghe người kia nói tiếp: "Rõ ràng là chị vừa mới yêu yêu xong."

Từ "Yêu yêu" còn cố ý nhấn trọng âm, có vẻ như là ám chỉ. Bùi Châu Hiền không có tiền đồ liền đến cổ đều đỏ, vô thức ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tôn Thừa Hoan, đôi mắt ươn ướt, thật đẹp.

Sau khi Tôn Thừa Hoan thưởng thức xong, cũng không nháo nữa, mặc quần áo vào theo ý của Bùi Châu Hiền, giơ SLR: "Vậy bắt đầu ha?"

Người kia xấu hổ không nói gì, Tôn Thừa Hoan như nói với cô, lại giống như nói với chính mình, có chút nghiêm túc: "Vậy liền bắt đầu."

Còn chưa chuẩn bị đầy đủ đồ vật, cho nên chỉ chụp mấy tấm ảnh, người kia giống như uống chút rượu, tư thái cũng trở nên lười nhác hơn một chút. Tôn Thừa Hoan tìm nhiều góc độ khác nhau, dưới ánh đèn ấm áp, nhìn mỹ nhân trước mặt gần như ngây dại.

Nàng chợt nhớ ra hôm nay vốn dĩ muốn nói chuyện nghiêm túc với Bùi Châu Hiền, liên quan tới chuyện công khai của hai người, kết quả là nàng háo sắc liền làm nhỡ, trong mắt Tôn Thừa Hoan mơ hồ có chút hối hận.

Tôn Thừa Hoan đặt SLR xuống, ủy ủy khuất khuất nháo người trên giường, từ phía sau ôm lấy eo của Bùi Châu Hiền, dụi trán vào bờ vai trắng mịn của cô: "Hiền nhi..."

Giống như đại cẩu bị ủy khuất liền về nhà làm nũng, còn treo tay dài chân dài lên trên người cô. Bùi Châu Hiền thưởng thức ngón tay thon dài của nàng, tâm tình ngại ngùng cũng dần lắng xuống, thanh âm ôn hòa: "Sao vậy? Không phải đều cho em chụp rồi sao?"

Tôn Thừa Hoan chu chu môi: "Cảm giác như lượm hạt vừng làm mất dưa hấu vậy a."

"Đều tại chị." Nàng nhỏ giọng nói, có chút thị sủng mà kiêu, cố ý va vào bả vai cô.

"Sao lại tại chị?" Bùi Châu Hiền nhướng mày, tách ra khỏi vòng tay nàng, xoay người đối mặt với nàng, buồn cười hỏi: "Trách chị vì để em chụp sao?"

"Không phải." Tôn Thừa Hoan bất mãn nói, nhéo chóp mũi của cô, vươn người lên phía trước hôn lên môi cô.

Đôi mắt màu hổ phách không chớp nhìn Bùi Châu Hiền: "Không phải chúng ta đã nói hôm nay sẽ thương lương chuyện công khai sao, làm sao đột nhiên ở trong phòng tắm..." Nàng dừng một chút: "Làm cái kia..."

Nàng đột nhiên nhận ra: "Không phải ngay từ đầu em tắm trong phòng tắm sao? Tại sao sau đó đột nhiên lại có thêm một người."

Nàng trừng trừng mắt thật giống như đang nói: Chị thừa nhận đi, chị chính là thủ phạm. Bùi Châu Hiền bị nàng trêu ghẹo làm cho đỏ mặt, hôm nay xác thực là cô... chủ yếu là vì đã lâu không gặp Tôn Thừa Hoan, ban ngày còn tình cờ gặp phải nữ sinh nhờ Tôn Thừa Hoan chụp ảnh nude, phẫn nộ liền thiêu đến dục vọng, cho nên mới đi vào phòng tắm.

Cô tức giận xoay người quay mặt vào tường: "Vậy sau này chị đi tắm, em không được phép vào!"

Tôn Thừa Hoan vội vàng ôm cô vào lòng, mặc cho người kia có giãy dụa thế nào, nàng vẫn cứ mặt dày mày dạn ôm lấy, hôn nhẹ lên tai cô, sờ sờ cánh tay cô.

"Đừng a bảo bối." Nàng cười trầm thấp, tiến đến bên tai: "Chị còn sức đi tắm sao?"

Bùi Châu Hiền thẹn quá thành giận: "Tôn Thừa Hoan!"

Tôn Thừa Hoan thấy vậy lập tức thay đổi chủ đề: "Nghiêm túc a, Hiền nhi, khi nào chúng ta sẽ công khai?"

Dưa hấu mà nàng nói hẳn là chuyện này đi, đáy mắt Bùi Châu Hiền mang theo ý cười, sốt ruột như vậy sao?

Nhưng mà… cô cũng muốn thông báo cho thiên hạ biết càng sớm càng tốt, nếu không thì không biết có bao nhiêu cô gái như hôm nay, ít nhất cô cũng có quyền tức giận.

Cô lấy điện thoại trên bàn cạnh giường, đưa cho Tôn Thừa Hoan.

Đôi mắt đen như mực tràn đầy nghiêm túc: "Chỉ cần em muốn, lúc nào cũng có thể."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro