Dumb Ways to Die

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Barbara_Lazuli

Khi bạn bè của cô hỏi làm thế nào cô có thể ngu ngốc đến mức tiếp cận Wednesday gần đến như vậy, khi biết những gì cô ấy có thể sẽ làm với cô, cô chỉ cười trừ. Bởi vì điều đó gần như không quan trọng bằng việc cuối cùng có thể hiểu được Wednesday sẽ làm gì với cô.

----

Enid đã sẵn sàng cho nó. Kể từ khi Wednesday ngụ ý rằng cô ấy sẽ giết Enid trong giấc ngủ, cô đã đề cao cảnh giác, bản năng sói luôn sẵn sàng phòng trường hợp bạn cùng phòng của cô ấy quyết định đêm nay sẽ hành động.

Cô hoàn toàn nhận thức được đó không chỉ là một lời đe dọa suông. Cô đã nghe về toàn bộ vụ tấn công bằng cá piranha với đội bơi ở trường cũ của Wednesday. Nhưng Enid không phải là một con chó con yếu đuối. Cô sẽ không đầu hàng mà không chiến đấu!

Tuy nhiên, những ngày này, Enid thấy mình đã mất cảnh giác. Cô dám khẳng định rằng họ đang hòa thuận với nhau. Sau nhiều tháng giúp cô ấy tìm Kẻ giết người, và nghe bất kỳ ca khúc mới nào mà Wednesday học được trên cây đàn cello của cô ấy. Và Wednesday đã luôn ở bên cô vào mỗi dịp trăng tròn, cô bắt đầu nghĩ về họ. Có lẽ họ đang bắt đầu trở thành bạn bè sau tất cả.

Từ một con dao nguy hiểm mà cô luôn phải dè chừng, Wednesday đã trở thành lá chắn tin cậy. Người luôn sẵn sàng tấn công bất kỳ ai với một con dao. Dù sao đi nữa, sự thoải mái mà một cô gái thê lương và nguy hiểm ấy có thể mang lại thật khó hiểu làm sao.

Có lẽ Enid đã mất đi lý trí. Hoặc có thể cô ấy đã trở nên bất cẩn.

Chủ đề này vẫn còn đang tranh luận, nhưng hôm nay tất cả đã chứng minh cho vế sau đúng. Wednesday thực sự giữ những lời nói của cô ấy, đó là lý do tại sao Enid nhận thấy khi bị đánh thức và Wednesday đang kéo cô khỏi giường bằng cách nắm cổ áo sơ mi của cô.

Đây chính là nó. Đây là ngày cô chết. Vào một buổi sáng thứ bảy, bởi một cô gái tên là Wednesday Friday Addams. Thật lố bịch.

"Tắt, nó, đi" phát ra từ Wednesday với giọng trầm đầy đe dọa. Giọng của cô ấy trầm hơn và khàn hơn bình thường, có thể thấy cô ấy cũng vừa mới thức dậy.

Enid mất một giây để nhận ra bộ dạng của mình. Sẽ hơi khó khăn khi bạn bị nghẹt thở nhẹ do một cô gái nào đó nắm cổ áo bạn. Cuối cùng, cô nhận ra âm nhạc đang phát, điện thoại của cô  rung lên khi chuông báo thức của cô ấy tiếp tục đổ chuông. Nhận ra rằng nó đã phát bản thứ hai, có vẻ như nó đã ầm ĩ một lúc rồi. Rất tiếc.

Cô quay lại nhìn bạn cùng phòng để xin lỗi, nhưng lời nói của cô nghẹn lại khi cô nhận ra Wednesday đã gần cô đến mức nào. Cô thực sự nên lo lắng hơn trước ánh sắc chết chóc mà cô đang đối diện trực tiếp với nó, nhưng cô đang bị phân tâm bởi những nốt tàn nhang thật đáng yêu trên mặt cô ấy. Quá nhiều để đếm, quá dễ thương để bỏ qua. Và oh, bạn có thể nhìn thấy nó không, một con dao--

"OKAY, TÔI DẬY RỒI! TÔI DẬY RÒI!" Enid kêu lên, tâm trí, cơ thể và linh hồn giờ đã hoàn toàn tỉnh táo. Cô vùng vẫy để với lấy điện thoại của mình ngay cả khi Wednesday vẫn còn nắm chắc lấy cổ áo  cô. "Đây! Đã tắt rồi. Mọi thứ tốt đẹp và yên tĩnh rồi. Cậu có thể buông tôi ra và quay lại ngủ tiếp bây giờ."

"Ba mươi phút," Wednesday gằn giọng, vẫn không buông Enid ra. "Còn chưa đầy ba mươi phút nữa là đến bảy giờ sáng." Cô ấy đột ngột kéo Enid lại gần hơn. "Cô có thực sự nghĩ rằng đó là đủ thời gian để quay trở lại giấc ngủ và cảm thấy thỏa mãn không?"

"Có gì to tát đâu? Dù sao cũng là thứ bảy, có thể ngủ nướng!"

"Tôi không ngủ nướng. Tôi luôn thức dậy lúc bảy giờ vào các ngày thứ Bảy."

"Vậy thì tại sao cậu không ném điện thoại của tôi ra ngoài cửa sổ hay gì đó?!" Enid bực tức cố gạt tay cô ấy ra. "Geeze. Cậu có thể tự cứu mình khỏi rắc rối mà!"

Một bên lông mày của Wednesday giật giật, và Enid nhướn mày đáp lại. Wednesday nói, "Đối với một người đang đứng trên tường để chờ cửa hàng mới khai trương, bạn chắc chắn sẽ vô tư về việc bỏ lỡ cuộc hẹn mà mình đã chờ đợi từ lâu."

Bất kỳ ký ức nào mà cô ấy đã quên mất đều xuất hiện trở lại. "Chết tiệt! Phải rồi! Yoko sẽ giết tôi nếu tôi đến muộn," cô nói. Nhưng sau đó, cô nhận ra một chi tiết khác thường khác  khi bộ não của cô hoàn thành việc dịch lại những gì Wednesday đã nói từ tiếng Addamese sang tiếng người bình thường. "Aww... Cậu quan tâm tôi!"

Wednesday buông cô ra mà không báo trước, và Enid đáp xuống tấm đệm của cô ấy với một tiếng lớn! Khuôn mặt cô ấy bây giờ ngưng động nhưng ít thù địch hơn, Wednesday nói, "Tôi muốn có phòng cho riêng mình. Tôi đã định sáng tác trong khi những người bạn thân của cô đánh lạc hướng cô."

"Cậu không cần phải nói họ như thế đâu," Enid càu nhàu khi cô đứng dậy.

"Họ thích c--"

Cái nhìn của Wednesday đã nói lên tất cả.

"Ừ được rồi, thật dài dòng. Nhưng Yoko nghĩ cậu rất hài hước."

Wednesday dọn dẹp giường của cô ấy cực kỳ hung hăng, chiếc chăn của cô ấy phát ra âm thanh quất mạnh.

"... Mặc dù vậy, Serena vẫn sợ cậu."

"Thật tốt quá."

"Và Bianca chắc chắn vẫn ghét cậu."

"Thậm chí còn tốt hơn."

"À chết tiệt. Đây là bộ ưa thích của tôi," Enid than vãn, lúc này mới để ý chiếc áo len màu cam và hồng của cô đã biến dạng như thế nào. "Hãy xem bạn đã làm gì! Vải bị kéo căng và rách hết rồi!"

Wednesday ân sủng nhìn vào cô ba giây trước khi cô ấy quay lại vuốt thẳng các nếp gấp trên chiếc chăn của mình. "Hừm."

"Ổn thôi, sao cũng được."

Một điều mà Enid học được là sống với Wednesday cũng giống như đi trên một chuyến tàu lượn siêu tốc đầy cảm xúc. Một khoảnh khắc cô muốn ôm Wednesday vì đã chu đáo một cách bất ngờ. Tiếp theo, cô muốn xé nát chiếc giường của cô ấy thành từng mảnh vì cô ấy có một trái tim teo tóp hơn một quả nho khô. Vì vậy, cô nóng nảy chọn 1 bộ quần áo để thay và khăn tắm.

"Tôi đã định rủ cậu đi cùng, nhưng cậu vừa đánh mất đi cơ hội nhận được lời mời tham gia vì cậu là một con khốn thô lỗ."

Wednesday chải tóc trước gương. "Ôi thật không may cho tôi."

Enid dậm chân bỏ đi. Sau đó nhanh chóng cô quay ngươc trở lại  bung tấm chăn được gấp gọn trên chiếc giường hoàn hảo của Wednesday. Sau đó, chạy trước khi Wednesday kịp lấy được con dao mà cô ấy vẫn để dưới gối.

Thấy không? Cô có thể đánh trả.

Cô kể với bạn bè của mình như vậy về buổi sáng của họ.

"Ôi làm ơn, nhìn cậu kìa! Cậu giống như một con cún nhỏ bị quất roi vậy!"

Enid thở hổn hển khó chịu khi cô ấy nhìn chằm chằm vào Yoko. "Điều gì trên thế giới này đã làm cho cậu nghĩ--"

"Cậu thực sự đang cầm một chiếc áo vest len kẻ ca rô nghĩ xem nó sẽ trông đẹp như thế nào khi trên người Wednesday," Bianca lè nhè khi lướt qua giá quần jean. Những lời phát ra từ cô ấy như thể cô ấy đang nói về thứ rác rưởi kỳ lạ mắc kẹt trong giày của cô ấy.

Enid chớp mắt. Nhìn vào chiếc áo vest trên tay. "Cậu không biết gì cả. Tớ đang mua cái này cho tớ."

Divina nhướng mày với cô. "Cậu? Mặc đồ đơn sắc á?"

"Hãy để cô ấy yên đi," Yoko nói với họ, mặc dù Enid vẫn có thể nghe thấy sự thích thú trong giọng nói của cô ấy. "Cô gái của chúng ta chỉ đang làm những gì có thể để sống sót. Một vật hiến tặng, để đổi lấy việc giữ lại mạng cô ấy qua một đêm nữa."

"Thật lãng mạn," Divina nói một cách mỉa mai, nhưng một nụ cười đáng sợ xuất hiện trên khuôn mặt của Enid.

"Ừ, có lẽ cô ấy thật sự sẽ nghĩ như thế."

Có ba giây im lặng khi cả bốn người họ xử lý những gì Enid đã nói. Sau đó, Bianca phá vỡ nó.

"Ew."

Yoko tát vào tay cô ấy. "Đừng kỳ thị đồng tính."(homophobic)

"Tôi là Wednesday-phobic," Bianca giải thích.

"Ajax!" Cậu bé nhảy dựng lên khi đột nhiên nhận được bị xướng tên bởi Enid, đôi mắt cậu rời khỏi điện thoại. "Đưa tôi ra khỏi đây!"

Mắt anh ấy đảo khắp nơi khi cố gắng sắp xếp lại những gì anh ấy đã bỏ lỡ trong cuộc hội thoại vừa rồi khi anh ấy đang chơi game.Sau cùng, chúng tập trung vào cái áo vest. "Oh, uh,yeah. Wednesday có lẽ sẽ thích cái đó."

"Không - Không phải chuyện đó--" Enid nhìn vào những người bạn đầy hiểu biết của cô ấy một cách đầy sắc thái, khuôn mặt của chính cô đỏ bừng hơn sau nhiều giây im lặng trôi qua. Cuối cùng, cô ấy hắng giọng và nói, "Nó là cho một lời đề nghị hòa bình."

Như vậy, Wednesday đó sẽ tha mạng cho cô, bởi vì cô khá chắc chắn rằng bạn cùng phòng của cô ấy vẫn còn tức giận về những gì đã xảy ra vào buổi sáng.

Đôi chân của Enid dần dần chậm lại khi cô ấy đến gần phòng của họ. Đây không phải là cuộc cãi nhau đầu tiên của họ, chắc chắn là không phải. Nhưng Enid không bao giờ biết khi nào lần tiếp theo là lần cuối cùng. Cô sử dụng các giác quan nhạy bén của mình để lắng nghe những gì đang xảy ra trong phòng của họ. Tiếng đánh máy, là tất cả những gì cô nghe thấy. Khá lớn, khiến đôi tai nhạy cảm của cô hơi khó chịu, tuy nhiên, Enid cảm thấy thư giãn ngay khi nghe nó.

Việc đánh máy dừng lại ngay khi cánh cửa mở ra. Enid cũng dừng lại, cảnh giác với động thái tiếp theo của Wednesday có thể xảy ra, nhưng tiếng lách cách chỉ tiếp tục. Vì vậy, Enid từ từ mở cửa và thò đầu vào. Thing đang xem qua các trang mà Wednesday đã đánh máy, đọc lại bằng cây bút mà nó đang cầm. Wednesday vẫn ngồi trước máy đánh chữ của cô ấy, không có con dao nào trong tầm mắt. Mặc dù Enid chắc chắn rằng Wednesday có giấu ít nhất một vật sắc nhọn trong người, nhưng cô ấy không có gì trong tay hiện tại, và đó mới là điều quan trọng. Vì vậy, cuối cùng Enid cho rằng đã an toàn để vào trong.

Cô lúng túng lê bước vào phòng với những chiếc túi mua sắm trên tay,   di chuyển cẩn thận theo cách có thể cho thấy sự hiện diện của cô ở phía sau Wednesday.

"Nó là gì," Wednesday nóng nảy hỏi khi cô ấy hiểu rõ rằng cô gái kia sẽ không nhúc nhích cho đến khi cô thừa nhận cô ấy.

"Xin lỗi. Về chuyện hôm nay."

Cạch, cạch, cạch.

"Vì... Cậu biết đấy. Đã đánh thức cậu bằng đồng hồ báo thức của tôi."

Cạch, cạch, cạch, cạch, cạch.

"Và làm lộn xộn giường của cậu."

Cạch, cạch, cạch, cạch, cạch--

"Và tôi đã gọi cậu là con khốn."

Khi tờ giấy trượt đẩy qua để Wednesday gõ dòng tiếp theo, cô ấy nói, "Nếu đó là tất cả những gì cô muốn nói với tôi, cô có thể bước ra và đứng chỗ khác đừng chặn ánh sáng."

"Ugh, tôi ở đây, cố tỏ ra lịch sự và cậu - Sao cũng được! Đây!"

Cô gần như ném một trong những chiếc túi về phía sau Wednesday ngu ngốc. Cô quay lưng lại với cô ấy khi cô cởi áo khoác, cô nhận thức rõ về ánh mắt cảnh cáo đang hướng về phía cô ấy.

"Mối quan hệ là một con đường hai chiều!" Enid nói. "Tôi không phải lúc nào cũng là người duy nhất góp phần giữ gìn hòa bình ở đây. Và chỉ cần mua một chiếc máy tính xách tay cho việc soạn thảo! Dù sao thì cậu cũng giàu--"

Lời nói dừng lại khi cô nhận thấy chiếc áo len yêu thích của mình được gấp gọn gàng trên giường. Nó có mùi sạch sẽ. Ngay ngắn giống như cách quần áo Wednesday khi cô ấy vừa giặt xong mang về. Nhưng thậm chí còn khó hiểu hơn khi Enid giũ nó ra và thấy rằng nó trông vẫn đẹp như mới. Không giãn, không rách. Khi cô ấy quay lại với Wednesday, cô gái kia đang nhìn chằm chằm vào chiếc túi mua trong lòng cô ấy.

"Cậu đã ..? Làm thế nào mà nó thậm chí ...?"

"Không quan trọng," là câu trả lờicộc lốc của Wednesday cho tất cả. Cô chỉ vào chiếc túi. "Nếu cô không lấy lại cái này trong vòng ba giây tới, tôi sẽ đốt nó."

Enid hầu như không biết rằng cô đang ôm chiếc áo len vào ngực và sợ rằng trái tim cô có thể sẽ thoát ra khỏi cơ thể khi nó tan chảy. "Ừm. Nó là của cậu. Cậu biết đấy. Lễ vật hòa bình."

Wednesday cuối cùng nhìn vào cô. Sau đó, kéo áo vest ra và trầm ngâm. "Được rồi. Tôi cho rằng tôi sẽ để cậu sống thêm một ngày nữa."

Enid đã không chuẩn bị trước. Chưa bao giờ, có thể là cả một triệu năm đi nữa cô không nghĩ rằng mình sẽ có được một nụ cười của Wednesday, dù là nụ cười nhỏ nhất. Tuy nhiên ở ngay bây giờ, cô hoàn toàn choáng váng khi nhìn thấy. Tất cả chỉ kéo dài ba giây trước khi Wednesday quay đi và quay lại đánh máy, nhưng đó vẫn là một khoảnh khắc nghẹt thở.

Được rồi. Cô đã ra đi và mất đi lý trí của mình, chắc là vậy. Viên đạn, vô hình.

Đây có thể không phải là cách mà Wednesday đã lên kế hoạch, nhưng cô ấy đang đạt được chính xác những gì cô ấy muốn. Enid đã yêu Wednesday Addams, và điều đó hoàn toàn giết chết cô ấy.

-----

Enid không có tâm trạng hôm nay. Cô vừa trải qua một ngày tồi tệ sau khi một bầy người sói chế nhạo cô ấy về cô là gì và cô không là gì. Nói rằng cô làm bạn với một ma cà rồng bởi vì không có đàn nào sẽ chấp nhận một kẻ yếu đuối như vậy. Rằng thật tiện lợi khi siren sẽ không cần nói một lời nào khiến cô ấy bị tổn thương.

Cô phát ốm, phát ốm, phát ốm vì điều đó.

Vì vậy, khi cô mở cửa phòng của họ và được chào đón bằng những thứ chỉ có thể được chuẩn bị cho một loại nghi lễ nào đó, nến và vòng tròn ma thuật, cô thốt lên một tiếng rên rỉ thiếu kiên nhẫn.

"Wednesday! Cái này sẽ để lại sáp nến ở khắp mọi nơi!"

Wednesday không đáp lời với cô ấy, chỉ đi ngang qua cô ấy để đóng và khóa cửa lại. "Hãy hét to hơn và Thornhill có thể nghe thấy."

Enid tự động đưa tay lên miệng. "Phải rồi, xin lỗi," cô nói. Sau đó, sau một giây, và nói tiếp, "Này, cậu quan tâm đến việc gặp rắc rối từ khi nào vậy?"

"Tôi không có," Wednesday nói khi cô ấy lấy một cuốn sách. "Sổ tay triệu hồi người chết", nó ghi trên trang bìa. "Nhưng tôi không thể bị bắt trước khi tôi thành công trong kế hoạch của mình."

Xem xét mọi thứ đã chuẩn bị và  với các loại vòng tròn ma thuật mà Wednesday đang vẽ từ cuốn sách trên tay, Enid chỉ có thể kết luận nó có thể là cái này hay cái kia. "Cậu đang triệu hồi một con ma hay một con quỷ?"

Wednesday phủi phấn trên tay. "Một người bạn của gia đình."

Enid hít một hơi thật sâu trước khi thở ra. "Tất nhiên. Vậy cậu là quỷ? Hay ma?"

Một trang được lật. "Thật không may, tôi còn sống."

"Một cryptid (sinh vật kỳ bí). Đó là những gì cậu là," cuối cùng cô ấy kết luận. Sau đó, một cái gì đó nhận ra cô ấy. "Đợi đã. Cái thứ chết tiệt đó không yêu cầu một vật hiến tế đúng không? Tôi...?"

Vì vậy điều này nghĩa là. Có một chút lạ là Enid thường không xen vào Wednesday, cứ để cho cô ấy làm công việc của mình như thường lệ. Nhưng đây là cách cô sẽ chết--

"Sự hiến tế đã được thực hiện."

Khi Wednesday chỉ vào con rắn chết trong chiếc đĩa được đặt trong vòng tròn, thần kinh của Enid cuối cùng cũng giãn ra. Hôm nay cô ấy đã quá căng thẳng đến mức đi đến kết luận vội vàng. Đúng. Wednesday sẽ không làm điều đó.

Cô không chắc mình bắt đầu nghĩ như vậy từ khi nào. Wednesday sẽ không giết cô ấy. Có thể cho là cô bất cẩn, nhưng cô tin vào bản năng của mình. Và bản năng của cô nói rằng cô ấy sẽ an toàn bên Wednesday, bất kể điều đó nghe có vẻ mỉa mai như thế nào.

"Rốt cuộc nó để làm gì?" Sau khi Wednesday chỉ nhìn chằm chằm chúng, cô nói thêm, "Ừ, tốt hơn hết là tôi không nên biết."

"Chính xác."

"...Tôi có thể bắt nó làm aegyo được không?" (lAegyo (애교) làm  những hành động siêu cấp đáng yêu)

"Tôi không biết đó là cái gì."

"Well--"

"Tôi không biết thì tốt hơn."

Wednesday cắt ngang ngay lập tức. Có lẽ là do con nhỏ crush ngốc nghếch này đang đầu độc não cô, nhưng thật thú vị khi xem Wednesday khi cô ấy thực hiện nghi lễ. Ánh nến ấm áp trên làn da của cô ấy? Ngọn lửa làm cho đôi mắt cô tỏa sáng? Những từ tiếng Latin cô ấy đang nói? Enid sẽ ngất đi nếu cô không có bất kỳ niềm tự hào nào. Chuyện đó để sau, khi  mà không có ai khác ở đây.

Enid bị kéo ra khỏi trạng thái xuất thần khi vòng tròn chiếu ánh sáng xanh lục khắp phòng. Khi cô ấy mở mắt ra, một người đàn ông với mái tóc xanh lục trong bộ vest đen trắng sọc đứng trước mặt họ. Đôi mắt màu vàng của anh ấy sáng lên khi anh ấy quét mắt khắp phòng, miệng nở nụ cười toe toét khi nhìn xuống Wednesday.

"Không phải là một con ma cà rồng à!" anh ấy nói, giọng phát ra như thể anh ấy bị tắc dây thanh quản bằng kim loại phế liệu. "Là kẻ to gan khi triệu tập tôi đợt Lễ tạ ơn vừa qua-- YEEOWCH!"

Anh ta nhảy trở lại giữa vòng tròn, ôm lấy mặt khi bước ra ngoài đã đốt cháy anh ta.

"Tôi đã thắng một cách công bằng," Wednesday nói. "Hãy chịu thua như một người đàn ông."

Trong vòng xoáy, con quỷ đột nhiên biến thành một hình dạng nữ tính hơn, một ngón tay vẫy vẫy. "Không phải lúc nào cũng là đàn ông." Trong cùng một thời điểm, hình thức nam tính đã trở lại. "Nhưng vì ngày hôm nay được thôi."

Wednesday quan sát toàn bộ quá trình. Enid không thể nói bất cứ điều gì khi cô ấy tiến đến gần Wednesday hơn. Cô gái kia không di chuyển ngay cả khi Enid nắm lấy tay cô ấy để cảm thấy yên tâm hơn. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một con quỷ. Cô được phép sợ hãi một chút.

"Mày muốn cái gì?" con quỷ nói.

"Tôi muốn thu chiến lợi phẩm của mình. Ông phải làm theo những lời tôi nói."

Con quỷ nhíu mày lại. "Mày nói gì?"

"Hoặc nếu không," Wednesday nói và Enid siết chặt cánh tay của cô ấy hơn. Vì những lý do nào đó không rõ.

Con quỷ cười phá lên. "Hoặc nếu không cái gì?"

"Dì Calpurnia vĩ đại sẽ được thông báo về việc ông phá vỡ một hiệp ước."

Mọi dấu vết về nụ cười tự mãn của hắn ta đều bị xóa sạch sau những lời nói của Wednesday. Hắn ta gục xuống, trông gần giống như một đứa trẻ. "Tốt thôi! Dù sao thì tôi cần làm gì?!"

"Đầu tiên. Bạn đồng hành của tôi muốn bạn biểu diễn aegyo."

Lúc này Enid quên mất rằng cô ấy đã yêu cầu Wednesday để nó làm điều đó, vì vậy cô gần như ngã quỵ khi nghe những lời nói vừa rồi phát ra từ miệng cô gái kia.

Cô ấy vừa định nói rằng cô ấy không nghiêm túc về điều đó thì Wednesday nói tiếp,

"Làm nhanh đi. Mặt trời sắp lặn rồi."

Vì vậy, đó là cách Enid thấy mình đang dạy một con quỷ cách làm trái tim của Chuu.

"Đầu tiên, bạn cong hai bàn tay của mình lại hình mặt trăng. Như vậy," Enid hướng dẫn khi cô ấy tạo thành một vòng tròn bằng tay của mình. Ngạc nhiên thay, con quỷ làm theo sau. "Sau đó, bạn gập nó vào để tạo thành một trái tim!"

"Thật bạo lực!" con quỷ vui vẻ nói trước khi làm theo chỉ dẫn. "Ta đã làm đúng không? Ta cảm thấy như mình đang chuẩn bị ăn một chiếc bánh mì kẹp thịt."

Enid không thể ngừng cười khúc khích khi cô ấy dừng ghi âm trên điện thoại của mình. "Nice."

"Vui rồi chứ?" Wednesday hỏi điều đó với giọng điệu bình thường và mỉa mai như thường lệ của cô ấy, nhưng Enid vẫn cười toe toét đến tận mang tai khi nghe cô ấy  nói, "Nhiều lắm!" với một số tiếng cười khúc khích còn sót lại của cô. Bằng cách nào đó cô đã quên tất cả những chuyện buồn bã.

Wednesday nhìn chằm chằm cho đến khi Enid nghiêng đầu tò mò. Nụ cười toe toét của cô biến thành một nụ cười dịu dàng,"Sao vậy?"

Wednesday quay đi. "Không có gì."

Wednesday làm con quỷ rời đi ngay khi mặt trời bắt đầu lặn. Khi âm thanh của những người sói tru lên đau khổ vang vọng trong đêm, khúc quen thuộc gửi đến Kinbott người đã ra đi một cách bí ẩn, sự cố đau thương đó khiến họ sợ hãi để có thể ra ngoài ngay cả khi mặt trăng gọi họ. Enid cảm thấy chân mình nhẹ bẫng, các bước đi của cô ấy bay bổng như có một điệu nhảy trong đó.

Khi bạn bè của cô hỏi làm thế nào cô có thể ngu ngốc đến mức tiếp cận Wednesday gần đến như vậy, khi biết những gì cô ấy có thể sẽ làm với cô, cô chỉ cười trừ. Bởi vì điều đó gần như không quan trọng bằng việc cuối cùng cô có thể hiểu được những gì Wednesday sẽ làm cho cô ấy.

-----

Khi Enid phát hiện ra, cả Wednesday cũng có những hạn chế của cô ấy. Có vẻ như Addams cũng không phải là bất khả xâm phạm khi thiếu ngủ.

"Tối hôm qua cậu ngủ mấy tiếng?" Enid hỏi khi cô theo dõi Wednesday đang nỗ lực, tỉ mỉ viết báo cáo chứng minh cho hội đồng tội phạm được tổ chức  của Wednesday bằng tâm trí của mình.

Hoặc chắc là, Đó là những gì cô ấy trông giống như cô ấy sẽ làm.

"Không có," Wednesday cuối cùng trả lời.

Enid thở dài. "Đây là đêm thứ ba rồi, Willa. Không tốt cho cậu đâu."

"Tôi không bao giờ làm bất cứ điều gì tốt cho tôi."

"Chúa ơi. Nhìn kìa, Mrs Edgeworth đã đây!"

"Hai người còn thức để làm cái gì?"

Enid hướng cánh tay về phía tất cả các tài liệu học tập được đặt trên giường của cô ấy. "Bài tập về nhà."

Wednesday chớp mắt. Lý do thật thật thậm tệ. "Vào một đêm thứ sáu?"

"Sao, vi phạm luật ạ?"

"Kỳ lạ," Wednesday nói một cách lơ đãng khi cô mân mê sợi dây màu cam mà Enid cho cô mượn để vẽ bảng. "Đêm qua hai người cũng thức."

"Các cô gái của tôi đã có một Vlive. Bạn biết nó ở đây có sự khác biệt về múi giờ so với ở Hàn Quốc. Tôi phải xem nó."

Wednesday ngả người ra sau ghế. "Họ đã nhảy suốt năm tiếng?"

"... là không chỉ là một nhóm. Một ngày bận rộn của Kpop."

"Tôi thực sự nghi ngờ với tất cả những gì hôm qua họ đã làm và có thể tiếp tục bây giờ."

"Đúng vậy!"

Enid nghe có vẻ hơi phòng thủ khi cô ấy nói điều đó là chắc chắn, nhưng cô ấy phải làm gì? Thừa nhận rằng cô ấy thực sự đang cố gắng đứng ra biện hộ cho Wednesday? Đó có hơi quá một chút, phải không? Phải thừa nhận, rằng cô như một đơn phương ngốc nghếch, rằng cô ấy đang cố gắng bù đắp cho việc không thể giúp đỡ được về mặt trí tuệ cho cô ấy. Kết quả là, cô ấy đã ngủ gục trong tất cả các lớp học của mình và bị cấm túc vì điều đó, nhưng điều đó không sao cả. Cô ấy không thích để Wednesday một mình vào ban đêm, bởi vì Wednesday cũng làm như vậy với cô vào mỗi lần trăng tròn.

"Cậu thực sự nên đi ngủ," Wednesday đột nhiên nói sau khi Enid uống hết lon nước tăng lực để cố gắng mở mắt.

"Có phải là cậu đang quan tâm đến tôi không, Addams?" cô ấy trêu chọc.

"Đừng làm tôi bực. Thứ đồ pha chế mà cậu đang uống đang khiến cậu bồn chồn hơn bình thường. Nó đang bùng nổ đấy."

Đó là khi Enid nhận thấy cái chân đang rung của cô và những móng vuốt đã tự vươn ra một cách thiếu suy nghĩ. "Ồ, tớ mới nhận ra. Chất caffein có lẽ đang ảnh hưởng đến phần sói trong tôi. Răng nanh của tôi giờ cũng sắc nhọn hơn bình thường, thấy không? Này, có lẽ đây là bí quyết giúp tôi mở khóa con sói của mình. Nước tăng lực Monster và bùng nổ. Nếu tôi thử thì sao? uống mười lon này vào ngày rằm tới?"

"... Tôi thực sự nghi ngờ rằng bạn vẫn còn thở sau đó."

Enid mỉm cười, giờ đang choáng váng vì thứ gì đó không phải là caffein trong cơ thể cô. "Có phải là cậu đang quan tâm đến tôi không, Addams?"

Wednesday thậm chí không có năng lượng cho một lời phản hồi nhanh chóng, thay vào đó chọn cách dụi mắt. Đó không bao giờ là một dấu hiệu tốt.

"Có lẽ cậu nên--"

"Không."

"Được thôi," cô thừa nhận, biết rằng cuộc chiến chống lại cái đầu cứng đầu của Wednesday là một trận thua. "Muốn tôi pha cà phê cho cậu hay gì không?"

"Không cần. Không đủ mạnh với tôi."

Enid cầm một lon nước tăng lực chưa mở. "Muốn một ít cái này không?"

"Vẫn không đủ."

Ngay khi Enid định hỏi chính xác thứ gì sẽ đủ mạnh để giữ cho Wednesday tỉnh táo, Thing bước ra khỏi ngăn kéo và cầm một cái chai. Wednesday mở nắp ra và chỉ khi cô ấy ngửa đầu để uống những thứ bên trong, Enid mới nhìn thấy những gì trên nhãn.

Arsenic.

Enid há hốc mồm. Không, không, không thể được. Hóa học không thực sự là môn học tốt nhất của cô. Có lẽ cô chỉ nhớ nhầm thôi. Tìm kiếm nhanh trên google và --- Đúng.

Thuốc độc. Wednesday vừa uống thuốc độc.

"Cậu rốt cuộc là cái gì?"

Wednesday lau miệng bằng mu bàn tay. "Tôi đã nói với cô rồi. Tôi là một Addams."

Tại sao Enid cứ hỏi vào thời điểm này? Cô ấy sẽ không bao giờ nhận được câu trả lời thẳng thắn. 'Addams' chỉ là giống sinh vật siêu nhiên của riêng nó, cô ấy nhận định như vậy.

Mặc kệ điều đó, có vẻ như ngay cả thạch tín cũng không giúp được gì. Wednesday vẫn gục xuống bàn của cô ấy nửa giờ sau đó. Lúc đầu, Enid lo lắng rằng cuối cùng thì Wednesday đã không miễn nhiễm với chất độc, nhưng cô nhẹ nhõm khi thấy rằng người bạn cùng phòng của mình chỉ đơn giản là ngủ gật. Enid thở dài và buộc mình phải rời mắt khỏi khuôn mặt đang say ngủ của Wednesday. Cô ấy trông rất dễ bị tổn thương, Enid biết Wedndesday sẽ ghét cô khi nhìn thấy cô ấy như vậy.

Cô nâng Wednesday cẩn thận nhất có thể, biết ơn vì cơ thể của Wednesday cuối cùng đã buộc cô ấy phải nghỉ ngơi. Nhưng Wednesday không bao giờ đầu hàng, thậm chí không kiệt sức.

"Cậu đang làm gì đấy?"

Thật kỳ diệu khi Enid không bất ngờ thả Wednesday xuống đất vì bất ngờ. Tuy nhiên, cô ấy có trượt một chút, vì vậy cô ấy điều chỉnh và ôm chặt Wednesday hơn trong vòng tay. Chủ yếu là để cô ấy không ngọ nguậy khi cuối cùng cũng ngủ được. Một phần vì... Enid rất gay.

"Đưa cậu đi ngủ," cô nói chắc chắn. Thở dài, cô nói với giọng nhẹ nhàng hơn, "Cho dù cậu có xuất sắc đến đâu, cậu vẫn cần nghỉ ngơi, Wednesday."

Cô mong đợi một câu đe dọa. Có thể Wednesday sẽ dùng dao uy hiếp cô khi cô đặt cô ấy xuống. Đó thường là những gì gắt gỏng, cái mà một thiếu-ngủ-Wednesday sẽ làm. Nhưng không-ngủ-Wednesday thì hơi khó đoán hơn một chút, chọn làm điều bất ngờ và chạm vào mặt Enid.

Enid đông cứng trước cái chạm của cô ấy, không chắc là do khuôn mặt của cô ấy hay bàn tay của Wednesday ấm áp đến khó tin. Cô cảm thấy ngón tay cái của Wednesday lướt nhẹ lên môi dưới của mình trước khi cô giật nhẹ khóe miệng.

"Ừm--"

"Cậu nói đúng," Wednesday nói, mắt chăm chú nhìn vào miệng Enid. "Chúng sắc hơn bình thường."

Vì vậy, đây là điều. Enid cũng đã không ngủ được ngày hôm trước. Điều duy nhất giúp cô đứng vững lúc này là chất caffein trong cơ thể và trái tim đang đập thình thịch của cô. Wednesday phải đi và nhìn cô như vậy khi sượt qua ngón tay cái của cô ấy trên môi, và cô ấy chạm vào đầu răng nanh của cô.

Enid rất mạnh. Cô ấy có đủ tự chủ. Nhưng không-ngủ-Enid lại đần độn hơn bình thường, nên cô ấy tiến đến.

Chỉ bị dừng lại bởi bàn tay của Wednesday chặn trên cái miệng ngu ngốc của cô.

"Cậu nghĩ cậu đang làm cái quái gì vậy?!" Wednesday kêu lên, với âm lượng to nhất mà Enid từng nghe từ cô ấy.

Có vẻ như sự ngu ngốc của Enid là nguyên nhân cuối cùng có thể làm Wednesday tỉnh ngủ ngay tức khắc. Khủng khiếp.

Enid ngay lập tức đặt cô ấy xuống và tạo khoảng cách giữa họ càng xa càng tốt. "Tôi rất xin lỗi, Wednesday. Ôi chúa ơi."

"Ngu ngốc, cô có thể-"

"Tôi biết, tôi xin lỗi!"

Mặt Enid bỏng rát và mắt cô cay xè. Ngực cô đau và cô chỉ muốn sàn nhà nứt ra và nuốt chửng cô ấy.

Thay vào đó, tất cả những gì cô ấy có thể làm là xông ra khỏi phòng của họ và chạy. Chạy cho đến khi phổi cô còn bỏng rát hơn cả khuôn mặt, chạy cho đến khi tiếng đập cửa lớn hơn cả tiếng tim cô.

"Enid?!"

Yoko vừa khó chịu vừa bối rối khi mở cửa. Nhưng mọi sự hung hăng tan biến ngay khi cô ấy nhìn thấy khuôn mặt đang khóc của Enid. Enid lao vào người bạn của mình và Yoko không lãng phí thời gian vòng tay ôm lấy cô ấy.

"Chuyện gì vậy?"

Enid vùi mặt vào vai Yoko. "Tớ chỉ... tớ cần ngủ một chút."

Đầu của Enid đau khi cô ấy thức dậy. Việc cô ngủ đến quá trưa chắc chắn chẳng ích gì.

"Vậy cậu sẽ kể cho tớ nghe chuyện gì đã xảy ra hoặc...?" Yoko hỏi sau khi Enid tắm rửa sạch sẽ.

"Chỉ là một vài điều ngu ngốc."

"Vâng, nó là chắc chắc xảy ra nếu có sự tham gia của cậu," Yoko cười khúc khích, nhưng khi Enid thậm chí không nở một nụ cười mỉa mai, cô ấy nói thêm, "Có liên quan đến Wednesday không?"

Enid  gục đầu xuống, bám chặt vào bồn rửa. "Cậu có đồ bạc nào không? Tớ cần kết thúc mọi thứ. Ngay tại đây, ngay bây giờ."

"Tớ có một chiếc nhẫn bạc. Nhưng cậu sẽ phải nuốt nó ở một nơi khác vì bạn cùng phòng của tớ sẽ cho bột tỏi vào nguồn cung cấp máu của tớ nếu cậu chết ở đây."

Enid rên rỉ. "Tớ không thể nuốt một chiếc nhẫn. Nó chỉ khiến tôi nôn mửa."

"Wednesday có lẽ đã giấu một con dao bạc ở đâu đó."

Cô ấy chắc chắn có, vâng. Dù sao thì đó cũng là một kết thúc phù hợp nhất cho cô. Chết vào một ngày thứ Bảy, dưới tay một cô gái tên là Wednesday Friday Addams.

"Nhìn cậu chắc có lẽ cậu chỉ cần một ít thức ăn vào dạ dày," cô nghe thấy Yoko nói trước khi có tiếng mở cửa. "Tớ sẽ đi lấy gì đó cho cậu ăn và-- Oh."

"Cô ấy ở đây, phải không?"

Trái tim của Enid đập thình thịch trong lồng ngực ngay khi nghe thấy giọng nói của cô ấy.

Enid không phải là nhà ngoại cảm, cô  biết điều đó. Nhưng biết đâu, nhờ phép màu của tri kỉ, bằng cách nào đó cô có thể gửi một thông điệp bằng đầu mình từ phòng tắm cho Yoko nếu cô ấy đủ cố gắng.

Làm ơn, làm ơn đừng--

"Ừ, cô ấy định tự sát trong phòng tắm của chúng tôi."

BITCH--

"Không thể chấp nhận được. Tôi sẽ lo việc này."

"Tớ sẽ trở lại với một ổ bánh mì tròn, Enid!"

Enid bắt đầu hoảng sợ khi nghe thấy tiếng dậm chân không thể nhầm lẫn của đôi giày đế dày của Wednesday tiến về phía phòng tắm. Vì vậy, tất nhiên, hành động đầu tiên của cô ấy là khóa cửa.

"Nó là vô nghĩa," cô nghe thấy tiếng nói của Wednesday sốt ruột từ phía bên kia cánh cửa. "Tôi đã biết  cô đang ở đó." Một nhịp. "Và tôi biết cách cạy ổ khóa."

Tất nhiên cô ấy có thể.

"Cậu rốt cuộc muốn tôi nói cái gì?" Enid cuối cùng cũng lên tiếng. "Nói xin lỗi thêm một triệu lần nữa? Khóc thêm chút nữa khi tôi cầu xin sự tha thứ? Tôi xin lỗi nhưng đêm qua đã đủ xấu hổ rồi. Tôi sẽ chỉ mở cánh cửa này nếu cuối cùng cậu giết tôi như cậu đã hứa."

Khi sự im lặng là câu trả lời duy nhất mà cô nhận được, Enid cho rằng Wednesday đã quyết định rằng điều này không đáng để cô ấy mất thời gian và cuối cùng đã rời đi. Nhưng sau đó, âm thanh lách cách tiếp theo khiến Enid giật nảy mình, tay ôm ngực khi nhìn cánh cửa mở ra, Wednesday quỳ trước tay cầm cửa với vài chiếc ghim cài tóc trên tay.

"Nếu tôi muốn cô chết, tôi sẽ để cô tiến đến và hôn tôi," Wednesday nói khi cô ấy nhét những chiếc ghim vào túi.

Enid mất quá nhiều thời gian để xử lý những lời này. Tâm trí cô vẫn đang lặp đi lặp lại câu nói Wednesday "Tiến đến và hôn".

"Huh?"

Wednesday khoanh tay. "Thạch tín. Nhớ chứ?"

"Ồ." Cogs quay trong đầu cô. "Ồ."

Wednesday thở dồn dập qua mũi cô ấy. "Thành thật mà nói. Tôi nghĩ rằng tôi gần như..." Wednesday nhíu hai lông mày khi lời nói của cô ấy trở nên khó có thể nghe thấy được ngay cả với tai của Enid. Cuối cùng, Wednesday đã nói rõ ràng, "Tôi đảm bảo rằng không có bất kỳ dấu vết nào của chất độc còn sót lại trên người tôi." Cô ấy chớp mắt và dành một chút thời gian để cân nhắc điều gì đó trước khi giao tiếp bằng mắt với Enid. "Và tôi không còn nghĩ đến việc uống nó trong tương lai."

Thấy chưa, như cô ấy đã đề cập trước đó, Enid dịch khá tốt ngôn ngữ của Wednesday. Khi lọc ra tất cả các từ sắc bén và gắt gỏng để cô có thể hiểu được ý nghĩa thực sự trong lời của của cô ấy. Nhưng Enid cảm thấy khó tin vào những gì cô ấy đang hiểu. Không đời nào, phải không?

"Tôi thấy việc thiếu ngủ đã khiến não của cô ngày hôm nay trở nên chậm chạp," Wednesday thẳng thừng nói khi Enid vẫn không nói nên lời. "Nói chuyện với tôi sau khi--"

Enid nắm lấy tay Wednesday trước khi cô ấy có thể hoàn toàn quay đi. "Điều đó, uh... Điều đó có nghĩa là tôi có thể..?"

Enid cảm thấy hơi tệ khi phải thử thách sự kiên nhẫn của Wednesday như thế này. Nhưng nó đã thốt lên tất cả mọi thứ suy nghĩ trong đầu cô và cả tiếng trống của trái tim cô ấy.

"Vâng, Enid. Cậu có thể."

Enid hít mạnh, trượt bàn tay từ cổ tay của Wednesday xuống để đan các ngón tay của họ vào nhau và rón rén kéo cô ấy lại gần hơn. "Làm sao tôi biết chắc nó an toàn?"

Wednesday bắt đầu mất kiên nhẫn. Cô cau mày chặt hơn khi nhận thấy Enid cười toe toét vì điều đó. "Chỉ có một cách để biết."

Vì vậy, cô ấy tiến đến, không có gì ngăn cản cô lần này. Lấy đi không khí từ phổi của Wednesday như thể cô đang ngạt thở, nuốt chửng mọi âm thanh từ miệng cô như thể cô đang chết đói. Nếu đây là cách cô chết, thì đó không phải là cách tồi tệ nhất để ra đi. Chắc chắn là không rồi. Nhưng cô hy vọng rằng cô sẽ sống sót. Cô ấy rất muốn có thể làm điều này vài lần nữa.

Khi họ rời đi, Enid vẫn chưa dám mở mắt. Cô sợ khoảnh khắc này sẽ kết thúc. Nhưng cô ấy có thể cảm thấy ánh mắt của Wednesday đang nhìn cô, cô ấy luôn như vậy.

Cuối cùng cũng mở mắt ra, Enid hỏi, "Tôi có tốt hơn thuốc độc không?"

Đó là cách Enid khiến Wednesday nở nụ cười thứ hai. Đột nhiên Enid muốn hôn cô ấy một lần nữa.

"Tôi không chắc," Wednesday nói, đưa tay lên mặt Enid. "Tôi không có trải nghiệm đủ để nói."

Và khi Wednesday kéo cô, Enid để cô ấy chỉ dẫn. Bởi vì cô ấy thích như thế.















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro