Chương 12: Gặp lại Tu Ngư Tắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một đêm cùng đàm phán với Đường Vãn Địch, sáng sớm hôm sau, Tu Ngư Tắc ngồi xe taxi đi vào Lục Thủy Sơn Trang, phố Nhàn Đình, bắt đầu tìm kiếm Quan Bì Bì —— đây là nơi duy nhất hắn biết ở thành phố C.

Lục Thủy Sơn Trang là khu dân cư lớn, khoảng cách giữa các biệt thự rất rộng, phần lớn được phân cách bởi tường hoặc hàng rào, nếu chưa được sự cho phép của chủ nhà sẽ không được đi vào. Tu Ngư Tắc tìm kiếm cả ngày, tại quảng trường công viên trung tâm cũng quan sát mọi người khiêu vũ đến bảy lần nhưng vẫn không tìm được Quan Bì Bì. Khi trở về đến nhà trọ thì trời đã tối, chưa bước vào cửa thì nhìn thấy bốn người ngồi cạnh bồn hoa ven đường: Lão Tứ – Tu Ngư Phong, Tam Thúc – Tu Ngư Tĩnh cùng vợ chồng Phương Lôi Thịnh.

"Cô gái kia đuổi chúng ta ra ngoài." Tu Ngư Phong tức giận, "Nếu không phải ngươi nói không thể động thủ, ta đã sớm xé nát cô ta ra để ăn."

Tu Ngư Thanh và Phương Lôi Thịnh ngược lại im lặng, ngồi không lên tiếng.

"Lão Lục, " Tam thúc ho khan một tiếng, "Giữa trưa cùng Lão Tứ ra ngoài đi dạo một chút, vùng này có núi, có nước, trong thành phố lương thực cũng đầy đủ, không phát hiện có Hồ tộc, ngược lại là nơi không tệ để đặt chân. Buổi chiều chúng ta bốn người đã chia ra đánh dấu trong phạm vi khu vực rộng mười dặm, sau này hàng ngày tuần tra, nếu phát hiện Hồ tộc, lập tức thanh trừ, qua không được bao lâu, nơi này sẽ trở thành địa bàn của chúng ta."

Trong tộc mọi người đều biết, Tam Thúc từ trước đến nay cùng Lão Lục không hòa thuận, trước mặt Lang Vương cũng nhiều cãi vả. Tam Thúc tự cho mình là trưởng bối, thích cậy già lên mặt giáo huấn người trẻ, lại kêu gọi một số người, kết bè kết cánh nên trong tộc rất nhiều người đều không thích hắn. Lần này trước khi năm người đến thành phố C, Tam Thúc sợ Tu Ngư Tắc phát hiện địa bàn tốt rồi độc chiếm riêng nên lập tức xin đi theo, còn kéo theo Lão Tứ là người mình muốn nâng đỡ theo bên mình để không cho Lão Lục một mình định đoạt, nếu có chỗ tốt thì cùng phân chia.

"Tam Thúc, trước tiên không nên gấp gáp tìm địa bàn. Nơi này không phải Sa Lan, nhân loại và các tộc ở Sa Lan cũng hoàn toàn khác biệt. Chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ, trước hết phải tìm việc làm để nhét đầy cái bao tử, học cách giao thiệp với con người. Nhân loại vũ khí rất tân tiến, đừng nói tiêu diệt chúng ta, tiêu diệt nguyên một tòa thành phố cũng chỉ trong chớp mắt."

"Lục Đệ, ngươi từ bao giờ đã trở nên cẩn thận như vậy rồi?" Tu Ngư Phong cười nói, "Hôm nay —— "

Lời còn chưa dứt, cửa nhà trọ liền mở ra, Đường Vãn Địch đi tới mang theo một túi rác ném vào một bên thùng rác. Cô phát hiện bọn hắn nhưng không nói gì, chỉ coi như không nhìn thấy ai rồi quay người đi.

"Vãn Địch, " Tu Ngư Tắc bước một bước dài vọt tới trước mặt nàng, "Cho tôi thêm một ngày nữa được không? Ngày mai tôi nhất định tìm được người."

"Huynh đệ người hôm nay nói chuyện với tôi rất không khách khí" thái độ của cô rất lạnh, "Việc quản lý ta không muốn làm nữa."

"12%." Tu Ngư Tắc nhìn cô, "Chúng ta cho cô 12%."

"Mười lăm phần trăm."

"Được."

"Tôi cần kí hợp đồng vào ngày mai, bằng không, tôi sẽ đi tìm việc khác."

"Nhất định."

"Em gái của anh đêm nay có thể ở lại với tôi. Còn mấy người đàn ông các anh tới nhà ga ngủ đi."

"Đợi đã." Tu Ngư Tắc gãi gãi đầu, "Cô có thể cho tôi mượn trước năm mươi tệ được không?"

Cô móc trong ví rút ra một tờ tiền giấy rồi đưa cho hắn: "Cộng thêm hôm nay, anh nợ tôi hết thảy là 104 tệ."

"Nhớ rồi."

"Dù anh không nhớ thì tôi vẫn nhớ." Cô nhàn nhạt nhìn Tu Ngư Phong một chút, kéo tay Tu Ngư Thanh, chỉ trên lầu, mô tả tư thế ngủ rồi hai cô gái cùng rời đi.

"Móa! Nữ nhân này thật sự là chảnh vãi hết cả lều rồi! Lục đệ, vì cái gì không thể ăn tươi nàng ta? Hả?" Tu Ngư Phong càng nhìn càng tức, đem một gốc hoa trong bồn hoa nhổ tận gốc, ném xuống đất.

"Cô ấy là quản lý." Tu Ngư Tắc điềm đạm nói, "Nhân loại rất giảo hoạt, chúng ta cần một người giúp chúng ta liên hệ."

May mắn là, buổi chiều ngày tìm kiếm thứ hai, Tu Ngư Tắc đã thấy Quan Bì Bì tại công viên trung tâm.

Hắn rất nhanh bắt được mùi của cô, nhìn cô xuyên qua một lùm cây sồi xanh, đi lại vội vàng, suýt nữa là lướt qua hắn. Quan Bì Bì không có thay đổi gì, đeo tai nghe, mặc áo khoác, quần jean, áo thun cao cổ, quàng một chiếc khăn lụa vuông xinh đẹp, khí sắc hồng hào hơn so với trước kia.

Ngược lại, Bì Bì giật nảy mình, Tu Ngư Tắc mặc một bộ quần áo thể thao không vừa người, giống như từ trên thân người khác lột xuống, không chỉ vừa bẩn vừa cũ, còn thiếu mấy tấc, lộ ra nửa cái bắp chân. Giày cũng không vừa chân, phía trước mũi giày lủng lỗ làm lòi cả ngón cái ra ngoài.

Vùng này là tiểu khu sang trọng, Tu Ngư Tắc thân hình cao lớn, trong đám người đặc biệt dễ thấy. Mặc bộ đồ này phối hợp với một áo khoác dài liền có thể gọi "Soái ca ăn mày".

"Này, Bì Bì."

"Tu Ngư Tắc?" Bì Bì thất kinh hô một tiếng, "Anh làm sao đến nơi này?"

"Tôi đã nói sẽ tìm đến cô."

Bì Bì nhìn Tu Ngư Tắc, nửa ngày không nói nên lời.

Cô đương nhiên còn nhớ rõ chàng trai Lang tộc trẻ tuổi này, gặp nhiều hạn chế về nghệ thuật và khó khăn khi nói với khẩu âm quái dị. Nhưng Bì Bì đối với hắn cảm giác rất phức tạp. Giữa hai người xem như thù hận, lợi dụng lẫn nhau giữa hai phe. Hắn bắt cóc Bì Bì, nói thích cô nhưng hung ác ném cô vào hang chuột, nhưng cuối cùng lại thả một con ngựa giúp cô.

Nếu như không có hắn đưa chiếc nhẫn kia, cô không cứu được Đông Linh, cũng không cứu được Hạ Lan Huề.

Bì Bì cảm thấy mình thiếu Tu Ngư Tắc một ân tình, quyết định làm bằng hữu với hắn.

Hai người tìm một băng ghế dài ngồi xuống.

"Sau khi cô đi, dịch cương thi bùng nổ khắp toàn bộ Sa Lan. . . Bệnh dịch nhanh chóng tràn ra giữa các tộc. . . Chúng ta chết không ít người. Cuối cùng không thể không mạo hiểm tiến tới Súc Long Phố, rồi tìm thấy ở đó một chiếc thuyền lớn."

Bệnh Cương thi? Bì Bì giật mình.

Tiểu Cúc, Kim Địch, Ngũ Lộc, Anh Anh có an toàn không? Họ có trốn ra khỏi đó được không?

"Trên biển không phải có quái thú sao? Còn có Man tộc? Làm thế nào các anh tiến vào được Súc Long Phố?"

"Quái thú cũng bị lây bệnh. Lực công kích trở nên yếu hơn, chúng tôi lúc này mới có cơ hội vượt qua biển."

"Súc Long Phố hoàn toàn bị Lang tộc chiếm lĩnh?"

"Không có, chúng ta chỉ là cướp được chiếc thuyền lớn kia, bên trong còn có một số thuỷ thủ, rồi ngồi thuyền đến đây."

Trong lòng Bì Bì tuôn ra một đống nghi vấn, muốn biết hiện trạng của Tiểu Cúc lúc này ra sao, nhưng Tu Ngư Tắc rốt cuộc không chịu nhiều lời. Hắn móc ra hai trang tài liệu, nhanh chóng đổi đề tài: "Bì Bì, đây là hai trang hợp đồng, tôi không biết chữ, có thể giúp tôi nhìn qua một chút được không?"

Hạ Lan Huề rời đi bốn năm, Bì Bì vào Nam ra Bắc, ký qua các loại hợp đồng, ở phương diện này tự nhận là tương đối có kinh nghiệm.

Hợp đồng không dài, chỉ có ba trang, cô cẩn thận nhìn một chút, nói: "Bình thường, người đại diện được nhận từ mười đến hai mươi phần trăm là hợp lý. Cô ấy yêu cầu mười lăm phần trăm, phụ trách giúp các ngươi huấn luyện, tìm việc làm, đàm phán —— công việc không hề ít, yêu cầu cũng không cao lắm, tôi cảm thấy có thể ký. Chủ yếu là các ngươi không hiểu rõ văn hóa con người, cũng không biết chữ, nếu muốn dung nhập xã hội này cần rất nhiều trợ giúp. Đi khắp nơi tìm người giúp đỡ, không bằng tìm đại diện."

"Ta cũng cảm thấy như vậy."

Bì Bì lấy bút bi ra: "Phía trên phải thêm một điều kiện: Người đại diện môi giới không nhận lợi ích nào khác trừ lợi ích từ việc làm người đại diện được nêu trong hợp đồng này."

"Câu đó có ý gì?"

"Muốn phòng ngừa cho các anh tương lai kiếm được nhiều tiền, cô ấy sẽ không trói buộc thêm các lợi ích khác. Ví dụ nếu cô ấy còn đại diện cho những người khác, đến lúc đó sẽ thu hẹp thu nhập của các anh, hoặc trong giao dịch cô ấy giảm bớt số tiền đi."

Bì Bì dùng bút đỏ gạch xoá và sửa lại vài chỗ: "Nếu như phát sinh tranh chấp, hai bên phải cùng nhau thương lượng giải quyết, nếu thương lượng không thành, một trong hai bên có quyền mang tranh chấp lên uỷ ban chính quyền của thành phố C để giải quyết."  không thể là  uỷ ban chính quyền  thành phố C được, đây là quê quán của cô ấy, xảy ra chuyện gì, cô ấy có khả năng đi cửa sau để được trợ giúp, do đó, anh cần uỷ ban ở nơi khác độc lập giải quyết, cho nên đem thành phố C đổi thành thành phố K."

Tu Ngư Tắc nghe hoàn toàn không hiểu, đành phải gật gật đầu: "Được."

"Quy định về vi phạm trách nhiệm phải tương ứng nhau, chỗ này cô ấy viết, nếu như các anh vi phạm quy định sẽ phải gánh chịu phí bồi thường vi phạm hợp đồng bằng ba lần tổng thu nhập. Vậy nếu cô ấy vi phạm quy định cũng phải gánh chịu phí bồi thường vi phạm hợp đồng tương đương."

"Được."

"Cô ấy có nói lúc nào phải bàn giao hợp đồng không?"

"Không nói, nhưng phải làm rất gấp."

"Vậy thêm một câu: trong vòng 5 ngày, nếu một bên đã ký tên trên bản hợp đồng nhưng bên kia không hồi đáp, không ký tên, đóng dấu trả hợp đồng về cho bên kia, hợp đồng sẽ được coi là chưa ký kết."

"Được."

Bì Bì giúp Tu Ngư Tắc sửa hợp đồng xong, đưa hắn đến một cửa hàng in, in hợp đồng làm hai bản rồi đóng dấu lên hai phần: "Anh biết ký tên trên đó không?" Tu Ngư Tắc lắc đầu.

"Tôi giúp anh khắc con dấu, về sau có con dấu sẽ tiện lợi hơn. Nhớ kỹ không chỉ đóng dấu tại trang cuối cùng, mà còn phải đóng chỗ giáp lai các trang."

Bì Bì vừa nói vừa làm mẫu. Cửa hàng in vừa vặn có dịch vụ khắc dấu, Bì Bì giúp hắn khắc một con dâú cá nhân, mua một hộp mực đóng dấu. Tu Ngư Tắc dường như rất vội vã, nói lời cảm tạ rồi vội vàng đi.

Bì Bì tìm tới một cửa hàng trà sữa rồi ngồi xuống, bắt đầu nghĩ về chuyện phát sinh vừa rồi.

Cô  đến phố Nhàn Đình vốn là muốn tìm Hoa Thanh Kỳ, để yêu cầu cô ấy nhanh chóng dọn ra ngoài. Trong nhà không chỉ có đồ đạc Hạ Lan Huề nhiều năm cất giữ, còn có không ít vật phẩm tư nhân của Bì Bì, và một ít ngân phiếu định mức quan trọng, giấy chứng nhận, con dấu, chìa khóa —— những thứ này tuyệt đối không thể để cho Hoa Thanh Kỳ biết, hoặc là lấy đi.

Thế nhưng vừa đến cổng, Bì Bì liền mềm lòng. Cô ấy bị nhốt trong Trầm Đốt tám trăm năm, vất vả lắm mới được thoát ra ngoài, không cần thiết ép người quá đáng. Đình viện lớn như vậy, chẳng may có cãi nhau với Hoa Thanh Kỳ, cô ta tức giận ăn luôn mình hoặc là ném mình vào trong giếng kia thì thật xui xẻo. Vẫn nên chờ Hạ Lan Huề trở về, chính anh "mời đi" thì sẽ tốt hơn.

Không ngờ vừa mới quay trở về, ngay tại công viên trung tâm, Bì Bì gặp lại Tu Ngư Tắc. Từ việc kiểm tra hợp đồng, hắn mang theo một nhóm người dự định định cư tại Thành phố C. "Ranh giới" chính là khái niệm cốt lõi của Lang tộc. Bất luận đến nơi nào, việc thứ nhất Lang tộc làm đều là chiếm đoạt địa bàn, trong phạm vi biên giới giáp ranh sẽ xảy ra chiến sự đổ máu.

Việc phóng thích Linh tộc đã tạo phiền phức rất lớn cho Hạ Lan Huề. Bây giờ Lang tộc cũng đuổi giết tới đây, không có kinh nghiệm sinh sống cùng con người, Lang tộc sẽ chỉ dùng luật rừng để xử lý sự cố, bọn hắn xâm chiếm không chỉ quấy rầy Hồ tộc ở Nam Nhạc mà đối với cư dân thành phố C cũng chính là một trận cướp sạch. Ngoài ra còn có một hậu quả đáng sợ khác. . . Bọn hắn sẽ đem dịch bệnh cương thi đến thành phố C sao?

Lúc này tâm trạng Bì Bì đang lộn xộn chợt vang lên tiếng điện thoại, là Vĩnh Dã.

"Bì Bì, tôi đã hỏi dò cho cô, lễ hội đèn lồng Quan Âm được tổ chức vào ngày hai mươi ba tháng này, buổi tối bảy giờ. Tế Ti đại nhân sẽ tới tham dự."

"Anh đi không?"

"Không đi được. Cần được mời, tôi niên hạn không đủ."

"Vậy tôi có thể đi sao?"

"Có người mời cô không?"

". . . Không có."

"Nếu không có giấy mời thì không thể đi." Vĩnh Dã nói, "Hoặc là cô nói với Tế Ti đại nhân?"

"Tôi sẽ không đề cập tới đâu." Bì Bì ở trong lòng "xí" một tiếng, thật mất mặt.

Bên kia vang lên tiếng cười: "Tế Ti đại nhân vẫn là rất quan tâm đến cô."

"Vĩnh Dã, liên quan tới chuyện của tôi, anh không có nói lung tung đấy chứ?"

"Không dám. Yên tâm đi, bí mật của cô tại chỗ này rất an toàn."

Bì Bì cúp điện thoại, trong lòng cảm thấy mất mác: Cô nhớ Hoa Thanh Kỳ từng đề cập tới lễ hội đèn lồng ở Hồ Quan Âm, còn khẳng định Hạ Lan Huề sẽ tới. Nghe giọng điệu, cô ta  ắt đã sớm được mời.

           

Sau khi ký kết hợp đồng, Đường Vãn Địch bộc lộ hiệu suất công việc rất cao.

Đầu tiên, cô giúp nhóm Tu Ngư Tắc thuê một ngôi nhà làm nông, có sân nhỏ. Chủ nhân căn nhà muốn đi Thượng Hải làm việc, bởi vì khu vực vắng vẻ, lưng tựa rừng hoang, chào giá không cao. Đường Vãn Địch phát hiện nhà có người từng chết trong quá khứ nên đòi chiết khấu tới bảy mươi phần trăm. Sân nhỏ là mới xây, bốn gian phòng đều có cửa sổ sáng sủa, giường mới được trang bị, đồ dùng nhà bếp đầy đủ, Đường Vãn Địch dẫn bọn hắn mua một chút vật dụng hàng ngày, tay nắm tay dạy bọn họ tắm rửa, đánh răng, đi nhà xí. Cho Tu Ngư Thanh học chữ Hán ngữ.

Bởi vì chưa bắt đầu làm việc, cũng chưa kiếm tiền, Tu Ngư Tắc thấy Đường Vãn Địch đếm tiền mặt ngay trước mắt mình, thay bọn hắn trả tiền thuê nhà, tiền lộ phí, tiền học phí, tiền cơm. . . cảm thấy rất áy áy.

Ngược lại, Tam thúc cùng Tu Ngư Phong cảm thấy Đường Vãn Địch làm như vậy sau lưng ẩn giấu động cơ khác không muốn để cho ai biết.

Vào buổi tối thứ hai sau khi ở trong ngôi nhà nhỏ, Đường Vãn Địch mang theo hai bao đồ vật lớn chạy tới, báo cho bọn hắn đã tìm thấy công việc. Lập tức lấy ra từ trong bọc một đống tạp vật: Áo mưa, giày cao su, thùng sắt, đèn thắp sáng buộc trên đầu, đèn pin, túi. . .

"Cái này để làm gì?" Tu Ngư Tắc hỏi.

"Dùng để bắt giun."

"Đây cũng là. . . Một loại công việc?" bốn người còn lại nhao nhao nhấc lông mày, đầy vẻ khinh bỉ.

"Con giun toàn thân đều là bảo vật, " Vãn Địch nghiêm túc nói, "Có thể làm đồ ăn cao cấp cho cá kiểng. Thuốc Đông y gọi nó địa long dùng để trị trúng gió. Chất dịch nhờn trên người có thể tinh luyện đồ trang điểm. Người trong thành phố thích câu cá, bán con giun làm mồi câu kiếm không ít tiền!"

"Không làm, quá mất mặt." Tu Ngư Phong bực bội đá một cước ngã lăn cái ghế, "Ngươi có thể tìm một công việc ra dáng công việc chút không."

"Ra dáng công việc có, nhưng anh có làm được không?" Vãn Địch đi đến trước mặt hắn, từ dưới đất nhặt lên cái ghế, dựng lại rồi cất kỹ, "Anh biết xây nhà không? Biết nấu ăn không? Biết làm thợ mộc không? Hoặc là biết lái xe chứ? —— chữ lớn cũng không nhận ra một chữ, có thể bắt giun cũng không tệ rồi."

Nông trường nuôi giun ở phía Bắc thành phố, cũng không xa, ngồi xe buýt một giờ liền đến. Vãn Địch mang theo bốn người đàn ông xuống xe liền bắt đầu võ trang đầy đủ, mặc áo mưa, giày cao su, mang theo đèn đội đầu và thùng sắt, đem túi cột trên lưng, cùng đi đến nông trường.

Bên trong đã tụ tập không ít người đào giun, một nửa trở lên là phụ nữ, xem xét chính là thường xuyên làm việc nhà nông, có thể chịu được cực khổ, thân thủ nhanh nhẹn, động tác dứt khoát. Tất cả mọi người ngồi xổm ở khắp nơi, tìm kiếm trên đất toàn là cứt gà phân trâu.

Mặc dù trên đường oán trách, đến địa điểm công việc, Tu Ngư Phong không nói hai lời, đi theo Tam Thúc, Lão Tứ, em rể gia nhập đội ngũ đào giun.

"Động tác phải nhẹ vì giun thính lực rất tốt." Vãn Địch dặn dò một câu, "Một thùng bốn trăm con giá mười hai tệ."

Ban đêm mưa rơi lác đác, nghe nói thời tiết như vậy thích hợp nhất bắt giun, tất cả bọn chúng đều từ trong đất nhô thân ra, thân thể chí ít có một phần ba lộ bên ngoài.

Bốn người đàn ông cao to khom người cúi rạp trên đất bắt đầu công việc. Tay mắt lanh lẹ, một trảo một thanh, cấp tốc di chuyển về phía trước. Làm bốn giờ, những người đi cùng đều mệt mỏi ngồi phịch ở dưới đất, hoặc ngồi lấy thuốc hút, hoặc ăn bánh bích quy. Chỉ có đám người nhà Tu Ngư gia vẫn cùng một hiệu suất cao. Vãn Địch đứng một bên nhìn ngây người, ngay sau đó đều cảm thấy hổ thẹn. Nhìn xem giun chất đống từng thùng, nghĩ thầm, có bọn họ ở đây, những người đến đây còn có thể kiếm tiền sao?

Tu Ngư Tắc cùng ba người còn lại làm một hơi không nghỉ đến khi trời vừa sáng, chỉ nghỉ ngơi uống qua một lần nước. Lúc tính tiền hết thảy cả nhóm kiếm được năm ngàn tệ. Muộn Địch lấy một phần tiền của mình, bảy trăm năm mươi tệ.

Trở về trên xe, bốn người bọn họ đều mệt mỏi, Tu Ngư Tắc cùng Phương Lôi Thịnh ngồi ngủ gật, Tu Ngư Phong không biết từ nơi nào nhặt được một điếu thuốc, lọng ngọng lấy ra.

Đường Vãn Địch yên lặng nhìn bóng cây chuyển động ngoài cửa sổ, ngáp một cái.

"Này, nha đầu" Tam Thúc bỗng nhiên nói, "Một đêm không làm gì kiếm được bảy trăm năm mươi tệ, thật thoải mái nhỉ?"

"Đêm mai chúng ta còn tới nữa, " Đường Vãn Địch nói, "Nếu không ngừng cố gắng, có lẽ không lâu nữa năm người các anh sẽ có một cuộc sống trung lưu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro