My pain fits in the palm of your freezing hands

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: supergaywriting
Đã chỉnh sửa
______________________
Sự im lặng là điều mà Wednesday yêu thích. Nó cho cô cơ hội để khám phá những suy nghĩ của mình, lên kế hoạch cho những vụ giết người và chỉ cần có một khoảnh khắc bình yên. Nó không bao giờ làm phiền cô chút nào, nó thật quen thuộc, thoải mái và an toàn. Cô không bao giờ hiểu được những người không thể ngồi im lặng dù chỉ một chút, có thể họ không muốn nghe những suy nghĩ của chính mình trong đầu.

Bạn cùng phòng của cô không thích sự im lặng.

Mỗi ngày Wednesday đều phải chịu đựng các bài nhạc pop phát ra từ máy laptop của Enid. Nếu không phải là âm nhạc, thì là tiếng cô ấy nói liên tục. Cô ấy nói đi nói lại về đủ mọi chủ đề bình thường và vô nghĩa, khiến Wednesday có thể cảm thấy chỉ số IQ của cô ấy đang giảm dần.

Chưa hết, cô ấy càng ngày càng nói nhiều hơn với Wednesday, giống như một bệnh truyền nhiễm. Nó đã phát triển đến mức Wednesday thích cô ấy nói và Wednesday thậm chí còn lắng nghe những gì cô ấy nói. Và khủng khiếp hơn nữa, Wednesday nhớ tất cả những gì Enid đã nói với cô ấy.

Wednesday tự cảm thấy chính mình thật buồn nôn.

Wednesday đánh giá cao việc cô gái ấy biết mọi thứ về tất cả mọi người trong trường. Nó dần dần có ích cho cuộc điều tra của họ – KHÔNG, chỉ của Wednesday. Chỉ của cô. Chắc chắn không phải cả hai. Enid không phải là một phần trong việc này. Không, Enid về cơ bản là không thể giúp Wednesday. Cô ấy sẽ chỉ làm cô mất tập trung.

Giống như cô ấy đang làm bây giờ.

Nhưng, sự xao nhãng này có hơi... khác. Tai của Wednesday không nghe thấy âm thanh của nhạc Pop. Cô thậm chí không nghe thấy Enid chào cô buổi sáng, điều mà chỉ riêng việc này đã khiến Wednesday phải cảnh giác cao độ.

Enid im lặng. Yên tĩnh lạ thường. Trên thực tế, yên tĩnh đến mức Wednesday có thể nghe thấy tiếng thở nhỏ và theo nhịp của Enid.

Hít vào. 1, 2, 3, 4. Thở ra. 1, 2, 3, 4.

Wednesday đánh máy chậm lại, cố gắng hết sức để làm mờ dần tiếng lách cách. Cô không hài lòng nhận ra cô không viết được thêm bất cứ thứ gì cho câu chuyện của mình, chỉ là những suy nghĩ bên trong cô và nó có quá nhiều chữ "Enid's" trong đó.

Cô nghiến chặt quai hàm khi vuốt phẳng chiếc váy của mình. Cô thà đập mặt vào bẫy gấu còn hơn thừa nhận rằng hầu hết các bài viết của cô dường như bị ảnh hưởng bởi người sói nào đó ở hiện tại. Khó chịu hơn khi lần này cô thực sự ghi tên cô ấy lên giấy.

Cô cố tỏ ra lặng lẽ khi trượt ra khỏi ghế và liếc nhìn Enid.

Enid đứng nghiêm trước gương, không di chuyển dù chỉ một centimet. Hơi thở của cô ấy rất nông, Wednesday không thể nhìn thấy lồng ngực của cô ấy lên xuống. Cô gần như tin rằng cô gái kia đã bị biến thành đá.

Tuy nhiên, Wednesday chú ý rằng đôi mắt xanh của cô ấy có vẻ đượm buồn . Chúng không lấp lánh như bình thường, không lấp lánh đầy tò mò và tinh nghịch. Không, chúng trông vô cùng đơn sắc, bình thường và nhàm chán.

Có gì đó không ổn và Wednesday không hài lòng với nó. Bụng cô đau trong khi cổ họng cô thắt lại và cô không muốn thừa nhận điều đó, nhưng cô lo lắng.

Thật kinh khủng.

Cô luôn kiểm soát các cảm xúc trên khuôn mặt mình và đeo một chiếc mặt nạ thờ ơ. Wednesday không thể quan tâm đến Enid hôm nay, không, cô có quá nhiều điều cần phải suy nghĩ về việc gia đình cô sẽ đến hôm nay–

Ngày gia đình. Trời ạ, Wednesday sao có thể quên được! Cô đúng là một kẻ ngốc mà.

Những bước chân của cô có chủ ý khi cô tiến đến bên Enid. Wednesday đã không chú ý rằng đôi mắt của mình đã dịu đi như thế nào khi nhìn người sói. Cô coi thường hình ảnh phản chiếu của chính mình. Đó không phải là Wednesday Addams. Bản sao đang nhìn lại cô ấy là một người nào đó giống con người hơn, chứa đầy những cảm xúc mà cô không muốn đối mặt. Và cô sẽ không– không thể thừa nhận rằng cô- Wednesday chỉ dùng ánh mắt này chỉ dành riêng cho một người.

Enid Sinclair.

"Enid." Cô muốn tự cắt lưỡi mình khi nghe thấy giọng nói mình trở nên dịu dàng như thế nào. Các tĩnh mạch của cô bắt đầu nóng lên và một ngọn lửa bùng phát trong ngực. Mùi dâu tây nồng trên người Enid và Wednesday không thể rũ nó ra khỏi mũi. Cô chú ý rằng cô gái này đã không ăn bất cứ cái gì vào đêm qua. Không có mùi của đồ ăn nhẹ tỏa ra từ cô ấy. Những quả dâu tây rất đáng yêu và Wednesday thích nó nhưng– chết tiệt, cô không thể nhớ được mùi Twinkie cũ.

Cô coi thường Enid vì đã khiến cô có những cảm xúc như vậy.

Wednesday hắng giọng và nó kéo Enid ra khỏi trạng thái xuất thần của cô ấy. Đôi mắt mê mang đó khóa chặt vào Wednesday và Wednesday biết rằng cô ấy đã trở lại.

Cô phớt lờ cách trái tim mình đập trong lồng ngực, nó cầu xin được lắng nghe và khao khát cô gái tóc vàng. Cô cũng sẽ bỏ qua khao khát được ôm Enid trong vòng tay khi nhìn thấy nỗi buồn sâu thẩm, chứa đầy trong đôi mắt xanh hoàn hảo của cô ấy.

Trong khoảng thời gian mà giọng nói của Enid lấp đầy không gian của họ, cô ấy đã kể cho Wednesday một khoảng thời gian về cuộc đời mình. Và với một vài lời năn nỉ, Wednesday đã kể cho Enid nghe về cuộc đời của chính cô. Và bây giờ, chủ đề về gia đình lại xuất hiện.

Gia đình Sinclairs là những người kinh khủng và Wednesday định nghĩa là điều đó theo một cách xúc phạm.

Trái tim của cô đã tự xé ra từng mảnh, chỉ còn lại một lời mô tả thô sơ mà Enid đã nói với Wednesday về mẹ và cha cô ấy. Cô ấy đã nói tất cả những điều đó một cách thản nhiên như thể đó là điều bình thường.

"Ừ, sau đó mẹ gọi tớ là nỗi thất vọng vì tớ không thể biến đổi–một lần nữa." Tiếng cười của cô ấy trở nên gượng gạo và... không đúng lắm. Cô cảm thấy trán mình nhăn lại, cảm thấy hơi thở của cô như ngừng lại, và cô có thể cảm thấy cơn thịnh nộ đang bùng cháy bên trong. Cô đã ngồi dậy, trong khi Enid nằm nghiêng. Wednesday phải di chuyển sự chú ý của mình đi nếu không cô sẽ tức điên lên mất. Enid là một triệu thứ trên đời nhưng 'sự thất vọng' không phải là một trong số đó.

Cô thoát khỏi ký ức và tập trung trở lại vào vấn đề trước mắt. Enid hiện đang nhìn thẳng vào Wednesday và kiên nhẫn quan sát cô. Wednesday không thể chịu được việc đôi môi của cô ấy cụp xuống, không có nụ cười rạng rỡ hay nụ cười tinh nghịch, chỉ là cam chịu.

Wednesday có thể đốt cái trường này nếu nó làm cô ấy trở lại như trước.

"Chúng ta có thể chạy trốn." Lời nói của cô lao ra trước khi dây thần kinh của cô kịp suy nghĩ. "Học sinh mất tích hàng ngày, sẽ không ai quan tâm nếu chúng ta không ở đây ngày hôm nay." Giọng nói của cô hoàn toàn quá nhẹ nhàng, quá quan tâm, nhưng cô không thể tự chỉnh lại được nữa. "Tôi đã tìm thấy một hang động bí mật và chú Fester đã trang trí nó thành một ngôi nhà đáng yêu." Buồn cười thật. Wednesday không còn giống chính mình nữa khi nói ra những điều này và với một giọng điệu thảm hại.

Một nụ cười nhẹ nở trên khuôn mặt của Enid, cô ấy cười khúc khích khi cố lảng tránh ánh mắt của cô. Wednesday bắt đầu đuổi theo đôi mắt của cô ấy dù trong lòng cô đang tự mắng mình.

"Cảm ơn, Addams. Nhưng bố mẹ tớ chắc chắn sẽ chú ý." Cô ấy lắc đầu trước khi bỏ đi và tiến về phía chiếc ba lô của mình ở cửa. "Hơn nữa, tớ là con của họ. Dù sao thì tớ cũng là một Sinclair." Cô ấy cắn câu cuối cùng đó, một chất độc ngấm vào giọng điệu của cô ấy.

Nó rất hấp dẫn nhưng Wednesday không thể tập trung vào việc đó ngay bây giờ.

"Hẹn gặp lại sau, Addams." Những lời nói lấp đầy cổ họng cô và cố gắng  trốn thoát ra ngoài và cô đang tìm một lý do hợp lý nào đó để khiến Enid bỏ chạy cùng cô.

"Và cảm ơn vì đã quan tâm."

Cánh cửa đóng lại và Wednesday có thể cảm nhận được có một đám mây đáng sợ bao trùm Nevermore.

Cô nên thấy điều này thú vị.

————

"Morticia và Gomez! Thật tuyệt khi được gặp hai người!"

Một người tiến về phía gia đình Addams. Wednesday sử dụng thời điểm này để trốn khỏi gia đình, họ sẽ hiểu cho sự vắng mặt của cô. Bên cạnh đó, họ đang tập trung nhiều hơn vào việc hồi tưởng lại những cuộc phiêu lưu trong quá khứ của mình tại cái hố địa ngục này. Và nếu Wednesday phải nghe một lần nữa "À vâng, đây là nơi bố đã nói với mẹ con rằng bố yêu bà lần thứ 245", cô sẽ thực sự giết một ai đó.

Bước chân của cô nhanh và lặng lẽ khi cô ấy biến mất sau góc đá. Cô biết ơn vì cha cô đã luôn dạy cô tầm quan trọng của việc tàng hình. Nó đã có ích nhiều hơn so với trước đây.

Gió nhẹ nổi lên và Wednesday có thể cảm thấy các ngón tay của cô bắt đầu tê cứng lại, xương cô nhức nhối vì lạnh. Bầu trời xám xịt tập trung những đám mây dày lơ lửng, báo trước khả năng tuyết sắp rơi.

Wednesday nhăn nhó nghĩ đến căn phòng ký túc xá vốn đã lạnh thấu xương của mình, đêm lạnh sắp tới chắc chắn sẽ khiến cô bị hạ thân nhiệt. Có lẽ Enid sẽ không phản đối việc chia sẻ giường của cô ấy...một lần nữa.

Ngực cô nóng lên và dòng điện chạy trong huyết quản. Tâm trí cô nhớ lại đêm cách đây vài ngày và làn da của mình trắng bệch hơn như một con ma, cho đến khi cô trở lại bình thường trong vòng tay của Enid. Người sói là máy sưởi cá nhân, máy sưởi cá nhân của Wednesday. Ai đó sẽ phải bị dìm nước đến chết nếu bắt cô thừa nhận rằng cô đã dành hầu hết các đêm để gắn bó với cô gái tóc bông. Cái ôm của cô ấy khắc sâu vào ký ức của Wednesday, mùi hương của cô ấy bám vào từng mảnh quần áo của cô và giọng nói trầm lắng của cô ấy vang vọng trong đầu cô.

Wednesday được bao bọc bởi Enid.

Đôi chân của cô đưa cô đi vòng quanh khuôn viên một cách không mục đích hoặc có thể giả định như vậy vào Wednesday. Cô đi ngang qua các bạn học cùng với gia đình của họ, họ đang đưa gia đình mình đi tham quan xung quanh và cười đùa với họ, giới thiệu họ với những người bạn mà mình đã kết giao. Wednesday ghét việc cô gật đầu ngắn với Yoko khi cô ấy đi ngang qua, cô ấy đã dần dần tiếp cận làm bạn với Wednesday. Không thân bằng Enid nhưng thật tuyệt khi có thêm một người bạn nữa.

Enid...

Bằng cách nào đó, nó luôn dẫn cô suy nghĩ đến cô ấy, Wednesday tìm kiếm Enid trong đám đông và sự kiện. Ngay cả khi không có suy nghĩ tỉnh táo, cơ thể cô vẫn biết cô đang ở đâu và cố tìm kiếm vị trí của cô ấy như một con chó săn.

Cơ thể lại ngân nga một lần nữa và cảm xúc của khẽ nói với cô trong lồng ngực khi cô nhìn chằm chằm vào Enid. Làn sóng tình cảm vô hình tràn vào Addams và cầu xin cô hãy ở bên cầu vồng tai họa. Đôi chân của cô lê bước và tâm trí cô cố gắng hình thành một số lý do trong trường hợp Enid thắc mắc.

Nhưng, mắt cô bắt gặp hai bóng người đang đứng trước mặt Enid và Wednesday đột ngột dừng lại. Sương mù bắt đầu dày đặc trong tâm trí khi nhìn thấy Enid trông không giống Enid một chút nào.

Cô ấy trông thiếu sức sống. Đôi mắt của cô ấy có vẻ trũng sâu và quầng mắt của cô ấy nặng hơn. Không có tia sáng nào phát ra từ đôi mắt rực rỡ của cô ấy, không có nụ cười quyến rũ khiến Wednesday quặn thắt trong bụng, không có tiếng cười vang khắp sân thu hút mọi người.

Không, cô ấy trông đơn sắc. Một bản phác thảo sơ sài về cô gái chạy loạn xạ trong tâm trí Wednesday. Đây không phải là Enid của cô ấy.

Esther và Murray Sinclair đều đứng cao, ưỡn ngực và hếch mũi. Wednesday lườm khi cô nhìn họ chế nhạo cô ấy khi những gia đình khác đi ngang qua. Ánh mắt cô đanh lại khi cô nhận thấy vai của Enid rũ xuống vì xấu hổ và cách cô ấy thu mình lại.

Trong những tháng ngắn ngủi, Wednesday đã biết Enid, cô đã thấy cô ấy trở thành một người rất tự tin. Cô ấy không còn là bao cát của lũ bắt nạt nữa, không, thay vào đó, cô ấy đáp trả lại mọi người, nói lên ý kiến cá nhân và dần dần không còn quan tâm đến những gì người khác nghĩ. Nói chung, Wednesday thực sự rất tự hào về Enid.

Và chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, cha mẹ cô ấy đã hoàn toàn xé nát cô ấy.

Cô thu hẹp tầm nhìn của mình và đi thẳng đến gia đình Sinclairs. Gió nổi lên nhiều hơn và làm má cô bỏng rát, cô cũng lưu ý rằng Enid rõ ràng đang rùng mình. Wednesday dừng lại một chút, nấp sau Enid. Đủ gần để nghe lén nhưng hy vọng là đủ xa để chiếc mũi đã được huấn luyện của Enid không phát hiện ra mùi của cô.

"Enid, thật luôn à." Giọng của Esther vang vọng trong không khí và lọt vào tai của Wednesday. "Con không thể biến hình, con không thể tìm được bạn tình, và bây giờ con thậm chí không thể điều chỉnh nhiệt độ của mình." Máu của cô biến thành dung nham khi cô nhìn Esther đang đảo mắt. "Thành thật mà nói, con bây giờ đang trở nên thật thảm hại."

Cảm xúc chưa bao giờ dễ dàng đến với Wednesday như vậy. Chúng khiến cô bối rối vô cùng, khiến đầu óc cô quay cuồng và đôi khi khiến cô quá choáng ngợp. Cô cảm nhận từng cảm xúc sâu sắc đến mức tất cả trở nên quá sức và cô ấy muốn rút lui và trốn đi.

Nhưng, tức giận? Wednesday thực tế đã quen với nó.

Máu của cô như ngọn lửa thiêu đốt, đốt cháy mọi thứ trên đường đi của nó. Trái tim cô co thắt và xoắn lại theo cách khó chịu nhất trong lồng ngực.

"Έχει δίκιο η μητέρα σου, αγαπητέ . (Mẹ con nói đúng đấy.)" Murray bắt đầu, lông mày của anh ta nhíu lại. "Con phải giỏi một thứ gì đó. Móng vuốt nhỏ của con chỉ là trò đáng xấu hổ của những kẻ bịp bợm và nhà Sinclair chúng ta không phải là lũ bịp bợm." Anh thở dài, thêm axit vào vết thương.

"Mẹ chỉ ước con sẽ giống như em họ của mình, Cassandra." Esther thở dài. Enid thậm chí còn thu mình lại nhiều hơn.

"Phải, một Sinclair giỏi và mạnh mẽ. Con bé biến hình lúc 6 tuổi ! Con đã làm gì lúc 6 tuổi? À đúng rồi, thất bại trong việc hú, đúng vậy." Cả hai cùng cười lớn. Họ đang hạ thấp cô gái nổi bậc nhất ở trường một cách công khai. Wednesday quan sát những người đi ngang qua và cô trừng mắt nhìn từng người, thách ai đó cười theo họ.

Tất cả những cảm xúc trong cô đều đang là hét để được giải thoát; cảm giác đau đớn, giận dữ và buồn bã, tất cả đều dồn dập bên trong cô và nó bắt đầu che mờ lý trí của cô. Cơn tức giận chết người của Addams đang dâng lên cổ họng và khóa chặt tâm trí cô. Wednesday cố gắng kiểm soát bản thân, khiến mình bình tĩnh lại. Cô là người luôn tính toán, xảo quyệt và trên hết là rất điềm tĩnh. Cô không bao giờ để cảm xúc chi phối bất kỳ khía cạnh nào trong cuộc sống của mình. Cô sẽ không bao giờ được biết đến như một người bị cảm xúc chi phối, cô sẽ không phục tùng chúng.

Đó là cho đến khi người sói rạng rỡ sống động nhất bước vào thế giới đen tối của cô.

Wednesday đã mất kiểm soát và tầm nhìn của cô bắt đầu thu hẹp lại. Mọi xung quanh mờ dần và tất cả những gì cô có thể nhìn thấy là khuôn mặt kinh tởm của Esther và Murray. Thính giác của cô đã bị lãng quên, chỉ có thể nghe thấy tiếng máu chảy ào ạt và tiếng tim đập thình thịch. Sợi rơm cuối cùng của cô bị xé vụn khi Enid cúi đầu và cố gắng lau nước mắt một cách kín đáo.

Wednesday lao về phía trước và đứng trước che Enid, chặn cha mẹ Sinclairs khỏi cô ấy. Wednesday cong môi khi nhìn gia đình Sinclair đã ngừng cười. Nếu có bất cứ điều gì mà cô không thể làm được ngay lúc này thì đó là giả vờ.

"Oh! Well, xin chào, uhh," Esther dừng lại khi cô nhìn qua Wednesday. "Cháu yêu." Cô ấy nghẹn lời. "Với tất cả màu đen đó, cô đoán cháu là một Addams."

"Wednesday, cậu đang làm gì vậy?" Enid thì thầm và Wednesday có thể cảm thấy bên trong cô vỡ vụn khi nghe thấy nỗi đau ẩn giấu trong giọng nói của Enid.

"Hai người là cha mẹ thất bại và đáng bị cắt lưỡi và khâu cổ họng."

Mọi thứ dừng lại. Gió tắt, tiếng trò chuyện trong sân biến mất, và mọi hơi thở như nghẹn lại. Sự căng thẳng dày đặc và chúng chỉ tạo nên sự phấn khích ở cô gái tóc đen.

Murray là người đầu tiên thoát khỏi cú sốc. Làn da xanh xao của anh ta bắt đầu ửng đỏ. "Sao mày dám-"

"Mấy người cảm thấy thế nào khi ở độ tuổi tiền sử mà còn cảm thấy vui khi bắt nạt con mình?" Cô ấy nói ra một cách dễ dàng và không do dự. Một tia thỏa mãn thắp sáng lồng ngực cô khi thấy hai người cao lớn ấy quẫn trí đến như thế nào.

"Wednesday-" Giọng nói nhẹ nhàng của Enid vang lên, nhưng người phụ nữ đối diện đã cắt ngang.

"Tiền sử? !" Esther rít lên. "Mày có biết mày đang nói chuyện với ai không?!"

Wednesday nhìn chằm chằm không chớp vào mắt Esther. Đôi mắt của cô luôn là một thứ vũ khí tuyệt vời, màu đen thăm thẳm khiến họ khó chịu, nhất là khi ánh mắt khóa chặt họ. Chúng xuyên qua những bức tường giả dối và xé toạc những lời nói thật trong hầu hết những người bình thường và Wednesday sẽ tự nguyền rủa nếu có người sói nào tránh được.

"Cả hai người đều là những kẻ bắt nạt. Hai người có muốn biết tôi đã làm gì với nhóm bắt nạt cuối cùng không? Tôi chắc chắn rằng chúng không bao giờ có thể sinh sản nữa. Đó chỉ là... âm mưu giết người nhưng với tất cả những nếp nhăn và cái đầu hói của hai người, tôi chắc rằng tôi có thể dễ dàng hoàn thành công việc." Mỗi từ được nhấn mạnh một cách chính xác và Wesnesday thích thú với những phản ứng mà cô ấy nhận được.

Da của Murray đã bị nhuốm một màu đỏ và đôi mắt của anh ta chuyển sang màu vàng độc ác, con thú của chính anh ta nằm ngay dưới bề mặt. Khuôn mặt của Esther méo mó theo cách khó chịu nhất khi cô ấy khoanh tay trước ngực mình.

Wednesday thực hiện một bước tiến đầy thử thách, xâm chiếm không gian của họ và khống chế họ theo ý mình. Cô không sai , Esther lùi lại một bước. Thật là một kẻ hèn nhát.

"Đừng bao giờ, nói chuyện với Enid như thế một lần nữa." Cô ấy nói đều đều, mỗi từ là một lời cảnh báo với họ. "Cậu ấy thông minh, hóm hỉnh, can đảm và là người trung thành nhất mà tôi từng gặp. Cậu ấy không phải là một nỗi thất vọng và cậu ấy xứng đáng tốt hơn hai người."

"Nghe đây này, đồ quái dị." Murray bước lên với chiếc răng nanh thò ra. "Chúng tôi là Sinclairs. Gia tộc Sói danh giá nhất ở đây." Giọng điệu của anh ấy đầy kiêu ngạo và anh ấy nói chuyện với Wednesday như thể cô ấy ở dưới anh ấy. "Kể cả con bé không là nửa-sói, sự thất vọng về một đứa con gái–"

Hơi thở của cô nghẹn lại và hệ thống của cô bốc cháy trong những vụ nổ giận dữ và hủy diệt. Tâm trí cô trống rỗng, tầm nhìn của cô phủ một màu nâu sẫm, và cô đột nhiên nhận ra rằng Enid đang nắm lấy cánh tay trái của cô, thời gian động lại vài giây. Wednesday biết rằng Murray đang tiếp tục tự cao, tự tin rằng anh ta thực sự đang chiến thắng trong cuộc chiến này. Cô có thể thấy cách môi anh ta cong lên và những giọt nước bọt bắn ra từ miệng. Cô biết thời gian thực sự không dừng lại đối với cô, và sự thù địch đang bùng nổ trong cô cầu xin cô phải làm gì đó.

Nó xuất hiện như một đoạn phim ngắn trôi nhanh trong mắt của Wednesday, giống như một bộ phim hoạt họa cũ kỹ. Cô có thể nhìn thấy hầu hết những gì vừa xảy ra, nhưng có một số chi tiết đã bị mất trong phim.

Những gì cô biết, là đốt ngón tay phải của cô đau nhói. Cô nhìn thấy làn da của mình bị rách trên chiếc nhẫn và ngón tay út đỏ. Cô cũng chú ý rằng Murray không còn ở trong tầm nhìn của cô nữa, thay vào đó anh ta bật ngã và va chạm với Esther.

Mãi cho đến khi bàn tay ấm áp của Enid bao lấy bàn tay bị thương của Wednesday, tâm trí cô mới chậm lại và trở lại tốc độ bình thường.

"Tớ -Wednesday, chuyện- tớ," Enid lóng ngóng từng từ. Đôi mắt của cô ấy đảo quanh khuôn mặt của Wednesday với một cái gì đó trông giống như sự ngưỡng mộ tỏa sáng trong màu xanh thẳm. Luồng điện chạy cơ thể, làm bàn tay của cô ngứa ran khi ngón tay cái của Enid xoa vẽ những vòng tròn mềm mại trên các đốt ngón tay của cô. Miệng cô ấy há hốc ra vì sốc và Wednesday nhận thấy rằng cô ấy đã cắn mạnh môi dưới của mình.

Tất nhiên, cô nhận thấy điều đó. Cô để ý mọi thứ về người sói. Cô nhận thấy rằng Enid là một người hay lo lắng; cô ấy cắn móng tay vào những ngày kiểm tra, cô ấy xoắn tóc trước đám đông và chân cô ấy run lên khi bị trả bài trong lớp. Cô nhận thấy rằng khi cô ấy căng thẳng, cô ấy sẽ không ăn và từ chối cắn nhỏ nhất kể cả là thức ăn của Wednesday cho cô. Cô cũng biết rằng Enid là một người ồn ào và hoạt bát và cô ấy không thích sự im lặng, nhưng chịu đựng điều đó vì Wednesday. Wednesday biết tất cả những điều này và dù họ chưa–

Cô vừa để Enid tự lo cho mình ngày hôm nay. Cô ấy đã cho thấy rằng có điều gì đó không ổn, rằng Enid không cảm thấy an toàn và rằng cô ấy cần được giúp đỡ. Chắc chắn, Wednesday đã cố gắng giúp đỡ, nhưng lẽ ra cô nên cố gắng hơn nữa. Lẽ ra cô nên đánh cắp Enid và bắt cóc cô ấy. Ít nhất, Wednesday đáng lẽ phải đi cùng cô ấy, ở bên cạnh cô ấy cả ngày. Có thể sau đó, chuỗi sự kiện này có thể đã diễn ra theo cách khác.

"Ρε γαμημένο σκατά!(Mẹ kiếp!) Đồ xấu xí, khốn nạn, xin lỗi thật một màn trình diễn quái dị!" Giọng của Murray bùng nổ và nếu phút trước không có đám đông, thì bây giờ chắc chắn có một đám đông. "Tôi sẽ có đầu của cô cho việc này! Đồ thảm hại–"

"Đừng nói chuyện với cậu ấy như thế!" Enid gầm lên một tiếng gầm gừ nhỏ phát ra từ cô ấy. "Con không quan tâm nếu bố coi thường con và khiến con cảm thấy mình vô giá trị, nhưng," tay cô ấy rời khỏi tay Wednesday. Lần này, cô ấy đứng sừng sững trước Wednesday, những chiếc móng vuốt đầy màu sắc của chính cô ấy dài ra. "Đừng bao giờ nói chuyện với ΦΕΓΓΑΡΙ μου (Mặt trăng của con) như thế nữa."

Một cảm xúc mới dâng lên trong lồng ngực của Wednesday. Nó bùng cháy như sự tức giận của cô, nhưng điều này cảm giác...thoải mái hơn? Nó không đâm vào cô, nhưng nó làm cho xương của cô ấy rung lên và nó ngập sâu trong bụng cô. Và nó ngày càng nhiều hơn khi cô nhìn chằm chằm vào Enid.

Esther thở hổn hển và đẩy Murray qua, móng vuốt của chính cô ta cũng giơ ra. "Làm sao con dám lớn tiếng với bố mẹ! Bọn ta mới là GIA ĐÌNH của con!"

"Nhưng Wednesday đã chấp nhận con hơn so với bố mẹ!" Cô bước một bước đầy tự tin về phía trước, đối đầu với Esther. "Chắc chắn là cậu ấy có thể hơi thô lỗ, nhưng cậu ấy thông minh, dũng cảm, hài hước và đằng sau chúng, cậu ấy thực sự rất, rất tốt bụng! Và cậu ấy nói đúng, con xứng đáng tốt hơn."

"Είσαι νεκρός για εμάς(Con chết chắc với bố mẹ)." Esther gầm gừ qua kẽ răng.

"Ας είναι.(Thử xem)" Enid bật lại, nọc độc chảy ra từ lời nói của cô ấy. Sau đó, cô ấy quay gót và nắm lấy cổ tay của Wednesday.

Enid lướt nhanh qua đám đông và Wednesday cố hết sức lườm mọi người. Đã có hàng ngàn lời thì thầm và mọi người nhìn chằm chằm vào họ khi họ lướt đi qua. Đây chắc chắn sẽ là chủ đề bàn tán của cả trường trong ít nhất một tuần và Wednesday có thể xử lý tất cả những lời đàm tiếu liên quan đến mình. Nhưng Enid?

Họ tiếp tục băng qua sân trường và luồng không khí ấm áp bên trong làm cay mắt Wednesday. Mặt cô bắt đầu tan chảy và cô đã không nhận ra bên ngoài lạnh cóng như thế nào nữa.

Enid vội vàng đưa họ vào phòng và Wednesday đã cảm thấy thoải mái hơn. Không còn những con mắt tò mò nữa, bây giờ chỉ có hai người họ.

Bầu không khí đó lại bắt đầu. Sự quanh co rối rắm,cô muốn ôm lấy Enid và an ủi cô ấy. Cô biết rằng Enid cũng cần nó. Những gì vừa xảy ra ngoài đó, cô ấy chắc sẽ hoảng loạn trong vài phút nữa.

Không nói lời nào, Enid dẫn Wednesday đến giường của mình và ra hiệu cho cô ấy ngồi. Lần đầu tiên, Wednesday tuân theo và Enid biến mất vào phòng tắm của họ.

Sự cô độc mang đến cho Wednesday cơ hội để thu mình lại và trấn tĩnh tâm trí. Cảm xúc của cô đã phát huy hết sức mạnh và tất cả đã khiến cô kiệt sức, hoàn toàn hút lấy sự sống của cô. Về lý thuyết nghe có vẻ tuyệt vời, nhưng ngay bây giờ, Wednesday có thể làm được nếu không có nó. Cơ thể cô đau nhức và cô muốn được lên giường và ngủ cho đến hết ngày. Một cơn đau đầu âm ỉ hình thành ngay khi tay phải của cô bắt đầu cứng lại.

Nó bị bầm tím nhưng may mắn là không có gì bị gãy hoặc nứt. Sẽ xấu hổ đến mức nào nếu nó thực sự như vậy? Đấm ai đó chỉ để làm gãy tay mình, nghe thật thảm hại.

Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng thu hút sự chú ý của cô ấy và Enid lê bước đến chỗ cô ấy, trên tay là hộp sơ cứu.

Cô định mở miệng để phản đối, nhưng Enid nhìn cô bằng ánh mắt cầu xin và cô nhượng bộ.

Chúa ơi, cô gái này có quá nhiều quyền lực đối với cô.

Họ ngồi im lặng, bình thường thì dễ chịu lắm nhưng lúc này Wednesday cảm nhận được không khí ngột ngạt đến nhường nào. Những từ chưa nói ra va chạm trong tâm trí của cả hai và Wednesday dường như không thể hình thành những từ phù hợp để nói. Cô ấy đã quá phân tâm bởi người sói.

Cô ấy lần theo từng inch trên khuôn mặt của Enid. Độ dốc của mũi, gò má cân đối và đường viền hàm sắc nhọn khiến tất cả các tác phẩm điêu khắc của Praxiteles không còn đặc sắc như kiệt tác trước mắt cô. Đôi mắt cô ấy tránh ánh nhìn của Wednesday và dán chặt vào bàn tay đang chảy máu. Cô ấy thật tinh tế khi dọn dẹp khu vực, những cái chạm nhẹ như lông vũ khiến cánh tay của Wednesday nổi ngứa ngáy. Thay vào đó, tất cả những bàn chải mềm mại bằng ngón tay của cô ấy đều khiến Wednesday khao khát được ôm lấy cô ấy. Cô gần như không thể chịu đựng được. Trái tim cô loạn nhịp khi đôi mắt của Enid liếc nhìn cô.

Màu đen có thể là màu yêu thích của cô, nhưng màu xanh lam đang trở thành màu đứng thứ hai.

Cô cần giành lại quyền kiểm soát mình nếu không cảm giác đang cào xé cổ họng cô sẽ tràn ra ngoài. "Tôi đã đấm chính xác." Giọng của cô quá nhỏ và nó hơi vỡ ra. "Tôi hơi bị xúc phạm khi bị chiếm mất vị trí. Hình như tôi đã làm sai và làm hỏng thứ gì đó." Cuối cùng, cô thêm một nụ cười yếu ớt, hy vọng nhận được phản hồi nhẹ nhàng.

Enid nhìn chằm chằm một lúc và Wednesday có thể cô ấy sẽ kể ra hàng triệu suy nghĩ và lời nói lướt qua đầu cô ấy. Quá nhiều điều đã xảy ra và Wednesday sẽ kiên nhẫn với cô ấy. Enid xứng đáng với điều đó.

Những vụ nổ nhỏ bắt đầu khi Enid xoa ngón tay cái lên các đốt ngón tay. Cánh tay cô ngứa ran và cảm giác hưng phấn trào dâng sau gáy. Chuyển động của cô ấy chậm và rải rác, thỉnh thoảng lại dừng lại và mỗi vị trí đó đều bùng cháy trong Wednesdaymột cách dễ chịu.

"Addams, cậu đã đấm một người sói, đặc biệt là một thủ lĩnh bầy lâu đời như cha tớ." Cô ấy bắt đầu và giọng điệu của cô ấy đầy kinh ngạc và bối rối. "Tất nhiên, tay của cậu có thể bị gãy." Giọng nói của cô ấy có chút cắn rứt và Wednesday biết rằng Enid ghét điều đó khi cô đặt mình vào tình thế nguy hiểm.

"Tôi đã biết tung một cú đấm đúng cách từ khi lên 3. Nó không bị gãy."

Enid giận dữ và đảo mắt. "Đó không phải vấn đề. Người sói có xương chắc khỏe hơn con người." Giọng cô nhỏ dần khi cô tiếp tục băng bó vết rách của Wednesday.

Thứ gì đó gặm nhấm ruột của Wednesday, một trực giác sâu sắc. Cách Enid nói 'người sói' giống như cô ấy đang đề cập đến một loài riêng biệt và không bao gồm chính cô ấy. Wednesday có thể biết bởi vì cô ấy biết rõ giọng nói của Enid, giọng điệu của cô ấy, sự biến điệu, trọng âm nhỏ nhất, cô biết tất cả.

"Sao cậu lại nói như vậy?" Cô thì thầm với sự quan tâm quá nhiều đến giọng điệu của chính mình.

"Cái gì, Addams?" Cô ấy lầm bầm và lãng tránh giao tiếp bằng mắt. Cô ấy đặt tay lên vết thương của Wednesday vuốt ve nó. Đầu cô tràn ngập những cảm xúc ầm ĩ và cô cảm thấy những lời thú nhận không mong muốn dâng lên, tuyệt vọng muốn vuột ra khỏi miệng. Suy nghĩ của cô trở nên mơ hồ và một lần nữa, cô cảm thấy mình mất kiểm soát.

Bàn tay của cô ấy tự di chuyển và đan xen các ngón tay của họ với nhau. Ngực cô rung lên và đôi môi của cô ấy nhếch lên khi nghe Enid hít một hơi nhỏ. Cô ấy căng thẳng một lúc trước khi thả lỏng tay vào Wednesday. Bàn tay cô ấy ấm áp, mạnh mẽ và có gì đó mang lại cảm giác...an toàn. Cô ngạc nhiên khi thấy bàn tay của Enid đẹp như thế nào. Sự tương phản của họ về màu da, màu sắc khác nhau của móng tay, làn da mịn màng hoàn hảo của cô ấy và bàn tay đầy sẹo cũ của Wednesday. Tất cả đều rất hòa hợp và cô tự hỏi làm thế nào mà trước đây cô không nhận ra.

"Làm thế nào cậu nói như vậy . Giống như cậu không phải là một trong số chúng." Enid cuối cùng cũng đối diện ánh mắt của cô và Wednesday sẽ không ngại đắm chìm trong chúng.

"Cậu không nghe thấy sao? Tớ là một nửa người sói. Điều tốt nhất tớ có thể làm mọc ra móng vuốt." Đôi mắt cô ấy cụp xuống vì xấu hổ và một vệt đỏ bừng trên khuôn mặt. Cô ấy cố gắng rút tay ra, nhưng ý nghĩ về việc bàn tay của Enid không nằm trong tay Wednesday khiến bụng cô thắt lại và trái tim cô tan nát.

Cô siết chặt và kéo tay Enid. Nó thu hút sự chú ý của cô ấy trở lại, nhìn lên Wednesday qua hàng mi của cô ấy. Một thứ gì đó nguy hiểm hơn cả những con bướm xâm chiếm lòng ngực của cô và cô phải kiềm chế bản thân để không nói điều gì đó quá tình cảm.

"Và với những móng vuốt đó, cậu vẫn có thể xé toạc cổ họng và lột da một người đàn ông còn sống. Cậu có thể gây ra sự hỗn loạn và hủy diệt."

Hấp dẫn làm sao. Cô ấy mở ra suy nghĩ trong thời điểm hiện tại.

Enid nhướn mày, nhưng nó vẫn khiến một nụ cười nở trên khuôn mặt cô ấy. Lúc này tim của cô đang ở trên đầu và các tĩnh mạch của mình bơm máu quá nhanh so với mức bình thường.

"Chà, đó có phải là lời khen từ một Wednesday Addams không? Hay tớ chỉ đơn giản là đang mơ thôi." Cô ấy chế nhạo và điều đó không thể ngăn cản Wednesday muốn hôn cô ấy.

Oh.

"Cậu không phải nửa sói. Cậu là một người sói. Người sói dũng cảm và lộng lẫy nhất mà tôi từng thấy. Đừng bao giờ để họ lấy danh hiệu đó từ cậu một lần nữa."

Nụ cười của Enid hơi ngập ngừng và Wednesday bắt gặp một cái gì đó lướt qua mắt cô ấy. Tuy nhiên, nó đến và đi quá nhanh để Wednesday có thể hiểu được nó là cảm xúc gì. Đôi mắt xanh của cô ấy xem xét khuôn mặt của cô và nó quá thân mật. Có điều gì đó về đôi mắt của cô ấy, cách chúng từ từ nhìn Wednesday, khiến cô ấy cảm thấy bị phơi bày. Giống như da của cô đã bị lột ra và Enid đang xử lý nội tạng của cô.

Cô ấy ậm ừ. "Vậy, cậu nghĩ rằng tớ rất đẹp?" Cô ấy trêu chọc khi tiếng cười khúc khích của cô ấy bắt đầu và Wednesday có thể cảm thấy mặt cô nóng lên. Cô tự mắng mình vì đã để mất kiểm soát và nói ra nó.

"Tôi ghê tởm cậu, Sinclair."

Tiếng cười của nhỏ dần và cô ấy nhún vai. "Đừng nghĩ tớ còn giống một Sinclair nữa."

Wednesday gật đầu trầm ngâm. Không,tất nhiên là không, sẽ không hợp lý nếu cô gọi Enid bằng cái tên đó nữa. Mặc dù, Wednesday sẽ nhớ nó. Đó là một phần của điệu nhảy họ làm hàng ngày. Nhưng có lẽ, một bước mới có thể được thêm vào.

"Cậu chỉ nên là Enid Addams." Ý nghĩ thoát ra trước khi Wednesday có thời gian để xử lý nó một cách đầy đủ. Cô chỉ biết ơn đôi khi Enid có thể đần độn .

Cô ấy sợ hãi và kéo hai bàn tay vẫn đang nắm chặt của họ vào ngực mình. "Đó có phải là cách cậu cầu hôn tớ không, Addams?" Cô ấy nhếch mép và Wednesday không thể biết cô ấy muốn đâm hay hôn cô ấy.

"Tất nhiên là không rồi." Cô đảo mắt trước trò đùa nhưng ghét phải thừa nhận rằng cô muốn nở một nụ cười toe toét. "Tuy nhiên–" miệng cô trở nên khô khốc và lời nói của cô nghẹn lại trong cổ họng.

Lần đầu tiên trong đời, cô không nghĩ thấu đáo về điều này. Cô không tính trước mà tỉ mỉ nghĩ ra từng chữ. Cô đã không cẩn thận suy nghĩ  và lập kế hoạch dự phòng cho bất kỳ phản ứng nào mà Enid sẽ đưa ra.

Miệng cô hơi há ra và cô như đóng băng tại chỗ. Enid cảm nhận được cuộc đấu tranh trong cô và cô bỏ chiếc mặt nạ cáu kỉnh của mình để thay vào đó là đôi mắt quan tâm và nụ cười khích lệ.

"Tuy nhiên, cái gì?" Bây giờ, cả hai ngón tay cái của cô ấy chà xát lên bàn tay của Wednesday, tạo ra những đường vân vô hình. Cô ấy hơi nghiêng đầu, một vài sợi tóc rơi xuống gò má, và Wednesday hoàn toàn tin rằng trái tim cô đã nằm trong tay Enid.

"Đó là mở đầu cho lời đề nghị hẹn hò của tôi." Cô nói một cách rõ ràng và tự tin.

Toàn bộ cơ thể của Enid dựng thẳng lên. Bàn tay của cô ấy buông xuống rời Wednesday và đôi mắt của cô ấy to gấp đôi. Cô ấy trông giống như một con nai bị đèn pha chiếu vào và Wednesday đã nhìn thấy nó.

Dễ thương. Quá dễ thương. Chúa ơi, cô buồn nôn với chính mình.

"Đây có phải một trò đùa? Tớ có nghe nhầm không và 'hẹn hò' có nghĩa là một đêm nữa để săn quái vật?"

Lông mày của cô nhíu lại. Cô nghĩ rằng cô khá rõ ràng với lời nói của mình. "Tại sao tôi lại nói đùa về sự khao khát muốn hẹn hò với cậu một cách lãng mạn? Và tôi cũng chưa bao giờ gọi cuộc điều tra của chúng ta là một 'cuộc hẹn hò'". Cô giải thích rõ hơn.

Tuy nhiên, Enid vẫn tiếp tục nhìn chăm chú, mắt cô ấy đảo qua đảo lại giữa mắt trái và mắt phải của Wednesday. Cô cho phép nhìn chằm chằm và kiểm tra, Wednesday hiểu rằng có lẽ Enid có thể bị sốc và bối rối, nhưng không có dấu hiệu nào? Chẳng phải họ đang tán tỉnh nhau sao? Thừa nhận, phải mất đến vài phút Wednesday mới nhận ra. Nhưng, cô cho rằng Enid đã biết. Chắc chắn, những lời nói khô khan của Wednesday và thái độ 'khó ưa' của cô có thể bị hiểu sai, nhưng cô chắc chắn rằng Enid có thể thích cô suốt thời gian qua.

Wednesday luôn tận hưởng sự im lặng, nhưng sự im lặng này thật khó chịu. Cổ họng cô nghẹn lại và đột nhiên cô cảm thấy mình như một đứa trẻ 7 tuổi vừa làm điều gì đó đáng xấu hổ và nhận ra nó lỗi lầm của mình .

Cô hắng giọng và nuốt niềm tự hào của mình. "Tôi xin lỗi nếu tôi đã hiểu sai mọi thứ. Sự im lặng của cậu là đủ và tôi có thể tự chuyển sang–"

Enid nhanh chóng, nhưng cẩn thận, nắm lấy khuôn mặt của Wednesday. Tay cô ấy hơi run, nhưng điều đó không ngăn được cảm giác bồn chồn trong Wednesday. Một nụ cười chậm rãi nở trên khuôn mặt của Enid và đôi mắt của cô ấy cuối cùng cũng nhắm lại, tiến gần hơn Wednesday.

Bàn tay bắt đầu vuốt ve khuôn mặt cô, móng tay cào nhẹ. "Cậu có muốn hẹn hò với một số người sói đầy nắng không?" Giọng nói của cô ấy gần như là một lời thì thầm, giống như một câu hỏi cho chính cô ấy.

"σε λατρεύω.(Tôi yêu cậu)" Wednesday thì thầm đáp lại, tự khen ngợi mình vì đã phát âm đúng. Cô chắc chắn biết mình đúng khi tay của Enid dừng lại, hơi thở của cô ấy cũng dồn dập.

"C-cậu biết tiếng Hy Lạp à?" Cô ấy thốt lên, một vệt đỏ ửng lan lên cổ.

"Tôi bắt đầu học vào cái đêm cậu nói với tôi rằng cậu mang một nửa dòng máu Hy Lạp." Giọng nói của cô đầy tình cảm và cô cố gắng tự trấn tĩnh. Enid thậm chí còn chưa đồng ý hẹn hò. "Tôi luôn muốn có một ngôn ngữ khác." Cô nói thêm, giọng cô nghiêm túc hơn.

Enid thở dồn dập và từng hơi thở lướt qua mặt Wednesday. Khoảng cách gần của họ gần như đáng báo động. Cô hoàn toàn không nhận ra điều đó, cô đã quá mê mẩn Enid. Không khí xung quanh họ dường như co lại và bị hút cạn oxy. Cô hít thở nhanh hơn, sâu hơn và Enid định làm gì?

Có phải cô ấy luôn có màu xanh trong mắt? Thật hấp dẫn.

Enid trở nên táo bạo hơn khi hướng mặt của Wednesday về phía mình. Những ngón tay của cô ấy nhẹ nhàng ôm lấy mặt cô và Wednesday chưa bao giờ cảm thấy chân thành hơn với một ai đó. Cô ấy dừng lại, đôi môi của cô ấy chỉ vừa lướt qua Wednesday.

"Và...cậu còn biết gì nữa không?"

"Bất cứ thứ gì cậu muốn, αγάπη μου.(tình yêu của tôi)" Đó là tất cả những gì cô ấy nhận được và Enid thu hẹp khoảng cách. Một người cuồng phóng hỏa không thể tạo ra những vụ nổ lớn hơn như thế này . Trái tim cô có nguy cơ nổ tung trong lồng ngực. Cái lạnh trong cơ thể của cô, nó biến thành một hơi ấm gây nghiện. Phổi của cô bắt đầu bỏng rát và Wednesday không chắc khi nào nên đẩy ra và–

Enid đang mỉm cười khi hôn Wednesday. Oh wow.

Nó rất dễ lây lan và trước khi cô ấy có thể ngăn mình lại, nụ cười của chính Wednesday đã xuất hiện - nụ cười thực sự của cô ấy. Nụ cười mà cô chỉ dành cho gia đình mình, nụ cười mà không ai ở đây trong cái hố địa ngục này được trải nghiệm.

Ngoại trừ, bây giờ, Enid.

Wednesday là người đầu tiên đẩy ra và mở mắt. Thật vinh dự khi thấy đôi mắt của Enid rung mở, ánh mắt bắt đầu hơi sững sờ.

Chỉ mất một giây để mắt cô ấy nhìn rõ và khóa vào đặc điểm mới trên khuôn mặt của Wednesday.

"Oh my god, cậu có má lúm đồng tiền." Sự ngạc nhiên bao trùm trong giọng nói của cô ấy và Wednesday ước rằng cô sẽ cho Enid thấy nụ cười của mình sớm hơn. Ngón tay cái của cô ấy vuốt ve lúm đồng tiền một cách trìu mến khi mắt cô ấy lướt qua khuôn mặt của Wednesday. "Ai mà ngờ được, Addams Wednesday thật lấp lánh," cô ấy nói khi ngón tay cái lướt trên sống mũi, "và lúm đồng tiền."

Những tiếng cười khúc khích nhỏ nhất biến mất trên Wednesday. "Lấp lánh?"

"Những nốt tàn nhang của cậu." Cô ấy phun ra. "Tớ luôn yêu quý chúng. Bây giờ, tớ có thể nhìn thấy chúng ở cự ly gần." Những ngón tay của cô ấy lướt qua từng cái và Wednesday tự hỏi liệu Enid có đang đếm chúng trong đầu không.

Lửa và điện vụt qua mặt cô. Những cái chạm dịu dàng, yêu thương gần như là quá nhiều đối với cô ấy, những cảm xúc chạy qua người cô ấy như tên lửa. Vì vậy, thật nhiều, chúng cùng một lúc và Wednesday nguyền rủa chúng vì quá khó để giải mã. Đôi mắt cô cay xè với những giọt nước mắt chưa rơi và cô cảm thấy cần phải chạy trốn và nhốt mình lại. Để bình tĩnh lại và sắp xếp lại cảm xúc của mình cho đến khi cô ấy có thể trở lại trạng thái vô cảm. Để giảm cảm xúc của cô ấy xuống, để cô ấy không thể nghe thấy chúng nữa và chúng chỉ có thể ở trên phụ đề. Tuy nhiên, mỗi ngón tay lướt qua nhẹ nhàng của Enid chỉ khiến Wednesday ngày càng tan chảy hơn trong cái chạm của cô ấy. Nó khiến cô muốn ở lại, để cảm xúc kiểm soát mình nếu điều đó có thể được ở lại bên cô ấy. Nó gần như kích thích quá mức nhưng cô khao khát được tiếp xúc với Enid ngay bây giờ và cô biết rằng mình sẽ mong nhớ cô ấy một khi họ rời xa nhau.

Gần như thể Enid đọc được suy nghĩ của cô, bàn tay kia của cô ấy đưa lên và âu yếm khuôn mặt của Wednesday, cả hai ngón tay cái giờ đang lau trên má cô ấy và–

Oh, Wednesday đang khóc. Điều này có thể xảy ra?

Những chiến nội tâm của cô bắt đầu và cô ấy cần phải tự cô lập mình. Cô biết tất cả là quá nhiều, lẽ ra cô nên lắng nghe lý trí của mình thay vì sự phiền toái của trái tim. Bây giờ, cô trông thật thảm hại. Khóc trước mặt Enid. Cô ấy sẽ nghĩ gì? Làm thế nào cô ấy có thể nói đồng ý? Cô ấy sẽ không muốn ở bên một Addams luôn khóc vì chuyện tình cảm đơn giản. Wednesday chỉ nên–

"Xin lỗi, lẽ ra tớ nên hỏi xem cậu có ổn không, nhưng cậu vẫn cười và đôi mắt của cậu dường như rất xa xăm. Tớ chỉ vừa phát hiện ra rằng cậu cần một giây để nhận ra rằng cậu đang khóc." Cô ấy nói một cách cẩn thận, không có một chút phán xét nào trong giọng nói của cô ấy. Chỉ có sự thông cảm và kiên nhẫn.

Wednesday nhíu mày và cô từ từ cố gắng xử lý những từ thích hợp để nói. Cô biết tại sao mình khóc, nhưng làm thế nào cô có thể truyền đạt điều đó cho Enid? Làm thế nào cô có thể bắt đầu nói rằng việc được chạm vào theo bất kỳ cách nào sẽ khiến cơ thể cô ấy trở nên điên cuồng? Rằng cô yêu tình cảm, nhưng nó tràn ngập toàn bộ trong cô đến mức các cảm xúc ấy trộn lẫn với nhau. Rằng cơ thể của cô đã trải qua một cuộc đại chiến và cô ấy không thể kiềm chế nó và để nó tuôn ra qua mắt cô ấy.

"Tôi hiểu rồi, cậu đang bị mong muốn được chạm vào." Cô ấy tóm tắt đơn giản như vậy, đương nhiên cô ấy biết điều đó, dù sao cô ấy cũng là một cô gái thông minh.

"Nó có thể choáng ngợp và nó có thể mang lại nhiều cảm xúc lớn và khó hiểu, phải không?" Cách cô ấy nói, giọng điệu nhẹ nhàng, thấu hiểu, nó khiến ngực của Wednesday thắt lại và cổ họng nghẹn lại. Một làn sóng nước mắt khác ập vào đầu cô và chực trào ra khỏi mắt cô. Cục đá trong cổ họng khiến cô ấy không thể nói và ngay cả khi có thể, cô cũng sẽ không có gì để nói. Cô chỉ gật đầu.

Enid gật đầu đáp lại và hướng dẫn Wednesday tiến tới cho đến khi trán họ tựa vào nhau. Tay cô ấy trượt xuống và Wednesday cảm thấy tuyệt vọng muốn giữ Enid gần mình. Bàn tay của chính cô nhảy ra và nắm lấy tay của Enid. Trái tim cô đập thình thịch khi Enid háo hức đan những ngón tay của họ lại với nhau trước khi hai bàn tay đan xen của họ nằm giữa họ.

"Thật may mắn cho cậu, đụng chạm là ngôn ngữ tình yêu của tớ." Hơi thở ấm áp của cô ấy vẫn còn mùi kem đánh răng và Wednesday lo lắng, cô ấy chưa ăn. Thật lạ, Enid ăn khoảng 50 món trong 3 bữa ăn mỗi ngày.

Wednesday rời khỏi vấn đề đó và thở dài mãn nguyện khi cô ấy gật đầu, mũi họ chạm vào nhau trước hành động đó. "Tôi cũng vậy, không tính những lúc đánh nhau." Enid cười khúc khích trước khi lùi lại, đôi mắt cô ấy lấp lánh đầy ma lực.

"Awe, Addams có phải đang mềm lòng với tớ không?" Nụ cười nhếch mép của cô ấy đầy sự trêu chọc và vui vẻ và Wednesday biết bước tiếp theo trong điệu nhảy này. Cô đáp trả bằng một số tiếng gầm gừ và Enid đưa ra một câu khác và sau đó vào Wednesday đưa ra một lời đe dọa nửa vời. Cô có thể dễ dàng nghĩ ra hàng ngàn cách châm biếm khác nhau, nhưng với tất cả những khám phá mới này, cô biết nên nói điều gì đó tốt hơn.

Cô nhướng mày và hơi nghiêng đầu. "Tôi hoàn toàn có. Và tất cả chỉ dành cho cậu, mi amor.(Tình yêu của tôi) "

Đôi mắt của Enid mở to vì sốc và mặt cô ấy đỏ bừng. "Geez, vậy ra đây là chuyện sẽ xảy ra khi hẹn hò với một Addams à?"

"Đúng. Chúng tôi, Addams, rất tình cảm, mặc dù tôi đã cố gắng từ chối điều đó." Cô nén niềm tự hào của mình để nói tiếp . "Tôi cho rằng cha tôi luôn luôn đúng. Nó chỉ được lập trình trong chúng tôi, trở nên như thế này đối với bạn đời của chúng tôi." Cô dừng lại một chút và nghiêng đầu sang hướng khác. "Dù vậy, cậu chưa bao giờ nói rõ rằng cậu có muốn hẹn hò với tôi hay không."

Enid: "Nghiêm túc đấy à, Addams. Tớ đã hôn cậu."

"Vẫn không phải là một lời xác nhận."

"Tớ cảm thấy nó đã khá rõ ràng."

"Vậy thì việc nói ra sẽ không là vấn đề, phải không?"

"Cậu chỉ muốn nghe tớ nói rằng tớ là của cậu phải không?"

Wednesday nhún vai. "Ồ không, cậu đã phát hiện ra kế hoạch của tôi. Tôi nên làm gì đây?" Chờ đợi một nhận xét mỉa mai của cô ấy. Enid nheo mắt trước khi giơ bàn tay băng bó của Wednesday lên. Cô ấy đặt một nụ hôn nhẹ lên các đốt ngón tay của cô và, yup, Wednesday vừa thua điệu nhảy này.

"Tớ rất vinh dự được hẹn hò với cậu, Wednesday." Nụ cười nhếch mép của cô ấy thật ngu ngốc và Wednesday nên ghét nó, cô đã từng ghét nó, nhưng nó chỉ khiến Enid trở nên đáng yêu hơn bây giờ.

"Tớ vẫn có thể gọi cậu là Addams chứ? Hay chúng ta sẽ luôn buồn nôn thế này?"

"Tất nhiên, cậu có thể gọi tôi như vậy hoặc bất kỳ cái tên trìu mến nào mà cậu muốn. Tôi đã nghĩ chúng ta sẽ vẫn nên cáu kỉnh và sắc sảo ở nơi công cộng". Enid gật đầu đồng ý, nụ cười vẫn nguyên đó. "Nhưng, tôi mong rằng chúng ta có thể, có lẽ, như thế này khi chỉ có hai ta. Tôi rất thích điều này." Giọng cô nhỏ dần đi nhanh chóng ở câu cuối cùng. Cô cảm thấy hơi ngại về yêu cầu này, cô ấy không có lý do gì phải làm thế. .

Cô ấy rướn người về phía trước và đặt một nụ hôn lên trán Wednesday. "Tất nhiên rồi, ΦΕΓΓΑΡΙ μου (Mặt trăng của tớ). Cậu muốn gì cũng được."

ΦΕΓΓΑΡΙ μου. Wednesday vẫn là một người mới học tiếng Hy Lạp và cô ấy muốn hỏi Enid từ đó có nghĩa là gì. Nhưng, cô sẽ không hỏi nó bây giờ. Cô thà tự mình tìm ra, tự tạo cho mình một bất ngờ nho nhỏ.

"Nếu tớ có thể biến hình, tai của tớ sẽ vểnh lên và đuôi của tớ sẽ vẫy." Enid phun ra.

Wednesday nhếch mép cười, điều này gần như quá rõ ràng. Có lẽ một chút trêu chọc sẽ ổn thôi.

"Hmm, cậu thực sự là một-, từ gì mà Yoko đã từng sử dụng nhỉ?" Wednesday tạm dừng một cách kịch tính và giả vờ nghiền ngẫm nó. Enid có thể cảm nhận được lời nói dối và cô ấy nheo mắt lại. "À, vâng, một furry?"

Và cứ như thế, Enid tách mình ra khỏi Wednesday và xông ra khỏi phòng của họ. Một tiếng hét lớn "Tôi không phải là một furry!" Có thể nghe thấy tiếng vọng dưới hành lang với tiếng la rõ lớn, "Yoko!" theo phía sau.

Wednesday tự cười một mình và bình tĩnh đứng dậy, đầu gối hơi khuỵu xuống. Cô cần dành một chút thời gian để trấn tĩnh bản thân và tìm đường đi theo giọng nói của Enid. Cô ấy chắc chắn không muốn bỏ lỡ cảnh bạo lực sắp xảy ra.







































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro