Con ngựa trắng 🐎🦄 của ba tôi 👨(P.B)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con ngựa trắng  🐎🦄 của ba tôi 👨(Phần B)- tiếp theo.

Ảnh ba tôi 👨 được phủ lụa điều, được bốn người khiêng lên như kiệu, và theo sau cái bài vị sơn đỏ, mẹ tôi👩 và anh tôi👨‍💼đi đếm từng bước. Tiếng khóc😭 mà tôi lo lắng từ mấy ngày nay làm sao cho có, thì lúc này tự nhiên bật ra😢, khi tôi thấy cái gì không còn nữa🚫❌✖ trong cái gì đang còn trước mắt tôi 😓.
Đó là những tiếng  khóc😭 lần đầu tiên tôi biết, tiếng khóc sau này, khi tắt đi, còn vẳng lại một điệu thở dài chua xót😴😪 trên ngày tháng bơ vơ của tôi. Mẹ tôi👩 thấy tôi👦 thì bù lu, bù loa lên, bế xốc lấy tôi, và đôi lúc đứng lại để xịt mũi🤧hay lau nước mắt 💧.
Tôi nhận thấy mấy cây cột nhà đứng bơ vơ hơn trước, bóng tối mau chiếm lấy sân⛺ và lòng tôi hay nhớ thương, ngao ngán :((.
Trong hơi lạnh lẽo bốc lên trước lúc gà 🐤vịt 🦆 nhảy chuồng, bốn ngọn nến cùng nháy mắt trên chiếc bàn thờ mới dựng, thay chỗ cho nơi kê bàn đèn thuốc phiện ngày xưa. Tôi bắt đầu sợ😕😵☹ bóng tối⛼, rùng mình😖 tưởng rằng ở đâu đây, vẫn còn rè rè những tiếng dọc tẩu kéo ngày xưa.
Một tình thương mất đi💔, vừa khơi lũng xuống tháng ngày tôi👦sống.
~♡☆~♡☆~♡☆~♡☆~♡☆~♡☆~♡☆~
Như trên kia tôi đã nói, tôi 👦 biết ba tôi 👨 quá chậm. Bảy năm một, ba anh em chúng tôi thi nhau ra đời, tài trí và tính tình khác nhau xa quá. Khi tôi👦 bập bẹ biết nói🗯 thì anh cả tôi 👨‍💼 đã trưởng thành, và anh hai tôi🤵 cũng bắt đầu giật sợi dây diều xuống cùng với cái tuổi bay lượn của anh để vào trường🏨. Tôi lớn lên giữa sự chiều chuộng nâng niu của một gia đình có thể kể vào bậc khá.
Thoạt đầu ba tôi👨 làm thông ngôn cho một viên chức nhà đoan, rồi sau xoay ra lập một ty muối. Dần dần, vì công việc phát đạt, ba tôi góp phần cổ đông buôn gỗ. Những cuộc kinh doanh hồi ấy, tóe ra tiền💵💶💴, nảy ra bạc💱💰💲, nhờ ở cái thời mà mọi người chưa bị ngạt hơi vì sinh kế như bây giờ.
Tôi không hiểu rằng ba tôi 👨 đã học chữ Pháp với ai, bằng cách nào, vì một người chưa nói sõi tiếng Việt Nam 🇻🇳 đã "thạo" cái tiếng ngoại quốc ấy, kể cũng kỳ!
Đó là một sự hân hạnh lớn lao cho nhà tôi.  Công nghiệp của ba tôi👨 xưa, thường được mẹ tôi👩 kính cẩn thuật lại💬, có khi đang thuật🗨, người đưa mắt nhìn lên🙁 bàn thờ ba tôi...Ngày nhỏ, mỗi lần chạy chơi đâu về tôi👦thường mò lên gác, nằm yên lặng bên cạnh khay đèn, mũi👃hít từng hơi dài làn khói xanh thơm phưng phức, như khi chạy ra đường cái đón lấy cái mùi "ét-xăng" dễ chịu tỏa lại sau chiếc ô tô🚗. Tôi tò mò đưa mắt ngắm 👀🙄 mấy quyển sách📚 chữ Pháp đặt cạnh đấy, mà ba tôi ít khi rời ra.
Ngoài cái sung sướng, hãnh diện cố một người cha👨 khác thường, thỉnh thoảng một vài cái xe ngựa🐎 đỗ lại ngoài cổng, đem đến nhà tôi🏠 những người ngoại quốc 👱‍♂️👱‍♀️, lại làm tôi👦 nghĩ ngợi về cái gia thế hẳn không phải là tầm thường của chúng tôi. Tôi thấy ba tôi nói chuyện với họ một cách dễ dãi quá. Người👨 luôn luôn gật đầu, mỉm cười😊, khiến tôi nghĩ💭 đến sự dồi dào chữ nghĩa ở bên trong khối óc hẳn phải rộng mênh mang💡!
                                         (HẾT PHẦN B).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro