Growing pains

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: MajorlySapphic

Warning: Ngược

Truyện sửa đổi kết cục của tập 8 Wednesday S1

----------

Enid Sinclair:

Nó vừa là một điều may mắn vừa là một lời nguyền đối với Enid khi cô rơi, rơi ngày càng sâu vào tình yêu mù quáng này.


Vào tháng mùa đông khi lần đầu tiên cô nhìn chằm chằm vào Wednesday Addams, một phần trong cô theo bản năng biết rằng mình đã bị nguyền rủa.

Có cách nào khác để giải thích về dòng điện giữa hai người?

Rõ ràng là quỹ đạo cuộc đời cô đã thay đổi, và vì vậy, Enid sẽ sẵn sàng cho số phận mới này dù tốt hơn hay tồi tệ hơn.

-

Bạn cùng phòng của cô là một cô gái đặc biệt: một người cô độc giữa những kẻ bị xã hội ruồng bỏ với tính cách hoàn toàn trái ngược với tính cách của Enid.

Khi Wednesday chiếm ưu thế, Enid đã vấp ngã phía sau cô ấy.

Khi Enid tỏa sáng, Wednesday đã từ bỏ.

Về mặt lý thuyết, mọi thứ dường như là không thể để làm thay đổi mối quan hệ cứng nhắc giữa hai cô gái. Nhưng, bằng cách nào đó, cả hai đều đã vượt qua những thứ đó và trên cả mong đợi, nó trở thành một mối quan hệ không rõ ràng và không thể nói thành lời.

Chỉ vì lý do này, Enid cảm thấy đủ tự tin để nói quy tắc của thần Cupid là mù quáng, vì cô đã rơi vào tình yêu dù cho hai người không thể ở bên nhau.

Họ đã mâu thuẫn với nhau về mọi mặt, như thể họ là mặt trời và mặt trăng vậy.

Đôi khi, Enid đã tự hỏi tại sao Wednesday lại bị mắc kẹt trong chính mình.

Cô ấy không phải là một bài thơ, được viết và sáng tác một cách thơ mộng. Cô ấy cũng không phải là một cuốn tiểu thuyết; mạch lạc, mê hoặc và gây nghiện. Trong khi, Enid giống như một giai điệu còn dang dở - tràn ngập cơ hội tuổi trẻ nhưng không bao giờ có thời gian để trau chuốt những nột cao và những nốt trầm của cuộc đời cô.

Sự hỗn loạn này bên trong cô gái tóc vàng đã khiến nhiều người yêu rời xa cô, nhưng với Wednesday, nó đã kéo cô lại gần hơn.

Giống như mặt trăng của Hecate, cô gái kia vẫn từ chối thể hiện tình yêu với Enid, nhưng, sự hiện diện của nó không phải là không thể nhận ra.

-

Mất nhiều thời gian hơn để rơi xuống hố thỏ này, nó dẫn đến những vết cắt nhỏ từ bức tường đầy dây thép gai của Wednesday, nhưng Enid không bận tâm một chút nào.

-

" Nhìn cô ấy...

Tôi sẽ chết vì cô ấy.

Tôi sẽ giết bất ai vì cô ấy. "

Ở bên Wednesday đã đưa cô đến nhiều khám phá và trải nghiệm. Trên hết, những phát hiện mới này đã khiến Enid nhận ra được về con người thật của mình, cả về thể chất lẫn tinh thần.

Sự bảo vệ quyết liệt và lòng trung thành trở thành sai lầm- cô ấy sẽ phải chịu đựng những trận chiến bất tận và hơn thế nữa cô sẽ chống lại bất kỳ mối đe dọa nào đối với Wednesday và trước bất kỳ điều gì đưa cô gái Addams vào con đường nguy hiểm.

Vì vậy, Enid không cảm thấy hối hận về những sự kiện xảy ra trong đêm.

Khi trở lại hình dạng con người khiến cơ thể cô như mảnh giấy bị cắt hàng ngàn vết, nhưng nó chẳng là gì  khi so sánh với vô số vết thương mà Tyler đã gây ra cho cô trước khi cô khập khiễng chạy đi để tìm nơi ẩn náu khỏi những ánh đèn xanh nhấp nháy của cảnh sát đang tiến đến.

Cả hai người họ đã bị đánh đến khó có thể phục hồi.

-

Ở bên phải thân của cô ấy, một vết cắt lớn nó đang chảy ra một lượng lớn chất đỏ thẩm trơn bóng.

Việc mất máu đã khiến tầm nhìn của cô mờ dần, cảnh vật xung quanh biến dạng đến mức phải Enid nheo mắt để nhìn rõ hơn. Cô có thể hình dung ra những hoa hồng mới cắt được rải xung quanh là lý do trước mắt cô chỉ là những vũng màu đỏ. Những chiếc gai nhỏ vô hại trên thân bó hoa là nguyên nhân duy nhất gây ra cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng của cô.

Tựa người vào vỏ cây liễu dưới bầu trời đêm, Enid cho phép mình nhắm mắt lại, che đi bức màn ánh sao vàng vỡ vụn - một nụ cười yếu ớt đã nở trên khuôn mặt thanh tú của cô.

Hơi thở hấp hối của cô là một bài hát rùng rợn lặng lẽ, để lại cho cô gái trẻ một giấc mơ đau đớn.

Cô tự hỏi, nếu họ không bao giờ tìm thấy xác cô, liệu một ngày nào đó cô sẽ biến thành một bụi hoa và tìm kiếm sự vĩnh hằng ở đây?

-

Một phần trong cô đã mong chờ Wednesday sẽ ở bên cạnh mình lúc này, nhưng phần logic trong não cô ghi nhớ rõ rằng cái nhìn thoáng qua cuối cùng của cô về cô gái nhỏ hơn đang chạy đến nơi an toàn, đó là món quà chia tay tuyệt vời nhất mà cô nhận được.

(Enid nghi ngờ rằng Wednesday đã coi đêm nay là lần cuối cùng họ ở bên nhau.)

Cô lặng lẽ biết ơn vì sự lạc quan khác thường mà người bạn của cô đã đặt vào sức mạnh người sói của cô ấy.

Điều duy nhất mà cô chưa bao giờ đối mặt với Wednesday là nỗi sợ hãi của cô khi chết một mình. Enid cho rằng bây giờ tốt hơn là đừng bao giờ đón nhận sự thoải mái lạnh lùng của cái kết chưa biết này.

Rốt cuộc, bạn không thể chết một mình khi người yêu không chính thức của bạn có mặt. Dù sao thì cũng không hẳn.

Mình có thể làm được, cô nghĩ.

Sau đó: Và ngay cả khi tôi không thể, tôi cũng phải làm được.


Trong những giây phút cuối cùng của mình, cô ấy đã cảm thấy dũng cảm, mạnh mẽ và tan vỡ cùng một lúc.

Tuy nhiên, chưa một lần nào cô nghi ngờ về việc mình có được yêu hay không. Đối với cô ấy, đó là một chiến thắng đủ nhỏ để mang theo như một huy hiệu danh dự cuối cùng.


Wednesday Addams đã nguyền rủa cuộc đời cô bằng những cuộc điều tra liều lĩnh và những cảm xúc câm lặng.

Enid sẽ không có cách nào khác.


Điều mà Enid sẽ không bao giờ biết là sau khi khiến một nhà văn yêu cô ấy - người sói sau đó sẽ được tưởng nhớ trong các tác phẩm hư cấu, những lá thư và một phong bì chứa lời thề trong đám cưới được niêm phong mà Wednesday đã để cô ấy nó có mặt trong mỗi tác phẩm.

Rốt cuộc, sự tận tâm của Addams có thể kéo dài hàng thế kỷ.


_________

Wednesday Addams

Cuối cùng nó cũng kết thúc... Hòa bình có thể trở lại Nevermore một lần nữa.

-

Wednesday ngồi trên chiếc ghế xếp kêu cọt kẹt ở đồn cảnh sát Jericho - tất cả các vết thương của cô giờ đã được khâu lại một cách chuyên nghiệp, vì sự nài nỉ của cha mẹ cô, họ đã vội vã đến bên cô khi tin tức về sự kiện đêm đó truyền đến trang viên Addams.

Bên kia chiếc bàn thẩm vấn bằng kim loại là một sĩ quan cảnh sát trẻ với thân hình khẳng khiu - rõ ràng là vừa mới ra trường từ một học viện đào tạo vô danh nào đó khi cô nhận thấy giọng anh ta run lên mỗi khi anh ta đề cập đến các chi tiết của hồ sơ vụ án trong tay.

Khi anh ấy yêu cầu Wednesday đưa ra lời khai của cô ấy, cô ấy đã không tiếc chi tiết; từ vụ sát hại Rowan đẫm máu đã mở đầu cho cuộc điều tra của cô ấy, những hình ảnh về Goody Addams hướng dẫn cô ấy vượt qua các sự kiện trong quá khứ, cho đến lưỡi kiếm mà cô ấy đã đâm vào trái tim của Crackstone.

Trong khi kể lại, năng lượng còn lại của cô ấy từ những liều adrenaline trước đó đã tiêu tan. Nếu nói rằng Wednesday đã kiệt sức sẽ là một cách nói quá - bằng chứng là cô ấy đã cho phép mẹ cô ấy vuốt ve những sợi tóc mun ướt sũng mồ hôi bung ra từ những bím tóc lỏng lẻo.

Khi cô kể lại những gì cô biết từ cuộc chiến giữa Enid và Hyde, vì lý do nào đó cha cô đã vươn tới để siết chặt vai cô.

Wednesday biết việc xoa dịu cô ấy là vô ích, vì cô không cần bất kỳ sự trấn an nào khi biết rằng Enid đã kiểm soát được tình hình vài giờ trước.

Enid...

Wednesday đã tự hỏi cô ấy đang ở đâu, nóng lòng được ở gần cô gái đối cực của mình. Có phải cô ấy đang ở trong phòng thẩm vấn ở phía đối diện của bức tường? Khoe khoang về chiến thắng vẻ vang trước Hyde.

Có lẽ cô ấy đang chờ được xuất viện từ phòng khám bệnh viện? Cô liếc nhìn chính mình trên chiếc gương nứt trên điện thoại, đánh giá những vết sẹo vừa hình thành mà Wednesday chắc chắn sẽ tôn thờ chúng một cách riêng tư.

Gõ nhịp chân, cô gái trẻ theo phong cách gothic nhìn viên cảnh sát thu lấy đống giấy tờ từ cuộc thẩm vấn kéo dài hai tiếng đồng hồ của họ - đẩy cặp kính vàng tròn lên với đôi tay run run khi anh ta vội vã rời khỏi phòng để viết lại các ghi chú vào máy tính.

"Sĩ quan Prescott." Wednesday đã lên tiếng theo cách thông thường của cô.

Chàng trai quay lại nhìn cô ấy, đôi mắt mở to hơi bị mái tóc nâu hạt dẻ mềm mại che khuất. "Vâng thưa cô Addams..?"

"Tôi muốn biết một số thông tin về nơi bạn cùng phòng của tôi, Enid Sinclair. Người sói tóc vàng đã đánh nhau với Hyde."

Chàng trai trẻ dừng lại, xoa xoa gáy bằng tay trái. "Tôi xin lỗi cô Addams nhưng tôi không phải là nhân viên báo cáo tại hiện trường, tôi chắc chắn khi Cảnh sát trưởng Galpin quay lại-"

Một tiếng gõ cửa vang vọng khắp căn phòng, khiến viên cảnh sát ngừng nói. Mọi người đang hướng sự chú ý của họ vào ô kính bao quanh người đàn ông được đề cập trước đó. Quầng thâm dưới mắt ông đã làm nổi bật sự già đi trên khuôn mặt ông.

"Vừa đúng lúc ! Con đừng lo lắng đám mây bão nhỏ của bố, bố chắc chắn rằng ông ấy có dẫn Enid theo sau," Cha cô nói, vẫy nhẹ tay với cảnh sát trưởng - người đàn ông kia nhăn nhó đáp lại.

Mở cửa bước vào, Donovan Galpin ra hiệu cho viên sĩ quan kia quay lại làm việc, để anh ta ở lại với gia đình Addams trong phòng.

Sự im lặng căng thẳng đến mức bạn có thể cắt nó bằng một con dao bơ cùn.

Cảnh sát trưởng Galpin bỏ chiếc mũ của mình, để lộ cái đầu hói với những sợi tóc hoa râm và đặt nó lên ngực.

Có gì đó không đúng.

"Tôi xin lỗi vì để mọi người chờ ... Tôi phải đảm bảo rằng Tyler-," giọng ông hơi khàn đi, hắng giọng trước khi tiếp tục. "Tôi... tôi phải đảm bảo rằng Hyde đã được bảo đảm an toàn để vận chuyển đến một cơ sở giam giữ trẻ vị thành niên thích hợp."

Wednesday lông mày nhướng lên. "Anh ta còn sống?"

"Khi chúng tôi tìm thấy anh ấy, anh ấy đã không chống cự nhiều... Anh ấy đã bị thương quá nặng sau cuộc chiến" Wednesday đã cảm thấy một niềm tự hào bùng nổ trong lồng ngực, dấu hiệu bên ngoài duy nhất cho cảm xúc này là một cái giật môi. "Và khi chúng tôi trấn an anh ấy, anh ấy đã trở lại hình dạng con người của mình - khi đó các vết thương đã ít gây tử vong hơn."

Wednesday cau mày với điều đó, thật là một điểm khó chịu của Hyde.

"Hãy bỏ chủ đề này sang một bên, chỉ cần nói với tôi. Enid đâu?" Cô sốt ruột hỏi, khoanh tay. Bụi bẩn bên dưới móng tay của cô ấy làm tăng thêm cảm giác khó chịu khi ngực cô ấy co giật bất thường khi cô ấy nắm lấy tay áo dính đầy bùn của mình.

Im lặng.

"Cô ấy ở đâu." Wednesday đã chậm rãi yêu cầu bằng một giọng lạnh lùng, không chấp nhập việc ông ấy không trả lời. Cha mẹ cô giờ đã đứng dậy khỏi ghế - nhanh chóng đến bên con gái họ khi họ nhìn Cảnh sát trưởng với ánh mắt dò hỏi.

Donovan đã buộc mình thoát khỏi trạng thái đóng băng khi dường như anh ta đang thu thập ký ức của mình, miệng anh ta hơi há hốc.

"Tôi xin lỗi cô Addams... Cô Sinclair được tuyên bố là đã chết tại hiện trường."

Cái gì?

Một tiếng thở dồn dập nhỏ từ Morticia khi Gomez siết chặt tay Wednesday trong một cách cố gắng an ủi.

"Mi pequeño escorpión (Bò cạp nhỏ của bố), bố rất tiếc," ông nhận xét với vẻ thông cảm. Cả cha mẹ cô đều mơ hồ nhận ra mối quan hệ mới chớm nở giữa con gái họ và người sói California đầy nắng ấy.

Wednesday đã không còn nghe thấy những lời chia buồn liên tục của họ, chúng thật thương tâm và vô nghĩa. Cô không thể quan tâm đến bất cứ điều gì khác trên thế giới khi tấm thảm trượt xuống dưới chân cô ấy.


Cô sẽ không bao giờ thức dậy với tiếng chuông báo K-pop khủng khiếp của Enid,nó sẽ báo mười một lần trước khi cô ấy làm rơi ra tấm ga trải giường đầy màu sắc của mình.

Cô sẽ không bao giờ nhìn thấy đôi mắt xanh thảm họa đó lóe lên vẻ tinh nghịch khi cô ấy thuyết phục Wednesday nắm tay cô ấy một lần nữa.

Cô sẽ không bao giờ chứng kiến cô gái tóc vàng già đi cùng mình.


Chỉ có một ý nghĩ xuyên suốt bộ não của Wednesday khi cô đứng đó, tái nhợt và im lặng một cách đáng sợ: 'Tôi đã để cô ấy chết ở đó.'

-

Chuyến đi trở lại Nevermore đồng thời quá dài và quá ngắn.

Điều kỳ diệu là các phòng ký túc xá của sinh viên vẫn nguyên vẹn sau vụ cháy, và những người còn lại trong ban điều hành đã yêu cầu tất cả các học sinh về phòng chờ bố mẹ đến đón trong những ngày tiếp theo.


Wednesday có thể dễ dàng trốn thoát khỏi nơi này để trở về nhà của gia đình cô ấy, cha mẹ cô thực sự đều khăng khăng đòi điều đó. Nhưng, họ nhanh chóng từ bỏ yêu cầu của mình khi cô lặng lẽ yêu cầu một đêm cuối cùng trở lại phòng ký túc xá của mình.

Cho dù đó là để tra tấn bản thân hay cùng Thing thu thập đồ đạc quý giá của cô, họ đã trang trọng hộ tống cô trên bãi cỏ cháy rụi hoàn toàn mà không có thêm một câu hỏi - chọn đặt một quả cầu pha lê được sạc đầy vào tay con gái họ bất cứ khi nào cô ấy sẵn sàng yêu cầu được về nhà.

Họ đã rời đi ngay sau đó để lại một phòng ký túc xá chỉ có mình cô trong đêm, theo yêu cầu Wednesday.

-

Bây giờ khi đứng trong một căn phòng ký túc xá hoang vắng, đại diện cho sự xung đột giữa tính cách của cô và Enid, Wednesday có thể cảm thấy một cơn ớn lạnh buốt giá thấm vào tứ chi và bò trên cơ thể cô.

Bước vài bước nhỏ về phía giường của Enid, cô nuốt xuống một đống cảm xúc đang nạo vét mình để ra khỏi trái tim cô ấy.

Ngồi xuống chiếc chăn với tiếng đệm cót két, Wednesday quan sát sự tàn phá đầy màu sắc mà người sói để lại.

Có một cốc cà phê chưa pha xong (chắc chắn có một lượng đường đáng kinh tởm được hòa tan trong đó), được đặt trên tủ đầu giường. Enid luôn nói rằng điều đó giúp cô ấy tập trung vào bài tập về nhà - tuy nhiên, Wednesday luôn là người cân bằng các lượng chất hóa học bên trong đó khiến cô gái người sói có thể ngủ thiếp đi dù sau khi nạp caffein,  những lọn tóc vàng đã trải dài trên đùi Wednesday.

Đôi mắt cô đảo khắp căn phòng, mỗi đồ vật đều gắn kết với một ký ức của cô bây giờ, mãi mãi vắng bóng người bạn cùng phòng.


Một cái chọc vào chân nhắc nhở cô về sự hiện diện của Thing, cô hơi di chuyển sang trái.

"Dừng lại."

Điều này cứ lặp đi lặp lại cho đến khi Wednesday buộc mình phải nhìn xuống bàn tay ấy, đôi lông mày nhíu lại vì tầm nhìn của cô đã nhòe đi.

"Tôi hiểu rồi. Anh nhớ cô ấy," Cô gắt gỏng, nghiến răng. Tâm trạng hiện tại của cô giống như khi cô phát hiện ra trợ lý đắc lực -Thing của mình bị đâm cách đây không lâu.

Thing gõ hai ngón tay trước của mình xuống sàn nhà, làm một số ký hiệu rác rưởi bị cắt xén vì sự kiên nhẫn và có thể hiểu - Oh, anh ấy đã nhắc cô nhớ cha mẹ cô cũng có lúc như thế này.


Vài giây sau màn độc thoại của đôi tay, cô nhìn anh ta nhanh chóng lao xuống gầm giường của Enid, kéo một chiếc hộp ra ngoài.

Bìa ngoài nó lướt qua tầm nhìn của Wednesday. Vô số tấm ảnh polaroid được đặt cẩn thận bên trên chúng có khuôn mặt trẻ trung của Enid, và một chiếc khăn quàng cổ màu hồng kẹo bông - đó là loại vải mềm hơi sờn ở các cạnh. Nhặt món phụ kiện có màu sắc phản cảm lên, Wednesday quàng nó quanh cổ cô.

Hít một hơi thật sâu, cô có thể ngửi thấy mùi quả mâm xôi và hoa cam rất giống Enid.

Phớt lờ cảm giác nóng ran quanh cổ họng, cô quay lại nhìn Thing, người đang lục lọi thêm đồ đạc. Bàn tay bây giờ cẩn thận lần theo dây kéo của bộ dụng cụ làm móng mà Wednesday đã nhận ra.



Vào nhiều tối thứ Sáu, khi cô đang trong tiến độ hoàn thành cuốn tiểu thuyết của mình, Thing và Enid sẽ ngồi trên giường của cô ấy và trao đổi những câu chuyện phiếm vô bổ ở trường trong khi sơn móng tay cho nhau.

Hồi đó, cô gái tóc đen sẽ ném ra một số câu vặn lại để khiến họ im lặng (nó không bao giờ hiệu quả). Cô cũng nhớ những nỗ lực của Enid để giải quyết  các 'vấn đề về thái độ' đối với sự vật của Wednesday. Những tranh cãi giữa cả hai người, nhưng đến cuối cùng, cả ba người họ đều yên bình dưới một mái nhà.

Quay trở lại hiện tại, Thing gõ và ra hiệu tin nhắn của mình gửi cho cô gái tuổi teen trên tấm đệm của Enid: 'tôi hiểu, bạn nhớ cô ấy '

Wednesday nhìn đi chỗ khác.

-

Wednesday đã tự tin vào khả năng của mình khi dành một đêm một mình trong ký túc xá. Kế hoạch ban đầu của cô là xóa sạch những ký ức đau buồn lúc trước và không bao giờ nhìn lại.

Sự thất bại này không nằm trong kế hoạch của Wednesday.

Do đó, nó dẫn cô ấy đứng ngoài cửa phòng ký túc xá bên dưới phòng họ. Cô đã cân nhắc việc đến gặp cha mẹ mình, nhưng cô đã bác bỏ suy nghĩ đó.

Vừa gõ cửa gỗ, sau mười lăm phút đứng ngoài, nó mở ra để lộ Divina. Cô ấy có vẻ mệt mỏi, với chiếc áo phông màu xám có những vết rách đáng chú ý - thủ phạm đứng đằng sau là bạn gái của Siren, Yoko.

Ma cà rồng đã lén nhìn qua khe hở, đôi mắt đỏ hoe và khuôn mặt của cô ấy chỉ hơi ngạc nhiên khi thấy cô gái gothic ở đó với Thing ngồi trên vai.

"Enid sẽ không muốn bạn đối mặt với nỗi đau của mình một mình," Wednesday nói đều đều, đôi mắt nhìn xuống.

Yoko mím môi, hiểu được ý nghĩa thực sự đằng sau những từ đó trước khi gật đầu nhẹ cho cô gái Addams bước vào trong.

-

Cô vẫn không thể ngủ được sau khi đã yên vị trên chiếc giường xa lạ, nhưng cô cảm thấy yên tâm hơn một chút khi nghe tiếng ma cà rồng nức nở trong vòng tay siren từ bên kia phòng.

Cô đã không để một giọt nước mắt mặn nào chảy ra, nhưng sự thật không như tưởng tượng những âm thanh đau buồn và mất mát đó thực sự đang xuất phát cô.

-

Không ai trong số họ nói về đêm đó. Thay vào đó, họ vẫn giữ một tình bạn thân thiết căng thẳng khi mười ba ngày trước đám tang của Enid trôi qua.

Gia đình cô ấy đã sắp xếp một chiếc quan tài mở, với những bông hoa trắng tinh khiết rải rác trong sảnh nhà thờ. Nó nhạt nhẽo đến mức Wednesday phải nhăn mũi ghê tởm, có thể biết Enid sẽ ghét nó đến mức nào khi cô bước về phía chiếc quan tài bằng gỗ sồi sẫm màu để nói lời tạm biệt cuối cùng.

Nhìn xuống cô gái ấy, Addams co rúm khi tim cô ấy đang tăng tốc. Người  đã chuẩn bị cho việc chôn cất cô ấy đã bôi kem che khuyết điểm lên vết sẹo của cô gái (theo quan điểm của cô,  đây là một hành động có thể bị trừng phạt bằng cái chết).

Đưa tay lên để chạm vào tay Enid, cô rùng mình khi có sự tiếp xúc - mặc dù thật phi logic khi cho rằng cô sẽ cảm nhận được bàn tay ấm áp bình thường của Enid, đặc biệt là với làn da rám nắng của cô ấy, nhưng bây giờ chỉ có cái lạnh và bàn tay đã nhợt nhạt hơn , điều đó vẫn khiến Wednesday sốc.

Cho tay vào túi, cô cẩn thận lấy ra một chiếc nhẫn đính hôn, một viên kim cương đỏ như máu được bao quanh bởi những viên pha lê nhỏ trên một dải vàng tinh xảo.

Mở lòng bàn tay của Enid và đặt nó ở đó, Wednesday lùi lại.

Nhẹ nhàng để cuộc trò chuyện chỉ có thể nghe được nếu bạn là một trong hai cô gái, Wednesday bắt đầu nói.

"Tôi không chắc tại sao tôi vẫn ở đây, sự hiện diện của tôi ở nơi này với cậu lâu hơn tất cả những lần tôi dự đám tang của những người khác cộng lại," Cô nhìn phía sau khi nói và thấy gia đình Enid đang trừng mắt nhìn cô, đôi mắt họ gửi một thông điệp yêu cầu cô nhanh lên.

Wednesday không quan tâm một chút nào và cô ấy quay lại.

"Thật ngu ngốc khi nói chuyện với một người đã mất từ lâu," giọng cô vỡ ra vì điều đó, khiến chính cô cũng ngạc nhiên. "Than ôi, tôi sẽ làm theo lời khuyên của bác sĩ trị liệu và gia đình, vì tôi sợ rằng họ đã đúng khi bảo tôi rằng tôi nên nói lời tạm biệt lần cuối."

"Thật ngu ngốc khi nói chuyện với một người đã mất từ lâu," giọng cô vỡ ra vì điều đó, khiến chính cô cũng ngạc nhiên. "Than ôi, tôi sẽ làm theo lời khuyên của bác sĩ trị liệu và gia đình, vì tôi sợ rằng họ đã đúng khi nói với tôi rằng tôi nên nói lời tạm biệt lần cuối."

Cha mẹ cô đã nhanh chóng mời cho cô nhiều 'chuyên gia' về sức khỏe tâm thần, dù Wednesday đã càu nhàu phản đối. Cho đến nay, cô đã thay đổi nhiều bác sĩ, và cô sẽ mãi mãi ngoan cố phủ nhận lý do cô giữ lại người bác sĩ hiện tại là vì người phụ nữ này có mái tóc vàng và đôi mắt xanh lục giống như người sói đang nằm trước mặt cô ấy.

"Chiếc nhẫn mà cậu đang cầm..." cô ấy tiếp tục. "Tôi đã mong đợi một phản ứng nhiệt tình hơn lúc tôi trao cho cậu thứ này, nhưng chịu thôi làm sao cậu có thể tập hợp những niềm vui ấy khi không có một trái tim đang đập."

Thở ra một hơi run run, Wednesday nhẹ nhàng vuốt ve má Enid. "Tôi sẽ không đeo nó vào ngón tay đeo nhẫn của cậu, quyết định đó sẽ luôn phụ thuộc vào cậu về việc cậu có muốn chính thức trở thành Addams hay không."

Và với điều đó, cô ấy bước ra và đi dọc theo lối đi, đám đông bắt đầu tản ra nghĩa địa để xem lễ chôn cất người sói.

-

Thật sốc khi Wednesday đã luôn không rời đi kể cả khi quan tài đã xuống đất.

Bây giờ cô cảm thấy thực tại thấm vào tận xương tủy, vài giờ sau đó - trời mưa to và lạnh, hệt như cái đêm kinh hoàng đó.

Cô đã từ chối nói một lời nào với gia đình Enid cả ngày hôm đó, dù sao thì họ cũng không đáng bị như vậy. Thay vào đó, cô ở ngay trước bia mộ của người bạn gái đã khuất, một bó hoa tulip rực rỡ được cầm trên đôi bàn tay chai sạn khi cô nói những lời thú tội cuối cùng trong đầu.


Tôi xin lỗi vì tôi chưa bao giờ nói với em rằng tôi yêu em.

Tôi đã yêu.

Nó đã được một khoảng thời gian, có lẽ lâu hơn tôi nghĩ.

Tôi xin lỗi vì em đã phải chết khi nghĩ rằng tôi không có cảm giác như vậy với em.


Cô chưa bao giờ cảm thấy tê cóng như vậy trong cuộc đời mình.


Cảm thấy không còn những hạt mưa rơi trên đầu, cô liếc mắt sang một bên và thấy Pugsley đang cầm ô che cho cô, em trai cô nở một nụ cười - khi cả cha và mẹ tiến lại từ phía sau.

"Con đã sẵn sàng rời đi chưa, con yêu?" Gomez đã hỏi với giọng điệu không gây áp lực, ánh mắt ông dịu dàng.

Không.

Không bao giờ.

Cô không thể ... Sẽ không bao giờ rời bỏ cô ấy.


"Chỉ năm phút nữa thôi... Làm ơn." Wednesday thì thầm đáp lại.

Di chuyển như thể cô đang ở chế độ tự động, cô đã đặt những bông hoa xuống mộ của Enid. Gia đình cô đã từ từ rút về lên xe của họ, cho cô khoảnh khắc được ở một mình một lần nữa.

Nhìn theo dòng chữ được khắc tên của Enid, Wednesday đứng dậy nhìn xuống mặt đất ngăn cách cô với người sói khoảng hai mét.

"Tôi phải làm gì nếu không có em?"

__________________


Ngay cả sau khi kết thúc năm cuối tại Nevermore, Wednesday chưa bao giờ có thói quen sử dụng công nghệ để giao tiếp với người khác như các bạn cùng trang lứa.

Bất kỳ tin nhắn nào ngoài các thành viên trong gia đình cô ấy và Eugene, cô đều bỏ qua mà không cần suy nghĩ. Nếu họ thực sự muốn giao tiếp với cô ấy, một lá thư là đủ.

Rốt cuộc, cô không cần những thứ gây xao nhãng đó trong cuộc sống của mình - cô thích dành hàng giờ trong ngày cho sự nghiệp viết lách.


Lối sống này đã lặp đi lặp lại trong vài năm, khiến cô gái Addams trở thành một phụ nữ có định hướng nghề nghiệp và ít để ý đến các khía cạnh khác của cuộc sống của mình.

Cuối cùng đã được chọn bởi một nhà xuất bản mới nổi ưu thích các thể loại văn học rùng rợn ở tuổi mười chín, cô đã nhanh chóng đạt được thành công với bộ truyện của mình: 'Vipers Tales of Woe'.

Một điều mà Wednesday đã nhanh chóng thêm vào trong hợp đồng mới của cô ấy là một điều khoản ngắn gọn về việc cô ấy sẽ tránh các cuộc gặp gỡ và tương tác với công chúng, cho phép cô ấy vẫn thực hiện những trò hề của cô ấy như một kẻ bị xã hội ruồng bỏ ngay cả sau khi các tác phẩm của cô ấy trở nên nổi tiếng.

Đáng ngạc nhiên là hầu hết những người ủng hộ cô ấy đều đồng ý với quy tắc này.

Mặc dù về mặt cá nhân, cô đã mong muốn những cuốn sách của mình hướng đến nhóm đối tượng thanh niên. Nhưng, sau khi phát hành cuốn thứ năm, cô đã dần chấp nhận sự sùng bái của những độc giả tuổi teen với những câu chuyện kinh dị ghê tởm của cô viết ra.

-


Thức dậy, tô điểm cho ngôi mộ của Enid bằng một loại hoa đầy màu sắc mới, tham gia các buổi tư vấn tâm lý (mặc dù chỉ vào Thứ Ba và Chủ nhật), viết, ngủ và lặp lại.

Đôi khi, nó sẽ bị gián đoạn bởi cha mẹ cô đến thăm hay dự các sự kiện gia đình, tuy nhiên, ngay khi cô trở về ngôi nhà buồn tẻ thiếu sức sống của mình, cô ấy sẽ nhanh chóng muốn trở lại thói quen cũ của mình. Một điều gì đó mà bác sĩ trị liệu của cô thích soi mói, muốn đưa cô ấy trở lại cuộc sống thực tại.

-

Ngồi xuống chiếc ghế dài bọc nhung màu xanh lá cây đắt tiền, với đôi ủng đen sờn cũ  đặt tay lên tay cầm, Wednesday đã quay đầu về phía bác sĩ trị liệu của mình.

Anh ấy vừa mới vượt qua trọng thái người mới khi họ nhanh chóng tiến gần đến tháng thứ sáu trị liệu.

Thẳng thắn, trung thực và dễ thích nghi - tất cả những phẩm chất này đã kết hợp hài hòa với tính cách của Wednesday.

Tất cả những người trước anh ta đều có mức độ thành công khác nhau với cô; hai người khiếp sợ Wednesday và từ chối nhận cô trong những tuần đầu tiên, năm người đã từ bỏ thái độ chán nản của cô, một người đã nghỉ hưu để đi hòa giải với con cái trước khi tuổi già thực sự kéo bà xuống.

Tuy nhiên, điều đáng nhớ nhất là bác sĩ trị liệu mà cô đã giữ trong một năm sau khi Enid qua đời. Cô ấy kiên nhẫn, tốt bụng, và phẫn nộ.

Có những đặc điểm ngoại hình giống với người bạn gái đã chết của cô là đủ lý do để cô gái theo phong cách gothic tiếp tục các phiên trị liệu (vâng, cô ấy biết điều đó thật bệnh).

Tuy nhiên, cô ấy càng cởi mở bao nhiêu thì Wednesday càng tiến bộ bấy nhiêu trong việc nuôi dưỡng mối oán hận sâu sắc đối với nhà tâm lý học.

Đôi mắt màu xanh lá cây đó không trùng với Enid, chúng mờ hơn do trải qua những thực tế cay nghiệt của thế giới thực, cái mà người sói không bao giờ gặp phải, và con ngươi của cô ấy cũng không có những vệt xanh lam và những vệt màu lục nhạt quen thuộc.

Gò má cũng bị lệch, quá xếch và không giống với đường cong mềm mại của đôi má của một người sói ấy.

Mái tóc vàng óng ả đó ngả sang một bên màu mật ong thay vì màu bạch kim, và chưa kể đến việc thiếu những vệt xanh hồng trên mái tóc bob dài không gợn sóng. Wednesday đã quá đau đớn khi nhận ra điều đó.


Trước đây, cô có thể giả vờ rằng cô đang thảo luận về cảm xúc của mình với Enid thay vì người lạ , nhưng Wednesday càng nhận thấy sự khác biệt, cô ấy càng ghê tởm các buổi khám hàng tuần tại trung tâm sức khỏe tâm thần địa phương của Jericho vào năm cuối cấp.

Phải thừa nhận rằng cô đã biết mình mắc kẹt khi nhầm nhà tâm lý học vì những lý do sai lầm, cô chấp nhận trách nhiệm cho sai lầm đó.

Mặc dù vậy, cô không nhận lỗi cho sự ra đi của các nhà trị liệu khác - có vẻ như đó là vấn đề của 'họ' khi xét đến mức độ mà họ thực sự có thể dùng khi tương tác với một người kỳ lạ như Wednesday Addams.

-

"Cháu cảm thấy như thế nào Wednesday?" Leon, Bác sĩ trị liệu của cô đã hỏi, đưa cô gái ra khỏi quá khứ. Ông ta rất bình tĩnh - ngồi trên chiếc ghế bành ọp ẹp, một tay cầm cuốn sổ tay và một cây bút - thỉnh thoảng dùng một trong số chúng để gãi bộ râu bạc của ông ta trong khi đôi mắt nâu rủ xuống vẫn chăm chú vào bệnh nhân của mình.

"Không có gì đặc biệt ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi gần đây,"Wednesday đã trả lời vô cảm. Những gì cô nói là sự thật, không có gì trong cuộc sống là có thể tác động lớn đến cô.

Ông ta nhướn mày đáp lại, viết nguệch ngoạc gì đó bằng cây bút bi màu xanh trên tay trái trước khi tiếp tục. "Không phải cuốn sách cuối cùng trong sê-ri bí ẩn giết người của cháu đã được xuất bản gần đây sao?"

"Tôi không biết rằng ông là người theo dõi các tác phẩm của tôi," Cô ấy đã nói, không nhận thấy sự liên quan giữa những câu hỏi.

Người đàn ông đối diện với cô cười nhẹ, đôi mắt ông nheo lại ở hai bên.

"Cá nhân tôi thì không, cô thấy đấy, tôi là một người thích đọc sách lãng mạn hơn. Nhưng, cháu trai của tôi là một người hâm mộ cuồng nhiệt của cô, vì vậy tôi vẫn hiểu rõ cốt truyện của tập cuối cùng."

Wednesday im lặng, nghiêng đầu sang bên phải khi chờ đợi phần tiếp theo của vấn đề.

"...Dù sao đi nữa, với tài năng viết lách của cháu. Có một cốt truyện phụ thêm vào là phần tôi quan tâm nhất, không phải vì đó là thể loại yêu thích của tôi đâu. Câu chuyện tình yêu giữa nhân vật chính Viper của cô và một nhân vật được hồi sinh - Dahlia."

Cô dừng lại, cố gắng tìm từ ngữ. "Phần lớn độc giả của tôi đã bị sốc với kết thúc. Vâng, không ai mong đợi một kết đó trong câu chuyện Vipers."

Wednesday bắt đầu ngồi dậy, nghiêng người về phía trước với khuỷu tay đặt trên đầu gối.

"Nó rất bất ngờ nhưng không phải là không mong muốn. Tôi sẽ phải tưởng tượng thêm. Mục tiêu chính của tôi hôm nay là tìm hiểu quá trình suy nghĩ của cô trong khi viết chuyện tình lãng mạn của các cặp đôi."

"Có phải cháu trai của ông có một dự án trường học và ông đang làm giúp anh ta hay không?" Wednesday đặt câu hỏi.

Ông ấy cười khúc khích một lần nữa. "Trời đất, một ông già như tôi không thể theo kịp giáo án giáo dục ngày nay nữa. Tôi muốn thảo luận với cô về ý nghĩa đằng sau việc hai nhân vật được kết nối lại ở phần cuối."

"Thật công phu."

"Hãy bắt đầu với phần giới thiệu Dahlias trong cuốn ba. Cô ấy vui vẻ, lạc quan và là một người biến hình. Được viết để trở thành mặt đối lập của Viper và có khả năng là một nhân vật phản diện. Thay vào đó, cô chủ động biến họ thành người yêu của nhau, trước khi Dahlia bị giết ở đầu cuốn 4."

Ông ấy nhấp một ngụm nhỏ trà hoa cúc mà ông đã đặt trên bàn khi bắt đầu cuộc gặp trước khi tiếp tục nói, "và tôi không nghĩ rằng đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên khi diễn biến giữa hai nhân vật đó phù hợp với mối quan hệ của cô với Enid Sinclair."

Wednesday giữ chặt lưỡi trên vòm miệng, mắt cô chuyển sang chiếc đồng hồ quả lắc ở phía xa bên trái căn phòng  và im lặng vài giây trước khi lên tiếng.

"Thật thú vị, cách ông nhận ra các nhà văn lấy cảm hứng từ chính cuộc sống của họ để đưa vào tác phẩm - điều đó thực sự làm nổi bật kỹ năng suy luận của ông," cô nói với giọng châm biếm.

Leon mỉm cười, ghi nhận rất nhiều câu trả lời của Wednesday Addams khi ông ấy thảo luận về điều gì đó riêng tư - cứ như thể cô ấy đã giấu đi con người mười sáu tuổi của mình, bản thể đã được giấu trong các buổi trị liệu bắt buộc của tòa án, để mang phiên bản đó tránh xa khi người khác tiến đến quá gần.

"Lời nói của cô quá tử tế," ông ấy trả lời. Sự châm biếm nhẹ nhàng và sự hóm hỉnh của ông ấy là nguồn giải trí nhỏ cho Wednesday, vô tình làm sứt mẻ từng viên gạch khi nó đến với bức tường an toàn cô ấy.

"Việc này có thể hiểu được, rằng cô có thể sử dụng khả năng sáng tác để giúp mình đối phó với sự mất mát của một người thân yêu, rất nhiều người cũng từng làm như vậy." Wednesday tiếp tục chế giễu điều đó, cô lại được khái quát thành một bộ phận trong sách giáo khoa một lần nữa.

"Tuy nhiên, không ai mong đợi sự trở lại không thể giải thích được của Dahlia với Viper," ông ấy kết thúc.

"Bài viết của tôi luôn dành cho tôi, bao gồm cả đoạn kết đó - trong lần này, logic không áp dụng cho chương cuối cùng. Độc giả có thể đưa ra giả thuyết họ muốn để hiểu nó, nhưng cuối cùng họ sẽ phải chấp nhận nó, ngay cả khi họ không thể tìm ra một lời giải thích hợp lý nào."

Ông gật đầu. "Và cô đã chấp nhận những tổn thương trong quá khứ của mình chưa? Giống như cách độc giả của cô đã chấp nhận cho kết thúc đột ngột này."

"Chấp nhận cái gì bây giờ?"

"Cái chết của Enid."

Im lặng...

Ông ấy thử một lần nữa.

"Đây là một không gian an toàn Wednesday, mọi lời nói của bạn đều được giữ bí mật."

Tích... Tích... Tích...

"Tôi đã chấp nhận sự ra đi của cô ấy giống như cách một con vật ở thảo nguyên chấp nhận một đợt hạn hán không mong muốn."

Wednesday gõ nhẹ gót giày xuống sàn trải thảm khi cô nhìn anh viết thêm những ghi chú.

"Vì vậy, có an toàn không khi giả định trong chương cuối cùng của Viper và Dahlia, một đại diện của cô và Enid, nhận được một kết thúc có hậu đã cho phép cô có được một hình thức kết thúc cuối cùng mà đám tang đã không hoàn thành? Rốt cuộc, cô đã cho cặp đôi một cái kết mà cô không thể có với chính Enid," Ông nhấn mạnh.

Cô mím môi trước câu hỏi.

Kết thúc...

Chắc chắn rồi, Nếu cô đạt được, cô sẽ không cảm thấy mình như một mảnh ghép bị hỏng.

-

Có những ngày tồi tệ nhất, Wednesday đã nghĩ đến khả năng Enid Sinclair của cô chỉ là một sản phẩm trong trí tưởng tượng của mình.

Hai mươi ba tuổi, cô vẫn không hiểu tại sao một cô gái có cá tính như cô ấy lại luôn quan tâm đến một cô gái tai họa, phiền phức hay nói chung chỉ đơn giản là cô gái độc ác như Wednesday.

Enid rất lôi cuốn, quyết đoán và thích vui vẻ - 'đường và gia vị và mọi thứ tuyệt vời' mà các bạn học trước đây của cô thường nói.

Khi rơi xuống hố sâu không rõ tình cảm của mình dành cho người sói, Wednesday từng thực sự đặt câu hỏi làm thế mà cô gái California có thể tồn tại trong một thế giới như thế giới mà họ đang sống.

Nhìn vào các sự kiện tiếp theo xảy ra sau cái chết Rowan cô từng nghĩ như vậy, Wednesday đoán rằng Enid thực sự không thể chịu nổi khi sống trong một thế giới giống thế giới của họ.

-

Nhìn vào mắt bác sĩ trị liệu của mình, Wednesday buộc phải hơi nhếch mép trái trước khi trả lời một cách bình tĩnh. "Tôi đang tiến gần hơn đến cái kết khi năm tháng dần trôi qua."

Cả hai nhìn chằm chằm vào nhau khi mười phút cuối cùng của buổi tư vấn theo lịch trình trôi qua với tốc độ chóng mặt, Wednesday gần như chắc chắn rằng ông ấy đã nhìn thấu cô - cô quyết định không bình luận.

-

Đứng dậy chuẩn bị rời đi, với một chiếc túi đeo chéo khoác trên vai khi lời tạm biệt qua loa, cô kéo mạnh tay nắm cửa trước khi bị bác sĩ tâm lý cắt ngang một lần nữa.

"Nhiều bệnh nhân của tôi tìm thấy giải pháp bằng cách gửi tin nhắn trực tiếp đến người mà họ đang cố gắng vượt qua, thường là bằng thư. Giống như, họ thực sự đang nói chuyện với người đã mất, một cách đơn giản là giống như một người nào đó mà họ chưa thể gặp lại vì một lý do tạm thời nào đó, chẳng hạn như lịch trình làm việc bận rộn, nó cho phép họ từ từ buông tay."

Cô dừng lại.

"Tôi sẽ gặp ông vào Chủ nhật," Wednesday đã lẩm bẩm trước khi rời khỏi văn phòng.

-

Trở về nhà, Wednesday đã ngồi ở bàn viết của cô ấy - cố gắng xác định ý tưởng cho một cuốn tiểu thuyết mới, có thể là phần tiền truyện cho lần xuất hiện đầu tiên của cô ấy khi cô ấy đã rời xa nàng thơ chính của cuộc đời mình (theo cách riêng của cô ấy).

Đặt cây bút kim loại xuống, cô đóng cuốn sổ da màu vàng lại. Nhìn qua chiếc điện thoại mà bây giờ cô chủ yếu dùng để liên lạc với các nhà xuất bản và biên tập viên.

Những lời cuối cùng của nhà trị liệu dành cho cô cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí, vừa cám dỗ cô ấy vừa đẩy lùi cô ấy cùng một lúc.

Vì sự hiếu kỳ, cô đưa tay quẹt dấu vân tay của mình vào máy dò ID, làm cho màn hình thủy tinh sáng lên với bức ảnh của cô và Enid trong ngày giành cúp Poe của họ. Cô gái tỏa nắng đang ở trong tất cả vinh quang của mình, với Wednesday bên cạnh cô ấy có một biểu hiện dễ chịu thầm lặng.

Chọn nút danh bạ, cô cuộn xuống vài biểu tượng đã lưu cho đến khi tìm thấy số của Enid.

Vì điều này, cô ấy đã phải đe dọa Xavier nhiều lần. Anh ta tuyên bố sẽ cung cấp cho cô thông tin nếu cô tuân thủ 'quá trình chữa bệnh' trong khi cô chĩa một đinh ba vào cổ họng anh. Nói tóm lại, cô đã tìm được cách của mình và hơn thế nữa, cô thu thập được tất cả thông tin về các mạng xã hội của Enid.

Với hình ảnh của bạn gái trên thiết bị này phòng trường hợp xảy ra sự kiện bi thảm là trí nhớ của cô ấy bị lu mờ đi . Và với số điện thoại trong tay, Wednesday quyết định nhấn nút gọi.

Âm thanh quay số thông thường vang lên bên tai trái của Wednesday khi cô ấy đưa thiết bị lên gần mặt.

Cô có thể cảm nhận được một luồng nhiệt khó chịu tỏa ra từ các cạnh của nó, khiến cô hơi co rúm lại khi nó chạm vào má cô.

"Chào! Đây là Enid, xin lỗi tôi không rảnh, tôi sẽ liên hệ lại với bạn ngay khi có thể. Hãy để lại lời nhắn sau tiếng bíp!"

Hộp thư thoại giống như một nhát dao cứa vào ruột, khiến Wednesday rơi vào trạng thái đông cứng trong mười lăm giây tiếp theo. Bao nhiêu năm rồi, giọng nói trong trẻo ấy vẫn có thể khiến nhịp tin cô loạn nhịp.

Hắng giọng, Wednesday thả lỏng mình vào tin nhắn.

"Này... Tôi là Willa," cô nuốt nước bọt, dồn nén cảm xúc lẫn lộn để hoàn thành công việc.

"Tôi hẳn gần với điên lâm sàng hơn tôi nghĩ khi nghe lời khuyên của một bác sĩ lão khoa... Tuy nhiên, thật tốt khi được nghe giọng nói của cậu nên tôi sẽ tha thứ cho bản thân mình chỉ một lần này thôi," cô nói.

Wednesday đứng lên, đi đến cửa sổ vòm của cô ấy để theo dõi chuyển động của khu rừng bên ngoài ngôi nhà mình, khi cô ấy tiếp tục cuộc trò chuyện một chiều này.

"Có rất nhiều điều cậu đã bỏ lỡ, phần lớn các sự kiện mà tôi chắc rằng cậu sẽ rất hào hứng," hít thở sâu... hít thở sâu.

"Pugsley kết hôn năm ngoái, điều đó thật tồi tệ nhưng tôi chắc rằng cậu sẽ rất tự hào... Chúng tôi đã dành một chỗ cho cậu trong đám cưới," Cô dừng lại, chọn cách không đề cập đến việc trong tất cả các sự kiện của gia đình Addams, có một ghế dành riêng bên cạnh cô cho người sói.

Chỉ những người thân của cô mới hiểu rằng tình yêu của Addams được tạo ra hoàn hảo cho một người và chỉ một người đó - sau khi họ ra đi, sẽ không còn gì sau đó.

"Tôi hiện đang sống trong ngôi nhà mà chúng ta đã nói đến trong ký túc xá của chúng ta... Tôi chắc chắn rằng cậu sẽ thích mọi thứ ở đây. Nó... Đó là một thách thức đã thực hiện được."

Từ một đường lát gạch đỏ bên ngoài có dây thường xuân bò lên ống khói, đến mái nhà bằng đá phiến và một khu vườn với cá koi và bụi hoa mẫu đơn - Wednesday đã tái tạo mọi thứ chính xác theo mô tả của cô gái tóc vàng về giấc mơ của cô ấy, bằng chính đôi tay của mình.

"Tôi biết mình nói những điều này đã muộn bảy năm, nhưng tôi cho rằng tôi nợ cả hai chúng ta cuộc trao đổi này, bất kể là đã bao lâu rồi."

Wednesday dừng lại, mân mê những ngón tay trên lớp vải màu tím của chiếc áo len hoạt hình - đã sờn rách sau nhiều lần sử dụng - không còn mùi quả mâm xôi và hoa cam (nó khiến cô gái Addams rất khiếp đãm).

"Tôi chưa bao giờ nói trực tiếp hay nói to điều này." Nếu tôi được cảnh báo về những ván bài bất công mà cuộc đời bày ra cho chúng ta, tôi sẽ ngay lập tức...

"Nhưng nghe lời thú nhận này là ít nhất bạn xứng đáng." Vì tôi là lý do tại sao cậu ra đi.

Lần theo ngón tay dọc theo thân cây trong nhà có tán lá xanh rộng lớn, cô đứng vững trước một góc đọc sách.

Nói ngay đi, đừng giữ lại. Cô ấy không thể phán xét, và ngay cả khi có thể, cô ấy sẽ không bao giờ từ chối.

"Enid Sinclair, từ năm mười sáu tuổi, tôi đã ở trong-"

Một tiếng bíp lớn vang lên trước khi Wednesday nghe thấy một giọng nói tự động chói tai.

"Thư thoại này hiện đã đầy. Mời thử lại sau một lát nữa."

Cô im lặng khi từ từ nhấn vào biểu tượng gác máy màu đỏ, đặt thiết bị xuống chiếc bàn bên cạnh.

Cũng có thể để nó kết thúc bây giờ, cô đã đi xa đến thế này rồi.

Thì thầm "...tình yêu với cậu. Tôi đã yêu cậu vô điều kiện và không thể thay đổi kể từ khi tôi mười sáu tuổi. Tôi sẽ luôn như vậy, kể cả sau cái chết của mình.."

-

Wednesday chỉ có thể ước rằng mảnh ghép còn thiếu của cô có thể ở đây lâu dài với cô thay vì chỉ hiện diện qua trái tim và những ký ức mờ nhạt.

Oh làm sao để thời gian có thể thay đổi cô.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro