- Chap 9 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Aster (acc wattpad: @BetterUnseen)

...

I am going to fight. I am going to fight for you. You need to remember that.
- R.L Griffin, "Seamless"

...

Tôi luôn tranh luận không ngừng với bản thân rằng đôi khi việc đưa ra quyết định và thực hiện chúng khiến tôi bối rối.

Nếu vấn đề duy nhất là Khun Korn thì rất dễ dàng bỏ đi nhưng nhìn lại, tôi cũng đã rời bỏ bạn bè của mình.

Có cơ hội là nếu chúng ta gặp lại nhau- chúng ta sẽ đối mặt với nhau như kẻ thù.

Trong khi chúng tôi đang trên đường đến biệt thự của Thứ gia, không ai trong chúng tôi nói gì cả. Bầu không khí rất lạnh và yên tĩnh. Tôi chỉ nhìn chằm chằm bên ngoài với trái tim nặng trĩu.

Tôi tự hỏi Khun Nủ cảm thấy thế nào nếu anh ta phát hiện ra rằng tôi đứng về phía Vegas và rời đi mà không từ chức vệ sĩ đứng đầu của anh ta. Có lẽ Khun Kinn sẽ giận tôi hoặc Porsche sẽ thất vọng. Tôi tự hỏi liệu Pol và Arm có tha thứ cho tôi khi chúng tôi gặp lại nhau không.

Tôi hy vọng họ sẽ hiểu rằng tôi không chỉ làm điều này cho bản thân. Tôi cũng có người tôi yêu, người mà tôi cần đấu tranh để bảo vệ.

Tôi cũng giống như Khun Kinn có Porsche mà anh ta sẵn sàng mạo hiểm mọi thứ hay Khun Kim có Ché người mà anh ta phải bảo vệ.

Giống như họ, tôi cũng có Vegas người mà tôi muốn bảo vệ.

Nếu họ biết được câu chuyện của chúng tôi diễn ra như thế nào, tôi biết họ chắc chắn sẽ nói rằng làm cho Vegas đau khổ là lựa chọn tốt nhất. Chà, tôi đã có sự lựa chọn khiến anh đau lòng bằng cách có cơ hội giết Khun Macau.

Nhưng những gì họ không thể nhìn thấy là Vegas của tôi.

Vegas người muốn được yêu thương và đó là mặt khác của anh.

Tôi không yêu Vegas của lúc trước, nơi mà niềm vui phụ thuộc vào sự phá hủy và thao túng người khác.

Tôi đã yêu Vegas, người sẽ ở yên trong phòng, mua đồ ăn cho tôi, nghe những câu chuyện kỳ quặc mà tôi kể, sẽ buông ra những câu chuyện cười và cười với tôi. Tôi đến với Vegas, người sẽ không phàn nàn mỗi khi tôi làm phiền anh và là người khiến tôi cảm thấy rằng tôi được yêu.

Vấn đề duy nhất là tâm trí hơi điên rồi của anh (đôi khi) và điều đó đã được chứng thực.

"Chúng ta đến rồi." - Mark nói một cách hăng hái và nhảy ra ngoài.

Vegas đưa tay cho tôi khi chúng tôi bước vào trong biệt thự.

Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào tôi, một số trông rất bối rối và nghi ngờ tại sao tôi lại ở đây.

Sẽ đến lúc chúng ta đều phải làm việc với nhau nên chúng ta phải hòa hợp với nhau.

"Venice không ngừng khóc." - Khun Macau xuất hiện trước mặt tôi và cậu ta mỉm cười. - "Chào mừng."

Tôi khẽ mỉm cười với cậu ta và đi theo người kia.

"Tại sao thằng bé lại khóc?" - Tôi hỏi khi nghe tiếng Venice.

Khun Macau đưa Venice cho tôi và nhét bình sữa vào miệng. Có vẻ như Khun Macau đã kiệt sức vì chăm sóc em trai của mình.

Không đến một phút, Venice đã ngừng khóc và nhắm mắt lại, nó bình yên uống sữa.

"Em có đói không?" - Vegas hỏi tôi.

Tôi chuyển hướng nhìn và lắc đầu. - "Tôi không. Venice có thể ngủ với tôi không?"

"Cái gì? Tại sao?" - Vegas đột nhiên hỏi với vẻ bối rối với những gì tôi đã nói.

Ý anh là gì và tại sao? Anh đang phản đối à?

"Em cũng nghĩ thế." - Khun Macau đồng ý. - "Mỗi khi Phi Pete ở bên, thằng bé thực sự không khóc. Hãy gọi em là Nong." - Cậu ta ngại ngùng nói đến câu cuối cùng của mình mà khóe môi tôi nhếch lên thành một nụ cười.

Đúng rồi. Tôi luôn cảm thấy có một mối liên kết kỳ lạ với Venice. Mặc dù đứa bé này là con của Khun Pim, tôi chắc chắn rằng nó là định mệnh để ở cạnh chúng tôi.

"Được rồi." - Vegas đầu hàng khi nhận thấy rằng tôi sẽ tranh luận với anh nếu anh không đồng ý. - "Chuẩn bị mọi thứ mang về phòng đi. "

Vẫn theo bọn họ bế theo Venice, chúng tôi lên lầu 2. Vegas mở một phòng ngoài của hắn. Đó là phòng khách chỉ có một cái giường.

Vệ sĩ cũng giúp Nop đưa nôi vào trong . - "Em có thể nghỉ ngơi ở đây." - Vegas nói và bước vào. Tôi nhìn xung quanh. Chết tiệt!

Anh thực sự thích phòng lạnh, phải không?

Anh luôn tránh giao tiếp bằng mắt. Anh sẽ nhìn xuống sàn nhà hoặc nơi nào đó mà không bắt gặp mắt tôi.

Anh bị sao vậy?

Tôi đặt Venice lên nôi, tôi nhìn Vegas và sự im lặng bao trùm mọi thứ.

"Anh bị ốm à? "

" Anh không. Bây giờ em có thể nghỉ ngơi đi rồi ngày mai hãy nói mọi chuyện." - Anh nói rồi bỏ đi.

Anh vừa nói cái quái gì vậy? Sau khi phản bội Chính gia, anh lúng túng nói câu đó với tôi rồi bỏ đi?

Tôi ngồi trên giường và cảm thấy sự kiệt sức rút cạn năng lượng đang xâm chiếm toàn bộ cơ thể tôi. Tôi mệt mỏi nhưng tôi không muốn ngủ lúc này.

Có quần áo trên giường, tôi có thể sử dụng, anh có lẽ đã chuẩn bị phòng này. Đèn sáng, và Không giống như căn phòng mà tôi từng ở trong biệt thự này, chủ đề của căn phòng này rất nhẹ nhàng, tôi nghe thấy một vài tiếng gõ và khi nó mở ra, Mark bước vào.

"Sao vậy? "

Cậu ta mỉm cười và đưa cho tôi một vài chiếc chăn. - "Cậu có thể cần thêm chăn không. Chết tiệt, sao ở đây lạnh thế này? "

Tôi cũng muốn rùng mình. Vegas có lẽ đã điều chỉnh điều hòa không khí theo ý thích của anh. Anh luôn làm điều này khiến tôi có thể sẽ chết trong tình trạng hạ thân nhiệt.

" Cảm ơn. "

" Nhân tiện ... " - Giọng Mark trầm quá, sợ rằng Venice có thể sẽ thức dậy. - "Tôi có thể hỏi cậu một điều được không? "

Tôi gật đầu như một phản ứng.

" Cậu là vệ sĩ của kẻ thù của anh ta?" - Cậu ta chỉ vào tôi. - "Tôi không muốn xúc phạm cậu nhưng cậu làm việc cho kẻ thù của anh ta? "

Vì vậy, cậu ta tò mò về điều đó.

"Phải" - Tôi trả lời khiến cậu ta vỗ tay.

Cái gì? Tại sao cậu ta lại vỗ tay?

"Cậu thật tuyệt!" - Mark nói trong sự thích thú và ngồi bên cạnh tôi.- "Tại sao cậu lại chọn Vegas? "

Tôi không nghĩ chúng tôi đủ thân thiết để nói với cậu ta điều đó. Cả hai chúng tôi mỉm cười với nhau trước khi tôi đẩy cậu ta đứng dậy và rời đi.

"Hai người là bạn bè?" - Ồ. Cậu giống như Khun Nủ nhưng có một chút lành mạnh. - "Bạn bè thì không nắm tay nhau như thế."

Cậu ta đã nhìn thấy gì nữa?!

"Bạn trai à?" - Mark cười một cách quỷ dị với tôi. - "Bạn trai hả?"

"Không. Không. Chúng tôi không phải là một đôi." - Tôi đã trả lời.

Tôi không nói dối. Cho đến giờ, tôi vẫn không chắc chúng tôi đang trong mối quan hệ như thế nào.

Chính xác thì chúng tôi là gì của nhau?

Tôi có thể thấy rằng Mark vẫn đang suy nghĩ về cái mác giữa tôi và Vegas. Tôi không nghĩ cậu ta cần phải lãng phí nỗ lực của mình khi nghĩ về điều đó.

"Nhân tiện, tại sao cậu lại chọn giúp Vegas và Khun Macau?" - Tôi yêu cầu chuyển chủ đề.

"Vì bố tôi là bạn thân nhất của Khun Kan." - Cậu ta trả lời ngay lập tức - "Khi chúng tôi nhận được tin Khun Kan qua đời, ông ấy bảo tôi đến thăm và xem có vấn đề gì không."

Chính vì vậy cậu ta đang ở đây và thay vì chỉ đến thăm, cuối cùng cậu ta lại liên quan đến vấn đề.

"Cậu biết đấy, tôi nghĩ tôi đã nhìn thấy cậu."

Tôi ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.

"Khi nào? " "

Khi diễn ra lễ chôn cất Khun Kan được tổ chức, tôi đã đến đây để thăm và tôi nghĩ rằng tôi đã nhìn thấy cậu"

"Tôi định đưa khăn giấy cho cậu vì cậu có vẻ như sắp khóc nhưng sau đó cậu được các vệ sĩ khác bảo vệ. Tôi nghĩ cậu là chủ nhân của họ vì họ dường như đang tập trung xung quanh cậu. "

Đó cũng là lần tôi gặp Vegas sau cuộc đối đầu. Tôi đã suy nghĩ sâu sắc về việc đau đớn và bối rối lần đó. Có lẽ đó là lý do tại sao tôi thậm chí còn không để ý đến mọi người.

"Tôi phải đi bây giờ." - Mark nói và mỉm cười với tôi - "Nghỉ ngơi đi."

Tôi vẫy tay một chút. - "Cảm ơn."

Khi cậu ta định đóng cửa, cậu ta đã nói gì đó.

"Nếu không phải là người yêu thì có lẽ hai người là tri kỷ" - Cậu ta nói rồi bỏ đi.

Tôi đi qua một bên, lăn lộn trên giường, sửa lại chăn gối nhưng tôi vẫn không ngủ được.

Tôi xem thử nhìn đồng hồ treo tường và gần một giờ sáng. Làm sao tôi có thể ngủ được nếu tôi cảm thấy khó chịu như vậy? Tôi thỉnh thoảng kiểm tra xem Venice nhưng không giống như những đứa trẻ khác khóc từ sáng đến tối và lặp đi lặp lại, nó chỉ im lặng.

Trong khi tôi nhìn chằm chằm vào trần nhà, tôi nghe thấy tay nắm cửa đột nhiên được mở ra.

Ồ?

"Em vẫn còn thức?" - Vegas ngạc nhiên hỏi.

Trước đó, anh có vẻ tránh mặt tôi và bây giờ vào một giờ sáng, anh lén lút như một tên cướp.

Tôi ngồi trên giường và gục đầu trên giường. - "Không thể ngủ được." - Tôi trả lời. Tôi nhìn anh đang từ từ đi về phía tôi và ngồi trên giường gần cạnh tôi. Anh mặc bộ đồ ngủ và áo sơ mi.

"em ... em có muốn ..." - Vegas lắp bắp mà tôi không thể hiểu được anh muốn nói gì.

"Hả? "

Vegas nhìn vào bức tường và vẫn không chịu nhìn tôi. - "Em... Em có muốn ngủ trong phòng của anh không?" - Ý anh là ... căn phòng đó sao?

Tôi cảm thấy trái tim mình ngừng hẳn một nhịp. Tôi che miệng để không phát ra tiếng cười lớn.

"Chính xác thì anh đang lo lắng về điều gì?" - Tôi hỏi.

Tôi đến gần anh hơn, kiểm tra khuôn mặt của anh cho đến khi mắt tôi chạm vào tai anh.

"Đỏ hết cả rồi." - Tôi nói đùa và cười.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy tai anh đỏ như thế này.

"Nếu em muốn em có thể... vậy thì đừng ngủ ở đây nữa ... em có thể ngủ trong phòng của anh... nếu điều đó ổn với em... nếu nó không kích động em."

Có phải tôi vừa nhìn thấy một Vegas lo lắng và lúng túng không?

Tôi không biết Tôi đã thực sự nói - "Chắc chắn rồi."

"Thật không?" - Mặt anh sáng lên như một đứa trẻ.

"Thật nhưng hãy giúp tôi bế Venice và di chuyển nôi của nó."

"Cái gì? Chúng ta có thể để nó ở đây một mình. "

Mẹ kiếp. Vẫn là Vegas với trái tim lạnh giá. Tôi quay lại giường và đắp chăn cho mình.

"Vậy thì tôi sẽ không đi với anh."

Tôi thà ép mình ngủ ở đây hơn là rời khỏi Venice.

Đột nhiên, tôi cảm thấy bàn tay của Vegas đặt trên vai tôi và từ từ bắt quay lại tôi.

"Được rồi, được rồi. Chúng ta sẽ mang theo nó. "

Nghe vậy, tôi đứng dậy và cẩn thận bế Venice đang ngủ. Mặt khác, Vegas không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phụ trách việc mang nôi.

Khi chúng tôi vào phòng, mọi thứ chỉ là vẫn như cũ. Vị trí đồ đạc của anh trước khi tôi rời đi và khi tôi lén nhìn vào lúc lễ tang Khun Kan vẫn như cũ.

Sau khi ru Venice vào giấc ngủ một lần nữa, tôi thấy Vegas đang nhìn chằm chằm vào tôi từ trong góc. Anh chỉ nhìn tôi đến nỗi tôi phải nhướn mày nhìn lại anh.

Anh còn đang nhìn cái gì vậy?

"Em về rồi." - Tôi nghe anh nói vậy.

Vì trời đã tối và nguồn sáng duy nhất là chụp đèn ngoài Vegas, tôi gần như đã nghĩ tôi bị ảo giác khi nhìn thấy thứ gì đó lấp lánh rơi từ mắt anh lăng xuống má.

Đôi mắt anh đã ngấn lệ đến nỗi anh phải lấy lòng bàn tay che cả khuôn mặt.

Không chút do dự hay sợ hãi trong lòng, tôi chạy về phía anh và ôm chặt lấy anh.

"Em nhớ anh." - Tôi thì thầm.

Tôi cảm nhận được bàn tay của anh vòng qua eo và ôm tôi chặt hơn.

Từ những gì tôi đã học được khi sống trong thế giới này, chúng ta nên luôn nắm bắt cơ hội.

Trong thế giới mà cả hai chúng ta đang ở, ngày mai không được hứa hẹn. Không có gì đảm bảo rằng chúng ta sẽ vẫn còn sống vào ngày hôm sau.

Vì Khun Korn có thể coi tôi là kẻ thù, nên tôi không biết mình sẽ sống đến bao giờ. Khả năng cao là ông ta sẽ làm bất cứ điều gì để giết tôi.

Vì vậy, hiện tại, chỉ cần tôi còn thời gian, tôi sẽ thành thật với cảm xúc của mình.

Tôi không muốn rời khỏi thế giới này với rất nhiều cảm xúc và suy nghĩ không thể nói nên lời, đặc biệt là đối với Vegas.

"Không sao đâu." - Tôi thì thầm khi vuốt ve lưng anh.

Tôi có thể nghe thấy anh đang thổn thức. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một Vegas mong manh trong suốt cuộc đời mình.

Lần này, tiếng khóc của anh không xen lẫn sự tức giận và thất vọng.

Tôi đã kéo anh để chúng tôi có thể ngồi trên sàn nhà, đối mặt với nhau. Khi anh tiếp tục khóc, tôi cũng đưa ngón tay cái lướt qua mặt anh, bắt lấy những giọt nước mắt rơi ra từ đôi mắt anh.

Nhìn thấy anh thế này, tim tôi cũng tan chảy.

Không phải chỉ có tôi là người đau khổ.

"Anh xin lỗi." - Tôi nghe anh nói mà gần như không nghe được.

"Anh thực sự xin lỗi. Thứ lỗi cho anh, Pete. Anh thực sự cảm thấy rất tệ khi làm điều đó."

Khoảnh khắc anh ngẩng đầu lên nhìn tôi, tôi có thể cảm thấy cả người mình như bị xé thành hàng triệu mảnh.

Những lời anh đã giữ trong lòng trong một khoảng thời gian dài kể từ khi tôi rời đi cuối cùng cũng được nói ra.

Mặc dù tôi cũng có thể cảm thấy mắt mình đang dần nóng lên, tôi vẫn cố gắng mỉm cười với anh.

"Không sao đâu ... đã qua rồi." - Tôi thành thật nói.

"Anh xin lỗi vì anh đã làm những điều kinh khủng đó với em," - anh thú nhận. - "Anh sẽ không làm như thế nữa. Anh thực sự xin lỗi. Anh hối hận về mọi hành động mình đã làm."

Sức nặng trên vai tôi bằng cách nào đó trở nên nhẹ hẳn đi. Đó là những gì tôi muốn nghe, đó là một lời xin lỗi.

"Vegas." - Tôi nắm tay anh và siết chặt. - "Hãy hứa với em rằng chúng ta sẽ làm cho mọi điều đúng đắn, được không? Hãy hứa với em điều đó."

"Được." - Giọng anh u sầu đến mức tôi phải bịt miệng anh lại.

Tôi để anh khóc như anh muốn, nghe anh nói trăm lần lời xin lỗi. Tâm hồn tôi cuối cùng cũng được thanh thản với những lời xin lỗi tôi đã nghe.

"Em có biết rằng chọn anh đồng nghĩa với việc đặt mình vào giữa sự sống và cái chết không?" - Anh hỏi.

Khi Vegas khóc xong, đó là thời điểm duy nhất mà chúng tôi có thể thoải mái và cởi mở nói về mối bận tâm của mình.

" Vâng. "

Tôi có thể nhìn thấy sự lo lắng trong mắt anh, khi nghĩ đến những hậu quả mà tôi có thể phải đối mặt với những hành động của mình. Tôi đã nghe thấy anh thở dài. - "Sẽ đến lúc em phải ra tay với bạn bè của mình".

Khi anh nói vậy, tôi im lặng và nhìn xuống khi tôi đang mân mê những ngón tay của mình. Tôi không biết mọi người phản ứng thế nào khi tôi rời đi. Tôi tự hỏi liệu họ có nổi điên và muốn tôi chết không.

"Pete. Chúng ta và Chính gia không cùng hội cùng thuyền. " - Anh nói nhắc nhở tôi về tình hình. - " Một người phải chìm. "

Tôi cắn môi dưới và lo lắng nhìn anh. - " Em không muốn làm tổn thương bạn của mình. . "

" Họ có đồng ý với kế hoạch của Khun Korn không? "

" Chỉ có Khun Kim biết " - Còn bây giờ, đó là điều tôi chỉ biết.

Một người như Khun Kim thật khó đoán. Tôi có thể lừa anh ta và phá hỏng kế hoạch của anh ta nhưng anh ta cũng giống như cha mình vậy đó là cơ hội để anh ấy đứng về phía Khun Korn.

Phần còn lại ghét Vegas và có thể họ sẽ tính tôi.

"Tôi sẽ giết Khun Korn."

Đó đã là tuyên bố mà tôi mong đợi với Vegas và tôi đồng ý. Khun Korn là người độc ác thực sự, kẻ để mình bị cai trị bởi lòng căm thù và nỗi uất hận không thể giải thích được.

Tôi càng thấy rõ những khía cạnh của ônh ta, đặc biệt là khi ông ta ra lệnh cho tôi giết Ma Cau, đó là lúc tôi nhận ra ông ta tốt như thế nào để che đậy sự xấu xa đó bằng một vẻ ngoài tốt bụng và đáng kính.

Ông ta đã chơi với tất cả mọi người, bao gồm cả tôi và Khun Kim như thể chúng tôi là những nhân vật mà ông ấy xây dựng trong một trò chơi với mục tiêu là tiêu diệt lẫn nhau mà không cần phải đổ máu.

Và chúng tôi sẵn sàng chiến đấu chỉ vì sự sống còn.

"Chỉ có một bên sẽ chiến thắng."

Tôi nhấn mạnh song song với việc anh đang nói một cách thực tế. Như bây giờ, chúng tôi là nhân vật phản diện trong câu chuyện.

"Em không muốn làm tổn thương bạn bè của em và anh hiểu điều đó." - Tay anh đưa lên má tôi và vuốt ve nó. - "Nhưng anh sẽ không ngần ngại làm tổn thương họ một khi họ làm điều gì đó với em."

"..."

"Đây là cơ hội thứ hai anh có để giữ em lại và anh sẽ không lãng phí nó nữa."

"..."

"Anh đã trải qua một cuộc sống như địa ngục kể từ khi anh được sinh ra, Pete. Và anh sẽ không bao giờ sợ ở đó nữa chỉ để có thể bảo vệ em."

Bằng cách nào đó, tôi cảm thấy được bảo vệ khi nghe những lời đó từ an. Được ai đó quan tâm, ai đó xem tôi là ưu tiên hàng đầu ... và một người sẵn sàng cứu và bảo vệ tôi.

"Một khi Khun Korn hành động và bắt đầu trò chơi tàn khốc của mình ..." - Anh dừng lại một lúc và hôn lên trán tôi. - "Anh sẽ không ngần ngại đáp trả ông ta bằng một cuộc chiến lớn hơn."

————————————————————————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro