Life isn't like the movies

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: TooGucci4You


Máu chưa bao giờ khiến Wednesday lo ngại.

Trên thực tế, nó hoàn toàn ngược lại.

Cô thấy nó thật hấp dẫn, nó thật đẹp, nghe khá bệnh hoạn, nhưng nó có sắc thái hoàn hảo của đỏ.

Màu đỏ, nhưng chắc chắn không thể từ Enid.

Bằng cách nào đó, Những vệt đen của máu đỏ  đã khô và những vệt bùn bám vào chiếc áo khoác màu hồng khủng khiếp của Enid là ý nghĩ rõ ràng đầu tiên lướt qua tâm trí phân tán của Wednesday.

Cô tách mình ra khỏi Enid, chỉ một chút thôi, chỉ đủ để nhìn cô ấy. Khuôn mặt của Enid là một lấm lem, dính đầy bùn đất và máu. Wednesday có thể nhìn thấy những vết cắt sâu  trên khuôn mặt của cô ấy. Đôi mắt xanh của cô ấy rưng rưng nước mắt, một số giọt nước mắt đã lăn trên khuôn mặt của cô ấy và để lại những vệt dài qua bụi bẩn.

Cô ấy bị thương, là suy nghĩ rõ ràng tiếp theo của Wednesday. Cô ấy bị thương vì đã cứu cô. Vào lúc đó, hàng trăm cảm xúc khác nhau dâng lên trong Wednesday, chỉ một số ít cảm xúc mà cô ấy biết tên và không có cảm xúc nào trong số đó cô ấy có khả năng hiểu rõ. Cô ấy cảm thấy buồn nôn, và không tốt như kiểu khi cô ấy thử thuốc gây nôn tự chế của mình để đảm bảo chúng đủ mạnh trước khi cho chúng vào đồ uống của em trai cô ấy.

Fix it. Fix it fix it  fix it như một câu thần chú, và hành động không dự tính trước, cô quay gót, nắm lấy cổ tay Enid trong một cái nắm chặt và lảo đảo muốn nhanh chóng trở lại trường. Cô có thể nghe thấy giọng nói của các bạn cùng lớp, lớn tiếng trong lo lắng và bối rối, yêu cầu câu trả lời, rằng mọi thứ đã an toàn chưa. Nọc độc bốc lên trên lưỡi cô ấy, nhưng trước khi cô ấy có thể quay lại và khiến họ im lặng bằng một lời tàn nhẫn, giọng nói ngọt ngào của Bianca đã vang lên, xoa dịu nỗi sợ hãi và trấn an họ.

Tiếng gầm gừ chết đi trong cổ họng, và cô ấy liếc nhìn siren và gật đầu cộc lốc khi đi qua cô ấy. Cô nhận thấy ánh mắt xanh xuyên thấu của Bianca đang nhìn mình, một cái gì đó gần với sự đồng cảm trên khuôn mặt của cô ấy. Thông thường, Wednesday sẽ không ngần ngại nói rõ rằng cô không cần cũng như không muốn nhận sự thông cảm từ bất kỳ ai, nhưng cô cảm thấy Enid run rẩy trong vòng tay của mình nên cô quyết định bỏ qua Bianca lúc này.

Đi về Hội trường Ophelia có cảm giác như đi qua cả thế kỷ. Cái lạnh đang cắn xé cô, và Wednesday có thể cảm nhận được mạch đập đau đớn ở nơi bị thương khi chiến đấu với Crackstone, mặc dù Goody đã chữa lành chúng.

Cô nghe thấy tiếng thút thít của Enid phía sau cô. Lặng lẽ, như thể cô ấy đang cố che giấu nó để không khiến Wednesday nổi điên.

Wednesday lại cảm thấy cơn buồn nôn trước đó dâng lên khi cô nghĩ rằng Enid sợ cô tức giận vì cô ấy bị thương sau khi bị Hyde ném xung quanh. Với sự lo lắng mơ hồ, cô nhận ra thông thường, cô sẽ khó chịu khi ai đó thút thít.

Tiếng thút thít dành cho những kẻ hèn nhát và những đứa trẻ đang sụt sịt, và nó không thể thỏa mãn bằng tiếng hét đau đớn và sợ hãi.

Ý nghĩ về việc Enid tạo ra những tiếng hét đó len lỏi vào tâm trí của Wednesday, và nó chỉ khiến bụng cô cồn cào hơn.

Bước đi của cô nhanh lên, muốn thật nhanh trở lại phòng, phòng của họ, đẩy cơ thể đau nhức của cô về phía trước. Bàn tay của cô ấy trượt từ cổ tay của Enid, đến bàn tay cô ấy, trong những gì cô ấy hy vọng, cầu nguyện, cần được an ủi theo bất kỳ cách nào.

Wednesday không biết chính xác khi nào việc đảm bảo rằng cô gái kia cảm thấy an toàn đã vào danh sách ưu tiên của cô ấy (ngay bên dưới 'giải quyết các vụ giết người '  và trên 'làm nhục kẻ thù của cô ấy'), nhưng cô ấy có thể mạo hiểm đoán nó.

Cô cảm thấy nhẹ nhõm khi họ đã leo lên cầu thang và bước qua cửa phòng của họ mà không có một (hoặc cả hai) người trong số họ bất tỉnh vì mất máu hoặc kiệt sức.Cô từng thấy nhẹ nhõm như vậy khi cô phát hiện ra mình đã không thực sự giết em trai mình sau khi nhốt cậu ta trong trinh nữ sắt (iron maiden: một công cụ tra tấn thời Trung cổ) trong một ngày rưỡi và nó chỉ làm cậu ta bị thương nặng.

(Cô ấy đã để Pugsly yên trong vài ngày sau đó.)

"Vào phòng tắm và chờ." Giọng nói của Wednesday khiến Enid nhảy dựng lên, giật mình vì sự im lặng đột ngột bị phá vỡ. Wednesday cố gắng hết sức để bỏ qua nó. "Dùng nước nóng. Cậu cần phải được làm sạch. Tôi sẽ lấy bộ dụng cụ phẫu thuật của mình, những vết rạch đó cần phải được khâu lại."

Enid mở miệng định nói điều gì đó, ánh mắt lo lắng thoáng qua khi nghe đến việc Wednesday sử dụng kỹ năng phẫu thuật của mình với cô ấy, nhưng rõ ràng cô ấy đã quá mệt mỏi và đau đớn để tranh luận, và chỉ gật đầu và lê bước vào phòng tắm.

Wednesday đợi cho đến khi nghe thấy tiếng kêu của đường ống và tiếng nước chảy để đảm bảo rằng Enid đang làm theo lời nói của cô trước khi khập khiễng đến giường của mình.

Với một chút nỗ lực, cô quỳ xuống, nhăn mặt khi phải vươn người để lấy hộp dụng cụ từ dưới gầm giường. Thing lướt qua cánh cửa hé mở của căn phòng, anh ta đã bị tụt lại phía sau, và Wednesday nghe thấy tiếng anh ta đóng nó lại một cách nhẹ nhàng.

Anh chạy đến bên giường, biến mất dưới gầm giường, mất một lúc để đẩy bộ dụng cụ phẫu thuật lại gần Wednesday.

"Cảm ơn, Thing," cô nói, mở nắp để đảm bảo rằng mọi thứ mình cần đều ở bên trong. Gạc, kim, chỉ khâu và thuốc sát trùng.

Thing gõ gõ và Wednesday thở dài.

"Tôi biết, cô ấy đã cứu tôi. Tôi đang cố trả ơn."

Thing gõ một lần nữa, khăng khăng hơn.

"Vâng, tôi biết rằng cô ấy cuối cùng đã hóa sói." Wednesday nói, nhíu mày. "Chuyện đó thì có liên quan gì?"

Thing nắm thành nắm đấm và đập mạnh xuống đất, kích động.

"Tôi không có thời gian cho việc này, Thing. Tôi cần kiểm tra Enid." Cô đứng dậy, nhăn mặt và đi vào phòng tắm, để Thing lắc đầu nguầy nguậy.

Cô gõ một lần, hai lần vào cửa phòng tắm.

"Enid?"

Wednesday không nghe thấy tiếng nước chảy nữa, và cũng không nhận được phản hồi, vì vậy cô đẩy cửa một cách thận trọng và bước vào không gian nhỏ.

Enid đang ngồi trên thành bồn tắm đầy nước bốc hơi nghi ngút, bất động trừ bả vai đang rung rẩy của cô ấy. Chiếc áo khoác màu hồng cũ của cô ấy vẫn quấn quanh người, mép của nó kéo dài xuống nước tắm. Wednesday có thể thấy nước dâng lên chậm khi nó ngấm vào vải.

Wednesday bước về phía cô ấy, im lặng như chết, và dừng lại bên vai cô ấy. Cô ấy có thể nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má Enid và nhỏ xuống bồn tắm, tạo nên những gợn sóng nhỏ trên mặt nước.

"Mặc dù nước muối rất tốt để giữ cho vết thương sạch sẽ và thúc đẩy quá trình lành vết thương, nhưng tôi không nghĩ cậu có thể khóc đến mức biến nước trong bồn tắm thành nước mặn," Wednesday nói, giả vờ như một trò đùa, nhưng nó đi ra rất tự nhiên như một sự thật. Cô hy vọng Enid hiểu nó chỉ là một câu đùa cợt.

Enid nhảy lên, nắm chặt chiếc áo khoác quanh mình hơn, và trong một khoảnh khắc, đôi mắt của cô ấy hoang dại và hoang dã như khi cô ấy còn là một con sói. Trong thâm tâm, Wednesday thấy nó thật mê hoặc.

Chúng dịu đi khi rơi vào Wednesday, và Enid thư giãn một chút.

"Tớ không hiểu làm thế nào cậu có thể di chuyển nhẹ nhàng như vậy, ngay cả khi mang đôi boot cồng kềnh đó," Enid nói với một tiếng cười khúc khích. Cô sụt sịt, dụi mũi.

"Nhiều năm luyện tập," Wednesday trả lời khô khan. "Đáng ra cậu phải tắm rửa sạch sẽ, vậy mà cậu lại ngồi ở đây, rõ ràng là vẫn còn bẩn."

"Tớ biết," Enid dường như thu mình lại. "Tớ đã định vào và sau đó tớ chỉ... không."

"Tôi không thể băng bó vết thương của cậu cho đến khi cậu sạch sẽ, vì vậy," Wednesday chỉ vào bồn tắm, "Tôi đề nghị cậu hãy bước vào nó, trước khi những vết thương mưng mủ. Mặc dù tôi thích nhìn thấy vết thương sau khi bị nhiễm trùng, nhưng tôi không muốn nó xảy ra với người mà tôi... quan tâm, đặc biệt khi nói đến sự sống còn của họ." Những từ ngữ dường như mắc kẹt trong cổ họng của Wednesday, và cô nuốt xuống một cách khó chịu nhưng vẫn cố gắng đẩy chúng ra.

Một nụ cười thoáng qua khuôn mặt của Enid, nhưng cô ấy không nói gì và quay sang bồn tắm. Cô ấy lại do dự, và Wednesday thở dài sốt ruột.

"Vào đi, Enid." Cô ấy nắm lấy cổ áo khoác, kéo nhẹ nhưng sau đó kiên quyết, cô đảo mắt khi thấy Enid nắm chặt nó hơn.

"Ừm, Wednesday, tớ... không mặc gì bên dưới cái này. Khi tôi biến đổi, quần áo của tớ gần như bị xé toạc."

"Oh." Wednesday cảm thấy một hơi ấm yếu ớt dâng lên cổ cô. Cảm giác không khác với cảm giác của cô ấy sau khi thua Bianca trong môn đấu kiếm, nhưng ít khó chịu hơn. Hoặc, cũng khó chịu, nhưng theo một cách tốt hơn. Cô ném cảm xúc lạ lẫm xuống và dồn nén chúng lại, quyết định đây không phải là thời điểm để khá phá thứ cảm giác mới rất con người của chính mình.

"Đây thực sự không phải là lúc để ngượng ngùng, Enid. Trừ khi cậu muốn tôi bỏ mặc cậu để cậu tự mình băng bó vết thương?"

"Không!" Bàn tay của Enid đưa ra, nắm lấy cổ tay của Wednesday nhanh chóng nhưng ngay sau đó rút tay lại. Wednesday nhướn mày, nhưng không nói gì. "Không, làm ơn đừng đi. Cậu nói đúng, tớ thật ngớ ngẩn. Cậu có thể... nhìn đi chỗ khác một chút được không?"

Wednesday thở dài, nhưng tuân lời, và không quay lại cho đến khi cô nghe thấy tiếng nước chảy và tiếng rít đau đớn lặng lẽ từ Enid khi nước nóng chạm vào vết thương của cô ấy.

Cô quay lại nhìn Enid gần như ngập hoàn toàn trong bồn tắm, nước ngập đến tận vai. Khuôn mặt của cô ấy nhăn nhó khó chịu khi cô ấy điều chỉnh để nước chảy qua những vết cắt khác nhau của cô ấy.

Cô ấy vớ lấy chiếc khăn mặt treo bên thành bồn tắm và làm ướt nó, cẩn thận chấm lên vết cắt trên trán.

Wednesday nhìn cô ấy không nói nên lời, nhận thấy những ngón tay của cô ấy có vẻ cứng và cử động của cô ấy vụng về như thế nào. Enid có những vết cắt rất lớn trên mặt, nhưng Wednesday theo dõi một vài vết mà cô ấy bỏ sót, và khi đảo mắt qua cô ấy, cô ấy thấy phần đầu của một vết rạch dài trên vai trước khi biến mất trong nước.

"Đưa cái đó cho tôi," cô nói mà không cần suy nghĩ, với tay lấy chiếc khăn lau từ Enid. Lông mày của Enid nhướng lên, nhưng cô ấy quá mệt mỏi để tranh luận hay thậm chí là trêu chọc Wednesday, và đưa tấm vải mà không nói gì.

Wednesday chà nó lên những vết thương mà Enid đã bỏ sót, cũng như những vết bẩn còn sót lại từ những vết khác, và dừng lại khi cô nhận thấy Enid nhăn nhó mà không hề che giấu. Wednesday kiểm tra cô ấy, biết rằng, ngay cả khi cô hiểu rất ít về cảm xúc của con người, Enid cần được chăm sóc cẩn thận vào lúc này.

Cô lau chậm lại, cố gắng giảm bớt áp lực và chỉ chạm miếng vải vào vết thương của Enid khi cần thiết. Cô chấm nhẹ thay vì chà xát, và cố gắng phớt lờ cảm giác của mình mỗi khi tiếng thở dài lặng lẽ lướt qua môi Enid trước sự chăm sóc cẩn thận.

Mắt họ gặp nhau, và Wednesday cảm thấy mình cứng đờ một lúc. Đôi mắt của Enid ngấn nước và có viền đỏ. Cô có thể thấy cô gái mệt mỏi như thế nào, chắc chắn sức lực của cô ấy đã bị suy giảm do căng thẳng trong lần biến hình đầu tiên và do chiến đấu với Hyde.

Đôi mắt cô ấy trong như hồ nước, Wednesday mơ hồ nghĩ. Mặc dù chết đuối là một cách chết không mấy thú vị, nhưng tôi sẽ không phiền nếu đó là chúng.

Cô cảm thấy má mình thoáng ửng hồng trước ý nghĩ đó, và cô nhanh chóng xua tan đi. Má của Enid cũng ửng hồng, nhưng Wednesday chắc chắn nó là do sức nóng của nước và cơn đau.

Khi cô làm xong, vết máu và bụi bẩn cuối cùng đã được làm sạch trên mặt Enid, nước tắm có màu hồng gần giống với màu tóc của Enid. Wednesday để cô ấy kỳ cọ phần còn lại của cơ thể, loại bỏ cát đất, trước khi quay lại để xả nước tắm bẩn giờ đã  trở thành nước lạnh.

Enid phát ra một tiếng rên ngượng ngùng khiến Wednesday quay lại, sau đó im bật đi bởi cái nhìn thẳng thừng của Wednesday và cô ấy quyết định không nhìn người bạn cùng phòng của mình nữa.

"Tắm sạch đi, nước tắm đẫm máu vẫn còn trên người cậu."

Enid hơi buồn cười với ý nghĩ đó, và sau đó để nước nóng, sạch sẽ chảy qua da cô.

"Thing?" Wednesday gọi, thò đầu ra khỏi phòng tắm. "Đưa tôi—oh." Thing đã siêng năng ngồi trước cửa, đặt bộ đồ ngủ yêu thích của Enid ngay ngắn trên sàn, cùng với đôi tất màu hồng mềm mại của cô ấy. Không phải Wednesday biết bộ đồ ngủ nào Enid yêu thích, không hề. Cô chỉ đơn giản là người tinh ý và nhận thấy rằng Enid đã mặc những bộ đồ ngủ này, chúng có những chú chó con hoạt hình và những đám mây xanh,  khi đi ngủ nhiều lần hơn bất kỳ bộ đồ ngủ nào khác của cô ấy. Chính xác là 23 lần trong suốt học kỳ.

"Cảm ơn," Wednesday gật đầu với anh, hơi nhăn mặt khi phải cúi xuống và chạm vào lớp vải màu hồng đáng nguyền rủa. Thing chào và sau đó quay trở lại đống thú nhồi bông của Enid.

Khi Wednesday quay trở lại phòng tắm, cô thấy Enid đã trèo ra khỏi bồn tắm, đứng bên cạnh bồn tắm khi quấn trong một chiếc khăn tắm trắng sạch sẽ và bằng cách nào đó trông cô ấy vô cùng nhỏ bé và dễ bị tổn thương.

Trái tim của Wednesday đập mạnh một cách khó hiểu khi nhìn thấy cô gái hoạt bát, thường ngày trông thật bất an và sợ hãi, nhưng cô đã kìm nén cảm xúc và đẩy nó xuống.

"Đây này." Cô cộc cằn nói, đưa bộ đồ ngủ ra. "Mặc quần áo. Tôi sẽ khâu những vết rạch đó khi bạn xong."

Wednesday nhanh chóng bước ra khỏi phòng, lui về phía phòng của cô ấy và mở đồ dùng của cô ấy trong khi cô ấy đợi Enid mặc quần áo.

Cô nhận ra rằng mình cũng dính đầy bùn và máu, nhưng bây giờ không phải là lúc để cô tắm rửa. Enid cần được điều trị vết thương, và Wednesday khá chắc chắn rằng việc ở một mình với những suy nghĩ của cô ấy trong khoảng thời gian này sẽ khiến cô ấy muốn bứt tóc ra. Cô quyết định mặc bộ đồ ngủ đen trắng của riêng mình và lau mặt bằng khăn ướt trong khi đợi Enid mặc quần áo xong.

Một lúc sau Enid xuất hiện, mặc bộ đồ ngủ bắt mắt và ngượng ngùng đi về phía giường của Wednesday.

Cô ấy dừng lại cách đó vài bước chân, lo lắng vặn vẹo các ngón tay và liếc nhìn quanh phòng. Wednesday nhướn mày.

"Ngồi đi, Enid. Trừ khi cậu muốn tôi vá vết thương khi cậu đứng? Tôi đảm bảo với cậu rằng tôi có thể làm được, tuy nhiên nó sẽ không ổn định và rất có thể sẽ đau hơn nhiều."

"Không, không, tớ đến đây, xin lỗi." Enid vội vàng nói, chạy đến bên giường và rón rén ngồi xuống mép giường. Wednesday thở dài. Bây giờ bạn cùng phòng của cô đang thận trọng với cô ấy, cố gắng tôn trọng ranh giới của cô dù cuối cùng cô cũng hơi đồng ý với việc cô ấy không cần như vậy.

Cô mở nút lọ thuốc sát trùng có mùi nồng nặc, nhúng một miếng gạc vào đó.

"Tôi sẽ cảnh báo cậu, điều này sẽ hơi nhói đấy." Cô nói, đưa tay về phía trước và ấn nó vào vết cắt lớn nhất trên trán Enid trước khi cô gái kia có thể cố gắng di chuyển ra khỏi tầm với của cô ấy.

Enid rên rỉ, nhăn mặt và nhe răng.

"Chết tiệt, đó là cái gì," cô ấy gầm gừ, nghiến răng khi Wednesday lấy một miếng gạc ướt khác và đắp lên vết cắt khác.

"Một hỗn hợp đặc biệt do tôi tự làm. Nó chứa chất khử trùng mạnh nhất thế giới, cũng như chất chống độc để chống lại hầu hết mọi chất độc thông thường tồn tại."

"Well, nó hiệu quả rất tốt nhưng chũng đau như thế."

"Nó thực sự như vậy."

Với đặc ân từ cô, Enid khá yên lặng khi Wednesday sát thuốc lên phần còn lại của vết cắt trên mặt, ngoan ngoãn nâng hàm của cô ấy lên để cô chạm vào những vết cắt trên cổ họng và xoay người để cô cũng có thể làm sạch vết cắt ở bên hông.

"Cái này sẽ cần phải khâu lại." Wednesday nói, đặt miếng gạc của cô ấy sang một bên để chạm vào phần cuối của vết thương ló ra từ bên dưới vai áo sơ mi của Enid. "Phần còn lại có thể quấn thêm vài miếng băng, nhưng cái này khá sâu."

Enid gật đầu, lấy lại tinh thần khi cô tuột một cánh tay ra khỏi áo sơ mi để cho Wednesday tiếp cận hoàn toàn vết thương quấn quanh vai trái và ngang lưng trên của cô. Wednesday xâu kim cho cô ấy và bắt đầu làm việc.

Cô ấy khâu một cách thành thạo, cô đã làm điều này hơn một vài lần, và cô nhận ra mình ngưỡng mộ vết thương. Nó sâu, một vết cắt rõ ràng, và cô mơ hồ cảm thấy Enid đã cố gắng ngồi thẳng vì mức độ nghiêm trọng của nó. Có lẽ cô nên cho cô gái này nhiều đặc ân hơn.

Khi cô kết thúc, Enid hơi đổ mồ hôi, mặt đỏ bừng vì nín thở vì vậy cô ấy đã không thút thít trước cơn đau nhói của mũi kim Wednesday.

"Xong rồi." Wednesday nói khi cô ấy đặt kim và chỉ khâu trở lại bộ dụng cụ của mình. "Một tác phẩm khâu vá tuyệt đẹp, nếu tôi có thể nói như vậy."

Enid cười một chút, đưa tay ra sau để rón rén sờ những sợi chỉ đang giữ vết thương của cô lại với nhau.

"Cảm ơn. Tớ mừng là cậu biết cách khâu vết thương, tớ đoán thế."

"Tôi đã phải học cách chữa trị cho em trai mình sau khi mổ bụng nó." Wednesday trả lời. Enid chớp mắt với cô ấy, miệng mở và đóng. Cô ấy rõ ràng đang nghĩ có nên đặt câu hỏi cho Wednesday hay bỏ qua nó.

Enid đứng dậy, xỏ tay vào trong áo sơ mi và bắt đầu đi về phía căn phòng của mình.

"Cậu đi đâu?" Wednesday hỏi, đưa tay nắm lấy tay áo cô ấy trước khi cô kịp ngăn mình lại. Cô muốn nôn mửa trước sự tuyệt vọng trong giọng nói của mình, nhưng ý nghĩ về việc Enid ở phía bên kia căn phòng với cô khiến cô vô cùng khó chịu. Nếu Hyde trở lại thì sao? Hay Thornhill? Hay một cái gì đó tồi tệ hơn? Điều gì sẽ xảy ra nếu Wednesday không thể băng qua bên kia phòng đủ nhanh để bảo vệ cô ấy? Bây giờ cô mắc nợ cô ấy, không ai trong hai người có thể chết trước khi cô có cơ hội để xóa nợ.

"Đi ngủ? Tớ đã bị đánh tơi bời, Wednesday, và cậu cũng vậy. Trừ khi..." Enid ngập ngừng, trông có vẻ không chắc chắn. "Cậu... cậu có muốn tớ ở lại với cậu một đêm không?"

Wednesday bị kẹt. Cô có muốn Enid ở lại với cô không? Quá rõ ràng, cô gái ấy suýt chút nữa đã bị giết vì để bảo vệ cô, và cô cảm thấy có trách nhiệm với sự an toàn của cô ấy, nhưng còn có một điều gì đó khác nữa.

Thật không quen, một loại cảm giác ngứa ngáy khiến cô không thoải mái và cô muốn cào da mình ra. Nghĩ về việc Enid rời bỏ cô, ngay cả khi chỉ là trên giường của cô, càng khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.

Wednesday đã đọc về cảm giác này trong sách tâm lý học. Nếu cô ấy không biết rõ hơn, cô ấy sẽ nghĩ rằng mình đang tìm kiếm sự an ủi từ Enid. Nhưng cô biết rõ. Điều này không phải là như vậy.

Một giọng nói nhỏ hét lên trong Wednesday đó đó chính xác là cái mà cô đang cảm nhận được, rằng cô muốn giữ Enid ở bên, để đảm bảo rằng cô ấy được bảo vệ và đổi lại cô cũng cảm thấy mình được bảo vệ.

Cô cắt cổ giọng nói đó, khiến nó im lặng.

"Sẽ thông minh hơn nếu chúng ta ở cùng nhau." Wednesday phỏng đoán, cố gắng khiến nó trở thành vấn đề thực tế và âm thanh không bị ảnh hưởng. "Nếu bất cứ thứ gì khác tấn công chúng ta, thì ít nhất chúng ta sẽ ở bên nhau và có thể phản công nhanh hơn nhiều."

"Uh huh." Enid ậm ừ, nhướng mày một chút. "Wednesday tớ mệt rồi, nên, cậu nói gì sao cũng được."

Enid trèo trở lại giường của cô một cách bất thường, và Wednesday theo bản năng rút lui ra sau càng xa càng tốt, ép mình vào tường. Enid nhìn cô, lông mày nhíu lại, và Wednesday phải cố gắng chống lại thôi thúc vươn tay ra và vuốt phẳng chúng bằng ngón tay cái.

Một cách ngập ngừng và do dự, Wednesday giơ một tay ra mời. Enid nhìn chằm chằm một lúc, và sau đó, cố gắng hết sức để giữ nụ cười của mình trong tầm kiểm soát, cô ấy đến bên Wednesday.

Wednesday bị ấn tượng bởi sự ấm áp của cô ấy, bản thân cô ấy lạnh lùng đến rợn người. Cô ấy thậm chí còn ấn tượng hơn khi nội tạng trong cơ thể cô không co giật khi có cảm giác Enid áp mình vào người cô ấy.

Wednesday rón rén để cánh tay của cô qua vai Enid khi cô gái điều chỉnh để mình thoải mái.

Cánh tay còn lại của Wednesday bị kẹp bên dưới cô ấy và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Tấm chăn co lại một cách khó chịu giữa hai ống chân của cô ấy, và cảm giác chân của Enid cọ vào chân cô ấy khiến da cô ấy nổi gai ốc.

Cô kìm nén bản năng thôi thúc đẩy Enid ra khỏi giường, quát cô và bảo cô rời đi.

Bởi vì cô ấy không muốn điều đó, không hẳn là vậy.

Cô thích cảm giác có Enid ở gần mình như thế này, một tay luồn trong áo cô ấy, tay kia đặt dưới gối. Cô ấy ngước đôi mắt xanh lên nhìn cô và Wednesday lại cảm thấy như mình sắp chết đuối một lần nữa.

Họ nhìn nhau chằm chằm trong bóng tối một lúc, không nói lời nào.

Có thể đoán trước, Enid là người phá vỡ sự im lặng trước.

"Cậu có muốn nói về nó?" Cô thở.

Wednesday lắc đầu.

"Okay." Một khoảng dừng. "Tớ chỉ muốn cậu biết—"

"Có phải cái lắc đầu không đủ rõ ràng?" Wednesday ngắt lời, trừng mắt nhìn cô ấy trong bóng tối. Cô thấy Enid hơi mỉm cười.

"Không, tớ biết mà. Tớ chỉ... tớ chỉ muốn nói rằng Tớ xin lỗi. Vì  mọi thứ với... cậu biết đấy. Tyler. Có vẻ như cậu thực sự thích anh ấy."

"Oh." Một nhịp. "Tôi không có."

"Oh." Enid phản hồi.

Một khoảng tạm dừng khác.

"Còn nữa... cảm ơn. Cho tất cả."

Wednesday nhìn chằm chằm vào cô ấy.

"Tại sao lại cảm ơn tôi? Nếu tôi nhớ không lầm, cậu đã cứu tôi khỏi con quái vật đó. Thật xấu hổ vì tôi đã quá bất lực, tôi biết ơn vì điều đó. Cảm ơn cậu."

Enid lắc đầu, vẫn mỉm cười.

"Ý tớ là cảm ơn vì đã xử lý vết thương cho tớ, và vì đã giúp tớ biến thành sói, vì... mọi thứ."

Wednesday muốn phản đối, để nói với cô ấy rằng cô không liên quan gì đến sự biến đổi của Enid, rằng việc băng bó cho cô ấy chỉ để cô không phải phát hiện ra cô ấy đã chết vào sáng hôm sau vì mất máu và vì cô không muốn phải đối mặt với việc quen biết một người khác, chắc chắn là một bạn cùng phòng phiền phức nào đó. Nhưng cô đã quá mệt, và có điều gì đó kỳ lạ và lấp lánh trong mắt Enid mà thứ mà cô không biết gọi nó là gì nhưng bằng cách nào đó cô biết nó có ý nghĩa gì, vì vậy cô chỉ gật đầu.

Enid thở dài, cắn môi, và sau một lúc do dự, cô ấy quyết định vùi mình lại gần Wednesday. Đầu cô tìm thấy hõm cổ, và Wednesday phải cố kìm cơn rùng mình khi hơi thở ấm áp phả vào vai cô.

Điều này thật kỳ lạ xảy ra với Wednesday, và có cảm giác như một bầy dơi hiện đang kêu gào và lộn vòng trong bụng. Nhưng cô quá mệt mỏi, còn Enid thì quá ấm áp và vẫn còn thoang thoảng mùi mồ hôi, máu và nước hoa của cô ấy, vì vậy Wednesday chỉ để cánh tay còn lại của mình ôm lấy người Enid, vùi mũi cẩn thận vào tóc cô ấy và nhắm mắt lại.

Điều này thật mới mẻ, và hoàn toàn không giống với cô ấy, và Wednesday chắc chắn rằng vào sáng ngày mai, cô sẽ đẩy cô gái ấy ra xa và cố gắng giả vờ như chuyện này chưa từng xảy ra theo bản năng.

Và Enid sẽ sải bước và cười, biết rằng cô ấy không có ý gì với điều đó, và họ sẽ phải đối mặt với ngôi trường và hậu quả của những gì đã xảy ra.

Nhưng hiện tại, Wednesday chỉ tập trung vào cảm giác hơi thở của Enid phả vào xương quai xanh của cô khi cô ấy chìm vào giấc ngủ, và cô ấy nhắm mắt lại và chờ đợi.

Và nếu Wednesdayđặt một nụ hôn cẩn thận lên trán Enid sau khi cô chắc chắn rằng cô ấy đã ngủ, và quấn cô ấy chặt hơn một chút, thì, sẽ không ai biết được.




___________

Hỏi ý về cách xưng hô: Vì tiếng Viết đa ngữ nghĩa nên mình khá phân vân trong việc chọn cách xưng hô giữa các nhân vật

Mình thấy theo tính cách lạnh lùng xa cách của Wednesday nên mình nghĩ dùng "tớ - cậu " nó có hơi quá thân mật

Còn Enid thì tùy truyện mình xem theo mức độ thân mật của Enid với Wednesday theo tác giả diễn đạt như thế nào mình sẽ chọn "tớ -cậu" hoặc "tôi -cậu"

Tiếng Việt thật đa dạng: tớ-cậu, tôi- cậu, tôi-cô, anh-em, chị-em...

Còn tiếng Anh: I-you-me . Tiếng Trung: wo-ni

:))) Rất cảm ơn mọi người đã đọc và theo dõi mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro