Night Embrace

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: M_Serect_Writing21
Đã chỉnh sửa++
Sorry mn vì bản cũ tớ edit khá sơ sài
______________

Những con quái vật đáng sợ hơn khi chúng ta đối mặt với chúng trong giấc mơ, hay đúng hơn là những cơn ác mộng của chúng ta, bởi vì chúng tấn công khi chúng ta trong trạng thái dễ bị tổn thương nhất. Đối với Wednesday Addams, những con quái vật trong cơn ác mộng không phải là mối đe dọa vì tất cả đều biến mất trong một cái chớp mắt.

Tuy nhiên, những con quái vật lửa phát sinh từ sự tiếp xúc, từ cảm xúc... Well-

Đó mới là con quái vật đáng sợ.

Nó bắt đầu từ trong dạ dày, với một cảm giác nhộn nhạo từ bên trong, sau đó nó lan ra toàn bộ cơ thể. Lên chút nữa, nó khiến trái tim cô tăng tốc đến hết mức. Rồi xuống đến đầu gối của cô, khiến chúng run rẩy và không đứng vững. Lên một lần nữa, đến đôi má ửng đỏ của cô ...Lên. Xuống. Lên. Xuống.

Một cảm giác cơ thể gần như đang phản bội chính mình. Hoặc có thể tệ hơn cả sự phản bội, bởi vì nó diễn ra một cách tự nhiên và nó tấn công vào nơi dễ bị tổn thương nhất: Cảm xúc của cô.

Cô từng thề với lòng sẽ không bao giờ có cảm xúc ấy, và nếu có thì phải giấu kín, thật kỹ. Ẩn sau một mặt nạ vô tâm hoàn hảo. Đôi mắt to tròn lúc nào cũng phải khép hờ, trông thật chán chường. Hàm luôn khép chặt, má hơi hóp vào, lưỡi chạm vào vòm miệng, môi và răng ép vào nhau. Các góc cạnh trên khuôn mặt hoàn hảo phải biểu hiện rõ sự lạnh lùng và mạnh mẽ. Đó là cách mà Wednesday thường làm trong cuộc sống , và nó đã giúp cô tránh xa mọi người. Vì cô không muốn ai tiếp cận để tìm hiểu cô và quan trọng hơn, đến gần để tổn thương cô. Tuy nhiên, cốt lõi tâm hồn cô lại đòi hỏi điều ngược lại. Nó cần hơi ấm, cần sự gần gũi. Không. Nó yêu cầu điều đó!

Wednesday chỉ là một phần của một cặp.

Vấn đề là, Gia đình Addams giống như những mảnh ghép và chúng có hai phần. Một người được sinh ra trong gia đình và người kia được tìm thấy bởi gia đình.

Bạn có thể được sinh ra ở Gia đình Addams để có họ hợp pháp, nhưng bạn không cần phải sinh ra trong Gia đình Addams và mãi thuộc về gia đình.

Đen và Trắng, Âm và Dương, Mặt trời và Mặt trăng, Đúng và Sai, Lên và Xuống: Sự Đối lập.

Những mặt đối lập luôn cần mặt kia để tồn tại. Đó là cách Gia đình Addams tồn tại và đó là cách dòng họ vẫn vững mạnh cho đến ngày nay. Tuy nhiên, nó nguyền rủa các thành viên trong gia đình bằng chất độc tình yêu.

Và, tất nhiên, không ai mong muốn bị giết chết bởi một điều nhỏ bé tầm thường, Tình yêu đối lập là sự không mong muốn của họ.

Wednesday biết điều này, nó thực sự là một trong những bí mật của gia đình đầu tiên được học.

Cô ấy đã trải nghiệm điều đó trực tiếp qua cha mẹ mình: Morticia, mẹ cô ấy, luôn lạnh lùng khi tiếp xúc nhưng Gomez cha cô, lại dành cho cô ấy những cái ôm ấm áp nhất.

Mẹ cô là người chắc chắn về bản thân mình, biết cách đưa ra lời cuối cùng trong những cuộc tranh luận và cha cô ấy đôi khi nói lắp và có xu hướng lo lắng khi cuộc đối chất bắt đầu. Họ là những mặt đối lập bổ sung cho nhau và họ làm nửa cái kia mạnh hơn.

Tách ra họ không là gì cả, cùng nhau họ duy trì một gia đình.

Cô cũng nhận thấy quy tắc 'đối lập' này đối với cô và em trai mình , Pugsley.

Wednesday không 'làm' theo cảm xúc nhưng Pugsley đeo trái tim của mình lên tay áo. Thằng bé nhút nhát, không biết cách tự vệ còn cô thì hung dữ, sẵn sàng chống lại những kẻ bắt nạt nó.

Wednesday nhận ra, một ngày nào đó Pugsley sẽ tìm thấy ai đó mạnh mẽ, lạnh lùng và nghiêm túc yêu anh đến tận xương tủy.

Và trong sâu thẳm, cô biết điều tương tự sẽ xảy ra với mình. Cho dù cô có thích nó hay không.

Đó có phải là một quy luật bình thường? Không. Nhưng đó là quy tắc của Addams.

Và giống như 'Adams' có thể đọc với một chữ 'd' nó cũng cùng một âm, nhưng nó cần hai chữ 'd' để tạo thành cách viết đúng của 'Addams'.

Đó là cách nó vận hành.

Nhưng Wednesday ghét ý tưởng trách nhiệm ấy đến với cô dưới hình thức yêu thương và chăm sóc. Loại đau tồi tệ nhất là ở dạng đau trong tim, nó không thể chữa khỏi bằng thuốc hay phép thuật. Đó là nỗi đau ám ảnh bạn mãi mãi và hằn lên tâm hồn bạn một cách vô hình và vĩnh viễn.

Cô sợ nó.

____

Cơn ác mộng của cô bắt đầu vào một đêm. Vào giữa tháng 11, gần cuối học kỳ, cận kề kỳ nghỉ Lễ.

Đèn trong phòng ngủ đã tắt hoàn toàn, mọi người trong trường chắc chắn đã ngủ say. Bóng tối tràn ngập căn phòng với vẻ duyên dáng của một nhà tang lễ. Ánh sáng duy nhất là ánh trăng, nó hầu như không xuyên qua nổi cửa sổ lớn để thắp sáng cả không gian bên trong.

Bóng tối không phải là một vấn đề. Cô chào đón nó, với vòng tay rộng mở và một tâm hồn tận tụy.

Nhưng, Chúa ơi. Wednesday đã đóng băng!

Khác xa với sự dễ chịu của mức độ lạnh mà cô yêu thích. Không. Cảm giác này gần như chết theo cách tồi tệ nhất.

Trên người cô có ít nhất bảy chiếc chăn khác nhau, không phải chăn bình thường, những mảnh vải này được làm đặc biệt cho thời tiết lạnh. Được may riêng với màu đen và những hình vẽ đầu lâu, dơi cho Gia đình Addams. Đặc biệt được giao từ Mexico và được làm riêng cho cô. Chúng là chăn chống lạnh, nhưng đêm đó chúng chỉ là vật nặng đè lên ngực cô.

Run rẩy, Wednesday bật dậy trên giường, đối diện với cô bạn cùng phòng.

Oh, làm sao một người sói có thể chịu được điều này!

Enid nằm bên kia phòng, cuộn tròn ôm lấy chiếc gối lớn màu trắng. Cô ấy không có chăn đắp trên người và mặc một bộ đồ ngủ mà Wednesday xếp vào loại trang phục đi biển. Làm thế nào mà cô ấy không thấy lạnh?

Câu trả lời cho điều này đi kèm với bối cảnh của Nevermore, các mùa và học sinh ở đây. Các mùa được thể hiện rõ rệt qua cánh rừng bao quanh lâu đài của Nevermore. Mùa xuân mưa và ảm đạm. Mùa hè nóng không thể chịu nổi nhưng vẫn hoàn hảo để ra ngoài. Mùa thu có lá cây có màu màu nâu và đỏ xen và rất nhiều lá rụng. Và Mùa Đông... Chúa ơi, Mùa Đông!

Lần đầu tiên, Morticia Addams đã mô tả nó là "cái lạnh thấu xương. Không đẹp đẽ như cái chết, nhưng sắc bén và cô độc như một trái tim tan vỡ" và Wednesday đã nghĩ đó là một sự phóng đại đầy chất thơ của mẹ cô.

Nhưng khi trải nghiệm, bằng chính làn da của mình, làn gió đầu tiên của mùa đông giống như một lời cảnh báo về những gì sắp đến. Cái lạnh bất ngờ ập vào mặt khi cô cố gắng ra ngoài chơi đàn cello... Well, cứ cho là Wednesday đã phải nhắm mắt chịu thua và đi vào trong lấy một chiếc áo khoác ấm hơn.

Khi Mùa đông đến,có những thay đổi trong đồng phục. Những chiếc áo khoác lớn hơn màu xanh đậm (và màu đen, cho Wednesday), có logo của trường, được mặc bên ngoài chiếc áo cộc tay trang trọng. Váy có thể được chuyển sang quần (nếu muốn) và tất ấm chỉ được phép có màu theo quy định.

Nhưng đối với những người sói, việc thay đổi đồng phục có một chút 'khác biệt'.

Theo quy luật tự nhiên của chúng, những sinh vật này thường sống trong những môi trường cực kỳ lạnh giá. Khi ở dạng người và thay vì có mặt bộ lông dày đặc, họ sẽ tự tăng nhiệt độ cơ thể lên mức tối đa. Trên thực tế, nó cao đến mức có thể được coi là nguy hiểm hoặc thậm chí gây chết người đối với một người bình thường.

Vì lý do này, người sói Nevermore, bất kể giới tính, đã có một sự thay đổi khác biệt về đồng phục. Quần và váy được thay bằng quần short qua đầu gối. Vớ ngắn hơn. Áo sơ mi trắng cũng ngắn tay, dù vậy áo vest và cà vạt vẫn là bắt buộc, không bắt buộc mặc áo khoác ngoài.

Họ được đặc cách không tham gia các lớp học chung từ 8 giờ sáng đến 10 giờ sáng để tham gia các lớp thể dục đặc biệt. Các hoạt động này nhằm đốt cháy năng lượng dư thừa đi kèm với tăng nhiệt độ của họ. Nghe có vẻ "ngầu và đặc biệt" nhưng trên thực tế, họ chạy mấy vòng sân hoặc tập thể thao hàng giờ cho đến khi con sói bên trong họ mệt mỏi đủ để hoạt động như một học sinh nửa người bình thường trong trường.

Enid đã giải thích chi tiết tất cả cho cô khi cô ấy chuẩn bị vào buổi sáng. Cô ấy đã mang giày chạy bộ, quần đùi thể thao và áo phông vừa vặn thay vì đồng phục bình thường.

Wednesday có nhiều câu hỏi liên quan đến việc 'nó' ảnh hưởng như thế nào đến 'chủ nghĩa sói muộn' của Enid nhưng cô quyết định giữ các câu hỏi đó cho riêng mình vì đó là một chủ đề không vui đối với cô gái kia.(chủ nghĩa sói muộn: người sói nhưng chưa biến thể biến hình ).

Thêm vào đó thái độ ngổ ngáo thường ngày của Enid, đã được chuyển sang sự phấn khích vui sướng vào buổi sáng. Và Wednesday biết cô cũng nên bắt đầu một cuộc chiến sớm trong ngày.

Sau cuộc trò chuyện đó. Cùng ngày, Enid đã vui vẻ đẩy một chiếc Tủ đông đá, màu xám có nắp màu vàng vào phòng. Cô ấy hành động như thể đó là buổi sáng Giáng sinh.

Wednesday không thể giữ câu hỏi của lâu hơn nữa.

"Chính xác thì đó là gì?" Đôi mắt vô cảm của cô dõi theo chiếc tủ đông khi nó tiến đến phía bên Enid.

"Tủ đông gối của tớ" Enid trả lời một cách bình thường. Khi cô điều chỉnh chiếc máy cho vừa với khoảng trống giữa bàn trang điểm và bàn đầu giường.

Hai hàng lông mày của Wednesday nhíu lại bối rối, tự hỏi liệu cô có bỏ lỡ một phần nào có ý nghĩa trong cuộc trò chuyện hay không. Trong khi đó, những âm thanh va chạm và càu nhàu phát ra từ phía Enid khi cô ấy cố gắng đặt đồ vật vào vị trí mong muốn.

"Tôi nhắc lại câu hỏi của mình. Chính xác đó là gì? "

"Chà... đúng như tên gọi..." Enid tiếp tục đẩy và ép chiếc máy vừa vặn.

"Nó đóng băng gối của tớ để...." Cô đẩy một lần nữa, lần này mạnh hơn và cuối cùng, nó đã vào được! Vô tình đánh rơi một vài thỏi son từ bàn trang điểm. " Oops! " Cô ấy nói trước khi nhặt những thỏi son lên và đặt nó trở lại vị trí cũ.

"Nó đóng băng gối của tớ để giúp tớ ngủ vào ban đêm" Enid quay sang Wednesday với một nụ cười. "Cậu biết đấy, tớ vẫn chưa thể biến... hoàn toàn. Tớ không thể kiểm soát nhiệt độ của mình chỉ bằng cách trở mình qua lại vào ban đêm, vì vậy cơ thể tớ trở nên khó chịu và quá nóng. Nó không thể chịu nổi. -Cậu có thể nấu một quả trứng trên người tớ lúc nửa đêm! "

"Điều đó không cần thiết"

"Tớ nói đùa đó, ngu ngốc" Enid tinh nghịch đảo mắt.

"Dù sao đi nữa, bác sĩ của tớ đã khuyên đây là cách giúp tớ ngủ và... nó thực sự hiệu quả! Tớ chỉ cần đóng băng chiếc gối vào ban ngày và ban đêm tớ có thể ôm nó để điều chỉnh nhiệt độ của mình! " Cô gái tóc vàng hào hứng nói khi lấy chiếc gối trắng trên giường.

Trong khi người sói hoàn tất việc thiết lập máy bằng cách cắm và bật nó, Wednesday im lặng, xử lý thông tin mà cô vừa nhận được.

Đóng băng một cái gối? Chắc phải có một cách hiệu quả hơn để điều hòa nhiệt độ.

"Tại sao không đóng băng tất cả các ga mền? Thay vì chỉ là một cái gối" Cô gái Addams hỏi.

"Tớ thường đá ga trải giường của mình vào ban đêm," Enid nói khi cô đặt một chiếc gối vào tủ đông và đóng nắp lại. "Hơn nữa, tớ thích ôm gì đó khi ngủ." Cô nhìn chằm chằm vào cô gái kia, một nụ cười nhếch mép trên môi.

Wednesday cảm thấy một dòng máu nóng dồn lên mặt mình. Một hành động phản bội từ chính cơ thể, má cô chuyển sang màu đỏ hoàn toàn trong vài giây. Nó quá rõ ràng khi nó tương phản với làn da nhợt nhạt. Wednesday nhanh chóng quay đi giả vờ khó chịu.

"Tất nhiên cứ làm gì cậu muốn." Cô nói thêm bằng một giọng không quan tâm nhất mà cô có thể biểu hiện ở hiện tại.

Sau đó, để giành lại quyền kiểm soát chính mình, Wednesday quay trở lại bàn làm việc của mình.

Kể từ ngày hôm đó, không còn cuộc trò chuyện nào về chủ đề đó nữa. Cả hai chỉ chấp nhận sự thật rằng 'đóng băng gối để tránh quá nóng' là điều bình thường nhất trên đời.

Tuy nhiên, càng về sâu tháng 11, thời tiết càng lạnh.

Đêm này còn tệ hơn đêm trước và Wednesday đã thua trận trong việc giữ cho mình 'bình tĩnh' về điều này.

Trớ trêu thay, vào một ngày thứ Tư trong tuần, Wednesday đã gọi điện qua quả cầu pha lê đến nhà cô, chỉ để yêu cầu mẹ gửi thêm chăn ấm và thậm chí có thể gửi cả máy sưởi cho cô. Mẹ cô đã mỉm cười và chấp nhận yêu cầu.

Máu của nhà Addams vốn đã lạnh và không có gì đáng xấu hổ khi cần được giữ ấm.

Thật kỳ lạ, Wednesday tự hào về nhiệt độ cơ thể của mình; luôn luôn lạnh hơn người bình thường. Mọi người trong gia đình cô đều như vậy .Bắt đầu, có thể từ cha cô ấy, đó là một trò đùa 'vui nhộn' Khi dọa các bác sĩ 'người thường' sợ hãi và họ thích thú với vẻ mặt của những người khác khi thấy nhiệt kế chỉ nhiệt độ của một xác chết. Một trò đùa cổ điển của nhà Addams.

Nhưng với điều kỳ quặc này, họ vẫn cần sự giữ ấm, đặc biệt là vào mùa đông. Vì lý do đó, lâu đài của họ có ống khói ở hầu hết các phòng và họ luôn mua những chiếc chăn đặc biệt từ Mexico.

Wednesday thích giả vờ rằng cái lạnh không phải là vấn đề, ít nhất là ở Nevermore, nhưng cách cô run rẩy giữa các buổi học và nhiều lần Enid đắp chăn lên vai cô lại nói lên điều ngược lại.

Đặc biệt vào một buổi sáng, Wednesday thức dậy trong một căn phòng trống. Lúc đó là 6:30 sáng. Căn phòng tối om, mặt trời vừa mọc và phía Enid được dọn dẹp ngăn nắp như mọi buổi sáng trước khi đến trường. Giường đã dọn xong và một bộ đồng phục được ủi cẩn thận được đặt lên trên.

Wednesday đứng dậy khỏi giường và đi đến giữa phòng. Có gì đó đã xảy ra, cô có thể cảm nhận được. Nhưng trước khi cô có thể hình thành giả thuyết đầu tiên, cánh cửa phòng cẩn thận mở ra và người sói tóc vàng kiễng chân bước vào trong khi đang giữ chặt đôi giày trong tay, như thể cố gắng không tạo ra bất kỳ âm thanh nào.

" Oh! Cậu đã dậy rồi à!" Enid nói với một nụ cười. "Tớ đã cố gắng để không đánh thức cậu dậy." Cô ấy nói thêm trước khi đóng cửa một cách thản nhiên, thoải mái hơn.

Wednesday không trả lời lại, cô chỉ tiếp tục nhìn vào cô gái kia. Giày chạy bộ, quần đùi màu hồng và áo sơ mi trắng vừa vặn. Mái tóc ngắn màu vàng của cô ấy được buộc lại thành kiểu đuôi ngựa nhỏ. Từ thái dương của Enid, vài giọt mồ hôi rơi xuống hai bên cổ và khuôn mặt thường hồng hào của cô ấy đỏ ửng lên.

Rồi Wednesday quay ra nhìn cửa sổ.Mặt trời đang mọc nhưng sàn nhà và lan can ban công của họ có một lớp băng sáng bóng bao phủ. Thời tiết phải dưới 0 độ.

"Cậu ra ngoài chạy à? Bên ngoài đã đóng băng cả rồi. Áo khoác của cậu đâu? Cậu sẽ bị cảm lạnh đấy."

Enid cười khúc khích khi cô bước vào phòng lấy vài chiếc khăn tắm, bộ quần áo tập thể dục để thay và bộ đồ tắm. "Vâng thưa mẹ ! Con đã ra ngoài chạy. Đêm qua tớ nóng hơn bình thường và không thể ngủ được sau khoảng 5 giờ sáng, vì vậy tớ ra ngoài chạy bộ dưới trời lạnh. VÀ, nếu cậu đang thắc mắc. Vâng, nó đã công hiệu. Tớ cảm thấy tốt hơn nhiều rồi"

"Cô đã ra ngoài từ 5 giờ sáng?! Làm cách nào? Ai đã mở cửa? Có một kẻ giết người đang tự do ngoài đó" Wednesday đã tiến một bước gần hơn đến khía cạnh đầy màu sắc của người sói. "Cậu không mệt sao?"

"Không, năng lượng sói, nhớ không? Nó tăng lên khi sức nóng của tớ tăng lên. Tuy nhiên, có lẽ tớ sẽ chợp mắt sau giờ học," Enid nói trước khi đi về phía phòng tắm chung của họ, nhưng trước khi đóng cửa, cô ấy quay lại với nụ cười ngọt ngào đó và nói:

"Tóc của cậu trông rất đẹp khi xõa xuống đấy"

Sau đó, không đợi câu trả lời, cô nhốt mình trong phòng tắm. Sau đó, tiếng vòi hoa sen vang lên.

Và một lần nữa Wednesday bị phản bội bởi phản ứng tự nhiên của cơ thể, Mặt cô đỏ bừng và nhiệt độ tăng lên chỉ trong vài giây. Wednesday nhắm mắt lại và như thể bị đẩy, cô lùi lại một bước. Lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy mình sắp kết thúc rồi.

'Thật ngu ngốc. Tiết đầu tiên của cô ấy là thể dục! Hôm nay cô ấy sẽ tắm hai lần! ' Wednesday nghĩ.

Cũng vào buổi tối hôm đó, và đúng như lời cô đã nói. Người sói tóc vàng đi học về, quăng cặp sách của cô ấy xuống sàn (không quan tâm đến âm thanh lớn mà chai nước kim loại của cô ấy tạo ra), và úp mặt vào đệm của mình mà không thèm nói 'Hey!' với cô gái  Addams, người đang lớn tiếng gõ vào máy đánh chữ.

Mặc dù vậy, Wednesday cũng không quan tâm lắm.

Cô thích Enid hơn khi cô ấy bất tỉnh.

Phần còn lại của ngày trôi qua bình thường.

Enid cuối cùng cũng thức dậy chỉ để thay đồng phục thành bộ đồ ngủ. Bộ đồ ngủ mà Wednesday cho là vô cùng ngu ngốc và phi thực tế: quần đùi màu hồng dài đến giữa đùi và áo crop top lộ bụng dưới.

Vâng, Enid là một người sói và cô ấy cảm thấy nóng trong suốt mùa đông, nhưng quần đùi và áo crop top là sao? Lố bịch. Ngu ngốc. Thật sai lầm.

Hoặc ít nhất đó là những gì cô tự nhủ sau lần đầu tiên nhìn thấy Enid mặc bộ đồ ngủ nói trên...

Và Wednesday cảm thấy máu dồn lên đầu và choáng váng hơn bao giờ hết.

Sau đó cô rời khỏi phòng trong vài phút.

Nào chúng ta cùng trở lại đêm đó.

Nửa đêm, khi Wednesday nhìn chằm chằm vào Enid, người đang cuộn tròn trên giường, ngủ say và yên bình.

Oh! Wednesday thấy chán ghét cô ấy làm sao.

Cô gái thấp hơn tung chăn ra khỏi người mình, tất cả chúng ngã xuống sàn với một cú đánh khô khốc. Nếu cô không thể ngủ thì Enid cũng vậy! Vì vậy, cô đi về phía giường của cô gái tóc vàng và khi đến gần hơn, cô nhận thấy nhiệt độ đã giảm xuống.

Tuy nhiên, trước khi đến giường của Enid, cô dừng lại và nhìn xung quanh.

'Chắc chắn phải có một cửa sổ mở hoặc một cái gì đó'

Luôn đúng với linh cảm của mình. Có một cửa sổ đang mở ở phía Enid trên tường và sự bất lực của Wednesday... nó quá cao để với tới! Cô phải đánh thức cô gái kia.

"Enid!" Cô gọi với một giọng nói bình thường như không có chuyện gì xảy ra. "Enid" Cô nói một lần nữa, to hơn. Một lần thử thất bại khác.

Mẹ kiếp!

"Enid!" Lần này cô chọc vào vai cô ấy.

Người sói bật lùi ra sau, ném chiếc gối ra. Móng vuốt của cô ấy sắc nhọn, răng nanh lộ ra và đôi mắt cô ấy phát sáng màu vàng. Giống như một kẻ săn mồi sẵn sàng tấn công.

Đáng yêu kinh khủng. Wednesday nghĩ.

"Oh.. Wednesday! Cậu làm tớ sợ chết khiếp-"

"Cửa sổ của cậu đang mở. Tôi đang chết cóng"

Enid nhanh chóng quay đầu lại rồi nhảy khỏi giường. "Oh! Chết tiệt! Ôi chúa ơi. Tớ rất xin lỗi " Cô ấy ngái ngủ di chuyển về phía cửa sổ một cách vụng về. "Lẽ ra cậu nên đánh thức tớ dậy sớm hơn! Jeez, cậu có thể đã chết cóng!"

"Tôi không ngại cái chết. Tôi muốn nó." Cô cố gắng nói với giọng tỉnh táo, ma quái. Nhấn mạnh vào từ 'muốn' vì giọng nói của cô rung lên cùng với cơ thể vì lạnh.

"Chắc chắn rồi, hãy tự nói với mình điều đó" Enid cười khúc khích, rồi càu nhàu. Cửa sổ không đóng được.

Cửa sổ chết tiệt bị dính một lớp băng nhỏ.

Một lần nữa, người sói chỉ quay đầu lại nhìn Wednesday. Người đang ôm lấy thân hình nhỏ bé của chính mình. Run rẩy trong bộ đồ ngủ màu đen, ấm áp. "Nằm xuống giường của tớ trong khi tớ đóng thứ này lại. Chắc nó vẫn còn ấm", cô ấy nói với giọng ra lệnh.

Tuy nhiên, Wednesday vẫn không di chuyển một li nào . Không có chuyện cô sẽ-

"Ga giường sạch! Cậu sẽ không bị dị ứng hay bất cứ điều gì! Mau nằm xuống!" Người sói ra lệnh. Đôi mắt cô ấy màu vàng phát sáng thể hiện sự nghiêm túc. Nó khiến Wednesday run lên vì sợ hãi và phấn khích.

Và, cô đã làm theo. Với cơ thể cứng đơ, hai tay khoanh trước ngực và cử chỉ gượng gạo của một con robot, Wednesday đã nằm xuống.

Oh, Thiên đường bóng đêm.

Khi cơ thể cô chạm vào tấm nệm, nó mang lại một cảm giác khác lạ. Giống như một con sóng ập vào cơ thể, cô để mặc nó nhấn chìm cô xuống biển với áp lực và...

Hơi ấm bao trùm lấy cô. Từ phía sau lưng lan đến những nơi khác trên cơ thể cô. Cô quay người lại, một cách vụng về và ngu ngốc. Tự để mình nằm úp mặt xuống và tận hưởng cảm giác nhẹ nhõm.

Rồi cô nhắm mắt lại, một nụ cười nở trên tấm ga trải giường trắng. Như một cái vuốt ve trên má. Như một nụ hôn chúc ngủ ngon...

Nhưng một âm thanh lớn đã đưa cô trở lại thực tại. Cửa sổ đóng lại và Enid đang thở hồng hộc.

Căn phòng đã bớt lạnh nhưng chưa ấm áp. Thiên đường của Wednesday đã không còn, những hơi ấm đã sớm biến mất.

"Chúa ơi, tớ rất xin lỗi. Cửa sổ bị kẹt và.... Wednesday? "

Sự lo lắng trong giọng nói của Enid đã khiến cô hoàn toàn bình tâm trở lại. Cô thở dài dựa vào tấm ga trải giường ấm áp và đẩy mình ngồi thẳng dậy.

"Cảm ơn cậu"

"Không có vấn đề gì, nhưng cậu có ổn không? Tớ biết làn da cậu nhợt nhạt, nhưng đôi môi của cậu trông gần như xám xịt"

"Tôi không tô son"

"Không, không phải điều đó. Cậu vẫn còn run..." Người sói ngồi xuống, bên cạnh cô. Wednesday thực sự vẫn còn run lên vì lạnh. Enid nhìn cô ấy và đến gần, ngay cả khi khuôn mặt của Wednesday đang nhìn thẳng về phía trước. Cô bắt đầu trở nên lo lắng. "Này..." Enid nói nhẹ nhàng khi cô ấy đưa tay lên chạm vào cánh tay của Wednesday.

Cơ thể cô ấy như ngọn lửa cháy rừng. Nó có thể thiêu rụi cả một khu rừng chỉ trong vài giây.

Wednesday lưu luyến từng giây này.

Nhưng cô không thể...

Cô không nên...

"Tôi... ôm cậu một lát được không?" Nó giống như giọng nói của cô, cảm giác như nó phát ra từ miệng cô nhưng Wednesday chắc chắn rằng đó không phải là cô nói. "Chỉ cho đến khi tôi đủ ấm để đi ngủ"

Từ tầm nhìn ngoại vi của mình, cô nhìn thấy đôi mắt của Enid mở to và làn da cô ấy ửng hồng, ngay cả trong bóng tối.

"C..Chắc chắn rồi! Để tớ..." Enid bật dậy khỏi giường và chộp lấy chiếc gối trắng bị ném xuống sàn. "Tớ sẽ đóng băng cái này trong khi ôm cậu. Bởi vì tớ không thể ngủ trong cái nóng này"

"Okay"

"Thoải mái đi, Willa"

Giọng nói của Enid rất bình thường, rất thân thiện. Trong khi đó, Wednesday cảm thấy như cô bị đưa ra xét xử vì tội phù thủy, với mọi con mắt đổ dồn vào và cô đứng với một sợi dây quanh cổ: Bị phát hiện.

'Đừng gọi tôi như vậy,' Cô muốn nói. Nhưng không thể

Cố gắng giữ vẻ mặt trống rỗng và thẳng lưng, cô đẩy người ra sau bằng lòng bàn tay, cho đến khi đến giữa giường. Sau đó, đôi mắt vẫn dán chặt vào phía trước, cô nằm ngửa ra cho đến khi đối mặt với mái nhà.

Cô nằm trên giường của Enid. Trên chiếc gối hồng của Enid.

Và việc ' dị ứng màu' của cô không đã không xuất hiện.

Cô phải làm gì bây giờ? Khoanh tay trước ngực? Cho Enid không gian? Quay mặt qua phía kia?

Đột nhiên toàn thân cô ngứa ngáy, như thể có nhện độc bò lên người.

"Hmmh... Mở rộng vòng tay của cậu ra..." Người sói nói từ vị trí bên cạnh cô. Wednesday nhìn sang cô ấy và thấy nụ cười nhếch mép trên môi Enid. Điều đó luôn có nghĩa sắp có rắc rối sẽ xảy ra.

Dù sao đi nữa, cô đã làm theo chỉ dẫn và mở rộng vòng tay của mình.

Không có một giây do dự. Enid lên giường hay đúng hơn là leo lên người Wednesday.

Đầu của Enid nhẹ nhàng rúc vào dưới cằm của Wednesday. Như thể không gian này được tạo ra chỉ dành cho cô. Enid gần như úp mặt xuống, nửa người đè lên cô gái kia. Một vòng tay to lớn ôm trọn lấy Wednesday và một chân móc vào chân phải của cô ấy.

Wednesday muốn đẩy ra, la hét và lấy dao đâm cô ấy. Cô muốn chạy ra khỏi phòng, đào một cái hố và chôn vùi cô gái người sói này mãi mãi.

Nhưng lần này. Cô đã không làm bất cứ điều gì. không di chuyển, không nói, cũng không suy nghĩ thêm nữa.

Wednesday chỉ cảm nhận.

Cảm nhận tất cả. Nhịp tim đập của Enid. Hơi ấm từ cơ thể cô ấy. Một hơi thở êm đềm phả vào cổ cô khiến cô nổi da gà. Làm sao cô có thể cảm thấy cơ thể của Enid vừa khít với cơ thể mình và làm sao sức nóng của cô ấy tương phản với cái lạnh của Wednesday đến như vậy, giống như họ là những mảnh ghép của trò chơi xếp hình...

Giống như họ được tạo ra cho người kia.

Wednesday nhắm mắt chịu thua. Cô đã thua vì: Lời nguyền Addams cũng đã nguyền rủa cô. Và cô ấy đã sẵn sàng chấp nhận cuộc sống này.

Với đôi tay run rẩy, cô ôm lấy cơ thể Enid, một tay đặt lên lưng Enid và tay kia đặt lên gáy cô ấy, chải những ngọn tóc màu ấy. Enid thở dài mãn nguyện.

"Cậu thật lạnh" Cô ấy thì thầm và Wednesday chuẩn bị xin lỗi thì... "Cảm giác tốt hơn nhiều so với cái gối của tớ"

Cô cảm thấy Enid mỉm cười trên cổ cô và dán mặt lại gần hơn nữa. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Wednesday và đôi môi cô cong lên thành một nụ cười nhỏ.

Trong khoảnh khắc đó, một làn sóng can đảm tràn qua cô, và bàn tay gần cổ Enid, chui vào tóc và đặt lên gáy Enid. Với những chuyển động chậm rãi của đầu ngón tay, cô vuốt ve làn da ấm áp ở đó.

"Nó thật tuyệt vời. Đừng dừng lại" Giọng Enid thì thầm, cơ thể của Wednesday bị bóp nghẹt một nửa. Cô ấy bắt đầu buồn ngủ. "Cậu có nổi điên lên nếu tớ ngủ như thế này không?"

"Tôi sẽ làm thế nếu cậu đề cập chuyện này với bất kỳ ai khác"

"Bí mật của cậu được an toàn, Weds" Cô ấy nói chậm rãi. Enid đã bị cuốn đi bởi giấc ngủ, nếu Wednesday muốn làm thêm gì, thì cô phải hành động ngay bây giờ hoặc không bao giờ.

"Cậu như một đám rừng đang cháy và tôi đang ở giữa nó"

Enid không đáp lại. Nên Wednesday đã nói tiếp.

"Nếu tôi phải chết như vậy. Tôi sẽ không phiền đâu. Chỉ cần ngọn lửa là của cậu , thứ đốt tôi thành tro bụi. "

Enid cười khúc khích trên cổ cô. Wednesday cảm thấy những rung động của nó khi chúng di chuyển lên cổ và nó như một luồng điện chạy dọc sống lưng cô.

"Cậu thật lãng mạn"

"Tôi sợ tôi như vậy," Wednesday nói thêm, khi vòng tay ôm lấy eo Enid siết chặt, kéo cô gái lại gần mình hơn. Như thể nhắc nhở bản thân mình không bao giờ được buông tay cô ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro