Chương 11-12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Wednesday và Enid trở lại lớp học theo lịch học của họ, chịu đựng suốt cả tuần và cố gắng vượt qua những bài giảng nhàm chán và những buổi mà họ không học cùng lớp. Họ dành nhiều thời gian bên nhau nhất có thể, ngồi cạnh nhau trong lớp, vai hay đầu gối hầu như luôn chạm vào nhau. Xavier và Bianca đang đặt cược xem họ sẽ mất bao lâu để đến được với nhau. Wednesday ngồi, tay chống cằm và cô vẽ một cây dương xỉ đang mọc trong sổ của mình với độ chính xác tuyệt đối. Cô đã biết trước bài học hôm nay và cảm thấy đủ tự tin để không bị gọi tên. Khi buổi học kết thúc, cô đứng dậy, chộp lấy ba lô và bước nhanh về ký túc xá. Thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng thoát khỏi bộ đồng phục khi bước vào phòng, Enid sẽ không về cho đến sáng mai, hôm nay là trăng tròn và đàn sói đang chuẩn bị gì đó, Wednesday không chắc chính xác là gì. Nhưng cô nhanh chóng thay bộ đồng phục, đặt nó ngay ngắn trên móc treo trong tủ quần áo.

Cô nhìn ra cửa trước khi  bước đến phía phòng của Enid, nhấc chăn lên và lấy chiếc áo cổ lọ ra mà cô có thể đã "vô tình" để lại trên giường của Enid khi lấy trộm áo của cô ấy. Enid tất nhiên đã nhận ra, nhưng không nói gì, quyết định tha cho Wednesday. Thay vào đó, cô gái tóc vàng đã ôm sát áo cô vào người khi ngủ. Enid biết  Wednesday là bạn đời của mình nên mùi hương của Enid sẽ làm cô ấy dịu đi, ngay cả khi cô ấy chưa biết chuyện này. Wednesday cầm lấy cái áo và mặc vào, chiếc áo hoodie của cô vẫn còn trong máy giặt và cô cay đắng vì nó sẽ không còn mùi thơm đó sau khi được giặt sạch. Cô quay lại, đi về phía căn phòng của mình, nhưng đột nhiên dừng lại một cách ám muội.

"Thing?" cô gọi và anh ấy chạy từ ban công vào, chắc chắn là đang ngắm hoàng hôn.

"Anh đã di chuyển những đồ vật của tôi?" cô hỏi, nhìn vào không gian của mình với vẻ trầm ngâm.

"Không. Làm sao tôi có thể di chuyển đồ đạc của cậu được? "

"Có gì đó không đúng lắm" cô đi tới và kiểm tra bàn làm việc của mình, chiếc máy đánh chữ   vẫn còn nguyên, ở đúng chỗ khi cô rời đi. Cô mở tủ quần áo của mình, mọi thứ đều ở đúng vị trí. Bước đến giường mình, cô cảm thấy như đây là khu vực có vấn đề. Cô nhìn xuống gầm giường, không có gì. Cô điều chỉnh chăn của mình, nó vẫn thoải mái nhưng cảm giác không tốt lắm. Cô nhìn sang giường của Enid, rồi quay lại giường của mình. Có lẽ cô cần thêm gối? Enid có rất nhiều gối. Có lẽ cần nhiều chăn hơn?

"Thing, tôi cần thêm chăn và gối."

"Cậu muốn tôi làm gì với điều đó?" Anh ấy ký.

"Tôi không biết. Ngày mai, Tôi sẽ đi ra ngoài và mua thêm. Nghe ổn đó." cô nhìn sang phía Enid. Cô ấy sẽ không quay lại cho đến sáng... có vẻ như cô ấy sẽ không cần  chúng tối nay. Wednesday đấu tranh với chính mình, tại sao cô lại như thế này? Một sự thôi thúc kỳ lạ mà cô chưa bao giờ trải nghiệm nó trước đây.  Phòng của cô luôn là nơi tôn nghiêm của cô, hoàn toàn nhạt nhẽo và thưa thớt đúng như cách cô thích, vậy mà bây giờ, cô muốn nhiều hơn cho chiếc giường của mình, muốn tạo ra một không gian mà cô có thể cuộn tròn và yên bình.

Thing nhìn cô ấy, đảo đôi mắt không tồn tại của mình. Không cần suy nghĩ thêm, anh đi đến giường của Enid, nắm lấy một góc chăn và bắt đầu cố gắng kéo nó theo anh ta. Nó di chuyển chậm khi Thing cố gắng kéo nó ra khỏi giường. Wednesday nhảy cẫng lên, bắt lấy và bó nó lại trong vòng tay để nó không bị kéo lê trên sàn nhà bẩn thỉu. Chiếc chăn rất lớn và cô khệnh khạng mang đến bên giường mình, thả nó xuống tấm ga giường tối màu, chỉ nhìn chằm chằm vào nó. Chiếc chăn màu đỏ và màu vàng đối chọi gay gắt với các đồ vật màu đen của Wednesday, nhưng nó gần như làm thỏa mãn cảm giác ngứa ngáy ở phía sau não cô. Cô quấn vòng nó, nâng nó lên, trải chăn của mình và chuyển chiếc chăn bông lớn lên trên nó trước khi lùi lại.  Giọng nói nhỏ trong đầu cô nói Hoàn hảo.

Chiếc chăn màu đen và màu được quấn và đan vào nhau trên giường, một nửa vòng tròn lớn. Với chiếc gối Wednesday được đặt cẩn thận ở trên cùng. Cô gật đầu với chính mình, tắt đèn trước khi nằm trên giường. Một tiếng thở dài thoát ra từ cô khi sự mềm mại, mùi hương ngọt ngào bao trùm lấy cô. Những chiếc chăn sưởi ấm cho cô ấy, thật tuyệt và đè nặng trên cơ thể cô khi cô chui xuống bên dưới, vùi mặt vào và nhắm mắt lại.

*~--~*

Giấc ngủ bình yên của Wednesday đã bị làm phiền, não cô chuyển sang trạng thái tỉnh táo nhẹ khi cô nghe thấy tiếng động lớn bên ngoài. Nó lại im lặng một lần nữa, âm thanh duy nhất là tiếng dế và cú kêu. Cô lại nhắm mắt lại, cố gắng chìm vào giấc ngủ. Cô  mới thiu thiu ngủ thì âm thanh xuyên qua tường và lọt vào tai cô ấy. Cô ngồi dậy, mắt chớp từ từ để thích nghi với bóng tối. Không mất nhiều thời gian và cô  đứng dậy, nắm lấy chiếc chăn dày của Enid và quấn nó quanh người để ngăn cái lạnh giá của đêm, chờ đợi âm thanh đó một lần nữa. Sự im lặng không kéo dài lâu, dường như nó đến từ bên ngoài. Đó là-?

Wednesday đi đến cửa sổ, trượt ra ngoài, Trăng tròn mỉm cười với cô, chiếu sáng những ngọn cây và khung cảnh bên dưới. Âm thanh báo động cho cô ấy một lần nữa, nó gần hơn rất nhiều so với cô ấy nghĩ. Cô ấy nhìn vào hàng cây, tìm kiếm kẻ phạm tội trước khi nhìn xuống bên dưới ban công.

"Enid?" cô bối rối hỏi, con sói ngước nhìn cô, vẫy đuôi phấn khích khi Wednesday phát hiện ra cô ấy.

Enid quay một vòng tròn, ngồi trên bãi cỏ ướt đẫm sương, ngước nhìn cô. Wednesday nhìn xuống cô ấy, chỉnh lại chăn và ra hiệu "cậu đang làm cái quái gì vậy". Enid chỉ đơn giản là hít vào, hít một hơi thật sâu trước khi ngẩng đầu lên, một tiếng hú dài lơ lửng trong không khí. Wednesday đã từng nghe thấy bầy sói tru trước đây, mỗi lần trăng tròn, chúng sẽ khiến một nửa trường thức dậy vì những trò vô nghĩa của chúng. Nhưng cô chưa bao giờ thấy tiếng hú nào như thế này. Tiếng hú này tuy to nhưng mềm mại, không chói tai hay rít gào. Nó gần giống như tiếng hát, thật không may những con sói không biết hát. Thành thật mà nói, âm thanh này rất đẹp. Wednesday nhìn xuống cô ấy, Enid hít một hơi nữa, kết thúc giai điệu của mình và ngước nhìn cô một cách mong đợi. Khuôn mặt say mê của Wednesday trở nên bối rối.

"Cậu ...có ổn không?" Wednesday nói, không biết Enid đang mong đợi điều gì từ cô.

Enid chỉ nhìn chằm chằm, sau đó hít một hơi dài, ngả người ra sau và hú một lần nữa trước khi ngước lên nhìn Wednesday.

"Tôi không chắc cậu muốn gì ở tôi, Enid," Wednesday nói, dựa vào lan can và vắt óc nghĩ xem Enid có thể mong chờ điều gì ở cô. Enid phát ra một tiếng rên rỉ, và một tiếng hú khác, lần này dài hơn và to hơn trước khi ngước nhìn và hếch mũi về phía Wednesday.

"Cậu ... muốn tôi hú với cậu à?" Cô ngập ngừng hỏi. Enid nhảy lên, vẫy đuôi, miệng nở một nụ cười kỳ lạ của người sói .

"Enid. Tôi sẽ không hú ngay bây giờ." Wednesday bực bội nói. "Bây giờ là ba giờ sáng".

Enid sủa với cô ấy, âm thanh làm các tấm kính cửa sổ kêu lạch cạch. Lần này, một tiếng hú khác vang lên, nhưng không giống những lần trước, lần này là kiểu có thể đánh thức một nửa Nevermore.

"Tôi sẽ không hú Enid." Wednesday cố gắng giữ cho giọng nói của mình nhỏ lại. Enid có vẻ như chuẩn bị tiếp tục và Wednesday giơ tay. "Được rồi! Tốt thôi... tôi sẽ không hú, nhưng tôi có một ý tưởng khác. Ở yên đó." Enid ngồi phịch xuống bãi cỏ, mắt dán vào ban công. Sau khoảng hai mươi phút, Wednesday lại xuất hiện, Cello trong tay, Thing giúp mang nó ra ngoài. Cô đặt một chiếc ghế xuống, nhìn xuống Enid.

"Sẳn sàng?" cô hỏi.

Enid nghiêng đầu, nhưng vẫn hít một hơi thật sâu. Cô ấy chậm rãi phát ra một tiếng hú nhẹ khác, một loại giai điệu mà Wednesday chưa từng nghe thấy từ cô gái hay bất kỳ con sói nào trước đây. Enid kết thúc và nhìn lên Wednesday, cô  cầm cây vĩ của mình, hít một hơi thật sâu và kéo nó qua dây. Cô  cố gắng phát ra âm thanh tương tự như âm thanh mà Enid đang tạo ra. Cô  nhắm mắt lại khi những ngón tay của mình di chuyển chậm rãi trên dây đàn, đưa nó một quãng cao và kéo lại. Nhìn xuống Enid. Con sói ngước nhìn cô, miệng há ra, đuôi vẫy vẫy.

"Được chứ?" Wednesday hỏi và Enid điên cuồng gật đầu, trông cực kỳ ngớ ngẩn khi làm vậy. Cô ấy lại đứng dậy và lần này Wednesday chỉ đợi một lúc trước khi chơi cùng cô ấy, theo sự dẫn dắt của cô ấy. Tiếng tru này vui tươi hơn, ít buồn bã và khao khát hơn. Cảm ơn chúa, cô cảm nhạc rất tốt, cô theo giai điệu mà Enid tạo ra và chơi cùng cô ấy, bây giờ thực sự nghe như đang hát. Cả hai "hát" bài hát của họ trong gần một giờ, qua lại cùng nhau, đôi khi thay phiên nhau lắng nghe người kia và để trái tim của họ đồng điệu với âm thanh. Enid nhìn chằm chằm  Wednesday một cách trìu mến khi cô ấy hú, lông mày của cô nhăn lại, nhắm mắt lại và cô hoàn toàn chìm đắm trong âm nhạc. Ánh trăng tôn lên làn da của cô ấy và thắp sáng chiếc chăn lớn quấn quanh cô gái khiên Enid nhận ra nó. Trái tim của Enid chưa bao giờ cảm thấy đong đầy như lúc này. Wednesday bắt đầu ngáp và lấy tay che miệng lại.

"Tôi cần đi ngủ," cô nói vọng xuống chỗ cô ấy. Con sói gật đầu, chân trước khuỵu xuống, nó cúi đầu chào tạm biệt trước khi quay lại và chạy trở lại rừng. Cô ấy quay lại nhìn để chắc chắn rằng Wednesday đã vào trong trước khi cô đi.

Gọi bạn tình? Check.


_________


Enid nhanh chóng tạm biệt đàn và trở về ký túc xá vài giờ trước khi mặt trời mọc, cô chọn về sớm hơn thay vì ở ngoài trời cho đến khi mặt trời mọc. Cô xoay tay của vài vòng cho đến khi cảm thấy vai mình khớp trở lại. Một tiếng thở dài mãn nguyện phát ra và cô mở cửa, từ từ bước vào, cố gắng giữ im lặng nhất có thể. Cô vặn nắm đấm, đóng cửa lại trước khi xoay nó trở lại để nó không phát ra âm thanh gì. Mắt cô thích nghi với bóng rối và cô nhón gót đi về phía phòng mình, nhớ ra chiếc chăn bị mất của mình và nhìn sang phía Wednesday. Cô ấy lấy tay ôm ngực, uốn cong hông và nắm chặt đầu gối, cô cố gắng hết sức để không hét lên vì sự đáng yêu quá mức này.

Wednesday nằm trên giường, cuộn tròn bên trong một cái ổ nhỏ với chiếc chăn của Enid được quấn chặt quanh người, khuôn mặt hoàn toàn mãn nguyện. Enid khuỵu xuống, thầm hét lên trước sự dễ thương. Nếu có ai đó bước vào lúc này, sẽ trông thấy cô giống một người điên hoàn toàn, miệng há ra và khuỵu xuống sàn, nhưng cô thậm chí không quan tâm.

Cô mất một lúc, thu mình lại và hít một hơi thật sâu. Leo lên giường, cô nhặt một trong vô số chiếc gối thừa của mình trước khi nhẹ nhàng bước đến bên Wednesday. Cô cúi xuống, đặt chiếc gối bên cạnh cô gái, ngạc nhiên khi thấy cô ấy hơi giật mình tỉnh giấc, mắt chỉ khẽ mở, hầu như vẫn còn chưa tỉnh hẳn.

"Mmm?" Wednesday càu nhàu và Enid mỉm cười trìu mến với, cảm thấy có lỗi vì đã để cô ấy thức khuya đêm qua.

"Không sao đâu, là tớ đây. Chỉ tặng thêm cho cậu một cái gối thôi" Enid đưa món quà ra và Wednesday ngái ngủ đưa tay ra, lấy nó từ tay cô và kéo về phía mình. Cô ngả đầu vào gối, giữ phần nó gần ngực, tựa cằm lên đó.

Tôi sắp chết rồi. Điều này dành cho tôi. Chết bởi sự dễ thương của Wednesday Addams. Enid nghiến răng, cầu xin bản thân đừng nhảy lên giường Wednesday và ôm cô ấy đến chết. Cô ngồi trên sàn, cơ bắp đau nhức vì kiệt sức, tựa đầu vào thành giường Wednesday, cô đã kiệt sức sau một đêm dài. Cô nhìn cô gái trìu mến. Chúa ơi, làm thế nào mà Wednesday có thể giải thích điều này với chính cô ấy? Làm thế nào mà cô gái tóc đen một thiên tài như vậy, đôi khi lại khiến cô ngạc nhiên vô cùng. Cô ấy chọn lấy chăn của Enid, mặc quần áo của cô ấy, để Enid chạm vào cô ấy, cô ấy ghen khi Enid nói chuyện với một cô gái khác. Chết tiệt, cô ấy thậm chí đã đọc một cuốn sách về người sói mà cô ấy vẫn chưa kết nối được các mảnh ghép. Có lẽ Enid không thực sự hiêủ rõ về cô ấy? Cô ấy phải đẩy nhanh trò chơi của mình, cô cố gắng nghĩ xem mình có thể làm gì khác để tán tỉnh Wednesday, cô cần giúp đỡ.

Nhưng hiện tại cô cần phải ngủ, bộ não bảo cô hãy đứng dậy và  về giường mình nằm, nhưng sự gần gũi với cô gái nhỏ ấy khiến cô cảm thấy bình yên. Đôi mắt cô nhắm nghiền, và cô ấy ngủ thiếp đi, cằm và cánh tay đặt trên tấm đệm của cô gái kia. Như vậy cho đến khi cô thực sự rơi vào... giấc ngủ. Một tiếng uỵch làm Wednesday giật mình tỉnh dậy một lần nữa, cô ấy dường như không được nghỉ ngơi chút nào tối nay. Một tiếng rít phát ra bên cạnh giường của cô và cô nhận ra âm thanh đó.

"Eniiiid. Cậu đang làm cái quái gì thế?" cô phát ra tiếng rên rỉ, hoàn toàn bực mình.

"Xin lỗi Willa, chắc tớ ngủ quên mất." Giờ Enid đã đủ tỉnh táo để thưởng thức âm thanh khàn khàn của Wednesday. Cô ấy xoa trán nói "Tớ chỉ muốn đến nhìn cậu, tớ nhớ cậu-"

"Shhhhhhh." Enid ngậm miệng lại. "Tôi sẽ để cậu ngủ ở đây nếu cậu im lặng." Wednesday thậm chí còn không buồn mở mắt ra, lấy tay che mắt khi cô chìm vào giấc ngủ gắt gỏng. Đôi mắt của Enid mở to trước lời đề nghị, cô ấy nghiêm túc chứ? Cô phải tận dụng cơ hội trước khi Wednesday đổi ý, run rẩy đứng dậy trước khi cởi giày. Cô nhìn vào cái tổ mà cô gái đã xây dựng, tìm cách vào tốt nhất mà không làm hỏng nó. Cô nhẹ nhàng vén một bên chăn, trượt xuống bên dưới trước khi đặt nó trở lại chỗ cũ một cách cẩn thận. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh trái tim đang đập loạn xạ của mình.

Giường của họ không thực sự lớn, buộc cô phải đến gần Wednesday, chân họ cọ vào nhau. Lưng của cô nằm sát mép giường, nhưng cô ấy vẫn giữ được thăng bằng, nghiêng người về phía cô gái kia. Cô nhìn xuống cô gái đang cuộn tròn bên cạnh, đôi môi hơi hé mở, chậm rãi thở đều. Enid không kìm được, cô đưa tay lên và nhẹ nhàng vén một lọn tóc lòa xòa sang một bên mặt cô gái. Cô ngồi và quan sát cô ấy một lúc, không phải kiểu creepy, mà kiểu "wow, đây là người của tôi, cô ấy thật xinh đẹp". Lắm nghe nhịp tim đang đập của Wednesday, cô nhắm mắt lại và nửa giờ trôi qua cô bắt đầu mơ màng. Cô đang bắt đầu ngủ thì đột nhiên nhịp điệu của Wednesday thay đổi, Enid mở mắt ra khi trái tim của cô gái bắt đầu đập nhanh hơn. Cô ấy cau mày và mím môi, hơi thở gấp gáp hơn.

"Willa?" Enid nhẹ nhàng hỏi, gần như thì thầm.

Khuôn mặt của Wednesday nhăn lại trong giấc ngủ, Enid có thể ngửi thấy mùi đau khổ dâng lên từng đợt khi Wednesday đang ôm lấy bụng cô ấy lúc này. Trái tim cô thắt lại khi nhìn thấy cảnh đó, nước mắt cô dâng lên. Wednesday đã bị ám ảnh bởi những cơn ác mộng kể từ trận chiến với Crackstone vào học kỳ trước.

Chúng không xảy ra thường xuyên, nhưng khi chúng xảy ra thì Enid luôn nghe thấy. Cô nằm bên kia phòng khi cô ấy bật dậy trên giường, thở gấp và ôm chặt lấy mình. Enid sẽ không bao giờ nói gì, biết rằng cô ấy sẽ xấu hổ và im lặng nếu cô làm vậy. Thay vào đó, cô sẽ cố gắng hết sức để tiết ra pheromone xoa dịu và lắng nghe khi nhịp tim của cô ấy đến khi nó bình thường trở lại và cô ấy nằm xuống nghỉ ngơi.

"Willa." cô nói lại, to hơn một chút. Một tiếng thút thít lặng lẽ rời khỏi môi cô ấy và Enid đưa tay về phía cô, nhẹ nhàng ôm lấy hông và thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Lúc đầu, Wednesday chống cự, vặn vẹo người và nắm lấy áo ngủ của mình, sự hoảng loạn hiện rõ trên khuôn mặt đang ngủ của cô ấy. Enid chỉ cần ôm cô ấy, tỏa ra những mùi hương xoa dịu cho đến khi cô thư giãn và hơi thở bắt đầu chậm lại.

"Không sao đâu, ông ấy đi rồi, cả hai đều đi rồi. Cậu có tớ rồi-" Enid thì thầm những lời an ủi nhẹ nhàng với cô gái nhỏ hơn, tựa cằm lên đầu cô ấy và ôm cô ấy lại gần. Cái siết chặt của chiếc áo sơ mi ngủ của Wednesday lỏng ra, và cô ấy rướn người về phía trước, vùi mặt vào cổ Enid hít một hơi. Enid ôm chặt khi cô gái nhỏ hơn ép mình vào cô gái tóc vàng nhiều nhất có thể, đan hai chân vào nhau. Enid gần như bật cười, ôm cô ấy chặt hơn khi cả hai chìm vào giấc ngủ yên bình.

*~--~*

Wednesday thức dậy, điều đầu tiên cô ấy nhận thấy là sức nặng đè xuống hông. Mở mắt ra, tầm nhìn của cô bị tấn công bởi màu hồng tươi sáng. Cô nhìn lên, một Enid đang ngủ nằm phía trên cô ấy, cánh tay ôm lấy cơ thể cô ấy như một sự bảo vệ. Khuôn mặt của Wednesday cảm thấy ấm áp. Toàn thân cô ấy cảm thấy ấm áp, Enid về cơ bản là một lò sưởi biết đi. Cô ngước nhìn cô gái đang ngáy to, miệng của Wednesday nhếch lên. Chúa ơi, cô không thể tin rằng mình đã mời cô ấy ngủ cùng đêm qua. Cô tách ra, tạo khoảng cách nhỏ giữa cả hai để cô có thể suy nghĩ thấu đáo.

Hôm nay, cô sẽ bắt đầu cuộc điều tra về lý do tại sao và làm thế nào mà chuyện quái quỷ này lại xảy ra với chính cô. Nhưng khi nghĩ về điều đó nhiều hơn, cô cảm thấy những cảm xúc dành cho cô ấy cũng không quá tệ. Rốt cuộc, những người khác còn tệ hơn nữa và cô ghét họ... nhưng Enid? Cô chịu đựng Enid, chắc chắn rằng cô ấy khiến cô phát điên, khiến cô thức khuya và tra tấn cô bằng nhạc pop và màu sắc tươi sáng, nhưng cô thích Enid. Có lẽ đó không phải là một điều xấu?

"Enid." một tiếng ngáy nhỏ là phản ứng duy nhất của cô ấy.

"Enid." một tiếng khịt mũi nhỏ và một tiếng ngáy. Wednesday đảo mắt, đưa tay và chọc vào giữa hai lông mày của cô ấy, đẩy người cô ấy ra sau, cho đến khi cô ấy nghiêng người và ngã khỏi giường với một tiếng uỵch.

Cô gái Goth nhìn qua mép giường khi Enid nằm đó, tay và chân dang ra như một con sao biển, mắt cô ấy đã mở, cô hít một hơi thật sâu.

"Enid. Tôi cần phải đi vào thị trấn và mua vài thứ. Tôi muốn cậu đi cùng tôi".

Khuôn mặt của Enid nở một nụ cười toe toét.

"Cậu muốn đi mua sắm?!" cô ấy hào hứng nói. Wednesday đảo mắt, ngồi dậy và bước xuống phía đối diện giường thay vì trả lời. "Tôi đi lấy áo khoác!"

*~--~*

Hôm nay là ngày được vào thị trấn, các học sinh Nevermore dường như có cùng ý tưởng, khi tụ từng nhóm lớn tiến xuống.

Hai cô gái băng qua những con phố đông đúc, sánh bước bên nhau.

"Sao hôm nay nhiều người ra thế?" Wednesday hỏi khi nhìn xung quanh đám đông đang đi cùng một hướng.

"Oh. My. God." Enid nói và Wednesday quay lại thì thấy cô ấy đang chỉ vào một chiếc lều sọc lớn ở đằng xa. "Đó là hội chợ!" Enid hét lên và nhận được vài cái nhìn kỳ lạ từ những người xung quanh.

"Không."

"Wednesday."

"Không."

"Please?"

"Không."

"Wednesday!" Enid cầu xin, nhảy đến trước mặt cô. "Làm ơn đi!" khuôn mặt của họ gần nhau hơn so với trước đây ​​và đôi mắt của Wednesday mở to. Cô nghĩ mình đã thấy đôi mắt của Enid chuyển từ mắt cô và xuống môi cô, trong tích tắc cô hoảng sợ, não cô hoàn toàn đóng băng. Tâm trí của cô hẳn đã nhận ra điều gì đó khi Enid nắm lấy tay cô và mỉm cười.

"Tớ xem như sự im lặng của cậu là đồng ý! OH MY GOD HỌ CÓ BÁNH FUNNEL" Enid hét lên khi cô kéo goth về phía khu hội chợ,

"Tôi chỉ muốn mua thêm chăn" Wednesday rên rỉ, cố gắng theo kịp cô gái tóc vàng.

*~--~*

Một nửa Nevermore đang ở hội chợ, những trò cưỡi ngựa sơ sài, những trò chơi nhỏ và các buổi diễn ở đây dường như thu hút mọi người.

Các cô gái đã nhận được vòng đeo tay vào cửa và Enid đã mua quá nhiều vé cho các trò chơi và đồ ăn. Những ánh đèn lấp lánh và nhấp nháy lóe lên xung quanh khi cả hai vào.

"Đừng trông buồn thế! Chúng ta có thể tìm một giải thưởng hợp với cậu và giành lấy nó, cậu sẽ cảm thấy tốt hơn ngay thôi mà!" Enid nhảy qua từng gian hàng có màu sắc rực rỡ khi Wednesday đi sau cô. Cô xem xét các giải thưởng ở mỗi quầy hàng, hỏi Wednesday xem cô ấy có thích giải thưởng nào không, chỉ nhận được cái lắc đầu của cô ấy. Cô vẫy tay với một vài thành viên trong đàn mình khi cô đi đến gian hàng tiếp theo. Cô cảm thấy đầy hy vọng khi nhìn thấy mộ phần thưởng màu đen, đó là một con thú nhồi bông to, tròn, với đôi cánh nhỏ và răng ma cà rồng được thêu trên mặt. Cô chỉ vào nó với vẻ mặt hào hứng, và mặc dù Wednesday hoàn toàn không cần bất kỳ con thú nhồi bông nào, nhưng dưới ánh nhìn của Enid dành cho mình, nó đủ để cô thở dài và chấp nhận. Tại gian hàng, bức tường đối diện họ được treo đầy bóng bay, cách chơi là ném phi tiêu và làm nổ chúng từ xa. Enid đặt một tấm vé vào gian hàng. Cậu thiếu niên làm việc phía sau quầy không mấy vui vẻ chuyền cho cô ba phi tiêu.

"Cậu có muốn thử trước không?" Cô ấy mỉm cười hỏi, xòe chúng trước mặt Wednesday.

"Tôi thường ném dao vào Pugsley khi đang chạy trước đây. Cái này dễ thôi." Cô ấy xoay một chiếc phi tiêu trong tay, phóng vào một quả bóng. Nó chạm vào điểm đánh dấu, nhưng bị dội lại và rơi xuống đất.

"Gì?" Wednesday bối rối, nhặt một chiếc phi tiêu khác, kiểm tra đầu mũi thì thấy khá cùn.

"Ừ, cậu phải ném chúng thật mạnh, nhắm vào những quả bóng bay chứa nhiều không khí hơn, như thế này" Enid ném hết lực phi tiêu vào tường, rõ ràng là cô không thực sự nhắm, nhưng cô ấy vẫn trúng vào một quả bóng bay với tiếng *POP* lớn. Wednesday sẽ là nói dối nếu cô nói rằng mình không có chút ấn tượng nào. Cô chộp lấy phi tiêu cuối cùng từ tay cô ấy và ném nó, lần này làm nổ một quả bóng bay.

"Đúng vậy! Tiếp đi Wednesday!" cô vỗ tay vào nhau một cách hào hứng.

"Hai quả nổ được một phần quà nhỏ. Cậu có muốn tiếp tục để lấy món lớn hơn không?" Cô ấy gật đầu và đưa cho anh chàng trong quầy một vé khác để đổi lấy nhiều phi tiêu hơn, Enid đưa cho Wednesday hai chiếc, giữ lại một chiếc cho mình.

"Cậu thực sự chưa bao giờ đến hội chợ chơi trước đây?" Enid hỏi, nhắm một mắt, thè lưỡi khi cô định hướng phát bắn của mình trước khi dùng hết sức ném phi tiêu. Cậu bé mập mạp phía sau quầy giật mình kinh ngạc khi nó xuyên qua quả bóng bay và cắm sâu vào tấm gỗ phía sau.

"Không. Quá nhiều màu sắc và quá nhiều người" Wednesday hếch mũi trước ý nghĩ đó, ném phi tiêu mạnh nhất có thể, cú ném mạnh làm mất đi một phần độ chính xác của cô  và thay vào đó, cô ném vào giữa hai quả bóng bay và phát ra một tiếng gầm gừ bực bội . Chàng trai đứng sau quầy cười khúc khích và Wednesday lườm anh ta. Cô ngước nhìn Enid với một tiếng thở dài, đưa cho cô ấy chiếc phi tiêu.

"Đừng lo, tớ sẽ làm được" Enid nháy mắt với cô ấy trước khi quay lại và làm nổ quả bóng bay cuối cùng, làm rung chuyển gian hàng. Đôi mắt của cậu bé mở to khi cô quay sang cậu "đủ cho con dơi phải không?"

Ngay cả khi nó không được , nhưng có chết anh mới dám nói không nói với cô ấy. Anh sử dụng một cái móc nhỏ và kéo con dơi xuống, đưa nó cho Enid, người đang ưỡn ngực tự hào trước khi nói một giọng người Anh kinh khủng,

"Dành cho cậu, quý cô của tôi," cô đưa con dơi một cách cung kính và Wednesday đảo mắt trìu mến.

"Cảm ơn Enid."

"Không có chi, bây giờ chúng ta sẽ đi mua một ít bánh funnel nào!" Cô nở một nụ cười toe toét khác và cả hai cùng nhau bước đi. Wednesday nhìn xuống con dơi nhồi bông, chất liệu cực kỳ mềm mại, đôi tai nhỏ của nó thò ra khỏi đỉnh đầu. Nó dễ thương kinh khủng. Enid nói luyên thuyên về những việc cô thích làm và các hoạt động khác nhau ở đây mà họ có thể đến xem trước khi rời đi. Wednesday đang nghe cô ấy kể câu chuyện về việc bị mắc kẹt trên đu quay thì cô nhìn thấy một nhóm các cậu bé bình thường đang đứng ở một gian hàng phía trước họ vài thước. Cô nhận thấy họ đang nhìn mình và cô ấy, một cảm giác kỳ lạ trong lồng ngực nhưng vẫn tiếp tục bước đi. Khi họ đi ngang qua nhóm đó, một trong những chàng trai khoác vai cô ấy, cô đứng vững nhưng con dơi rơi xuống đất.

"Đồ kỳ quặc" anh ta nói và tất cả bạn bè của anh đều cười, "Tại sao mày không quay trở lại ngôi mộ mà mà  mày đã bò ra khỏi đó." Enid phát ra một tiếng giận dữ đằng sau cô ấy, sau đó là một tiếng gầm gừ.

"Ôi không, con quái dị này có hỗ trợ. Mày sẽ làm gì? Nếu mày không đến từ ngôi trường kỳ lạ đó, tao thậm chí có thể cân nhắc mời mày đi một buổi hẹn hò nhưng thật đáng tiếc." Cả nhóm lại cười, một vài tiếng "oooh" theo sau nó. Wednesday đã quen với những thứ như thế này, về cơ bản đó là cuộc sống của cô ấy ở trường trung học. Những lời lăng mạ và cười nhạo liên tục về ngoại hình của cô  không bao giờ khiến cô bận tâm. Nhưng xúc phạm Enid? Đó là một câu chuyện khác.

"Bạn không biết khi nào nên ngừng nói, tôi khá chắc rằng bạn cần cái lưỡi của mình để làm điều đó... Nếu bạn muốn giữ nó, tôi khuyên bạn nên xin lỗi." Wednesday thò tay vào trong một chiếc túi ẩn trong áo khoác của cô ấy.

"Wednesday...." Enid cảnh báo sau lưng cô nhưng cô vẫn giữ ý định của mình, cô không bao giờ bỏ qua cho ai dám xúc phạm Enid như vậy . Cậu bé bước về phía cô ấy và Wednesday rút một trong những con dao nhỏ của cô  từ trong túi, hướng lưỡi kiếm về phía cậu ta.

"Wednesday. Anh ta không đáng, đặt nó xuống. Giọng điệu của Enid chắc chắn, Wednesday tiếp tục nhìn chằm chằm vào cậu bé không chớp mắt khi cậu nhìn lại, nhưng cô từ từ hạ con dao của mình xuống. Cô giữ nó trong tay để đề phòng, nhưng anh không nhìn vào mắt cô khi mặt anh tái đi, khi nhìn phía sau cô.

"Sao cũng được, con khốn. Đi thôi." anh lầm bầm và quay sang nhóm của mình khi tất cả họ đều bỏ chạy. Wednesday giận dữ, đặt con dao vào túi mình. Cô quay lại, và thấy bầy đàn đứng sau Enid, khuôn mặt giận dữ, trông như sẵn sàng đánh nhau. Wednesday tròn mắt ngạc nhiên, họ đến đây từ lúc nào vậy?

"Các cậu ổn chứ?"

"Lũ khốn nạn!"

"Chuyện gì đã xảy ra thế?" tất cả họ bắt đầu nói chuyện cùng một lúc và Enid bắt đầu giải thích về tình hình khi một trong những người đàn ông nhặt con dơi lên, phủi nhẹ nó đi khi Wednesday đến gần.

"Ồ, xin lỗi Wednesday!" cậu bé to lớn nhanh chóng giơ con dơi  về phía cô, dường như đang cố gắng giữ khoảng cách với cô ấy. Cô gái nhìn anh tò mò và anh nhìn đi chỗ khác, không nhìn vào mắt cô.

"Sao các cậu lại ở đây? " cô hỏi anh, ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của họ.

"Chúng tôi nghe thấy các cậu đang gặp rắc rối, Nếu một trong số chúng tôi gặp rắc rối, tất cả chúng tôi sẽ hỗ trợ họ, đó là mã của đàn sói." anh ấy nói, thay vào đó nhìn xuống con dơi trong tay.

"Tại sao cậu hành động kỳ lạ như vậy?" cô bước một bước về phía anh. "Mọi người thường hành động kỳ quặc xung quanh tôi, nhưng không thường như thế này."

"Chà, bây giờ cậu có địa vị trong đàn rồi, cậu biết không? Đây được gọi là tôn trọng." anh ấy nói, bước một bước nhỏ ra khỏi cô.

"Gì? Địa vị gì?"

"Cậu.... cậu không biết?" Anh ấy bắt gặp ánh mắt cô lúc này, nhìn xuống cô.

"Chính xác thì tôi không biết điều gì?"


Enid đến, đặt một tay lên vai anh và cầm lấy con dơi bằng tay kia.

"Cảm ơn các cậu đã đến hỗ trợ !" Cô ấy nói một cách ngọt ngào nhưng Wednesday có thể thấy mặt cậu bé nhăn lại, và cô tin rằng cái nắm tay của Enid không thực sự nhẹ nhàng mặc dù cô ấy cười.

Cậu bé cho cô  một tiếng "mhmm" đau đớn trước khi quay đuôi và đuổi theo nhóm mình. Enid lau sạch con dơi, loại bỏ những ngọn cỏ vương vãi trên nó trước khi đưa nó cho cô ấy. Wednesday nhận lấy con dơi từ cô ấy, giữ nó gần ngực mình.

"Enid, ý anh ấy là gì khi nói tôi có địa vị?" Wednesday hỏi và cô đuổi theo Enid, người bắt đầu đi về phía những chiếc xe bán thức ăn.

"Cậu đang nói về cái gì?" Cô ấy hỏi, nhưng vẫn tiếp tục bước đi, không nhìn lại.

"Con sói đó, nó không nhìn tôi và nói rằng đó là vì địa vị của tôi" Enid lần này quay lại nhìn cô.

"Ồ, Cậu biết đấy, chỉ vì chúng ta là bạn và tôi là người quan trọng trong đàn." nói dối .Enid dễ dàng bị lộ những khi cô ấy nói dối, cô ấy quá lo lắng, luôn di chuyển và nhìn đi chỗ khác. Lần này, điều khiến cô ấy lộ ra là nụ cười của cô ấy, nó rất cứng nhắc và không nhìn vào mắt cô như bình thường. Enid đã nói dối cô, và cô sẽ tìm ra lý do tại sao.

____________

Sorry hơi chậm trễ do gần đây mình.... lười

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro