Chapter III

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:

Anh đa tình và tàn nhẫn, khiến những ai muốn chiếm hữu anh đều phải bật khóc

Đúng như Thiệu Quần suy đoán, Giản Tuỳ Anh đang tiếp quản quản lý công ty gia đình Giản.

Khi tỉnh dậy, hai tay hắn trống rỗng, chưa kịp đứng dậy đã nghe thấy giọng nói của Giản Tùy Anh từ bên cạnh giường: "Tuần sau tôi sẽ kiểm tra công trường, chiều nay sẽ gửi báo cáo chi tiết qua mail của tôi."

Thiệu Quần chống người lên và ngước mắt lên nhìn khuôn mặt khả ái người trong lòng.

Giản Tuỳ Anh có vẻ lạnh lùng sắc bén khi cậu ấy vô cảm và những đường nét trên đôi môi mím lại rất sắc nét. Nhưng phần lớn thời gian, Giản Tùy Anh đều để lộ một chút cảm xúc trên mặt, hiếm khi lạnh lùng như vậy.

Chắc chắn là hầu hết những người làm chủ đều giống nhau.

Mạnh mẽ.

Thiệu Quần gật gù đưa ra kết luận trong đầu.

"Anh tỉnh rồi à?"

Giản Tuỳ Anh quay đầu lại nhìn người đang trầm ngâm, đưa tay chạm vào má hắn.

Thiệu Quần gật đầu và ra hiệu cho cậu tiếp tục cuộc họp.

Giản Tuỳ Anh chân trần ngồi trên ghế văn phòng, thân trên chỉnh tề, bộ vest đen đêm qua giẫm dưới chân, lúc này thậm chí còn không tìm được một nếp gấp, viên ngọc treo trên tai cậu ta được đeo vào, vòng cổ - Hoàng gia Louis họ đều thích loại trang sức này, Thiệu Quần nghĩ rằng lần sau đến Anh nhất định phải chọn nó.

Cuộc họp video buổi sáng nhanh chóng kết thúc, ngay khi Giản Tùy Anh đóng máy tính đi tới, cậu đã bị Thiệu Quần ôm vào lòng, bế lên giường nói muốn tiếp tục ngủ.

"Lão già, chín giờ còn muốn quay lại giường à?" Giản Tùy Anh vỗ vỗ cánh tay đang ôm lấy vai Thiệu Quần, "Đã muộn rồi, dậy thu dọn đồ đạc đi ăn đi. Tôi đói rồi."

" Anh cũng đói." Thiệu Quần cắn nhẹ môi, dùng lưỡi quét đi trong miệng mùi khói lạnh lẽo, "Anh lớn hơn em, kính già yêu trẻ, để anh ăn trước. Trước tiên hãy uống vài ngụm tinh dịch để xoa dịu dạ dày"

"Anh có cái logic vớ vẩn gì vậy?"

Giản Tùy Anh áp sát vào người hắn và nhanh chóng bị hôn đến mức toàn thân cậu mềm nhũn.

Thiệu Quần đưa tay về phía lỗ sau, da thịt mỏng manh, mềm mại trong lỗ vẫn còn dư âm hơi ấm của đêm qua. Hắn xoa xoa quy đầu hai lần rồi cương cứng vào buổi sáng.

Giản Tuỳ Anh rên rỉ và ôm lấy cổ hắn.

" Làm gì?"

Thiệu Quần đẩy mạnh vào phần thịt mềm sâu và tăng tốc độ đẩy, khiến người trong tay hắn run lên.

"Mẹ kiếp."

Làm tình thì nào có phân biệt ngày và đêm.

Tấm lưng mềm mại nâng lên hạ xuống, trong phòng là tiếng rên rỉ không thể kiềm chế của Giản Tuỳ Anh vì bị đụ mạnh bạo, Thiệu Quần ôm lấy chiếc eo như được thiết kế riêng cho mình, cúi đầu liên tục nếm thử vị bộ ngực kem ngọt ngào cho đến khi quả anh đào đỏ rực, chín muồi và cương cứng.

Hắn tiến sâu vào, muốn đóng đinh người đó vào dương vật căng cứng của mình, sau này chỉ có thể dựa vào cái chết tiệt của mình để sống.

Buổi sáng cậu đã bị dục vọng bao quanh, Thiệu Quần cảm thấy sảng khoái sau khi trút bỏ cảm xúc nhưng Giản Tuỳ Anh lại cảm thấy như ngàn tảng đè trên người đau nhức khắp toàn thân, bước đi có chút run rẩy (19 tuổi xuân xanh mà tưởng cụ ông 91 tuổi).

Hắn ta xuất tinh quá sâu, không thể lấy ra được, Thiệu Quần nói đụ thêm vài lần nữa rồi cùng xuất tinh vào bên trong rồi dọn sạch lại, Giản Tuỳ Anh nghiến răng trừng mắt nhìn, Thiệu Quần ép cậu thêm năm lần vào buổi sáng. Nếu cứ tiếp tục, họ sẽ cứ thế mà đi ngủ và đợi bình minh vào ngày hôm sau.

Cậu cũng không còn cách nào khác ngoài việc nhận những gì Thiệu Quần đưa cho mình.

"Ăn gì?"

Thiệu Quần vỗ mông cưng nựng, bàn tay hư hỏng nhéo nhéo mông cậu một cách yêu thương.

" Roi Cừu"

Giản Tuỳ Anh tát vào mặt hắn ta một lực không nhẹ cũng không mạnh.

"Anh thích ăn à? Hay chê thận của anh không đủ tốt, cần phải bổ sung?"

Thiệu Quần không hề tức giận mà quay đầu hôn lên cổ tay cậu.

Hắn một tay ôm eo Giản Tùy Anh, tay kia luồn vào quần lót của cậu, thọc vào cái lỗ mềm mại, nhẹ nhàng đẩy vào.

"Sưng lên rồi, có đau không? Hay là anh mua thuốc về bôi cho nhé?"

"Thuốc đánh rắm." Giản Tuỳ Anh cười toe toét và giơ chân đá một cái nhưng bị tóm lấy mắt cá chân và tách hai chân của cậu ra.

"Vậy anh sẽ liếm nó cho em."

Thiệu Quần thở ra hơi thở ấm áp phả vào mặt, sau đó lấy tinh dịch bôi vào lỗ hậu làm chất bôi trơn, đầu lưỡi khám phá sự mềm mại vừa được hắn xuyên qua, đẩy chất đục màu trắng vào để dễ dàng xâm nhập vào.

"Nó có ngon không?"

Giản Tuỳ Anh cảm thấy thoải mái khi được hắn phục vụ bằng miệng, đôi mắt trở nên thật quyến rũ và thanh tú.

"Em muốn thử không?"

Thiệu Quần ngồi dậy và hôn lấy cậu.

Lúc hai người thật sự ra khỏi khách sạn thì trời đã xế chiều. Giản Tuỳ Anh đói đến mức lười động đậy trong vòng tay của Thiệu Quần.

Thiệu Quần hôn lên chóp mũi cậu rồi bế lên xe đi ăn.

Thiệu Quần vốn dĩ đã đặt nhà hàng nhưng tiểu hoàng tử có khẩu vị độc đáo, nhất quyết đòi xuống phố uống rượu và ăn xiên nướng.

"Dạ dày của em có thể chịu đựng được sự dày vò như vậy không?" Thiệu Quần cau mày.

"Tôi đã sống như thế này suốt hai mươi năm rồi." Giản Tuỳ Anh tuỳ tiện mở nắp chai bia màu xanh lá cây và bia Yến Kinh sủi bọt dọc theo miệng chai.

Thiệu Quần nghĩ rằng mình phải chăm sóc thật tốt đứa trẻ không biết đau bụng này là gì.

Giản Tuỳ Anh và Thiệu Quần đều đẹp trai, chỉ cần ngồi đó cũng đã trở thành tâm điểm chú ý nhưng đáng tiếc là ở họ có khí chất mạnh mẽ bức người đến mức không ai dám tiến tới bắt chuyện. Cô chủ quán là một phụ nữ trẻ, tất cả xiên đều là thịt bò và thịt cừu tươi với khuôn mặt tuấn tú của cô, khi được phục vụ họ không khỏi liếc nhìn nó bằng ánh mắt ngoại vi.

"Đã lâu rồi tôi mới uống Yến Kinh, khá ngon."

Thiệu Quần dịch chuyển chai bia dưới chân, "Trở về chưa từng uống rượu sao?"

"Làm sao tôi có thời gian được?" Giản Tùy Anh đáp: "Hơn nữa Hoắc Kiều không cho tôi uống nhiều đâu."

"Sao em lại nghe Hoắc Kiều nhiều thế?"

Giản Tùy Anh lắc đầu, "Tôi không nghe lời anh ấy nhưng tôi không muốn anh ấy lo lắng. Một nửa lý do tôi quay lại Trung Quốc lần này là vì anh ấy. Cuối cùng thì tôi không muốn gặp anh ấy, anh ấy vẫn lo lắng mỗi ngày. "

"Đáng lo rồi, tôm được bóc vỏ cho em đây." Thiệu Quần cũng mở chai rượu rót vào miệng, "Gặp nhau khi nào?"

"Tôi đã biết anh ấy từ khi còn nhỏ, chừng nào tôi thì không nhớ được."

Nhắc đến Hoắc Kiều, giọng điệu của Giản Tùy Anh bất giác dịu đi: "Hồi trung học tôi rất thích ô tô. Lúc đó tôi còn quá nhỏ nên Hoắc Kiều đã đưa tôi và một vài người bạn lái xe suốt chặng đường từ Tam Hoàn. Đường đi qua bến xe Nancai, việc quản lý ở đó không chặt chẽ, đường rộng, ít xe và người, đến chú Phong, tôi sẽ đảm nhận việc lái xe, tôi không sợ chết, vừa đạp ga về phía cuối, họ sẽ mở cửa sổ, ló đầu ra ngoài và gào hét mặt gió. Hoắc Kiều không ngăn cản tôi, anh ấy đang uống Bắc Băng Dương bên cạnh và hỏi tôi có thể đi không quanh hòn đảo mà không làm đổ soda không?."

Họ ngồi trên một chiếc ghế nhựa nhỏ, hai chân dài không có chỗ để đặt trên bàn gỗ, Thiệu Quần ngồi ngả lưng, từ góc độ này có thể nhìn thấy rõ khóe miệng nhếch lên của Giản Tùy Anh.

Cảnh tượng này lãng mạn đến mức bây giờ hắn không thể cưỡng lại được, huống chi là Giản bé nhỏ hồi đó.

"Không tệ." Thiệu Quần đổi chủ đề, "Chú Phong ở Thuận Nghĩa, chạy đủ xa đều đã tới ngoại ô."

"Ừ." Giản Tuỳ Anh trả lời: "Lúc đó tôi thường đến vùng ngoại ô. Hoắc Kiều cũng đưa tôi đến Diên Khánh để xem các tác phẩm điêu khắc bằng băng. Nhưng tôi không thấy các tác phẩm điêu khắc bằng băng nào cả. Tôi ngồi trong xe, nửa đêm lái xe tới một nhà hàng sắp đóng cửa để ăn thịt nướng ."

Thiệu Quần sắc mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại bắt đầu chua xót.

"Còn có mây mù dày đặc nữa, à đã lâu đến mức suýt chút nữa quên mất. Ở đó có hồ chứa nước cạnh hồ, ở giữa có một bức tường đá khoét lỗ, Hoắc Kiều ôm lấy tôi nói sẽ ném tôi xuống, lắc mấy cái, anh ấy đăng lên mạng và nói không đành lòng".

Nhắc đến Hoắc Kiều, hộp trò chuyện của Giản Tùy Anh như mở ra, trò chuyện và cười đùa về những người quan trọng nhất trong tuổi thơ của cậu.

"Trách sao, tôi hỏi Hoắc Kiều vì sao lúc đó cậu ta không chơi với chúng tôi." Thiệu Quần nói: "Thì ra là vì vị tiểu hoàng tử này."

Giản Tuỳ Anh mỉm cười, "Không giống nhau."

Thiệu Quần không thấy được nụ cười ôn hòa của cậu "Có gì khác nhau?"

Giản Tùy Anh chạm vào ly rượu Thiệu Quần đưa đến, ngẩng đầu uống một ngụm rồi nói: "Hoắc Kiều là người tốt nhất trong các anh."

Hàm ý là hắn là người xấu?

"Vậy tại sao lại ra nước ngoài?"

Giản Tuỳ Anh khựng lại.

"Tôi..." cậu đổi chủ đề, "Vì tôi chán."

Thiệu Quần lặng lẽ nhìn thấy sự kỳ lạ lóe lên trong mắt ấy.

Đáng tiếc lúc này hắn không thể phát hiện được đó là loại cảm xúc gì.

"Hoắc Kiều ở trong nước, em còn nguyện ý rời đi sao?"

Giản Tùy Anh không thể phủ nhận: "Tôi có việc riêng phải làm, anh ấy cũng vậy."

Trên thực tế, khoảng thời gian giữa Hoắc Kiều và Giản Tùy Anh không đơn giản như cái gọi là thời gian.

Anh ấy có thể là lý do để cậu quay trở lại Trung Quốc, anh ấy là một người không thể thay thế trong trái tim Giản Tuỳ Anh, họ có thể đã trải qua những khoảng thời gian nổi loạn nhưng cùng với những ký ức tầm thường và bình thường nhất, mới là những viên ngọc sáng chói nhất mà tạo nên những bức tranh nổi tiếng.

"Sau đó Hoắc Kiều nhập ngũ, còn em thì ở nước ngoài. Liên lạc với cậu ta khá rắc rối phải không?"

"Không cần tiếp xúc quá nhiều." Giản Tùy Anh rót cho mình một ly rượu, "Trước kia mỗi ngày đều có cơ hội ở cùng nhau."

Thiệu Quần nghĩ đến việc gặp lại Giản Tuỳ Anh lần thứ hai và nói rằng hắn không thể nhớ được quá khứ.

Hắn thực sự biết cách nói dối bằng cách sống cuộc sống của mình bằng nỗi nhớ.

Khi còn nhỏ, Hắn rất thích chơi đùa với chiếc đồng hồ cát, cát mịn sẽ rơi xuống hai bên với sự giúp đỡ của con người nhưng đáng tiếc thời gian thực không thể quay ngược lại, nó vẫn không ngừng tiến về phía trước, đã là quá khứ bụi bặm, hạnh phúc. Vui và buồn ai sẵn lòng sẽ lau đi lau lại, chưa kể cơn mưa nào phá vỡ đập, lòng cũng ngập nước, gỗ chết có thể bỏ lại trong biển chết chính là những năm tháng sâu thẳm đó.

Bữa ăn này không có mùi vị gì, sau khi uống hết rượu trong một hộp, ăn mấy xiên. Bà chủ tưởng thịt bị nướng dở nên kéo tạp dề lên hỏi có chuyện gì.

Giản Tùy Anh để cô nếm thử một miếng, mùi vị không có gì sai, ngoại trừ nó bị nguội.

Cậu giải thích với bà chủ trẻ tuổi, Thiệu Quần nhìn thấy được vẻ mặt của cô chủ từ u ám chuyển sang vui vẻ, cuối cùng thậm chí còn có chút hưng phấn. Khi rời đi, còn nhét hai chai Bắc Băng Dương lạnh như băng vào người cậu và bảo lần sau ghé qua ăn.

Giản Tuỳ Anh gật đầu, quay người và ném chai Bắc Băng Dương cho Thiệu Quần.

"Anh..." "Tôi bảo Hoắc Kiều đến đón."

Cả hai đều nói cùng một lúc.

Giản Tùy Anh lắc điện thoại, nói: "Anh ấy nói sẽ đến ngay, anh Thiệu về trước đi."

Thiệu Quần không nói gì.

"Không phải anh nói sẽ dẫn tôi đi trải nghiệm cuộc sống ở Bắc Kinh sao?" Giản Tùy Anh vỗ vai hắn, lời nói đó là sự quan tâm của tiểu bối dành cho đại ca, "Anh về nghỉ ngơi thật tốt nhé, " người nhà" còn đang đợi anh ở nhà."

Thiệu Quần không nghe lời cậu, không trực tiếp rời đi, hắn châm thuốc, lái xe đến một góc khuất gần khách sạn, đợi Hoắc Kiều tới.

Hoắc Kiều không bao lâu liền đi tới, nhìn thấy đôi mày trong veo của Giản Tùy Anh đứng ở bên đường, trong lòng hắn nhất thời mềm lòng. Hoắc Kiều ôm Giản Tùy Anh vào lòng, quấn khăn quàng cổ quanh người cậu và hôn lên má cậu hai cái.

Vẻ lạnh lùng trên mặt Giản Tùy Anh biến mất, anh mỉm cười xoa đầu cậu, Hoắc Kiều đút tay vào túi, cúi đầu hôn lên trán, rồi hai người ôm nhau thật lâu.

Thiệu Quần chắp tay trên vô lăng, trên màn hình điện thoại di động hiện lên tin nhắn của chú thỏ trắng mời hắn về nhà uống canh sườn heo. Hắn liếc nhìn rồi chuyển sự chú ý sang hai người đang yêu nhau trên phố.

Hắn chợt tò mò rằng Hoắc Kiều và Giản Tuỳ Anh nếu đang yêu nhau, vậy tại sao Giản Tuỳ Anh lại phát sinh quan hệ tình dục với hắn?

Là vì muốn xoa dịu ham muốn của mình? Hay vì ham vui? Chưa từng ngủ với người như hắn nên mới là tình một đêm?

"ha."

Rõ ràng hắn từng là người coi chuyện yêu đương như chuyện thường ngày nhưng Thiệu Quần lại thực sự cảm thấy mình như thú mua vui của một hoàng tử ngoại quốc vừa buồn cười vừa nực cười.

Tối hôm đó, Hoắc Kiều đăng một tin nhắn trên WeChat Moments, đó là một chiếc khuyên tai bằng đá quý đồ đôi với chiếc ghim cài áo của Giản Tuỳ Anh lúc sáng.

Thiệu Quần chưa bao giờ bấm vào Khoảnh khắc của Hoắc Kiều, sau đó hắn phát hiện ra ảnh bìa trong Khoảnh khắc của cậu ta là Giản Tuỳ Anh cầm máy ảnh SLR để chụp ảnh đại dương, ảnh hơi mờ và Giản Tuỳ Anh chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt nhưng đôi mắt của cậu ta trong veo ấm áp đến lạ thường, khóe môi không hề nhếch lên nhưng khuôn mặt lại đầy dịu dàng.

Trước khi biết đến Giản Tuỳ Anh, Lý Văn Tốn và những người khác cũng đang thảo luận về lai lịch của nhóm bạn bè Hoắc Kiều là ai, Hoắc Kiều hôn lên màn hình điện thoại, nói rằng đó là là người yêu và họ trêu chọc cậu ta một lúc, Lúc đó Thiệu Quần không có hứng thú, cũng quá bận rộn để tìm hiểu xem, cái người gọi là người yêu Hoắc Kiều là ai.

Khi đó, không ai coi trọng điều đó cho đến khi người trong ảnh thực sự xuất hiện.

Lúc này Thiệu Quần mới rời mắt khỏi khuôn mặt của Giản Tùy Anh.

Trước khi nổ máy, Hoắc Kiều hà dùng hơi nóng che tai Giản Tùy Anh. Thiệu Quần liếc nhìn gấu quần áo màu cà phê của mình, bộ đồ thiết kế riêng màu trắng bị ném vào thùng rác, hôm qua hắn xuất tinh vào đó và cả trên bộ đồ nhăn nheo, trong ảo tưởng hy vọng có thể mở ra một bông hoa anh túc lộng lẫy.

Ở góc phố có một cô gái trẻ tết tóc bán hoa hồng đỏ tươi, những bông hoa hồng rất thanh tú và xinh đẹp, được buộc bằng những dải ruy băng rất đẹp. Thiệu Quần đột nhiên muốn mua một bó hoa cho Giản Tuỳ Anh, cậu ấy đẹp đến mức nên kết hợp với những bông hoa ấm áp nhất.

Người yêu, con cái, gia đình.

Thiệu Quần cảm thấy suy nghĩ của mình thật thừa thãi và vô lý.

Hắn ta nhấn ga và lái xe đi.

Bất động sản Thâm Quyến mở cửa, Thiếu Quần nhân cơ hội dẫn chú thỏ trắng 2.0 và gia đình Thiệu đến chơi một lúc.

Trong lúc quá rảnh rỗi, Thiệu Quần thực sự không chịu nổi cái cảm giác buồn chán nên gọi điện thoại cho chú thỏ trắng 2.0, rồi dẫn cậu ta đến MixC để mua một số để đối phó với đầu tiên.

Chú thỏ trắng này khác với những người trước kia, là một người đàn ông thanh tú có phần hiền lành, lại không cao lắm nên không thể diện được những bộ quần áo rực rỡ và lòe loẹt. Cậu ta mặc một chiếc áo khoác len jacquard hai mặt, nửa khuôn mặt bị vùi trong cổ áo nhung, hai tay buông lỏng không tự nhiên, không thể nói được bộ quần áo đó là không phù hợp hay rụt rè.

"Em có thích nó không?" Thiệu Quần hỏi.

"Nó cũng quá đắt." Chú thỏ trắng 2.0 nhỏ nhẹ đi tới kéo tay áo hắn.

"Nếu em thích thì nó phù hợp, nó đẹp." Thiệu Quần thẳng vai.

"Ừ, nhìn đẹp đấy." ngập ngừng hỏi hắn: "Anh thấy nó đẹp không?"

"Rất đẹp."

Phía sau hắn ta có một tấm gương cao từ trần đến sàn, SA có con mắt rất tinh tế, vừa bưng trà vừa mỉm cười và nói rằng họ rất hợp nhau.

"Cảm ơn."

Trước khi rời đi, chú thỏ trắng 2.0 nói đi vệ sinh, Thiệu Quần đang đợi ở bên ngoài, gió thổi rất mạnh, hắn nghe thấy tên Giản Tùy Anh.

Ba cô bé có vẻ hào hứng và đang thảo luận điều gì đó trên điện thoại di động.

Thiệu Quần bất ngờ mở tài khoản của mình và các tin nhắn đăng ký mới hiện lên. H_Jsy9 đăng ảnh, trong ảnh, trong miệng Giản Tuỳ Anh có một bùa mê, trong mắt có giọt nước mắt ngàn năm, mặc bộ đồng phục nữ tu rách nát và bẩn thỉu, để lộ những vết máu lấm tấm trên làn da non nớt, mắt cá chân nhợt nhạt đang đeo dây xích lạnh lẽo và nặng nề. Hoắc Kiều mặc quân phục sĩ quan Anh cung kính ôm lấy cậu, đặt tay vào ngực, cầm thanh kiếm sắc bén cắm vào tim anh.

Một bức ảnh, một triệu lượt thích.

Bình luận ngạc nhiên trước sự kết hợp hoàn hảo của họ.

Đôi mắt SA sáng lên, rõ ràng là rất ngạc nhiên. Thiệu Quần giơ điện thoại di động lên cho SA xem vừa rồi hỏi: "Kết hợp hay không?"

Não của cô nhanh hơn miệng: "Thật là xứng đôi." Sau đó cô lại phản ứng: "Nhưng không bằng 2 anh được."

"Tôi lại không nghĩ nó phù hợp." Thiệu Quần cảm thấy khó hiểu: "Có lẽ mình sẽ hợp hơn."

"À, vâng?" SA không phản ứng.

Ngay cả chú thỏ trắng 2.0, người không chơi điện thoại di động nhiều, đã nhìn thấy bức hình trên Instagram cũng nói với Thiệu Quần về nó trên đường đi. Thiệu Quần hỏi cậu ta làm sao có thể biết? Cậu ta bắt đầu sử dụng Instagram khi nào? Và chú thỏ trắng 2.0 nói rằng ai đó đã đăng nó lên Moments.

Thiệu Quần ở lại Bắc Kinh hai tháng trước khi đến Thâm Quyến, trong khoảng thời gian này, hắn chưa từng gặp Giản Tuỳ Anh dù chỉ một thoáng qua hay thậm chí không nghe tin tức gì về cậu, lần duy nhất là khi Lý Văn Tôn gọi điện để nói rằng tình cờ gặp Giản Tuỳ Anh ở câu lạc bộ, cả hai cùng nhau đua siêu xe, đến quán bar uống rượu sau cuộc đua, say khướt và phát điên đi câu cá lúc nửa đêm.

Giọng điệu của Lý Văn Tốn nhanh nhảu, cậu ta nói rằng Giản Tuỳ Anh rất thú vị, xinh đẹp, có năng lực, chơi giỏi và có nhân cách tốt, thực sự rất quyến rũ.

Thiệu Quần nghĩ, nó thực sự rất quyến rũ.

Sau đó, Thiệu Quần cũng từng đi tới những nơi mà Giản Tùy Anh có thể xuất hiện, thậm chí còn xem qua những nơi Hoắc Kiều có thể tới, tuy nhiên, Giản Tùy Anh xuất hiện ở mọi ngóc ngách của người khác, nhưng tuyệt nhiên không xuất hiện trước mắt hắn, giống như cố ý để hắn không nhìn thấy cậu.

Cái ngày nhà hàng Lý Văn Tốn khai trương, Giản Tùy Anh mỉm cười nói rằng họ có duyên.

Định mệnh, sau khi gặp nhau vài lần, Thiệu Quần cảm thấy mình đã trở thành kẻ đại ngốc.

Số phận, rượt đuổi, tìm kiếm, cứ lạc mất số phận.

"Hoắc Kiều, cùng Tùy Anh có quan hệ gì?"

Màn hình điện thoại của Lý Văn Tốn sáng lên với một bức ảnh phóng to.

"Tình yêu, tình yêu?"

Thiệu Quần cau mày nói: "Có thể."

"Cái này, thế thôi." Lý Văn Tốn hiếm khi chủ động mở đề tài với Thiệu Quần, cậu ta dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào má Giản Tùy Anh, trong giọng điệu tràn ngập buồn bã khó thấy: "Thật sự, thật sự không dễ dàng. Chắc hẳn hai người sẽ rất khó yêu nhau và gặp nguy hiểm".

"Tại sao nói như vậy?"

"Một là quân nhân của đất nước." Lý Văn Tốn đáp: "Người còn lại là hoàng tử, hoàng tử ngoại quốc, là người thừa kế của hoàng tộc, ngay cả đến được với nhau cũng vô cùng khó khăn."

Câu trả lời không thể rõ ràng hơn.

Hoàng tử, sĩ quan. Chỉ cần xiềng xích về danh tính của họ đã định sẵn những chông gai của mối quan hệ này.

Ở một khía cạnh nào đó, Thiệu Quần quả thực phù hợp với Giản Tuỳ Anh hơn Hoắc Kiều, ít nhất hắn ta cũng tự do hơn Hoắc Kiều rất nhiều.

Tự do, à, tự do.

Vài ngày sau khi khai trương, Thiệu Quần đưa chú thỏ trắng 2.0 đến câu lạc bộ thiết kế ở Thượng Hải. Thời điểm họ gặp nhau tương đối trùng hợp, nhà thiết kế nước ngoài nổi tiếng Ellen được câu lạc bộ mời đến vào sáng sớm hôm đó đã hạ cánh, Giản Tuỳ Anh với tư cách là bạn thân của nhà thiết kế, đương nhiên phải có mặt.

Ellen là một người châu Âu có vẻ ngoài thanh tú với làn da trắng và đôi mắt xanh, mái tóc xoăn bằng len mịn. Bộ đồ anh ta mặc không cầu kỳ nhưng trông rất tao nhã, Giản Tuỳ Anh đang dựa vào cửa sổ và lặng lẽ hút thuốc trong khi mặc bộ thiết kế mới của Ellen.

Dải ruy băng ren trắng đen quấn quanh eo thon, đôi vai và cổ bán khỏa thân, bông hoa trắng trước ngực đặt trên nền trang sức màu đỏ máu, khóe mắt nhếch lên, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở. Vẻ đẹp khiến hắn thoạt nhìn tưởng rằng cậu là con búp bê được sủng ái nhất trong triều đình.

Ellen cúi xuống cúi chào chú thỏ trắng 2.0 như một quý ông, ôm lấy Giản Tuỳ Anh và ôm eo một cách vô ích để giới thiệu Giản Tuỳ Anh với Thiệu Quần và những người khác. Hắn ta nhìn cậu bằng đôi mắt rực lửa và đôi mắt trong suốt được che phủ bởi lông mi không thể che giấu đôi mắt sáng.

Giản Tuỳ Anh không ngắt lời anh ta, sau khi Ellen giới thiệu xong, cậu phả ra vòng khói và nở một nụ cười không thể nói là chiếu lệ.

"Đã lâu không gặp, anh Thiệu và ...chị dâu?"

Ellen kinh ngạc mở to mắt: "Tuỳ Anh, hai người quen nhau à?"

Giản Tuỳ Anh gật đầu, "Tất nhiên là tôi biết anh ấy." Cậu ấy nhìn Thiệu Quàn bằng ánh mắt xa lạ nhưng quen thuộc, "Trước đây anh ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều."

Ngay khi Ellen nghe nói họ quen nhau và là bạn của Giản Tuỳ Anh, anh ta lập tức nói với hắn rằng muốn thiết kế quần áo đặt may riêng cho chú thỏ trắng 2.0. Câu lạc bộ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, họ kính cẩn hỏi ý kiến ​​của Thiệu Quần, sau khi được cho phép, họ nhanh chóng làm việc nhà thiết kế được chỉ định ban đầu và đưa cho Ellen và chú thỏ trắng 2.0 những gì họ cần.

Giản Tuỳ Anh cười nhạo Ellen vì đã cướp công việc của người khác, Ellen khi nghe thấy thì bất mãn nắm lấy tay Giản Tuỳ Anh và nói rằng anh ta chỉ muốn giúp đỡ. Cuối cùng, Giản Tùy Anh xoa tóc anh ta, dỗ dành vào phòng vẽ.

Rõ ràng Giản Tuỳ Anh chỉ mới 19 tuổi nhưng Ellen lại giống đứa trẻ đó hơn.

Giản Tùy Anh dập tắt tàn thuốc, "Quả nhiên là duyên phận."

Thiệu Quần gật đầu, không bác bỏ lời nói của cậu.

Hai người ngồi trong phòng khách, trên bàn có đồ ăn nhẹ mới nướng và trà, Giản Tùy Anh ôm gối vào trong tay, chân lơ lửng nghịch điện thoại di động, Thiệu Quần cũng làm như vậy.

Điều này là bình thường, họ thực sự không có gì để nói.

Làm thế nào mà Lý Văn Tốn lại thân thiết với Giản Tuỳ Anh?

"Tôi đã gặp anh Tốn cách đây không lâu."

Thiệu Quần ngước mắt lên và chạm vào mắt Giản Tuỳ Anh.

"Chúng tôi đã gặp nhau vài lần, lần trước anh ấy nói với tôi rằng sẽ đưa tôi đi một vòng Bắc Kinh để trải nghiệm cuộc sống." Lời nói của Giản Tuỳ Anh nhẹ nhàng, giống như con người cậu ấy vậy, "Tôi nói với anh ấy rằng anh Thiệu cũng từng nói với tôi thế rồi anh ấy bảo đưa anh đi cùng"

"Cái gì, Hoàng tử bé Giản muốn thuê hai hướng dẫn viên du lịch miễn phí?" Thiệu Quàn nghe vậy cười nửa miệng nhìn .

Giản Tùy Anh nhún vai, "Vốn dĩ tôi muốn từ chối anh ấy nhưng không ngờ anh ấy lại đột nhiên nói với tôi như vậy."

"Từ chối cậu ta để làm gì?"

"Anh ấy hỏi tôi và Hoắc Kiều có mối quan hệ gì. Tôi nói đoán, nhưng anh ấy nói anh ấy không đoán được, nên tôi nói đó là mối quan hệ có thể bị hủy bỏ bất cứ lúc nào."

"Ồ, gia sư riêng của hoàng gia Louis rất toàn diện, họ còn dạy người ta cách nói dối mà không thay đổi sắc mặt."

"Tôi không nói dối."

Thiệu Quần nhướng mày.

"Tôi đang đặt cược vào khả năng đó."

"Hoàng tử bé cũng sẽ bị bỏ rơi à?"

"Anh Thiệu không có sao?" Giản Tùy Anh tự hỏi: "Ồ, xin lỗi, tôi quên mất."

"Quên cái gì đó?"

Giản Tùy Anh mỉm cười hỏi một câu khó hiểu: "Anh còn nhớ mình đã làm tình với bao nhiêu người không?"

Thiệu Quần thành thật nói: "Nhớ thì có ích gì?"

"Tôi cũng không nhớ." Cậu bắt chéo chân, nhét chiếc gối vào chân, "Nhưng tôi nhớ tại sao họ lại yêu tôi."

Vô số người đã yêu Giản Tuỳ Anh, ở cậu ấy có mọi thứ mà mọi người trên thế giới đều ngưỡng mộ và yêu mến.

Những người có địa vị cao quý cúi đầu vì tình yêu, quỳ xuống trên con đường lầy lội và đấu tranh hết mình, họ không muốn thừa nhận tình yêu của mình, và muốn chiếm lấy tia sáng của Giản Tuỳ Anh trong tim và đóng băng nó trong thời gian vĩnh cửu.

Những cảm xúc mạnh mẽ quá bi thảm, họ muốn chết vì tình yêu nhưng lại rơi vào đầm lầy sâu.

Giản Tuỳ Anh đã cứu họ nhưng họ đã bị chính mình làm mù mắt.

Anh ta đa tình và tàn nhẫn và những người cố gắng độc chiếm anh ta sẽ bật khóc.

Chu Lệ thuyết phục Chu Ngạn từ bỏ tình yêu với Giản Tuỳ Anh, Chu Ngạn bật khóc khi nghe câu chuyện về người tình cũ của hoàng tử.

Cô hỏi tại sao Giản Tuỳ Anh lại máu lạnh như vậy, Chu Lệ lắc đầu nói rằng không biết, có lẽ là vì quá khứ không rõ ràng của Giản Tuỳ Anh.

"Em cũng thú vị." Thiệu Quần bật cười, "Nhớ kỹ vì sao người khác yêu thích em, khoe khoang tài sản của mình? Hay khoe thành tích?"

"Anh có muốn cưới người kia không?"

"Tại sao lại hỏi chuyện này."

" Người đó là sở thích của Ellen." Giản Tùy Anh nhẹ nhàng nói: "Ellen rất kén chọn, hiếm khi gặp được người phù hợp với nhu cầu của anh ấy."

Đó là lý do tại sao tình trạng này xảy ra bây giờ.

"Thật sự." Thiệu Quần bình tĩnh trả lời: "Nếu anh ta muốn được chôn cất ở quê hương của bạn tốt, tôi không ngại."

Giản Tuỳ Anh tiếp tục: "Không có ai mà Ellen không thể quyến rũ. Nếu anh ấy muốn ngủ, thì người của anh sẽ xuất hiện trên giường của Ellen vào ngày hôm sau."

"Còn em thì sao?" Thiệu Quần nheo mắt lại, "Em cũng ngủ với anh ta à?"

Giản Tùy Anh mỉm cười, "Tôi muốn cũng được chứ?"

"Giống như lý do tại sao tôi ngủ với anh ngày hôm đó?"

Và?

Cửa phòng khách bị khóa, Thiệu Quần đứng dậy, đè Giản Tùy Anh xuống, một tay nắm lấy hai cổ tay, tay kia nhéo eo cậu, hung hăng hôn lên màu son đỏ tươi.

Hắn ta phải rít lên: "Mẹ Kiếp."

Nụ cười của Giản Tuỳ Anh khiến tim ngừng đập.

"Thiệu Quần, tình yêu là gì?"

Thiệu Quần tát vào mông, "Người như em không có tư cách nói yêu."

Một chàng trai chơi đùa với trái tim của mọi người.

.

.

.

Vị Hoàng Tử sẽ thuộc về kẻ may mắn nào...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro