She-wolf (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Anonymous

Một số thay đổi đã xảy ra với Enid mỗi khi cô ấy 'biến hình'. Trong khi những ký ức mơ hồ trong trạng thái người sói của cô, cô ấy lại cảm nhận được mọi thứ một cách rõ ràng hơn vào sáng hôm sau.

Các cơ và xương của cô đau nhức dữ dội vì sự thay đổi đột ngột của chúng, nướu của cô ấy bị đau nơi những chiếc răng nanh dài ra rồi teo lại. Tuy nhiên, Enid cảm thấy những lợi ích khác của việc biến đổi như răng nanh dài hơn một chút, móng vuốt sắc nhọn hơn, các giác quan của cô được tăng cường.

Ngoài ra... còn các hiệu ứng khác.

Chu kỳ nội tiết tố của người sói đạt đỉnh điểm vào lúc trăng tròn, sự thay đổi của họ về cơ bản được thúc đẩy bởi mong muốn tìm được bạn đời phù hợp và sinh sản. Enid không giấu giếm sự thật này. Kể từ khi bước vào tuổi dậy thì, cô thấy mình dễ nổi giận hơn, cùng với tâm trạng thất thường và hay đập phá đồ đạc.

Tất cả đều là các hành vi bình thường của một người sói khỏe mạnh đang phát triển.

Khi cô ấy cuối cùng đã biến đổi, mọi thứ đã thay đổi.

Cô ấy vẫn sẽ cáu kỉnh và phá hoại, nhưng hầu hết những cảm xúc đó đều bị lấn át bởi mong muốn, e hèm, bạn đời.

Enid thấy mình thèm được đụng chạm nhiều hơn trước đây, một cảm giác trống rỗng và bên trong cô rên rỉ với chính mình, thầm cầu xin ai đó có thể ôm mình. Trong những ngày sau quá trình chuyển đổi, một sự căng thẳng bao trùm toàn bộ cơ thể cô ấy.

Tháng này qua tháng khác.

Cuối cùng cô vẫn luôn nghĩ về Wednesday.

Những cảm xúc và ham muốn xuất hiện sau lần biến đổi, về bản chất nó đã gắn liền với cô gái tóc đen. Không thể tách rời hai người. Không thể nghĩ về bất cứ ai khác.

Khi Wednesday để Enid vùi mặt vào cổ cô, tự nguyện đáp lại cái ôm trong khi những ngón tay của người sói nắm lấy áo cô một cách tuyệt vọng, Enid đã đánh dấu cô ấy theo một cách nào đó. Mùi của giấy da cũ, mực, máu và một thứ gì đó đặc trưng của Wednesday giờ đây phảng phất trong mũi cô mỗi khi trăng tròn lên.

Ký ức về thân hình nhỏ bé của Wednesday áp lên người cô trở thành tất cả những gì cô có thể cảm nhận được.

Giờ đây, Enid dành cả ngày trăng tròn để lang thang trong rừng, lắng nghe tiếng hú vui vẻ của các thành viên trong bầy và các cặp giao phối, trong khi tiếng hú của chính cô buồn bã và tuyệt vọng, chúng chỉ muốn gửi đến cho một người.

Cô tưởng tượng rằng Wednesday có thể sẽ phát hiện ra tiếng hú của cô từ các thành viên khác trong đàn, bằng cách nào đó biết rằng chúng thuộc về Enid, bằng cách nào đó biết được ý nghĩa của chúng.

Nhưng bạn cùng phòng của cô không bao giờ như thế. Cô gái tóc đen chưa một lần hỏi về đêm của cô như thế nào, hay cô đã dành thời gian đó để làm gì. Mỗi buổi sáng sau đó, Wednesday lặng lẽ rời khỏi phòng trong khi Enid vẫn còn đang ngủ say.

Điều tương tự đến một lần nữa, trong tháng này.

Enid đã thức dậy vào khoảng hai giờ chiều, với một cơn đau không thể chịu nổi ở dưới bụng. Cô cảm thấy quá nóng, bối rối và nhạy cảm, chào đón cô là tấm khăn trải giường rách nát và lông vũ vương vãi khắp nơi. Cô đã cắn một cái gối trong khi ngủ.

Một tiếng rên nhỏ thoát ra khỏi môi cô. Giấc mơ đêm qua đáng yêu.

Wednesday đang ngồi trên cô, thân trần, làn da nhợt nhạt với những vết cắn từ răng của Enid. Cô để mắt mình lang thang một cách thèm thuồng, đắm mình trong vẻ đẹp quỷ quyệt của Wednesday Addams.

Đôi mắt đen của cô gái kia lấp lánh thích thú trước Enid, người đang thở hổn hển và tuyệt vọng.

"Hãy cho tôi biết cậu cần gì, mon soleil, ma petite bête de l'enfer."

(mặt trời của tôi, con thú nhỏ từ địa ngục của tôi.)

Đáp lại, là âm thanh khô khan từ cổ họng Enid, đó là sự giao thoa giữa tiếng khò khè và tiếng gầm gừ.

"Μόνο εσένα (Chỉ có cậu), và bất kể điều gì cậu muốn làm với tớ."

Wednesday rướn người tới để hôn cô, và cô đáp lại một cách cuồng nhiệt, cố gắng kiềm chế để không cắn. Cô vẫn có thể tự chủ.

Móng vuốt của cô mọc ra, và chúng bấu vào đùi của Wednesday khi nỗ lực kéo cô gái ấy lại gần mình hơn. Enid cảm thấy cô ấy cong người lên với những cái chạm.

Những bàn tay nhợt nhạt mát lạnh lang thang trên làn da nóng bỏng của cô, để lại dấu ấn ở bất cứ nơi nào chúng đi qua. Cô muốn đôi bàn tay đó ở khắp mọi nơi mình, tất cả cùng một lúc.

Khi Wednesday cúi đầu chạm môi vào cổ Enid, cô ấy cảm thấy răng nanh của mình dài ra. Đột nhiên, ý thức cô trở về nỗ lực ngăn bản thân không cắn vào làn da mềm mại nơi mạch đập Wednesday đang đập mạnh.

Khi cô gái kia tiếp tục để lại những nụ hôn nhẹ như lông vũ trên cổ họng cô, cô cảm thấy chút kiểm soát cuối cùng của mình đứt lìa như những sợi chỉ sờn.

Sau đó-

Cô đã thức dậy, nhờ một chút may mắn nào đó, ký ức về Wednesday trong mơ đã nhanh chóng phai mờ trong tâm trí.

Nó làm cô rất đau. Nó gần như làm tan nát trái tim cô.

Giờ đây, Enid không còn gì ngoài tấm ga trải giường bị xé toạc và những chiếc gối bị cắn, biểu hiện tiếc thương cho làn da mềm mại của người bạn cùng phòng của cô. Quai hàm của cô đau nhức, và cô ngứa ran vì khó chịu và kích thích. Cái hố trống rỗng bên trong cô ấy bằng cách nào đó đã sâu hơn.

Bụng cô đột nhiên cồn cào, và cô nhận ra rằng mình đang đói. Biến đổi luôn luôn gây ra điều này với cô.

Ngạc nhiên thay, mùi thức ăn thoang thoảng bay vào chiếc mũi nhạy cảm, và với một tiếng rên rỉ, Enid ngồi bật dậy và hướng về vị trí phát ra mùi hương đó. Mắt cô đã thích nghi với ánh sáng ban ngày, và cô tập trung nhìn vào đĩa thức ăn đặt trên bàn. Cô cau mày.

Mình không nhớ đã để nó ở đây...

Enid loạng choạng bước ra khỏi giường, rùng mình trong làn gió lạnh lùa qua khe cửa sổ. Cô lấy một cái áo choàng bọc lên cơ thể trần trụi của mình, đi về phía bàn làm việc, và thức ăn được bày biện ở đó một cách đáng ngờ. Nhìn kỹ hơn, cô thấy một bữa sáng đầy đủ, đĩa chất đầy trứng, thịt xông khói và xúc xích.

Không cần đắn đo suy nghĩ, Enid chộp lấy nó và bắt đầu ăn ngấu nghiến thức ăn. Mặc dù đồ ăn đã nguội, nhưng nó có vị ngon đến mức cô ấy thậm chí không quan tâm liệu nó có bị nhiễm độc hay không.

Thức ăn biến mất nhanh chóng. Khi ăn xong, cơn đau bên trong cô không còn tồi tệ nữa, một trong những nhu cầu của cô được thỏa mãn.

Cô thoáng băn khoăn liệu Wednesday có phải là người đã mang thức ăn cho mình không.

Nó có vẻ không hoàn toàn hợp lý. Đôi khi bạn cùng phòng sẽ mang trà hoặc cà phê cho cô khi cô học bài vào ban đêm. Không có lời giải thích nào khác cho việc này, trừ khi Thing bằng cách nào đó đã bò xuống căn tin và cố gắng mang chiếc đĩa nặng trịch lên vài tầng cầu thang.

Thing hiện đang chợp mắt dưới ánh mặt trời, vì vậy cô không buồn hỏi anh ta.

Enid cảm thấy mặt mình hơi ửng hồng khi nghĩ đến việc Wednesday dành thời gian trong ngày để mang bữa sáng cho cô. Bạn cùng phòng của cô không thường ăn sáng, vì vậy điều đó không nhất thiết thuận tiện cho cô ấy. Cô mỉm cười với chính mình.

Có lẽ Wednesday cũng có một chút ôn nhu với cô.

Khẽ thở dài, Enid trở lại giường, vùi mình trong chăn. Cô được phép nghỉ cả ngày sau ngày trăng tròn. Sẽ không có gì vui khi tiếp xúc với người sói sau khi biến đổi, đặc biệt nếu họ đang ở kỳ động dục.

Một cơn run rẩy chạy dọc cơ thể cô khi cô nằm xuống. Cô không thể ngừng nghĩ về việc Wednesday mang bữa sáng đến cho cô, với sự quan tâm chân thành và những cử chỉ ái muội đơn giản. Suy nghĩ của cô quay cuồng, tưởng tượng rằng sau khi cô gái tóc đen mang thức ăn lên, cô ấy đã hôn lên trán Enid khi cô vẫn đang ngủ.

Tưởng tượng chỉ làm cho cơn nóng trong bụng cô tăng lên, và cô rên rỉ.

Làm thế nào tháng này cảm giác lại tồi tệ hơn trước nhiều?

Khi sự kích thích truyền đến giữa hai chân cô, khiến chúng trơn trượt khi chạm vào nhau, Enid quyết định cô cần đi tắm.

Cô bật ra khỏi giường, dậm chân đi về phía phòng tắm. Từng bộ phận trên cơ thể cô cảm giác như đang bốc cháy. Cô đóng mạnh cánh cửa sau lưng mình, nhăn mặt khi bản lề kêu cọt kẹt phản hồi lại. Thính giác của cô vẫn còn rất nhạy.

Nắm lấy thành bồn rửa, cô tận hưởng cảm giác đồ sứ lạnh qua lòng bàn tay. Khi soi gương, cô thấy hai gò má hơi hóp lại, làn da hốc hác không giống với nước da hồng hào thường thấy, có những quầng thâm dưới mắt cô. Gương mặt đói khát và thú tính hiện ra cô nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình.

Enid rời mắt khỏi gương và vặn vòi hoa sen lạnh nhất có thể.

=====

Cuối cùng, cô loạng choạng bước ra khỏi phòng tắm, chiếc áo choàng quấn chặt quanh người, cô cảm thấy gần như bị hạ thân nhiệt.

Trong lúc vội vã trở lại chiếc giường ấm áp của mình, cô hầu như không nhận thấy rằng Wednesday đã trở lại phòng. Cô gái tóc đen quay lưng về phía Enid, gõ lách cách vào chiếc máy đánh chữ của mình. Cô ấy không quay lại nhìn khi Enid nhảy lên giường của cô ấy, run rẩy vì ớn lạnh và sợ hãi rằng Wednesday sẽ phát hiện ra điều đang làm cô đau khổ.

Bạn cùng phòng của cô dường như không quan tâm chút nào, những ngón tay nhanh nhẹn không do dự gõ trên bàn phím.

Enid cảm thấy có gì đó chìm trong ngực mình. Có lẽ Wednesday đã không mang bữa sáng cho cô, khi cô ấy còn không bận tâm đến việc liếc nhìn cô một lần. Có lẽ Yoko đã làm. Hoặc Ajax. Một tiếng thút thít nhỏ, chán nản thoát ra từ môi cô

Vòi hoa sen không giúp được gì cả. Cô vẫn muốn Wednesday hơn bao giờ hết.

Không mong đợi, nhưng khi nghe thấy âm thanh thoát ra khỏi Enid, bạn cùng phòng của cô ấy đã quay lại nhìn, đôi mắt đen quét qua cơ thể run rẩy đáng thương của cô ấy.

"Trông cậu giống như một con chó con sắp chết đuối", đó là những gì cô gái kia thốt ra trên môi.

Trong một thoáng phẫn nộ, Enid gầm gừ với cô ấy, cảm giác răng nanh mọc ra trong miệng mình. Đôi mắt của Wednesday dán chặt vào chúng, cô ấy trông có vẻ thích thú với những chiếc răng nanh đột nhiên xuất hiện này. Một cái gì đó không thể nhìn ra được trong ánh mắt đen tối đó.

Wedneday bất ngờ đứng dậy khỏi bàn làm việc, đi về phía cô, mạnh dạn băng qua ranh giới ngăn cách hai nửa căn phòng. Enid nhìn cô ấy một cách say mê. Cô ấy trông giống như một thiên thần chết chóc, đến để giải quyết số phận của cô.

Wednesday dừng lại trước mặt cô, và cẩn thận cầm lấy quai hàm của Enid. Khi cô gái tóc đen nghiêng đầu, nghiên cứu những chiếc răng nanh, cô ngồi bất động, thậm chí không dám thở. Bàn tay của bạn cùng phòng lạnh như cô tưởng tượng, và chúng khiến da cô râm ran như bị bỏng lạnh.

"Môi của cậu xanh như xác chết. Nó... quyến rũ đến không ngờ."

Cơ thể cô từ cái lạnh thấu xương của vòi hoa sen, đang bị một ngọn lửa trắng nóng nhanh chóng chiếm lấy từng inch. Enid ngây người nhìn cô ấy một lúc lâu, rồi một mớ từ ngữ lộn xộn bắt đầu tuôn ra từ miệng mình.

"Θα άφηνα τον εαυτό μου να παγώσει μέχρι θανάτου για σένα. I would- I would, Θα έσκιζα την καρδιά μου για σένα και θα στην πρόσφερα σε μια ασημένια πιατέλα."

( Tớ sẽ để mình chết cóng vì cậu. Tớ sẽ- tớ sẽ, tớ sẽ xé toạc trái tim mình vì cậu và dâng nó cho cậu trên một chiếc đĩa bạc. )

Trong góc, Thing vẫn im lặng quan sát hai người họ. Anh đột nhiên gõ một loạt các động tác và cử chỉ phấn khích, chúng quá nhanh để cô có thể hiểu được. Tuy nhiên, Wednesday đã rút một con dao không biết ở đâu ra và ném nó vào giữa các ngón tay của anh ấy. Lưỡi dao găm vào gỗ, rung rinh.

"Thing, ngăn kéo, ngay bây giờ," cô ấy gằm từng chữ, khuôn mặt đột nhiên tràn đầy cảm xúc hơn Enid từng thấy.

Bàn tay không đôi co, chui vào ngăn kéo bàn Wednesday và đóng nó lại.

Wednesday nhìn cô ấy, khuôn mặt trở lại với chiếc mặt nạ vô cảm, tay siết chặt quai hàm của Enid. Gần như không chú ý rằng, cô gái tóc đen đang ngả người vào không gian riêng của cô.

"Hôm nay cậu có vẻ khác."

Đây không phải là một câu hỏi.

Enid nuốt xuống cục nghẹn trong cổ họng. Những móng vuốt của cô muốn nắm lấy và xé đối tượng mà cô ấy yêu mến, vì vậy cô nắm chặt tay thành nắm đấm cho đến khi các khớp ngón tay trắng bệch. Cô gần như có thể cảm nhận được mùi của Wednesday, mùi mực in và mùi lá cây bằng cách nào đó chúng khiến cơ thể cô phản ứng theo một cách khá xấu hổ.

"Wednesday, σε παρακαλώ."( làm ơn đi)

"Cậu đang ép tôi học tiếng Hy Lạp à, cucciola? Do possono giocare a quel gioco ( cún con? Hai ta có thể chơi trò chơi đó)",  cô ấy trách mắng với nụ cười thoáng hiện trên môi.

Enid thở dài bực bội, nhận ra mình không thể bày tỏ cảm xúc của mình mà không sợ cô gái kia sẽ từ chối nó. Cô cố gắng cầu xin bằng ánh mắt, im lặng, giống như một con chó đang xin ăn. Thật là xấu hổ. Wednesday cau có với cô, hoàn toàn không mềm lòng.

"Sử dụng từ ngữ của cậu, Enid."

Cô ấy đã phá vỡ.

"Cậu có thể hôn tớ được không?!"

Wednesday nhướn mày, nhưng nụ cười chợt thoáng qua trên khuôn mặt đã tiết lộ cảm xúc thật của cô ấy. Cô cảm thấy mình như bừng sáng khi nhìn thấy nụ cười hiếm hoi của người bạn cùng phòng, và nếu ở dạng sói, đuôi của cô chắc chắn sẽ vẫy mạnh.

Không một giây do dự nữa, Wednesday thu hẹp khoảng cách giữa hai người họ, đôi môi lạnh như băng áp vào môi Enid. Một cách say mê, cô nghiêng người vào nụ hôn, để hai tay thả lỏng ở hai bên hông cô ấy.

Nó rất cẩn thận. Khi họ tan vào nhau sâu hơn, cô cảm thấy như thể cô đang có một nụ hôn từ thần chết. Đầu cô quay cuồng, một màn sương lấp đầy tâm trí cô khi cơ thể cô hoạt động theo cách riêng của nó. Khi Wednesday luồn lưỡi vào miệng Enid, có một vị hạnh nhân thoang thoảng, và cô cầu nguyện rằng cô gái kia đã không thêm xyanua vào cà phê buổi sáng của cô ấy.

Không cần suy nghĩ, cô kéo Wednesday ngồi lên người mình, những móng vuốt đang xé toạc lớp vải áo len của cô ấy.

Thay vì lùi lại và mắng Enid vì đã làm hỏng quần áo của mình, cô ấy chỉ rên rỉ đáp lại. Những tiếng rên rỉ ấy khiến giữa hai chân cô bắt đầu ướt. Cô chợt nhận ra nếu không kiểm soát được bản thân, cô sẽ vô tình mà biến đổi mất.

Enid vội vàng lùi lại, hơi thở dồn dập. Wednesday vội ngồi thẳng dậy, đồng tử mở to. Cô ấy trông gần như... lo lắng.

"Tớ chỉ cần, một giây, σκατά, είσαι πολύ καλή." (chết tiệt, cậu thật giỏi.)

Cô gái kia chỉ ngồi yên như đá, cố gắng lấy lại lý trí, trông như thể cô ấy muốn chạy trốn. Enid đặt một bàn tay nhẹ nhàng lên đùi cô ấy, và cô ấy thề cái chạm đó làm cho mọi căng thẳng trong cơ thể của Wednesday thoát ra.

Mày không sao đâu Enid. Mọi thứ đều ổn.

Mọi thứ là thực sự trên cả chữ ổn.

Mày không thể hóa sói được vì mày sẽ làm tổn thương Wednesday, và mày không muốn làm tổn thương Wednesday.

Cô hít một hơi thật sâu cuối cùng và nhìn vào mắt người bạn cùng phòng của mình. Chúng chứa bão tố, tối tăm và khép kín. Enid mỉm cười ngọt ngào với cô ấy, và cô thấy cách chúng trở nên mềm đi ở bên trong, chỉ một chút.

"Δεν θα σε πληγώσω ποτέ. Είσαι ασφαλής μαζί μου." (Tớ sẽ không bao giờ làm tổn thương cậu. Cậu có thể an toàn bên tớ)

Mặc dù cô biết Wednesday không hiểu nó, nhưng giọng điệu yêu thương đó không thể nhầm lẫn được. Khi Enid kéo cô ấy xuống một lần nữa, cô gái kia không chống cự.

Bàn tay của Wednesday di chuyển lên xuống cơ thể cô, những cái chạm kéo dài khiến cô hoàn toàn phát điên. Cô dùng răng cắn vào môi dưới của Wednesday, và khi cô nếm thấy máu, một cơn rùng mình chạy dọc từ đầu đến chân.

Với những ngón tay nhanh nhẹn nhưng đói khát, cô gái tóc đen cởi nút áo choàng tắm của Enid, và khi bàn tay lạnh giá của cô ấy áp lên làn da quá nóng, cô đột nhiên nhận ra rằng mình không có mặc gì khác trên người. Wednesday dường như không bận tâm về điều này chút nào.

Khi những ngón tay nhợt nhạt lướt trên bộ ngực trần, cô mạnh dạn luồn tay vào áo cô gái kia, móng vuốt cào vào sống lưng cô ấy. Đáp lại, Wednesday rời môi khỏi Enid và tiến đến tai cô.

"Đủ rồi, chiot (cún con). Tôi vì cậu và cậu nên rút tay mình lại đi."

Enid rên rỉ, nhưng miễn cưỡng thu tay lại.

Như một phần thưởng cho sự lắng nghe, Wednesday kéo chiếc áo choàng ra khỏi vai, để lộ xương quai xanh. Cô ấy hôn lên nó một cách nhẹ nhàng, và khi Enid cố gắng luồn tay trở lại eo của cô gái kia, Wednesday đã cắn xuống để trả đũa.

Cô rên rỉ, thở hổn hển, âm thanh khá lớn và thật xấu hổ, nhưng cảm giác Wednesday mỉm cười trên da cô khiến nó trở nên đáng giá.

Tại thời điểm này, Enid cảm thấy những bàn tay lạnh lẽo đó lướt qua thắt lưng của cô và nhận ra chính xác điều gì đang xảy ra. Đây không chỉ là một buổi trang điểm đậm ngẫu hứng. Mà còn nhiều hơn thế nữa, và điều này là có thật. Cô cong người lên vì cái chạm, im lặng cho phép.

Bàn tay nổi loạn của Wednesday lướt trên đùi cô, trêu chọc, chế giễu. Toàn thân Enid run rẩy, run lên vì chờ đợi, và lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy hoàn toàn bất lực.

Cuối cùng khi Wednesday chạm vào cô, cảm nhận hơi nóng ẩm ướt giữa hai chân, cô cảm thấy mình rã rời. Cô chẳng hơn gì một nô lệ của những cảm xúc đang bùng cháy trong cơ thể mình, hoàn toàn phó mặc cho ý thích của Wednesday.

"Cậu còn hơn cả hoàn hảo, tình yêu của tôi. Cậu là người duy nhất sẽ mãi ở bên tôi như thế này. Mon seul et unique (Cậu là của tôi)", cô ấy thở ra, lời nói run rẩy chẳng kém gì Enid.

Khi những ngón tay nhanh nhẹn tìm thấy âm vật của cô, cô ấy nhận ra mình đang hoàn toàn bị ăn như thế nào. Với những cảm xúc này mọi thứ đã không thể quay đầu lại được nữa, hay khiến chúng trở lại bình thường.

Nghĩ đến càng phấn khởi.

Enid không còn quan tâm đến những tiếng rên rỉ phát ra từ miệng cô, chỉ hy vọng rằng chúng sẽ thúc đẩy Wednesday tiếp tục.

Cô khó chịu khi những ngón tay của cô gái kia chậm lại. Cô vừa định thút thít cầu xin thì một ngón tay mảnh khảnh khác đẩy thêm vào bên trong cô. Enid thở dồn dập vì sung sướng, cô đã hầu như không thể nhớ tên của chính mình, nhưng khi một ngón tay nữa gia nhập với ngón tay đầu tiên, mọi phân tử trong cơ thể cô tự bốc cháy.

Wednesday nhẹ nhàng, nhưng những ngón tay ra vào không ngừng. Enid cảm thấy muốn gào lên những lời khen ngợi, và khi Wednesday đột nhiên chạm vào một điểm sâu bên trong cô, cô mất đi chính mình.

Cô ưỡn người lên cao trào, không thể thở được. Đôi môi lạnh lướt qua quai hàm, và cô muốn khóc vì cảm giác này thật tuyệt. Cả người cô run rẩy liên tục.

Đuối nước chưa bao giờ tuyệt vời đến thế.

Cuối cùng, sau vài giây hoặc thậm chí vài phút, cơ thể cô trở lại trạng thái cân bằng, hoàn toàn hài lòng. Và hài lòng với cảm giác Wednesday nằm trên người cô. Cô gái kia đang nhìn cô một cách tò mò với đôi mắt đen đó, nó khiến cô cảm thấy hồi hộp như mình đã trở thành đối tượng mê hoặc của cô ấy.

Enid nở một nụ cười lười biếng trên khuôn mặt khi nhìn thấy đôi môi của Wednesday sưng phồng sau những nụ hôn, những lọn tóc đen thoát ra khỏi những bím tóc thường được thắt gọn gàng của cô ấy. Cô ước rằng họ có thể ở đây mãi mãi, thối rữa trong tấm đệm và quấn lấy nhau mãi mãi.

Wednesday chắc chắn sẽ đánh giá cao ý kiến này.

Tuy nhiên, bây giờ, cô sẽ lấy bất cứ thứ gì cô có thể lấy. Bất cứ điều gì người yêu của mình sẵn sàng trao cho cô.

Cô nhắm mắt lại và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ khi cảm nhận ngực của Wednesday phập phồng áp vào ngực cô.

Trong những khoảnh khắc yên bình của giấc ngủ chập chờn, họ là một đôi tâm giao, một đôi gắn bó như xương với thịt. Bạn đời của nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro