Chapter II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:

Giản Tùy Anh trên môi nở nụ cười, Thiệu Quần muốn giữ cậu lại đến cuối đêm.

Một nhân vật giả tưởng xuất hiện, chị gái của Chu Lệ

Giản Tuỳ Anh sau bữa sáng rời đi, Thiệu Quần cũng không giữ cậu ở lại, trước khi rời đi, Giản Tuỳ Anh nói rằng cậu sẽ nhớ đến ân huệ này với vẻ mặt thờ ơ và những lời nói đẹp đẽ và sạch sẽ. Thiệu Quần làm kinh doanh và đã gặp vô số người. Từ vô số biểu cảm trên khuôn mặt người đó, hắn biết rằng Giản Tuỳ Anh đang vạch ra một ranh giới rõ ràng với hắn.

Đáng tiếc Thiệu Quần không bao giờ cần người khác giúp đỡ, đặc biệt sự báo đáp của hoàng tử bé.

Kết quả là chưa đầy nửa tháng, chị gái đã nói cho hắn biết, cháu trai hắn trong chuyến công tác đã xảy ra chuyện, tình cờ được Giản Tùy Anh đi ngang qua giải quyết.

Đứa nhỏ vẫn ôm con búp bê Giản Tuỳ Anh mua cho trong cửa hàng, trên khuôn mặt mũm mĩm nở nụ cười, làm điệu bộ nũng nịu trong tay cô bảo mẫu, kêu ré lên, nói thích Anh Anh.

"Mời Giản Tuỳ Anh đến nhà ăn tối và cảm ơn họ một cách đàng hoàng."

"Tùy Anh, cậu ấy rất bận." Thiệu Văn lắc đầu, giọng điệu có chút đáng thương, "Chị có hỏi cậu ấy. Cậu ấy nói không có thời gian"

Thiệu Quần khẽ nhíu mày.

"Không sao đâu, sau này sẽ có cơ hội."

Những người như Giản Tuỳ Anh luôn thu hút sự chú ý ở bất cứ nơi nào họ đến. Bữa tiệc do nhà họ Thiệu tổ chức trước đó đã tiết lộ thân phận của Giản Tuỳ Anh , lúc này cậu giống như một viên ngọc quý hiếm uy nghi, chói sáng đến mức ai cũng muốn đến gần để chạm vào ánh hào quang rực rỡ này.

Trong vòng tròn, Giản Tuỳ Anh đã trở thành một chủ đề nóng, nhai đi nhai lại trong miệng mọi người, sau đó đưa lưỡi vào nhau để thưởng thức.

Thiệu Quần luôn không thích tham gia vào những thời gian vớ vẩn của đám người này, chẳng khác gì mổ xẻ ai đó để ăn. Nhưng hắn lại rất hứng thú nghe chuyện của Giản Tùy Anh, dù sao những gì họ nói về hoàng tử bé đều là những điều hắn không biết.

"Đừng nhắc đến, chị gái tôi trước đây là fan của Giản Tùy Anh, cực kỳ yêu thích cậu ta, bây giờ thì tốt rồi, chị ấy ngày nào cũng nhờ tôi tìm cách giới thiệu với chị ấy."

Lý Văn Tốn nhướng mày: "Việc này không dễ làm à? Nói với cô ấy rằng Hoàng tử Giản là gay. Trừ khi chị ta sang Thái Lan, không thì đợi ở kiếp sau. "

Chu Lệ trợn mắt nhìn Lý Văn Tốn, "Ai cũng biết, Hoàng tử bé Giản cũng như những người khác, là hoàng tử trong mộng của bao người. Bạn gái cũ của cậu ấy là Công chúa Leonor nổi tiếng. Trong tài khoản của nàng công chúa xinh đẹp tràn ngập tình yêu thường ngày cuộc sống của họ . Cô ấy vẫn chưa xóa nó ngay cả sau khi họ chia tay."

"Chuyện này ai cũng biết rồi." Lý Văn Tốn không đành lòng vạch trần anh ta, "Gần đây anh đang giấu tôi gì phải không? À Hôm nọ tôi đang uống rượu đã lướt nhìn thấy cậu ta trên Instagram."

"Có tìm được gì không?" Thiệu Quần hỏi.

"Không, đều là công việc." Chu Lệ nói rồi lấy điện thoại di động ra cho hắn xem, " Tuy rằng công việc hàng ngày rất nhiều nhưng giống như hợp tác với nhà quảng cáo hay gì đó. Này, tôi chưa từng tiếp xúc với hoàng tử hay công chúa, anh cho rằng bọn họ đều như thế này sao?"

"Cái gì?"

"Chính là như vậy."

Trong ảnh, Giản Tuỳ Anh đang ngồi trên ván trượt, mặc quần jean rách, đeo hai sợi dây chuyền kiểu punk quanh eo và trên mặt dán miếng băng cá nhân. Hai chân thon dài của cậu đứng lên, lông mày hơi nhướng lên, điếu thuốc trong miệng đã cháy một nửa. Phía dưới bình luận đều có icon hình trái tim, những lời bình luận đầy yêu thương, Chu Lệ thở dài đầy cảm xúc trong khi tay cũng không kiềm chế thả trái tim yêu thương.

Thiệu Quần nhớ tới ngày đó Giản Tùy Anh ngủ trong lòng hắn, ngoan ngoãn như một con mèo.

Những ngón tay chạm vào má cậu trên màn hình điện thoại.

Đáng yêu và hoang dã.

Tiếc là mèo không thể thuần hóa được.

Chỉ có hai tình huống khi mèo chủ động tiếp cận người, một là bạn có thứ nó cần, hai là nó yêu bạn.

Thiệu Quần được mời tham gia một cuộc đấu giá từ thiện, trong buổi xem trước, hắn đã rất thích một cây bút được chạm khắc bằng tay bằng bạc của một nghệ sĩ người Đức từ thế kỷ trước. Cây bút này không có gì đặc biệt, nhưng quá khứ của nó lại kỳ quái đến không ngờ và phức tạp, làm cho nó thú vị.

Sau khi đoạt được cây bút không lâu thì có cuộc gọi đến của Giản Tùy Anh. Lúc này Thiệu Quần vừa mới họp video ở nhà, trên màn hình điện thoại di động của hắn hiện lên một dãy số xa lạ, bên cạnh là một cây bút nằm trên nền nhung đen.

Sau khi trả lời điện thoại, một giọng nói rõ ràng vang lên từ phía bên kia.

"Này, anh Thiệu, là tôi, Giản Tuỳ Anh."

Dường như đã lâu lắm rồi anh mới nghe thấy giọng nói của Giản Tùy Anh, đột nhiên giọng nói đó vang vọng bên tai, lông mày Thiệu Quần vô thức giãn ra, chỉ nghe thôi.

"Sao vậy, Tùy Anh, cậu có cần gì không, có cần anh giúp không?"

"Ừ, anh Thiệu có bút của một người nghệ nhân Đức không?"

"À, Cái này được bán cho anh cách đây không lâu."

"Tôi có thể hỏi tại sao anh lại mua cây bút này không?" Đối phương dường như do dự một lúc trước khi "Không có lý do gì." Thiệu Quần nghịch bút, "Anh hứng thú với một loạt cuộc đấu giá nên đã lấy. Cái gì, cậu muốn à?" hỏi câu hỏi này.

"Đúng vậy, tôi cần cây bút này." Giản Tùy Anh không có vòng vo nữa, trả lời: "Tôi đã xem hồ sơ đấu giá ngày hôm đó, tôi sẽ trả giá gấp năm lần cho cây bút này."

Thiệu Quần cười khúc khích, "Anh thiếu chút tiền này à?"

Chuyện đó chẳng qua là chuyện nhỏ, Thiệu Quần dễ dàng phái người trực tiếp đến giao cho vị hoàng tử .

"Hoặc cái gì đó khác." Tiểu hoàng tử hiếm khi lên tiếng, Thiệu Quần không muốn động tâm, "Hai ngày nữa nhà hàng Lý Văn Tốn sẽ khai trương, ngày đó chúng ta gặp nhau anh sẽ mang cho cậu một cây bút."

"Anh là thương nhân." Thiệu Quần siết chặt đốt ngón tay trên bàn, "Tôi chưa bao giờ làm ăn thua lỗ." Giản Tuỳ Anh không ngờ Thiệu Quần lại vui vẻ như vậy: "Như vậy chẳng phải là sẽ cho tôi đi một cách vô ích sao?"

Tuần sau là lễ khai trương nhà hàng, khi Lý Văn Tốn mời Giản Tùy Anh đến, trước mặt Chu Lệ vẫn còn ầm ĩ nhưng chị gái anh ta khi nhìn thấy liền sững sờ.

"Chị cậu rất xinh đẹp."

Lý Văn Tốn khoanh tay nhìn cô gái mặc bộ váy tím mỏng manh đang đung đưa trước cửa, "Chỉ là hôm nay tôi mặc bộ quần áo giống như đi dự tiệc tối. Chị cậu không sợ lạnh à?"

"Cậu còn có mặt mũi nói?"

Chu Lệ hút thuốc, liền mắng cậu ta một cái, "Nếu như không phải nửa đêm cậu gọi điện nói mời tiểu hoàng tử, chị của tôi có tới không? Hơn nữa cậu ta là họ Giản , nhà họ Giản cũng nằm trong vòng vây, nhận được lời mời thì đương nhiên sẽ đến sao? "

"Ai biết người nhà họ Giản nào ở đây?" Lý Văn tốn lộ vẻ có cút uỷ khuất sau khi bị mắng.

Giản Tuỳ Anh và Thiệu Quần gần như đến nhà hàng cùng một lúc, đầu xe kề sát đuôi xe, thời gian chỉ cách nhau vài giây.

Giản Tuỳ Anh lái chiếc AMGGT màu đen tuyền, mặc vest và sơ mi đồng bộ, một tay xoay vô lăng tìm chỗ đỗ xe, mím môi mỏng, mái tóc mềm mại bồng bềnh theo ánh nắng rơi xuống, và những viên kim cương sáng chói trên khuyên tai cậu lấp lánh đôi mắt quý giá.

Aphrodite, nữ thần sắc đẹp của Hy Lạp cổ đại, như đang chiếu sáng vị hoàng tử này.

Hai người vừa xuống xe đã chạm mắt nhau, giống như bạn tình cũ vậy.

"Anh Thiệu." Giản Tùy Anh đi tới trước, "Thật trùng hợp."

"Đáng tiếc." Thiệu Quần chạm lấy chiếc vòng bạch kim đeo trên cổ, "Vừa rồi chúng ta đang chờ đèn đỏ, đặc biệt yêu cầu bảo cậu đợi anh."

Trước khi chị gái của Chu Lệ gặp Giản Tuỳ Anh, cô ấy đã kiêu ngạo nói rằng sẽ trực tiếp đưa cậu ấy về nhà và trở thành con rể nhà Chu. Sau khi nhìn thấy Giản Tùy Anh, cô đỏ bừng cả mặt, môi lẩm bẩm, cô ngây thơ kéo tay áo cậu hỏi cậu có thể chụp thêm ảnh với cô không.

"Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó nhóm của chúng tôi sẽ bị cướp đi ánh hào quang." Trước tình hình này, Lý Văn Tốn không khỏi thở dài.

Thiệu Quần không thể phủ nhận điều đó.

"Ai nói vậy?" Chu Lệ giải thích: "Chị gái tôi trước đây cũng thích Quần Tử, cậu không biết sao? Khi đó, chị ấy ngày nào cũng quấy rầy tôi để nhờ giúp đỡ. Sau này, Chị ấy phát hiện ra hắn ta thuộc loại ăn tạp và buộc phải thay đổi bạn đời của mình."

Lý Văn Tốn nghẹn ngào, "Cậu có phải đồ ngốc không?"

Chu Lệ vô cớ bị mắng: "Sao lại mắng tôi?"

"Nhưng phải nói chị cậu phải cẩn thận." Lý Văn Tốn vỗ vai Chu Lệ. "Người ta đủ đẹp trai, đủ giỏi lại đúng kiểu chị cậu thích chơi, chị cậu nghiện thì cứ lấy nhanh, đến lúc đó không rút ra được".

Bên kia, Chu Ngạn cười ngọt ngào, cô nắm lấy cánh tay của Giản Tùy Anh, áp nửa người vào người cậu, Giản Tùy Anh cũng nghiêng đầu đáp lại cô, áo khoác vest trắng của cô hợp với xe thể thao quả là hoàn hảo. Áo khoác trên vai , che tấm lưng trần của cô gái.

"Thật là một sự kết hợp hoàn hảo."

Chu Lệ nhìn vào màn hình bảo vệ điện thoại di động của Chu Ngạn rồi thở dài.

Chu Ngạn nâng cằm, vẻ mặt đắc ý: "Đó là, đừng nhìn xem là ai." Vừa nói, cô vừa lấy điện thoại di động đến gần Thiệu Quần, "Anh Thiệu thì sao, Anh Thiệu có thấy đẹp không? Đây không phải là một kết hợp hay sao? "

Thiệu Quần gật đầu: "Không tệ."

Chu Ngạn càng cười vui vẻ hơn.

Mấy người ở ngoài cửa trò chuyện một lát rồi đi vào đại sảnh của nhà hàng. Lý Văn tốn có gu thẩm mỹ tốt, nhà hàng của anh ta chú trọng đến sự sang trọng cao cấp, mùi tiền dường như khiến không khí thăng hoa.

"Anh vẫn chưa trả lời xong câu hỏi vừa rồi."

Giản Tuỳ Anh cởi găng tay và đi cạnh Thiệu Quần.

"Vậy có xứng không?"

Thiệu Quần liếc nhìn các ngón tay của cậu.

"Màn kết hợp đen trắng."

"Ồ, đen và trắng đi đôi với nhau." Giản Tuỳ Anh giơ tay chỉnh lại bộ đồ trắng của Thiệu Quần, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt: "Người xưa đã nói rằng đen và trắng hút nhau, khó trách Anh Thiệu với tôi luôn có duyên như vậy."

Thiệu Quần không nói gì, cúi đầu hôn lên đôi môi đang ở gần mình.

Nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn chạm vào nước, lúc Thiệu Quần hôn Giản Tuỳ Anh nhìn thấy con ngươi của hắn tối như vực thẳm, gỗ đàn hương trắng đung đưa trên cánh đồng đầy hoa hồng. Hương thơm của Clive Christian No. 1 như lông chim lướt qua chóp mũi, một bông hoa nở giữa những hơi thở quyện vào nhau.

"Chà, chúng có sức thu hút thật."

Đôi mắt của Giản Tuỳ Anh mở to, rõ ràng là không mong đợi hắn ta đột nhiên hôn mình.

Thiệu Quần đưa tay xoa xoa bàn tay của hoàng tử bé trên đường viền cổ áo của mình, những ngón tay thon dài lấp đầy ngón tay của cậu, dùng một lực kéo nhẹ để kéo cậu về phía hắn.

Lý Văn Tốn và những người khác đi phía trước, quay lại vẫy tay ra hiệu cho họ đi cạnh nhau.

Cậu sờ tai lạnh giá, cảm nhận được hơi ấm từ đầu ngón tay mềm mại của mình.

Tưởng chừng cậu đến đây để xin bút nhưng không ngờ lại bị cưỡng hôn.

Việc khai trương chỉ là một vài nghi thức cũ, không có gì mới mẻ.

Giản Tuỳ Anh bắt chéo chân ngồi xuống và chờ đợi kết thúc.

Âm tiết trống cuối cùng của "Chicago" nhảy ra khỏi sân khấu cùng với ánh đèn nhảy múa, tiếng vĩ cầm du dương vòng quanh Ngọc Lương, Giản Tuỳ Anh không nhớ mình đã ngồi đó bao lâu, không khỏi buồn ngủ và ngáp, Thiệu Quần nhét một miếng chocolate Bỉ vào miệng.

Giản Tuỳ Anh đột nhiên tỉnh dậy ngay lập tức và quay đầu lại đối mặt với Thiệu Quần.

Ánh mắt cậu rơi vào đường nét sắc sảo của Thiệu Quần.

Trước khi cậu có thể phun ra, sô cô la đã tan chảy.

"Thật ngọt ngào."

"Cậu không thích nó à?"

"Tôi thích." Thiệu Quần có dính chút chocolate lên ngón tay, Giản Tùy Anh đưa lên khóe môi liếm một cái, "Càng ngọt, tôi càng thích."

Liên kết cuối cùng của việc trở về là uống và ăn.

Chu Ngạn là tiểu tổ tông được yêu quý, trước mặt bọn họ luôn không có chút kiêng dè nào. Bây giờ Giản Tùy Anh đang ngồi bên cạnh cô, Chu Ngạn thẳng lưng, thẳng lưng ăn cơm, lời nói và thái độ của cô phản ánh rất sinh động lễ nghi của tiểu thư nhà giàu. Đang ăn giữa chừng, điện thoại của Giản Tuỳ Anh vang lên, cậu ra ngoài nghe điện thoại và người được gọi là đại tiểu thư vào lúc cậu ta rời đi đã quay lại nguyên mẫu, kéo cánh tay của Thiệu Quần và nói một cách duyên dáng rằng cô ấy quá mệt, muốn đi ra ngoài chơi.

Chu Lệ cười nhạo cô một cách tàn nhẫn: "Em còn không biết chị có thể nhịn được bao lâu."

Chu Ngạn: "Cậu ấy sẽ là của chị."

Chu Lệ: "Mơ đi, cái gì cũng có."

Thiệu Quần và những người khác thường không bao giờ đến quán bar hay câu lạc bộ khi có Chu Ngạn ở bên cạnh, Lý Văn Tốn đề nghị hắn nên đưa Giản Tuỳ Anh đến KTV để hát, Chu Ngạn nghe thấy điều này, gật đầu đồng tình như gà mỏ thóc . Chu Lệ gật đầu đồng ý, không quan tâm đến chị gái mình.

"Quần Tử, cậu có đi không?"

Lý Văn Tốn hỏi hắn từ bên cạnh.

Chu Ngạn quay sang nhìn hắn ánh mắt đầy mong đợi.

"Nếu Quần Tử đi, Tiểu Ngạn sẽ chết vì vui mừng?" Chu Lệ luôn không thương tiếc chị gái mình, "Bên trái kéo hoàng tử bé đi hát, bên phải kéo Thiệu Quần đi cùng, đây có phải là một giấc mơ trở thành sự thật?"

Thiệu Quần nghĩ cách đưa cây bút này cho Giản Tuỳ Anh.

"Tôi cũng hát với Tiểu Ngạn."

Hắn xoa đầu Chu Ngạn, cô ôm cánh tay hắn reo hò.

Khi Giản Tuỳ Anh trả lời điện thoại trở lại, cậu đã bị lừa và đưa đến KTV, khi nhận ra mình đang làm gì, cậu đã cầm micro trên tay.

"Làm sao?" Thiệu Quần ngước mắt nhìn cậu: "Một bài hát cho một cây bút."

"Quần Tử, đây là ca khúc của Hoàng tử....." Chu Lệ lên tiếng trước, "Không phải cậu nói muốn hát cùng Tiểu Ngạn sao? Cậu cũng có thể hát."

"Tại sao bọn họ lại hát cùng nhau? Tôi cũng muốn nghe màn biểu diễn đặc biệt của Tùy Anh." Lý Văn Tốn nhanh chóng xua tay.

"Lý Văn Tốn, hai người bọn họ rất tham lam, có phải không?" Thanh niên trong hội nhóm đi cùng không khỏi bật cười, "Hai người đang nhân cơ hội này để lợi dụng sao?"

"Cậu nói không tốt, lợi dụng người khác là có ý gì?" Chu Lệ lập tức nghiêm mặt, "Tiểu Ngạn của tôi không phải ở đây sao? Tôi muốn chị gái mình được vui vẻ lúc không được ?"

Thanh niên khi nãy bị phản bác giơ ngón tay cái lên, "Được được."

"Anh Thiệu, mời hát."

Giản Tuỳ Anh đưa micro cho Thiệu Quàn, "Tôi sẽ phụ hoạ cho anh."

Thiệu Quần nhướng mày: "Cậu không biết hát?"

Giản Tuỳ Anh mỉm cười, "Không, tôi muốn nghe anh hát." Cậu quay đầu lại và hỏi Chu Ngạn, "Ở đây có nhạc cụ nào không? Cái gì cũng được."

Chu Ngạn lập tức gọi người mang nhạc cụ tới.

"Không chỉ tôi hát cho anh nghe, tôi còn trả tiền mua một cây bút."

Thiệu Quần nhìn thấy cậu cởi cúc áo và cầm đàn một cách điêu luyện, dường như có khí chất của một học sinh trung học bỏ học để trở thành ca sĩ chính nổi tiếng trong một ban nhạc quán bar.

"Còn quyền lợi của anh thì sao?"

Giản Tuỳ Anh chỉnh dây đàn và tạo ra một nốt nhạc bằng đầu ngón tay.

"Kho báu sẽ được mở ở giữa đêm."

Hoàng tử bé nhếch môi, Thiệu Quần thấy đầu lưỡi đang nghịch lại tên mình.

Vì vậy, hắn và Giản Tuỳ Anh đã hát một bài hát cho Chu Ngạn, hắn không nhớ lời bài hát, chỉ nhớ đến đôi mắt của Giản Tuỳ Anh, vì hắn thấy hình ảnh phản chiếu chính mình trong đó. Vào lúc tiếng đệm kéo dài, điện thoại di động của họ cùng vang lên thời gian đổ chuông, họ xuống xe cùng một lúc trong ngày, rời khỏi cửa cùng lúc vào lúc này và cuối cùng phân tán khắp nơi cùng một lúc trong đêm rượu whisky.

Nụ hôn của Thiệu Quần nhẹ nhàng mà kéo dài, hắn mút lấy đôi môi của Giản Tùy Anh, dùng đầu lưỡi quét qua vòm miệng mềm mại của cậu để nếm thử.

"Lạnh lẽo."

Giản Tuỳ Anh bị Thiệu Quần cởi quần áo và giơ lên ​​không trung, hai chân thon dài quấn quanh eo hắn, cặp mông tròn trịa cọ xát cơ bụng qua lại.

"Ở đâu lạnh?"

Thiệu Quần đè cậu xuống giường và hôn, nụ hôn kéo dài từ cổ đến xương quai xanh. Hắn ta có vẻ thích gò đất tròn hai cánh giống như thạch của cậu, dùng một tay vò nát phần thịt mềm đổ ra và nhào nặn không ngừng.

Đôi má của Giản Tuỳ Anh đỏ bừng vì bị hôn, ngậm một sợi dây chuyền lạnh lẽo trong miệng, răng hổ cắm vào gọng bạch kim, Thiệu Quần đưa ngón tay ra móc đôi môi hồng hồng nhô ra, nghiêng người ôm quả anh đào trên ngực.

"Sao em không nói, hửm?"

Giản Tùy Anh cong eo nâng mình, nhấc chân lên vai Thiệu Quần, cọ đùi vào tai hắn.

"Tôi lạnh ở ...khắp nơi."

Nói đến đây, cậu cắn môi, bờ vai trần nhún vai, đôi mắt trong veo mờ mịt dục vọng, giống như đang say, nhưng đáng tiếc người say lại là Thiệu Quần lại muốn kéo cậu cùng chìm xuống.

Tay của Thiệu Quần vuốt ve bàn chân từ mắt cá chân mảnh mai của cậu, nhào nặn đủ mức để tàn phá sự mềm mại trắng nõn đang hút trên ngực cậu.

Giản Tùy Anh xoay người ngồi lên người hắn, nhướng mày, ngón tay ấm áp hướng xuống phía dưới, đốt cháy ngọn lửa đã mấy lần bị dập tắt trong nhóm Thiệu nhưng vẫn còn đọng lại trong lòng hắn.

"Thật thú vị, anh Thiệu."

Thiệu Quần ôm đùi cậu, rất mơ hồ vuốt ve: "Nói cho anh nghe, chuyện này có gì thú vị?"

Giản Tuỳ Anh trèo lên vai, lần theo từng tai của hắn.

"Anh đã bao giờ thấy ai sẵn sàng bị đè xuống để chơi đùa chưa?" Cậu ngậm quả táo Adam của Thiệu Quần trong miệng, dùng tay cởi nhẹ thắt lưng và cố ý xoa xoa dương vật cương cứng của mình. Giản Tuỳ Anh dừng lại và nhìn xuống "Chậc chậc, chuyện lớn như vậy, không sao đâu, tôi sẽ làm anh thoải mái."

Cánh tay khỏe mạnh của Thiệu Quần vòng qua eo cậu, đẩy hắn lên trên, vật to lớn phóng ra từ háng đã đâm thẳng vào hai chân của Giản Tùy Anh, thậm chí còn vỗ vào cặp đùi non nớt hai cái.

Giản Tuỳ Anh cảm thấy ớn lạnh ở sống lưng.

"Ừm! Thiệu Quần!"

Hai ngón tay tách phần thịt mềm của cái lỗ ra, miếng đậu phụ nóng hổi chưa từng bị đâm thủng được run rẩy co lại và mút.

"Anh ở đây, bảo bối."

Thiệu Quần thăm dò sâu hơn, khi hôn Giản Tuỳ Anh, hắn nhai nuốt lời nói vào bụng, vuốt ve sự nhạy cảm của mình và lắng nghe những hơi thở hổn hển gợn sóng tràn ra từ nụ hôn nhớp nháp

"Anh sẽ chết nếu đặt nó vào."

Giản Tuỳ Anh cắn lên ngực hắn, quy đầu to lớn đã áp vào cái lỗ màu hồng. Thân thể cậu run lên một chút, không phân biệt là cảm giác vui sướng hay sợ hãi không biết.

"Không thử thì làm sao biết được?"

Thiệu Quần lại hôn, dùng tay ôm chặt eo cậu, "Yên tâm, anh sẽ làm cho em thoải mái."

Giản Tuỳ Anh cảm thấy Thiệu Quần giống như rượu và ý thức của cậu đã vỡ vụn thành bùn trong nụ hôn của hắn. Thiệu Quần cắn vào cổ tay, ôm cổ đau đớn, được tiến hành ở hơi thở tiếp theo.

"Ah ah..."

Giản Tuỳ Anh hiếm khi trải qua loại đau đớn cùng cực này, sau khi Thiệu Quần va chạm vài lần, cậu cảm thấy niềm hạnh phúc nguyên thủy nhất đang chạy dọc sống lưng.

Thần kinh của cậu căng thẳng và thoải mái, những tiếng rên rỉ xen kẽ với tiếng rên rỉ của Thiệu Quần, đôi chân thon dài vác trên vai, ngón chân hồng hồng.

Thiệu Quần thích nghịch lưỡi và nghe những âm thanh thủ thỉ không mạch lạc nhưng đẹp đẽ của Giản Tuỳ Anh.

Hắn đụ mạnh và nhanh, hành hạ bừa bãi phần da thịt mềm mại nhạy cảm. Giản Tuỳ Anh sắp bất tỉnh vì bị đụ, dương vật cương cứng của cậu bị Thiệu Quần giữ như sợi dây xích giữ lấy linh hồn.

"Thiệu...Thiệu Quần, Thiệu Quần."

Giản Tuỳ Anh gọi tên hắn.

Thiệu Quần đưa lưỡi vào miệng và hôn cậu.

"Tôi...ah...tôi sắp...ra."

Thiệu Quần tăng tốc độ ra tay và đánh mạnh vào mông Giản Tuỳ Anh, toàn bộ rễ cây lập tức chìm xuống, dịch ruột bị giã thành những sợi bạc nhớp nháp. Hắn ôm lấy eo hoàng tử bé, ước gì có thể tạo ra một tử cung cho cậu, nhét vào đó để xuất tinh thành một nút thắt, ngăn chặn những ham muốn ồn ào của cậu.

Giản Tuỳ Anh xuất tinh, Thiệu Quần đã ra vào điều đó vô số lần trước khi xuất tinh trong khu vườn sâu của mình.

Hắn ôm tiểu hoàng tử của hắn vào lòng, để cậu ngồi lên người, đi tìm môi cậu, bắt đầu đẩy dương vật cương cứng của hắn theo.

Giản Tuỳ Anh dường như chớt đi sống lại và vết đỏ trên mặt cậu ấy đốt cháy đôi mắt trần của Thiệu Quần.

"Tôi đã gieo hạt ở đây."

Thiệu Quần vuốt bụng theo hình dương vật.

"Hoa của tôi có nở không?"

Đêm tối chứng kiến ​​vở kịch tục tĩu thú vị nhất, khi Thiệu Quần đưa Giản Tuỳ Anh đi tắm rồi bế trở lại trở lại giường, cậu đã mất hết sức lực và chỉ có thể thở hổn hển trong vòng tay của Thiệu Quần.

Thiệu Quần đưa cây bút cho cậu.

Giản Tuỳ Anh nhìn chằm chằm vào cây bút và đột nhiên mỉm cười.

"Đúng như dự đoán, anh là một doanh nhân không bao giờ tham gia vào hoạt động kinh doanh thua lỗ."

Thiệu Quần ngồi bên cạnh hút thuốc: "Đây không phải là thỏa thuận."

"Ồ, điều đó còn tệ hơn nữa, mại dâm miễn phí."

"Vậy em làm tình nhân cho tôi đi." Thiệu Quần tóm lấy mắt cá chân cậu, cắn vào bắp chân cậu, " Em có thể làm tình với tôi mọi lúc, mọi nơi, miễn phí."

"Cút đi, anh." Giản Tùy Anh mỉm cười đá vào vai, đè xuống người hắn mà hôn hai cái.

"Thật đấy, khi về Bắc Kinh, cậu có muốn đi chơi không?"

"Bắc Kinh có cái gì xem? Nơi vui nhất chỉ cách đây hai dặm thôi." Giản Tùy Anh đẩy mặt hắn ra, nâng eo lên, được Thiệu Quần ôm lại, ngồi dậy.

Thiệu Quần đắp chăn mỏng lên cơ thể trần truồng của hoàng tử bé và bắt đầu nắm lấy ngón tay của Giản Tuỳ Anh và chơi đùa với chúng, "Dẫn em đi trải nghiệm cuộc sống."

"Cuộc sống nào, cuộc sống của anh?" Giản Tùy Anh nựng cằm Thiệu Quần như đang chơi đùa với cún lớn, và bị túm lấy và cắn nhẹ. "Ba lần hội họp, giải trí và công tác? Cuộc sống kiểu này tôi chán lắm rồi."

"Em đang trong giới kinh doanh?."

"Tất nhiên rồi, tôi còn ăn gì và dùng gì nữa?" Giản Tuỳ Anh biết Thiệu Quần đang nghĩ gì, "Hoàng gia rất giàu có, nhưng dù có bao nhiêu cũng không dùng để phung phí, kho bạc của tôi là bảo hiểm."

"Bảo bối anh thật tuyệt vời."

Thiệu Quần hôn lên má cậu.

"Lại đây." Giản Tùy Anh nhéo mũi, "Thiệu thiếu gia vô song."

"Cái gì Thiệu thiếu gia." Thiệu Quần miễn cưỡng hôn cậu, "Tôi là tấm vé miễn phí của hoàng tử bé."

"Vậy đưa cho người khác đi." Giản Tùy Anh xoay người đập cái gối trên mặt hắn "Tôi không cần."

Thiệu Quần dùng hai tay ôm chặt vòng eo thon gọn của người đó không buông ra, lại vỗ mông cậu một cái: "Không biết tốt xấu gì, có thể có giữ mà dùng nó được không?"

"Tsk, anh có muốn mua tôi không?"

"Không, Anh bán bản thân cho em."

Ánh trăng sáng ngời bên ngoài khung cửa sổ cao từ trần đến sàn, nửa khuôn mặt của Giản Tùy Anh chìm trong ánh sáng mờ ảo của những ngọn nến được chạm khắc, trông thật hư ảo và hư ảo.

"Đắt quá, tôi không mua nổi."

Đầu ngón tay cậu vuốt ve cằm Thiệu Quần, để lại một vệt nước.

"Một nụ hôn là đủ."

Hơi nước ẩm ướt vạch ra làn khói vương vấn trong không khí, hoa trái ngọt ngào hòa quyện với xạ hương hỗn loạn của tình yêu.

Nhấn những hơi thở nông đó xuống tận đáy lưỡi, bạn không thể phân biệt được đó là tiếng nước chảy hay sự tan chảy của trái tim mà chỉ cảm thấy như xương mình đang giòn dần.

"Nụ hôn của hoàng tử bé, kho báu vô giá của anh."

Trên môi Giản Tùy Anh nở nụ cười, Thiệu Quần muốn giữ cậu lại đến cuối đêm.

.

.

.

Bộ ba Quần - Lệ - Tốn xuất hiện ở đâu là nơi đó nhưng rạp xiếc hề trung ương....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro