CHƯƠNG 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ồ! Em không ngờ chị lại-" Pugsley ngạc nhiên nói khi kéo tấm vải ra khỏi quả cầu pha lê.

"Chị cần cậu kiểm tra thư viện." Wednesday nói ngay lập tức khi cô cắt ngang anh. "Tìm bất kỳ cuốn sách nào đề cập đến việc người sói đang mang thai."

"Uh, chắc chắn rồi, em sẽ chỉ-"

Pugsley đứng dậy vội vã ra khỏi phòng và đi ngang qua phòng cha mình ở hành lang, Gomez nhíu mày khi có cảm giác rằng ông biết chuyện này là thế nào.

"Tish!!" Ông gọi to và Morticia đột nhiên xuất hiện vòng tay ôm lấy ông.

"Tish." Ông nhăn nhó nói, Morticia có thể cảm nhận được sự lo lắng của chồng mình.

" Querido mia? " Bà ấy hỏi khi hôn nhẹ ông trong khi vuốt ve, ông đưa tay Morticia lên má trước khi hôn nhẹ lên đó.

"Là về con gái của chúng ta." Ông nói khi bắt gặp cái nhìn từ vợ mình.

"Con bé đã nói với anh chưa?" Morticia hỏi làm Gomez lắc đầu.

"Không, nhưng con bé có nhờ Pugsley làm những việc vặt, nhiều khả năng là để lấy thêm thông tin."

Gomez vừa nói vừa vuốt bộ ria mép, ông nhớ lại khi Thing xuất hiện trước cửa nhà với que thử thai bị kẹp chặt giữa các ngón tay.

"Con bé làm giống cái cách như khi em nói chuyện với bố mẹ." Morticia thở dài.

"Anh nhớ điều đó!" Gomez bật cười khi nắm lấy hông của Morticia và kéo bà lại gần hơn.

"Em có biết anh còn nhớ chuyện gì nữa không, cara mia? " Gomez gầm gừ khiến Morticia nhướn mày môi cong lên.

"Làm cách nào mà em khiến anh mang thai." Gomez nói khi sờ vào háng vợ mình.

" Bubeleh. " Morticia rừ rừ hồi tưởng lại.

"Hai ta làm tình trong nghĩa địa nhiều đến mức có thể đánh thức cả những người đã chết."

Ông nói khi hôn lên cánh tay trước mặt.

"Điều đó thực sự đã đánh thức họ."

Bà nhắc lại, ông ấy dừng một nhịp khi nhớ ra rồi mỉm cười.

"Điều đó vẫn không ngăn được khi em cúi xuống bia mộ đó và-" Gomez bắt đầu hôn lên cổ Morticia.

"Và-?" Morticia cắt ngang.

"Con gái của chúng ta ra đời." Gomez đỏ mặt và lùi lại, Morticia không thể không mỉm cười. Người chồng nhỏ của bà thật dễ thương.

"Vâng vâng, bà nói đúng, bà Addams." Ông nói trong khi vuốt bộ ria mép của mình một lần nữa.

"Pugsley!" Họ nghe thấy tiếng gọi đầy lo lắng của Wednesday , Gomez cau mày và ngước nhìn Morticia.

"Anh nên thử nói chuyện lần nữa." Bà đẩy nhẹ nhàng.

" Cara mia... " Ông nói, nắm lấy tay bà.

"Con bé sẽ không nói chuyện với em." Bà nói có phần cay đắng.

"Chừng nào con bé còn nghĩ đến việc em cố gắng làm cho con bé trở nên giống mình thì khi đó con bé vẫn không muốn nói chuyện với em."

Gomez cười gượng nói.

"Nhưng em là như vậy, querida. " Ông nói và nhướng mày nhìn Morticia khẽ cau có.

"Có lẽ là vậy."

Bà thừa nhận khi nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Em có sai không khi mong muốn con bé có những trải nghiệm giống như vậy? Chúng mang đến cho em những nỗi thống khổ nhưng đầy thú vị."

"Anh biết mon amor. " Gomez nói.

"Nhưng đám mây bão bé nhỏ của chúng ta là cá thể riêng biệt và con bé nên được tận hưởng những sự dày vò mà mình muốn."

Morticia thở dài, bà biết chồng mình nói có lý lẽ.

"Chúng ta cần ngừng việc kiểm soát con bé."

"Em sẽ cân nhắc điều này." Morticia hứa.

"Cảm ơn em, Tish" Gomez ấm áp nói, Morticia ôm mặt và hôn lên trán ông.

"Pugsley!"

Wednesday gọi một lần nữa, cô đang lo lắng. Cô vừa định gọi lần thứ ba thì thấy bố cô bước vào phòng.

"Bố ạ." Wednesday nhìn một cách bình tĩnh.

"Lần cuối ta thấy thằng bé là lúc nó đi về hướng thư viện,  ta e rằng thằng bé sẽ không thể nghe thấy con nói. Con có cần ta gọi không?" Gomez nói, thản nhiên khi ông quan sát cô thật kỹ.

"Vâng." Wednesday nói ngay lập tức nhưng đổi ý ngay sau đó.

"Không cần ạ." Gomez gãi cằm.

"Vậy đó là có hay không, đám mây bão nhỏ?" Ông  thở dài.

Wednesday đang đấu tranh với chính bản thân. Gomez chờ đợi, ông biết mình phải kiên nhẫn.

"Thư viện của chúng ta có những thông tin liên quan đến gì vậy ạ?" Wednesday hỏi lảng tránh, Gomez nhún vai.

"Rất nhiều thứ, con yêu."

Ông nhướn mày khi cô sử dụng từ 'của chúng ta' khi nhắc đến thư viện gia đình. Dù cố ý hay không, cô cũng đang khẳng định mình là một phần của gia đình Addams lần nữa sau nhiều năm chối bỏ nó.

"Nhưng ta tự hỏi.." Ông nói chậm rãi. "Học viện của con không có thư viện sao?"

"Con-" Wednesday dừng lại và liếc nhìn chồng sách trên bàn mà cô ấy đã kiểm tra. Tất cả chúng đều liên quan đến sinh lý, giải phẫu và sinh học của người sói. "-thư viện thiếu những thông tin mà con cần.."

Cô nói khi nắm tay lại thành nắm đấm trong sự thất vọng. Mặc dù những cuốn sách đi sâu về các vấn đề sức khỏe phổ biến, bệnh tật và các mốc phát triển nhưng có rất ít thông tin về việc người sói mang thai. Wednesday lướt ngón tay cái qua chồng ghi chú cực kỳ chi tiết mà cô đã ghi chép về những thông tin hạn chế mà họ cung cấp về vấn đề đó. Cô đã dùng cả đến việc đọc về việc mang thai ở người và chó để cố gắng hoàn thiện những mảng thông tin còn thiếu.

Gomez nhìn cô đấu tranh một cách thông cảm, ông biết cô ghét việc không được tiếp cận với những tài liệu mà mình cần để hoàn toàn kiểm soát. Ông và Morticia cũng cảm thấy như vậy khi ông mang thai, họ chỉ có những thông tin vụn vặt và một số ít giai thoại để tìm hiều. Ông gõ nhẹ những ngón tay lên bàn, Wednesday nghiến răng thật chặt.

Họ chỉ mới bước vào ba tháng đầu thai kỳ của em nhưng mọi thứ đã diễn ra ngoài dự đoán. Chứng ốm nghén của em là khó hiểu nhất cho đến nay, dạ dày của em chấp nhận hoặc từ chối một cách thô bạo một số loại thực phẩm cần thiết hàng ngày. Hai người đã trải qua nhiều đêm mất ngủ để cố gắng tìm những loại đồ ăn mà em bài xích trong lúc mang thai. Những đêm mất ngủ làm em khóc thút thít và luôn phải cong lưng trên bồn cầu trong phòng tắm, trong khi Wednesday nhẹ nhàng vuốt ve em hết sức có thể. Đôi khi em còn vô tình hoá sói trong tình trạng uể oải. Cuối cùng cô đã tìm ra lý do khi liệt kê những loại thực phẩm mà em không tiếp nhận được. Em không thể ăn bất cứ thứ gì em hay ăn khi ở dạng sói hoặc người, em rất đau lòng khi không thể ăn sô cô la nữa.

Wednesday ghét việc không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo và liệu điều đó có bình thường hay không, cô cần phải chăm sóc bé người yêu của mình. Cô cảm thấy đó là trách nhiệm cao nhất của mình và hiện giờ cô đang thất bại thảm hại, cô đã từng rất tự tin rằng có thể tự giải quyết chuyện này...

"Con cần giúp gì nào?"

Gomez nhẹ nhàng hỏi, hoàn toàn mong đợi cô sẽ hỏi một cách mơ hồ về cuốn sách nào đó hoặc từ chối lời đề nghị của ông ngay lập tức.

"Vâng, hãy giúp con."

Wednesday nói với một giọng đứt quãng và lặng lẽ, Gomez đứng thẳng dậy ngay lập tức.

"Đó là điều hiển nhiên rồi con bọ cạp yêu quý của ta." Ông nói nhanh.

Wednesday nhăn mặt khi nhớ đến Nero, cô đã không để ý khi những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên khuôn mặt. Điều gì sẽ xảy ra nếu con của cô bị săn lùng và giết chết giống như con vật cưng yêu quý của cô chỉ vì nó khác biệt với phần còn lại? Cô bấu móng tay vào mặt bàn, Gomez cảm thấy toàn thân căng thẳng khi chứng kiến ​​con gái mình suy sụp, ông không thể chỉ đứng nhìn. 'Con bé cần giúp đỡ'

"Wednesday." Ông cố giữ giọng bình tĩnh.

"Chúng ta có thể đến đó ngay bây giờ, chỉ cần con nói thôi, làm ơn."

Wednesday lắc đầu khi nước mắt cô không ngừng rơi.

"Con cần gì?" Ông hỏi, tràn ngập sự quan tâm.

"Này, em không tìm thấy nhiều thông tin nhưng em đã tìm thấy thứ-" Pugsley lơ đãng nói khi nhìn vào một trong những cuốn sách trên tay. Anh dừng lại ngay khi nhận thấy cha và chị gái mình đang khóc.

"Wednesday.." Giọng Gomez van nài.

"Gửi Lurch đến cùng với những cuốn sách đó và bất kỳ cuốn nào tương tự giúp con.

Wednesday nói và vẫy tay khi cô nhìn đi chỗ khác.

"Nếu con không thể tìm thấy thứ con cần..." Cô ngập ngừng. "Con muốn bố đến đây."

"Ta sẽ gửi anh ta đến trong vòng một giờ." Gomez hứa và Wednesday gật đầu biết ơn. Ông liếc qua một trong những cuốn sách mà Pugsley cầm, đọc tiêu đề của một cuốn sách 'Cách tự nhiên để mang thai siêu nhiên'.

"Mija... " Gomez nói, rơm rớm nước mắt khi cầm lấy cuốn sách. "Có phải đây là-?"

"Vâng." Wednesday xác nhận, đây là điều gần nhất với một thông báo mà cô đưa ra. Cô bật cười nghẹn ngào.

"Nhưng con cho rằng bố đã biết ..."

Gomez nói, rơm rớm nước mắt. "Ta rất vui khi con tìm thấy một nửa của mình" Ông khịt mũi tự hào.

Wednesday cuối cùng cũng nhận ra rằng cô đã khóc và nhanh chóng đưa tay lau nước mắt. Gomez mỉm cười dịu dàng.

"Tôi hiểu là bạn muốn đi ngay bây giờ?"

Wednesday nhìn chằm chằm vào khoảng cách.

" Te amo, mi niñita. "

"Bố có thể nói cho mẹ." Wednesday bất ngờ nói khiến Gomez chớp mắt ngạc nhiên và cô che mất quả cầu pha lê trước khi ông kịp phản ứng. Cô gục đầu xuống bàn và dùng tay che nó lại, cô đã cân nhắc nghiêm túc việc sử dụng khả năng của mình với em để biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo nhưng lại sợ hãi về những gì cô có thể nhìn thấy. Cô nghe thấy tiếng cánh cửa ký túc xá của họ mở ra và đóng lại.

" Mon chat noir! " Em cười rạng rỡ nói khi vòng tay ôm lấy và bắt đầu rúc vào người cô một cách trìu mến.

" Mon chiot. " Wednesday nói, ngẩng đầu lên. Cô quay đầu hôn lên má cô, cô không thể không mỉm cười khi em xoay chiếc ghế của cô để có thể ngồi lên đùi, em ôm lấy mặt cô và kéo vào một nụ hôn.

" Mon chaton. " Em đột nhiên gầm gừ một cách chiếm hữu khi nắm lấy cổ áo sơ mi của Wednesday, cô nhướng mày. Sau khi giai đoạn ốm nghén qua đi, em ngày càng trở nên bạo dạn cũng như độc đoán hơn trước. Bản năng của em đã thúc đẩy em khẳng định sự thống trị của mình đối với người bạn đời để giữ sự quan tâm của cô trong thời gian em mang thai.

"Nào, nào." Wednesday trêu chọc, em giận dữ và nổi giận. Nó có thể là một điều gì đó nhỏ bé và đơn giản nhưng người bạn đời của em đang thách thức em.

"Không thể chờ đợi-!" Wednesday nói nhanh khi cô nhớ ra em có xu hướng mạnh bạo hơn bình thường.

Đã quá muộn khi con sói khổng lồ gầm gừ với cô trước khi bế cô lên và ném vào ổ. Wednesday bắt đầu đổ mồ hôi một cách lo lắng khi con quái vật khổng lồ đứng trước cô, em cúi đầu và bắt đầu dùng răng kéo quần áo của Wednesday ra.

"Tôi cởi! Tôi sẽ cởi" Wedneaday nói nhanh, cô không cần em xé quần áo của mình nữa, em khịt mũi qua. Em nheo mắt lại và cô vội vã cởi bỏ quần áo, em càu nhàu tán thành khi nhìn thấy sự cương cứng của Wendesday vì bị kích thích trong sợ hãi. Em cúi đầu xuống và liếm một cái thật dài bằng chiếc lưỡi to lớn của mình làm cô rùng mình. Cô không muốn những chiếc răng nanh sắc nhọn đó ở gần bé ciu của mình nhưng đồng thời cũng thấy bản thân bị kích thích bởi sự nguy hiểm của nó. Em nhìn thẳng vào cô khi liếm nó một lần nữa, lần này bắt đầu từ hai hòn dái của cô.

"Enid." Wednesday thì thầm run run, em gầm nhẹ khi liếm nó một lần cuối cùng một cách dịu dàng, chậm chạp và đau đớn nhất. Wednesday nhắm mắt lại khi cô bắt đầu phun tinh dịch lên lưỡi của em, em cười toe toét hạnh phúc 'Bạn đời của em đã sẵn sàng' em lùi lại một chút.

"Thử sữa đặc của cậu đi mèo con." Em nói, trườn tới và kéo Wednesday vào một nụ hôn. Cô cảm thấy tội lỗi khi có thể nếm tinh của mình trong miệng em, cô rùng mình và nụ hôn kết thúc. Cô mở ngăn kéo tủ quần áo và lôi mọi thứ ra, em quan sát cô thật kỹ. Wednesday vội vã cầm dây nịt và đeo vào cho em, em liếc xuống và điều chỉnh dương vật giả một chút. Wednesday nắm lấy cổ áo cùng dây xích và đưa chúng cho em, cô rụt rè hôn chiếc dây đeo khi em quàng chiếc vòng quanh cổ cô.

"Bôi trơn nó cho tớ." Em ra lệnh và Wednesday bắt đầu mút nó trong khi ngước nhìn em một cách khao khát. Em xoa đầu cô và mỉm cười dịu dàng, người bạn đời của em bắt đầu ướt rồi. Wedneaday đưa đầu lên xuống vài lần nữa trước khi chộp lấy chai dầu bôi trơn và đổ đầy lên đồ chơi. Sau đó, cô nhanh chóng đứng bằng bốn chân và dang rộng hai chân. Em giật mạnh dây xích và Wednesday rên rỉ.

"Hãy dang rộng nữa ra nào." Em gầm gừ thì thầm. Wednesday nhắm mắt lại và đưa tay ra sau, cô kìm nén một tiếng rên hạnh phúc khi em leo lên cô.

" Mon chiot... " Wednesday thở hổn hển khi em vào trong cô

" Không phải, là Votre loup. " Em sửa lại. " Votre grand loup effrayant. "

" Mon grand et beau loup. " Wednesday nói trong sự kích thích phấn khích.

"Xin hãy dịu dàng với pú sỳ bé nhỏ yếu đuối của tôi."

Em dịu dàng rúc vào cô, hôn lên cổ trước khi cắn nó. Wednesday thút thít em bắt đầu đâm. Cô ấy nắm chặt tay trong ổ khi em chơi đùa để khẳng định sự thống trị của mình. Em vòng tay quanh eo của Wednesday và kéo cô lại gần để em có thể đẩy sâu hơn.

"Enid!" Em đùa không vui, cô đã khóc. Bụng của em bây giờ chưa quá to nhưng Wednesday mong được em chơi đến khi bụng cô căng tròn lên. Cô phát điên lên với ý tưởng bị vợ của mình đâm sâu trong khi cô đang mang trong bụng đứa con của họ.

"Có phải mon chaton noir sẽ bắt đầu cư xử tốt hơn."

Em hỏi khi chuyển sang cắn vào bên kia cổ của cô.

"Vâng mon loup! " Wednesday thút thít đáng thương, bé ciu của cô đang nhói lên một cách đau đớn. Em đưa tay lên sờ, cười toe toét, em nóng lòng muốn được bạn đời của mình xịt tinh dịch quý giá của cô lên tổ. Điều đó có nghĩa là em đã khẳng định thành công sự thống trị của mình đối với cô. Wednesday rùng mình khi chạm vào tổ, cô không muốn tinh dịch của mình lọt vào cái tổ mềm mại xinh đẹp của họ, em chuyển sang mân mê bi của bạn tình, em phát ra một tiếng rên rỉ tán thành khi em cảm thấy chúng đầy đặn và nặng nề làm sao.

" Mon chaton có quá nhiều hạt giống trong bánh couilles của cô ấy. " Em rừ rừ.

"Đó là cho mon loup. " Wednesday rên rỉ. "Tất cả là vì tử cung của mon loup ."

"Là vậy sao?" Em trêu chọc.

"Tôi chỉ xuất tinh thôi . " Wednesday nói một cách phục tùng. "Nếu không thì nó sẽ nằm trong dương vật của tôi."

Em lướt một ngón tay dọc theo bên dưới gân dương vật cô. " Mon loup! "

"Con mèo nhỏ của tớ sẽ bắn hạt giống của nó khắp tổ." Em thì thầm vào tai cô.

"Enid..." Wednesday phàn nàn qua những tiếng thút thít đáng thương, em tăng tốc và bắt đầu đẩy mạnh hơn.
"Mon loup! " Lúc này cô thở hổn hển khi con cặc của cô đung đưa dữ dội sau mỗi cú đẩy, tinh dịch của cô sẽ bắn khắp nơi.

"Tôi không muốn ra trên tổ của em." Cô nói và cắn môi khi đến gần đến cao trào.

"Vậy thì cố gắng đừng xuất tinh." Em thách thức, Wednesday nhắm mắt lại cắn răng nghĩ 'Đó là điều không thể' trong khi em đang làm tình với cô như thế này và buộc cô phải phục tùng theo em một cách thích thú.

"Tôi không thể." Wednesday rên rỉ và đưa tay ra sau để giữ em lại, em nén lại một tiếng thút thít khi họ đan những ngón tay vào nhau.

"Tớ yêu cách cậu đặt mình vào vị trí của tớ."

" Mon amor. "

Em nói và ôm chặt cô khi bắt đầu đẩy mạnh hơn, Wednesday rên rỉ trong sự phục tùng hoàn toàn khi cô bắt đầu xuất tinh. Tinh dịch của cô phun ra khắp nơi khi con ciu của cô lủng lẳng bên dưới, em rúc vào người cô một cách trìu mến trong khi tinh dịch của Wednesday vẫn bắn tung tóe khắp tổ.

"Enid!"

Wednesday hú lên khi cô nhún vai một cách vô ích, cô ước con ciu của mình ở trong vợ khi cô bắn ra, em cũng bắt đầu ước điều tương tự như cô. Wednesday thở hổn hển và run rẩy khi cô hoàn thành việc bắn tinh, em rút ra và bắt đầu cởi dây nịt, Wednesday sụp đổ trên cái tổ nhớp nháp đầy tinh dịch. Em lật Wednesday nằm ngửa và ngay lập tức cưỡi lên bé ciu của cô.

"Enid..." Wednesday rên rỉ khi em bắt đầu điên cuồng cưỡi con ciu của mình.

"Tớ muốn đợt tiếp theo của cậu ở bên trong tớ." Em thở hổn hển thèm khát.

'Wednesday nghĩ về việc trả đũa em một cách nhẹ nhàng cô đã bỏ qua điều đó.

"Bất cứ điều gì mon amor muốn. " Cô nói và đặt tay lên hông em để điều chỉnh tốc độ của mình, em bắt đầu hôn khắp người cô.

" Je t'aime mon chat noir. " Em nói và ôm lấy cô khi cô tì hông vào háng em

"Hãy lấp đầy tớ bằng tinh dịch của cậu, mon amor. "

"Tất nhiên là vậy rồi."  Wednesday rên rỉ khi cô nhẹ nhàng chạm vào bụng của em làm em nhìn xuống và đỏ mặt.

"Những chú cún của cậu đang phát triển trong tớ." Em thì thầm.

"Tôi đã làm." Wednesday âu yếm nói.

"Cậu làm tớ mang thai."

"Tôi đã làm điều đó."

"Làm lại điều đó đi Wed.." Em thở dài khiến Wednesday rên rỉ khi cô nắm chặt hông của em và bắt đầu đâm vào sâu hơn.

"Tôi sẽ lấp đầy em với tình yêu của tôi."

Wednesday gầm gừ khi cô đẩy mạnh hơn, em bắt đầu hú lên trong sung sướng, cô phát ra một tiếng rên rỉ nhẹ nhõm khi bắt đầu xuất tinh trở lại. Em bật ra một loạt tiếng gầm gừ hạnh phúc, em cảm thấy dễ chịu hơn khi con ciu của Wednesday liên tục bơm hạt giống của cô vào bên trong em, cơ thể em luôn chấp nhận tinh dịch của người bạn đời . Em bám chặt vào Wednesday khi em ấy tiếp tục cưỡi con ciu của mình, Wednesday thở hổn hển khi âm hộ của em siêng năng vắt những giọt sữa cuối cùng từ cô ấy. Cuối cùng cô cũng hài lòng khi em trượt người ra khỏi con ciu của Wednesday và nằm lên người cô ấy. Wednesday nhẹ nhàng ôm lấy khi em vẫy đuôi một cách vui vẻ.

"Tớ luôn thích cảm giác những dòng sữa của cậu bắn vào trong."  Emvừa nói vừa hôn cô dịu dàng.

"Còn tôi thích đưa nó vào sâu bên trong em." Wednesday vừa nói vừa âu yếm vuốt tóc em.

Sau một lúc im lặng mãn nguyện, cô nhắm mắt lại và thở dài. Đôi tai của em vểnh lên và nghiêng đầu sang một bên, em phát ra một tiếng rên rỉ tò mò.

"Tôi... tôi đã nói với bố mẹ tôi." Cuối cùng cô cũng nói.

"Cậu đã nói?" Mắt em sáng lên không ngừng vẫy đuôi

"C-họ đã nói gì vậy?" Em hơi lo lắng hỏi.

"Tôi đã yêu cầu bố mẹ gửi bất kỳ cuốn sách nào có thể có thêm thông tin về việc mang thai của người sói."

Wednesday nói khi nhìn sâu vào mắt em xin lỗi, em cau mày. Em không biết tại sao người bạn đời của mình trông rất chán nản về điều này.

"Và nếu chúng ta không thể tìm thấy những gì chúng ta cần... tôi đã yêu cầu bố mẹ đến giúp." Wednesday nói, nghe có vẻ thất bại và nhục nhã.

" Mon chat noir. " Em nói, hất mái tóc đen dài của cô ra khỏi mặt. "Tại sao cậu lại nói về nó như thể nó là một điều xấu hổ?"

Wednesday nghiến răng và cau có khi tránh nhìn vào ánh mắt của em.

"Bởi vì nó có nghĩa là tôi đã làm em thất vọng."

Một sự pha trộn giữa những giọt nước mắt tức giận và xấu hổ trào ra từ đôi mắt cô.

"Một mình tôi không thể chăm sóc em được." Em giận dữ và Wednesday nhìn em một cách buồn bã, em giật mạnh dây xích ép Wednesday vào một nụ hôn. Wednesday đáp lại nó một cách yếu ớt, cô không cảm thấy mình xứng đáng với điều đó.

"Cậu không làm tớ thất vọng WED." Em nói và hôn cô một lần nữa.

"Nhưng-"

"Cậu đang chăm sóc tớ."

"Nhưng mà-"

"Việc cậu từ bỏ cái tôi và yêu cầu giúp đỡ đã cho thấy sự tận tâm và tôn trọng của cậu đối với tớ với tư cách là một người bạn đời."

Em nói khi áp trán vào cô và gầm nhẹ, Wednesday mở miệng định tranh luận nhưng em đã đặt một bàn tay đầy móng vuốt lên ngực cô. Cô nuốt nước bọt và ngậm miệng lại.

"Đừng làm tớ phải nổi cáu." Em nói và lau những giọt nước mắt của cô.

"Cả hai chúng ta đều sợ hãi nên đừng chỉ chăm chăm vào nỗi sợ của riêng cậu."

Wendesday tìm kiếm khuôn mặt của em với sự lo lắng.

"Tôi sẽ không-" Wednesday nói đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt em

Có một khoảng lặng dài giữa hai người.

"Tớ không hối hận." Em nói một cách dữ dội, kết thúc suy nghĩ của mình.

Em nhẹ nhàng vuốt ve cô. "Tớ rất vui vì đã mang thai những chú cún con của cậu."

Em xoa đùi Wednesday nói.

"Chúng ta chỉ cần một chút hỗ trợ là được." Wednesday gật đầu thừa nhận, em lại hôn cô. Cô cười run rẩy và nhanh chóng lau nước mắt.

"Enid?" Wednesday hỏi

"Tớ biết điều đó nghe có vẻ ngu ngốc nhưng tớ rất sợ cậu bỏ đi." Em nói với vẻ ngượng ngùng, Wednesday cắn môi. Cô lấy đầu dây xích từ em và buộc nó vào chân giường, em chớp mắt khi Wednesday di chuyển một chút để em có thể cúi xuống và vuốt ve cô. Cô nhắm mắt lại và bắt đầu cọ xát vào âm hộ em đến khi cô cảm thấy dễ chịu và cương cứng trở lại. Em cau mày, sau đó lại đỏ mặt khi Wednesday kéo em lại và đưa con ciu của cô trở lại bên trong em. Em thút thít rùng mình. "Gì-?"

"Tôi bị trói ở trên giường, em ở trên người tôi, chúng ta thắt nút."

Wednesday nói cười toe toét khi em cúi xuống hôn cô.

"Tớ không đi đâu cả." Em sụt sịt và Wednesday nhẹ nhàng hôn em.

"Bên cạnh đó, tớ cũng không muốn cậu rời đi."

"Wednesday..." Em khóc khi ôm cô thật chặt, Wednesday ôm lại em cũng mãnh liệt không kém.

"Tôi yêu em." Wednesday thì thầm âu yếm.

"Tớ cũng yêu cậu." Em thở dốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro