Chương 104

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôn Thừa Hoan không biết trong lòng là loại tư vị gì, định thần nhìn cô hai giây, cuối cùng mỉm cười áp vào trán cô: "Nhưng chị nên nghĩ kỹ, năm nay chị mới 23 tuổi, chính là sự nghiệp đang đi lên, web drama đầu tiên khiến danh tiếng của chị tăng mạnh, một tương lai tươi sáng đang chờ chị, chị thực sự không hối tiếc sao?"

"Hiền nhi, em đã trải qua một lần, nếu chị đi theo con đường của đời trước, ở tuổi hai mươi bốn chị sẽ là người đầu tiên đoạt giải Kim Kê cho Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, sau đó được đề cử nhiều giải thưởng quốc tế. Sau khi đoạt giải, chúng ta liền công khai..." Tôn Thừa Hoan nhắm mắt, ấm thanh hỏi cô: "Không hối hận sao?"

Bùi Châu Hiền không trực tiếp trả lời nàng, mà chỉ giương khóe môi: "Cho nên, chị có thể nhận được giải thưởng là bởi vì chị độc thân sao?"

Đôi khi hai người nói tới những chuyện ở đời trước, cho nên Bùi Châu Hiền cũng biết, nếu cô giành được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, chính là quy tội tham gia bộ phim đầu tay của Tôn Thừa Hoan.

Đôi mắt đầy sao ẩn chứa ý cười: "Em muốn quy tắc ngầm với chị sao?"

Tâm Tôn Thừa Hoan hơi động, đột nhiên cảm giác được cô đang câu dẫn mình, đè gáy cô, hôn mãnh liệt mấy lần: "Đúng vậy."

Khoé môi thoáng qua nụ cười xấu xa, nàng ngẩng đầu giả vờ kiêu ngạo nhìn cô: "Bùi tiểu thư, cô ngủ với tôi, tôi liền cho cô vai diễn, thế nào?"

Bùi Châu Hiền chớp mắt mấy cái, khóe môi cong lên, ngoài ý muốn mang theo một chút hương vị quyến rũ, cô nhẹ nhàng động thân, chăn bông trượt xuống vai, lộ ra nửa thân. Hai mắt Tôn Thừa Hoan mờ mịt, híp híp mắt, người kia dùng cánh tay thon gầy trắng nõn câu lấy cổ nàng, chậm rãi nói: "Không phải hiện tại đã ngủ với em rồi sao? Hửm? Nhiều lần như vậy, em nợ chị bao nhiêu vai rồi? Có thể trả không?"

"Vậy em đem chính mình giao cho chị." Ngực Tôn Thừa Hoan phập phồng, nàng ôm lấy eo Bùi Châu Hiền, cùng cô da thịt dán vào, áp môi mỏng mềm mại, đầu lưỡi nhàn nhạt miêu tả môi cô, lại tiến vào, câu cái lưỡi mềm mại vào trong miệng mình, bá đạo hút lấy.

Bùi Châu Hiền bị hôn đến ý loạn thần mê, cả người bị đặt ở dưới thân, yết hầu không nuốt xuống được, một ít dịch thể không khỏi chảy ra khóe miệng. Cô vô lực bám vào lưng Tôn Thừa Hoan, móng tay của cô gần như ăn sâu vào da thịt nàng, mặt trên còn có những vết xước mà cô không kìm được đã để lại.

Tôn Thừa Hoan có chút đau, mở mắt ra, liếm khóe môi cô, hỏi cô lần cuối cùng: "Thật sự không hối hận sao?"

"Không bao giờ hối hận." Bùi Châu Hiền vùi đầu vào cổ nàng, đôi mắt mang theo thủy quang như bị khi dễ sắp khóc, cô tự lẩm bẩm nói: "Hoan nhi, chị chỉ muốn em."

"Vậy thì cho chị." Tôn Thừa Hoan rũ mắt xuống, cuối cùng không có nửa điểm do dự nằm xuống, lại là một loại kiều diễm.

Không biết qua bao lâu, ánh đèn vàng mờ ảo trên đầu giường được bật sáng, Tôn Thừa Hoan nửa ngồi dựa vào đầu giường, trong miệng ngậm một cây kẹo mút, nói: "Sau một điếu thuốc, khoái hoạt tự thần tiên."

Bùi Châu Hiền: "..." Cô đảo mắt khinh thường, không muốn nhìn thấy tính phát bệnh của Tôn Thừa Hoan nữa, cô trở mình, để lại cho nàng một tấm lưng trần trơn bóng.

Tôn Thừa Hoan cầm điện thoại của Bùi Châu Hiền, đầy hứng thú tìm ngày lành tháng tốt, trực tiếp định ngày này năm sau, chỉ đúng dịp xem lịch có dòng chữ: Ngày kết hôn.

"Hiền nhi, ngày này năm sau chúng ta công khai được không?" Nàng vừa đảo mắt đã thấy một mảng lớn trắng lạnh, dùng ngón tay chọc: "Hiền nhi?"

Bỏ kẹo mút vào trong bọc, ném lên bàn đầu giường, lại hôn một cái, tát khởi kiều lai: "Chị để ý đến em đi mà."

"Không muốn." Bùi Châu Hiền nhắm mắt giả vờ ngủ: "Em khoái hoạt tự thần tiên đi." Còn mơ hồ mang theo ý cười.

"Em đùa thôi a." Tôn Thừa Hoan lăn sang phía bên kia của Bùi Châu Hiền.

Bùi Châu Hiền nhẹ nắm quyền đấm nàng, thanh âm mát mẻ nhưng có chút vô lực: "Em thị tẩm không chán a?"

Nghe vậy, Tôn Thừa Hoan quả thực nổi lên kích động, còn kém che trái tim nói ta muốn chết. Trong khoảng thời gian kết hôn, Bùi Châu Hiền càng làm nũng trước mặt nàng, cũng càng ngày càng giống tiểu nữ sinh yêu đương, không giống như đời trước, luôn mang bộ dạng lãnh mạc với thế giới.

Cô đều dành cho Tôn Thừa Hoan tất cả những đặc biệt của chính mình, Tôn Thừa Hoan cũng vậy. Trước khi nàng và Bùi Châu Hiền cùng một chỗ, cũng chưa từng nghĩ tới yêu đương lại có thể ngọt ngào đến vậy. Nàng có thể không kiêng kỵ gì mà làm nũng với đối phương, có thể lăn lộn trong thế giới của đối phương, có thể không cần thận trọng làm hài lòng đối phương, cũng sẽ không vì đối phương mặt lạnh mà lo được lo mất.

Bởi vì người kia là Bùi Châu Hiền.

Tôn Thừa Hoan nhìn người trước mặt, trong ngực dâng lên một loại cảm xúc khó tả. Nàng sượt trán lên má Bùi Châu Hiền, đôi mắt lấp lánh: "Liền chờ hạn hợp đồng của chúng ta kết thúc, được không? Nếu không lại bị Khê tỷ nhắc tới."

Bùi Châu Hiền suy nghĩ mấy giây, mặc dù cô có chút không chờ được, nhưng ngày này năm sau chí ít sẽ có ít thanh âm phản đối hơn. Bây giờ cô vẫn đang trong giai đoạn đi lên, mặc dù fan của wed drama đều thổi phồng Bùi Châu Hiền cô là diễn viên, nhưng trong lòng cô cũng hiểu mình vẫn là một thần tượng.

Cô định thần lại, sờ sờ tóc Tôn Thừa Hoan, gật đầu: "Đều nghe lời em."

...

Năm nay, bọn họ chạy thông cáo khắp nơi, nhưng bởi vì là thành viên một nhóm, đại đa số thời gian vẫn là cùng một chỗ.

Đời trước cô đã từng tham gia bộ phim đầu tay của Tôn Thừa Hoan, trình độ quay phim thuần thục của Tôn Thừa Hoan để tác phẩm này lên một tầm cao mới. Sau khi đoạt giải Kim Kê, Bùi Châu Hiền đột nhiên cảm thấy có lẽ mình thực sự có thể được coi là diễn viên Bùi Châu Hiền.

Buổi tối, Tôn Thừa Hoan áp Bùi Châu Hiền trên giường thật lâu, còn không tha cắn vành tai cô hỏi: "Có hài lòng với thù lao ngủ cùng em không? Bùi đại ảnh hậu."

Có một loại kích thích không tên, Bùi Châu Hiền gấp gáp thở hổn hển, mẫn cảm hơn ngày thường, cắn đôi môi kiều diễm ướt át, đồng thời cũng cắn ngón tay của Tôn Thừa Hoan. Đột nhiên mu bàn chân duỗi thẳng, đầu xẹt qua một tia bạch quang.

Sau một lúc lâu, vươn thân thể ngồi trên người Tôn Thừa Hoan, từ trên cao nhìn xuống nàng, xung quanh đôi môi còn tích nước làm ướt bụng Tôn Thừa Hoan.

Vẻ mặt kiêu ngạo giống như là trích tiên không thể xâm phạm, hỗn độn cùng cấm dục đan xen, nhìn vào khiến tim người mặt đỏ tim đập.

Cô ấn hai tiểu khả ái của Tôn Thừa Hoan, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: "Đương nhiên là hài lòng, vậy để chị hảo hảo hầu hạ Tôn đạo diễn, còn để Tôn đạo diễn nhìn xem chị có đáng giá hay không."

Tim Tôn Thừa Hoan nhảy như sắp bật ra, hận không thể lập tức để Bùi Châu Hiền quỳ xuống, nàng thở gấp, mí mắt khép hờ, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào chỗ kia.

Bùi Châu Hiền khẽ cong môi, dùng đầu ngón tay thon dài thăm dò, nhìn đôi mắt người kia nhắm lại, vẻ mặt lộ ra sung sướng cùng thống khổ.

Cuối cùng, Tôn Thừa Hoan ghé vào tai Bùi Châu Hiền: "Lần sau chị cho em xem DIY* được không?" Suýt chút nữa nàng đã bị đạp xuống giường.

(*) là cụm viết tắt của Do It Yourself, dịch ra có nghĩa là "Tự bạn làm lấy" :)))

...

Sắp tới tháng 6, bọn họ đã kết thúc chuyến lưu diễn kéo dài ba tháng, chuẩn bị cho buổi biểu diễn chia tay cuối cùng. Cả ngày tâm tình Tôn Thừa Hoan không tệ, ngoan ngoãn có chút khác thường. Huyệt thái dương của Lâm Khê đột nhiên nhảy lên, trong lòng luôn có loại linh cảm không tốt.

Tôn Thừa Hoan đã thông báo cho cha và anh trai, yêu cầu bọn họ đến buổi tối nhớ chú ý. Nếu đã quyết định công khai, cũng không cần phải giấu giếm nữa. Nàng chen mông, bá đạo chiếm cứ vị trí của Lâm Duẫn Nhi, mặt mày cong cong nhìn Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền vẫn như thường ngày giơ tay xoa xoa tóc nàng, sau đó nàng dời mắt uống trà sữa, uống đến trôi son: "Đừng nhúc nhích!"

Cô lấy cây son mang theo trong túi ra, từ từ xoay lên.

Tôn Thừa Hoan chớp chớp mắt, để cho người kia nắm cằm nàng, dùng ánh mắt như những vì sao trong dải ngân hà nhìn cô, cô không có biểu cảm đặc biệt nào, mà có vẻ nghiêm túc đối mặt với thế giới của mình.

Tim của Tôn Thừa Hoan lỡ một nhịp, trong nháy mắt nàng thật muốn hôn cô, cổ họng khẽ nhúc nhích, vất vả lắm mới khắc chế được. Nàng nhìn chằm chằm vào Bùi Châu Hiền, nở nụ cười.

Có chút không có ý tốt, giống như đang ám chỉ cái gì.

Đây là một hành động tương đối phổ biến của các cô gái, nhưng khi ở trên người hai người này, mạc danh có một cảm giác CP, tựa như đang thể hiện ở nơi công cộng.

Fan only ở phía dưới đơ ra một lúc, sau đó tự an ủi mình, chỉ là hint cp, rất nhanh sẽ trở lại bình thường, tiếp tục hô khẩu hiệu của từng người, nhưng không biết tại sao tất cả đều hét đến ra lửa, càng ra sức, nói cái gì cùng đè đối phương xuống, chỉ còn lại thanh âm đang phân cao thấp.

Tôn Thừa Hoan và Bùi Châu Hiền tựa như không nhìn thấy sóng ngầm mãnh liệt của hai bên, tiếp tục ngọt ngào tình chàng ý thiếp.

Quá thân mật.

Lâm Duẫn Nhi cau mày, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ hoang đường, vội vàng lắc lắc đầu, làm sao có khả năng, bây giờ hai người này đều được coi là thần tượng, lại nói thần tượng yêu nhau là chuyện cấm kỵ.

Hơn nữa lại không phải 30 hay 40 tuổi, việc công khai chuyện tình cảm sẽ giáng một đòn mạnh mang tính chất hủy diệt vào sự nghiệp. Coi như đại nghiệp nhà Tôn Thừa Hoan mạnh, không có gì lo sợ, vậy còn Bùi Châu Hiền thì sao? Chắc hẳn từ đây cô sẽ không nguyện ý một thân một mình nữa, để Tôn Thừa Hoan nuôi cô đi.

Không thể.

Đây có thể là lần cuối cùng bảy người bọn họ biểu diễn trên cùng một sân khấu, hoặc có thể không phải, mấy người trong số họ ít nhiều rơi nước mắt, Tôn Thừa Hoan nghẹn ngào trong lòng, siết chặt tay Bùi Châu Hiền, không biết nên tự an ủi mình hay là đối phương, thấp giọng nói: "Không sao."

Kết thúc màn biểu diễn, Lâm Duẫn Nhi đứng ở giữa, cùng với bảy người ôm nhau, cúi đầu 180 độ.

Bọn họ cùng giơ tay, hô vang: "Wonders, vĩnh viễn không kết thúc!"

Fan bên dưới lau nước mắt: "Tập hợp là ngọn lửa, phân tán, là bầu trời đầy sao!"

...

Cuối cùng cũng kết thúc, bọn họ không gia hạn hợp đồng tiếp mà mỗi người hướng tới tương lai của chính mình.

Lâm Duẫn Nhi nhìn bầu trời đêm yên tĩnh, đột nhiên không biết mình sẽ đi đâu.

Đã một năm trôi qua, Từ Châu Huyền, đáp án của chị là gì?

Buổi biểu diễn này chỉ đơn giản là một bữa tiệc dành cho fan CP, thậm chí có người còn chụp được ảnh cả hai ngồi chung một xe bảo mẫu. Chỉ trong vài giờ, Hoan Hiền siêu thoại một lần nữa leo lên top ba.

Fan Only có chút kinh hoảng, còn không ngừng tẩy não chính mình, nhưng lúc này, thần tượng của bọn họ đã cho bọn họ một cái tát cảnh tỉnh.

Tôn Thừa Hoan V: Hai năm trước tôi tham gia Ngẫu Thời, bà nội tôi luôn thích một cô gái, bà ấy thích đến mức mong cô ấy có thể là cháu dâu của bà. Thật trùng hợp, tôi cũng rất thích cô ấy, cho nên chúc mừng điều ước của bà đã thành hiện thực [Thẹn thùng] [Thẹn thùng]

Bức ảnh là ảnh chụp các ngón tay đan xen vào nhau, còn có giấy đăng ký kết hôn của hai người.

Bùi Châu Hiền: Ngày hôm đó, cô ấy hỏi tôi muốn quà gì nhân kỷ niệm hai năm thành lập nhóm, tôi trả lời: Gả cho em.

Có thể là mấy giây ngưng trệ, hết thảy não của fan đều trống rỗng, nhịp đập cường độ của tim không bình thường, sau đó là một âm thanh xèo xèo, giống như là trục trặc mạch điện.

Sau đó, Fan CP rơi vào một mảnh cuồng hoan, siêu thoại rất hỗn loạn.

Vào đêm nhóm tan rã, danh tiếng của hai người cùng lượng chủ đề đạt đến đỉnh điểm về chuyện công khai tình cảm, rất nhanh làm tê liệt Weibo. Các lập trình viên đã được thông báo sớm để tăng ca ở công ty.

Đúng như trong dự liệu, không ít người thoát fan, bao gồm cả Fan CP thích CP khác của hai người, còn có những người tự xưng là bạn gái thoát phấn.

Bạn gái của Hoan nhi: Mắt thấy nàng lên lầu son, mắt thấy nàng mở tiệc, mắt thấy lâu sụp đổ…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro