Chương 20: Rung động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong sân, một mùi thơm nồng bay lên, mùi vị giống như mùi rau thơm hoặc rau cần bay lên.

Hạ Lan Huề đi rồi, Tu Ngư Thanh ôm cây thường xuân vẫn đang còn bị thiêu đốt , sau một giờ, thân cây toàn bộ cháy đen sì. Ban đêm gió lớn, lửa lan tới cả một gốc cây hòe, một nửa tán cây cũng bị cháy khét.

Ban đầu, Đường Vãn Địch không biết đây là  cây thường xuân (hương thung), mãi cho tới khi nó bị cháy khét. Khi còn nhỏ, cô thích ăn trứng ráng với cây hương thung do bà nội làm, nên đối với mùi hương này, cô không lấy gì làm xa lạ.

Trên mặt đất, là một bộ thi thể sói, thân thể rất to, bốn chân cứng ngắc, có dòng máu sền sệt chảy dưới mặt đất, nhanh chóng bị mùi của cây hương thung che lấp. Ở dưới ,cơ thể của Tu Ngư Thanh đã bị cháy xém, không thể nào nhận ra.

Tu Ngư Tắc yên lặng lấy từ đám cây cỏ ra hai chiếc lá, một chiếc nhét vào miệng của con sói, chiếc còn lại thì nhẹ nhàng để trên thi thể của Tu Ngư Thanh. Phương lôi Thịnh vẫn quỳ trên mặt đất, cúi đầu đau khổ.

Một lúc lâu sau, cuối cùng, Tu Ngư Tắc nói với mọi người:"Chúng ta về nhà thôi."

Bốn người về tới nhà, ngồi xuống bộ ghế salon, Tu Ngư Tĩnh nói: "Tiểu Đường, chúng ta khát rồi, cô pha ít trà hương bưởi mang qua đây."

Từ khi vào ở trong nhà này, cả năm người lang tộc đối với bình trà mật ong hoa bưởi trong bếp rất là thích thú, đầu tiên là Tu Ngư Thanh, sau đó là Tu Ngư Tĩnh, hai người còn lại cũng bất luận uống một chén.

Đường Vãn Địch ngã ngửa người về phía sau, làm như không nghe thấy.

"Đường Vãn Địch, " Tam thúc cao giọng nói, "Pha trà!"

"Tam thúc à, pha trà không phải việc của tôi." Đường Vãn Địch nhàn nhạt nhìn hắn, "Ta là cò môi giới, không phải người giúp việc, trên hợp đồng không có ghi việc 'pha trà'."

"Rầm", , khay trà bằng thủy tinh suýt chút nữa bị Tu Ngư Tĩnh đập vỡ, "Cô nói cái gì?"

"Nếu ông để tôi nói, tôi sẽ nói luôn trọng điểm. Đầu tiên, tôi sẽ thông báo tổn thất của đêm nay cho các người biết."

Cả ba người đều giật mình, ngoại trừ người chết ra, còn có thiệt hại gì nữa?

"Thứ nhất, để chữa bệnh cho Tu Ngư Thanh, các anh đã không đi làm mấy hôm nay, ăn uống lại tốn kém, còn phải trả tiền khám bệnh cho Tiểu Hoa, tiền chuẩn bệnh cho bệnh viện Thiên Mỹ. Trước mắt, chúng ta thu không đủ chi..."Cô nhìn qua mọi người một lượt, phát hiện thấy mọi người ngơ ngác, như không hiểu thành ngữ, nên cô thay đổi cách nói :"ý là, tiền đã không còn để chi tiêu nữa."

Phương Lôi Thịnh thở dài, tâm tình của hắn không đặt ở trong câu chuyện:" Có thể để lúc khác bàn chuyện này được không?"

"Không thể." Đường Vãn Địch vẻ mặt rất kiên quyết, "Bởi vì ngày mai phải trả tiền thuê nhà, còn phải mua thức cho cả tuần sau nữa. Chúng ta cần tiền gấp, nên xin mọi người trước hãy gác chuyện tình cảm qua một bên..."

"Im miệng!" Tu Ngư Tĩnh quát, "Hiện tại việc duy nhất chúng ta cần làm là báo thù! Triệu tập nhân mã để quyết một trận tử chiến với Hạ Lan Huề! Thiếu tiền cũng không việc mẹ gì cả. Nơi này nếu cần thiết thì không ở nữa, đi chỗ khác.

"Tam thúc, con người khi cho thuê nhà là đã kí hợp đồng rồi, không thể nói đi là đi được. Làm cò môi giới, nếu xảy ra vấn đề, tôi có trách nhiệm đưa ra lời cảnh báo, giúp các anh đưa ra biện pháp để giải quyết. Nếu như anh không có cách nào để bình tĩnh lại, xin thứ cho tôi không thể giúp được." Đường Vãn Địch vuốt vuốt móng tay của mình nói:"Tu Ngư Tắc, anh thấy thế nào?"

"Lão Lục, " Tu Ngư Tĩnh nhìn Tu Ngư Tắc một chút, "Người đàn bà này là đồ phá hoại, chúng ta vẫn còn cần cô ta sao?"

"Tam thúc, Vãn Địch là người chúng ta mời tới, hãy tôn trọng cô ấy."  Giọng Tu Ngư Tắc trầm trầm, mang theo uy quyền, ra hiệu cho cô nói tiếp.

"Thứ hai, đó là trong nhà này  có hai cái cây, một cây Thường xuân và một cây hòe, đó là có ngụ ý. Thường xuân là trường thọ, hòe là phúc lộc. Người nhà quê mê tín, chúng ta phá huỷ phong thuỷ của nhà người ta, cái này phải đền."

"Cái gì?" Phương Lôi Thịnh nhíu mày , cảm thấy  điều này vô cùng hoang đường.

"Đây là nét văn hóa đặc biệt của con người chúng tôi. Người ta tốt bụng mới cho chúng ta thuê một cái sân, nhà mới tinh, hai cái cây này cũng có từ lâu đời, hiện tại lại có người chết ở chỗ này, người ta sẽ cho là có ma ám, nếu như chúng ta không đền đủ tiền, sẽ bị kiện.

"Chúng tôi không phải là người, là sói."

"Hừm, điều này có thể không đề cập tới, nhưng di thể của người chết không thể tùy tùy tiện tiện để ở chỗ này, tốt nhất là  đưa đi mai táng phía sau núi."

Phong tục  của Lang tộc là không chôn xác. Chết ở cái đâu liền đặt ở đó, không mai táng, đem một chiếc lá cây nhét vào trong miệng người chết —— đó là nghi thức an táng duy nhất của bọn họ.

Tu Ngư Tắc gật đầu: "Cái này dễ dàng, chúng ta lập tức tiến hành."

"Trong thời gian ngắn cũng khó kiếm được nhiều tiền, các anh buổi tối cũng phải đi làm, ban ngày cũng sẽ sắp xếp. Tôi sẽ đến thị trường lao động xem có  việc nào thích hợp cho các anh làm, rồi tính toán khoản tiền cần bồi thường, chuẩn bị sẵn, chứ không thì không thể ở lại nơi này lâu được.

"Chúng tôi tới đây không phải đến làm công, săn thú liền có thể ăn no." Đi làm một thời gian, Tu Ngư Tĩnh đã sớm chán nản, "Lại nói —— "

Tu Ngư Tắc lạnh lùng trừng mắt hắn một cái, Tu Ngư Tĩnh liền im bặt.

"Thứ ba, cũng là vấn đề mấu chốt, các ngươi định sẽ làm gì? Giải quyết mẫu thuẫn với Hồ tộc như thế nào? Hạ lan Huề cho các anh hạn trong ba ngày phải rời đi, các anh sẽ đi sao?"

Ở phòng ngủ phía bắc của Tu Ngư Thanh, có một tấm cửa sổ lớn. Cuộc nói chuyện của bọn họ đã lọt vào tai hai nữ sinh.

"Ba ngày? Còn chưa phân thắng bại! Ai đi hay ở còn chưa biết đâu!" Tu Ngư Tắc nói.

"Nói cách khác, chẳng bao lâu nữa Hồ Tộc sẽ phái người tới?"

"Tất nhiên."

"Anh và  Hạ Lan Huề đều bị thương, không cần chữa khỏi vết thương trước rồi mới  đánh tiếp sao?" Đường Vãn Địch nhìn ba vết thương trên người Tu Ngư Tắc, vẫn không ngừng chảy máu, trên người quần áo đều thấm ướt.

"Xem ai khỏe nhanh hơn chứ?" Không biết có phải đau quá hay không, Tu Ngư Tắc hít một hơi, "Không cần lo lắng, Tu Ngư gia có kim sang dược tốt nhất sa lan."

"Tôi không lo lắng, " Đường Vãn Địch lắc đầu, tự nhiên châm một điếu thuốc, hít một hơi nói: "Thương thế của anh có làm sao cũng không liên quan đến tôi."

Ba nam nhân nhìn cô, tất cả đều im lặng, như đang cố gắng nghiền ngẫm những điều cô vừa nói.

"Muộn rồi, chúng ta mang em gái anh tới sau núi chôn, sau đó đi ngủ." Đường Vãn Địch, thở ra một hơi khói thuốc, cô đứng dậy, đi về phía sau.

Nửa giờ sau, cả ba người Lang tộc trở vào nhà. Phương Lôi Thịnh đi thẳng về phòng ngủ, Tu Ngư Tắc nhìn Đường Vãn Địch đang đứng dưới cái cây cháy khét hút thuốc, anh đi tới trước mặt cô, " Vãn Địch, cô giúp tôi một việc."

Ánh trăng mờ mờ, đèn đường chiếu vào cái cằm thon thon của cô, anh phát hiện ra mặt cô rất nhỏ, rất gầy, đôi môi thật mỏng mím chặt, đôi mắt to quá khổ.

Cô "Ừ" một tiếng.

"Cô có biết không, khuôn mặt của cô rất giống mấy cô nương Kiến tộc ở Sa lan." anh nói.

"Còn có Kiến tộc?"

"Đúng vậy."

"Muốn tôi làm gì?" cô lấy  điếu thuốc ra, xoay người, "Tu Ngư Tắc?"

"Vết thương của tôi cần băng bó một chút, rồi xoa thuốc —— "

Cô ngoẹo cổ, nhướn lông mày : "Làm sao anh biết tôi sẽ đồng ý?"

Bọn họ đứng rất gần. Trong nháy mắt đó, xuất phát từ bản năng, ánh mắt của anh chú ý tới phần gáy của cô mạch máu hơi nhảy lên. Anh lập tức dời đi ánh mắt: "Tình cảnh rất cấp bách, tôi cần nhờ người can đảm,  cô là một hán tử."

"Được." Cô sảng khoái gật đầu, gạt tàn thuốc xuống một bên: "Nhưng anh phải cởi hết quần áo."

Anh ta đúng là không muốn cởi hết, dùng một tấm chăn để quấn dưới hạ thân, cảm thấy không đâu vào đâu cả.

Ánh mắt của cô sáng như đao, đừng nói một phân da thịt, chính là huyết nhục cũng không ngăn nổi.

Đêm lạnh như nước, trong phòng không có một chút hơi ấm nào cả, ánh sáng cũng không được tốt, không thể không đem hai cái đèn bàn tới đặt cùng một chỗ. Cô rửa sạch tay, dùng băng gạc khử trùng lau hết các vết thương trên người anh, để lộ ra các miệng của vết thương.

Trong lúc nhất thời, cô rùng mình một cái.

Không biết hàm răng Hạ Lan Huề như thế nào, mà có thể cắn ra vết thương sâu như vậy, mặt trên còn để lại dấu vết như răng cưa. Máu ồ ạt chảy ra, không làm sao mà cầm được. Khuôn mặt của anh so với lúc mới nói chuyện thì xám bệch đi rất nhiều, mái tóc xoăn dày dính đầy bụi đất, phía chân tóc có mảng lớn máu đen, tóc dính hết vào với nhau.

Làm theo chỉ dẫn, cô cầm một bình thuốc cao màu đen bôi vào các vết rách, sau đó lấy kim khâu lại miệng vết thương. Loại công việc mềm mại, ôn nhu này cô thực chưa làm qua bao giờ, ý nói cô chưa bao giờ khâu vá, nên vết thương bị khâu tới dúm dó, đúng là một miếng vá xấu xí. Khâu xong chỗ thứ nhất, cô quan sát kĩ lại chỗ khâu, vừa nhìn vừa rút kinh nghiệm, tiếp tục khâu sang vết thứ hai.

Chỗ thứ hai khâu trông đã tốt hơn rất nhiều.

Anh ta không hề kêu đau, thậm chí rên rỉ một chút cũng không. Cô vẫn biết, anh ta đang chăm chú nhìn cô, vẫn nhìn khuôn mặt cô, có thể cảm nhận được ánh mắt của anh ta quét từ trên xuống dưới, vừa nhìn vừa ngắm....nhưng cô không hề bị lay động, chỉ chú tâm vào vết thương đang khâu.

"Đường Vãn Địch, cô đã từng có người yêu chưa?" Anh ta đột nhiên hỏi.

"Tôi ghét đàn ông" Cô trả lời.

Anh ta nở nụ cười, kích động vết thương, ho khan một tiếng.

"Anh có tất cả bao nhiêu người em gái?" Cô hỏi.

"Mười ba người."

"Nhiều thật đấy."

"Nhưng chỉ có tam muội là thân nhất với tôi."

"Ồ?"

"Tôi là con lai, mẹ tôi là người Hồ tộc, bà là nô lệ của cha tôi. Vì thế từ nhỏ tôi đã bị các anh chị em xem thường, bị bắt nạt suốt. Chỉ có tam muội là đối với tôi tốt nhất, luôn che chở cho tôi... "

"Cô ấy trước khi chết nói những câu đó.... " cô thở ra một tiếng, "Tôi kì thực không hiểu lắm, không biết phiên dịch có đúng hay không ? "

Anh ta yên lặng, nở nụ cười, lắc đầu :" Căn bản là không đúng câu nào."

"A" cô ngừng tay lại " Thật vậy à? Tôi chỉ là nhìn mặt cô ấy rồi tự mình phiên dịch ra thôi."

Thấy mặt cô đầy áy náy, anh ta nói "này", vỗ vỗ tay cô," Ở trước mắt kẻ địch, Lang tộc sẽ không bao giờ cầu xin sự thương hại."

"Vậy lúc đó cô ấy nói gì?"

"Cô ấy nói....Ta tự nguyện thiêu là muốn căn bệnh không bị lây lan, mong rằng sẽ không liên lụy sang bộ tộc khác. Hi vọng bác sĩ Hồ tộc có thể nghiên cứu chế tạo ra những liệu pháp hữu hiệu, giúp cho các bộ tộc ở Sa Lan tránh thương vong, có thể đoàn tụ với gia đình."

"Vì lẽ đó... Gần như là chả đúng câu nào?" Cô lúng túng, mặt bỗng nhiên đỏ bừng.

Anh ta nhìn cô, anh mắt rất nhu hòa," Hiện tại cô cũng không cần học."

"Tôi muốn học. Tiếng Lang tộc thật dễ nghe."

"Thật sao?" Anh ta chăm chú nhìn cô, "Cô có biết trong tiếng Lang tộc , từ 'Yêu' nói như thế nào không?"

"Nói thế nào?"

"Ô y."

"Hô y?"

(chỗ này do không biết Lang ngữ nên mình để nguyên bản convert...^.^ Lotus.)

"Không phải. Ô y." Anh ta sửa lại, "Hơi đẩy từ trong yết hầu ra ngoài, giống như khi người ta muốn nhổ đờm ra ngoài, ô....Y"

"Hô... Y."

"Ô..."

"Hô..."

Anh ta không sợ làm phiền người khác mà cố gắng sửa cho cô, hai người  cứ "Hô y", "Ô y" hơn 100 lượt...

Cô vừa nói chuyện, vừa tiếp tục khâu vết thương, ngón tay ở trước ngực nhẹ nhàng đưa lên, trông mềm mại dị thường, khi dùng kéo thì lại rất cẩn thận không để chạm vào da thịt của anh ta, giống như sợ anh ta bị đau.

Anh để ý thấy cô rất gầy, như thể ăn uống không đầy đủ, khuôn ngực thật nhỏ, bị che lấp bởi cái áo phông rộng thùng thình, hoàn toàn không lộ ra chút nào. Cô phát hiện ra ánh mắt của anh ta, liếc mắt nhìn, không phê bình nhưng cũng không tán thành- cứ tĩnh lặng như nước.

Hơi thở của cô cũng thật nhẹ, cúi người hơi thở nhẹ nhàng phả lên người anh, giống như một chiếc lông vũ lay động. Tóc cô rất mỏng, mềm mại rủ xuống hai bên má, mũi thẳng nhưng nhỏ, mặt rất ưa nhìn, như một dãy núi mà đôi mắt là hai cái hồ dưới chân núi vậy.

Khâu xong vết thương cuối cùng, cô nghiêng cổ nhìn một chút, cảm thấy tự thỏa mãn với đối với tay nghề của chính mình, liền dùng ngón tay còn lại bôi cao thuốc, bôi chúng lên khắp vết thương. Động tác của cô rất nhẹ, anh chỉ có thể cảm giác được sự  lạnh lẽo của thuốc mỡ, chứ không cảm giác được hơi ấm từ bàn tay của cô.

Cái ghế ở bên giường rất thấp, đầu cô cúi còn thấp hơn, mái tóc đen nhẹ rơi vào cổ anh.

Bỗng nhiên, anh đưa tay ra.

Bàn tay to lớn ôm lấy toàn bộ khuôn mặt cô. Đầu ngón tay chạm lên trán, tay kia thì chạm dưới cằm của cô

Ngoại trừ hơi thở ấm áp, còn có bờ môi ẩm ướt, giống như cả người cô đều co lại trong lòng bàn tay hắn vậy.

"Làm gì thế?" Cô gạt tay anh ra.

"Mặt cô thật nhỏ." anh nói, "Tôi không nhịn được chỉ muốn đo xem nó như thế nào."

Sen: Ồ, hay lắm Lang huynh :")))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro