CHƯƠNG 23+24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 23: BINH ĐẾN 

Hôm đó Thượng Kinh đổ mưa tầm tã, mọi người đội mưa chạy trên phố, vó ngựa đạp nước văng tung tóe, sấm vang chớp giật, Lý Tiệm Hồng mặc áo vải, xắn ống quần, mang guốc gỗ cõng Đoàn Lĩnh. Đoàn Lĩnh đu trên lưng Lý Tiệm Hồng xem kết quả thi.

Đứng trước bảng toàn là tôi tớ, chỉ có hai cha con hắn đích thân đến xem.

"Có tên con kìa." Đoàn Lĩnh hô, "Hạng tám! Hạng tám đó!"

"Chà." Lý Tiệm Hồng nói, "Con của cha đương nhiên là giỏi rồi."

Đoàn Lĩnh cứ reo hạng tám hạng tám, Lý Tiệm Hồng buồn cười, cõng hắn vào Tích Ung Quán, người gác cửa nói, "Người hầu không được vào, sẽ có người dọn phòng cho công tử nhà ngươi."

"Cha ta." Đoàn Lĩnh nói với người gác cửa.

Người gác cửa nhìn Lý Tiệm Hồng một lượt, đành cho hắn vào.

Hai cha con ướt như chuột lột, buổi chiều Tích Ung Quán mới mở báo danh, Đoàn Lĩnh đi nhận bảng tên, ký tên, tìm phòng mình. Chờ mưa nhỏ đi, Lý Tiệm Hồng để con trai chờ trong phòng, hắn quay về lấy đồ.

Trải giường, gấp chăn, uống canh gừng chống lạnh, Đoàn Lĩnh nói với cha, "Cha về đi, chỗ này cũng như ở trường thôi, có cơm tối mà."

Lý Tiệm Hồng gật đầu, bây giờ đã có nhiều người đến, hắn đội mũ rộng vành che mặt, dựa cửa sổ nói chuyện với Đoàn Lĩnh.

"Nhớ giữ kỹ vật dụng cá nhân." Lý Tiệm Hồng nói, "Đừng để lung tung, trong trường không như ở nhà, mất rồi thì không ai tìm cho con đâu."

Đoàn Lĩnh "vâng" một tiếng, Lý Tiệm Hồng dặn, "Ngày phải ăn đủ ba bữa."

Các học trò đến báo danh ngày càng đông, đang chào hỏi bên ngoài, Đoàn Lĩnh "ừm" một tiếng, cầm tay Lý Tiệm Hồng dắt ra cửa sau. Đoàn Lĩnh không muốn xa cha, nhưng biết lúc này phải nhịn, nếu rơi nước mắt thì Lý Tiệm Hồng sẽ không thể yên tâm.

"Cha về đi." Đoàn Lĩnh nói, "Con có thể tự chăm sóc bản thân mà."

Lý Tiệm Hồng đến chưa được mấy tháng, Đoàn Lĩnh gần như đã quên lúc ở trường hắn làm sao mà vượt qua nổi.

"Con vô đi." Lý Tiệm Hồng nói, "Đừng lo cho cha, khi nào rảnh cha đến thăm con."

Đoàn Lĩnh gật đầu, đột ngột chạy đến ôm eo Lý Tiệm Hồng, dụi vào lòng hắn rồi buông ra, không nói tiếng nào, chạy vào trong.

Lý Tiệm Hồng đứng ngoài cửa nhìn khoảnh sân trống vắng.

"Đừng tiếc nữa." Người gác cửa khuyên, "Con ngươi vào đọc sách thi lấy công danh mà, về đi về đi."

Lý Tiệm Hồng thở dài một hơi, guốc gỗ gõ lộc cộc trên nền đá xanh.

Đoàn Lĩnh núp trong góc sân, mắt đỏ ửng, chạy theo Lý Tiệm Hồng, vừa chạy vừa nhìn quanh, mãi đến khi Lý Tiệm Hồng đi xa, hắn dựa vào khúc rẽ, xoa mắt quay lại.

Sau cơn mưa, không khí mát mẻ trong lành, Đoàn Lĩnh về phòng, thấy Thái Văn đang dọn một giường khác, Thái Diêm ngồi một bên nhìn.

"Đừng quăng đồ lung tung." Thái Văn dặn, "Nơi này không như ở nhà, mất rồi thì không có ai tìm cho đệ đâu."

Đoàn Lĩnh bật cười, Thái Văn gật đầu với hắn, nói, "Hai đứa chăm sóc lẫn nhau nhé."

Đoàn Lĩnh qua vỗ Thái Diêm, Thái Văn lại dặn vài câu, để lại ít tiền rồi đi.

"Đệ cũng đến rồi." Thái Diêm nói.

Đoàn Lĩnh thấy Thái Diêm đứng nhất kỳ thi, biết hắn chắc chắn sẽ đến học, không ngờ còn ở chung phòng, Thái Diêm nói, "Hách Liên Bác ở phòng kế bên, ở một mình."

Đoàn Lĩnh liền chạy qua chào Hách Liên Bác, Hách Liên Bác chỉ gật đầu, nói với Đoàn Lĩnh, "Bạt Đô, đi... đi rồi."

"Ừ." Đoàn Lĩnh gật đầu, nói, "Hắn sẽ ổn mà."

Hách Liên Bác mỉm cười, chỉ bản thân, hai ngón tay làm động tác bước đi, Đoàn Lĩnh hiểu ý, nói, "Đi, đi ăn cơm thôi."

Các học trò trong Tích Ung Quán toàn là những gương mặt quen thuộc, công tử Hàn gia không tới, nghe nói đã về Trung Kinh. Mấy tháng không gặp, nay vào Tích Ung Quán, ai cũng như bị trúng bùa, nói năng cư xử chững chạc hẳn lên, toàn gọi nhau là Hô Diên huynh, Đoàn huynh... đụng mặt sẽ chắp tay chào, gật đầu cười.

Gặp lại bạn cùng trường, Đoàn Lĩnh thoáng quên đi nỗi buồn xa cha, nhưng lúc ăn xong về phòng nằm, Đoàn Lĩnh lại thấy cô độc, lăn qua lộn lại trên giường, nhớ cơ thể ấm áp của cha, nhớ hơi ấm dưới lớp áo đơn, gối đầu lên cánh tay cha, cảm nhận được hơi thở và nhịp tim mạnh mẽ trong lồng ngực.

"Muỗi hả?" Thái Diêm hỏi.

"Không." Đoàn Lĩnh không dám ngọ nguậy nữa, sợ quấy rầy giấc ngủ của Thái Diêm, đây là lần đầu hắn ngủ chung phòng với bạn cùng trường nên rất cẩn thận, không muốn làm phiền người ta.

"Nhớ nhà?" Thái Diêm lại hỏi.

"Đâu có." Đoàn Lĩnh hỏi, "Lúc còn trong trường huynh cũng ở một mình một phòng hả?"

"Ừ." Thái Diêm đáp, "Tướng công bao nuôi của đệ đâu? Chưa về hả?"

"Chưa." Đoàn Lĩnh nhớ lại xưng hô vớ vẩn từng nói với Thái Diêm, không nhịn được phì cười, nói, "Cha ta đến rồi, bảo người đi làm việc."

Thái Diêm xoay lại nhìn Đoàn Lĩnh, vừa khéo ánh trăng len vào rọi lên mặt hắn, trắng trẻo thanh tú, Đoàn Lĩnh cũng nhìn Thái Diêm, Thái Diêm hỏi, "Không giống phải không?"

Đoàn Lĩnh mù mờ, "Cái gì?"

Thái Diêm nói, "Ta với anh ta, mọi người đều nói vậy."

Đoàn Lĩnh chưa từng nghĩ đến việc này, chỉ cảm thấy Thái Diêm trưởng thành hơn trước, Thái Diêm nhắc hắn mới để ý, liền "ừ" một tiếng.

"Không cùng một mẹ." Thái Diêm giải thích.

"À." Đoàn Lĩnh đáp.

Thái Văn mày rậm mắt to, Thái Diêm mặt mày thanh tú, có khí chất kiên cường của người đọc sách, thái độ hững hờ xa cách nhưng rất quan tâm Đoàn Lĩnh, chỉ vì Đoàn Lĩnh không có khả năng hại ai, cũng không có tính ganh đua, Thái Diêm sinh ra suy nghĩ bảo vệ kẻ yếu như lẽ đương nhiên.

Bên ngoài vang lên âm thanh đứt quãng.

"Ai thổi sáo à?" Đoàn Lĩnh ngơ ngác bật dậy, mở cửa sổ, hương hoa đêm hè thơm ngát.

Thái Diêm cũng ngồi dậy nhìn phía xa. Tiếng sáo trúc trắc như do người mới học thổi ra, dở đến nỗi không đành lòng nghe tiếp, còn nghe cả tiếng đục do nước bọt văng vào lỗ sáo.

Thái Diêm, "..."

Đoàn Lĩnh, "..."

"Tương Kiến Hoan?" Cuối cùng Đoàn Lĩnh cũng nghe ra, nói, "Là Tương Kiến Hoan!"

Thái Diêm đỡ trán, dở khóc dở cười nói, "Đây là bài sáo dở nhất ta từng nghe."

Người bên ngoài vẫn tiếp tục thổi, Đoàn Lĩnh khó chịu thay, hận không thể giúp hắn thổi nốt cho xong, tiếng sáo kia như đấm vào tai vậy mà càng thổi càng hăng say, có ý tự thổi tự mua vui.

"Ai vậy trời." Thái Diêm nổi da gà.

Đoàn Lĩnh, "..."

Đoàn Lĩnh đã đoán ra là ai, không nhịn được thấy buồn cười, thật sự không dám nói.

"Ngưng thổi!" Trong phòng sát vách, Hách Liên Bác không chịu nổi nữa, đẩy cửa hét, sau đó ném một chậu hoa ra ngoài.

"Có cho người ta ngủ không!" Thái Diêm lớn tiếng quát.

Cuối cùng tiếng sáo cũng dứt, Đoàn Lĩnh không đóng cửa sổ, Thái Diêm nói, "Ngủ thôi ngủ thôi, mai phải dậy sớm đó."

Đoàn Lĩnh trùm kín chăn, im lặng rúc vào chăn, nhắm mắt nghĩ đến Lý Tiệm Hồng. Trong mơ, có đóa hoa từ ngoài cửa sổ rơi bên gối hắn, một hòn đá chọi vào cửa, vang tiếng rất khẽ, cửa sổ tự đóng lại.

"Đại học chi đạo, tại minh minh đức..."

"Tri chỉ nhi hậu hữu định, định nhi hậu năng tĩnh..."

"Vật hữu bổn mạt, sự hữu chung thủy, tri sở tiên hậu, tắc cận đạo hĩ."

*Ba câu trên trích Đại Học – Khổng Tử, có nghĩa: đạo học làm việc lớn là làm rạng tỏ cái đức sáng của mình; biết được mục đích cần đạt đến sau đó mới có sự kiên định, định rồi mới có thể yên ổn; mọi vật đều có gốc ngọn, mọi việc đều có đầu đuôi, biết được cái chỗ có trước có sau thì đã gần với đạo.

Tích Ung Quán có bốn vị quan giám sát. Tế sự là người đàn ông trung niên mập mạp dễ gần, cai quản mọi việc, hai Ti nghiệp đốc thúc việc học, một vị quan thừa xử lý yêu cầu của học trò, các quan này do Nam Viện trực tiếp phụ trách, là đơn vị tối cao chuyên dạy dỗ học trò Thượng Kinh.

Trong quán có các tiến sĩ dạy Ngũ Kinh và một số trợ giáo, từ Tế sự đến trợ giáo đều là quan Liêu có phẩm cấp nhưng đều là người Hán, các học trò qua hành lang mà gặp phải đứng lại cung kính hành lễ.

"Ừ." Mỗi khi gặp, các tiến sĩ hoặc Tế sự sẽ gật đầu, nhưng giọng mũi hơi khác, nếu là người Hán thì là "ừ", còn người Liêu thì "ờm".

Cuộc sống mới bắt đầu, từ "thiên địa huyền hoàng vũ trụ hồng hoang" đến "đại học chi đạo tại minh minh đức", từ "tam nhân hành, tất hữu ngã sư yên*" đến "bào hữu phì nhục, cứu hữu phì mã, dân hữu cơ sắc, dã hữu ngạ biểu**". Nắng hè rực rỡ vẫn thế, bạn học như cũ, nhưng Đoàn Lĩnh cảm thấy tất cả đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.

*Một câu trích Luận Ngữ, có nghĩa: ba người cùng đi, tất có người là thầy ta.

**Trích Tứ Thư, có nghĩa: nhà bếp có thịt béo, chuồng ngựa có ngựa béo, dân chúng có sắc đói, ngoài đồng có người chết đói.

Ngoại trừ đọc sách viết văn, học trò Tích Ung Quán còn phải tập luyện lục nghệ, nhưng các môn lễ nghĩa, âm nhạc, tính toán, đọc chữ đã không dạy từ lâu, chỉ học cưỡi ngựa bắn cung. Mỗi ngày Đoàn Lĩnh phải dậy sớm, tập hợp ở thao trường, chờ mặt trời lên rồi tập bắn cung. Xưa nay nước Trần không dạy cưỡi ngựa bắn cung, nhưng nước Liêu trọng võ, đặt nặng quân sự.

Ngày đầu cưỡi ngựa đã có học trò ngã gãy tay, gào khóc thảm thiết được khiêng về, Đoàn Lĩnh nhìn mà sợ nơm nớp, sợ bị móng ngựa đạp bẹp, may mà trước đó Lý Tiệm Hồng đã từng dạy, hắn nghiêng người leo lên ngựa, ngồi vững vàng.

"Không tồi!" Giáo đầu khen, "Biết cưỡi rồi, xuống đi! Người khác!"

Thái Diêm leo lên ngựa, con ngựa lồng lên hất ngã hắn, Đoàn Lĩnh vội dìu hắn về. Ngay lúc đó, có người từ bên ngoài chạy vào nói nhỏ vài câu, giáo đầu ngẩn ra, vội đi tìm Tế sự, bỏ lại một đám học trò xì xầm bàn tán và một con ngựa ngơ ngơ ngác ngác.

"Không học nữa hả?" Các thiếu niên than khổ, vai mỏi lưng đau, lắc lắc cánh tay, chỉ ước được về phòng nằm.

Đằng xa có tiếng ồn ào, ngoài phố nghe loáng thoáng tiếng vó ngựa chạy qua.

"Chuyện gì vậy?" Đoàn Lĩnh hỏi.

Thái Diêm cũng không biết, không lâu sau, Tế sự bước đến, sắc mặt không mấy dễ nhìn, nói, "Tạm ngừng chương trình học hôm nay, tất cả về phòng chờ, không có thông báo thì không được ra ngoài."

Các họ trò ồ lên, Ti nghiệp nghiêm mặt nói, "Nghe chưa?"

Mọi người yên lặng, Tế sự hành lễ trước, các học trò đồng loạt đáp lễ, xếp hàng ra ngoài, buổi học hôm nay xem như kết thúc. Sau khi về, các học trò sang phòng nhau thảo luận, Hách Liên Bác qua tìm Đoàn Lĩnh, vẫy tay với hắn.

"Chuyện, chuyện gì?" Hách Liên Bác nhìn Đoàn Lĩnh, ý là có biết chuyện gì không.

Thái Diêm đứng trong sân dùng khăn ướt lau mặt, nói, "Chắc là có đánh nhau."

Lời còn chưa dứt, đằng xa lại vang tiếng ầm ĩ, Đoàn Lĩnh giật mình, các họ trò hét lên, Đoàn Lĩnh kéo Hách Liên Bác, nói, "Bên này!"

Hách Liên Bác hiểu ý, chạy đến dưới tường, khom lưng chống gối, Đoàn Lĩnh đạp lên lưng Hách Liên Bác, leo lên mép tường, tiếp theo là Thái Diêm, hai người hợp sức kéo Hách Liên Bác lên. Ba thiếu niên bò dọc mái phòng, trèo lên mái hiên đại sảnh phóng mắt nhìn, thấy rõ mồn một nhà cửa trong thành.

Xa tít ngoài tường thành có đá tảng liên tiếp bay vào, những âm vang chấn động từng đợt là từ đây mà ra.

"Đánh nhau!" Hách Liên Bác hưng phấn nói.

"Đánh nhau." Thái Diêm nhíu tít mày, hỏi, "Là người Nguyên à? Đánh đến dưới thành rồi sao?"

Đoàn Lĩnh, "..."

Hắn nhớ đến cuộc nói chuyện giữa cha và Gia Luật Đại Thạch, dường như Lý Tiệm Hồng nắm rõ tình hình, nhưng không biết bây giờ cha đang ở đâu?

"Đánh nhau rồi." Đoàn Lĩnh ôm tâm tình phức tạp.

Đá tảng bay vào càng lúc càng nhiều, binh sĩ Tuần phòng ti phân ra khắp đường lớn ngõ nhỏ Thượng Kinh như con sông phân nhiều nhánh, đổ ra bốn phương tám hướng, chạy đến phòng thủ các cổng thành. Đoàn Lĩnh nhớ anh của Thái Diêm là Tuần ti sử, bèn an ủi, "Anh của huynh võ nghệ cao cường, không sao đâu."

Thái Diêm "ừ" một tiếng, gật đầu, Hách Liên Bác cũng phát hiện mình phản ứng thái quá, bèn vỗ vai Thái Diêm an ủi.

"Leo cao hơn nhìn cho rõ." Đoàn Lĩnh nói, "Không biết cổng Bắc sao rồi."

Ba người bò dọc mái nhà, trèo lên Thư Các, Thư Các có đến ba tầng, họ ngồi trên lan can nhìn ra xa. Ở đây xem rõ hơn, ngoài thành mịt mù khói lửa, binh tướng tập trung dưới cổng thành đối đầu với quân Nguyên.

"Ngươi nói xem, có thủ được không?" Thái Diêm hỏi Hách Liên Bác.

Hách Liên Bác lắc đầu, Thái Diêm lại hỏi, "Các ngươi từng đánh với người Nguyên, họ thế nào?"

Hách Liên Bác không nói gì, cuối cùng lắc đầu.

"Chắc chắn thủ được." Đoàn Lĩnh nói, "Yên tâm đi."

Thái Diêm nói, "May mà Bạt Đô đi trước một bước, nếu không lúc này ắt đã bỏ mạng."

Nhớ lại chuyện cũ, ba người khó nén bồi hồi, Bạt Đô có trốn hay không không liên quan đến việc Oa Khoát Đài tấn công Thượng Kinh, nếu đêm đó không chạy khỏi Thượng Kinh, e là bây giờ cha con Truật Xích đã thành ma dưới đao Gia Luật Đại Thạch. Thế nên Đoàn Lĩnh bất chợt nghĩ rằng, nếu hắn là con tin, liệu có khiến cha dừng bước hành quân hay không?

"Ai!" Một Ti nghiệp đứng phía dưới cất giọng hùng hồn quát lên.

Ba người thầm nghĩ tiêu rồi, bị phát hiện rồi, rồi cuống cuồng chạy trốn, Tế sự đứng dưới sân hiền từ nói, "Chờ đã, không phạt không phạt, đừng ngã."

Ba người leo xuống, Tế sự điềm đạm ra lệnh, "Quỳ ở đây, không có lệnh không được đứng lên."

Đoàn Lĩnh, "..."

Một khắc sau, Đoàn Lĩnh, Thái Diêm, Hách Liên Bác quỳ trong sân, Tế sự chắp tay sau mông rảo quanh.

"Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách.*" Tế sự nghiêm túc nói, "Các trò làm được gì cho đất nước?"

*Tục ngữ, có nghĩa: nước nhà hưng thịnh hoặc suy vong, dân thường cũng phải có trách nhiệm.

Ba người không dám nói gì, sợ bị đòn, tuy nhiên tác phong trong Tích Ung Quán khác ở trường, rất ít khi đánh học trò, nhưng Đoàn Lĩnh tình nguyện ăn đòn, vì câu hỏi của Tế sự làm hắn rất khó chịu.

"Đường đại nhân." Một vệ binh Tuần phòng ti đến.

"Quỳ ở đây nghĩ cho kỹ đi." Đường tế sự xoay người đi.

Đường tế sự vừa đi, ba người đồng loạt nhìn theo hướng ông ta rời đi, mãi đến khi ông ta biến mất sau góc tường, Hách Liên Bác mới đứng dậy nói, "Đi."

Đoàn Lĩnh, "Quỳ thêm lát nữa đã."

"Giặc đánh đến nơi còn quỳ cái gì." Thái Diêm kéo Đoàn Lĩnh, nói, "Đi thôi."

--------------------------------------------------------

CHƯƠNG 24: DẠY KIẾM

Ba người chạy qua hành lang, núp dưới cửa sổ nghe ngóng, vì Tích Ung Quán quá gần cổng Bắc, tuy quân Nguyên đang tụ tập ngoài cổng Đông nhưng không biết liệu có quay đầu tấn công cổng Bắc hay không, Tuần phòng ti đề nghị Đường tế sự dời buổi học hoặc cho nghỉ mấy ngày.

"Chẳng phải phía Bắc là hoàng cung à?" Đoàn Lĩnh hỏi.

"Hoàng đế không ở đây."

Thái Diêm giải thích, Đoàn Lĩnh mới biết thì ra dòng họ Gia Luật rất ít khi nán lại Thượng Kinh, hoàng cung này nói đúng hơn phải là hành cung. Sau trận Hoài Thủy, người Liêu lập nên năm kinh đô, Gia Luật Hồng Cơ luôn ở phủ Hà Nam tại Trung Kinh, quan phương Nam Đại Liêu cũng đặt nền móng ở Trung Kinh.

"Không thể nghỉ học." Đường tế sự thong thả nói, "Đám học trò dư thừa sức lực, cha anh đã ra đánh trận hoặc nghị sự, thả về nhà rồi không người quản lý, ai biết có làm chuyện gì nguy hiểm không."

Lính đưa tin của Tuần phòng ti nói, "Thế thì Đường tế sự cứ tự quyết định vậy, lúc xuất phát, Thái trung quân đã dặn nếu Tích Ung Quán không muốn giải tán thì thuộc hạ sẽ dẫn quân đến bảo vệ nơi này."

"Ngày mất nước tìm đâu yên ổn, chim lật tổ trứng có còn nguyên?" Đường tế sự nói, "Xin hãy về nhắn với Thái tướng quân tập trung đánh giặc, đừng bận lòng nơi đây, Tích Ung Quán tuy toàn là người đọc sách nhưng vẫn có thể tự lo thân."

Lính đưa tin đành cáo lui, Đường tế sự về sân sau, phát hiện ba thằng nhóc đã trốn mất, chỉ lắc đầu cho qua.

Đêm xuống, bầu trời phía Đông Nam nhuốm đỏ màu lửa, hiển nhiên vẫn đang giao chiến ngoài thành. Đoàn Lĩnh không dám leo tường nữa, chỉ đứng trong sân, lo lắng dõi về nơi xa. Lúc ăn tối, mọi người chụm đầu ghé tai trao đổi tin tức không biết lấy đâu ra, hưng phấn bàn luận theo đủ tình huống. Ăn xong, Đường tế sự đích thân đến điểm danh, còn nghiêm túc dặn không được lẻn ra ngoài, nếu không sẽ hủy bỏ tư cách vào học.

Các học trò lần lượt về sân sau, bên ngoài đột nhiên vang tiếng ồn ào, ra là người nhà các học trò đến đón. Tình hình chiến sự ngày càng cấp bách, Gia Luật Đại Thạch đã đích thân ra trận, ba lần giao chiến với quân Nguyên, bị thương rút về. Lời đồn lan khắp bốn phía trong thành, các gia đình không yên lòng nên vội vã đến đón con về.

"Các vị." Đường tế sự vẫn giữ dáng vẻ hiền hòa, nói với tôi tớ các gia đình, "Xin hãy về báo lại với phu nhân nhà các vị rằng Tích Ung Quán chỉ nghe lệnh hai viện Nam-Bắc, lời của phu nhân không có tác dụng đâu, lão gia nhà các vị hẳn đã từng đọc sách ở đây, có thắc mắc gì bảo lão gia đến."

Đường tế sự buông một câu chặn hết tôi tớ, bên ngoài là đám người hầu hoang mang lo sợ, bên trong là các học trò mỏi mắt trông chờ được về nhà, hai bên chỉ cách vài bước chân mà khó vượt như sông Ngân ngăn trở.

Nhóm người hầu quay về, chưa đến nửa canh giờ sau bên ngoài lại ồn ào, lần này các nữ quyến nhà quan thay đổi sách lược, đích thân ngồi xe đến, cũng không vào cửa mà đi vòng ngoài tường, dòm vào trong đau khổ gào khóc "con ơi", "tâm can của mẹ"... nghe mà xót xa.

Đoàn Lĩnh thấy các học trò nhón chân ngóng ra cửa như thăm nuôi tù, hắn cũng ngóng nhưng không thấy Lý Tiệm Hồng, liền thất vọng quay vào. Nhớ đến tiếng sáo đêm qua bèn về sân sau, nhưng chẳng còn nghe thấy nữa.

Trăng sáng treo cao, tiếng ồn bên ngoài dần vơi đi, dường như quân Nguyên đánh thành cũng cần phải ngủ, Đoàn Lĩnh ngồi thừ người dưới tàng cây.

"Đêm nay trăng tròn vành vạnh, cớ sao bệ hạ ôm sầu ngắm trăng?" Giọng Lý Tiệm Hồng vang lên.

Mắt Đoàn Lĩnh sáng rỡ, nhoẻn cười, vội bật dậy, Lý Tiệm Hồng nhảy xuống từ cây ngô đồng, mặc áo võ, Đoàn Lĩnh muốn nhào đến ôm, nhưng vào Tích Ung Quán rồi cảm giác không như ở nhà, hắn cảm thấy có nhiều chuyện không tiện làm, thế là đứng cười.

Lý Tiệm Hồng cũng nhìn hắn cười, đã đổi thành áo đen, càng thêm nổi bật vẻ anh tuấn.

"Sao cha tới đây?" Đoàn Lĩnh mừng muốn chết, không biết nên nói gì.

"Biết còn hỏi." Lý Tiệm Hồng trịnh trọng nói.

Lúc này Đoàn Lĩnh mới chạy đến ôm chặt Lý Tiệm Hồng.

"Rồi rồi." Lý Tiệm Hồng nói, "Coi chừng bị bạn học con thấy đó."

Đoàn Lĩnh không tình nguyện cho lắm, Lý Tiệm Hồng tháo bội kiếm đeo bên hông, nói, "Cho con này."

Đoàn Lĩnh rút kiếm, hỏi, "Đâu ra vậy?"

Lý Tiệm Hồng đáp, "Mượn của một ông bạn, qua đây, cha dạy con mấy chiêu kiếm."

Trước kia Đoàn Lĩnh suốt ngày quấn lấy Lang Tuấn Hiệp đòi gã dạy dùng kiếm, Lang Tuấn Hiệp không khuyên được, bèn chỉ hắn mấy chiêu đơn giản như rút, thu, quét. Bây giờ Lý Tiệm Hồng mang kiếm đến dạy, Đoàn Lĩnh cầu còn không được.

"Con đã biết cách rút, thu, quét." Lý Tiệm Hồng thấp giọng nói.

"Vâng." Đoàn Lĩnh đáp.

"Giờ cha dạy con chọc, đâm, xoáy, quấn." Lý Tiệm Hồng nói.

Lý Tiệm Hồng hướng dẫn từng bước chiêu thức, hỏi, "Nhớ chưa?"

Đoàn Lĩnh gật đầu, Lý Tiệm Hồng nói, "Giờ bỏ kiếm xuống, chúng ta dùng chưởng."

Lý Tiệm Hồng dùng tay ra chiêu kiếm, Đoàn Lĩnh nhận ra những chiêu thức này chính là bộ chưởng hôm đó Lý Tiệm Hồng đã luyện, Lý Tiệm Hồng dạy rất nghiêm túc, bắt Đoàn Lĩnh đánh đi đánh lại nhiều lần, lát sau đổi sang kiếm, rồi lại dùng tay, cứ thế đến khi Đoàn Lĩnh thông suốt.

Đoàn Lĩnh đánh rất trúc trắc, học trước quên sau. Lý Tiệm Hồng nhẹ nhàng kéo hắn lại, xoay chân, ra dấu bảo Đoàn Lĩnh đi theo bước chân mình, hai cha con đồng loạt xoay người, tung chưởng, thu kiếm, Lý Tiệm Hồng đánh một bài hoàn hảo, ánh kiếm như nước.

Từng động tác phóng khoáng vô cùng, lúc đánh quyền, nét mặt Lý Tiệm Hồng rất chăm chú, lại xoay người, rút kiếm, tung chưởng, Đoàn Lĩnh nhìn đến xuất thần.

Lý Tiệm Hồng mỉm cười, xoa đầu Đoàn Lĩnh, nói, "Thêm lần nữa."

Đoàn Lĩnh học theo chiêu thức liên hoàn của Lý Tiệm Hồng, chưởng, kiếm, bước chân.

"Giỏi lắm." Lý Tiệm Hồng nói, "Sức hiểu rất cao, chú ý chuyển chiêu."

Suy cho cùng, kiếm pháp chính là tổ hợp của một chuỗi chiêu thức, lúc trước Đoàn Lĩnh không chú ý, bây giờ Lý Tiệm Hồng giảng giải từng bước, Đoàn Lĩnh cảm thấy võ thuật sâu như trời biển, huyền diệu chẳng kém đọc sách viết văn.

Hai canh giờ sau, Lý Tiệm Hồng thu chiêu, Đoàn Lĩnh ướt đẫm mồ hôi.

Suốt hai canh giờ, Lý Tiệm Hồng chỉ dạy kiếm pháp, không nhắc một câu đến chuyện khác, mãi đến lúc sắp đi, Lý Tiệm Hồng mới nói, "Khuya rồi, con về ngủ đi, cha đi đây."

"Đừng mà." Đoàn Lĩnh thất vọng gọi, Lý Tiệm Hồng đã nhảy lên tường, biến mất sau cây ngô đồng.

Đoàn Lĩnh, "..."

Cuối cùng Tích Ung Quán vẫn cho nghỉ học để tránh lửa chiến tranh, các học trò không cần lên lớp, miễn cho có đá bay vào đè chết cả đám. Nhưng Tế sự vẫn kiên quyết bắt tất cả ở lại, dù sao ở trong quán vẫn an toàn hơn ở nhà.

Nước nhà lâm nguy, đám học trò ôm năm phần lo lắng, còn năm phần mừng rỡ vì không phải đi học, chỉ có Thái Diêm suốt ngày nhíu tít mày, khiến Đoàn Lĩnh cũng ủ rũ theo.

"Ta lo cho tên ngốc kia quá." Rốt cuộc Thái Diêm không nhịn được nữa, hỏi, "Đệ lo cho ai?"

Đoàn Lĩnh không dám nói lo cho cha, trên thực tế, với võ công của Lý Tiệm Hồng cũng chẳng cần phải lo, hắn hỏi ngược lại Thái Diêm, "Tên ngốc kia là ai?"

"Anh ta." Thái Diêm nói, "Là con thứ mà suốt ngày moi tim moi phổi tốt bụng với người khác."

Đoàn Lĩnh an ủi, "Đừng nghĩ nhiều."

Thái Diêm đi tới đi lui trong phòng, nói, "Ta ra ngoài xem sao."

Đoàn Lĩnh đặt sách xuống, nói, "Đừng, nguy hiểm lắm."

Bên ngoài có tiếng động lớn, quân Nguyên bắt đầu tấn công cổng Bắc, đá tảng liên tiếp bay về phía tường thành, lầu thành cổng Bắc rất cao, đá không bay tới, mọi người vội vã ùa ra, nét mặt hoảng sợ nhìn phía cổng Bắc đang rung lên từng hồi.

"Đừng sợ." Đoàn Lĩnh nói, "Đá không bay đến đâu."

Ngay sau đó là một đợt đạn lạc, lần này bay vào được, hẳn không phải vật nặng, trông như bọc quần áo bắn vào ào ạt như tiên nữ rải hoa, hơn mười bọc quần áo bay vào Tích Ung Quán, lúc rơi xuống đất mới thấy toàn là máu, tiếng mũ giáp leng keng.

Trong nháy mắt, Tích Ung Quán vang lên tiếng hét hoảng loạn, đó là đầu người! Đầu các chiến sĩ Tuần phòng ti vẫn đội nguyên mũ giáp, dưới cổ là máu thịt be bét, các học trò gào la không dứt, Thái Diêm suýt chút thét lên.

"La hét cái gì?!" Tế sự giận dữ rống lên, tất cả im lặng.

"Nhặt đầu lên." Tế sự khôi phục vẻ điềm tĩnh, ôn hòa ra lệnh, "Đưa vào sảnh."

Các học trò sợ nơm nớp đi nhặt đầu người chết mang đến sảnh, ném bừa vào trong. Đoàn Lĩnh lại rất to gan, ôm đầu đặt xuống nhẹ nhàng.

Tế sự tập hợp học trò xếp hàng trong sảnh lạy ba lạy với các đầu người rồi sai Ti nghiệp đưa về Tuần phòng ti. Lúc xoay người, Đoàn Lĩnh bắt gặp ánh mắt của Tế sự, dường như rất nhiều chuyện chẳng cần nói cũng đã khắc sâu vào lòng hắn.

Giờ cơm tối, các học trò tâm sự nặng nề, sợ có thứ gì từ ngoài thành bay vào nện chết bọn họ, Tế sự vẫn trước sau như một, nói với mọi người, "Về ngủ sớm đi, không sao đâu."

Nửa đêm, Tích Ung Quán lặng ngắt như tờ, không ai trò chuyện, cũng không thắp đèn, mây mù che trăng. Đoàn Lĩnh lần mò đứng dậy, lấy thanh kiếm từ dưới giường rón rén ra cửa.

"Đi đâu đấy?" Thái Diêm hỏi trong bóng tối.

"Không ngủ được, ra ngoài dạo một vòng." Đoàn Lĩnh đáp.

"Ta đi với đệ." Thái Diêm ngồi dậy, Đoàn Lĩnh vội nói không cần, Thái Diêm cũng không kiên trì, nằm xuống.

Thái Diêm trằn trọc trở mình, lát sau cũng không ngủ được, bèn dậy đẩy cửa ra ngoài.

"Đoàn Lĩnh?" Thái Diêm không thấy Đoàn Lĩnh chợt cuống lên, để chân trần chạy đi tìm.

Chạy qua hành lang uốn khúc, đột nhiên nghe tiếng Đoàn Lĩnh, có một chiếc đèn treo ở đầu tường, soi sáng một người đàn ông cao gần chín thước đang chống gối, khom người ngồi sát vào Đoàn Lĩnh, nói chuyện với hắn.

"Chừng nào cha mới đuổi được chúng?" Đoàn Lĩnh hỏi.

"Lập thu.*" Người đàn ông kia đáp lại.

*Ngày bảy hoặc ngày tám tháng tám.

"Tại sao?" Đoàn Lĩnh hỏi.

"Mùa thu là mùa Kim, được cai quản bởi thần chiến tranh." Lý Tiệm Hồng nói, "Là thời điểm lý tưởng nhất để giết người."

Đoàn Lĩnh, "..."

"Chỉ còn nửa tháng thôi." Lý Tiệm Hồng nói, "Rồi, tập lại bài hôm qua cha dạy xem."

Đoàn Lĩnh nhặt kiếm lên, hắn rất nhớ Lý Tiệm Hồng, nhưng mỗi lần cha đến chỉ đốc thúc luyện kiếm, rất ít nói chuyện với hắn.

"Không học được không?" Bây giờ Đoàn Lĩnh chỉ muốn ngồi trong lòng Lý Tiệm Hồng nói chuyện, hoặc không cần nói cũng được, chỉ cần Lý Tiệm Hồng ở đây, hắn sẽ chẳng sợ bất cứ điều gì.

"Không được." Lý Tiệm Hồng nghiêm túc nói, "Con không học thì thiếu gì người muốn học, điều đó đúng, nhưng người khắp thiên hạ có cầu xin cha cũng không thèm dạy đâu, chỉ dạy con thôi."

Đoàn Lĩnh nhoẻn cười, Lý Tiệm Hồng nói, "Con học thì cha mới yên tâm ra ngoài đánh giặc chứ."

Đoàn Lĩnh hỏi, "Vậy hôm nay học xong cha ở lại thêm một lúc được không?"

Lý Tiệm Hồng lắc đầu, thấp giọng nói, "Cha bận lắm, con muốn nói gì à?"

"Con sợ." Đoàn Lĩnh nói.

Lý Tiệm Hồng nói, "Sợ cái gì? Tay con có kiếm, bên cạnh có cha, tuy cha không thể ở bên con mọi lúc nhưng trong Tích Ung Quán sẽ không có nguy hiểm, con đừng sợ."

Đoàn Lĩnh buông kiếm, Lý Tiệm Hồng nhíu mày khó hiểu, nhưng vẫn ngồi xuống, vỗ chân, để Đoàn Lĩnh ngồi lên đùi mình, ôm hắn. Đoàn Lĩnh dựa vai Lý Tiệm Hồng, kể lại chuyện ban ngày, Lý Tiệm Hồng mỉm cười.

"Cắp cung lớn vác gươm dài, đầu dù lìa xác không rời lòng son."

"Chết rồi thân vẫn không nhòa, phách hồn rắn rỏi làm ma anh hùng."

Lý Tiệm Hồng nghe xong liền cất giọng trầm thấp khe khẽ ngâm thơ, hùng hồn mà xa xăm, Đoàn Lĩnh đã từng đọc bài Quốc Thương, bất chợt không còn khó chịu nữa.

Lý Tiệm Hồng nhìn Đoàn Lĩnh, khẽ nhướn mày, ý hỏi đã hiểu chưa.

Tâm tình Đoàn Lĩnh rất phức tạp, đêm ấy, Lý Tiệm Hồng dùng cách thức đơn giản nhất để liên kết nỗi đau buồn khi chứng kiến sinh tử của hắn với hưng thịnh và diệt vong, vạn vật đổi mới trong trời đất.

"Tập kiếm thôi." Lý Tiệm Hồng đứng dậy nói.

Đoàn Lĩnh nhặt kiếm lên luyện lại bài học hôm qua, Lý Tiệm Hồng sửa lỗi, để hắn luyện mấy lần, thuận miệng nói, "Đầu trộm đuôi cướp, nhìn lén thế thì học được cái gì, về ngủ cho rồi."

Đoàn Lĩnh, "?"

Chợt thấy Thái Diêm bước ra từ sau cột, ngơ ngác nhìn Lý Tiệm Hồng.

Đoàn Lĩnh, "!!!"

"Thế thúc." Thái Diêm nói, "Xin hãy dạy ta!"

Thái Diêm bước nhanh đến quỳ trước mặt Lý Tiệm Hồng, Đoàn Lĩnh giật mình, vội đến đỡ, Lý Tiệm Hồng lại giơ tay bảo Đoàn Lĩnh đừng đi qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro