- Chap 8 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Aster (acc wattpad: @BetterUnseen)

...

I have seen the best of you, and the worst of you, and I chose both
- Sarah Kay
....

Những ngày qua, mọi thứ dường như vẫn bình thường và điều đó khiến tôi lo lắng. Khun Korn không làm bất cứ điều gì đặc biệt, đó không phải là một tín hiệu tốt.

Ông ta đã muốn giết Vegas và Ma Cao nhưng ông ta chỉ ở lại văn phòng của mình và quản lý công việc kinh doanh bình thường với Khun Kinn.

Khun Korn thân mến, Nếu ông muốn giết họ, hãy ra tay.

Tôi phát ngán với việc đoán xem những gì người khác muốn làm.

Tôi muốn phàn nàn rất nhiều. Tôi hy vọng Khun Kim sẽ lại gần tôi và nói với tôi rằng anh ta đang theo dõi tôi. Tất cả các người có thể nói chuyện trực tiếp và thực hiện ý định của mình trong một lần không? Tôi đã rất căng thẳng với tình huống này.

"Tao buồn ngủ." - Pol nói và duỗi tay. - "Tao đi ngủ trước đây."

Với quầng mắt thâm, đôi mắt lơ mơ và những nếp nhăn dần hiện rõ, tôi có thể nói rằng cậu ta cần phải ngủ ngay bây giờ.

"Tao cũng mệt." - Arm nói và cùng Pol đi về phía căn phòng mà ba chúng tôi đang ở chung.

Vì tôi là người bị bỏ lại phía sau, tôi bước đi chậm rãi. Trước khi đến phòng của mình, chúng tôi sẽ đi ngang qua văn phòng của Khun Korn.

Khi Arm và Pol đã vào và chuẩn bị đi ngủ, tôi nhận thấy cánh cửa phòng làm việc của Khun Korn được mở hé.

Không tạo ra một âm thanh nào, tôi tiến lại gần nó hơn; gần như dán lưng vào tường. Khi tôi tập trung cao điểm và tôi nhìn thấy hình bóng của Khun Korn hướng ra cửa sổ.

Chết tiệt. Ông ta thực sự trông giống như một nhân vật phản diện trong tình huống này. Hình bóng đó, cái bóng đáng sợ và làn khói tỏa ra từ điếu thuốc của ông ta nửa mát và nửa khó nhìn. Ông thậm chí đang lên kế hoạch gì vậy Khun Korn?

"Đây là cách tốt nhất để lấy lại sự công bằng mà cả hai người đều xứng đáng."

Huh? Cả hai người? Vì bên trong phòng làm việc của ông ta hơi tối nên tôi đã cố gắng hết sức để điều chỉnh và nhìn rõ hơn.

Lại là bức ảnh đó.

Tôi biết rằng ông ta luôn nhìn vào một bức ảnh nhưng tôi thực sự không thể nhìn thấy rõ nó là gì.

"Cả hai người cuối cùng cũng sẽ được bình yên."

Ý của ông ta là gì?

Tôi không thể tiếp tục nhìn khi tôi nghe thấy tiếng bước chân ở tầng dưới. Tôi bước đi mà vẫn nghĩ về ý của Khun Korn.

Ông ta đang nói chuyện với ai? "Cả hai người" là ai? Họ có liên quan gì với Khun Kan và phần còn lại của Gia tộc phụ không?

Với những câu hỏi lấp đầy trong đầu, tôi có thể cảm thấy rằng mình đang đau nửa đầu ngay lúc này.

Hãy để tôi sống yên ổn! Chết tiệt!

--------------------

Vào buổi sáng, tôi nghe nói mọi người đang tất bật chuẩn bị thức ăn và dọn dẹp toàn bộ dinh thự vì có khách đến thăm đột xuất.

"Ai vậy?" - Porsche hỏi tôi và vòng tay ôm lấy Porché.

"Tao thực sự không biết." - Tôi đã trả lời. - "Có thể là một khách hàng quan trọng."

"Ta đã mời Vegas và Macau đến đây."

Cái quái gì thế! Chết tiệt! Linh hồn tôi gần như rời khỏi thể xác khi tôi nghe điều đó.

Vegas, tên ngốc đó đã không làm nói với tôi về điều đó! Anh cứ gửi biểu tượng cảm xúc chúc ngủ ngon và không thông báo cho tôi về điều này?

Điều gì sẽ xảy ra nếu cả hai chúng tôi kết thúc như một bữa ăn? Hỡi ôi! Tại sao tất cả các người đều muốn tôi đau khổ?

"Tại sao bố lại mời họ?" - Khun Nủ hỏi bố mình.

Tôi giả vờ như đang thực sự trầm tư và buồn bã khi nhìn xuống. Không. Tôi không cúi đầu vì tôi rất buồn khi nhìn thấy họ nhưng tôi đã lên kế hoạch làm thế nào để bóp nghẹt tên khốn đó vì đã không thông báo cho tôi về điều này.

"Ta nghe nói rằng họ có một người em trai mới sinh nên ta muốn gặp họ. Chào mừng họ và bảo họ đến đây."

Vì vậy, ông cũng muốn gây rối với Venice? Ồ. Tôi thực sự không thể tin được điều này. Hãy để đứa bé vô tội được yên, Khun Korn.

Với tầm nhìn ngoại vi của mình, tôi chỉ có thể liếc trộm sự xuất hiện của Gia tộc phụ là Vegas đang bế Venice. Tại sao anh lại che thằng bé bằng một tấm vải đen? Chết tiệt. Hầu hết, các đứa bé đều được quấn khăn trắng hoặc khăn nhiều màu nhưng anh thì ... đen? Anh thậm chí đang nói đùa tôi, Vegas?

"Ngồi đi. Tên của đứa bé là gì?"

"Venice." - Tốt. Anh thực sự đã dùng nó.

"Ai đã đặt tên cho đứa bé đó?" -  Khun Nủ kiêu ngạo hỏi như thể anh ta sẵn sàng ném một lời xúc phạm vào tên của đứa bé.

Đừng xúc phạm thằng bé, Khun Nủ. Tôi là người đặt cái tên đó. Tôi thực sự đã sử dụng hết tế bào não của mình cho thằng bé.

"Ai đó đặc biệt đã đặt cho nó cái tên này."

Khi tôi nghe điều đó, tôi không biết phải phản ứng gì.

Tôi nhìn chằm chằm vào sàn nhà, thuyết phục bản thân bình tĩnh lại.

Mọi người đừng để ý đến tôi. Tôi chỉ đang chiến đấu với những con quỷ bên trong của tôi lúc này ngay tại đây thôi.

"Con có kế hoạch gì với em trai mình không?"

"Lúc đầu, con muốn gửi nó vào trại trẻ mồ côi nhưng con đã thay đổi ý định, Con sẽ giữ lại đứa bé".

Cảm ơn ông trời đã cho Vegas một sự khôn ngoan để không gửi Venice vào trại trẻ mồ côi. Venice giống hệt anh nên anh không nên bỏ rơi bản sao của mình.

Không rõ lắm nhưng tôi thực sự đã cố gắng hết sức để trông thật buồn. Cho tôi cảm ơn bộ phim truyền hình mà tôi đã xem cùng Khun Nủ giống như các lớp học diễn xuất miễn phí. Tôi đang sử dụng nó. Nó có lợi trong các loại kịch bản.

Tuy nhiên, Porsche đã đi về hướng của tôi với Ché. Cả hai đều nắm tay tôi và đỡ tôi đi lên lầu.

"Mày trông không thoải mái khi Vegas ở đây." - Porsche đã nói với tôi với rất nhiều sự quan tâm.

"Ừ." - Tôi biệt phái.

Vậy ai nói với anh?

Porsche và Ché để tôi trong phòng và nói rằng tôi nên ở trong này để không phải nhìn thấy Vegas.

Argh! Tôi chỉ muốn chào Venice và kiểm tra xem Vegas có cho thằng bé uống sữa đầy đủ không. Tôi lo rằng nó có thể bị ốm vì không có sự chăm sóc của người mẹ.

Tôi lén lút đi ra ngoài. Khun Korn đang nói chuyện với Ma Cau và tôi rất biết ơn vì Khun Kim không có ở đây. Lần đầu tiên, tôi có thể tránh ánh mắt của anh ta. Tôi thấy Nop ra hiệu cho tôi, nói rằng tôi nên đi về phía bên phải của ngôi biệt thự.

"Mày đi đâu vậy?" - P'Chan hỏi tôi.

Làm sao tôi có thể quên rằng anh ta cũng đang ở đây?

"Tôi sẽ đi xem cá của Khun Nủ." - Tôi đã nói dối. - "Tôi không biết tại sao cậu ấy lại lo lắng với đàn cá của mình vào lúc này."

Xin lỗi, Khun. Hãy để tôi sử dụng cậu như một cái cớ.

"Mau trở về đi." - Anh ta nói.

Tại sao anh lại hành động như một người cha nghiêm khắc vậy P'Chan?

Tôi đi về hướng hồ cá của Khun Nủ. Tôi phát hiện Vegas đang đứng đằng kia và đang nhìn ra khung cảnh bên ngoài.

"Vegas." -Anh đứng đó như thể bạn đang ở trong một video ca nhạc với những bản nhạc lãng mạn đang phát.

"Em có sao không?" - Anh lo lắng hỏi và đi đến gần tôi.

Tôi biết rằng không ai theo dõi chúng tôi; Đây cũng là thời điểm tốt nhất để nói với anh về những gì tôi đã nghe được từ Khun Korn.

"Em ăn chưa?" - Vegas hỏi và kiểm tra toàn bộ cơ thể của tôi. - "Em giống như đã một tháng không ngủ."

Tôi đã làm ra một khuôn mặt xấu xí khi anh nói điều đó.

"Ý anh là tôi trở nên xấu xí hơn?" - Tôi hỏi nhướng mày về phía anh khiến anh cười khúc khích.

Nếu anh ở trong hoàn cảnh của tôi, tôi nghi ngờ rằng anh vẫn có thể ngủ đủ 8 tiếng. Tôi hầu như không thể ngủ trong hai giờ vì tôi sợ rằng Khun Korn có thể bắn tôi lúc nào không hay.

"Không không." - Vegas nói và loại bỏ những sợi tóc trên trán gần như che khuất mắt tôi. - "Em luôn trông hoàn hảo."

Bây giờ tôi đang gặp rắc rối! Tôi nên phản ứng như thế nào? Chết tiệt.

"Dừng lại chuyện vớ vẩn đó." - Tôi đã cắt ngay cả trước khi tôi biến thành một quả cà chua. - "Ngoài bố mẹ Porsche, anh có biết những người quan trọng khác của Khun Korn không?"

Vegas trông rất bối rối khi tôi hỏi anh như vậy. - "Những người khác?"

Tôi nghe nó một cách nhanh chóng vì vậy tôi lại chắc chắn về nó. "Cả hai người" mà ông ta hay  nhắc đến là ai? Tôi thậm chí còn cố gắng nhớ lại xem có ai đó đã từng qua lại với gia đình hay không nhưng theo tôi biết, Khun Korn chỉ gắn bó với các thành viên của Gia tộc chính.

"Anh không chắc về điều đó. Mọi thứ đều là việc của ông ta." - Vegas trả lời. - "Em vẫn định ở lại đây à?"

Giọng anh đầy quan tâm và tôi gật đầu.

"Tôi cần tìm hiểu về bức ảnh và tầm quan trọng của chúng đối với Khun Korn."

Sự tồn tại của những người đó là một bí ẩn khác cần được giải đáp nhưng tôi biết rằng họ rất quan trọng đối với Khun Korn. Còn bây giờ, tôi không chắc đó là gái hay trai, tuổi tác hay toàn bộ danh tính.

"Pete. Anh đã bảo em trở lại với anh." - Vegas nói.

Trước khi tôi trả lời, tôi thấy một bóng người đang từ từ đi về phía chúng tôi. Chỉ cần nhìn qua là tôi biết đó là ai.

Khun Kim.

Tôi đã ra hiệu cho Vegas rằng ai đó đang nghe lén khi tôi chỉ vào cái bóng. Tôi mở miệng, - "Khun Kim" - rằng anh đã ngay lập tức hiểu ý tôi.

"Quay lại? Anh vẫn muốn tôi quay lại với anh hả Vegas?"

Hãy để tinh thần của tất cả K-Drama chiếm lấy tôi. Tôi cảm thấy như mình là một diễn viên  đang trong một buổi thử vai để có được một vai diễn.

"Cái gì?" - Vegas hỏi. Anh chắc chắn trông rất khó chịu.

"Anh muốn tôi đau khổ lần nữa hả? Anh ích kỷ đến mức muốn hủy hoại cuộc sống của tôi một lần nữa sao?"

Mẹ kiếp. Đó là lời nói có nửa phần là thật nửa phần là nói dối. Tôi muốn cười lên khuôn mặt Vegas. Anh thực sự trông rất tội lỗi.

Bằng cách nào đó, anh cũng xứng đáng bị như vậy. Nhưng dù sao, tôi không thực sự giận anh. Tôi mở to mắt nhìn anh, bảo anh cứ thuận theo.

"Pete. Anh sẽ không làm bất cứ điều gì tổn thương em nữa, anh  hứa. Chỉ cần đi với anh."

Tôi đang kiểm soát bản thân để không cười. Tôi nghĩ rằng Vegas thực sự có ý nghĩ như những gì anh nói nhưng tôi đây là thể hiện kỹ năng diễn xuất mà tôi học được từ Khun.

"Tôi không muốn đi với anh! Tôi sẽ không quay lại, Vegas! Hãy để tôi yên!" - đó là tất cả diễn xuất của tôi.

Vegas há hốc mồm nhưng tôi lại gần anh thì thầm.

"Tôi không phát điên. Đừng lo lắng." - Tôi nói và để anh ở đó.

Tôi nhìn các thành viên Thứ gia rời đi. Họ thậm chí còn không cho tôi nhìn Venice.

Đừng bận tâm, trọng tâm của tôi bây giờ là tiếp tục giả vờ rằng tôi vẫn còn tâm tư để theo dõi Khun Macau.

Ngoài ra, tôi cần tìm hiểu về bức ảnh.

Thời gian trôi qua, Khun Macau giờ cũng đã quen với việc đi học và về nhà. Như những gì Vegas đã nói, Khun Macau thích ghé qua nhà một người bạn hoặc đi đến những nơi khác. Anh đều biết hoạt động của tất cả chúng tôi.

Tôi cũng ngẫu nhiên nhận được tin nhắn từ Khun Macau thuyết phục tôi bỏ "Khun" và chỉ cần gọi cậu ta là Nong.

Cậu ta cũng thích gửi ảnh gif hoặc hình dán dễ thương kỳ lạ và sẽ liên lạc với tôi để hỏi điều gì đó; hầu hết chúng chỉ là những suy nghĩ ngẫu nhiên mà cậu ta có trong đầu.

Khun Macau là một đứa trẻ ngọt ngào; rào cản của cậu ta cao chỉ vì môi trường cậu ta lớn lên. Cậu ta trở nên loại hư hỏng vì Vegas. Tôi không biết lý do tại sao cậu ta lại tốt với tôi như vậy.

Khi tôi đang theo dõi Khun Macau, tôi nhận được một tin nhắn từ Vegas.

"Anh đã bảo Macau đi đâu đó. Khun Sun đã nhắn tin cho anh và anh ấy cần nói chuyện với anh và Macau."

Gì? Khun Macau sẽ đi đâu? Điều gì sẽ xảy ra nếu Khun Kim phát hiện ra kế hoạch đó?

"Anh đã cử người đến đánh lạc hướng Kim. Nếu anh ta làm gì đó với em, hãy nói cho anh biết. Anh  sẽ chặt tay anh ta."

Anh thậm chí nói vậy là có ý gì?

Thậm chí trước khi tôi có thể trả lời, Khun Macau đã đi đến một tiệm bánh cũ bị bỏ hoang, gần như không có người sống. Cửa mở nhưng hiển nhiên là không ai dám bước vào nơi đó.

"Pete!" - Tôi quay lại khi ai đó gọi tên tôi.

Cậu ta là ai?

"Cậu là ai?" - Tôi hỏi.

Đừng nói rằng Khun Korn cũng gửi cho anh? Làm ơn, tôi đã có đủ nên anh nên nói đùa.

"Tôi là Mark." - Cậu ta nói. - "Đừng nói với tôi rằng cậu đã quên tôi? Chúng ta thậm chí còn là bạn của nhau ở trường trung học."

Cậu ta đã nói gì? Cậu ta là ai?

Cậu ta đang mỉm cười thật tươi với tôi, răng nghiến chặt nhưng cậu ta đã nói gì đó. - "Vegas đã cử tôi đến đây."

Mark mà anh đã nói đến?

"Oi! Mark!" - Tôi chào cậu ta phù hợp với năng lượng của cậu ta khiến cậu ta cười.

Cậu ta giơ nắm đấm lên cụng tay tôi.

Chúng tôi đã trở nên thân thiết từ khi nào?

"Cậu làm gì ở đây?" - Cậu ta hỏi tôi và thì thầm. - "Vegas nói với tôi để đánh lạc hướng người nào đó đang có mặt ở đây tên là Kim."

Khỉ thật, cậu ta giao tiếp rất tốt. Chúng tôi tiếp tục bắt tay và mỉm cười với nhau nhưng chúng tôi đang trò chuyện.

"Anh ta ở phía bên trái. Làm sao chúng ta có thể đánh lạc hướng anh ta được?" - Tôi vừa nói vừa cười.

Mark cũng bắt tay tôi, cười. - "Chúng ta đi đâu đó."

Cậu ta nắm lấy vai tôi và đảm bảo rằng chúng tôi sẽ hòa vào đám đông, để Khun Macau một mình để có thể đến gặp Vegas.

"Để tôi đãi cậu một bữa. Cậu thích ăn nhất phải không? Đặc biệt là mì nên tôi sẽ mua cho cậu!"

Mark và khuôn mặt lạnh lùng của cậu ta chỉ nhìn xung quanh. - "Vegas bảo tôi mua cái đó cho cậu."

"T... Thật không?"

"Đừng đỏ mặt nữa."

Mẹ kiếp.

Cả hai chúng tôi đi đến các quầy hàng ăn uống đã được xếp thành hàng dài. Với tầm nhìn ngoại vi của mình, tôi đã sử dụng nó để xem liệu Khun Kim có còn theo dõi chúng tôi hay không.

"Cậu thích điều này, phải không?" - Mark hỏi. - "Tôi chỉ thoáng nhìn thấy cậu và không ngờ rằng tôi sẽ gặp cậu ở đây. Chắc là định mệnh phải không?"

Định mệnh? Cậu đang nói về số phận nào? Đây không phải là số phận, đây có thể là một thảm họa một khi chúng ta thất bại.

Tôi chỉ ngồi yên trên một trong những chiếc bàn tròn và đợi cậu ta mua đồ ăn. Chà, tôi cũng đang đói nên để tôi nói lời cảm ơn cậu ta đã cứu cái bụng của tôi.

Có những lúc cậu ta sẽ nói về những điều trong cuộc sống của mình mà tôi không biết về nó.

"Tôi không phải kẻ thù." - Cậu ta thì thầm khi nhai mẫu bánh mì của mình.

"Tôi biết." - Tôi đã trả lời.

Cậu ta cúi đầu, che mặt và cố gắng hết sức để không cười. Người này cũng đang ở một mức độ khác của sự điên rồ, phải không?

"Rất vui được gặp cậu." - Cậu ta nói gần như cười.

Tôi chắc chắn rằng cậu ta ngẫu nhiên tìm thấy điều này thật buồn cười.

"Tôi cũng vậy." - Tôi nói và cười khúc khích.
------------------

Hôm nay, tôi thức dậy khi Porsche gõ cửa phòng ngủ và nó gần như muốn vỡ thành nhiều mảnh. Một số đang ở phòng khách. Một bó hoa hồng được gửi đến hôm nay và nó được gửi cho tôi.

"Mark là ai?" - Porsche hỏi.

Gì? Cậu ta biết địa chỉ? Tại sao cậu ta lại ngẫu hứng như vậy? Chết tiệt.

"Cậu ta là bạn cấp ba của tao." - Tôi nói và mỉm cười một chút.

Khi giật bức thư trên tay Porsche, tôi không thể kiềm chế được mà phải mỉm cười.

To Pete:

Tôi hy vọng rằng cậu vẫn đang ăn uống tốt và chăm sóc bản thân thật tốt. Đừng làm việc quá sức, được không? Tôi không ở đó để chăm sóc cậu. Có thời gian thích hợp thì tôi muốn cậu có thể ở cạnh tôi. Tôi sẽ kiên nhẫn chờ đợi, Pete.

Người gửi, Mark.

Có hai lý do khiến tôi mỉm cười.

Bức thư được viết là "Được gửi từ Mark" điều đó rõ ràng có nghĩa là đây không phải từ cậu ta và cuối cùng khoảnh khắc tôi nhìn vào dòng chữ viết bằng tay trên một tấm thiệp nhỏ; Tôi có thể dễ dàng nhận ra đó là chữ viết tay của Vegas. (Gát à thâm lắm kkkkk)

Tôi đã giúp anh nhiều lần trong việc thực hiện các báo cáo ở trường của anh, bao gồm cả các báo cáo viết mà tôi đã quen thuộc với nét chữ của anh. Anh thực sự là một con cáo ranh mãnh.

"Bạn à?" - Khun Nủ vẫn còn nghi ngờ. - "Bạn à, nhưng lại gửi  thư tình? Tao sẽ không tin điều đó."

Tôi cười khúc khích nhưng cố gắng hết sức để kìm lại. Mẹ kiếp. Tôi có thể cảm thấy má mình nóng ran và tim đập nhanh quá.

" Cậu ta chỉ là một người bạn, Khun Nủ. Tạm biệt . Tôi mang bông hoa này lên phòng đây. "

Vegas thực sự đã tận dụng cơ hội để Mark gửi bó hoa hồng này. Đây cũng là cách để anh nhận lại?

"Ta có chuyện cần nói với cậu, Pete."

Ôi trời! Tôi gần như thả bó hoa rơi tự do khi Khun Korn xuất hiện. Đây có phải là kết thúc không?

Khun Korn, làm ơn, tôi đã cầu xin ông. Ông ta nghi ngờ về những việc tôi đã báo cáo? Có phải chúng tôi đã không lừa được Khun Kim không?

Tôi không muốn suy nghĩ quá nhiều nhưng tôi không thể tránh khỏi lo lắng. Tôi để một chân của mình ở vị trí gần như ở phía sau. Trong trường hợp ông ta muốn bắn tôi, tôi có thể dễ dàng bỏ chạy.

"Không có thêm thông tin về Ma Cau, phải không? "

Thấy chưa? Đó là về nhiệm vụ của tôi.

" Không có, Khun Korn. "

" Vậy thì đi theo Ma Cau đã vô dụng rồi." - Ông ta ngồi trên chiếc ghế xoay của mình và nhìn chằm chằm vào tâm hồn tôi.

Đúng vậy. Đừng có đùa giỡn với một đứa trẻ.

"Cuộc sống của Khun Macau chỉ là đi học và về nhà." - Tôi đã nói điều này phần nào đó đúng.

"Ma Cau là tên vô dụng."

Vậy hãy tha cho cậu ta.

" Cậu còn giữ khẩu súng mà ta  đưa cho cậu không? "

Tôi đang có một cảm giác tồi tệ về điều này. Tôi gật đầu và hỏi. "Sao vậy, Khun Korn? "

Với trái tim như đá và vẻ mặt lạnh lùng, Khun Korn trả lời. - " Cậu có 24 giờ. Ta muốn nhìn thấy xác của Ma Cau vào ngày mai. Ta trông cậy hết vào cậu. "

Cái quái gì vậy?

Tôi đi ra ngoài văn phòng của Khun Korn gần như không hoạt động bình thường. Tôi đột nhiên cảm thấy lâng lâng; tôi chỉ bước vài bước về phía trước mà không có ý định đi đâu đó.

Tôi có thể cảm thấy Khun Korn chỉ uống một ngụm toàn bộ con người tôi và không để lại gì.

Năng lượng của tôi ngay lập tức bị rút cạn với những gì ông ta vừa nói. Ông ta thậm chí vẫn nghiêm túc về điều đó sao?

Sự thù hận của ông ta đến từ đâu? Thành thật mà nói, tôi không biết và tôi thấy điều đó không hợp lý.

Khi tôi ở trên tầng hai, tôi nhìn xuống và thấy mọi người đang trò chuyện vui vẻ.

Khun Nủ có Arm và Pol chăm sóc anh ta. Tôi chắc chắn rằng họ sẽ luôn xem phim truyền hình và sẽ dành thời gian kiên nhẫn với anh ta.

Sẽ đến lúc Khun Nủ không cần tôi nữa.

Có rất nhiều vệ sĩ tài năng trong Gia tộc chính. Tôi chắc chắn rằng họ cũng sẽ yêu Khun Nủ. Arm và Pol sẽ ở đó với anh ta nên có lẽ nếu tôi rời đi, đó sẽ không phải là một mất mát lớn cho Khun.

Đối với Porsche, cậu ấy đã có Khun Kinn ngay từ đầu. Khun Kinn sẽ không bao giờ ngần ngại mạo hiểm mạng sống của mình vì Porsche. Tôi rất vui vì bạn tôi đã tìm được hạnh phúc của mình dù họ cứ đánh nhau như chó với mèo.

Đối với Ché - người mà tôi cũng coi như em trai, tôi không thực sự phải lo lắng về cậu ấy. Khun Kim ở đó. Anh ta có thể hơi ngu ngốc khi theo dõi tôi nhưng tôi biết rằng anh ta sẽ không để bất cứ ai gây rối với Ché.

Những người tôi quan tâm nhất đã có người sẽ bảo vệ họ và điều đó tôi biết đối với tôi vậy là đủ.

Nếu tôi rời đi, không sao cả. Tôi biết rằng họ sẽ tiếp tục cuộc sống của họ có hoặc không có tôi.

Họ đã hạnh phúc rồi.

Hoàn cảnh của họ khác với Thứ gia, nơi mà mọi ngày đều là để sinh tồn.

Không giống như ở đây, nơi có một vòng tròn khổng lồ mọi người đang hạnh phúc với nhau, Thứ gia chỉ có Vegas, Macau và Venice.

Khun Macau và Venice phụ thuộc vào Vegas quá nhiều.

Nhưng ai sẽ cứu Vegas?

Đây là quyết định cuối cùng của tôi.

Tôi nhấc điện thoại lên, tìm kiếm số của Vegas và gõ một tin nhắn.

"Tôi sẽ rời khỏi Chính gia."

Trong vòng một phút, Vegas trả lời. - "Tối mai anh đến đón em."

Tôi đang mạo hiểm tất cả.

Trong trò chơi làm hay chết này của Khun Korn, cuối cùng tôi cũng đứng về phía kẻ thù của ông ta.

Mong ông tha thứ cho tôi, Khun Korn.

---------------

Trước khi rời khỏi Chính gia, nhiệm vụ cuối cùng của tôi là thu thập càng nhiều thông tin càng tốt. Tôi nói với Arm và Pol rằng tôi sẽ đi ngủ sớm và để họ bận chăm sóc Khun.

Tôi đã nghe từ Porsche rằng Khun Kinn và Khun Korn sẽ có một cuộc họp về lô hàng thiết bị và sẽ nói về việc mở rộng kinh doanh của họ mà tôi biết sẽ mất hơn một giờ để hoàn thành.

Khi tôi vào phòng của mình, ba lô với quần áo của tôi đã được chuẩn bị sẵn sàng. Tôi chỉ mang theo một ít vì tôi biết rằng tôi có quần áo trong biệt thự của Vegas.

Tôi thở hồng hộc, đặt chiếc ba lô lên vai khi quét khắp phòng. Tôi sẽ nhớ nó. 

Tôi sẽ nhớ tất cả mọi thứ trong gia đình này.

Nhưng nếu tôi không chọn con tim của mình, tôi có thể sẽ bỏ lỡ một cơ hội khác- để ở bên anh.

Nhìn quanh nhà, kiểm tra xem có ai đó đang theo dõi hay không, tôi bước vào văn phòng của Khun Korn chỉ với lời cầu nguyện rằng tôi sẽ không bị bắt.

Tôi thấy một số tài liệu trên bàn của ông ta đã được viết và in gần đây. Vì tôi đã hết thời gian, tôi đã cố gắng hết sức để tìm chúng nhanh nhất có thể khiến một số thư mục bị rơi trên sàn.

Tôi hy vọng không ai nghe thấy nó.

"Khun Kan ..." - Tôi đọc tên ông ấy trong một trong các thư mục. Chuyện này chắc liên quan đến ông ấy, phải không?

Mỗi khi tôi nhìn thấy một tập tài liệu được gửi đến công ty của Khun Kan hoặc bất kỳ tài liệu nào từ Thứ gia, tôi sẽ đặt nó vào túi của mình. Điều tốt là các thư mục này là gần đây và phải là về các thuộc tính.

Điều này có thể hữu ích hoặc không. Hãy để Vegas kiểm tra chúng.

Khi tôi không thể tìm thấy bất kỳ tài liệu cập nhật nào nữa, tôi nhìn chằm chằm vào chiếc tủ nhỏ trên bàn của Khun Korn.

Bức ảnh! Người mà ông ta đang nói đến!

Tôi đã cố gắng mở nó nhưng nó đã bị khóa. Tôi không biết điều gì đã khiến tôi bị thu hút bởi bức ảnh mà ông ta hay xem. Có thể có mối liên hệ với Khun Kan và lý do trả thù và sự phẫn nộ không bao giờ kết thúc của họ.

Tôi với lấy chiếc kẹp tóc trên áo khoác, vặn nó một chút bằng đôi tay run rẩy.

Vui lòng mở ra nhanh lên. Tôi chỉ đang cầu nguyện rằng Khun Korn sẽ nói nhiều với Khun Kinn để kéo dài thời gian.

"Được rồi." - Tôi nói khi người bị ký phát cuối cùng đã mở.

Tôi đã đúng. Quả thực có một bức ảnh. Tôi không nhìn chằm chằm quá nhiều vào nó và nhanh chóng đặt nó vào trong túi xách của mình.

Vì tôi chỉ nhìn thấy nó trong một giây, những gì tôi chỉ nhìn thấy là ba người trong bức ảnh.

Tại sao lại là ba?

Tôi lau mồ hôi và sửa tư thế để khỏi bị nghi ngờ. Tôi cũng để lại lời nhắn cho Khun Korn. Tôi chắc chắn rằng tôi đã khóa nó từ bên trong để phòng khi có người vào thì sẽ khó.

"Ow Pete! Tại sao mày lại ở đây?"

Ôi chúa ơi!

"Khun Kim."

Tôi thấy anh ta nhìn tôi chằm chằm với đôi lông mày rậm nhíu lại.

"Bố tao nói chuyện với mày sao?"

Cám ơn anh cho tôi một cái cớ.

"Ông ấy muốn tôi làm gì đó, Khun Kim." - Tôi đã nói dối? Nhưng tôi càng đứng đây; Tôi cũng có thể cảm thấy tuổi thọ của mình đang rút ngắn lại năm năm. - "Tôi phải đi đây."

Tôi quên mất cách cư xử và đi xuống cầu thang trước khi bị bắt. Tôi không muốn thấy xác tôi trôi sông nên hãy để tôi rời đi trước.

"Đi dự tiệc à?" - Một vệ sĩ khác nhìn thấy tôi và nói đùa.

Tôi lo lắng cười với hắn ta và gật đầu.

Đúng. Sẽ có một bữa tiệc súng và lựu đạn sau đó. Tôi vừa đi vừa chạy khi đi đến cổng trước.

Trước khi đi, tôi đã liếc nhìn toàn cảnh ngôi biệt thự.

Đó là nơi tôi học hỏi được rất nhiều điều. Tôi có được những người bạn thực sự ở đây và phát triển các kỹ năng của mình.

Đây là nơi tôi trưởng thành nhưng đây không phải là nơi tôi có thể tìm thấy sự thoải mái và hạnh phúc.

Tôi bỏ chạy nhanh nhất có thể trước khi Khun Korn phát hiện ra tôi đã làm gì.

"Chết tiệt." - Tôi chửi rủa khi nghe thấy một tiếng súng lớn phát ra từ ngôi biệt thự.

Tôi tiêu rồi.

Vẫn còn thở hồng hộc, một chiếc ô tô dừng lại trước mặt tôi.

"Pete!" - Vegas đưa tay nắm lấy tay tôi. - "Đi với anh!"

Tôi thậm chí không thể suy nghĩ chính xác khi âm thanh của nhiều tiếng súng được bắn ra. Âm thanh lớn hơn có nghĩa là nó đang đến gần.

"Họ đang đến!" - Vegas nói và kéo tôi vào trong.

Điều này có thực sự xảy ra không?

Khi tôi vào trong, đầu óc tôi trở nên mù mịt.

Tôi không biết mình nên làm gì bây giờ. Liệu Chính gia sẽ săn chúng ta như con mồi của họ?

Vegas nắm lấy tay tôi và siết chặt nó để tôi có thể tập trung.

"Xin chào." - Có người chào tôi.

Đó là Mark ngồi ở phía trước bên cạnh Nop.

"Tôi đã rời khỏi Chính gia ..." - Tôi có thể nhớ khuôn mặt của họ và cảm giác tội lỗi đã nuốt chửng tôi toàn bộ. - "Tôi đã phản bội họ."

Tôi cảm thấy bàn tay của Vegas đang nhẹ nhàng vuốt ve nó trên gương mặt tôi. Tôi nhìn anh nhưng anh chỉ cười với tôi.

"Chào mừng em đến với Thứ gia."

KẾT THÚC PLASHBACKS

---------------------------------------------

mỗi ngày mình sẽ cố gắng ra 1 chap fic này nhé ạ vì không hiểu sao mỗi chap càng ngày càng dài mà hơi khó hiểu, lên lâu lâu mn cũng sẽ thấy mình loạn trong cách xưng hơn của các nhân vật nhưng có 1 điểu là cách xưng hô của Pete khi nói về Vegas là anh, còn Vegas khi nói về Pete đều là em nhé ạ. 

cảm ơn mn đã ủng hộ cmt động viên tương tác với mình nha... iu mọi người nhiềuuuuuuu

À hôm nay sao bao ngày thì Bơ đã cmt trong bài đăng ig của Biu chắc bồ đi Hàn lâu quá có người nhớ đến không chịu nổi rồi hihi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro